Vô Thường

Chương 683: Hồn hề quy lai. (Hồn hãy trở về) (Hạ)

/1679


Đường Phong thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ tâm tư của những người ở đây, cho dù toàn thân đẫm máu, hắn vẫn đứng thẳng không ngã, cầm thanh đoản kiếm màu đen trong tay, trên người tản ra huyết tinh cùng sát khí âm lãnh, lạnh lùng nhìn nhìn Hàn Đông nói:
- Nếu muốn lấy tính mạng của ta, Đông thành chủ cứ việc ra tay với ta, nhưng nếu ai dám làm tổn thương Tiểu Lại, dù Đường Phong có hóa thành ma đầu thực sự, cũng phải diệt cả nhà hắn.
Ba tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi đã bị trả thù, một màn vừa rồi mới diễn ra trước mặt, mọi người ở đây không ai cho rằng Đường Phong khẩu xuất cuồng ngôn.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, mở miệng nói:
- Ngươi giết trưởng lão Hàn gia ta, việc này dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
- Lui ra.
Hàn Đông vừa dứt lời, Bạch Nguyệt Dung đã ngăn ở trước mặt Đường Phong.
- Đông thành chủ, ngươi còn dám ra tay với hắn, đừng trách ta vô tình, lời này ta sẽ không nói lần thứ ba đâu.
Bạch Nguyệt Dung thế nào mà nhìn không ra Đường Phong nỏ mạnh hết đà, dù một chiêu kia nghịch thiên thế nào, dùng thực lực Địa giai thượng phẩm của hắn, muốn sử dụng lại một lần nữa là chuyện hoàn toàn không có khả năng, thụ tổn thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của Hàn Đông.
Kỳ thật nàng không biết, tình huống bây giờ của Đường Phong, vẫn có thể phát ra Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên một lần nữa, nếu Hàn Đông thật sự dám tiến lên, nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Nhưng nếu Bạch Nguyệt Dung đã ra mặt, Hàn Đông chắc chắn sẽ không ra tay, Đường Phong thở dài một tiếng, việc này dừng ở đây.
Hàn gia trưởng lão chết một người cũng thôi, hai người còn lại mặc dù bị thương nặng, thế nhưng vẫn giữ được tính mạng, sớm muộn gì Đường Phong cũng phải thu mạnh của bọn hắn. Về phần Hàn Đông, dù không ra tay, nhưng hắn lại dung túng môn hạ trưỡng lão ra tay, cũng được Đường Phong liệt vào danh sách phải chết.
Nếu chỉ tổn thương mình hắn, Đường Phong sẽ không để ý nhiều như vậy, tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói, siêng năng luyện tập, ngày sau lấy lại danh dự là được. Nhưng nếu bọn hắn đã tổn thương Lại tỷ, Đường Phong sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên như Đường Phong sở liệu, sau khi Bạch Nguyệt Dung ra mặt, vẻ mặt Hàn Đông âm trầm nhìn Bạch Nguyệt Dung, ấp úng nói:
- Thành chủ, ba vị Hàn gia trưởng lão, chẳng lẽ còn không bằng một tên tiểu tử không có xuất thân này sao?
Ngữ khí Bạch Nguyệt Dung bình tĩnh nói:
- Căn nguyên của việc này là gì? Đường Phong có phải ma đầu hay không, các ngươi tinh tường hơn ta. Các ngươi dùng cớ hắn là ma đầu ra tay giết hắn, bị hắn phản đòn trọng thương, chuyện hôm nay nên trách được ai? Bạch Nguyệt Dung ta còn chưa chết, Bạch gia cũng chưa tuyệt hậu, chớ cho rằng ta bị mù.
Hàn Đông nghe vậy chấn động, tranh thủ thời gian lui ra phía sau hai bước, buông đầu xuống nói:
- Thuộc hạ biết tội, thỉnh thành chủ trách phạt.
Lại nói, căn nguyên việc này vốn không phải bởi vì Đường Phong có phải là ma đầu hay không. Cho dù Đường Phong không phải là ma đầu, người Hàn gia cũng sẽ ra tay đối phó hắn.
Bởi vì hắn là người mà Bạch Tiểu Lại yêu thích! Muốn ngồi trên bảo tọa Bạch Đế thành, chỉ cần thanh trừ chướng ngại là Đường Phong này là xong.
Nếu như không có tầng quan hệ này, thì Đường Phong đúng là khách nhân của Bạch Đế thành.
Lời này của Bạch Nguyệt Dung đã có ý trách cứ, Hàn Đông không dám làm bậy. Những năm này, quả thực Hàn gia làm việc quá phận một chút, cho rằng Hàn Hàng Trần có thiên tư xuất chúng, ngày sau nhất định sẽ kết nhân duyên tốt đẹp với Bạch Tiểu Lại, cho nên làm việc không chút kiêng nể gì.
- Đường Phong là nam nhân của Tiểu Lại, trong Bạch Đế thành này, nếu ai dám động thủ với hắn, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Nhưng Đường Phong đã giết Hàn gia trưởng lão, việc này không nói đến nữa, sau khi hắn rời khỏi Bạch Đế thành, đây là ân oán của các ngươi, ta sẽ không xen vào.
Bạch Nguyệt Dung biết rõ sau khi Đường Phong giết Hàn gia trưởng lão, đã cùng Hàn gia kết thù hận, dù mình ra mặt không cho phép Hàn gia không được ra tay với Đường Phong thì đó là chuyện không thể nào, dứt khoát, vì an toàn của Đường Phong nên cho phép hắn ở lại Bạch Đế thành.
Chứng kiến ánh mắt âm độc của Hàn Đông, Bạch Nguyệt Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm nếu người Hàn gia các ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ đi tìm hắn phiền toái, đương nhiên, đó là khi bọn họ không sợ chết.
Nếu như Đường Phong thật sự là nhi tử của Đường Đỉnh Thiên, vậy người Hàn gia thật sự không đủ cân lượng trong mắt hắn.
Bạch Nguyệt Dung đã nói rõ như vậy, trong lòng mọi người ở đây biết rõ, chuyện này dừng ở đây.
Cả người Đường Phong đều bị thương nặng, toàn thân đẫm máu, Bạch Tiểu Lại hôm mê ngã xuống đất, ba tên trưởng lão Hàn gia một chết hai trọng thương, vô duyên vô cớ náo thành như vậy, vô luận là ai cũng cảm thấy buồn cười.
Lập tức, dưới sự trợ giúp của mấy tên Thiên giai trưởng lão, ba tên trưởng lão nằm trên mặt đất được họ khiêng đi, một đám xin lỗi, dần dần ly khai, chỉ còn Đường Phong và người Bạch gia ở lại. Vốn Hạ Chỉ Mộng muốn lưu lại, nhưng lại bị Hạ Thì Vũ cưỡng ép kéo đi, Hạ thành chủ biết rõ chuyện lần này nhìn thì đơn giản, nhưng lại rất phức tạp, tự nhiên không muốn người Hạ gia dính vào chuyện lần này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, Đường Phong nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng. Lần này đúng là thụ thương không nhẹ, thân thể run lên, huyết dịch trên hai cánh tay bị Hàn Đông đông thành băng rơi xuống, Đường Phong xoay người, mỗi bước đều có máu chảy xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Lại đang nằm trên mặt đất, mặt mũi đang tràn đầy sát cơ hóa thành nhu tình vô hạn và áy náy.
Đi đến bên người Bạch Tiểu Lại, Đường Phong xoay người, ôm lấy nàng, nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Nguyệt Dung, quay người ly khai.
- Ngươi muốn đi đâu?
Bạch Nguyệt Dung lẳng lặng nhìn hắn, thất thanh nói:
- Ngươi điên rồi, hiện tại ngươi còn muốn rời Bạch Đế thành sao?
Nàng tự nhiên nhìn ra ý đồ của Đường Phong, hắn muốn mang muội muội của mình rời đi. Thế nhưng tình huống của hắn hôm nay và thương thế của Bạch Tiểu Lại, có thể rời khỏi tuyết sơn mênh mông sao? Chỉ sợ nửa đường chết cóng mà chết. Thiếu niên này, ngạo khí quật cường, giống hệt phụ thân của hắn, thật làm cho người ta oán hận.
- Ngươi không vì mình thì cũng nên lo lắng cho Bạch Tiểu Lại chứ, hôm nay nàng vì ngươi mà trọng thương, hiện giờ ngươi mang nàng rời đi chả khác gì muốn giết nàng mà.
Bạch Nguyệt Dung lách mình ngăn ở trước mặt Đường Phong, thấy trong đôi mắt của hắn trống rỗng và mê mang, không có chút thần thái, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái bán hôn mê, nhưng chân hắn chưa từng đình chỉ, từng bước từng bước kiên định bước ra ngoài.
Trong nội tâm Bạch Nguyệt Dung chấn động, trong nội tâm biết rõ hắn giờ phút này không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì, trong đầu hắn chỉ có một câu mà muội muội trước khi hôn mê nói:
- Mang ta trở về Thiên Tú.
Bởi vì câu nói này, cho nên hắn mới ly khai.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status