Vô Thường

Chương 742: Ngũ trưởng lão, tử! (Hạ)

/1679


Nhưng mặc dù chỉ đơn giản như vậy như cũng đã khiến ngũ trưởng lão rất khiếp sợ.
- Ngươi làm sao có thể sử xuất Đông Kiếm? Người học được từ đâu?
Ngũ trưởng lão có chút thất hồn lạc phách hỏi.
Đông Kiếm chính là tuyệt kĩ của Hàn gia, chỉ có nhân tài của gia tộc mới có thể học được. Giống như ba tên Thiên giai trung phẩm trưởng lão hôm nay đi theo lão tới đây cùng với hai người trước đi theo Hàn Hàng Trần đều không có tư cách tu luyện. Nguyên nhân rất đơn giản là vì họn hắn không phải là người trực hệ Hàn gia.
Hàn gia nhân số đông đúc, trong đó có rất nhiều người vốn cũng không phải người Hàn gia, chỉ là tổ tiên của họ từ mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm trước đã bị Hàn gia thu vào trong gia tộc sửa thành họ Hàn mà thôi. Về sau những người này ở trong Bạch Đế Thành khai chi tán điệp cống hiến sức lực cho Hàn gia làm tăng địa vị bản thân lên đến các cấp bậc chấp sự, trưởng lão ... những người này đều có thể coi là thế lực phụ thuộc mà thôi.
Chẳng những Hàn gia như thế mà mấy đại gia tộc trong Bạch Đế Thành cũng đều là như thế.
Thiên giai trưởng lão của Hàn gia cũng không ít, nhưng mà chân chính thuộc về Hàn gia chỉ vẻn vẹn có năm người từ Đại trưởng lão đến ngũ trưởng lão mà thôi, nhưng tất cả đều là Thiên giai thượng phẩm cao thủ.
Mà hôm nay, Đông Kiếm mà Hàn gia xem là trấn tộc chi bảo lại bị Đường Phong thi triển ra, tuy nhìn qua có chút không được mà tự nhiên nhưng khả năng điều động băng linh khí của hắn thì cả Hàn gia bất luận một người nào cũng không thể đạt tới trình độ đó được.
Ngũ trưởng lão vừa rồi điều động băng linh khí so sánh với Đường Phong đúng là một trời một vực.
Đối với câu hỏi của ngũ trưởng lão, Đường Phong xem như không nghe thấy mà rút Độc Ảnh Kiếm lên, thân hình loáng một cái đã vọt tới trước mặt hắn, thành thực vận dụng bá sát kiếm, dùng kiếm như đao hung hăng bổ xuống. Nguồn: http://truyenyy.com
Ngũ trưởng lão cuống quýt giơ kiếm lên ngăn cản, hai kiếm chạm vài nhau phát ra tiếng nổ cực lớn, chấn cho cánh tay của Ngũ trưởng lão cũng phải rung lên, hổ khẩu ẩn ẩn đau.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm ....
Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng, kiếm pháp đúng là phải hao tổn một thời gian dài mới có thể thành thạo được, so với một chiêu Đông Kiếm vừa rồi thì bá sát kiếm hắn sử dụng thấy thuận tiện hơn rất nhiều.
Lôi Tẩu ở một bên lẳng lặng quan khán, ngoài miệng thì nhẹ giọng nói:
- Bộ kiếm pháp này Phong lão đệ sử dụng không tốt bằng lão Ngưu ta a!
Ngũ trưởng lão bên kia ngắn ngủn trong giây lát đã bị Đường Phong điên cuồng công kích cho tơi tả. Tốc độ của Đường Phong không phải là loại cảnh giới như hắn lúc này có thể theo kịp. Trong một chớp mắt liên tiếp đánh ra hơn mười kiếm, dù ngũ trưởng lão đã thành tinh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng không thể nào theo kịp tiết tấu, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Hơn nữa, kiếm chiêu của Đường Phong ẩn chứa lực đạo quá kinh người, thời gian càng lâu, ngũ trưởng lão dần cỏ cảm giác tê dại.
- Không, không thể như vậy!
Ngũ trưởng lão hai mắt đỏ bừng, bị một tên tiểu tử đánh cho thành như thế này, dù da mặt hắn có dày như tường thành cũng chịu không nổi, huống chi đối phương cảnh giới chỉ là Thiên giai hạ phẩm!
- Không thể nào lại như vậy được!
Ngũ trưởng lão thẹn quá hoá giận, nộ quát một tiếng, trường kiếm ngạnh sanh nghênh tiếp một kích của Đường Phong.
Tiếng răng rắc giòn tan vang lên, trường kiếm trên tay hắn liền vỡ thành từng mảnh, chỉ còn lại một nửa. Chuối kiếm này chẳng qua là mà thanh Cương binh mà thôi làm sao có thể ngạnh kháng được với Thiên binh như Độc Ảnh Kiếm?
Trường kiếm vừa gãy, hổ khẩu của ngũ trưởng lão cũng nứt toát ra, tay nắm đoản kiếm máu chảy đầm đìa, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Đường Phong.
Đường Phong chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Độc Ảnh Kiếm chỉ ngay cuống họng hắn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có để ý không? Ta vừa rồi chưa hề dùng tới cương khí!
Đúng vậy, Đường Phong từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn chưa hề dùng tới cương khí mà chỉ dựa vào lực bạo phát của thân thể. Nếu có thêm cương khí rót vào trong Độc Ảnh Kiếm thì chỉ sợ ngũ trưởng lão một kích tiếp cũng không nổi.
Những lời này lại giống như một cái tát tai trời giáng hung hăng nện lên mặt ngũ trưởng lão. Trong nháy mắt này mặt hắn lại như tro tàn, nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết, tay nắm đoản kiếm kịch liệt run rẩy.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn sau khi ngốc trệ một lúc liền bắn ra vẻ phẫn nộ và không cam lòng, hắn lảo đảo vài bước giống như điên cuồng, nhìn Đường Phong hét lên:
- Không đúng, ta là Thiên giai thượng phẩm, ngươi chỉ là Thiên giai hạ phẩm, ngươi không có khả năng có tốc độ và lực đạo vượt qua ta được! Đây không phải là sự thật! Đây không phải sự thật! ... Ta là Thiên giai thượng phẩm!
Nói xong câu cuối cùng, ngũ trưởng lão lại đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình lảo đảo muốn ngã, hắn vội vàng dùng đoản kiếm trên tay chống đỡ thân thể mới miễn cưỡng không ngã.
Bản thân hắn từ trước tới nay vẫn luôn kiêu ngạo bản thân có thực lực Thiên giai thượng phẩm là cảnh giới mà cả Lý Đường đế quốc cũng rất ít người có thể đạt tới. Nhưng giờ phút này, dứng trước mặt một tên tiểu tử mới mười bảy tuổi lại không chịu nổi một kích, hơn nữa đối phương còn chưa dùng tới cả cương khí đã có thể triệt để đánh bại hắn!
Điều này làm sao hắn có thể tiếp nhận được? Đổi lại là bất kỳ người nào khác chỉ sợ đều không thể tiếp nhận được, hắn hiện giờ vẫn chưa bị bức tới điên cũng xem như là tâm trí khá cứng cỏi rồi.
Tâm thần bị chấn động mạnh khiến hắn bị nội thương cũng không nhẹ.
Đường Phong cũng không hề vội vàng giết hắn, chỉ là đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn. Đường Phong hơi chút hiểu được tâm tình lúc này của ngũ trưởng lão, nếu đổi lại bất kỳ một cao thủ nào đã đạt tới trình độ như hắn lúc này mà gặp phải cảnh này chỉ sợ cũng không khác gì mấy.
Thật lâu sau, ngũ trưởng lão mới giãy dụa đứng lên, khuôn mặt hắn phảng phất như trong nháy mắt già đi mười tuổi, trông rất khô héo tái nhợt, vẻ phẫn nộ và khuất nhục trong mắt hắn cũng đã tiêu tán đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh, nhìn Đường Phong, trước ngực hắn là một màu đỏ tươi cũng rất chói mắt.
Nhẹ thở dài một hơi, ngũ trưởng lão yết ớt nói:
- Giang sơn sóng sau đè sóng trước, lời này không sai! Đường Phong, Hàn gia ta cùng với ngươi là địch, thật sự là bi bịch!
Một ngươi trẻ tuổi có tư chất xuất sắc như vậy, từ sớm đã tấn chức Thiên giai còn có thể sử dụng thực lực Thiên giai hạ phẩm đánh thắng một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nếu để hắn phát trển tới Thiên giai thượng phẩm thì cả Hàn gia có ai là đối thủ của hắn?
Người trước khi chết, lời nói đều hướng thiện. Ngũ trưởng lão bây giờ nhìn như đã thấu triệt. Hàn gia tại vì sao lại trở thành địch nhân với Đường Phong? Chẳng qua chỉ là vì Bạch Tiểu Lại mà thôi, Hàn gia muốn cưới Bạch Tiểu Lại vào nhà để trở thành Bạch Đế Thành chi chủ, độc chiếm phiến thiên địa đầy tài nguyên Bạch Đế Cảnh này. Hiên tại ngẫm lại, cần gì phải làm như vậy chứ? Bạch Đế Cảnh vốn cũng có một phần của Hàn gia, mấy đại gia tộc cùng nhau tồn tại đã ngàn năm hơn, vì cái phát triển? Bạch gia thân là Bạch Đế Thành chi chủ thời gian lâu như vậy nhưng tại sao vẫn không hề muốn độc bá Bạch Đế Cảnh? Nếu như bọn họ muốn thì từ lúc Bạch Đế Thành khai tông lập phái đã có thể làm như vậy rồi, thế nhưng họ lại không làm vậy mà lại để cho ngũ đại gia tộc đồng hưởng và chưởng quản Bạch Đế Cảnh này.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status