Vô Thường

Chương 993 : Huyết hồn điển tịch

/1679


Do vậy thường thường thì tâm tính những người tu luyện Huyết Hồn Điển Tịch đều khác xa người thường. Bố Liên Chu chính là một ví dụ tốt nhất.
Hắn có tính cách tàn bạo máu tanh như vậy cũng không chỉ là tính cách vốn dĩ mà còn bởi nguyên nhân tu luyện Huyết Hồn Điển Tịch.
Trang Chính Kiền biết được Bố Liên Chu tu luyện Huyết Hồn Điển Tịch cũng không có gì kỳ quái, dù sao Trang gia cũng là một trong những đại gia tộc cường đại nhất ở Linh Mạch Chi Địa, địa vị ngang với Bố gia, sao có thể không thể lý giải tình huống của đối thủ được?
Lúc này đây thấy Bố Liên Chu tạo ra đến hai Huyết Thị , tự nhiên hắn đoán được Bố Liên Chu đã tu luyện đến cảnh giới tầng thứ sáu. Huyết Hồn Điển Tịch từ tầng năm trở đi, mỗi khi đề thăng được một tầng thì sẽ thu được số lượng Huyết Thị nhiều gấp đôi so với tầng trước.
Mấy trăm năm trước vị tiền bối Bố gia kia có tu vi Linh Giai trung phẩm đã tu luyện Huyết Hồn Điển Tịch tới tầng thứ chín, số lượng Huyết Thị đã đạt được tới mười sáu con! Mỗi một huyết thị đều có thực lực bằng một nửa hắn, mười sáu con Huyết Thị thì thăng bao nhiêu lần bản thân hắn. Thực lực như vậy ai có thể là đối thủ được.
Chẳng qua đáng tiếc chính là vị cao thủ Linh Giai trung phẩm của Bố gia kia vì bị Huyết Thị phản phệ, nuốt sạch huyết nhục của mình, chết thảm và bỏ mạng! Cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy mà Huyết Hồn Điển Tịch đã cất giấu mấy trăm năm mà không có một ai tới hỏi thăm cả, đến lượt Bố Liên Chu này bị hắn tìm thấy rồi tu luyện.
Nghe xong lời Trang Chính Kiền nói, một số cao thủ Linh Giai biết được nội tình cũng đều nhìn lại về phía Bố Trường Hải, Bố Trường Hải cũng khẽ cười một tiếng không hề phủ nhận nói:
- Chư vị tiếp tục xem đi.
Ở trên chiến trường, lúc này Bố Liên Chu lại bỏ xuống một câu thạch phá kinh thiên nói:
- Hai bảo bối của ta đã làm cho ngươi luống cuống tay chân rồi, nếu như là bốn con thì sao đây!
Lời nói vừa dứt, trên người Bố Liên Chu tỏa huyết vụ cuồn cuộn, huyết vụ xuất hiện thành mãnh thú lần thứ hai, hai mãnh thú này là một sư tử và một báo, giương nanh múa vuốt, toát ra một bộ dáng kiệt ngạo bất tuân.
Bốn con dã thú ở chung quanh bảo vệ thân thể của Bố Liên Chu, giống như là ánh sao ở quanh mặt trăng, phụ trợ hắn tỏa ra huyết khí âm trầm.
Sắc mặt Đường Phong biến đổi, ở trên khán đài, sắc mặt Trang Chính Kiền cùng biến đổi, không thể tin tưởng được nhìn xuống phía dưới đài, lẩm bẩm nói:
- Dĩ nhiên đã đạt tới được cảnh giới tầng thứ bảy rồi.
Hiện tại hắn đã thông suốt được mặc dù Bố Liên Chu và Trang Tú Tú được xưng là hai thanh niên cực mạnh của Linh Mạch Chi Địa này. Nhưng mà nếu như hai người trẻ tuổi này mà giao đấu với nhau thì Trang Tú Tú tuyệt đối không phải là đối thủ của Bố Liên Chu, Bố Liên Chu chỉ dựa vào bốn con Huyết Thị này đã khiến Trang Tú Tú không thể ứng phó được.
Chênh lệch như vậy không chỉ là nửa điểm a! Bố gia Bố Liên Chu thực sự là một kỳ tài! Trang Chính Kiền quay đầu nhìn lại về phía Bố Trường Hải, thấy được vẻ mặt mỉm cười và kiêu ngạo của Bố Trường Hải, hiển nhiên hắn cũng cực kỳ đắc ý trong lòng.
Vùng lông mày quanh trán của Đường Phong nhíu chặt lại. Hắn nhìn chăm chú vào đối thủ của mình cùng với bốn Huyết Thị hóa thân thành mãnh thú kia, trong đầu hiện lên đối sách liên tục. Loại Huyết Thị này quá mạnh mẽ, mình khó có thể là đối thủ của nó, chúng quá khó chơi, hầu như không có khả năng đánh bại chúng, Đường Tuấn khi bị giao long chuẩn bị nuốt vào bụng phải dùng hết thực lực mới có thể đánh tan được giao long. Mà khi đó Đường Tuấn chỉ đối mặt với một con Huyết Thị mà thôi, còn bây giờ đối mặt với mình là tận bốn con liền.
Nhưng mà nếu như không đánh bại được bốn con mãnh thú này thì làm sao có thể đánh bại được Bố Liên Chu?
Bố Liên Chu âm trầm cười, bốn con Huyết Thị bảo vệ quanh thân hắn tỏa ra huyết khí cuồn cuộn, miệng rít gào liên tục. Bỗng nhiên, bốn con mãnh thú đồng loạt lao đến chỗ Đường Phong, bốn con long, hổ, sư, báo chạy tới vây mọi đường thoát của Đường Phong, bao quanh hắn vào trong đó.
Đường Phong nào dám sơ ý? Bùng phát toàn bộ thực lực bản thân, Duệ kim khí quán chú vào trong Độc Ảnh Kiếm, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Bốn con mãnh thú cũng thay đổi phương hướng truy đuổi trong nháy mắt, tìm tung tích của Đường Phong để đuổi theo.
Độc Ảnh Kiếm tỏa ra quang mang màu vàng đỡ lấy đôi trảo của giao long, rồi nhanh chóng quay đại đâm một kích vào miệng mãnh hổ, hai chân đạp trên đầu báo tránh né một trảo quét ngang của sư tử.
Trong nháy mắt, Đường Phong bộc phát ra toàn bộ thực lực.
Vừa lúc hắn tránh né được công kích của bốn con mãnh thú cùng là lúc lao tới công kích Bố Liên Chu không dừng bước.
Nhưng mà hắn nhanh thì bốn con mãnh thú lại nhanh hơn, ngay lập tức xoay người lại đuổi theo cản Đường Phong.
Đoàn người đang xem chỉ nhìn thấy Đường Phong bị vây vào giữa không trung, bị bốn còn mãnh thú vây công xung quanh, chân tay luống cuống ứng phó, vài lần thiếu chút nữa bị rơi vào hiểm cảnh, may mà tốc độ của hắn rất nhanh nếu không vẫn bị vây công.
Chẳng qua thế cục hiện giờ đã triệt để sáng tỏ, Đường Phong không thể công kích nổi Bố Liên Chu mà Bố Liên Chu chỉ cần đứng tại chỗ điều khiển bốn con mãnh thú là có thể chế trụ được hắn, một khi Đường Phong dừng lại nghỉ ngơi thì tuyệt đối sẽ bị bốn con mãnh thú xé thành từng mảnh nhỏ.
Người của Đường gia không khỏi lo sợ đều đứng hết dậy, bọn họ cực kỳ sợ Đường Phong không cẩn thận gặp phải độc thủ, ngay cả thần sắc Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô ở trên khán đài cũng cực kỳ khẩn trương, hai mắt tập trung theo dõi thân ảnh của Đường Phong ở phía dưới.
Nhanh, nhanh lên, nhanh lên chút nữa! Lần đầu tiên Đường Phong phát hiện ra tốc độ của mình còn không đủ dùng, căn bản không thể thoát khỏi được sự dây dưa của bốn con mãnh thú, mỗi khi hắn định rút ra một chút thời gian để tấn công Bố Liên Chu thì đều bị bốn con mãnh thủ ngăn cản lại ngay lập tức khiến hắn rất đau đầu.
- Sợ rằng Tiểu tử Đường gia sẽ thất bại.
Trong đám người truyền đến một tiếng thở dài, lần đại bỉ này Đường Phong xuất hiện chính là một một kỳ tích, một thần thoại làm náo động cả Linh Mạch Chi Địa, mọi người đều muốn biết rốt cuộc hắn có thể đi đến được bước nào, trong trận chiến cuối cùng có thể chiến thắng được Bố Liên Chu hay không, nhưng mà với tình huống hiện giờ mà vẫn cứ tiếp tục như vậy thì chuyện Đường Phong thất bại sẽ chỉ là chuyện tình sớm muộn mà thôi.
Thực lực của hắn rất mạnh, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, nhưng mà dù sao cũng chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, làm sao cương khí cùng với lực lượng cương tâm có thể đủ để bổ sung cho tiêu hao chiến đấu hiện giờ?
Từ khi đại chiến đến bây giờ ngay cả Bố Liên Chu đang đứng đó cũng thở hồng hộc không ngừng, khống chế Huyết Thị cũng không phải là công việc dễ dàng gì, càng huống chi là Đường Phong?
Chỉ cần cương khí của Đường Phong không thể duy trì liên tục được thì đó là thời khắc hắn bị thua!
Lại một lần nữa tránh thoát được công kích liên tiếp của bốn con mãnh thú, Đường Phong không thể đến gần Bố Liên Chu hạ thủ được mà lại còn bị cách xa hơn hai mươi trượng. Bố Liên Chu đang chuẩn bị thu hồi lại bốn con mãnh thú, lại không nghĩ tới Đường Phong đuổi theo bốn con mãnh thú ra chiêu với hắn, trong nhất thời liền sửng sốt một chút.
Chẳng qua cũng chỉ là qua một cái chớp mắt mà thôi, Bố Liên Chu liền khống chế Huyết Thị quay lại tấn công Đường Phong.
Đường Phong đứng lại không hề nhúc nhích, đột nhiên cầm Độc Ảnh Kiếm áp sát xuống mặt đất, hít sâu vào một hơi.
Ngừng lại mọi động tác quay lại nhìn thẳng vào bốn con Huyết Thị hung mãnh kia.
- Vậy là buông bỏ sao?
Đoàn người không khỏi kinh hô liên tục, hiện tại bộ dáng này của Đường Phong căn bản không có thể làm ra một công kích gì, nếu như hắn thực sự buông bỏ thì khả năng tràng diện sau đó sẽ chỉ là một mảnh huyết quang.
- Chịu thua chẳng khác nào nhận chết.
Bố Liên Chu thấp giọng rống lên giận giữ, hạ thủ không lưu tình chút nào, chỉ thấy dường như bốn con Huyết Thị cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, phát ra thần thái cực kỳ dữ tợn, giương nanh múa vuốt lao đến cắn nuốt Đường Phong.
Thoáng qua chớp mắt, bốn con mãnh thú đã nhào tới cách Đường Phong chỉ còn ba trượng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đường Phong đứng ở đó hồi lâu vẫn không nhúc nhích cuối cùng cũng động thủ, chỉ thấy hai tay ở hai bên thân thể hắn vung lên, bốn thanh phi đao tỏa ra kim quang nhàn nhạt như thiểm điện phóng ra.
Phi đao ở giữa không trung tỏa ra bốn đạo kim mang, ánh sáng rực rỡ vô cùng.
- Chỉ là ám khí thôi, làm sao làm khó dễ được ta?
Bố Liên Chu hừ lạnh một tiếng, không chút nào lui bước, điều khiển bốn con mãnh thú lao tới đánh vào phi đao.
Nhưng mà ngay lập tức sau đó, một chuyện tình bất ngờ xảy ra, tại lúc phi đao sắp sửa va chạm cùng mãnh thú, trong nháy mắt phi đao dường như có linh tính bỗng nhiên cải biến phương hướng nhất tề xoay lướt qua thân thể bốn con mãnh thú, vẽ thành một hình trăng khuyết, cắt ngược lại về phía sau bốn con mãnh thú.
Không ai có thể nhìn ra được một chiêu này của Đường Phong có ý định gì, ngay cả sắc mặt Bố Liên Chu cũng đại biến, cắn răng một cái, tốc độ của mãnh thú còn nhanh hơn vài phần trong nháy mắt phóng tới trước mặt Đường Phong mở miệng đỏ lòm ra, định nuốt Đường Phong vào bên trong.
Không ít người khẩn trương đều nhắm hai mắt lại, nhưng càng nhiều người trợn tròn mắt hơn muốn biết sẽ phát sinh chuyện gì kế tiếp.
- Phốc phốc phốc phốc…
Vài âm thanh nhẹ nhàng truyền tới, bốn thanh phi đao phảng phất như vừa chém lên vật gì đó, cùng lúc đó bốn con mãnh thú đột nhiên dừng lại ngay trước mặt Đường Phong ba thước, thần thái dữ tợn bỗng nhiên cứng ngắc lại trên khuôn mặt, động tác dừng hẳn lại.
Rầm một tiếng, bốn con mãnh thú bỗng nhiên nổ tung tan tành, một lần nữa hóa thành huyết vụ tiêu tán trong không khí.
Một màn cực kỳ mạo hiểm làm cho trái tim của người xem cực kỳ gắt gao, nhắc đến một màn trước mắt này đều làm cho mọi người cảm thấy nghi hoặc.
Rốt cuộc Đường Phong đã dùng phương pháp gì để phá được công kích này, bốn con mãnh thú đồng loạt bạo nổ để cho hắn được tái sinh trong tuyệt cảnh?
Nét kiêu ngạo và hung ác trên mặt Bố Liên Chu nhất thời tiêu thất, hắn trở nên khiếp sợ không thể nào tin tưởng được, híp mắt nhìn về phía Đường Phong, Đường Phong quay lại nở ra một nụ cười cực kỳ xán lạn, ánh chiều tà sau lưng tỏa ra quang mang khắp nơi.
Ngây người một lát, Bố Liên Chu vận khởi cương khí lần thức hai, bốn mãnh thú vừa mới biến mất lại được hình thành một lần nữa, không do dự chút nào lao thẳng tới chỗ Đường Phong đánh tới.
Đứng nguyên tại chỗ, Đường Phong vẫn đạm nhiên nhẹ nhàng tung ra bốn thanh phi đao, bốn thanh phi đao này cũng giống như trước vẽ thành một vầng trăng khuyết tới phía sau bốn con mãnh thú đang hung hăng lao tới, nhất thời bốn con mãnh thú lại hóa thành huyết vụ.
Bố Liên Chu phảng phất như bị nhập ma, điên cuồng ngưng tụ thêm bốn con mãnh thú nữa, chẳng qua lúc này bốn con mãnh thú còn chưa tạo xong đã thấy phi đao bay đến.
Nhãn thần Đường Phong dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bố Liên Chu như diều hâu săn mồi, dáng vẻ bễ nghễ ngạo thị, trên ngón tay lại bắn ra một thanh phi đao nữa, kim quang tiếp tục lóe lên.
Sắc mặt Bố Liên Chu cực kỳ tái nhợt, lảo đảo bước vài bước lẩm bẩm nói:
- Không có khả năng, ngươi không có khả năng này.
Thần sắc của Bố Liên Chu lúc này đặc sắc vạn phần, giống như là thấy quỷ giữa ban ngày, đâu còn phong thái trầm ổn và tự tin như trước nữa? Có chăng chỉ còn là sự kinh hãi và mờ mịt mà thôi.
Dù sao cũng không ai có thể chấp nhận được bí mật của chính mình lại bị đối phương nắm rõ trong tay! Điều này làm cho Bố Liên Chu cảm thấy lạnh lẽo trong xương, bí mật này ngoại trừ chính mình biết ra thì cũng chỉ có Bố gia chủ mới biết được.
Hơn nữa tuy rằng Bố Trường Hải biết được nhưng căn bản không thể thấy gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác khi Đường Phong đối chiến với mình một thời gian lại có thể nhìn ra được.
Nhìn Bố Liên Chu, Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Không ngờ ta lại có một đôi mắt tốt như vậy phải không!
Trong lúc đang chiến đấu, Đường Phong phát hiện được hai tay Bố Liên Chu đung đưa với dao động cực kỳ nhỏ, tuy rằng loại động tác này rất vi diệu nhưng vẫn không thể thoát khỏi lực quan sát của Đường Phong, từ lúc tay hắn dao động thì huyết vụ hóa thành mãnh thú linh hoạt không gì sánh được, rất dễ sai khiến đuổi theo làm mình chịu khổ không ít.
Đường Phong suy đoán rằng bốn con mãnh thú cùng với hai tay dao động kia nhất định có liên hệ gì đó, bằng không làm sao chúng sẽ nghe lời như vậy, chúng nó chẳng qua chỉ là do huyết nhục biến thành không có sinh mệnh cũng như không có ý thức riêng để hành sự, chỉ có thể do Bố Liên Chu khống chế chúng nó thì bọn chúng mới công kích được vào mình.
Dưới nghi hoặc như vậy, sau khi tinh tế nhận xét một hồi, rốt cục Đường Phong có thể xác nhận được suy đoán của mình là chính xác.
Bố Liên Chu và bốn con mãnh thú xác thực là có một tia linh khí nhàn nhạt giao tiếp, tia linh khí này giống như là một sợi dây thừng kết nối Bố Liên Chu cùng với bốn con mãnh thú lại, làm cho Bố Liên Chu có thể tùy ý khống chế bốn con mãnh thú.
Biết được nhược điểm này, là do đạt được cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nếu như không có cảnh giới này thì căn bản Đường Phong không thể nào nhận biết được bí mật này, linh khí thực sự quá huyền ảo, làm sao có thể nhận thức được.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status