Vô Tình Bước Vào Cuộc Sống Của Em Rồi Cố Tình Ở Đó Luôn (Tiểu Thư Lạnh Lùng Gặp Hoàng Tử Băng Giá)
Chương 32: KỈ NIỆM KHI XƯA
/39
|
Tuki thật sự xl~ vì để cho mọi người chờ. Giờ là mùa thi nên tất nhiên up được chap là một điều bất khả thi. Tuki chỉ có thể đánh máy và rep cmt cho mấy nàng vào khuya có thể là 2-3h sáng mà thôi. Nên những ai mà Tuki kh rep cmt thì cho Tuki xl~.
Tuần sau là bắt đầu thi nên sẽ hơi bận. Tuki vẫn rep cmt cho mấy nàng nhưng chap là phải đợi hơi lâu nha. Dạo này vừa phải viết chap dài vừa phải up nhanh cho mấy nàng khỏi đợi thật sự rất khó.
Nên…có gì thì cho Tuki xodii trước nheaa, c.ơn. Lâu lâu thì ta vẫn ngoii lên up mấy cái tào lao cho đỡ chán. Ai rảnh thì inb Tuki đi.
Và giờ sẻ xưng bằng Tuki nhee. Vì có rất nhiều người lớn hơn Tuki nên xưng là ta kh được hay cho lắm. Và giờ thì vô chap.
***
Dù là được nhiều bạn trong lớp khuyên bảo nhưng hắn vẫn mặc kệ nó. Vì vậy mà cho đến giờ hắn vẫn chưa biết chuyện nó sắp đi Anh. Nhiều người khuyên mãi mà hắn hông nghe cũng đành chịu. Đã như vậy, chúng tôi mặc kệ cậu luôn.
Nó cũng được khuyên là đừng đi Anh, đi rồi thì bọn trong lớp buồn. Lúc nó đi học, ngày nào lớp cũng cười như chợ. Mỗi lần có tiết cô Nhạc là mỗi một trò quậy. Không phải hôm nay thì cũng ngày mai.
Quả thật lớp rất ghét nó nhưng cũng rất yêu thương nó. Ghét nó là vì nó có mọi thứ: giàu có, thông minh và xinh đẹp. Dù vậy, bọn họ cũng rất thương nó. Chúng nó biết một ai đó giàu có vào trường thì đều nhận được sự ghen tị của mọi người.
Chính vì vậy là lớp chúng nó rất đoàn kết. Có lần cả đám bị lớp bên hại mà nó nhận hết nên không ai bị la mắng. Mỗi lần lớp có chuyện nó đều đứng ra nhận hết cả.
Chưa kể, lần nọ bọn con gái lớp nó bị đám lòe loẹt lớp 10a8 đẩy xuống hồ bơi rồi đổ oan cho nó. Khiến nó bị ra hội đồng kỉ luật trước trường. Nó cũng chẳng sợ hãi mà nhận hết tội cho cho bọn con gái của lớp. Từ đó, mọi người trong lớp cũng dần thân thiện với nó hơn mọi lần.
Còn đám con trai bị bắt gặp khi đang đánh nhau với bọn lớp 10a5 thì bị bảo vệ thấy. Đám lớp 10a5 thì chạy thoát còn chúng nó bị bắt. Lúc đó nó cũng đứng lên nhận tội thay cho và nói là do nó sai bọn chúng đánh.
Nó cũng bị kỉ luật trước lớp khá nhiều lần vì tội bày trò trêu chọc các thầy cô giáo. Nhưng giờ thì nó đã không còn làm vậy nữa. [Tui: tại sao vậy con, hãy lưu lại kỉ niệm đẹp nhé baybee]
Để ý dạo này thấy hắn đã xem nó như người dưng rồi.
_ Không còn quan tâm nó nữa,
_ Không còn yêu thương nó nữa.
_ Không còn lời nói ngọt ngào bên tai
_ Không còn những cái nắm tay trên đường về
_ Không còn đưa nhau đi về qua hàng cây cối
_ Không còn người hàng ngày cùng trò chuyện
_ Không còn những cái ôm ấm áp
_ Không còn những vòng tay hạnh phúc
Và…..
_ Không còn anh, người từng là của em…..
[Tui: eo ôi…sến. Lần đầu viết sến rện đến như voạy. Dã man.]
Hắn đã hết quan tâm nó nữa rồi. Giờ đây, nó và hắn như hai người dưng. Bước qua nhau như định mệnh. [Tui: ĐM]
Nó biết, biết chứ, biết rằng hắn vẫn yêu nó. Nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn.
Nó hiểu, hiểu hết, hiểu rằng sẽ không ai thay thế được ví trí của nó trong tim hắn đâu.
Nó thấy, thấy chứ, thấy rằng đâu đó trong ánh mắt của hắn còn sự quan tâm dành cho nó.
Nó nghe, nghe hết, nghe được rằng hắn vẫn yêu nó…đang chờ đợi nó.
Nó cảm nhận được hết, cảm nhận được hắn vẫn quan tâm chăm sóc cho nó trong thầm lặng mà. [Tui: yêu em âm thầm bên emmmm.]
Và hơn hết, nó cần, cần hắn lắm, cần hắn ngay lúc này hãy ôm lấy nó và nghe nó giải thích đi. Nghe nó đi, vài giây thôi. Rồi hắn sẽ thấy.
_ Ai bảo hắn không cần nó
_ Ai bảo hắn đang giận nó
_ Ai bảo hắn không nhớ nó
_ Ai bảo hắn không còn yêu nó
_ Ai bảo hắn không quan tâm nó
_ Ai bảo hắn dễ thay lòng
_ Ai bảo hắn không biết nó đi Anh
_ Ai bảo hắn không muốn cản nó lại
=> Chỉ là lòng tự trọng của hắn quá lớn mà thôi.
Hắn biết yêu chứ, nhớ chứ, cần chứ, sợ chứ.
Hắn yêu nó say đắm
Nhớ nó muốn điên lên
Cần nó giải thích chứ
Sợ nó bỏ đi chứ
[Tui: hây dà …hội những người thích đọc truyện ngược: ngược, ngược nữa, ngược mãi…]
~~~ Tối đó ~~~
Nó bắt đầu ngồi viết nhật kí. Nó muốn ghi lại cảm giác của mình khi ở đây. Tập quen với cách quên hắn đi và hãy lưu trữ hắn vào những dòng nhật kí của riêng mình.
” TP.HCM 25-11-2015
6 ngày trước khi đi Anh
Anh giờ nãy ra sao nhỉ? Sống tốt không? Cô ấy có yêu anh không vậy? Dù biết chẳng còn tư cách để nói với anh nhưng em vẫn mong một lần em có thể nói:|Em vẫn còn yêu anh.|
Mong rằng sau này mình đừng gặp nhau nữa nhé. Hãy để quá khứ lại. Phải chi chúng ta không gặp nhau từ đầu ha? Để chúng ta gặp nhau làm gì rồi lại giày vò nhau như thế này? Nếu không gặp mọi chuyện đâu đi tới ngày hôm nay phải không anh?
Sau này lỡ gặp nhau trên đường đời, xin hãy xem nhau như chưa từng gặp, được không vậy anh? Cứ vô tình lướt qua nhau nhé anh. Đừng để cả hai phải ngại ngùng.
Có vẻ như anh đang rất hạnh phúc dù không có em bên cạnh anh. Cô ấy rất yêu anh đấy, hãy giữ cô ấy. Đừng làm mất nhau rồi lại hối hận, như em và anh đấy. Yêu anh…
Gửi tới anh – người từng là của em…
— Hàn Băng Băng —
Đã in dấu
__Tuki__
(*¯︶¯*)
Tuần sau là bắt đầu thi nên sẽ hơi bận. Tuki vẫn rep cmt cho mấy nàng nhưng chap là phải đợi hơi lâu nha. Dạo này vừa phải viết chap dài vừa phải up nhanh cho mấy nàng khỏi đợi thật sự rất khó.
Nên…có gì thì cho Tuki xodii trước nheaa, c.ơn. Lâu lâu thì ta vẫn ngoii lên up mấy cái tào lao cho đỡ chán. Ai rảnh thì inb Tuki đi.
Và giờ sẻ xưng bằng Tuki nhee. Vì có rất nhiều người lớn hơn Tuki nên xưng là ta kh được hay cho lắm. Và giờ thì vô chap.
***
Dù là được nhiều bạn trong lớp khuyên bảo nhưng hắn vẫn mặc kệ nó. Vì vậy mà cho đến giờ hắn vẫn chưa biết chuyện nó sắp đi Anh. Nhiều người khuyên mãi mà hắn hông nghe cũng đành chịu. Đã như vậy, chúng tôi mặc kệ cậu luôn.
Nó cũng được khuyên là đừng đi Anh, đi rồi thì bọn trong lớp buồn. Lúc nó đi học, ngày nào lớp cũng cười như chợ. Mỗi lần có tiết cô Nhạc là mỗi một trò quậy. Không phải hôm nay thì cũng ngày mai.
Quả thật lớp rất ghét nó nhưng cũng rất yêu thương nó. Ghét nó là vì nó có mọi thứ: giàu có, thông minh và xinh đẹp. Dù vậy, bọn họ cũng rất thương nó. Chúng nó biết một ai đó giàu có vào trường thì đều nhận được sự ghen tị của mọi người.
Chính vì vậy là lớp chúng nó rất đoàn kết. Có lần cả đám bị lớp bên hại mà nó nhận hết nên không ai bị la mắng. Mỗi lần lớp có chuyện nó đều đứng ra nhận hết cả.
Chưa kể, lần nọ bọn con gái lớp nó bị đám lòe loẹt lớp 10a8 đẩy xuống hồ bơi rồi đổ oan cho nó. Khiến nó bị ra hội đồng kỉ luật trước trường. Nó cũng chẳng sợ hãi mà nhận hết tội cho cho bọn con gái của lớp. Từ đó, mọi người trong lớp cũng dần thân thiện với nó hơn mọi lần.
Còn đám con trai bị bắt gặp khi đang đánh nhau với bọn lớp 10a5 thì bị bảo vệ thấy. Đám lớp 10a5 thì chạy thoát còn chúng nó bị bắt. Lúc đó nó cũng đứng lên nhận tội thay cho và nói là do nó sai bọn chúng đánh.
Nó cũng bị kỉ luật trước lớp khá nhiều lần vì tội bày trò trêu chọc các thầy cô giáo. Nhưng giờ thì nó đã không còn làm vậy nữa. [Tui: tại sao vậy con, hãy lưu lại kỉ niệm đẹp nhé baybee]
Để ý dạo này thấy hắn đã xem nó như người dưng rồi.
_ Không còn quan tâm nó nữa,
_ Không còn yêu thương nó nữa.
_ Không còn lời nói ngọt ngào bên tai
_ Không còn những cái nắm tay trên đường về
_ Không còn đưa nhau đi về qua hàng cây cối
_ Không còn người hàng ngày cùng trò chuyện
_ Không còn những cái ôm ấm áp
_ Không còn những vòng tay hạnh phúc
Và…..
_ Không còn anh, người từng là của em…..
[Tui: eo ôi…sến. Lần đầu viết sến rện đến như voạy. Dã man.]
Hắn đã hết quan tâm nó nữa rồi. Giờ đây, nó và hắn như hai người dưng. Bước qua nhau như định mệnh. [Tui: ĐM]
Nó biết, biết chứ, biết rằng hắn vẫn yêu nó. Nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn.
Nó hiểu, hiểu hết, hiểu rằng sẽ không ai thay thế được ví trí của nó trong tim hắn đâu.
Nó thấy, thấy chứ, thấy rằng đâu đó trong ánh mắt của hắn còn sự quan tâm dành cho nó.
Nó nghe, nghe hết, nghe được rằng hắn vẫn yêu nó…đang chờ đợi nó.
Nó cảm nhận được hết, cảm nhận được hắn vẫn quan tâm chăm sóc cho nó trong thầm lặng mà. [Tui: yêu em âm thầm bên emmmm.]
Và hơn hết, nó cần, cần hắn lắm, cần hắn ngay lúc này hãy ôm lấy nó và nghe nó giải thích đi. Nghe nó đi, vài giây thôi. Rồi hắn sẽ thấy.
_ Ai bảo hắn không cần nó
_ Ai bảo hắn đang giận nó
_ Ai bảo hắn không nhớ nó
_ Ai bảo hắn không còn yêu nó
_ Ai bảo hắn không quan tâm nó
_ Ai bảo hắn dễ thay lòng
_ Ai bảo hắn không biết nó đi Anh
_ Ai bảo hắn không muốn cản nó lại
=> Chỉ là lòng tự trọng của hắn quá lớn mà thôi.
Hắn biết yêu chứ, nhớ chứ, cần chứ, sợ chứ.
Hắn yêu nó say đắm
Nhớ nó muốn điên lên
Cần nó giải thích chứ
Sợ nó bỏ đi chứ
[Tui: hây dà …hội những người thích đọc truyện ngược: ngược, ngược nữa, ngược mãi…]
~~~ Tối đó ~~~
Nó bắt đầu ngồi viết nhật kí. Nó muốn ghi lại cảm giác của mình khi ở đây. Tập quen với cách quên hắn đi và hãy lưu trữ hắn vào những dòng nhật kí của riêng mình.
” TP.HCM 25-11-2015
6 ngày trước khi đi Anh
Anh giờ nãy ra sao nhỉ? Sống tốt không? Cô ấy có yêu anh không vậy? Dù biết chẳng còn tư cách để nói với anh nhưng em vẫn mong một lần em có thể nói:|Em vẫn còn yêu anh.|
Mong rằng sau này mình đừng gặp nhau nữa nhé. Hãy để quá khứ lại. Phải chi chúng ta không gặp nhau từ đầu ha? Để chúng ta gặp nhau làm gì rồi lại giày vò nhau như thế này? Nếu không gặp mọi chuyện đâu đi tới ngày hôm nay phải không anh?
Sau này lỡ gặp nhau trên đường đời, xin hãy xem nhau như chưa từng gặp, được không vậy anh? Cứ vô tình lướt qua nhau nhé anh. Đừng để cả hai phải ngại ngùng.
Có vẻ như anh đang rất hạnh phúc dù không có em bên cạnh anh. Cô ấy rất yêu anh đấy, hãy giữ cô ấy. Đừng làm mất nhau rồi lại hối hận, như em và anh đấy. Yêu anh…
Gửi tới anh – người từng là của em…
— Hàn Băng Băng —
Đã in dấu
__Tuki__
(*¯︶¯*)
/39
|