Hết tiết tự đọc, Lý Bán Trang chạy đến chào hỏi An Nam Tú, Trương Nhã Lệ đứng bên cạnh hiếu kì nhìn cô bé xinh xắn như búp bê, cuối cùng bị Lý Bán Trang kéo đi trong trạng thái đau lòng vì bị coi thường.
Lý Bán Trang đi tìm Lý Lộ Từ nói chuyện, An Nam Tú không quen với việc Lý Bán Trang dính lấy quan thị tòng của cô, cho nên quyết định đọc “Tình thâm thâm vũ mông mông” của cô.
- Cho cậu một kiến nghị nhỏ, tốt nhất cậu đừng để Lưu lão đầu nhìn thấy cậu cầm loại sách này lên lớp, nếu không khẳng định bị tịch thu và viết bản kiểm điểm.
An Nam Tú ngẩng đầu, là một nam sinh có vóc dáng tương đương Lý Bán Trang, khuôn mặt rất giống những nhân vật nam chính trong phim thần tượng, nụ cười ấm áp, cậu ta cũng mặc đồng phục Phố Cao, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra cảm giác khác biệt, An Nam Tú và cậu ta chính là loại người đó.
An Nam Tú liếc qua một cái rồi lại tiếp tục xem Lục Y Bình và Hà Thư Hằng nói chuyện yêu đương.
- Xin chào, mình là lớp trưởng Tô Cường Văn, mình đại diện cả lớp hoan nghênh bạn An Nam Tú gia nhập tập thể chúng ta.
Tô Cường Văn chẳng bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của An Nam Tú.
Hắn có thể nhận ra, khí chất lạnh lùng ngạo mạn tán phát từ An Nam Tú không phải ngụy ngang mà tính cách là vậy.
Nhưng hắn là lớp trưởng, tiếp cận bạn học mới cũng chính là chức trách và bổn phận, chứ không giống vì cô xinh nên mới cố ý, sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đến một môi trường lạ, ai mà không muốn có người như thế này để làm chỗ dựa tinh thần, bản thân có việc gì có thể tìm hắn?
- Lớp trưởng?
An Nam Tú ngẩng đầu, lại nhìn Tô Cường Văn, lần này cô đã buông sách.
- Đúng, cậu có bất cứ vấn đề gì có thể hỏi mình, bất luận là trên phương diện cuộc sống hay học tập.
Tô Cường Văn mừng thầm.
- Cậu biết không? Lớp trưởng, luôn là nhân vật mà tôi ghét nhất.
An Nam Tú nhìn Tô Trường Văn, nghiêm túc nói:
- Mời cậu biến mất khỏi phạm vi bị động quan sát của tôi.
Cái gọi là bị động quan sát, chính là An Nam Tú không chú ý nhưng một số vật thể vẫn phản chiếu ánh sáng đến mắt An Nam Tú, tạo thành ảnh ở võng mạc.
Đó là việc kinh khủng đến mức nào, những thứ mà mình không muốn nhìn lại dám chiếu ảnh vào trong mắt.
Nghe thấy lớp trưởng, An Nam Tú nghĩ ngay đến An Tri Thủy, tại sao những kẻ có khuôn mặt đáng ghét lại thường xuất hiện với cái tên lớp trưởng?
Tô Cường Văn không hiểu An Nam Tú nói gì, nhưng rõ ràng như thể đang bị người ta đuổi, người ta chẳng có hứng thú gì với hắn.
Tô Cường Văn có chút bối rối, vừa hay có người gọi hắn, vội vàng chạy đi.
- Tú Công Chúa ngày đầu tiên đến trường, hình như không được thân thiện với mọi người thì phải.
Nhìn thấy Tô Cường Văn ngượng ngùng rời đi, Lý Bán Trang mỉm cười.
- Con người Tô Cường Văn luôn ỷ mình đẹp trai, thành tích học tập tốt, thể dục giỏi, kiêu căng lắm.
Trương Nhã Lệ miệng thì nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Tô Cường Văn, trai đẹp ai mà không thích chứ?
- May mà, cậu ta mới nói hai câu đã bỏ đi.
Lý Lộ Từ lo nhất chuyện này, con người tồi tệ của An Nam Tú chính là được hình thành từ những biểu hiện tồi tệ trong suốt một năm giao lưu quan hệ. Ngay từ ban đầu, những người muốn tiếp cận An Nam Tú nhiều không kể hết, An Nam Tú vừa mới đến nơi tập trung những con người đang ở thời kì hoocmone hoạt động mạnh nhất, mùi sữa thơm thơm ngọt ngọt trên người cô đủ khiến nhiều kẻ như gấu chó ngửi thấy mùi mật ong hưng phấn tiếp cận.
- Cuộc thi cuối kì chỉ diễn ra trong vòng hai ngày, sao phải bắt anh xin nghỉ đi theo?
Lý Bán Trang chỉ biết An Nam Tú cực khó tiếp xúc, dù sao giữa An Nam Tú và Lý Lộ Từ cũng có rất nhiều bí mật lớn lớn nhỏ nhỏ, Lý Bán Trang chưa từng nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng nào sinh ra từ những câu nói khó nghe của An Nam Tú.
- Đúng vậy, chăm sóc cẩn thận quá, cẩn thận Lý Bán Trang ghen.
Trương Nhã Lệ cười hì hì, ngay từ năm lớp mười cô đã trở thành bạn thân của Lý Bán Trang, đương nhiên cũng biết Lý Lộ Từ nên hiểu rất rõ tình cảm anh em họ.
- Ai ghen? Xé miệng cậu bây giờ.
Lý Bán Trang có chút đỏ mặt, tự mình làm nũng với anh không sao, nhưng đó là chuyện riêng của hai người, bị bạn bè giễu cợt đương nhiên phải khác.
Lý Lộ Từ cười, nhìn hai cô gái đùa giỡn.
Trương Nhã Lệ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, chạy vào trong lớp, lấy từ ngăn bàn một đĩa DVD đưa cho Lý Lộ Từ.
- Cái gì vậy?
Lý Lộ Từ rất ngạc nhiên, Trương Nhã Lệ mang thứ này đến trường làm gì. Phố Cao quản lý không phải nghiêm khắc bình thường, trong trường cấm dùng di động, MP3, MP4, tất cả đều thuộc hàng nguy hiểm, IPAD và máy tính xách tay cũng không cho phép dùng, thứ cô đang cầm không có đất dụng võ.
- Tốc độ mạng trong phòng máy tính trường cực nhanh, còn có DVD để chép, em có tải game vào đây, cho anh chơi trước.
Trương Nhã Lệ cười hì hì, thần thần bí bí nói:
- Hàng tốt đấy.
- H-GAME?
Lý Lộ Từ hoài nghi.
- Đừng nói ra mà…
Trương Nhã Lệ đỏ mặt.
- Em cầm cái này mà bị bắt thì chết.
Lý Lộ Từ nghiêm khắc nói.
- Anh giúp em bảo quản trước.
- Anh, đừng để bị Nhã Lệ làm hư.
Lý Bán Trang giơ tay cướp.
Lý Lộ Từ kì thực cũng chẳng quan tâm nên cứ để cho cô cướp, cho dù là H-GAME thật, Trương Nhã Lệ có thể down đương nhiên hắn cũng có thể. Loại tài nguyên này rất nhiều, bản thân hắn cũng không hứng thú lắm, chỉ cảm thấy con gái cấp ba bây giờ càng lúc càng hời hợt, đến những thứ như thế này mà cũng có thể tùy tiện mang tặng bạn khác giới.
Trương Nhã Lệ nói một câu gì đó với Lý Bán Trang, sau đó cướp lại cái đĩa, nhét vào tay Lý Lộ Từ.
Lý Bán Trang hai má đỏ bừng, chạy tọt vào trong lớp, Trương Nhã Lệ cười hì hì, đi theo sau.
Lý Lộ Từ nhìn cái đĩa, chẳng hiểu gì cả, rốt cục bên trong có gì chứ?
Thuận tay nhét vào trong cặp sách, tiếng chuông vang lên, Lý Lộ Từ đứng ở cửa sau nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú cất quyển sách, đặt hai tay lên bàn.
Lý Lộ Từ lấy sữa cho cô.
An Nam Tú uống sữa, có chút phiền chán nói:
- Tại sao không thể mang đề thi về nhà làm?
- Muốn cô lộ diện, thể hiện cô là học sinh ở đây, nếu không đợi cô trở thành thủ khoa đại học, bạn học trong trường không ai nhớ tồn tại một người như cô, Phố Cao không phải tự rước hiềm nghi gian dối sao?
Lý Lộ Từ giải thích.
- Thế hả.
An Nam Tú không thèm để ý.
Giáo viên tuyên bố quy định trường thi, sau đó phát bài thi, An Nam Tú bắt đầu làm.
Môn đầu tiên là tiếng Anh, nghe xong đề bài, An Nam Tú mất hơn mười phút hoàn thành đề mục của mình, nộp bài thi.
Giám thị là giáo viên lớp Anh ngữ, đương nhiên biết Phố Cao đã chuẩn bị đầy đủ cho trạng nguyên đại học năm nay, cô bé này chính là vũ khí hạt nhân của Phố Cao, nhìn bài thi, gọi An Nam Tú lại.
- Tôi làm sai sao?
An Nam Tú đứng giữa lớp học, ngẩng cao đầu, thần tình ngạo mạn, cô tưởng giống như lần trước đến Phố Cao, mình làm bài, sau đó có người đến bắt lỗi.
Trường thi im phăng phắc, chỉ có tiếng ngòi bút chạy sột soạt trên giấy, mọi người vẫn đang cân nhắc lựa chọn, không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô bạn cùng lớp chưa bao giờ lộ diện, chỉ đến làm bài thi.
- Chữ khó đọc quá, em không đạt điểm tối đa được đâu.
Giám thị chính là tốt bụng nhắc nhở, nhìn bộ dạng của cô, có chút bực mình:
- Đừng dùng một số từ lạ mà đến giáo viên chấm thi cũng phải tra từ điển, nếu như là thi đại học, trừ điểm của em em cũng không cãi được đi đâu!
An Nam Tú liếc nhìn giáo viên coi thi, ngoài cửa Lý Lộ Từ đang làm tư thế đánh đòn, An Nam Tú có chút đỏ mặt, không nói gì nữa, im lặng đi ra ngoài.
- Cô ta lợi hại vậy sao?
Trương Nhã Lệ kinh hãi nhìn theo An Nam Tú.
- Không lợi hại, nhà trường có để cô ta muốn làm gì thì làm không? Cô ta chính là vũ khí bí mật nhà trường chuẩn bị cho thủ khoa đại học.
Lý Bán Trang biết điều này.
Tô Cường Văn ngồi sau Lý Bán Trang, nghe vậy có chút không phục, nhưng lúc nãy những gì giáo viên coi thi nói hắn đều nghe thấy… Nếu như viết đẹp hơn, bài thi làm trong mười phút đó có thể đạt điểm tối đa? Đoạn văn thậm chí còn khiến giáo viên chấm thi khó xử?
Cô gái này có lai lịch gì? Tô Cường Văn vì là lớp trưởng nên biết được tên bạn học mới từ giáo viên chủ nhiệm, An Nam Tú, xem ra đúng là loại thiếu nữ thiên tài, chẳng trách ngạo mạn như vậy, tình cảm không phải tính cách và thói quen, chỉ là quá mạnh mẽ nên mới không coi lớp trưởng Tô Cường Văn hắn ra gì.
Thời gian làm bài còn rất nhiều, Lý Lộ Từ đưa An Nam Tú đi chào chủ nhiệm cấp Trương Bí. Trương Bí cuối cùng cũng yên tâm vì An Nam Tú đã đến làm bài thi, kiểu học sinh này trường học không thể quản giáo nổi, mọi người cũng không cần, chi bằng hai bên cùng thiết lập quan hệ hợp tác, Trương Bí chỉ hi vọng An Nam Tú thực hiện ước định là được.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, sau khi cuộc thi kết thúc, thành tích lập tức xuất hiện. Trương Bí gọi điện cho Lý Lộ Từ, bảo hắn đến trường nhận bài thi, đồng thời nói với hắn, An Nam Tú xếp hạng hơn bốn trăm toàn khối.
Khối mười hai Phố Cao tổng cộng mới có sáu trăm người.
- Chưa đến sáu trăm người, cô xếp hạng bốn trăm sáu mươi tư.
Lý Lộ Từ ngắt điện thoại, quay sang nhìn An Nam Tú đang say sưa chơi trò đấu địa chủ.
- Ồ.
An Nam Tú tỏ vẻ đã biết, nhanh tay chọn bài, sau đó cướp được địa chủ, cười lạnh nói:
- Dám cướp địa chủ của tôi, cũng không xem tôi có bao nhiêu đậu vui vẻ.
Điện thoại di động của cô chỉ có một tác dụng duy nhất đó là nạp Q xu đổi đậu vui vẻ.
- Cô không muốn giải thích gì về thành tích của mình sao?
Lý Lộ Từ rất ngạc nhiên, sao cô ta có thể làm bài thi tệ như vậy?
- Sao tôi biết được, dù sao tôi cũng không làm sai.
An Nam Tú chẳng quan tâm.
Nhưng Lý Lộ Từ thì quan tâm, học bổng thủ khoa đại học là mười vạn tệ, không có món tiền này, học phí ở đại học Quốc gia của An Nam Tú Lý Lộ Từ biết giải quyết thế nào.
Lý Lộ Từ đến trường lấy bài thi về, đọc qua một lượt hắn mới hiểu tại sao Trương Bí lại không tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích tệ hại của An Nam Tú, khác hẳn với biểu hiện trong lần gặp đầu tiên.
Đọc bài thi này, phổi của hắn muốn nổ tung, phóng xe còn thần tốc linh hoạt hơn cả nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, len lỏi giữa dòng xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, ném bài thi cho An Nam Tú.
Lý Lộ Từ đến trường lấy bài thi về, đọc qua một lượt hắn mới hiểu tại sao Trương Bí lại không tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích tệ hại của An Nam Tú, khác hẳn với biểu hiện trong lần gặp đầu tiên.
Đọc bài thi này, phổi của hắn muốn nổ tung, phóng xe còn thần tốc linh hoạt hơn cả nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, len lỏi giữa dòng xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, ném bài thi cho An Nam Tú.
Lý Bán Trang đi tìm Lý Lộ Từ nói chuyện, An Nam Tú không quen với việc Lý Bán Trang dính lấy quan thị tòng của cô, cho nên quyết định đọc “Tình thâm thâm vũ mông mông” của cô.
- Cho cậu một kiến nghị nhỏ, tốt nhất cậu đừng để Lưu lão đầu nhìn thấy cậu cầm loại sách này lên lớp, nếu không khẳng định bị tịch thu và viết bản kiểm điểm.
An Nam Tú ngẩng đầu, là một nam sinh có vóc dáng tương đương Lý Bán Trang, khuôn mặt rất giống những nhân vật nam chính trong phim thần tượng, nụ cười ấm áp, cậu ta cũng mặc đồng phục Phố Cao, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra cảm giác khác biệt, An Nam Tú và cậu ta chính là loại người đó.
An Nam Tú liếc qua một cái rồi lại tiếp tục xem Lục Y Bình và Hà Thư Hằng nói chuyện yêu đương.
- Xin chào, mình là lớp trưởng Tô Cường Văn, mình đại diện cả lớp hoan nghênh bạn An Nam Tú gia nhập tập thể chúng ta.
Tô Cường Văn chẳng bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của An Nam Tú.
Hắn có thể nhận ra, khí chất lạnh lùng ngạo mạn tán phát từ An Nam Tú không phải ngụy ngang mà tính cách là vậy.
Nhưng hắn là lớp trưởng, tiếp cận bạn học mới cũng chính là chức trách và bổn phận, chứ không giống vì cô xinh nên mới cố ý, sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đến một môi trường lạ, ai mà không muốn có người như thế này để làm chỗ dựa tinh thần, bản thân có việc gì có thể tìm hắn?
- Lớp trưởng?
An Nam Tú ngẩng đầu, lại nhìn Tô Cường Văn, lần này cô đã buông sách.
- Đúng, cậu có bất cứ vấn đề gì có thể hỏi mình, bất luận là trên phương diện cuộc sống hay học tập.
Tô Cường Văn mừng thầm.
- Cậu biết không? Lớp trưởng, luôn là nhân vật mà tôi ghét nhất.
An Nam Tú nhìn Tô Trường Văn, nghiêm túc nói:
- Mời cậu biến mất khỏi phạm vi bị động quan sát của tôi.
Cái gọi là bị động quan sát, chính là An Nam Tú không chú ý nhưng một số vật thể vẫn phản chiếu ánh sáng đến mắt An Nam Tú, tạo thành ảnh ở võng mạc.
Đó là việc kinh khủng đến mức nào, những thứ mà mình không muốn nhìn lại dám chiếu ảnh vào trong mắt.
Nghe thấy lớp trưởng, An Nam Tú nghĩ ngay đến An Tri Thủy, tại sao những kẻ có khuôn mặt đáng ghét lại thường xuất hiện với cái tên lớp trưởng?
Tô Cường Văn không hiểu An Nam Tú nói gì, nhưng rõ ràng như thể đang bị người ta đuổi, người ta chẳng có hứng thú gì với hắn.
Tô Cường Văn có chút bối rối, vừa hay có người gọi hắn, vội vàng chạy đi.
- Tú Công Chúa ngày đầu tiên đến trường, hình như không được thân thiện với mọi người thì phải.
Nhìn thấy Tô Cường Văn ngượng ngùng rời đi, Lý Bán Trang mỉm cười.
- Con người Tô Cường Văn luôn ỷ mình đẹp trai, thành tích học tập tốt, thể dục giỏi, kiêu căng lắm.
Trương Nhã Lệ miệng thì nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Tô Cường Văn, trai đẹp ai mà không thích chứ?
- May mà, cậu ta mới nói hai câu đã bỏ đi.
Lý Lộ Từ lo nhất chuyện này, con người tồi tệ của An Nam Tú chính là được hình thành từ những biểu hiện tồi tệ trong suốt một năm giao lưu quan hệ. Ngay từ ban đầu, những người muốn tiếp cận An Nam Tú nhiều không kể hết, An Nam Tú vừa mới đến nơi tập trung những con người đang ở thời kì hoocmone hoạt động mạnh nhất, mùi sữa thơm thơm ngọt ngọt trên người cô đủ khiến nhiều kẻ như gấu chó ngửi thấy mùi mật ong hưng phấn tiếp cận.
- Cuộc thi cuối kì chỉ diễn ra trong vòng hai ngày, sao phải bắt anh xin nghỉ đi theo?
Lý Bán Trang chỉ biết An Nam Tú cực khó tiếp xúc, dù sao giữa An Nam Tú và Lý Lộ Từ cũng có rất nhiều bí mật lớn lớn nhỏ nhỏ, Lý Bán Trang chưa từng nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng nào sinh ra từ những câu nói khó nghe của An Nam Tú.
- Đúng vậy, chăm sóc cẩn thận quá, cẩn thận Lý Bán Trang ghen.
Trương Nhã Lệ cười hì hì, ngay từ năm lớp mười cô đã trở thành bạn thân của Lý Bán Trang, đương nhiên cũng biết Lý Lộ Từ nên hiểu rất rõ tình cảm anh em họ.
- Ai ghen? Xé miệng cậu bây giờ.
Lý Bán Trang có chút đỏ mặt, tự mình làm nũng với anh không sao, nhưng đó là chuyện riêng của hai người, bị bạn bè giễu cợt đương nhiên phải khác.
Lý Lộ Từ cười, nhìn hai cô gái đùa giỡn.
Trương Nhã Lệ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, chạy vào trong lớp, lấy từ ngăn bàn một đĩa DVD đưa cho Lý Lộ Từ.
- Cái gì vậy?
Lý Lộ Từ rất ngạc nhiên, Trương Nhã Lệ mang thứ này đến trường làm gì. Phố Cao quản lý không phải nghiêm khắc bình thường, trong trường cấm dùng di động, MP3, MP4, tất cả đều thuộc hàng nguy hiểm, IPAD và máy tính xách tay cũng không cho phép dùng, thứ cô đang cầm không có đất dụng võ.
- Tốc độ mạng trong phòng máy tính trường cực nhanh, còn có DVD để chép, em có tải game vào đây, cho anh chơi trước.
Trương Nhã Lệ cười hì hì, thần thần bí bí nói:
- Hàng tốt đấy.
- H-GAME?
Lý Lộ Từ hoài nghi.
- Đừng nói ra mà…
Trương Nhã Lệ đỏ mặt.
- Em cầm cái này mà bị bắt thì chết.
Lý Lộ Từ nghiêm khắc nói.
- Anh giúp em bảo quản trước.
- Anh, đừng để bị Nhã Lệ làm hư.
Lý Bán Trang giơ tay cướp.
Lý Lộ Từ kì thực cũng chẳng quan tâm nên cứ để cho cô cướp, cho dù là H-GAME thật, Trương Nhã Lệ có thể down đương nhiên hắn cũng có thể. Loại tài nguyên này rất nhiều, bản thân hắn cũng không hứng thú lắm, chỉ cảm thấy con gái cấp ba bây giờ càng lúc càng hời hợt, đến những thứ như thế này mà cũng có thể tùy tiện mang tặng bạn khác giới.
Trương Nhã Lệ nói một câu gì đó với Lý Bán Trang, sau đó cướp lại cái đĩa, nhét vào tay Lý Lộ Từ.
Lý Bán Trang hai má đỏ bừng, chạy tọt vào trong lớp, Trương Nhã Lệ cười hì hì, đi theo sau.
Lý Lộ Từ nhìn cái đĩa, chẳng hiểu gì cả, rốt cục bên trong có gì chứ?
Thuận tay nhét vào trong cặp sách, tiếng chuông vang lên, Lý Lộ Từ đứng ở cửa sau nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú cất quyển sách, đặt hai tay lên bàn.
Lý Lộ Từ lấy sữa cho cô.
An Nam Tú uống sữa, có chút phiền chán nói:
- Tại sao không thể mang đề thi về nhà làm?
- Muốn cô lộ diện, thể hiện cô là học sinh ở đây, nếu không đợi cô trở thành thủ khoa đại học, bạn học trong trường không ai nhớ tồn tại một người như cô, Phố Cao không phải tự rước hiềm nghi gian dối sao?
Lý Lộ Từ giải thích.
- Thế hả.
An Nam Tú không thèm để ý.
Giáo viên tuyên bố quy định trường thi, sau đó phát bài thi, An Nam Tú bắt đầu làm.
Môn đầu tiên là tiếng Anh, nghe xong đề bài, An Nam Tú mất hơn mười phút hoàn thành đề mục của mình, nộp bài thi.
Giám thị là giáo viên lớp Anh ngữ, đương nhiên biết Phố Cao đã chuẩn bị đầy đủ cho trạng nguyên đại học năm nay, cô bé này chính là vũ khí hạt nhân của Phố Cao, nhìn bài thi, gọi An Nam Tú lại.
- Tôi làm sai sao?
An Nam Tú đứng giữa lớp học, ngẩng cao đầu, thần tình ngạo mạn, cô tưởng giống như lần trước đến Phố Cao, mình làm bài, sau đó có người đến bắt lỗi.
Trường thi im phăng phắc, chỉ có tiếng ngòi bút chạy sột soạt trên giấy, mọi người vẫn đang cân nhắc lựa chọn, không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô bạn cùng lớp chưa bao giờ lộ diện, chỉ đến làm bài thi.
- Chữ khó đọc quá, em không đạt điểm tối đa được đâu.
Giám thị chính là tốt bụng nhắc nhở, nhìn bộ dạng của cô, có chút bực mình:
- Đừng dùng một số từ lạ mà đến giáo viên chấm thi cũng phải tra từ điển, nếu như là thi đại học, trừ điểm của em em cũng không cãi được đi đâu!
An Nam Tú liếc nhìn giáo viên coi thi, ngoài cửa Lý Lộ Từ đang làm tư thế đánh đòn, An Nam Tú có chút đỏ mặt, không nói gì nữa, im lặng đi ra ngoài.
- Cô ta lợi hại vậy sao?
Trương Nhã Lệ kinh hãi nhìn theo An Nam Tú.
- Không lợi hại, nhà trường có để cô ta muốn làm gì thì làm không? Cô ta chính là vũ khí bí mật nhà trường chuẩn bị cho thủ khoa đại học.
Lý Bán Trang biết điều này.
Tô Cường Văn ngồi sau Lý Bán Trang, nghe vậy có chút không phục, nhưng lúc nãy những gì giáo viên coi thi nói hắn đều nghe thấy… Nếu như viết đẹp hơn, bài thi làm trong mười phút đó có thể đạt điểm tối đa? Đoạn văn thậm chí còn khiến giáo viên chấm thi khó xử?
Cô gái này có lai lịch gì? Tô Cường Văn vì là lớp trưởng nên biết được tên bạn học mới từ giáo viên chủ nhiệm, An Nam Tú, xem ra đúng là loại thiếu nữ thiên tài, chẳng trách ngạo mạn như vậy, tình cảm không phải tính cách và thói quen, chỉ là quá mạnh mẽ nên mới không coi lớp trưởng Tô Cường Văn hắn ra gì.
Thời gian làm bài còn rất nhiều, Lý Lộ Từ đưa An Nam Tú đi chào chủ nhiệm cấp Trương Bí. Trương Bí cuối cùng cũng yên tâm vì An Nam Tú đã đến làm bài thi, kiểu học sinh này trường học không thể quản giáo nổi, mọi người cũng không cần, chi bằng hai bên cùng thiết lập quan hệ hợp tác, Trương Bí chỉ hi vọng An Nam Tú thực hiện ước định là được.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, sau khi cuộc thi kết thúc, thành tích lập tức xuất hiện. Trương Bí gọi điện cho Lý Lộ Từ, bảo hắn đến trường nhận bài thi, đồng thời nói với hắn, An Nam Tú xếp hạng hơn bốn trăm toàn khối.
Khối mười hai Phố Cao tổng cộng mới có sáu trăm người.
- Chưa đến sáu trăm người, cô xếp hạng bốn trăm sáu mươi tư.
Lý Lộ Từ ngắt điện thoại, quay sang nhìn An Nam Tú đang say sưa chơi trò đấu địa chủ.
- Ồ.
An Nam Tú tỏ vẻ đã biết, nhanh tay chọn bài, sau đó cướp được địa chủ, cười lạnh nói:
- Dám cướp địa chủ của tôi, cũng không xem tôi có bao nhiêu đậu vui vẻ.
Điện thoại di động của cô chỉ có một tác dụng duy nhất đó là nạp Q xu đổi đậu vui vẻ.
- Cô không muốn giải thích gì về thành tích của mình sao?
Lý Lộ Từ rất ngạc nhiên, sao cô ta có thể làm bài thi tệ như vậy?
- Sao tôi biết được, dù sao tôi cũng không làm sai.
An Nam Tú chẳng quan tâm.
Nhưng Lý Lộ Từ thì quan tâm, học bổng thủ khoa đại học là mười vạn tệ, không có món tiền này, học phí ở đại học Quốc gia của An Nam Tú Lý Lộ Từ biết giải quyết thế nào.
Lý Lộ Từ đến trường lấy bài thi về, đọc qua một lượt hắn mới hiểu tại sao Trương Bí lại không tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích tệ hại của An Nam Tú, khác hẳn với biểu hiện trong lần gặp đầu tiên.
Đọc bài thi này, phổi của hắn muốn nổ tung, phóng xe còn thần tốc linh hoạt hơn cả nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, len lỏi giữa dòng xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, ném bài thi cho An Nam Tú.
Lý Lộ Từ đến trường lấy bài thi về, đọc qua một lượt hắn mới hiểu tại sao Trương Bí lại không tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích tệ hại của An Nam Tú, khác hẳn với biểu hiện trong lần gặp đầu tiên.
Đọc bài thi này, phổi của hắn muốn nổ tung, phóng xe còn thần tốc linh hoạt hơn cả nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, len lỏi giữa dòng xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, ném bài thi cho An Nam Tú.
/490
|