Lý Bán Trang khép cửa phòng lại, sau cùng kết thúc chủ đề xấu hổ này, Lý Lộ Từ thu liễm nụ cười đắc ý, thở ra một hơi dài.
Tiểu cô nương bé bỏng hoàn toàn hiểu được không thể đái dầm làm cho anh trai giặt chăn, thật sự lớn lên đã bắt đầu tự hỏi những vấn đề nghiêm túc về tình yêu, hôn nhân, luân lý, gia đình.
Lý Lộ Từ không phải chuyên gia giáo dục gia đình, cũng không phải nhà xã hội học, không có cách nào thuyết phục Lý Bán Trang, thậm chí có chút mê man, Lý Bán Trang ngày càng độc lập, anh trai như hắn cũng không đơn giản chỉ là anh trai, không có cách nào cho cô càng nhiều, dạy cô càng nhiều?
Nhớ tới những điều này, tâm tình của Lý Lộ Từ có chút thất lạc, đây đại khái chính là tâm tính của một quan viên về hưu tự mình chỉ dẫn những hậu bối, căn bản không cần hắn, không cần ngước nhìn, một chút sùng bái như vậy đều biến mất.
Lý Lộ Từ lại nở nụ cười, không khỏi có chút quá khoa trương, vô luận như thế nào quan hệ giữa mình và Lý Bán Trang cũng sẽ không như vậy, trong lòng cả hai đều cho đối phương là người quan trọng nhất bên cạnh, điểm này sẽ không có gì thay đổi, như vậy chẳng phải đủ rồi sao? Chẳng lẽ cô bé Lý Bán Trang suốt đời cái gì cũng không biết như vậy mới tốt, mình sẽ vì cô quan tâm cả đời?
Bất quá cho dù là quan tâm cả đời, cẩn thận chiếu cố cả đời, Lý Lộ Từ cũng nguyện ý.
Nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Lý Lộ Từ ngồi vào trước máy vi tính cắm phần cứng của nhà An Tri Thủy vào trong máy vi tính tham khảo, hắn gần như download liên tục các khóa học của trường cao đẳng Thường Xuân Đằng về đây, không chỉ là phương diện kế toán học, một ít của ngành tâm lý học, ngành xã hội học ngành sinh vật học đều có.
Inte thật sự là đồ tốt, mặc dù đại học Quốc gia cũng không có thiếu giáo sư, nhưng khóa học của những giáo sư này cũng không có bao nhiêu cơ hội có thể nghe được, thông qua inte, Lý Lộ Từ có thể chiêm ngưỡng phong thái của những người có quyền trong giới học thuật, chứng kiến bọn họ trích dẫn kinh điển, hoặc hài hước dí dỏm, hoặc phong cách cẩn thận tỉ mỉ giảng bài, nghe bọn họ giảng bài quả thực là một loại hưởng thụ.
Lý Lộ Từ bắt đầu hâm mộ những lưu học sinh kia, trên thực tế có thể được những người này chỉ điểm, cùng bọn họ mặt đối mặt trao đổi, mới là mấu chốt chân chính có thể học tập tiến bộ, bọn họ mặc dù không có quá nhiều thời gian, nhưng đối với những học sinh hàng đầu, là thường xuyên cam tâm tình nguyện chỉ điểm, thật là nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách.
Lý Lộ Từ nghe những cái này, thường thường có cảm giác hiểu ra, tuy nhiên bởi vì văn hóa lý niệm của đông tây phương là khác nhau, có nhiều thứ Lý Lộ Từ cảm giác cũng không thích hợp với hoàn cảnh của Trung Quốc, nhưng cũng biết đối đãi khác nhau, không đến mức đi dùng phương thức tư duy cùng lý niệm của người phương Tây đến nhìn vấn đề của quốc gia mình, sau đó dung tục đố kị căm giận thế giới.
Xem liên tiếp một lúc, Lý Lộ Từ ngáp một cái, đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, An Nam Tú mở cửa phòng, cô rõ ràng vẫn chưa thay đồ ngủ, cô ôm con kiến Phách Vương Long đến trước mặt Lý Lộ Từ.
- Sao vậy, quên rửa mặt đánh răng rồi?
Lý Lộ Từ nghĩ tới, cô ăn xong bánh thịt liền trở về phòng.
- Coi chừng sáng ngày mai thức dậy hôi miệng đó.
- Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang khi nào thì rời khỏi nơi này!
An Nam Tú ngồi ở trên giường Lý Lộ Từ, rất mất hứng nói, chân nhỏ dùng sức giẫm sàn nhà.
- Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại quan tâm vấn đề này làm gì?
Lý Lộ Từ chui vào chăn ấm.
- Nói mau!
An Nam Tú không kiên nhẫn.
- Vẫn ở nơi này chứ sao.
- Lên đại học chẳng phải không cần anh dạy cô ta học tập, chẳng lẽ không thể để cô ta ở lại trường học?
- Ở trường học phải trả chi phí ký túc xá, ăn cơm cũng ở trường học, làm gì mà phải lãng phí số tiền kia?
Lý Lộ Từ chuyển đến ở cũng đã lo lắng đến nguyên nhân này, bình thường thức ăn trong trường học, một tháng cũng tốn không ít tiền.
- Cô ta muốn một mực ở đây sao?
An Nam Tú giống như không thể chịu đựng được.
- Đúng vậy.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, An Nam Tú chỉ kém không có tuyên bố, cô mới là chủ nhân, còn Lý Bán Trang chỉ là khách.
An Nam Tú chau mày, gò má nhỏ phình ra, càng không ngừng lắc lắc cái đầu nhỏ, dường như lúc này có chuyện tình gì đó không vừa mắt bộc phát.
Cô có thể không tức giận sao, Lý Bán Trang ở đây, An Nam Tú liền không có ý tứ kể chuyện xưa dỗ giấc ngủ cho mình, Lý Bán Trang nhất định sẽ nói, chỉ có trẻ con mới cần người dỗ ngủ.
Ngay cả đãi ngộ ôm đi ngủ cũng rất ít, một lần gần nhất là ở núi Viên Hổ, về đến nhà cũng chưa có, An Nam Tú cũng không thể tùy ý ngủ trên ghế sa lon, bởi vì nhiều khi Lý Bán Trang chiếm sô pha đọc sách.
Số lần chơi đùa của An Nam Tú cùng Lý Lộ Từ cũng ít đi rất nhiều, không thể giống như trước chơi trò sỉ nhục với nhau.
Còn có, mặc kệ mình và Lý Lộ Từ làm cái gì, Lý Bán Trang đều muốn lẫn vào, An Nam Tú thầm nghĩ chơi cùng Lý Lộ Từ cũng không muốn cùng chơi với Lý Bán Trang.
An Nam Tú cùng Lý Lộ Từ có rất nhiều bí mật nhỏ, không thể để cho Lý Bán Trang biết rõ. Cô ta ở đây, làm cho An Nam Tú muốn phóng điện Lý Lộ Từ cũng không được, càng không thể dùng thuật trói buộc, thuật Trầm Mặc dùng trên người Lý Lộ Từ.
- Hay là, chúng ta đổi chỗ ở, để cho cô ta một mình ở nơi này.
An Nam Tú rất ủy khuất nói.
- Như vậy sao được?
Lý Lộ Từ kiên quyết lắc đầu.
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ rõ ràng không đáp ứng, lập tức đứng lên, cô đã nhượng bộ rồi đấy, khi nào thì công chúa điện hạ nhượng bộ, còn bị cự tuyệt chứ? Cô thậm chí nguyện ý tránh gặp Lý Bán Trang, chủ động đổi chỗ ở, không phải vì lo lắng Lý Bán Trang là muội muội của Lý Lộ Từ sao, bằng không An Nam Tú muốn cho ai rời đi liền rời đi!
- Cô ta ở nơi này, tôi ngủ không yên!
An Nam Tú vặn râu con kiến, thở hổn hển.
Lý Lộ Từ nhìn cô bé tính khí táo bạo, thở dài một hơi, ngồi dậy, cầm tay.
- Làm gì vậy?
An Nam Tú không bỏ con kiến, trừng mắt hắn.
- Tôi kể chuyện xưa dỗ cô ngủ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, An Nam Tú đột nhiên đánh thức hắn, bắt hắn kể chuyện xưa dỗ cô ngủ, cho nên Lý Lộ Từ chủ động nói ra.
Sau đó Lý Lộ Từ mới phát giác được, gần đây An Nam Tú đều không có để hắn kể chuyện xưa dỗ giấc ngủ, xác thực làm nũng chơi đùa cùng hắn cũng cực ít.
- Không cần! Lý Bán Trang thấy được thì sao, cô ấy nhất định sẽ nói tôi là trẻ con!
An Nam Tú ngẩng đầu, ghét nhất người khác xem cô là Trẻ con, huống chi ghét nhất là Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ xem như biết rõ chuyện gì xảy ra, An Nam Tú ưa thích làm nũng, nhưng quyết không cho phép người khác chê cười cô làm nũng, cô chính là trẻ con lại không cho phép người khác nói cô là trẻ con, là do việc làm và lời nói của cô mười phần trẻ con. Lý Bán Trang lại không bao dung giống như Lý Lộ Từ, cùng cô thỏa hiệp, ưa thích trêu chọc cô, cho nên biến thành như bây giờ, thề không đội trời chung.
Loại chuyện này không có biện pháp nào? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Lý Lộ Từ không thể quyết định ai đúng ai sai, huống chi đúng sai căn bản không có ý nghĩa, hắn không trông cậy vào bất kỳ thay đổi nào của An Nam Tú, cô căn bản không quan tâm đúng sai, chỉ để ý đến mình thích hay không thích, có cao hứng hay không, bất luận thị phi đúng sai đối với cô đều không có bất kỳ ý nghĩa.
- Em ấyđã ngủ.
Lý Lộ Từ chỉ chỉ cửa phòng.
- Nói không chừng cô ấy thức dậy đi toilet.
An Nam Tú lo lắng, mấu chốt là Lý Lộ Từ không có đáp ứng cô cưỡng chế Lý Bán Trang rời đi.
- Tôi đi vào trong phòng cô, kể chuyện xưa cho cô.
Lý Lộ Từ không có cách nào.
- Cô ấy thức dậy lại không thấy anh ở trên giường, liền biết anh đang ở trong phòng tôi.
Tên ngu ngốc Lý Lộ Từ này, cái này cũng không nghĩ ra được.
- Công chúa điện hạ, cô rốt cuộc muốn như thế nào, cô nói đi, chỉ cần cô có thể ngủ được, bắt tôi nhảy lầu cho cô xem cũng được.
Lý Lộ Từ có xúc động này, lại bổ sung nói:
- Ngoại trừ không được yêu cầu ở chỗ Lý tử.
- Nhảy lầu có gì đẹp mắt?
An Nam Tú do dự, cảm thấy cái này hẳn là chơi không tốt, bởi vì tòa nhà lầu bảy tầng, Lý Lộ Từ từ mái nhà nhảy xuống cao như vậy, vù vù rơi xuống đất, bất quá nhớ tới một trò thú vị.
- Anh nhớ Hoan Hỉ cốc có một trò buộc dây thừng lên trên thân thể sau đó nhảy xuống không?
- Cái kia gọi là nhảy cao, cô sẽ không để cho tôi từ nơi cao như vậy nhảy xuống chứ?
Lý Lộ Từ sắc mặt tái nhợt, đây chính là độ cao vượt qua trăm mét, từ nơi này nhảy xuống, bất luận Lý Lộ Từ là siêu nhân sơ cấp hay người thường té xuống đều không có khác nhau, nhiều nhất làm cho người ta sợ hãi than một câu:
“Một đống thịt vụn khá đầy đủ”.
- Ngu ngốc, anh cũng có thể buộc dây thừng rồi nhảy.
An Nam Tú cảm giác chơi rất vui.
- Hôm nay là ngày đi học cuối cùng, ngày mai chúng ta đi nha. Lễ mừng năm mới, phụ huynh phải quan tâm đến học tập của con em, cũng không thể không cho trẻ con nghỉ thả lỏng vài ngày.
- Hiện tại đi, dù sao tôi cũng không ngủ được.
An Nam Tú đương nhiên là muốn làm gì thì làm.
- Nhưng bây giờ Hoan Hỉ cốc không có kinh doanh, chúng ta không vào được.
An Nam Tú không ngủ được, nhưng Lý Lộ Từ rất muốn đi ngủ.
- Đi...
An Nam Tú lôi kéo Lý Lộ Từ rời giường.
Lý Lộ Từ dùng sức gãi đầu mình một hồi, hạ giọng như lão sư tử bị đoạt mất sư tử cái cùng với địa bàn, đồng dạng phát ra tiếng tru lên đau thương.
Phát tiết xong rồi, Lý Lộ Từ rời giường, không có cách nào, ai bảo cô là công chúa điện hạ của hắn, phải ngoan ngoãn hầu hạ.
Lý Lộ Từ mặc quần áo tử tế, đội mũ cùng đeo bao tay.
- Có mặc nội y giữ ấm chưa?
Buổi tối gió lớn, hơn nữa còn chạy bằng xe điện.
An Nam Tú gật đầu.
- Đi thay đôi giày lông, mang bít tất dày.
An Nam Tú rõ ràng đi dép lê.
An Nam Tú đi thay một đôi giày tiểu thiên sứ.
- Quần áo đủ chưa?
Lý Lộ Từ sờ lên y phục của cô, ngón tay thử thử nhiệt độ ở miệng cổ áo của cô, ấm áp, có thể tiến hành.
- Nói nhiều.
An Nam Tú ngứa cổ, muốn cười.
- Hừ hừ, sợ cô bị cảm mạo thôi!
Lý Lộ Từ trừng cô.
Sau cùng xác nhận An Nam Tú sẽ không cảm lạnh, Lý Lộ Từ mới tính xuất môn.
Sau đó quấn khăn quàng cổ vòng quanh cổ của cô một vòng, nói cho cô biết:
- Tay nhớ để ở trong túi quần của tôi.
Chạy bằng xe điện, An Nam Tú ngồi trên, hai tay lọt vào trong túi quần của Lý Lộ Từ, căn bản mặc kệ lúc này là nửa đêm, hô lớn một tiếng:
- Xuất phát!
- Lạnh không?
An Nam Tú dùng cái đầu nhỏ tại phía sau lưng Lý Lộ Từ mè nheo tỏ vẻ lắc đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh đen nhánh, Lý Lộ Từ mở đèn xe, thật sự là điên rồi, nói chung thời gian ở chung với An Nam Tú chính là thời gian điên khùng nhất.
Tiểu cô nương bé bỏng hoàn toàn hiểu được không thể đái dầm làm cho anh trai giặt chăn, thật sự lớn lên đã bắt đầu tự hỏi những vấn đề nghiêm túc về tình yêu, hôn nhân, luân lý, gia đình.
Lý Lộ Từ không phải chuyên gia giáo dục gia đình, cũng không phải nhà xã hội học, không có cách nào thuyết phục Lý Bán Trang, thậm chí có chút mê man, Lý Bán Trang ngày càng độc lập, anh trai như hắn cũng không đơn giản chỉ là anh trai, không có cách nào cho cô càng nhiều, dạy cô càng nhiều?
Nhớ tới những điều này, tâm tình của Lý Lộ Từ có chút thất lạc, đây đại khái chính là tâm tính của một quan viên về hưu tự mình chỉ dẫn những hậu bối, căn bản không cần hắn, không cần ngước nhìn, một chút sùng bái như vậy đều biến mất.
Lý Lộ Từ lại nở nụ cười, không khỏi có chút quá khoa trương, vô luận như thế nào quan hệ giữa mình và Lý Bán Trang cũng sẽ không như vậy, trong lòng cả hai đều cho đối phương là người quan trọng nhất bên cạnh, điểm này sẽ không có gì thay đổi, như vậy chẳng phải đủ rồi sao? Chẳng lẽ cô bé Lý Bán Trang suốt đời cái gì cũng không biết như vậy mới tốt, mình sẽ vì cô quan tâm cả đời?
Bất quá cho dù là quan tâm cả đời, cẩn thận chiếu cố cả đời, Lý Lộ Từ cũng nguyện ý.
Nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Lý Lộ Từ ngồi vào trước máy vi tính cắm phần cứng của nhà An Tri Thủy vào trong máy vi tính tham khảo, hắn gần như download liên tục các khóa học của trường cao đẳng Thường Xuân Đằng về đây, không chỉ là phương diện kế toán học, một ít của ngành tâm lý học, ngành xã hội học ngành sinh vật học đều có.
Inte thật sự là đồ tốt, mặc dù đại học Quốc gia cũng không có thiếu giáo sư, nhưng khóa học của những giáo sư này cũng không có bao nhiêu cơ hội có thể nghe được, thông qua inte, Lý Lộ Từ có thể chiêm ngưỡng phong thái của những người có quyền trong giới học thuật, chứng kiến bọn họ trích dẫn kinh điển, hoặc hài hước dí dỏm, hoặc phong cách cẩn thận tỉ mỉ giảng bài, nghe bọn họ giảng bài quả thực là một loại hưởng thụ.
Lý Lộ Từ bắt đầu hâm mộ những lưu học sinh kia, trên thực tế có thể được những người này chỉ điểm, cùng bọn họ mặt đối mặt trao đổi, mới là mấu chốt chân chính có thể học tập tiến bộ, bọn họ mặc dù không có quá nhiều thời gian, nhưng đối với những học sinh hàng đầu, là thường xuyên cam tâm tình nguyện chỉ điểm, thật là nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách.
Lý Lộ Từ nghe những cái này, thường thường có cảm giác hiểu ra, tuy nhiên bởi vì văn hóa lý niệm của đông tây phương là khác nhau, có nhiều thứ Lý Lộ Từ cảm giác cũng không thích hợp với hoàn cảnh của Trung Quốc, nhưng cũng biết đối đãi khác nhau, không đến mức đi dùng phương thức tư duy cùng lý niệm của người phương Tây đến nhìn vấn đề của quốc gia mình, sau đó dung tục đố kị căm giận thế giới.
Xem liên tiếp một lúc, Lý Lộ Từ ngáp một cái, đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, An Nam Tú mở cửa phòng, cô rõ ràng vẫn chưa thay đồ ngủ, cô ôm con kiến Phách Vương Long đến trước mặt Lý Lộ Từ.
- Sao vậy, quên rửa mặt đánh răng rồi?
Lý Lộ Từ nghĩ tới, cô ăn xong bánh thịt liền trở về phòng.
- Coi chừng sáng ngày mai thức dậy hôi miệng đó.
- Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang khi nào thì rời khỏi nơi này!
An Nam Tú ngồi ở trên giường Lý Lộ Từ, rất mất hứng nói, chân nhỏ dùng sức giẫm sàn nhà.
- Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại quan tâm vấn đề này làm gì?
Lý Lộ Từ chui vào chăn ấm.
- Nói mau!
An Nam Tú không kiên nhẫn.
- Vẫn ở nơi này chứ sao.
- Lên đại học chẳng phải không cần anh dạy cô ta học tập, chẳng lẽ không thể để cô ta ở lại trường học?
- Ở trường học phải trả chi phí ký túc xá, ăn cơm cũng ở trường học, làm gì mà phải lãng phí số tiền kia?
Lý Lộ Từ chuyển đến ở cũng đã lo lắng đến nguyên nhân này, bình thường thức ăn trong trường học, một tháng cũng tốn không ít tiền.
- Cô ta muốn một mực ở đây sao?
An Nam Tú giống như không thể chịu đựng được.
- Đúng vậy.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, An Nam Tú chỉ kém không có tuyên bố, cô mới là chủ nhân, còn Lý Bán Trang chỉ là khách.
An Nam Tú chau mày, gò má nhỏ phình ra, càng không ngừng lắc lắc cái đầu nhỏ, dường như lúc này có chuyện tình gì đó không vừa mắt bộc phát.
Cô có thể không tức giận sao, Lý Bán Trang ở đây, An Nam Tú liền không có ý tứ kể chuyện xưa dỗ giấc ngủ cho mình, Lý Bán Trang nhất định sẽ nói, chỉ có trẻ con mới cần người dỗ ngủ.
Ngay cả đãi ngộ ôm đi ngủ cũng rất ít, một lần gần nhất là ở núi Viên Hổ, về đến nhà cũng chưa có, An Nam Tú cũng không thể tùy ý ngủ trên ghế sa lon, bởi vì nhiều khi Lý Bán Trang chiếm sô pha đọc sách.
Số lần chơi đùa của An Nam Tú cùng Lý Lộ Từ cũng ít đi rất nhiều, không thể giống như trước chơi trò sỉ nhục với nhau.
Còn có, mặc kệ mình và Lý Lộ Từ làm cái gì, Lý Bán Trang đều muốn lẫn vào, An Nam Tú thầm nghĩ chơi cùng Lý Lộ Từ cũng không muốn cùng chơi với Lý Bán Trang.
An Nam Tú cùng Lý Lộ Từ có rất nhiều bí mật nhỏ, không thể để cho Lý Bán Trang biết rõ. Cô ta ở đây, làm cho An Nam Tú muốn phóng điện Lý Lộ Từ cũng không được, càng không thể dùng thuật trói buộc, thuật Trầm Mặc dùng trên người Lý Lộ Từ.
- Hay là, chúng ta đổi chỗ ở, để cho cô ta một mình ở nơi này.
An Nam Tú rất ủy khuất nói.
- Như vậy sao được?
Lý Lộ Từ kiên quyết lắc đầu.
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ rõ ràng không đáp ứng, lập tức đứng lên, cô đã nhượng bộ rồi đấy, khi nào thì công chúa điện hạ nhượng bộ, còn bị cự tuyệt chứ? Cô thậm chí nguyện ý tránh gặp Lý Bán Trang, chủ động đổi chỗ ở, không phải vì lo lắng Lý Bán Trang là muội muội của Lý Lộ Từ sao, bằng không An Nam Tú muốn cho ai rời đi liền rời đi!
- Cô ta ở nơi này, tôi ngủ không yên!
An Nam Tú vặn râu con kiến, thở hổn hển.
Lý Lộ Từ nhìn cô bé tính khí táo bạo, thở dài một hơi, ngồi dậy, cầm tay.
- Làm gì vậy?
An Nam Tú không bỏ con kiến, trừng mắt hắn.
- Tôi kể chuyện xưa dỗ cô ngủ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, An Nam Tú đột nhiên đánh thức hắn, bắt hắn kể chuyện xưa dỗ cô ngủ, cho nên Lý Lộ Từ chủ động nói ra.
Sau đó Lý Lộ Từ mới phát giác được, gần đây An Nam Tú đều không có để hắn kể chuyện xưa dỗ giấc ngủ, xác thực làm nũng chơi đùa cùng hắn cũng cực ít.
- Không cần! Lý Bán Trang thấy được thì sao, cô ấy nhất định sẽ nói tôi là trẻ con!
An Nam Tú ngẩng đầu, ghét nhất người khác xem cô là Trẻ con, huống chi ghét nhất là Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ xem như biết rõ chuyện gì xảy ra, An Nam Tú ưa thích làm nũng, nhưng quyết không cho phép người khác chê cười cô làm nũng, cô chính là trẻ con lại không cho phép người khác nói cô là trẻ con, là do việc làm và lời nói của cô mười phần trẻ con. Lý Bán Trang lại không bao dung giống như Lý Lộ Từ, cùng cô thỏa hiệp, ưa thích trêu chọc cô, cho nên biến thành như bây giờ, thề không đội trời chung.
Loại chuyện này không có biện pháp nào? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Lý Lộ Từ không thể quyết định ai đúng ai sai, huống chi đúng sai căn bản không có ý nghĩa, hắn không trông cậy vào bất kỳ thay đổi nào của An Nam Tú, cô căn bản không quan tâm đúng sai, chỉ để ý đến mình thích hay không thích, có cao hứng hay không, bất luận thị phi đúng sai đối với cô đều không có bất kỳ ý nghĩa.
- Em ấyđã ngủ.
Lý Lộ Từ chỉ chỉ cửa phòng.
- Nói không chừng cô ấy thức dậy đi toilet.
An Nam Tú lo lắng, mấu chốt là Lý Lộ Từ không có đáp ứng cô cưỡng chế Lý Bán Trang rời đi.
- Tôi đi vào trong phòng cô, kể chuyện xưa cho cô.
Lý Lộ Từ không có cách nào.
- Cô ấy thức dậy lại không thấy anh ở trên giường, liền biết anh đang ở trong phòng tôi.
Tên ngu ngốc Lý Lộ Từ này, cái này cũng không nghĩ ra được.
- Công chúa điện hạ, cô rốt cuộc muốn như thế nào, cô nói đi, chỉ cần cô có thể ngủ được, bắt tôi nhảy lầu cho cô xem cũng được.
Lý Lộ Từ có xúc động này, lại bổ sung nói:
- Ngoại trừ không được yêu cầu ở chỗ Lý tử.
- Nhảy lầu có gì đẹp mắt?
An Nam Tú do dự, cảm thấy cái này hẳn là chơi không tốt, bởi vì tòa nhà lầu bảy tầng, Lý Lộ Từ từ mái nhà nhảy xuống cao như vậy, vù vù rơi xuống đất, bất quá nhớ tới một trò thú vị.
- Anh nhớ Hoan Hỉ cốc có một trò buộc dây thừng lên trên thân thể sau đó nhảy xuống không?
- Cái kia gọi là nhảy cao, cô sẽ không để cho tôi từ nơi cao như vậy nhảy xuống chứ?
Lý Lộ Từ sắc mặt tái nhợt, đây chính là độ cao vượt qua trăm mét, từ nơi này nhảy xuống, bất luận Lý Lộ Từ là siêu nhân sơ cấp hay người thường té xuống đều không có khác nhau, nhiều nhất làm cho người ta sợ hãi than một câu:
“Một đống thịt vụn khá đầy đủ”.
- Ngu ngốc, anh cũng có thể buộc dây thừng rồi nhảy.
An Nam Tú cảm giác chơi rất vui.
- Hôm nay là ngày đi học cuối cùng, ngày mai chúng ta đi nha. Lễ mừng năm mới, phụ huynh phải quan tâm đến học tập của con em, cũng không thể không cho trẻ con nghỉ thả lỏng vài ngày.
- Hiện tại đi, dù sao tôi cũng không ngủ được.
An Nam Tú đương nhiên là muốn làm gì thì làm.
- Nhưng bây giờ Hoan Hỉ cốc không có kinh doanh, chúng ta không vào được.
An Nam Tú không ngủ được, nhưng Lý Lộ Từ rất muốn đi ngủ.
- Đi...
An Nam Tú lôi kéo Lý Lộ Từ rời giường.
Lý Lộ Từ dùng sức gãi đầu mình một hồi, hạ giọng như lão sư tử bị đoạt mất sư tử cái cùng với địa bàn, đồng dạng phát ra tiếng tru lên đau thương.
Phát tiết xong rồi, Lý Lộ Từ rời giường, không có cách nào, ai bảo cô là công chúa điện hạ của hắn, phải ngoan ngoãn hầu hạ.
Lý Lộ Từ mặc quần áo tử tế, đội mũ cùng đeo bao tay.
- Có mặc nội y giữ ấm chưa?
Buổi tối gió lớn, hơn nữa còn chạy bằng xe điện.
An Nam Tú gật đầu.
- Đi thay đôi giày lông, mang bít tất dày.
An Nam Tú rõ ràng đi dép lê.
An Nam Tú đi thay một đôi giày tiểu thiên sứ.
- Quần áo đủ chưa?
Lý Lộ Từ sờ lên y phục của cô, ngón tay thử thử nhiệt độ ở miệng cổ áo của cô, ấm áp, có thể tiến hành.
- Nói nhiều.
An Nam Tú ngứa cổ, muốn cười.
- Hừ hừ, sợ cô bị cảm mạo thôi!
Lý Lộ Từ trừng cô.
Sau cùng xác nhận An Nam Tú sẽ không cảm lạnh, Lý Lộ Từ mới tính xuất môn.
Sau đó quấn khăn quàng cổ vòng quanh cổ của cô một vòng, nói cho cô biết:
- Tay nhớ để ở trong túi quần của tôi.
Chạy bằng xe điện, An Nam Tú ngồi trên, hai tay lọt vào trong túi quần của Lý Lộ Từ, căn bản mặc kệ lúc này là nửa đêm, hô lớn một tiếng:
- Xuất phát!
- Lạnh không?
An Nam Tú dùng cái đầu nhỏ tại phía sau lưng Lý Lộ Từ mè nheo tỏ vẻ lắc đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh đen nhánh, Lý Lộ Từ mở đèn xe, thật sự là điên rồi, nói chung thời gian ở chung với An Nam Tú chính là thời gian điên khùng nhất.
/490
|