Gò má An Tri Thủy đỏ bừng, cô cũng không phải là một cô gái có thể nói dối mà mặt không đổi sắc, cô từ nhỏ đến lớn còn chưa có nói dối lần nào, cha mẹ trưởng bối phân phó đều ít khi chống lại, luôn luôn ngoan ngoãn.
Từ khi biết Lý Lộ Từ, ngược lại An Tri Thủy làm ra rất nhiều chuyện tình mà trước kia tự mình không dám nghĩ đến, nhưng khi cha nghiêm khắc hỏi như vậy, An Tri Thủy còn không có biện pháp vẫn bảo trì trầm mặc.
- Tốt lắm, đừng dọa con nó.
Dì Đường kéo An Đông Dương ngồi xuống.
- Tri Thủy, cha con cũng không phải phản đối chuyện con kết giao bạn bè, chỉ là cho rằng cha mẹ phải quan tâm con cái, muốn biết bạn bè mà con kết giao là hạng người như thế nào.
An Tri Thủy cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu lên, vừa rồi mình và Lý Lộ Từ cũng không có làm chuyện tình gì không ra người, không muốn bị cha biết rõ sẽ lo lắng mà hiểu lầm hắn.
- Hắn nói bạn bè ôm nhau, ôm một cái là được.
An Tri Thủy nói.
- Con để cho nó ôm?
An Đông Dương lại đứng lên, cả đời ông thời điểm thiếu kiên nhẫn là cực ít, hôm nay lại nhiều lần như vậy.
Gò má An Tri Thủy nong nóng gật đầu.
- Tốt... Lý Lộ Từ, lợi hại, lợi hại...
An Đông Dương ở trong phòng khách đi tới đi lui, tức giận không nhẹ.
- Quả nhiên là tính rất giỏi, một cái đồng hồ thì tính là cái gì? Cái ôm này có giá còn nhiều tiền hơn.
- Sao có thể, không phải nó rất đắt tiền sao?
An Tri Thủy nói, nhưng sẽ không nói đó là cái đã đưa cho cha.
- Tri Thủy, con có biết thân phận của con hay không? Nếu như Lý Lộ Từ trở thành con rể ở trong nhà ta thì cái gia nghiệp to như vậy còn không phải là của hắn sao? Một cái đồng hồ thì là cái gì, hắn xây một nhà bảo tàng đồng hồ còn được!
An Đông Dương rất giận, ông không muốn thừa nhận mình thật thất bại, tuy rằng ông dạy dỗ con gái biết nhu thuận nghe lời, nhưng một chút tâm cơ cũng không có, so với con cháu của những gia đình ở trên thương trường với ông cơ bản chính là một trang giấy trắng.
Hiện tại ngay cả tiểu tử Lý Lộ Từ nghèo như vậy cũng có thể đánh chủ ý đến cô, con gái của An Đông Dương từ khi nào lại lưu lạc tới hoàn cảnh bị con trai loại này theo đuổi chứ?
Cho dù Lý Lộ Từ có bối cảnh thì An Đông Dương cũng không có coi trọng hắn quá, An Đông Dương sẽ không tự cao tự đại, ông không nghĩ sẽ xuất hiện tình huống của một vài nhà giàu, chính mắt An Đông Dương đã nhìn thấy trong đồng lứa người trẻ tuổi có vài kẻ vô dụng nhưng có giá trị.
- Anh đừng có nóng giận. Gia nghiệp của anh còn ở trong tay anh, không ai đoạt được. Nói chuyện nhẹ nhàng một chút, Tri Thủy không phải là không hiểu đạo lý này, trước tiên anh phải xác định được nhân phẩm của Lý Lộ Từ, bây giờ nói ra những lời này thì có ý nghĩa gì?
Dì Đường so với An Đông Dương càng hiểu được cách nói chuyện với lớp nhỏ, đương nhiên cái này cùng với thân phận của cô có chút quan hệ, nếu như cô có quan hệ xấu với An Tri Thủy thì An Đông Dương sẽ rất khó làm, thậm chí ảnh hưởng đến quan hệ cha con của An Đông Dương, cô rất rõ ràng vị trí của con gái ở trong nội tâm của An Đông Dương.
- Đúng vậy, Lý Lộ Từ tuyệt đối sẽ không như vậy.
An Tri Thủy tin tưởng vững chắc điểm này.
- Con làm sao biết được? Con và nó mới kết giao được bao lâu?
An Đông Dương lại ngồi xuống, lấy chính mình để làm ví dụ thất bại.
- Cha và mẹ của con đã sống với nhau bao nhiêu năm? Bà ấy vì sao bỏ đi nước Mĩ? Cũng bởi vì cha không chịu đi nước Mĩ nên bà ấy ly hôn với cha. Cha và con ở trong mắt của bà ấy thì tính là cái gì? Cha lúc ấy cũng hiểu được tuyệt đối là bằng không!
An Đông Dương trầm mặt, không có người đàn ông nào bằng lòng nhắc tới chuyện mình bị phụ nữ vứt bỏ, huống chi là nói ra ở trước mặt con gái cùng hồng nhan quan trọng nhất của mình.
- Con và Lý Lộ Từ chỉ là bạn bè, chúng con cũng không muốn kết hôn. Vì sao các người luôn nghĩ đến sự việc phức tạp như vậy? Con chỉ muốn một người bạn, chẳng lẽ con không thể có bạn bè sao?
An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không như vậy, nhưng cô không có lời gì để thuyết phục cha.
- Ít nhất không thể là Lý Lộ Từ.
An Đông Dương ngừng lại một chút, Lý Lộ Từ quả nhiên là thừa dịp sơ hở mà vào, mượn tư cách là bạn bè, dần dần cùng con gái kéo gần quan hệ.
- Không thể là Lý Lộ Từ? Chẳng lẽ Trương Lộ Từ, Vương Lộ Từ, Tôn Lộ Từ thì được sao?
An Tri Thủy hít hít cái mũi, ủy khuất nói.
- Chẳng lẽ cũng bởi vì tài sản của cha, sẽ không có người nào là bạn bè thiệt tình chân thật với con sao?
Nhìn thấy con gái khóc, nội tâm của An Đông Dương cũng rất khó chịu, mọi nhà có đều có việc khó khăn phải trải qua, với tư cách là một trong số ít người có địa vị cao trong xã hội, để có địa vị như vậy An Đông Dương tất nhiên cũng muốn làm cho mình cùng người nhà hy sinh một số thứ.
- Là như thế này.
An Đông Dương lấy tâm tư cứng rắn nói.
- Không phải cha phản đối chuyện con kết giao bạn bè, trong lúc đó có những người bạn theo đuổi lợi ích là chuyện bình thường. Nhưng con không thể kết giao với những người bạn có bụng dạ khó lường.
- Vì sao cha lại cho rằng Lý Lộ Từ là người bụng dạ khó lường?
An Tri Thủy kiên trì, cho dù Lý lộ Từ có những lúc không học hành chăm chỉ, nhưng chưa bao giờ thấy hắn làm chuyện gì xấu, nếu là một người xấu thì sẽ đi an ủi và cổ vũ một người mà mình mới gặp mặt sao?
- Con dĩ nhiên là không biết rồi. Cha biết rất rõ mọi việc về nó.
An Đông Dương đương nhiên sẽ không nói cho con gái biết việc mình từng phái người đi điều tra Lý Lộ Từ.
- Cha đi điều tra hắn sao?
An Tri Thủy kinh ngạc nói.
- Cha đâu có nói như vậy? Cha sống cũng được mấy chục năm rồi, chẳng lẽ còn không nhìn ra được một người là tốt hay xấu hay sao?
An Đông Dương tránh đi ánh mắt của con gái.
- Vừa rồi cha còn nói mình chưa bao giờ biết rõ một người nào. Lý Lộ Từ cũng không phải là loại người mà cha nói, nếu không tin thì cha có thể làm bạn với hắn, con sẽ nói để cho hắn thử làm bạn với cha.
Đột nhiên An Tri Thủy nghĩ đến một cái chủ ý rất tốt.
- Con nói với nó, để nó làm bạn với cha sao?
An Đông Dương ngược lại nở nụ cười, hóa ra mình ở trong lòng của con gái lại có địa vị như vậy, muốn mình là người có địa vị cao phải đi nhân nhượng để kết giao bạn bè với Lý Lộ Từ, còn phải để cho con gái đi nói chuyện mới được.
Như vậy có thể gọi là bạn bè sao? Nếu không thì tự mình xuất hiện, đi tìm một cán bộ cấp tỉnh hay nhân viên quản lý tài liệu khoa nào đó để kết giao bạn bè còn hơn? Loại chuyện này quả thực hết sức buồn cười!
- Đi, con đi nói với nó, xem nó có đáp ứng làm bạn cùng với cha hay không, có cho An Đông Dương này chút mặt mũi nào hay không?
An Đông Dương nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng.
Lúc này ông đã cảm giác được cuộc đời mình chỉ như mây bay, kết quả là mình ở trong mắt của con gái lại phải đi kết bạn với một mao đầu tiểu tử, cả hai đứa đều muốn ghét bỏ mình.
Dì Đường lắc đầu rồi đuổi theo, cô có thể lý giải được tâm tình lúc này của An Đông Dương, nhưng An Đông Dương cũng hiểu lầm An Tri Thủy, cô ấy chỉ cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không thích kết giao bạn bè cùng với An Đông Dương mà thôi, cũng không có ý nghĩ xem thường cha của mình.
An Tri Thủy nhìn cha đến rồi lại đi, chậm rãi đứng lên, lần nói chuyện này chấm dứt mà không có kết quả, trở lại trong phòng, tâm tình có chút buồn phiền, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn cái tin nhắn kia, môi vểnh lên, vẫn gọi điện thoại cho Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, cậu về nhà rồi sao?
- Đang ở trên đường, cậu bị làm sao vậy?
Lý Lộ Từ nghe được cảm xúc của An Tri Thủy có chút suy sụp.
An Tri Thủy không nói lời nào.
- Có phải là vừa rồi mình nhắn tin đã làm cho cậu mất hứng?
An Tri Thủy nghe được, giọng nói của hắn có chút khẩn trương, không còn bộ dạng hi hi ha ha không đứng đắn nữa.
- Cha mình nói cậu kết giao bạn bè với mình là chỉ nhằm mục đích khác.
An Tri Thủy lại dừng một chút, lông mi dài cụp xuống.
- Mình tin tưởng cậu, có thể cậu cũng muốn nói cho mình biết rằng mình không phải là người như vậy.
Lý Lộ Từ trầm mặc.
- Làm sao vậy?
Trong lúc này An Tri Thủy rất hoảng hốt, thoáng cái ngồi ở trên giường, khẩn trương cầm điện thoại, cô không tin Lý Lộ Từ sẽ cho cô đáp án, nhưng nhất định không được dọa cô.
- Mình đúng là một người bụng dạ khó lường.
Lý Lộ Từ trả lời.
An Tri Thủy dường như không nghe được, dùng sức lắc đầu, càng thêm nắm chặt điện thoại, nhất định hắn sẽ nói lời bổ sung giống như mọi ngày.
- Mình hi vọng cả đời này sẽ là bạn với Thủy Thủy.
Lý Lộ Từ không muốn lừa dối cô.
- Có thể trong lòng của mình cũng có chút hi vọng, mặc dù nó rất xa vời, nhưng mỗi lần nhìn thấy một chút hi vọng, đều làm cho mình không thể kềm nén được mà càng thêm hi vọng.
- Hi vọng gì?
An Tri Thủy thở dài một hơi, tâm tính thiện lương như đứa trẻ vừa mới ra đời, nhỏ giọng hỏi.
- Mình hy vọng cả đời này sẽ là bạn với Thủy Thủy, nhưng nếu như trong tương lai Thủy Thủy được gả cho người khác thì mình phải làm sao bây giờ? Mình có thể đau lòng hay không, có thể cảm giác rằng mình đã bị vứt bỏ rồi hay không? Vì vậy mình mới suy nghĩ, nếu như trong lòng của Thủy Thủy không có người con trai khác thì thật là tốt.
Lý Lộ Từ ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn qua ngọn đèn dầu, tuy nói chuyện với An Tri Thủy nhưng hoàn toàn không nghe được thanh âm nào khác.
- Lý Lộ Từ...
An Tri Thủy đã hiểu, hóa ra... Hóa ra hắn cũng giống như mình, ở trong lòng đều nghĩ đối phương là một người bạn quan trọng nhất mà thôi, thanh âm của cô kéo dài như đang khóc nức nở.
- Lý Lộ Từ...
- Nếu như Thủy Thủy cảm thấy như vậy là không tốt, thì từ nay về sau mình sẽ không như vậy nữa, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn bè như những lời chúng ta đã hứa, từ nay về sau mình cũng sẽ không nói loạn hay nói giỡn như thế này, để cho tình hữu nghị giữa chúng ta không bị phá hỏng.
Lý Lộ Từ thật sự không muốn phá hỏng quan hệ giữa mình và An Tri Thủy.
- Đối với mình, có thể làm bạn với Thủy Thủy đã là một chuyện rất thỏa mãn, có lẽ đôi khi nằm mơ mình lại hy vọng mình có quan hệ khác với Thủy Thủy, nếu như ý nghĩ như vậy làm tổn thương đến Thủy Thủy, làm Thủy Thủy mất hứng thì mình sẽ không tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa.
Trong điện thoại không có tiếng nói, chỉ có An Tri Thủy đang hô hấp không được bình tĩnh, làm cho Lý Lộ Từ biết được cô còn đang nghe điện thoại của hắn.
- Hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của mình đó là cố gắng giữ gìn cảm tình của hai người chúng ta, so với việc này thì những dã tâm cùng những hy vọng kia đã không còn thích hợp, mình hoàn toàn không để ý đến nó nữa.
Lý Lộ Từ nhắm mắt nở nụ cười.
- Chỉ cần Thủy Thủy vui vẻ là tốt rồi.
- Lý Lộ Từ, mình rất vui.
- Cám ơn.
- Vì sao... Vì sao phải nói cám ơn?
- Bởi vì Thủy Thủy đã nói, muốn cho Lý Lộ Từ trong năm 2012 sẽ vui vẻ vì Thủy Thủy. Bởi vì mình cũng đã nói, chỉ cần Thủy Thủy vui, mình cũng sẽ vui. Cậu làm được, cậu vui, cho nên mình cũng vui theo, cho nên mình mới cám ơn.
- Lý Lộ Từ...
Cô không biết nói cái gì nữa, chỉ muốn gọi tên của hắn, gọi tên cho cả Trái đất đều biết, trong lòng của An Tri Thủy dâng lên rất nhiều vị chua chua ngọt ngọt, mềm lòng yếu đuối, trong ngực cảm thấy khó chịu, muốn khóc lên nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, không biết là do nguyên nhân gì?
Lý Lộ Từ, An Tri Thủy, một ngày nào đó các bạn sẽ cùng nhau phát hiện ra, đây là tư vị yêu đương.
Các bạn yêu nhau chính là như vậy, dùng tư cách là bạn bè mà phát triển.
Từ khi biết Lý Lộ Từ, ngược lại An Tri Thủy làm ra rất nhiều chuyện tình mà trước kia tự mình không dám nghĩ đến, nhưng khi cha nghiêm khắc hỏi như vậy, An Tri Thủy còn không có biện pháp vẫn bảo trì trầm mặc.
- Tốt lắm, đừng dọa con nó.
Dì Đường kéo An Đông Dương ngồi xuống.
- Tri Thủy, cha con cũng không phải phản đối chuyện con kết giao bạn bè, chỉ là cho rằng cha mẹ phải quan tâm con cái, muốn biết bạn bè mà con kết giao là hạng người như thế nào.
An Tri Thủy cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu lên, vừa rồi mình và Lý Lộ Từ cũng không có làm chuyện tình gì không ra người, không muốn bị cha biết rõ sẽ lo lắng mà hiểu lầm hắn.
- Hắn nói bạn bè ôm nhau, ôm một cái là được.
An Tri Thủy nói.
- Con để cho nó ôm?
An Đông Dương lại đứng lên, cả đời ông thời điểm thiếu kiên nhẫn là cực ít, hôm nay lại nhiều lần như vậy.
Gò má An Tri Thủy nong nóng gật đầu.
- Tốt... Lý Lộ Từ, lợi hại, lợi hại...
An Đông Dương ở trong phòng khách đi tới đi lui, tức giận không nhẹ.
- Quả nhiên là tính rất giỏi, một cái đồng hồ thì tính là cái gì? Cái ôm này có giá còn nhiều tiền hơn.
- Sao có thể, không phải nó rất đắt tiền sao?
An Tri Thủy nói, nhưng sẽ không nói đó là cái đã đưa cho cha.
- Tri Thủy, con có biết thân phận của con hay không? Nếu như Lý Lộ Từ trở thành con rể ở trong nhà ta thì cái gia nghiệp to như vậy còn không phải là của hắn sao? Một cái đồng hồ thì là cái gì, hắn xây một nhà bảo tàng đồng hồ còn được!
An Đông Dương rất giận, ông không muốn thừa nhận mình thật thất bại, tuy rằng ông dạy dỗ con gái biết nhu thuận nghe lời, nhưng một chút tâm cơ cũng không có, so với con cháu của những gia đình ở trên thương trường với ông cơ bản chính là một trang giấy trắng.
Hiện tại ngay cả tiểu tử Lý Lộ Từ nghèo như vậy cũng có thể đánh chủ ý đến cô, con gái của An Đông Dương từ khi nào lại lưu lạc tới hoàn cảnh bị con trai loại này theo đuổi chứ?
Cho dù Lý Lộ Từ có bối cảnh thì An Đông Dương cũng không có coi trọng hắn quá, An Đông Dương sẽ không tự cao tự đại, ông không nghĩ sẽ xuất hiện tình huống của một vài nhà giàu, chính mắt An Đông Dương đã nhìn thấy trong đồng lứa người trẻ tuổi có vài kẻ vô dụng nhưng có giá trị.
- Anh đừng có nóng giận. Gia nghiệp của anh còn ở trong tay anh, không ai đoạt được. Nói chuyện nhẹ nhàng một chút, Tri Thủy không phải là không hiểu đạo lý này, trước tiên anh phải xác định được nhân phẩm của Lý Lộ Từ, bây giờ nói ra những lời này thì có ý nghĩa gì?
Dì Đường so với An Đông Dương càng hiểu được cách nói chuyện với lớp nhỏ, đương nhiên cái này cùng với thân phận của cô có chút quan hệ, nếu như cô có quan hệ xấu với An Tri Thủy thì An Đông Dương sẽ rất khó làm, thậm chí ảnh hưởng đến quan hệ cha con của An Đông Dương, cô rất rõ ràng vị trí của con gái ở trong nội tâm của An Đông Dương.
- Đúng vậy, Lý Lộ Từ tuyệt đối sẽ không như vậy.
An Tri Thủy tin tưởng vững chắc điểm này.
- Con làm sao biết được? Con và nó mới kết giao được bao lâu?
An Đông Dương lại ngồi xuống, lấy chính mình để làm ví dụ thất bại.
- Cha và mẹ của con đã sống với nhau bao nhiêu năm? Bà ấy vì sao bỏ đi nước Mĩ? Cũng bởi vì cha không chịu đi nước Mĩ nên bà ấy ly hôn với cha. Cha và con ở trong mắt của bà ấy thì tính là cái gì? Cha lúc ấy cũng hiểu được tuyệt đối là bằng không!
An Đông Dương trầm mặt, không có người đàn ông nào bằng lòng nhắc tới chuyện mình bị phụ nữ vứt bỏ, huống chi là nói ra ở trước mặt con gái cùng hồng nhan quan trọng nhất của mình.
- Con và Lý Lộ Từ chỉ là bạn bè, chúng con cũng không muốn kết hôn. Vì sao các người luôn nghĩ đến sự việc phức tạp như vậy? Con chỉ muốn một người bạn, chẳng lẽ con không thể có bạn bè sao?
An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không như vậy, nhưng cô không có lời gì để thuyết phục cha.
- Ít nhất không thể là Lý Lộ Từ.
An Đông Dương ngừng lại một chút, Lý Lộ Từ quả nhiên là thừa dịp sơ hở mà vào, mượn tư cách là bạn bè, dần dần cùng con gái kéo gần quan hệ.
- Không thể là Lý Lộ Từ? Chẳng lẽ Trương Lộ Từ, Vương Lộ Từ, Tôn Lộ Từ thì được sao?
An Tri Thủy hít hít cái mũi, ủy khuất nói.
- Chẳng lẽ cũng bởi vì tài sản của cha, sẽ không có người nào là bạn bè thiệt tình chân thật với con sao?
Nhìn thấy con gái khóc, nội tâm của An Đông Dương cũng rất khó chịu, mọi nhà có đều có việc khó khăn phải trải qua, với tư cách là một trong số ít người có địa vị cao trong xã hội, để có địa vị như vậy An Đông Dương tất nhiên cũng muốn làm cho mình cùng người nhà hy sinh một số thứ.
- Là như thế này.
An Đông Dương lấy tâm tư cứng rắn nói.
- Không phải cha phản đối chuyện con kết giao bạn bè, trong lúc đó có những người bạn theo đuổi lợi ích là chuyện bình thường. Nhưng con không thể kết giao với những người bạn có bụng dạ khó lường.
- Vì sao cha lại cho rằng Lý Lộ Từ là người bụng dạ khó lường?
An Tri Thủy kiên trì, cho dù Lý lộ Từ có những lúc không học hành chăm chỉ, nhưng chưa bao giờ thấy hắn làm chuyện gì xấu, nếu là một người xấu thì sẽ đi an ủi và cổ vũ một người mà mình mới gặp mặt sao?
- Con dĩ nhiên là không biết rồi. Cha biết rất rõ mọi việc về nó.
An Đông Dương đương nhiên sẽ không nói cho con gái biết việc mình từng phái người đi điều tra Lý Lộ Từ.
- Cha đi điều tra hắn sao?
An Tri Thủy kinh ngạc nói.
- Cha đâu có nói như vậy? Cha sống cũng được mấy chục năm rồi, chẳng lẽ còn không nhìn ra được một người là tốt hay xấu hay sao?
An Đông Dương tránh đi ánh mắt của con gái.
- Vừa rồi cha còn nói mình chưa bao giờ biết rõ một người nào. Lý Lộ Từ cũng không phải là loại người mà cha nói, nếu không tin thì cha có thể làm bạn với hắn, con sẽ nói để cho hắn thử làm bạn với cha.
Đột nhiên An Tri Thủy nghĩ đến một cái chủ ý rất tốt.
- Con nói với nó, để nó làm bạn với cha sao?
An Đông Dương ngược lại nở nụ cười, hóa ra mình ở trong lòng của con gái lại có địa vị như vậy, muốn mình là người có địa vị cao phải đi nhân nhượng để kết giao bạn bè với Lý Lộ Từ, còn phải để cho con gái đi nói chuyện mới được.
Như vậy có thể gọi là bạn bè sao? Nếu không thì tự mình xuất hiện, đi tìm một cán bộ cấp tỉnh hay nhân viên quản lý tài liệu khoa nào đó để kết giao bạn bè còn hơn? Loại chuyện này quả thực hết sức buồn cười!
- Đi, con đi nói với nó, xem nó có đáp ứng làm bạn cùng với cha hay không, có cho An Đông Dương này chút mặt mũi nào hay không?
An Đông Dương nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng.
Lúc này ông đã cảm giác được cuộc đời mình chỉ như mây bay, kết quả là mình ở trong mắt của con gái lại phải đi kết bạn với một mao đầu tiểu tử, cả hai đứa đều muốn ghét bỏ mình.
Dì Đường lắc đầu rồi đuổi theo, cô có thể lý giải được tâm tình lúc này của An Đông Dương, nhưng An Đông Dương cũng hiểu lầm An Tri Thủy, cô ấy chỉ cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không thích kết giao bạn bè cùng với An Đông Dương mà thôi, cũng không có ý nghĩ xem thường cha của mình.
An Tri Thủy nhìn cha đến rồi lại đi, chậm rãi đứng lên, lần nói chuyện này chấm dứt mà không có kết quả, trở lại trong phòng, tâm tình có chút buồn phiền, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn cái tin nhắn kia, môi vểnh lên, vẫn gọi điện thoại cho Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, cậu về nhà rồi sao?
- Đang ở trên đường, cậu bị làm sao vậy?
Lý Lộ Từ nghe được cảm xúc của An Tri Thủy có chút suy sụp.
An Tri Thủy không nói lời nào.
- Có phải là vừa rồi mình nhắn tin đã làm cho cậu mất hứng?
An Tri Thủy nghe được, giọng nói của hắn có chút khẩn trương, không còn bộ dạng hi hi ha ha không đứng đắn nữa.
- Cha mình nói cậu kết giao bạn bè với mình là chỉ nhằm mục đích khác.
An Tri Thủy lại dừng một chút, lông mi dài cụp xuống.
- Mình tin tưởng cậu, có thể cậu cũng muốn nói cho mình biết rằng mình không phải là người như vậy.
Lý Lộ Từ trầm mặc.
- Làm sao vậy?
Trong lúc này An Tri Thủy rất hoảng hốt, thoáng cái ngồi ở trên giường, khẩn trương cầm điện thoại, cô không tin Lý Lộ Từ sẽ cho cô đáp án, nhưng nhất định không được dọa cô.
- Mình đúng là một người bụng dạ khó lường.
Lý Lộ Từ trả lời.
An Tri Thủy dường như không nghe được, dùng sức lắc đầu, càng thêm nắm chặt điện thoại, nhất định hắn sẽ nói lời bổ sung giống như mọi ngày.
- Mình hi vọng cả đời này sẽ là bạn với Thủy Thủy.
Lý Lộ Từ không muốn lừa dối cô.
- Có thể trong lòng của mình cũng có chút hi vọng, mặc dù nó rất xa vời, nhưng mỗi lần nhìn thấy một chút hi vọng, đều làm cho mình không thể kềm nén được mà càng thêm hi vọng.
- Hi vọng gì?
An Tri Thủy thở dài một hơi, tâm tính thiện lương như đứa trẻ vừa mới ra đời, nhỏ giọng hỏi.
- Mình hy vọng cả đời này sẽ là bạn với Thủy Thủy, nhưng nếu như trong tương lai Thủy Thủy được gả cho người khác thì mình phải làm sao bây giờ? Mình có thể đau lòng hay không, có thể cảm giác rằng mình đã bị vứt bỏ rồi hay không? Vì vậy mình mới suy nghĩ, nếu như trong lòng của Thủy Thủy không có người con trai khác thì thật là tốt.
Lý Lộ Từ ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn qua ngọn đèn dầu, tuy nói chuyện với An Tri Thủy nhưng hoàn toàn không nghe được thanh âm nào khác.
- Lý Lộ Từ...
An Tri Thủy đã hiểu, hóa ra... Hóa ra hắn cũng giống như mình, ở trong lòng đều nghĩ đối phương là một người bạn quan trọng nhất mà thôi, thanh âm của cô kéo dài như đang khóc nức nở.
- Lý Lộ Từ...
- Nếu như Thủy Thủy cảm thấy như vậy là không tốt, thì từ nay về sau mình sẽ không như vậy nữa, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn bè như những lời chúng ta đã hứa, từ nay về sau mình cũng sẽ không nói loạn hay nói giỡn như thế này, để cho tình hữu nghị giữa chúng ta không bị phá hỏng.
Lý Lộ Từ thật sự không muốn phá hỏng quan hệ giữa mình và An Tri Thủy.
- Đối với mình, có thể làm bạn với Thủy Thủy đã là một chuyện rất thỏa mãn, có lẽ đôi khi nằm mơ mình lại hy vọng mình có quan hệ khác với Thủy Thủy, nếu như ý nghĩ như vậy làm tổn thương đến Thủy Thủy, làm Thủy Thủy mất hứng thì mình sẽ không tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa.
Trong điện thoại không có tiếng nói, chỉ có An Tri Thủy đang hô hấp không được bình tĩnh, làm cho Lý Lộ Từ biết được cô còn đang nghe điện thoại của hắn.
- Hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của mình đó là cố gắng giữ gìn cảm tình của hai người chúng ta, so với việc này thì những dã tâm cùng những hy vọng kia đã không còn thích hợp, mình hoàn toàn không để ý đến nó nữa.
Lý Lộ Từ nhắm mắt nở nụ cười.
- Chỉ cần Thủy Thủy vui vẻ là tốt rồi.
- Lý Lộ Từ, mình rất vui.
- Cám ơn.
- Vì sao... Vì sao phải nói cám ơn?
- Bởi vì Thủy Thủy đã nói, muốn cho Lý Lộ Từ trong năm 2012 sẽ vui vẻ vì Thủy Thủy. Bởi vì mình cũng đã nói, chỉ cần Thủy Thủy vui, mình cũng sẽ vui. Cậu làm được, cậu vui, cho nên mình cũng vui theo, cho nên mình mới cám ơn.
- Lý Lộ Từ...
Cô không biết nói cái gì nữa, chỉ muốn gọi tên của hắn, gọi tên cho cả Trái đất đều biết, trong lòng của An Tri Thủy dâng lên rất nhiều vị chua chua ngọt ngọt, mềm lòng yếu đuối, trong ngực cảm thấy khó chịu, muốn khóc lên nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, không biết là do nguyên nhân gì?
Lý Lộ Từ, An Tri Thủy, một ngày nào đó các bạn sẽ cùng nhau phát hiện ra, đây là tư vị yêu đương.
Các bạn yêu nhau chính là như vậy, dùng tư cách là bạn bè mà phát triển.
/490
|