Ngoại trừ trong phim ảnh, Lý Lộ Từ rất ít khi gặp người mặc Tây phục trắng, giày trắng, thậm chí còn mũ và găng tay cũng màu trắng.
Đằng trước lại là một người đàn ông đeo kính màu trà nữa.
Lý Lộ Từ đi rất nhanh, ấn phanh một phát, xe điện rồ lên, suýt chút nữa là ngã lộn nhào rồi.
Nếu không phải là Lý Lộ Từ nhanh nhẹn chế ngự được, không thì bây giờ đã xảy ra chuyện.
Đối phương thật ra cũng rất mạnh, người bình thường căn bản không thể dừng chiếc xe điện chạy hơn 40km/h.
Nhưng Lý Lộ Từ không sợ, hắn không biết sức mình đến đâu, nhưng nhiều lúc nhìn thấy những chiếc xe con chạy nhanh trên đường, hắn đều có cảm giác kích động muốn nhảy ra dùng tay dừng ngay xe lại.
- AnhAnh là ai?
Lý Lộ Từ dừng xe lại hỏi, nhìn người đàn ông lạ mắt mặc bộ đồ trắng một cách không thích thú.
- Kiều Bạch Y.
Người thanh niên áo trắng nói chuyện, âm thanh vừa phải, không vội vàng, không chậm chạp, nhìn thế nào cũng không giống như người vừa làm ra sự tình như vậy.
- Tôi không biết anh, có chuyện gì không?
- Lý Lộ Từ là người không thích sự phiền toái, nhưng phiền toái luôn tìm đến, hành động của người đàn ông vận bộ đồ trắng này khiến Lý Lộ Từ ý thức được sự phiền phức này không bình thường.
- Tôi thấy anh không thuận mắt, muốn đánh anh một trận.
Kiều Bạch Y nói.
- Thần kinh à!
Lý Lộ Từ không khách khí, không thèm để ý người như thế này, nhìn thấy bảo vệ trường đi tới, hắn không muốn phân tranh cùng kẻ tên gọi là Kiều Bạch Y này, bởi vì nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
- Nếu anh định chạy trốn ,tôi sẽ đi Phố Cao.
Kiều Bạch Y nói giọng uy hiếp.
- Đi Phố Cao làm gì?
Lý Lộ Từ nheo mắt.
- Đánh em anh, anh nợ em trả còn gì, không phải rất bình thường sao?
Kiều Bạch Y mỉm cười.
- Là thế sao?
Lý Lộ Từ sôi máu, nóng bừng bừng. Tính tình Lý Lộ Từ không tồi, rất nhiều việc đều không so đo tính toán, nếu như Kiều Bạch Y cứ như thế mà đi thì Lý Lộ Từ sẽ không để tâm cái thái độ thất lễ của hắn, nhưng đã uy hiếp tới người nhà họ Lý, từ trước tới giờ Lý Lộ Từ không buông tha ai bao giờ.
- Không tồi,có ý chí.
Kiều Bạch Y hai tay đút túi quần, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Cũng chỉ có chút ý chí mà thôi.
Lý Lộ Từ dừng xe bên đường.
- Chàng trai, đi đâu?
Bảo vệ đuổi theo.
- Đi nói chuyện với bạn bè.-
- Nói chuyện? Anh cẩn thận chút,có vấn đề gì cũng không được rời khỏi trường, không được xúc động.
Bảo vệ đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Bảo vệ của trường đại học Quốc Gia so với bảo vệ trên thương trường đương nhiên không giống nhau, Lý Lộ Từ cảm ơn rồi đi.
Kiều Bạch Y không để ý tới Lý Lộ Từ nữa, chỉ thỉnh thoảng để ý những cô gái bên đường rồi cười, làm cho họ ngượng đỏ mặt, những người mặc toàn đồ trắng thì thật hiếm gặp, những người ăn mặc đẹp thì thật là sang trọng. Kiều Bạch Y thân hình cao lớn, cân xứng khỏe khoắn, vốn là tiêu chí của đa số phụ nữ. Sự xuất hiện của Lý Lộ Từ lại không khiến những người đằng trước để ý.
Lý Lộ Từ không biết tên Kiều Bạch Y này là hạng người gì, chỉ có điều là Lý Lộ Từ thật sự không sợ đối phương là ai, chỉ cần đối phương không phải là tên lửa, vũ khí hạt nhân gì gì đó thì không có gì có thể uy hiếp được Lý Lộ Từ, sinh ra cốt cách cứng cáp hoàn toàn có thể nói là Bất Tử Chi Thân... điều khiến Lý Lộ Từ lo lắng nhất chính là Tô Mạc Già xuyên thủng trái tim hắn sống lại.
Tô Mạc Già, đó là người khiến An Nam Tú kiêng kị tại Thiên Vân thần cảnh, cho dù là Kiều Bạch Y có chút năng lực vượt qua người thường, lẽ nào còn hơn cả Tô Mạc Già sao?
Kiều Bạch Y? Họ Kiều? Lẽ nào có quan hệ với Kiều Niệm Nô? Lý Lộ Từ thật ra là muốn hỏi Kiều Niệm Nô, chỉ là số điện thoại của Kiều Niệm Nô hôm nay không liên lạc được.
Rời khỏi trường đại học, Kiều Bạch Y đi vào tiểu lầu bảy tầng.
Lý Lộ Từ đi theo sau, đi xuống tầng hầm, Lý Lộ Từ mới biết thì ra gần trường học lại có một nơi như thế này. Tiểu lầu bảy tầng bình bình không kì quái này thì ra là vượt xa hơn cả diện tích trên mặt đất, dưới ánh đèn sáng chỗ trống của tầng hầm còn lớn hơn so với sân bóng rổ trường đại học nhiều.
Lý Lộ Từ vào đi, nhìn thấy Kiều Bạch Y đi đwsn giữa tầng hầm, đằng sau cái cửa sắt dày tự động đóng lại.
Lý Lộ Từ không bị kích động, Kiều Bạch Y cũng ở đây, bốn bề đều là vách tường xi măng, vẫn còn mấy lỗ thủng thông gió trên tầng nhà, nơi này cũng không phải hoàn toàn bị phong tỏa, cho dù Kiều Bạch Y đột nhiên biến mất cũng không có khả năng nhốt Lý Lộ Từ trong này.
- Xem tôi không vừa mắt, ít nhất cũng có vài lý do?
Lý Lộ Từ muốn biết lai lịch của người lạ mặt.
- Không cần.
Kiều Bạch Y lạnh lùng nói, dường như khinh thường giải thích.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy Kiều Bạch Y thân hình vốn có chút phóng khoáng đột nhiên nghiêm trọng hẳn, vách tường xi măng phía sau và y dung hợp một chỗ, dường như ngay lập tức khiến Lý Lộ Từ rơi vào thế bị bao vây vậy.
Lý Lộ Từ đứng không nhúc nhích, cảm giác này không phải là lần đầu tiên, lúc Kiều Niệm Nô dùng tóc quấn cổ hắn hắn cũng có cảm giác này. Lúc Tô Mạc Già xuất hiện cũng vậy, chỉ là Kiều Bạch Ý xem ra kém hơn.
Lý Lộ Từ không phớt lờ đi, tự tin không phải là kiêu ngạo, Lý Lộ Từ cũng không cảm thấy tự mình đánh bại Tô Mạc Già, cho nên xem thường tất cả những kẻ không như Tô Mạc Già.
Kiều Bạch Y bước một bước, cách Lý Lộ Từ 20m, lập tức liền bước đến chỉ cách Lý Lộ Từ chưa đến một sải tay, nhanh đến nỗi mang theo luồng gió lạnh, áp bách hơi thở của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy ngực cứng lại, bị tấn công thật mạnh vào cơ thể, nắm đấm của Kiều Bạch Y mạnh mẽ đấm liên tiếp vào ngực Lý Lộ Từ không để hắn kịp phản ứng.
Lý Lộ Từ như bị xe tải hạng nặng va phải, cả người bị bay ra ngoài, đập lưng vào tường xi măng.
Ầm!
Âm thanh kêu xoàn xoạt, một khối cặn xi măng rơi lả tả, rơi xuống cơ thể nằm bất động của Lý Lộ Từ.
- Thế này là xong việc rồi?
Kiều Bạch Y cười một tiếng, đút tay túi quần, bộ dáng ung dung.
Lý Lộ Từ chậm dãi đứng lên, xoa ngực, không cảm giác sự đau đớn nắm ở đâu, chỉ có điều hắn ý thức được mình và người có tố chất lại được rèn luyện vẫn còn cách biệt lớn. Đối phương có thể đánh hắn không kịp trở tay, hắn chỉ có thể đánh bừa.
- Anh là đàn bà à? Dùng lực chút đi.
Lý Lộ Từ phủi bụi trên mặt, mỉm cười.
Kiều Bạch Y có chút kinh ngạc, vẫn không chút do dự tiến thêm một bước, một quyền đánh úp lại, Lý Lộ Từ có thể nhìn rõ cơ trên nắm đấm của y, mang theo khí thế, dường như một đấm có thể khiến Lý Lộ Từ vỡ tan ra.
Lúc này Lý Lộ Từ sẽ không bị đánh không công, hơn nữa Kiều Bạch Y ra tay lần hai so với lần thứ nhất còn chậm hơn nhiều, Lý Lộ Từ có chút không tự tin vươn tay ra, liền tóm lấy nắm đấm của Kiều Bạch Y.
Bắt được rồi, không phải ảo giác, nắm đấm thứ hai của Kiều Bạch Y nhanh hơn nhưng Lý Lộ Từ lại có khả năng thích ứng tốt, lần đầu tiên của Kiều Bạch Y khiến Lý Lộ Từ kịp thích ứng với tốc độ.
Trong ánh mắt không tin được của Kiều Bạch Y, Lý Lộ Từ cầm tay Kiều Bạch Y quăng cả người y vào vách tường.
Kiều Bạch Y giồng diều bị đứt dây, nhưng khi bị đánh, chân y đạp vào vách tường, vững vàng đứng xuống mặt đất.
- Nếu bản lĩnh chỉ có vậy, anh không có tư cách xem thường tôi.
Đối phương dường như hiểu được điểm đặc biệt của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng không muốn giả dạng thành người vô tội vô hại, giọng nói học theo sự ngạo mạn của An Nam Tú.
- Được rồi, tôi thừa nhận tôi có chút không thành thật.
Kiều Bạch Y vừa nói vừa tháo găng tay ra:
- Vậy tôi nói thật.
Lý Lộ Từ phát hiện da tay, da mặt và da cổ của Kiều Bạch Y màu sắc khác nhau, là màu gần như màu xám của sắt thép, dường như trên tay đang đeo một đôi găng tay sắt.
Kiều Bạch Y dơn giản là trực tiếp công kích, một bước tới trước mặt Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không biết nông sâu, hai tay che trước người, một quyền dừng lại ở cánh tay Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy trên cánh tay căn bản không phải là thân xác máu thịt mà là tinh luyện sắt thép, dường như có người dùng cây thiết bổng nện vào cánh tay.
Kiều Bạch Y lộ ra hơi thở rất hung tợn, toàn thân màu trắng khiến y giống như bạch xà đáng sợ.
Lý Lộ Từ thân hình mau lẹ, Kiều Bạch Y nhanh hơn, đuổi theo, một quyền rồi lại một quyền vào cùng một vị trí, dường như muốn đánh gãy tay của Lý Lộ Từ.
Kiều Bạch Y không phải không thể đánh được ở những chỗ khác, nhưng theo Lý Lộ Từ nghĩ, Kiều Bạch Y có vẻ tuyệt đối tự tin, muốn Lý Lộ Từ phải dùng hết sức chỉ để phòng thủ.
Nhưng sự tự tin của y không đủ tư cách chống đỡ.
Bốp!
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ quyền thế của Kiều Bạch Y, giang tay bắt được cánh tay của Kiều Bạch Y.
Kiều Bạch Y không thể tin được nhìn Lý Lộ Từ, lúc này mới phát hiện, bị công kích hơn mười đòn mà hắn vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt không chút hoảng hốt, chỉ là nhìn kĩ y, chăm chú như học sinh nghe giảng, cuối cùng tìm được chỗ sơ hở của giáo viên mà châm chọc cười cợt.
Kiều Bạch Y muốn thu hồi quyền lại, nhưng không kịp, cánh tay của Lý Lộ Từ so với y có phần khỏe hơn, cẩn thận khóa tay Kiều Bạch Y lại, Lý Lộ Từ dùng một cước đá mạnh vào chân Kiều Bạch Y.
Chân của Lý Lộ Từ rất khỏe, bình thường có thể đạp đổ cả một chiếc xe con ngã lăn, Kiều Bạch Y dính đòn nặng, giống như một đạo bạch quang đụng hướng về phía vách tường.
Toàn bộ tầng hầm rung lên, không đếm được bao nhiêu mảnh đất đá rơi xuống.
Kiều Bạch Y không còn bộ dạng như lúc đầu, thật ra giống như Lý Lộ Từ từ từ ngã xuống.
Kiều Bạch Y chật vật hơn Lý Lộ Từ, tự nhiên, trên chiếc áo trắng dính đầy bụi bẩn, kính mắt đập vào tường bị vỡ khiến máu chảy đầm đìa.
Kiều Bạch Y sờ mặt, thấy máu, trong mắt hắn như con dã thú hung tàn, đột nhiên há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén.
- Tích hữu tam oản bất quá cương, hữu tráng sĩ vũ tùng, túy hậu tiền hành, quyền tễ mãnh hổ!
Kiều Bạch Y chậm rãi đứng lên, đằng sau xuất hiện một đường hoa văn trắng đen trên không trung.
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, đây là chuyện gì? Những hoa văn đen trắng này lần lượt thay đổi loáng thoáng tạo thành hình con hổ thật to.
Con hổ nhe nanh vuốt, uy phong lẫm liệt, đứng thẳng trong không trung, khí phách mười phần quan sát kĩ Lý Lộ Từ.
- Hổ hồn!
Kiều Bạch Y nôn ra máu, loang lổ trên áo, lão hổ liếm mép, ánh mắt tỏ vẻ khát máu hung tợn, không ngờ nó chồm lên cắn mạnh vào cổ Kiều Bạch Y.
Đằng trước lại là một người đàn ông đeo kính màu trà nữa.
Lý Lộ Từ đi rất nhanh, ấn phanh một phát, xe điện rồ lên, suýt chút nữa là ngã lộn nhào rồi.
Nếu không phải là Lý Lộ Từ nhanh nhẹn chế ngự được, không thì bây giờ đã xảy ra chuyện.
Đối phương thật ra cũng rất mạnh, người bình thường căn bản không thể dừng chiếc xe điện chạy hơn 40km/h.
Nhưng Lý Lộ Từ không sợ, hắn không biết sức mình đến đâu, nhưng nhiều lúc nhìn thấy những chiếc xe con chạy nhanh trên đường, hắn đều có cảm giác kích động muốn nhảy ra dùng tay dừng ngay xe lại.
- AnhAnh là ai?
Lý Lộ Từ dừng xe lại hỏi, nhìn người đàn ông lạ mắt mặc bộ đồ trắng một cách không thích thú.
- Kiều Bạch Y.
Người thanh niên áo trắng nói chuyện, âm thanh vừa phải, không vội vàng, không chậm chạp, nhìn thế nào cũng không giống như người vừa làm ra sự tình như vậy.
- Tôi không biết anh, có chuyện gì không?
- Lý Lộ Từ là người không thích sự phiền toái, nhưng phiền toái luôn tìm đến, hành động của người đàn ông vận bộ đồ trắng này khiến Lý Lộ Từ ý thức được sự phiền phức này không bình thường.
- Tôi thấy anh không thuận mắt, muốn đánh anh một trận.
Kiều Bạch Y nói.
- Thần kinh à!
Lý Lộ Từ không khách khí, không thèm để ý người như thế này, nhìn thấy bảo vệ trường đi tới, hắn không muốn phân tranh cùng kẻ tên gọi là Kiều Bạch Y này, bởi vì nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
- Nếu anh định chạy trốn ,tôi sẽ đi Phố Cao.
Kiều Bạch Y nói giọng uy hiếp.
- Đi Phố Cao làm gì?
Lý Lộ Từ nheo mắt.
- Đánh em anh, anh nợ em trả còn gì, không phải rất bình thường sao?
Kiều Bạch Y mỉm cười.
- Là thế sao?
Lý Lộ Từ sôi máu, nóng bừng bừng. Tính tình Lý Lộ Từ không tồi, rất nhiều việc đều không so đo tính toán, nếu như Kiều Bạch Y cứ như thế mà đi thì Lý Lộ Từ sẽ không để tâm cái thái độ thất lễ của hắn, nhưng đã uy hiếp tới người nhà họ Lý, từ trước tới giờ Lý Lộ Từ không buông tha ai bao giờ.
- Không tồi,có ý chí.
Kiều Bạch Y hai tay đút túi quần, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Cũng chỉ có chút ý chí mà thôi.
Lý Lộ Từ dừng xe bên đường.
- Chàng trai, đi đâu?
Bảo vệ đuổi theo.
- Đi nói chuyện với bạn bè.-
- Nói chuyện? Anh cẩn thận chút,có vấn đề gì cũng không được rời khỏi trường, không được xúc động.
Bảo vệ đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Bảo vệ của trường đại học Quốc Gia so với bảo vệ trên thương trường đương nhiên không giống nhau, Lý Lộ Từ cảm ơn rồi đi.
Kiều Bạch Y không để ý tới Lý Lộ Từ nữa, chỉ thỉnh thoảng để ý những cô gái bên đường rồi cười, làm cho họ ngượng đỏ mặt, những người mặc toàn đồ trắng thì thật hiếm gặp, những người ăn mặc đẹp thì thật là sang trọng. Kiều Bạch Y thân hình cao lớn, cân xứng khỏe khoắn, vốn là tiêu chí của đa số phụ nữ. Sự xuất hiện của Lý Lộ Từ lại không khiến những người đằng trước để ý.
Lý Lộ Từ không biết tên Kiều Bạch Y này là hạng người gì, chỉ có điều là Lý Lộ Từ thật sự không sợ đối phương là ai, chỉ cần đối phương không phải là tên lửa, vũ khí hạt nhân gì gì đó thì không có gì có thể uy hiếp được Lý Lộ Từ, sinh ra cốt cách cứng cáp hoàn toàn có thể nói là Bất Tử Chi Thân... điều khiến Lý Lộ Từ lo lắng nhất chính là Tô Mạc Già xuyên thủng trái tim hắn sống lại.
Tô Mạc Già, đó là người khiến An Nam Tú kiêng kị tại Thiên Vân thần cảnh, cho dù là Kiều Bạch Y có chút năng lực vượt qua người thường, lẽ nào còn hơn cả Tô Mạc Già sao?
Kiều Bạch Y? Họ Kiều? Lẽ nào có quan hệ với Kiều Niệm Nô? Lý Lộ Từ thật ra là muốn hỏi Kiều Niệm Nô, chỉ là số điện thoại của Kiều Niệm Nô hôm nay không liên lạc được.
Rời khỏi trường đại học, Kiều Bạch Y đi vào tiểu lầu bảy tầng.
Lý Lộ Từ đi theo sau, đi xuống tầng hầm, Lý Lộ Từ mới biết thì ra gần trường học lại có một nơi như thế này. Tiểu lầu bảy tầng bình bình không kì quái này thì ra là vượt xa hơn cả diện tích trên mặt đất, dưới ánh đèn sáng chỗ trống của tầng hầm còn lớn hơn so với sân bóng rổ trường đại học nhiều.
Lý Lộ Từ vào đi, nhìn thấy Kiều Bạch Y đi đwsn giữa tầng hầm, đằng sau cái cửa sắt dày tự động đóng lại.
Lý Lộ Từ không bị kích động, Kiều Bạch Y cũng ở đây, bốn bề đều là vách tường xi măng, vẫn còn mấy lỗ thủng thông gió trên tầng nhà, nơi này cũng không phải hoàn toàn bị phong tỏa, cho dù Kiều Bạch Y đột nhiên biến mất cũng không có khả năng nhốt Lý Lộ Từ trong này.
- Xem tôi không vừa mắt, ít nhất cũng có vài lý do?
Lý Lộ Từ muốn biết lai lịch của người lạ mặt.
- Không cần.
Kiều Bạch Y lạnh lùng nói, dường như khinh thường giải thích.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy Kiều Bạch Y thân hình vốn có chút phóng khoáng đột nhiên nghiêm trọng hẳn, vách tường xi măng phía sau và y dung hợp một chỗ, dường như ngay lập tức khiến Lý Lộ Từ rơi vào thế bị bao vây vậy.
Lý Lộ Từ đứng không nhúc nhích, cảm giác này không phải là lần đầu tiên, lúc Kiều Niệm Nô dùng tóc quấn cổ hắn hắn cũng có cảm giác này. Lúc Tô Mạc Già xuất hiện cũng vậy, chỉ là Kiều Bạch Ý xem ra kém hơn.
Lý Lộ Từ không phớt lờ đi, tự tin không phải là kiêu ngạo, Lý Lộ Từ cũng không cảm thấy tự mình đánh bại Tô Mạc Già, cho nên xem thường tất cả những kẻ không như Tô Mạc Già.
Kiều Bạch Y bước một bước, cách Lý Lộ Từ 20m, lập tức liền bước đến chỉ cách Lý Lộ Từ chưa đến một sải tay, nhanh đến nỗi mang theo luồng gió lạnh, áp bách hơi thở của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy ngực cứng lại, bị tấn công thật mạnh vào cơ thể, nắm đấm của Kiều Bạch Y mạnh mẽ đấm liên tiếp vào ngực Lý Lộ Từ không để hắn kịp phản ứng.
Lý Lộ Từ như bị xe tải hạng nặng va phải, cả người bị bay ra ngoài, đập lưng vào tường xi măng.
Ầm!
Âm thanh kêu xoàn xoạt, một khối cặn xi măng rơi lả tả, rơi xuống cơ thể nằm bất động của Lý Lộ Từ.
- Thế này là xong việc rồi?
Kiều Bạch Y cười một tiếng, đút tay túi quần, bộ dáng ung dung.
Lý Lộ Từ chậm dãi đứng lên, xoa ngực, không cảm giác sự đau đớn nắm ở đâu, chỉ có điều hắn ý thức được mình và người có tố chất lại được rèn luyện vẫn còn cách biệt lớn. Đối phương có thể đánh hắn không kịp trở tay, hắn chỉ có thể đánh bừa.
- Anh là đàn bà à? Dùng lực chút đi.
Lý Lộ Từ phủi bụi trên mặt, mỉm cười.
Kiều Bạch Y có chút kinh ngạc, vẫn không chút do dự tiến thêm một bước, một quyền đánh úp lại, Lý Lộ Từ có thể nhìn rõ cơ trên nắm đấm của y, mang theo khí thế, dường như một đấm có thể khiến Lý Lộ Từ vỡ tan ra.
Lúc này Lý Lộ Từ sẽ không bị đánh không công, hơn nữa Kiều Bạch Y ra tay lần hai so với lần thứ nhất còn chậm hơn nhiều, Lý Lộ Từ có chút không tự tin vươn tay ra, liền tóm lấy nắm đấm của Kiều Bạch Y.
Bắt được rồi, không phải ảo giác, nắm đấm thứ hai của Kiều Bạch Y nhanh hơn nhưng Lý Lộ Từ lại có khả năng thích ứng tốt, lần đầu tiên của Kiều Bạch Y khiến Lý Lộ Từ kịp thích ứng với tốc độ.
Trong ánh mắt không tin được của Kiều Bạch Y, Lý Lộ Từ cầm tay Kiều Bạch Y quăng cả người y vào vách tường.
Kiều Bạch Y giồng diều bị đứt dây, nhưng khi bị đánh, chân y đạp vào vách tường, vững vàng đứng xuống mặt đất.
- Nếu bản lĩnh chỉ có vậy, anh không có tư cách xem thường tôi.
Đối phương dường như hiểu được điểm đặc biệt của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng không muốn giả dạng thành người vô tội vô hại, giọng nói học theo sự ngạo mạn của An Nam Tú.
- Được rồi, tôi thừa nhận tôi có chút không thành thật.
Kiều Bạch Y vừa nói vừa tháo găng tay ra:
- Vậy tôi nói thật.
Lý Lộ Từ phát hiện da tay, da mặt và da cổ của Kiều Bạch Y màu sắc khác nhau, là màu gần như màu xám của sắt thép, dường như trên tay đang đeo một đôi găng tay sắt.
Kiều Bạch Y dơn giản là trực tiếp công kích, một bước tới trước mặt Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không biết nông sâu, hai tay che trước người, một quyền dừng lại ở cánh tay Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy trên cánh tay căn bản không phải là thân xác máu thịt mà là tinh luyện sắt thép, dường như có người dùng cây thiết bổng nện vào cánh tay.
Kiều Bạch Y lộ ra hơi thở rất hung tợn, toàn thân màu trắng khiến y giống như bạch xà đáng sợ.
Lý Lộ Từ thân hình mau lẹ, Kiều Bạch Y nhanh hơn, đuổi theo, một quyền rồi lại một quyền vào cùng một vị trí, dường như muốn đánh gãy tay của Lý Lộ Từ.
Kiều Bạch Y không phải không thể đánh được ở những chỗ khác, nhưng theo Lý Lộ Từ nghĩ, Kiều Bạch Y có vẻ tuyệt đối tự tin, muốn Lý Lộ Từ phải dùng hết sức chỉ để phòng thủ.
Nhưng sự tự tin của y không đủ tư cách chống đỡ.
Bốp!
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ quyền thế của Kiều Bạch Y, giang tay bắt được cánh tay của Kiều Bạch Y.
Kiều Bạch Y không thể tin được nhìn Lý Lộ Từ, lúc này mới phát hiện, bị công kích hơn mười đòn mà hắn vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt không chút hoảng hốt, chỉ là nhìn kĩ y, chăm chú như học sinh nghe giảng, cuối cùng tìm được chỗ sơ hở của giáo viên mà châm chọc cười cợt.
Kiều Bạch Y muốn thu hồi quyền lại, nhưng không kịp, cánh tay của Lý Lộ Từ so với y có phần khỏe hơn, cẩn thận khóa tay Kiều Bạch Y lại, Lý Lộ Từ dùng một cước đá mạnh vào chân Kiều Bạch Y.
Chân của Lý Lộ Từ rất khỏe, bình thường có thể đạp đổ cả một chiếc xe con ngã lăn, Kiều Bạch Y dính đòn nặng, giống như một đạo bạch quang đụng hướng về phía vách tường.
Toàn bộ tầng hầm rung lên, không đếm được bao nhiêu mảnh đất đá rơi xuống.
Kiều Bạch Y không còn bộ dạng như lúc đầu, thật ra giống như Lý Lộ Từ từ từ ngã xuống.
Kiều Bạch Y chật vật hơn Lý Lộ Từ, tự nhiên, trên chiếc áo trắng dính đầy bụi bẩn, kính mắt đập vào tường bị vỡ khiến máu chảy đầm đìa.
Kiều Bạch Y sờ mặt, thấy máu, trong mắt hắn như con dã thú hung tàn, đột nhiên há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén.
- Tích hữu tam oản bất quá cương, hữu tráng sĩ vũ tùng, túy hậu tiền hành, quyền tễ mãnh hổ!
Kiều Bạch Y chậm rãi đứng lên, đằng sau xuất hiện một đường hoa văn trắng đen trên không trung.
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, đây là chuyện gì? Những hoa văn đen trắng này lần lượt thay đổi loáng thoáng tạo thành hình con hổ thật to.
Con hổ nhe nanh vuốt, uy phong lẫm liệt, đứng thẳng trong không trung, khí phách mười phần quan sát kĩ Lý Lộ Từ.
- Hổ hồn!
Kiều Bạch Y nôn ra máu, loang lổ trên áo, lão hổ liếm mép, ánh mắt tỏ vẻ khát máu hung tợn, không ngờ nó chồm lên cắn mạnh vào cổ Kiều Bạch Y.
/490
|