Vợ Tôi Là Công Chúa
Chương 255: Siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu.
/490
|
Đôi môi của An Nam Tú giống như những cánh hoa hồng mỏng manh, tươi non, ẩm ướt xếp chồng lên nhau, sau đó được quết lên một lớp bơ tươi.
Lý Lộ Từ vốn muốn cắn vào mặt cô, nếu không cắn được mặt thì sẽ cắn vào mũi, ai mà biết được sau khi cô ấy cắn Lý Lộ Từ xong lại không hề có ý định cắn lung tung với Lý Lộ Từ, chiếm lợi thế rồi sẽ chạy, kết quả là…chịu thiệt.
Lý Lộ Từ tất nhiên sẽ không dùng lực mạnh, chỉ có điều môi của hai người chạm vào nhau, phần mềm phía dưới bao trùm lấy răng, va chạm vào nhau thấy có chút đau đớn, Lý Lộ Từ không có cảm giác gì, nhưng An Nam Tú lại thấy rất đau.
Cái cảm giác đau rát này từ trên môi lan ra, dường như cả môi vì thế mà đặc biệt trở nên mẫn cảm một chút, cái xúc cảm đặc biệt khi môi của hai người chạm vào nhau, đem theo dư vị trắng mịn mềm mượt, khiến cho An Nam Tú bỗng nhiên như đang bay bổng ở nơi nào.
Thì ra cảm giác của mỗi cái hôn không giống nhau, khi hôn lên trán, An Nam Tú muốn đi ngủ, khi hôn lên má cô, An Nam Tú liền muốn làm nũng, khi hôn lên cổ, cô ấy lại ngượng ngùng muốn nấp vào cổ của Lý Lộ Từ, khi hôn lên môi, cô luôn muốn nói rất thích Lý Lộ Từ.
Nhưng khi hôn lên môi thì ra có nhiều cảm xúc khác nhau đến vậy, chỉ là môi chạm nhẹ vào nhau, hai má An Nam Tú liền đỏ ửng lên, cảm thấy rất lạ, tim đập dồn dập, nhưng giống như hiện tại, đôi môi của hai người chạm vào nhau, vị trí tiếp xúc nhiều hơn rất nhiều, cái cảm giác đó dường như được tăng lên gấp trăm lần, khiến cho trong con mắt của An Nam Tú tràn đầy những làn sương khói mơ màng.
- Tôi không có cố ý đâu.
Lý Lộ Từ vội vàng buông ra, nhưng cũng có chút luyến tiếc, hương vị của An Nam Tú luôn khiến người ta phải lưu luyến như vậy.
Dù rằng Lý Lộ Từ vẫn là người mà An Nam Tú có thể cho ôm để cô ngủ, kai người rất gần gũi thân thiết, nhưng chung quy lại vẫn là con gái, những chuyện như thế này lập tức khiến cho hai má An Nam tú đỏ ửng, nóng rực lên, giống như được phủ lên một lớp màu hồng.
Hai tay An Nam Tú giữ chặt lấy mặt của Lý Lộ Từ, nhìn trái nhìn phải một lúc, mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó vừa trợn mắt nhìn hắn, vừa cúi đầu xuống, cắn cắn vào môi Lý Lộ Từ.
Sau khi cắn xong, An Nam Tú buông bờ môi của hắn ra, vẫn dựa vào hắn, cái mũi hích vào mũi của hắn, buông hai tay đang giữ lấy mặt của hắ, mềm mại khoác lên cổ Lý Lộ Từ, nhẹ nhàng ôm chặt lấy, thân hình mảnh khảnh yếu mềm nép vào lòng hắn.
Hơi thở ngọt ngào của cô cứ luôn phảng phất quanh mũi của Lý Lộ Từ, hương thơm giữa làn môi của cô vẫn còn lưu lại trong miệng hắn, cái hương vị ngọt ngào của đôi môi đỏ mọng gần kề trong gang tấc ấy lan toả ra khiến cho người ta thèm thuồng.
An Nam Tú đợi một hồi, nhìn thấy ắn đang ngẩn người ra, cảm thấy dường như vì tất cả những thứ tươi đẹp nhất trên thế giới này mà đem toàn bộ thể xác lẫn tâm hồn lọt vào trong đó, khoé miệng của An Nam Tú có ý cười nhẹ nhàng, lại sáp lại gần, hôn lên môi Lý Lộ Từ, rồi lại cắn cắn.
Hơi thở của Lý Lộ Từ có chút rối loạn, thì ra hắn thật sự rất muốn ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô, hôn cô không ngừng, nói cách khác, phần thích và yêu đối với cô ấy ở trong tim sẽ khiến hắn như bùng nổ.
- Lý Lộ Từ, có phải anh muốn ăn luôn tôi không?
An Nam Tú nũng nịu hậm hực dịch đầu ra xa, bộ dạng của Lý Lộ Từ có vẻ rất nguy hiểm, hắn giống như một con sư tử lớn, còn An Nam Tú lại giống như một con dê con, đang kéo râu con sư tử để nghịch.
- Cô rất thơm.
Thân hình yếu ớt của An Nam Tú thật nhỏ bé trong lòng của Lý Lộ Từ, hắn dùng hai cánh tay là có thể hoàn toàn ôm cô vào trong lòng mình, dường như một chút ý đồ chạy trốn cũng không còn nữa, Lý Lộ Từ cúi đầu, ra sức ngửi lấy mùi thơm trên những sợi tóc của cô, để cho chính mình được thả lỏng, làm thế nào mới có thể thể hiện được tình cảm của mình với cô ấy.
- Nước mũi của tôi anh có ăn không?
An Nam Tú hỏi nhỏ.
- Nước mũi của tôi cô có ăn không?
Lý Lộ Từ không kìm nổi mà cười ầm lên, không biết là hưng phấn hay lo lắng nữa, một chút tâm trạng rối loạn còn lại cũng giải toả được một chút rồi.
- Đương nhiên là không ăn rồi.
An Nam Tú nhìu mày, giận dỗi Lý Lộ Từ.
- Rõ ràng là tôi giờ đang rất vui, rất thích anh ôm tôi, tại sao kiểu gì cũng phải nói ra mấy lời ghê tởm như vậy à.
- Là cô nói trước mà.
An Nam Tú luôn như vậy, tiêu chuẩn của cô từ trước tới giờ đều không hợp với cô.
- Tôi đương nhiên có thể nói ra, bởi vì tôi ở chỗ nào cũng đều thơm nào nghạt, nước miếng của tôi cũng thơm phức, cho nên nước mũi của tôi cũng thơm. Tôi thường gọi Lý Lộ Từ thối là vì ở chỗ nào của anh cũng hôi, nước miếng cũng hôi, nước mũi cũng hôi.
An Nam Tú nói một cách hiển nhiên, hơi hơi ngẩng đầu lên.
- Đây không phải là chuyện quá dễ hiểu sao? Tôi có thể nói, anh không được phép nói.
- Vậy một người thích thứ thơm ngào ngạt có phải là bình thường không?
- Đương nhiên.
- Thế một người nếu mà thích thứ hôi thối thì có phải là bất bình thường không?
- Đương nhiên.
- Vậy tôi thích một An Nam Tú thơm ngào ngạt là bình thường. Còn An Nam Tú thích một Lý Lộ Từ… cô là biến thái à?
Lý Lộ Từ đáp trả ngay lập tức.
Theo logic của An Nam Tú, kết luận của cô đương nhiên là không cho phép người khác phản bác, nếu người khác phản bác lại, thì những nghịch lý rất đơn giản kia của cô sẽ lập tức đứng không vững được nữa, nhưng bây giờ đã gặp phải Lý Lộ Từ, ngày trước ở Thiên Vân thần cảnh, không có ai dám phản bác lại cô, hơn nữa lại còn dùng những kết luận của cô đi chế nhạo cô, bởi những người khác đều biết rằng, những yêu cầu và tiêu chuẩn của An Nam Tú chỉ hợp cho cô đối với người khác, còn người khác không thể như vậy.
- Anh…
An Nam Tú cứng giọng, chính mình trở thành biến thái, bĩu bĩu môi, vừa rồi đang là một cô gái nũng nịu ngay lập tức trở nên mất hứng.
- Ai nói tôi thích anh? Lý Lộ Từ hôi hám chỉ có An Thuỷ Thuỷ ngu ngốc mới thích, một cô gái thông minh như tôi mới không thích anh. Bây giờ tôi để anh ôm chỉ là cách lợi dụng anh tốt nhất, để anh thích tôi, rồi sẽ ngoan ngoan ôm tôi kể chuyện cổ tích cho tôi ngủ…
Lý Lộ Từ cười.
An Nam Tú nheo mắt liếc Lý Lộ Từ một cái, thấy hắn ta vẫn đang cười, lập tức lại đỏ mặt, tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh không tin lời tôi nói sao?
- Chẳng lẽ tôi lại phải tin sao?
Lý Lộ từ lại không phải lợn, mà lợn cũng không tin.
- Vẫn còn cười!
An Nam Tú xấu hổ quá hoá giận, ghét nhất là cái kiểu cười thế này của Lý Lộ Từ, luôn như là nhìn thấy tâm sự của An Nam Tú vậy, khiến cho An Nam Tú không còn tí mặt mũi nào.
- Không cười nữa.
Lý Lộ Từ không cười nữa, hai tay đưa xuống nách An Nam Tú, nhấc cô lên cao, ngẩng đầu nhìn cô.
- Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!
An Nam Tú dùng cả hai tay, nhưng không nắm được tóc của hắn, vì thế liền duỗi đôi chân trần nhỏ muốn đạp lên mặt hắn.
- An Nam Tú, cô cũng không lớn lắm, thật là tốt.
Lý Lộ Từ lại lấy sách ra đọc, rồi thả cô xuống, nhấc cái mông nhỏ của cô lên rồi ôm cô trên người.
- Biến thái, thích trẻ con…
An Nam Tú hậm hực nho nhỏ, thừa nhận mình là trẻ con, lúc đó so với tuổi hai mươi tư mà nói, về cơ bản cũng không phải một đứa con gái chưa trưởng thành, ngây thơ, càn quấy, phiền phức.
- Nếu thích An Nam Tú là biến thái, vậy thì để tôi làm một tên siêu cấp đại biến thái đi.
Mỗi lần chơi đùa cũng An Nam Tú, luôn có thể khiến cho Lý Lộ Từ cảm thấy sự thích thú và hạnh phúc ngập tràn lồng ngực.
- Lợi hại hơn biến thái một chút là đại biến thái, lợi hại hơn đại biến thái một chút là siêu cấp đại biến thái.
An Nam Tú có vẻ không vui.
- Anh chỉ thích tôi ít vậy thôi sao, anh phải là siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu…
An Nam Tú vẫn chưa nói hết, bởi vì cửa mở ra.
Lý Ban Trang về nhà rồi, cầm theo túi sách, sau đó nhìn thấy anh trai lại ngồi cũng một chỗ với An Nam Tú, có đôi khi Lý Bán Trang thật sự cảm thấy anh trai thật ra đang che giấu tình cảm với cô bé búp bê kia trong lòng, anh coi An Nam Tú như một con búp bê, mong muốn ngày ngày được ôm vào lòng, nhìn xem, giờ lại đang ôm.
Nhưng Lý Bán Trang lập tức thấy không đúng, vỗ vỗ cái trán, không biết làm thế nào đành thở dài.
- Hai người đừng có ấu trĩ như thế được không, cứ chơi mấy trò sỉ nhục nhau gì đó? Ăn cơm xong còn phải đi ủng hộ vở kinh kịch 《Lão niên lõa hôn thời đại》của bà Lương , hai người thế này thì làm sao gặp người khác?
- Là Lý Lộ Từ ấu trĩ, anh ta chơi trước!
An Nam Tú ghét nhất là người khác nói cô ấu trĩ.
- Đều là tại Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ ấu trĩ nhất, anh ta thích nhất là chơi mấy trò ấu trĩ này, tôi bị ép buộc.
Lý Lộ Từ thả An Nam Tú xuống, rõ ràng là An Nam Tú còn thích hơn, mỗi lần cô đều đùa kinh khủng, cuối cùng bị bắt nạt thì đợi Lý Lộ Từ dỗ dành, bị Lý Bán Trang phát hiện liền nhất quyết bỏ rơi Lý Lộ Từ, kiên quyết chối bay.
- Một cây làm chẳng nên non. Tú công chúa, hay là cô thành thật thừa nhận mình là cô bé ấu trĩ đi.
Lý Bán Trang đi vào, bộ dạng uể oải dựa vào ghế sofa, chẳng buồn để ý đến sự thân mật khiến mình ghen tị của hai người kia nữa.
- Cô mới là ấu trĩ…
An Nam Tú chạy vào phòng, cô cũng không muốn để Lý Bán Trang nhìn thấy vết miệng to ở một bên má của cô, xấu hổ chết.
Lý Lộ Từ sờ sờ lên mặt, thật là không biết làm cách nào, không chừng phải đợi thần thuật của An Nam Tú hết hiệu lực vết răng này mới biến mất, nếu như ăn cơm xong mà vẫn không hết, vậy là hắn không thể đi xem kinh kịch rồi.
- Đúng rồi, em gặp bà Lương ở dưới tầng, bà ấy nói một lúc nữa sang nhà mình.
Khoé miệng Lý Bán Trạng hiện lên một ý cười kì lạ.
- Có chuyện gì không?
Lý Lộ Từ không để ý, thanh niên hiện nay đều không thích vòng vo, người già thì vẫn khá thích.
- Bà ấy nói đưa cháu trai đến, muốn gặp mặt chị của Tú công chúa, thanh niên làm quen nhau.
Lý Bán Trang không nhịn được cười, chẳng biết vì sao cứ thấy vô cùng buồn cười.
Bà Lương đã vào tuổi xế chiều, chồng bà đã mất nhiều năm, qua người khác giới thiệu quen được người bạn già hiện tại, bà Lương liền bắt đầu hết sức nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho mọi người, muốn cho mọi người cũng cảm nhận được niêm hạnh phúc của mình, cháu trai của người bạn già kia vẫn chưa kết hôn, là một người tài giỏi, Lý Lộ Từ cũng đã nghe bà và cha mẹ các cô gái phù hợp trong tiểu khu giới thiệu nhiều lần.
- Vậy phải để bà ấy thất vọng rồi, An Nam Trường Tú đi lâu rồi, ngay cả số điện thoại anh cũng không có, cũng không liên lạc được với cô ấy.
Lý Lộ Từ lắc đầu lấy làm tiếc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, vừa hay An Nam Tú đi vắng không có nhà, không thì bà Lương đưa người tới…Lý Lộ Từ không thể nào biết được An Nam Tú rốt cuộc sẽ làm cái gì, nói cái gì, nhưng có thể khẳng định rằng từ nay về sau khi bà Lương gặp anh em Lý gia tuyệt đối không có sắc mặt tốt.
Lý Lộ Từ vốn muốn cắn vào mặt cô, nếu không cắn được mặt thì sẽ cắn vào mũi, ai mà biết được sau khi cô ấy cắn Lý Lộ Từ xong lại không hề có ý định cắn lung tung với Lý Lộ Từ, chiếm lợi thế rồi sẽ chạy, kết quả là…chịu thiệt.
Lý Lộ Từ tất nhiên sẽ không dùng lực mạnh, chỉ có điều môi của hai người chạm vào nhau, phần mềm phía dưới bao trùm lấy răng, va chạm vào nhau thấy có chút đau đớn, Lý Lộ Từ không có cảm giác gì, nhưng An Nam Tú lại thấy rất đau.
Cái cảm giác đau rát này từ trên môi lan ra, dường như cả môi vì thế mà đặc biệt trở nên mẫn cảm một chút, cái xúc cảm đặc biệt khi môi của hai người chạm vào nhau, đem theo dư vị trắng mịn mềm mượt, khiến cho An Nam Tú bỗng nhiên như đang bay bổng ở nơi nào.
Thì ra cảm giác của mỗi cái hôn không giống nhau, khi hôn lên trán, An Nam Tú muốn đi ngủ, khi hôn lên má cô, An Nam Tú liền muốn làm nũng, khi hôn lên cổ, cô ấy lại ngượng ngùng muốn nấp vào cổ của Lý Lộ Từ, khi hôn lên môi, cô luôn muốn nói rất thích Lý Lộ Từ.
Nhưng khi hôn lên môi thì ra có nhiều cảm xúc khác nhau đến vậy, chỉ là môi chạm nhẹ vào nhau, hai má An Nam Tú liền đỏ ửng lên, cảm thấy rất lạ, tim đập dồn dập, nhưng giống như hiện tại, đôi môi của hai người chạm vào nhau, vị trí tiếp xúc nhiều hơn rất nhiều, cái cảm giác đó dường như được tăng lên gấp trăm lần, khiến cho trong con mắt của An Nam Tú tràn đầy những làn sương khói mơ màng.
- Tôi không có cố ý đâu.
Lý Lộ Từ vội vàng buông ra, nhưng cũng có chút luyến tiếc, hương vị của An Nam Tú luôn khiến người ta phải lưu luyến như vậy.
Dù rằng Lý Lộ Từ vẫn là người mà An Nam Tú có thể cho ôm để cô ngủ, kai người rất gần gũi thân thiết, nhưng chung quy lại vẫn là con gái, những chuyện như thế này lập tức khiến cho hai má An Nam tú đỏ ửng, nóng rực lên, giống như được phủ lên một lớp màu hồng.
Hai tay An Nam Tú giữ chặt lấy mặt của Lý Lộ Từ, nhìn trái nhìn phải một lúc, mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó vừa trợn mắt nhìn hắn, vừa cúi đầu xuống, cắn cắn vào môi Lý Lộ Từ.
Sau khi cắn xong, An Nam Tú buông bờ môi của hắn ra, vẫn dựa vào hắn, cái mũi hích vào mũi của hắn, buông hai tay đang giữ lấy mặt của hắ, mềm mại khoác lên cổ Lý Lộ Từ, nhẹ nhàng ôm chặt lấy, thân hình mảnh khảnh yếu mềm nép vào lòng hắn.
Hơi thở ngọt ngào của cô cứ luôn phảng phất quanh mũi của Lý Lộ Từ, hương thơm giữa làn môi của cô vẫn còn lưu lại trong miệng hắn, cái hương vị ngọt ngào của đôi môi đỏ mọng gần kề trong gang tấc ấy lan toả ra khiến cho người ta thèm thuồng.
An Nam Tú đợi một hồi, nhìn thấy ắn đang ngẩn người ra, cảm thấy dường như vì tất cả những thứ tươi đẹp nhất trên thế giới này mà đem toàn bộ thể xác lẫn tâm hồn lọt vào trong đó, khoé miệng của An Nam Tú có ý cười nhẹ nhàng, lại sáp lại gần, hôn lên môi Lý Lộ Từ, rồi lại cắn cắn.
Hơi thở của Lý Lộ Từ có chút rối loạn, thì ra hắn thật sự rất muốn ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô, hôn cô không ngừng, nói cách khác, phần thích và yêu đối với cô ấy ở trong tim sẽ khiến hắn như bùng nổ.
- Lý Lộ Từ, có phải anh muốn ăn luôn tôi không?
An Nam Tú nũng nịu hậm hực dịch đầu ra xa, bộ dạng của Lý Lộ Từ có vẻ rất nguy hiểm, hắn giống như một con sư tử lớn, còn An Nam Tú lại giống như một con dê con, đang kéo râu con sư tử để nghịch.
- Cô rất thơm.
Thân hình yếu ớt của An Nam Tú thật nhỏ bé trong lòng của Lý Lộ Từ, hắn dùng hai cánh tay là có thể hoàn toàn ôm cô vào trong lòng mình, dường như một chút ý đồ chạy trốn cũng không còn nữa, Lý Lộ Từ cúi đầu, ra sức ngửi lấy mùi thơm trên những sợi tóc của cô, để cho chính mình được thả lỏng, làm thế nào mới có thể thể hiện được tình cảm của mình với cô ấy.
- Nước mũi của tôi anh có ăn không?
An Nam Tú hỏi nhỏ.
- Nước mũi của tôi cô có ăn không?
Lý Lộ Từ không kìm nổi mà cười ầm lên, không biết là hưng phấn hay lo lắng nữa, một chút tâm trạng rối loạn còn lại cũng giải toả được một chút rồi.
- Đương nhiên là không ăn rồi.
An Nam Tú nhìu mày, giận dỗi Lý Lộ Từ.
- Rõ ràng là tôi giờ đang rất vui, rất thích anh ôm tôi, tại sao kiểu gì cũng phải nói ra mấy lời ghê tởm như vậy à.
- Là cô nói trước mà.
An Nam Tú luôn như vậy, tiêu chuẩn của cô từ trước tới giờ đều không hợp với cô.
- Tôi đương nhiên có thể nói ra, bởi vì tôi ở chỗ nào cũng đều thơm nào nghạt, nước miếng của tôi cũng thơm phức, cho nên nước mũi của tôi cũng thơm. Tôi thường gọi Lý Lộ Từ thối là vì ở chỗ nào của anh cũng hôi, nước miếng cũng hôi, nước mũi cũng hôi.
An Nam Tú nói một cách hiển nhiên, hơi hơi ngẩng đầu lên.
- Đây không phải là chuyện quá dễ hiểu sao? Tôi có thể nói, anh không được phép nói.
- Vậy một người thích thứ thơm ngào ngạt có phải là bình thường không?
- Đương nhiên.
- Thế một người nếu mà thích thứ hôi thối thì có phải là bất bình thường không?
- Đương nhiên.
- Vậy tôi thích một An Nam Tú thơm ngào ngạt là bình thường. Còn An Nam Tú thích một Lý Lộ Từ… cô là biến thái à?
Lý Lộ Từ đáp trả ngay lập tức.
Theo logic của An Nam Tú, kết luận của cô đương nhiên là không cho phép người khác phản bác, nếu người khác phản bác lại, thì những nghịch lý rất đơn giản kia của cô sẽ lập tức đứng không vững được nữa, nhưng bây giờ đã gặp phải Lý Lộ Từ, ngày trước ở Thiên Vân thần cảnh, không có ai dám phản bác lại cô, hơn nữa lại còn dùng những kết luận của cô đi chế nhạo cô, bởi những người khác đều biết rằng, những yêu cầu và tiêu chuẩn của An Nam Tú chỉ hợp cho cô đối với người khác, còn người khác không thể như vậy.
- Anh…
An Nam Tú cứng giọng, chính mình trở thành biến thái, bĩu bĩu môi, vừa rồi đang là một cô gái nũng nịu ngay lập tức trở nên mất hứng.
- Ai nói tôi thích anh? Lý Lộ Từ hôi hám chỉ có An Thuỷ Thuỷ ngu ngốc mới thích, một cô gái thông minh như tôi mới không thích anh. Bây giờ tôi để anh ôm chỉ là cách lợi dụng anh tốt nhất, để anh thích tôi, rồi sẽ ngoan ngoan ôm tôi kể chuyện cổ tích cho tôi ngủ…
Lý Lộ Từ cười.
An Nam Tú nheo mắt liếc Lý Lộ Từ một cái, thấy hắn ta vẫn đang cười, lập tức lại đỏ mặt, tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh không tin lời tôi nói sao?
- Chẳng lẽ tôi lại phải tin sao?
Lý Lộ từ lại không phải lợn, mà lợn cũng không tin.
- Vẫn còn cười!
An Nam Tú xấu hổ quá hoá giận, ghét nhất là cái kiểu cười thế này của Lý Lộ Từ, luôn như là nhìn thấy tâm sự của An Nam Tú vậy, khiến cho An Nam Tú không còn tí mặt mũi nào.
- Không cười nữa.
Lý Lộ Từ không cười nữa, hai tay đưa xuống nách An Nam Tú, nhấc cô lên cao, ngẩng đầu nhìn cô.
- Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!
An Nam Tú dùng cả hai tay, nhưng không nắm được tóc của hắn, vì thế liền duỗi đôi chân trần nhỏ muốn đạp lên mặt hắn.
- An Nam Tú, cô cũng không lớn lắm, thật là tốt.
Lý Lộ Từ lại lấy sách ra đọc, rồi thả cô xuống, nhấc cái mông nhỏ của cô lên rồi ôm cô trên người.
- Biến thái, thích trẻ con…
An Nam Tú hậm hực nho nhỏ, thừa nhận mình là trẻ con, lúc đó so với tuổi hai mươi tư mà nói, về cơ bản cũng không phải một đứa con gái chưa trưởng thành, ngây thơ, càn quấy, phiền phức.
- Nếu thích An Nam Tú là biến thái, vậy thì để tôi làm một tên siêu cấp đại biến thái đi.
Mỗi lần chơi đùa cũng An Nam Tú, luôn có thể khiến cho Lý Lộ Từ cảm thấy sự thích thú và hạnh phúc ngập tràn lồng ngực.
- Lợi hại hơn biến thái một chút là đại biến thái, lợi hại hơn đại biến thái một chút là siêu cấp đại biến thái.
An Nam Tú có vẻ không vui.
- Anh chỉ thích tôi ít vậy thôi sao, anh phải là siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu…
An Nam Tú vẫn chưa nói hết, bởi vì cửa mở ra.
Lý Ban Trang về nhà rồi, cầm theo túi sách, sau đó nhìn thấy anh trai lại ngồi cũng một chỗ với An Nam Tú, có đôi khi Lý Bán Trang thật sự cảm thấy anh trai thật ra đang che giấu tình cảm với cô bé búp bê kia trong lòng, anh coi An Nam Tú như một con búp bê, mong muốn ngày ngày được ôm vào lòng, nhìn xem, giờ lại đang ôm.
Nhưng Lý Bán Trang lập tức thấy không đúng, vỗ vỗ cái trán, không biết làm thế nào đành thở dài.
- Hai người đừng có ấu trĩ như thế được không, cứ chơi mấy trò sỉ nhục nhau gì đó? Ăn cơm xong còn phải đi ủng hộ vở kinh kịch 《Lão niên lõa hôn thời đại》của bà Lương , hai người thế này thì làm sao gặp người khác?
- Là Lý Lộ Từ ấu trĩ, anh ta chơi trước!
An Nam Tú ghét nhất là người khác nói cô ấu trĩ.
- Đều là tại Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ ấu trĩ nhất, anh ta thích nhất là chơi mấy trò ấu trĩ này, tôi bị ép buộc.
Lý Lộ Từ thả An Nam Tú xuống, rõ ràng là An Nam Tú còn thích hơn, mỗi lần cô đều đùa kinh khủng, cuối cùng bị bắt nạt thì đợi Lý Lộ Từ dỗ dành, bị Lý Bán Trang phát hiện liền nhất quyết bỏ rơi Lý Lộ Từ, kiên quyết chối bay.
- Một cây làm chẳng nên non. Tú công chúa, hay là cô thành thật thừa nhận mình là cô bé ấu trĩ đi.
Lý Bán Trang đi vào, bộ dạng uể oải dựa vào ghế sofa, chẳng buồn để ý đến sự thân mật khiến mình ghen tị của hai người kia nữa.
- Cô mới là ấu trĩ…
An Nam Tú chạy vào phòng, cô cũng không muốn để Lý Bán Trang nhìn thấy vết miệng to ở một bên má của cô, xấu hổ chết.
Lý Lộ Từ sờ sờ lên mặt, thật là không biết làm cách nào, không chừng phải đợi thần thuật của An Nam Tú hết hiệu lực vết răng này mới biến mất, nếu như ăn cơm xong mà vẫn không hết, vậy là hắn không thể đi xem kinh kịch rồi.
- Đúng rồi, em gặp bà Lương ở dưới tầng, bà ấy nói một lúc nữa sang nhà mình.
Khoé miệng Lý Bán Trạng hiện lên một ý cười kì lạ.
- Có chuyện gì không?
Lý Lộ Từ không để ý, thanh niên hiện nay đều không thích vòng vo, người già thì vẫn khá thích.
- Bà ấy nói đưa cháu trai đến, muốn gặp mặt chị của Tú công chúa, thanh niên làm quen nhau.
Lý Bán Trang không nhịn được cười, chẳng biết vì sao cứ thấy vô cùng buồn cười.
Bà Lương đã vào tuổi xế chiều, chồng bà đã mất nhiều năm, qua người khác giới thiệu quen được người bạn già hiện tại, bà Lương liền bắt đầu hết sức nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho mọi người, muốn cho mọi người cũng cảm nhận được niêm hạnh phúc của mình, cháu trai của người bạn già kia vẫn chưa kết hôn, là một người tài giỏi, Lý Lộ Từ cũng đã nghe bà và cha mẹ các cô gái phù hợp trong tiểu khu giới thiệu nhiều lần.
- Vậy phải để bà ấy thất vọng rồi, An Nam Trường Tú đi lâu rồi, ngay cả số điện thoại anh cũng không có, cũng không liên lạc được với cô ấy.
Lý Lộ Từ lắc đầu lấy làm tiếc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, vừa hay An Nam Tú đi vắng không có nhà, không thì bà Lương đưa người tới…Lý Lộ Từ không thể nào biết được An Nam Tú rốt cuộc sẽ làm cái gì, nói cái gì, nhưng có thể khẳng định rằng từ nay về sau khi bà Lương gặp anh em Lý gia tuyệt đối không có sắc mặt tốt.
/490
|