Lý Lộ Từ mở to mắt, bầu trời đêm xinh đẹp như thế này chưa từng thấy, giữa vũ trụ tối đen đầy ngàn sao, xa xa phía chân trời lộ ra sắc màu xanh đen, trên đỉnh đầu ánh trăng hùng vĩ treo cao.
Đây là cái chết sao?
Lý Lộ Từ ngỡ ngàng hiện lên ý nghĩ này, rốt cuộc tỉnh táo lại, không biết lúc chết là thế nào nữa, lại biết còn sống chính là cảm giác như bây giờ.
Ngón tay bỗng tê dại đau nhức, đầu quay sang, một con cua hung mãnh đang muốn sống muốn chết mà không qua được ngón tay Lý Lộ Từ, quơ hai chiếc càng thử thăm dò tấn công ngón tay cái Lý Lộ Từ.
Khóe mắt liếc thấy một làn váy bay lên, lộ ra bắp chân mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, còn có mùi sữa mật ngọt ngào kia, Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người đều đắm chìm trong cảm giác bình thản an bình.
- Lý Lộ Từ, anh có thể tưởng tượng một thế giới hoàn toàn không có sinh mạng không?
Lý Lộ Từ muốn đứng lên, nhưng mà cả người vô lực.
- Các anh tự hào vì kế thừa năm nghìn năm văn minh không gián đoạn, rừng mưa nhiệt đới Amazon giống như biến mất không thấy, cả hải dương đều sôi trào khiến tất cả đều là các loại cá lớn nhỏ phải phơi cái bụng trắng. Trên dãy núi tuyết Himalaya không còn có người tuyết như trong truyền thuyết. Nnhững tòa nhà cao tầng rậm rạp chìm vào lòng đất, ngay cả sa mạc Sahara đến con kiến cũng tìm không thấy hạt cát nào còn ướt, không hề có một động vật, thực vật, thậm chí không có vi khuẩn và bệnh độc, chỉ có những vật chất vô cơ trên thế giới này, đây là tận thế.
- Cô muốn nói cái gì...
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, hiểu rõ loại cảm giác này, vì thân thể tiêu hao lượng lớn nên mệt mỏi.
- Nếu anh chết, tôi liền hủy diệt thế giới này, đây là hậu quả. Cho nên nếu anh muốn cho thế giới này tốt đẹp thì sống cho tốt.
An Nam Tú đi đến bên người Lý Lộ Từ ngồi trước ngực hắn.
- Cô...
Lý Lộ Từ ho khan một trận, An Nam Tú không nặng, nhưng nói chuyện với người ngồi trên ngực thật sự khó khăn.
- Cô bây giờ còn có năng lực này sao?
Nếu là An Nam Tú hai mươi bốn tuổi Lý Lộ Từ còn tin tưởng, nhưng An Nam Tú mới mười bốn tuổi, vẫn là An Nam Tú chưa thể khôi phục sức mạnh, Lý Lộ Từ rất nghi ngờ.
- Anh xem thường tôi?
An Nam Tú giận dữ, những người khác không biết An Nam Tú mạnh ra sao, An Nam Tú căn bản không quan tâm, nhưng Lý Lộ Từ thì không được, hắn nhất định phải biết rõ An Nam Tú là lợi hại nhất.
- Không phải xem thường cô,chẳng qua cô đã nói anh sẽ duy trì loại trạng thái suy yếu này 10 năm, vậy cô làm thế nào để hủy diệt thế giới này?
Lý Lộ Từ thở hồng hộc nói, An Nam Tú chẳng lẽ không biết hắn vừa mới nhặt trở về một mạng nhỏ sao?
- Tôi có thể làm việc mãi mãi như trong tưởng tượng của anh... Người chân chính hùng mạnh chính là muốn biến sự tình không có khả năng thành có khả năng.
An Nam Tú đưa ra một tảng đá đen tuyền đưa cho Lý Lộ Từ xem.
- Biết đây là cái gì không?
- Thuốc nổ nén có thể làm nổ tung cả thế giới?
Lý lộ Từ đương nhiên nói không biết, điều An Nam Tú có thể làm được, quả thật Lý Lộ Từ khó có thể tưởng tượng ra, ít nhất cô có rất nhiều thứ, tầng tầng lớp lớp. Chỉ có điều đồ vật này có thể hủy diệt thế giới sao?
- Ngu ngốc, thần đồ và thần thuật sư cũng chênh lệch ngay tại nơi này, bọn họ và anh đều có ý nghĩ đơn giản giống nhau. Ngoại trừ dựa vào bạo lực thô bạo và lực phá hoại bên ngoài căn bản là không có bất cứ cái năng lực gì... Thần thuật sư vĩ đại ở chỗ sáng tạo, mà không ở chỗ lực lượng hủy diệt, giống như tôi có thể chế tạo một loại thực vật điên cuồng sinh trưởng trong nước biển, thời điểm nhân loại còn không kịp phản ứng, loại thực vật này có thể hoàn toàn bao trùm chiếm cứ bảy mươi phần trăm (70%) diện tích hải dương thế giới này, anh hẳn là phải rõ ràng, đánh vỡ cân bằng hệ sinh thái ở địa cầu rồi hậu quả sẽ ra sao.
An Nam Tú cầm viên hòn đá nhỏ kia nói:
- Hòn đá nhỏ này chính là vật chuẩn bị để chế tạo loại thực vật này.
- Vậy người Thiên Vân thần cảnh các cô tùy tiện đến một thần thuật sư không phải là chúng tôi liền xong đời sao?
Lý Lộ Từ cực kì sợ hãi, hắn biết rõ loại hậu quả này, hệ thống sinh thái tại Địa Cầu hiện tại đã vô cùng yếu ớt lại bị phá hư cân bằng như vậy, hậu quả không tưởng tượng nổi. Loại sinh vật này không có khả năng liền bao trùm toàn bộ thế giới khi nhân loại chưa có phản ứng , nhưng An Nam Tú cũng chỉ đưa ra cái ví dụ, ai biết cô ta còn có thể làm ra cái sự tình khoa trương nào nữa?
- Anh cho là ai cũng đều có thể chế tạo ra sao? Muốn dồn tạo loại thực vật này ngoại trừ trình độ pháp thuật cao thâm, thì hiểu biết và nghiên cứu đối với thế giới này cũngkhông thể thiếu, nói cách khác, chế tạo ra thực vật này nếu không thích ứng được hoàn cảnh nơi này cũng không có tác dụng gì.
An Nam Tú thu hòn đá nhỏ trở về.
- Tóm lại, cô chính là muốn nói chỉ có cô mới có thể làm được, không có người nào khác lợi hại ơn cô.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại một lần nữa nhận thức sự khủng bố của cô bé này, đại khái theo hắn nghĩ thần thuật sư và thần đồ cũng sẽ không nghĩ đến phương thức phá hủy thế giới này như vậy, huống chi phá hủy thế giới này đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Nhưng không giống với An Nam Tú, cô ta làm bất cứ chuyện gì đều không cần lý do, chỉ cần cô muốn là có thể.
- Đương nhiên.
An Nam Tú lắc lắc thân thể, phi thường đắc ý.
- Cô đã cứu tôi?
Lý Lộ Từ cùng An Nam Tú nói một hồi nói, cảm giác tốt hơn nhiều.
- Anh vốn chết rồi, tôi chỉ nhặt anh trở về.
An Nam Tú xoay người lại, rẽ chân ngồi trên ngực Lý Lộ Từ.
Làn váy của cô theo đùi trắng mịn vén lên trên, Lý Lộ Từ vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy quần lót màu trắng bao vây lấy tiểu bánh bao của cô, vội vàng hít sâu một hơi, trong ngực phập phồng, kéo cô từ trên ngực xuống.
- Nhìn thấy tôi hoảng sợ lắm hả?
Lý Lộ Từ biết chính mình bị thương rất nghiêm trọng.
- Rất đau sao?
An Nam Tú dựa vào trước ngực Lý Lộ Từ.
- Đương nhiên, dù sao cũng cho rằng sẽ chết.
Lý Lộ Từ nâng hai tay lên, ôm lấy cô.
- Anh sẽ không chết, tuy rằng sẽ rất đau, nhưng sẽ không chết... Bởi vì cái loại phương thức chiến đấu này, cho dù cuối cùng thịt của anh đều rơi hết, chỉ còn lại bộ xương cũng không có vấn đề gì, chỉ cần sinh mạng bao vây trái tim anh không bị đâm thủng thì không ai có thể giết được anh.
An Nam Tú nghe tiếng tim đập của Lý Lộ Từ, từ khi cây sinh mạng của hai người thành tình nghĩa vợ chồng, An Nam Tú liền không bao giờ cảm thấy có thể mất đi hắn nữa, nhưng An Nam Tú càng không muốn chờ đợi đến lúc cây sinh mạng kết trái ra Lý Lộ Từ, trường hợp này chỉ có thể đợi chờ để gặp hắn, không phải gặp lại là thấy ngay, một ngày An Nam Tú cũng không muốn.
- Thảo nào, ngày đó khi trái tim của tôi bị Tô Mạc Già đâm thủng thì có người khóc dữ dội, hôm nay lại một giọt nước mắt cũng không rơi.
Lý Lộ Từ cảm thán, bị trúng nhiều đao của Vương Sơn Hà như vậy, sớm biết vậy liều mạng trúng mấy đao chiến đấu đã sớm kết thúc.
- Ngày đó tôi có khóc sao? Tôi chỉ là.. Tôi chỉ là..
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú đã sớm đỏ bừng, bình thường cũng không phải không có khóc ở trước mặt Lý Lộ Từ, nhưng loại chuyện này cho dù trôi qua nhưng còn có thể nói lại sao? An Nam Tú nhanh chóng nhắm mắt lại.
- Tôi chỉ đau mắt, hiện tại cũng đau.
An Nam Tú ra sức nhíu mắt một hồi, một lát sau mở to mắt một lần nữa, để cho Lý Lộ Từ xem, quả nhiên đúng là ẩm ướt thật.
- Tôi hôn nhẹ cô sẽ không đau...
Bởi vì An Nam Tú dựa vào trên ngực Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt An Nam Tú nhắm lại, môi Lý Lộ Từ hôn lông mi của cô, nước mắt của cô không mặn giống như những thường nhân, vẫn phản phất hương sữa ngọt ngào như cũ, Lý Lộ Từ hôn, trong lòng một mảnh ấm áp thoải mái, sau khi kịch liệt chiến đấu, đôi tay ôm chặt lấy cô bé, đối với sự tồn tại của Lý Lộ mà nói, dường như không có thứ gì làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng mà thỏa mãn hơn so với giờ khắc này.
- Không đau, đừng hôn... nước miếng của anh thối muốn chết, làm cho mắt của tôi đều bị hun hỏng rồi...
An Nam Tú hai má đỏ bừng, giống cô bé con ba bốn tuổi, trong sương phòng chống rét bị gió thổi lạnh như mùa đông vậy, ánh mắt nháy cái đã ôm chặt cổ Lý Lộ Từ, rất muốn làm nũng:
- Tối nay không quay về nữa, ôm tôi ngủ...-
- Ở đây không phải ở nhà hả?
Lý Lộ Từ mới nhớ tới đến vấn đề này, nơi nào có Lý Tử ở đó là nhà, chỗ có An Nam Tú, luôn khiến Lý Lộ Từ quên nơi này không phải nhà, lúc ôm cô hôn cô liền quên hết thảy xung quanh .
- Một cái phòng trong một tòa nhà cao tầng.
An Nam Tú từ ngực Lý Lộ Từ lăn xuống dưới, nằm trên cánh tay hắn.
- Có nhà không trở về, nằm nơi này làm gì?
Lý Lộ Từ vỗ trán, giá phòng ở này hiển nhiên không phải bình thường, bởi vì bốn phía tường vây quanh phòng ở là thủy tinh công nghiệp, Lý Lộ Từ nằm thẳng mà trong tầm mắt xung quanh không ngờ không có bất cứ cái nhà cao tầng nào, chỉ có thoáng nhìn xuống mới có thể nhìn thấy toàn bộ thành thị hầu hết mọi nơi đều nằm dưới căn phòng này.
- Tôi lừa Lý Bán Trang nói anh dẫn tôi đi ra ngoài chơi, tối nay không quay về. Anh không có mặc quần áo, tôi làm thế xách nào anh trở về đây?
An Nam Tú hạ tay xuống sờ sờ, rút một cọng cỏ cho Lý Lộ Từ xem.
Lý Lộ Từ vừa mới cảm giác được chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết, căn bản không có chú ý tới điều này, lúc này mới chú ý thấy chính mình căn bản là đang trần truồng, cũng không phải nằm trên mặt đất, mà là nằm trên một tấm thảm lông xù rõ ràng rất mềm, rất thoải mái lại không chút nào cảm giác được nhiệt độ của tấm thảm.
Lý Lộ Từ không rảnh bận tâm đến tấm thảm thần kỳ này, vội vàng từ cổ An Nam Tú rút hai tay xuống, che đậy phía dưới, cả kinh nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không có vấn đề gì, tối nay tôi dự định truyền thụ cho anh biết đi chiến đấu là như thế nào, không mặc quần áo tôi mới có thể thấy rõ ràng đường cong thân thể của anh, tư thế và cảm giác phối hợp các bộ vị ... Anh có biết Dương Quá vì sao ở cổ mộ luyện công đặc biệt nhanh không? Chính là bởi vì luyện võ công trong cổ mộ rất tối, cho nên hắn không có mặc quần áo, kết quả hắn không biết Tiểu Long Nữ thật ra thấy được, Tiểu Long Nữ càng rõ ràng khi hắn luyện công đường cong của cơ thể ra sao, các loại chiêu thức đã dùng chuẩn xác chưa, tư thế tiêu chuẩn, đủ để chỉ đạo thích hợp.
An Nam Tú vô tình nói, thật không biết Lý Lộ Từ mất tự nhiên làm gì, cũng không phải chưa từng xem qua, không phải là tiểu động vật xấu xấu hay sao? Đều bị An Nam Tú dày vò quá nhiều lần.
- Từ đâu cô biết cái này? Là cô xem tiểu thuyết “Thần Điêu Hiệp Lữ” xác định như vậy sao?
Lý Lộ Từ sợ hãi không hiểu, ấn tượng cố hữu một khi bị đảo điên hoàn toàn sẽ thành vô cảm như vậy, sao lại thế này? Sao lại thế này? Trong đầu Lý Lộ Từ xuất hiện một câu như vậy.
Tiểu Long Nữ rõ ràng biết Dương Quá không có mặc quần áo cũng không nói, nhìn một cái là đã nhiều năm... Ở trong cổ mộ, Tiểu Long Nữ từng là nữ tử thuần khiết hoàn mỹ nhất trong lòng Lý Lộ Từ .
- Cái này không quan trọng, dù sao chính là đạo lý này.
An Nam Tú không thèm để ý cái kia, Lý Lộ Từ vốn dĩ là người bình thường như thế, lúc nào cũng luôn xoắn xuýt mấy cái chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.
Đây là cái chết sao?
Lý Lộ Từ ngỡ ngàng hiện lên ý nghĩ này, rốt cuộc tỉnh táo lại, không biết lúc chết là thế nào nữa, lại biết còn sống chính là cảm giác như bây giờ.
Ngón tay bỗng tê dại đau nhức, đầu quay sang, một con cua hung mãnh đang muốn sống muốn chết mà không qua được ngón tay Lý Lộ Từ, quơ hai chiếc càng thử thăm dò tấn công ngón tay cái Lý Lộ Từ.
Khóe mắt liếc thấy một làn váy bay lên, lộ ra bắp chân mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, còn có mùi sữa mật ngọt ngào kia, Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người đều đắm chìm trong cảm giác bình thản an bình.
- Lý Lộ Từ, anh có thể tưởng tượng một thế giới hoàn toàn không có sinh mạng không?
Lý Lộ Từ muốn đứng lên, nhưng mà cả người vô lực.
- Các anh tự hào vì kế thừa năm nghìn năm văn minh không gián đoạn, rừng mưa nhiệt đới Amazon giống như biến mất không thấy, cả hải dương đều sôi trào khiến tất cả đều là các loại cá lớn nhỏ phải phơi cái bụng trắng. Trên dãy núi tuyết Himalaya không còn có người tuyết như trong truyền thuyết. Nnhững tòa nhà cao tầng rậm rạp chìm vào lòng đất, ngay cả sa mạc Sahara đến con kiến cũng tìm không thấy hạt cát nào còn ướt, không hề có một động vật, thực vật, thậm chí không có vi khuẩn và bệnh độc, chỉ có những vật chất vô cơ trên thế giới này, đây là tận thế.
- Cô muốn nói cái gì...
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, hiểu rõ loại cảm giác này, vì thân thể tiêu hao lượng lớn nên mệt mỏi.
- Nếu anh chết, tôi liền hủy diệt thế giới này, đây là hậu quả. Cho nên nếu anh muốn cho thế giới này tốt đẹp thì sống cho tốt.
An Nam Tú đi đến bên người Lý Lộ Từ ngồi trước ngực hắn.
- Cô...
Lý Lộ Từ ho khan một trận, An Nam Tú không nặng, nhưng nói chuyện với người ngồi trên ngực thật sự khó khăn.
- Cô bây giờ còn có năng lực này sao?
Nếu là An Nam Tú hai mươi bốn tuổi Lý Lộ Từ còn tin tưởng, nhưng An Nam Tú mới mười bốn tuổi, vẫn là An Nam Tú chưa thể khôi phục sức mạnh, Lý Lộ Từ rất nghi ngờ.
- Anh xem thường tôi?
An Nam Tú giận dữ, những người khác không biết An Nam Tú mạnh ra sao, An Nam Tú căn bản không quan tâm, nhưng Lý Lộ Từ thì không được, hắn nhất định phải biết rõ An Nam Tú là lợi hại nhất.
- Không phải xem thường cô,chẳng qua cô đã nói anh sẽ duy trì loại trạng thái suy yếu này 10 năm, vậy cô làm thế nào để hủy diệt thế giới này?
Lý Lộ Từ thở hồng hộc nói, An Nam Tú chẳng lẽ không biết hắn vừa mới nhặt trở về một mạng nhỏ sao?
- Tôi có thể làm việc mãi mãi như trong tưởng tượng của anh... Người chân chính hùng mạnh chính là muốn biến sự tình không có khả năng thành có khả năng.
An Nam Tú đưa ra một tảng đá đen tuyền đưa cho Lý Lộ Từ xem.
- Biết đây là cái gì không?
- Thuốc nổ nén có thể làm nổ tung cả thế giới?
Lý lộ Từ đương nhiên nói không biết, điều An Nam Tú có thể làm được, quả thật Lý Lộ Từ khó có thể tưởng tượng ra, ít nhất cô có rất nhiều thứ, tầng tầng lớp lớp. Chỉ có điều đồ vật này có thể hủy diệt thế giới sao?
- Ngu ngốc, thần đồ và thần thuật sư cũng chênh lệch ngay tại nơi này, bọn họ và anh đều có ý nghĩ đơn giản giống nhau. Ngoại trừ dựa vào bạo lực thô bạo và lực phá hoại bên ngoài căn bản là không có bất cứ cái năng lực gì... Thần thuật sư vĩ đại ở chỗ sáng tạo, mà không ở chỗ lực lượng hủy diệt, giống như tôi có thể chế tạo một loại thực vật điên cuồng sinh trưởng trong nước biển, thời điểm nhân loại còn không kịp phản ứng, loại thực vật này có thể hoàn toàn bao trùm chiếm cứ bảy mươi phần trăm (70%) diện tích hải dương thế giới này, anh hẳn là phải rõ ràng, đánh vỡ cân bằng hệ sinh thái ở địa cầu rồi hậu quả sẽ ra sao.
An Nam Tú cầm viên hòn đá nhỏ kia nói:
- Hòn đá nhỏ này chính là vật chuẩn bị để chế tạo loại thực vật này.
- Vậy người Thiên Vân thần cảnh các cô tùy tiện đến một thần thuật sư không phải là chúng tôi liền xong đời sao?
Lý Lộ Từ cực kì sợ hãi, hắn biết rõ loại hậu quả này, hệ thống sinh thái tại Địa Cầu hiện tại đã vô cùng yếu ớt lại bị phá hư cân bằng như vậy, hậu quả không tưởng tượng nổi. Loại sinh vật này không có khả năng liền bao trùm toàn bộ thế giới khi nhân loại chưa có phản ứng , nhưng An Nam Tú cũng chỉ đưa ra cái ví dụ, ai biết cô ta còn có thể làm ra cái sự tình khoa trương nào nữa?
- Anh cho là ai cũng đều có thể chế tạo ra sao? Muốn dồn tạo loại thực vật này ngoại trừ trình độ pháp thuật cao thâm, thì hiểu biết và nghiên cứu đối với thế giới này cũngkhông thể thiếu, nói cách khác, chế tạo ra thực vật này nếu không thích ứng được hoàn cảnh nơi này cũng không có tác dụng gì.
An Nam Tú thu hòn đá nhỏ trở về.
- Tóm lại, cô chính là muốn nói chỉ có cô mới có thể làm được, không có người nào khác lợi hại ơn cô.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại một lần nữa nhận thức sự khủng bố của cô bé này, đại khái theo hắn nghĩ thần thuật sư và thần đồ cũng sẽ không nghĩ đến phương thức phá hủy thế giới này như vậy, huống chi phá hủy thế giới này đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Nhưng không giống với An Nam Tú, cô ta làm bất cứ chuyện gì đều không cần lý do, chỉ cần cô muốn là có thể.
- Đương nhiên.
An Nam Tú lắc lắc thân thể, phi thường đắc ý.
- Cô đã cứu tôi?
Lý Lộ Từ cùng An Nam Tú nói một hồi nói, cảm giác tốt hơn nhiều.
- Anh vốn chết rồi, tôi chỉ nhặt anh trở về.
An Nam Tú xoay người lại, rẽ chân ngồi trên ngực Lý Lộ Từ.
Làn váy của cô theo đùi trắng mịn vén lên trên, Lý Lộ Từ vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy quần lót màu trắng bao vây lấy tiểu bánh bao của cô, vội vàng hít sâu một hơi, trong ngực phập phồng, kéo cô từ trên ngực xuống.
- Nhìn thấy tôi hoảng sợ lắm hả?
Lý Lộ Từ biết chính mình bị thương rất nghiêm trọng.
- Rất đau sao?
An Nam Tú dựa vào trước ngực Lý Lộ Từ.
- Đương nhiên, dù sao cũng cho rằng sẽ chết.
Lý Lộ Từ nâng hai tay lên, ôm lấy cô.
- Anh sẽ không chết, tuy rằng sẽ rất đau, nhưng sẽ không chết... Bởi vì cái loại phương thức chiến đấu này, cho dù cuối cùng thịt của anh đều rơi hết, chỉ còn lại bộ xương cũng không có vấn đề gì, chỉ cần sinh mạng bao vây trái tim anh không bị đâm thủng thì không ai có thể giết được anh.
An Nam Tú nghe tiếng tim đập của Lý Lộ Từ, từ khi cây sinh mạng của hai người thành tình nghĩa vợ chồng, An Nam Tú liền không bao giờ cảm thấy có thể mất đi hắn nữa, nhưng An Nam Tú càng không muốn chờ đợi đến lúc cây sinh mạng kết trái ra Lý Lộ Từ, trường hợp này chỉ có thể đợi chờ để gặp hắn, không phải gặp lại là thấy ngay, một ngày An Nam Tú cũng không muốn.
- Thảo nào, ngày đó khi trái tim của tôi bị Tô Mạc Già đâm thủng thì có người khóc dữ dội, hôm nay lại một giọt nước mắt cũng không rơi.
Lý Lộ Từ cảm thán, bị trúng nhiều đao của Vương Sơn Hà như vậy, sớm biết vậy liều mạng trúng mấy đao chiến đấu đã sớm kết thúc.
- Ngày đó tôi có khóc sao? Tôi chỉ là.. Tôi chỉ là..
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú đã sớm đỏ bừng, bình thường cũng không phải không có khóc ở trước mặt Lý Lộ Từ, nhưng loại chuyện này cho dù trôi qua nhưng còn có thể nói lại sao? An Nam Tú nhanh chóng nhắm mắt lại.
- Tôi chỉ đau mắt, hiện tại cũng đau.
An Nam Tú ra sức nhíu mắt một hồi, một lát sau mở to mắt một lần nữa, để cho Lý Lộ Từ xem, quả nhiên đúng là ẩm ướt thật.
- Tôi hôn nhẹ cô sẽ không đau...
Bởi vì An Nam Tú dựa vào trên ngực Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt An Nam Tú nhắm lại, môi Lý Lộ Từ hôn lông mi của cô, nước mắt của cô không mặn giống như những thường nhân, vẫn phản phất hương sữa ngọt ngào như cũ, Lý Lộ Từ hôn, trong lòng một mảnh ấm áp thoải mái, sau khi kịch liệt chiến đấu, đôi tay ôm chặt lấy cô bé, đối với sự tồn tại của Lý Lộ mà nói, dường như không có thứ gì làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng mà thỏa mãn hơn so với giờ khắc này.
- Không đau, đừng hôn... nước miếng của anh thối muốn chết, làm cho mắt của tôi đều bị hun hỏng rồi...
An Nam Tú hai má đỏ bừng, giống cô bé con ba bốn tuổi, trong sương phòng chống rét bị gió thổi lạnh như mùa đông vậy, ánh mắt nháy cái đã ôm chặt cổ Lý Lộ Từ, rất muốn làm nũng:
- Tối nay không quay về nữa, ôm tôi ngủ...-
- Ở đây không phải ở nhà hả?
Lý Lộ Từ mới nhớ tới đến vấn đề này, nơi nào có Lý Tử ở đó là nhà, chỗ có An Nam Tú, luôn khiến Lý Lộ Từ quên nơi này không phải nhà, lúc ôm cô hôn cô liền quên hết thảy xung quanh .
- Một cái phòng trong một tòa nhà cao tầng.
An Nam Tú từ ngực Lý Lộ Từ lăn xuống dưới, nằm trên cánh tay hắn.
- Có nhà không trở về, nằm nơi này làm gì?
Lý Lộ Từ vỗ trán, giá phòng ở này hiển nhiên không phải bình thường, bởi vì bốn phía tường vây quanh phòng ở là thủy tinh công nghiệp, Lý Lộ Từ nằm thẳng mà trong tầm mắt xung quanh không ngờ không có bất cứ cái nhà cao tầng nào, chỉ có thoáng nhìn xuống mới có thể nhìn thấy toàn bộ thành thị hầu hết mọi nơi đều nằm dưới căn phòng này.
- Tôi lừa Lý Bán Trang nói anh dẫn tôi đi ra ngoài chơi, tối nay không quay về. Anh không có mặc quần áo, tôi làm thế xách nào anh trở về đây?
An Nam Tú hạ tay xuống sờ sờ, rút một cọng cỏ cho Lý Lộ Từ xem.
Lý Lộ Từ vừa mới cảm giác được chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết, căn bản không có chú ý tới điều này, lúc này mới chú ý thấy chính mình căn bản là đang trần truồng, cũng không phải nằm trên mặt đất, mà là nằm trên một tấm thảm lông xù rõ ràng rất mềm, rất thoải mái lại không chút nào cảm giác được nhiệt độ của tấm thảm.
Lý Lộ Từ không rảnh bận tâm đến tấm thảm thần kỳ này, vội vàng từ cổ An Nam Tú rút hai tay xuống, che đậy phía dưới, cả kinh nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không có vấn đề gì, tối nay tôi dự định truyền thụ cho anh biết đi chiến đấu là như thế nào, không mặc quần áo tôi mới có thể thấy rõ ràng đường cong thân thể của anh, tư thế và cảm giác phối hợp các bộ vị ... Anh có biết Dương Quá vì sao ở cổ mộ luyện công đặc biệt nhanh không? Chính là bởi vì luyện võ công trong cổ mộ rất tối, cho nên hắn không có mặc quần áo, kết quả hắn không biết Tiểu Long Nữ thật ra thấy được, Tiểu Long Nữ càng rõ ràng khi hắn luyện công đường cong của cơ thể ra sao, các loại chiêu thức đã dùng chuẩn xác chưa, tư thế tiêu chuẩn, đủ để chỉ đạo thích hợp.
An Nam Tú vô tình nói, thật không biết Lý Lộ Từ mất tự nhiên làm gì, cũng không phải chưa từng xem qua, không phải là tiểu động vật xấu xấu hay sao? Đều bị An Nam Tú dày vò quá nhiều lần.
- Từ đâu cô biết cái này? Là cô xem tiểu thuyết “Thần Điêu Hiệp Lữ” xác định như vậy sao?
Lý Lộ Từ sợ hãi không hiểu, ấn tượng cố hữu một khi bị đảo điên hoàn toàn sẽ thành vô cảm như vậy, sao lại thế này? Sao lại thế này? Trong đầu Lý Lộ Từ xuất hiện một câu như vậy.
Tiểu Long Nữ rõ ràng biết Dương Quá không có mặc quần áo cũng không nói, nhìn một cái là đã nhiều năm... Ở trong cổ mộ, Tiểu Long Nữ từng là nữ tử thuần khiết hoàn mỹ nhất trong lòng Lý Lộ Từ .
- Cái này không quan trọng, dù sao chính là đạo lý này.
An Nam Tú không thèm để ý cái kia, Lý Lộ Từ vốn dĩ là người bình thường như thế, lúc nào cũng luôn xoắn xuýt mấy cái chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.
/490
|