Rất hiển nhiên, ông lão đã quen sai phái người khác. Loại uy nghiêm chân thật đáng tin này, giống như Lý Tồn Hỉ bị chúng tinh phủng nguyệt (Các vì sao vây quanh, làm nổi bật mặt trăng). Nhưng ông lão này chỉ đứng ở đó, liền thể hiện khí thế như vậy, đó là lắng đọng lại sau nhiều năm đứng trên cao.
Diệp quản gia vươn tay kéo Tú Tú, Lý Lộ Từ ngăn lại.
Diệp quản gia đột nhiên chuyển cổ tay, bắt tấy tay Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không giãy dụa, vẫn nắm lấy Tú Tú, tùy ý Diệp quản gia cầm cổ tay. Sau đó Diệp quản gia vặn tay hắn về sau lưng, đầu gối nâng lên muốn đánh vào thắt lưng Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không chút sứt mẻ. Hiển nhiên Diệp quản gia là cao thủ. Mặc dù lớn tuổi, nhưng tu vi rất cao, động tác cực kì nhanh nhẹ. Tuy không thể tránh khỏi thể năng bị suy giảm, nhưng vị trí công kích càng thêm chuẩn xác khéo léo. Nếu người bình thường bị lão ta đánh trúng, nhất định bủn rủn hết cả người lập tức quỳ xuống.
Thấy Lý Lộ Từ không chút phản ứng, Diệp quản gia lại đánh tới, cũng không có hiệu quả.
Diệp quản gia đỏ bừng mặt già, biết gặp phải cao thủ, chậm rãi lui về phía sau, bày trận đón địch.
- Tiểu Diệp, ông đang làm gì thế?
Ông lão có ý nhất định phải bắt được Tú Tú, vươn tay lấy khẩu súng bên hông Diệp quản gia, chỉ vào Lý Lộ Từ:
- Nhóc con, cậu có biết tính chất hành vi hiện tại của mình không? Đây là uy hiếp lãnh đạo quốc gia, có tin ta bắn cậu hay không?
Lý Lộ Từ trợn mắt há mồm. Ông lão này có phải bị điên hay không?
An Nam Tú đi tới, cầm lấy cái xẻng đồ chơi của Tú Tú và Điềm Điềm, tạt cát đầy mặt ông lão, sau đó đá lên bắp chân lão một cái, mắng:
- Lão già chết tiệt!
- Lão gia…
Diệp quản gia sợ hãi, tiến lên che trước mặt.
Lý Lộ Từ cũng ngăn cản An Nam Tú, che trước người cô.
Cảnh sát béo lảo đảo ngã xuống đất. Hai bên đều không thể đắc tội. Diệp gia không nói, có một phó thủ tướng về hưu. Đến vị trí này về hưu không có nghĩa là trà lạnh. Còn hai người trẻ tuổi này lai lịch thế nào vậy? Không chỉ tạt cát, còn không quan tâm mặt mũi đá một cái. Cho dù là đảng thái tử số một cũng không dám làm như vậy!
Ông lão cầm súng cũng không thực sự có ý muốn nổ súng. Đối với một ông lão mà nói, cháu gái là bảo bối nhất. Lão đã bảy tám mươi tuổi rồi, không có con cái, chỉ còn lại một cháu gái mà thôi. Cháu gái còn bị trầm cảm, vất vả mới gặp phải một người bạn khiến nó chịu nói chuyện, đương nhiên lão phải tìm cách để giữ cô bé này bên cạnh cháu gá. Tuy lão nói không cần ra điều kiện với Lý Lộ Từ, nhưng lão thật sự muốn liều lĩnh hoàn thành tâm nguyện của cháu gái.
Ông lão lau cát trên mặt, nhất thời ngơ ngẩn, qua nửa ngày mới thổi râu trừng mắt, vứt bỏ súng lục, chỉ vào An Nam Tú:
- Bé con, mày là con cái nhà ai? Gọi cha mẹ mày tới!
- Tôi không có cha mẹ!
An Nam Tú cầm khăn ướt lau tay, không liếc nhìn ông lão lấy một cái, cực kì phiền lòng. Rõ ràng chưa tới một trăm tuổi, bộ dạng lại y như người một ngàn tuổi, luôn khiến An Nam Tú có ảo giác như nhìn thấy lão già.
- Còn mày?
Ông lão nghiêm khắc trừng mắt Lý Lộ Từ. Bảo mẫu vừa cẩn thận lau mặt cho lão, vừa kinh hãi khó tin nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Chúng tôi đều là trẻ mồ côi!
Lý Lộ Từ nói.
- Bây giờ ta chính thức thông báo cho chúng mày, đứa bé này đi theo chúng ta. Chuyện này coi như xong.
Ông lão khoát tay nén giận.
- Bằng không, chúng mày biết tính chất chuyện này rồi đấy. Hành vi hiện tại của chúng mày đủ để cấu thành uy hiếp cho sự an toàn của lãnh đạo quốc gia và gia đình. Ta muốn cho người ta bắn chúng mày cũng được!
- Không được!
Lý Lộ Từ vẫn lắc đầu. Ông lão vì cháu gái, bị An Nam Tú tạt cát, đá một cước cũng nhịn. Tấm lòng này làm cho Lý Lộ Từ sinh lòng thương hại. Nhưng chuyện này không thể thương lượng.
Tuy rằng ông lão không cho thấy thân phận cụ thể, nhưng đã nói rõ cấp bậc. Lý Lộ Từ cười khổ trong lòng. Đây là phiền toái lớn, nhưng hắn nhất định phải kiên trì. Nếu không Tú Tú mà làm ra chuyện gì, thì không thể vãn hồi được nữa rồi.
Hai bên tiếp tục giằng co, cảnh sát béo cũng không bận tâm thân phận, trực tiếp gọi điện cho Lý Minh Huy.
- A lô?
Thanh âm Lý Minh Huy vẫn uy nghiêm.
Cảnh sát béo báo cáo:
- Cô bé kia còn tạt cát đầy mặt Diệp thủ tướng, còn đá một cái.
- Cậu nói cái gì?
Lý Minh Huy run tay, làm rơi điện thoại xuống bàn, hai chân mềm nhũn. Một lát sau mới bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên.
Chuyện này không phải hắn làm. Lý Minh Huy chưa từng nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra. Thực sự rất dọa người! Thế giới này còn có thể hoang đường hơn nữa không?
- Cậu tiếp tục quan sát cho tôi! Có tình hình gì lập tức báo cáo cho tôi. Tôi phải gọi điện thoại.
Lý Minh Huy khẩn trương ấn một dãy số khác.
Không vài phút sau, điện thoại Lý Lộ Từ reo lên. Hắn nhìn Diệp quản gia, lại nhìn An Nam Tú. Thấy mọi người có vẻ sẽ không kích động nữa mới nhận điện thoại.
- Càn quấy!
Bên kia điện thoại tức giận. Có thể tưởng tượng thanh âm này đè nén giận dữ trong ngực, đập lên bàn cũng có thể làm nó nảy lên.
- Ai thế?
Lý Lộ Từ đưa điện thoại ra xa một chút. Thanh âm này chỉ sợ kêu muốn rách yếu hầu. Trong trí nhớ Lý Lộ Từ không rõ đó là ai.
- Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Biết người kia là ai không? Tức chết tôi!
Đầu bên kia căn bản không trả lời câu hỏi của Lý Lộ Từ.
- Chuyện này…
Lý Lộ Từ không biết nói gì hơn. Với Lý Lộ Từ, kì thật An Nam Tú đã rất dễ dàng tha thứ, đã rất khắc chế. Ít nhất cô ấy không phang cho ông lão một quả cầu tia chớp.
- Đưa điện thoại cho người ta!
Bên kia cũng không có ý định nghe Lý Lộ Từ giải thích.
- Ông là ai?
- Lý Tồn Hỉ!
Lý Lộ Từ ngẩn người. Là Bí thư Thành ủy hãm hại người ta!
Lý Lộ Từ cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Diệp quản gia. Liên quan đến cấp bậc cao, phỏng chừng Kiều Niệm Nô cũng không thể can thiệp, đành mời Lý Tồn Hỉ ra mặt.
Diệp quản gia nói chuyện một chút, liền đưa điện thoại cho ông lão.
Ông lão thoáng nhìn Diệp quản gia. Diệp quản gia thấp giọng:
- Lý Tồn Hỉ.
Ông lão đảo mắt nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú, cầm điện thoại, nghe bên kia nói chuyện, cũng không có nói gì. Một lát sau mới tiếp một câu:
- Cậu qua đây rồi nói!
Nói xong, ông lão liền cúp điện thoại.
- Khó trách không sợ hãi! Ta muốn biết các người rốt cục là ai. Sai một chút, đường đường Bí thư Thành ủy Trung Hải cũng chạy tới xin lỗi cho các cậu. Mặt mũi này đúng là… Chậc chậc…
Ông lão khó tin nhìn Lý Lộ Từ.
- Các cậu là trẻ mồ côi?
- Cô ấy là trẻ mồ côi, tôi cũng gần như thế. Tôi chưa từng gặp qua cha mình. Mẹ thì thấy rất ít. Tôi không nghĩ tới, sẽ có ngày chọc phải nhân vật như ông.
Lý Lộ Từ thật sự bất đắc dĩ.
Lý Lộ Từ thật sự rất bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ lại dính vào phiền toái lớn như vậy. Đây là điều không thể ngờ khi hắn nhận nuôi và giúp đỡ An Nam Tú. Có câu nhận người tiền tài, thay người tiêu tai. Chưa nói đến Lý Lộ Từ nguyện ý chăm sóc công chúa điện hạ, cho dù hai người không có cảm tình này, Lý Lộ Từ cảm thấy mình cũng có thể giải quyết chút phiền toái cho An Nam Tú. Làm người không thể chỉ nghĩ đến được phúc lợi mà không muốn trả giá. Trên thế giới này còn nhiều người vì một viên thuốc trường sinh mà nguyện ý trả giá hết thảy. Cho nên hiện tại Lý Lộ Từ cảm thấy đau đầu, lại không so đo tính toán gì với An Nam Tú.
Lần này phiền toái rất lớn. Nhưng Lý Lộ Từ đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy. Sớm hay muộn gì cũng có phiền toái lớn hơn cần hắn chống đỡ. Năng lực thế nào thì chống lại phiền toái như thế. Nếu Lý Lộ Từ vẫn là một người bình thường, sẽ không có phiền phức lớn như vậy tìm đến hắn.
- Sao các cậu lại quen Lý Tồn Hỉ?
Ông lão híp mắt, nếp nhăn quanh khóe mắt còn thâm thúy hơn vỏ cây cổ thụ. Rất hiển nhiên, lão nghi ngờ thân phận “trẻ mồ côi”. Cho dù Lý Lộ Từ nói thế nào, không được Lý Tồn Hỉ chứng thật, lão sẽ không tin tưởng.
- Ở tiệc sinh nhật bạn học.
Lý Lộ Từ cũng không hiểu tại sao Lý Tồn Hỉ lại như thế. Không có giao tình, Lý Tồn Hỉ lại chịu chạy tới cứu hỏa. Nhưng càng có khả năng là vì Kiều Niệm Nô. Trong lòng Lý Lộ Từ cảm thấy áy náy, bởi vì hiện tại quan hệ của hắn và Kiều Niệm Nô rất gấp gáp. Nhưng lúc này Kiều Niệm Nô nhận được tin vẫn trợ giúp hắn, giải quyết phiền toái cho hắn.
Tuy rằng đó là công việc của Kiều Niệm Nô, nhưng cũng không thể phủ nhận Lý Lộ Từ được cô chiếu cố. Lý Lộ Từ không phải loại người cảm thấy người ta giúp đỡ mình là lẽ đương nhiên. Tựa như hắn có kể cho An Nam Tú nghe một số tiểu thuyết miễn phí trên mạng, hắn cũng chưa từng cảm thấy người khác viết tiểu thuyết cho mình xem là chuyện đương nhiên, mình cũng nên cảm tạ một chút người khác.
- Lý Lộ Từ!
Lý Lộ Từ quay lại, thấy An Tri Thủy đi xe máy đến. Xe vừa dừng, cô liền chạy xuống, vô cùng vui mừng.
- Sao em lại đến đây? – Lý Lộ Từ hỏi.
- Em đi ngang qua.
An Tri Thủy ngượng ngùng cười. Kì thật cô đã sớm biết Lý Lộ Từ đến Viên Hổ Sơn. Mỗi ngày rảnh rỗi, cô liền thích xem “tìm bạn bè”, sau đó đoán Lý Lộ Từ đang làm gì. Bây giờ không ngờ hắn lại có mặt trên bản đồ Viên Hổ Sơn. An Tri Thủy liền ở nhà, cảm thấy Lý Lộ Từ chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho mình. Nhưng đợi lâu như vậy không thấy, muốn đi tìm hắn, lại sợ hắn phát hiện mình luôn theo dõi vị trí của hắn. Không tìm hắn, tên hư hỏng này không biết đang làm gì. Chẳng lẽ không biết Thủy Thủy đang không ngừng quan sát hắn sao?
An Tri Thủy vẫn không kìm nổi, làm bộ như đi ngang qua.
- Cô bé, đây là bạn học của cháu?
Ông lão vô cùng hòa ái với An Tri Thủy.
- Đúng thế! Diệp gia gia, sao hai người lại biết nhau? Cậu ấy là bạn tốt của cháu, tên là Lý Lộ Từ.
An Tri Thủy vô cùng vui mừng giới thiệu. Hiển nhiên hiện tại cô không phát hiện có chút không tốt.
- Bạn tốt của cháu vừa tạt cát đầy mặt ta, còn đá ta một cước.
Ông lão mặt không thay đổi nói.
Lý Lộ Từ thở dài. Chuyện này hắn làm hay An Nam Tú làm cũng không có gì khác nhau. Nhưng lão già này, đừng ở trước mặt An Tri Thủy mà vu oan cho hắn như vậy chứ. Bé ngoan như An Tri Thủy không có cách nào chấp nhận hành vi như vậy.
- Gì cơ? – An Tri Thủy cũng giật mình.
- An Nam Tú làm! – Lý Lộ Từ nói rõ.
An Tri Thủy lại nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú căn bản không nhìn An Tri Thủy, dường như không biết An Tri Thủy đã tới đây.
- Diệp gia gia, cháu báo thù cho ông, ông tha thứ Lý Lộ Từ được không?
An Tri Thủy cầu xin. Cô có thể khẳng định, chuyện này không phải do Lý Lộ Từ làm. An Nam Tú làm gây phiền toái cho Lý Lộ Từ.
- Cháu báo thù như thế nào?
Ông lão hơi cười cười, hiển nhiên đại tiểu thư An gia khiến vô số bạn cùng tuổi phải nhường nhịn lùi bước lại khiến ông lão rất yêu thích.
(Tới đây là hết rồi hay sao ấy nhỉ, phía sau là phần tác giả giải thích mà *___*)
Mặc dù có người sẽ nói, Hạ Hoa này, cậu cứ viết của cậu đi, đừng nhiều chuyện. Nhưng tôi vẫn sẽ nói mấy câu với người bạn học vừa không muốn suy nghĩ lại cứ thích phát biểu ý kiến.
Lý Lộ Từ chưa bao giờ chủ động gây phiền toái, cho nên hắn không phải là người giả vờ giỏi giang. Có người nói hắn làm như giỏi lắm, người khác gây sự với hắn, hắn mới đánh trả. Nếu không vẫn là người vô hại.
Có người nói giữ cô bé như An Nam Tú bên cạnh sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Nhưng nghĩ đến những gì An Nam Tú cho Lý Lộ Từ. Một viên thuốc trường sinh, cho bạn ăn, điều kiện là phải ám sát Obama, bạn có làm không?
Diệp quản gia vươn tay kéo Tú Tú, Lý Lộ Từ ngăn lại.
Diệp quản gia đột nhiên chuyển cổ tay, bắt tấy tay Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không giãy dụa, vẫn nắm lấy Tú Tú, tùy ý Diệp quản gia cầm cổ tay. Sau đó Diệp quản gia vặn tay hắn về sau lưng, đầu gối nâng lên muốn đánh vào thắt lưng Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không chút sứt mẻ. Hiển nhiên Diệp quản gia là cao thủ. Mặc dù lớn tuổi, nhưng tu vi rất cao, động tác cực kì nhanh nhẹ. Tuy không thể tránh khỏi thể năng bị suy giảm, nhưng vị trí công kích càng thêm chuẩn xác khéo léo. Nếu người bình thường bị lão ta đánh trúng, nhất định bủn rủn hết cả người lập tức quỳ xuống.
Thấy Lý Lộ Từ không chút phản ứng, Diệp quản gia lại đánh tới, cũng không có hiệu quả.
Diệp quản gia đỏ bừng mặt già, biết gặp phải cao thủ, chậm rãi lui về phía sau, bày trận đón địch.
- Tiểu Diệp, ông đang làm gì thế?
Ông lão có ý nhất định phải bắt được Tú Tú, vươn tay lấy khẩu súng bên hông Diệp quản gia, chỉ vào Lý Lộ Từ:
- Nhóc con, cậu có biết tính chất hành vi hiện tại của mình không? Đây là uy hiếp lãnh đạo quốc gia, có tin ta bắn cậu hay không?
Lý Lộ Từ trợn mắt há mồm. Ông lão này có phải bị điên hay không?
An Nam Tú đi tới, cầm lấy cái xẻng đồ chơi của Tú Tú và Điềm Điềm, tạt cát đầy mặt ông lão, sau đó đá lên bắp chân lão một cái, mắng:
- Lão già chết tiệt!
- Lão gia…
Diệp quản gia sợ hãi, tiến lên che trước mặt.
Lý Lộ Từ cũng ngăn cản An Nam Tú, che trước người cô.
Cảnh sát béo lảo đảo ngã xuống đất. Hai bên đều không thể đắc tội. Diệp gia không nói, có một phó thủ tướng về hưu. Đến vị trí này về hưu không có nghĩa là trà lạnh. Còn hai người trẻ tuổi này lai lịch thế nào vậy? Không chỉ tạt cát, còn không quan tâm mặt mũi đá một cái. Cho dù là đảng thái tử số một cũng không dám làm như vậy!
Ông lão cầm súng cũng không thực sự có ý muốn nổ súng. Đối với một ông lão mà nói, cháu gái là bảo bối nhất. Lão đã bảy tám mươi tuổi rồi, không có con cái, chỉ còn lại một cháu gái mà thôi. Cháu gái còn bị trầm cảm, vất vả mới gặp phải một người bạn khiến nó chịu nói chuyện, đương nhiên lão phải tìm cách để giữ cô bé này bên cạnh cháu gá. Tuy lão nói không cần ra điều kiện với Lý Lộ Từ, nhưng lão thật sự muốn liều lĩnh hoàn thành tâm nguyện của cháu gái.
Ông lão lau cát trên mặt, nhất thời ngơ ngẩn, qua nửa ngày mới thổi râu trừng mắt, vứt bỏ súng lục, chỉ vào An Nam Tú:
- Bé con, mày là con cái nhà ai? Gọi cha mẹ mày tới!
- Tôi không có cha mẹ!
An Nam Tú cầm khăn ướt lau tay, không liếc nhìn ông lão lấy một cái, cực kì phiền lòng. Rõ ràng chưa tới một trăm tuổi, bộ dạng lại y như người một ngàn tuổi, luôn khiến An Nam Tú có ảo giác như nhìn thấy lão già.
- Còn mày?
Ông lão nghiêm khắc trừng mắt Lý Lộ Từ. Bảo mẫu vừa cẩn thận lau mặt cho lão, vừa kinh hãi khó tin nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Chúng tôi đều là trẻ mồ côi!
Lý Lộ Từ nói.
- Bây giờ ta chính thức thông báo cho chúng mày, đứa bé này đi theo chúng ta. Chuyện này coi như xong.
Ông lão khoát tay nén giận.
- Bằng không, chúng mày biết tính chất chuyện này rồi đấy. Hành vi hiện tại của chúng mày đủ để cấu thành uy hiếp cho sự an toàn của lãnh đạo quốc gia và gia đình. Ta muốn cho người ta bắn chúng mày cũng được!
- Không được!
Lý Lộ Từ vẫn lắc đầu. Ông lão vì cháu gái, bị An Nam Tú tạt cát, đá một cước cũng nhịn. Tấm lòng này làm cho Lý Lộ Từ sinh lòng thương hại. Nhưng chuyện này không thể thương lượng.
Tuy rằng ông lão không cho thấy thân phận cụ thể, nhưng đã nói rõ cấp bậc. Lý Lộ Từ cười khổ trong lòng. Đây là phiền toái lớn, nhưng hắn nhất định phải kiên trì. Nếu không Tú Tú mà làm ra chuyện gì, thì không thể vãn hồi được nữa rồi.
Hai bên tiếp tục giằng co, cảnh sát béo cũng không bận tâm thân phận, trực tiếp gọi điện cho Lý Minh Huy.
- A lô?
Thanh âm Lý Minh Huy vẫn uy nghiêm.
Cảnh sát béo báo cáo:
- Cô bé kia còn tạt cát đầy mặt Diệp thủ tướng, còn đá một cái.
- Cậu nói cái gì?
Lý Minh Huy run tay, làm rơi điện thoại xuống bàn, hai chân mềm nhũn. Một lát sau mới bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên.
Chuyện này không phải hắn làm. Lý Minh Huy chưa từng nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra. Thực sự rất dọa người! Thế giới này còn có thể hoang đường hơn nữa không?
- Cậu tiếp tục quan sát cho tôi! Có tình hình gì lập tức báo cáo cho tôi. Tôi phải gọi điện thoại.
Lý Minh Huy khẩn trương ấn một dãy số khác.
Không vài phút sau, điện thoại Lý Lộ Từ reo lên. Hắn nhìn Diệp quản gia, lại nhìn An Nam Tú. Thấy mọi người có vẻ sẽ không kích động nữa mới nhận điện thoại.
- Càn quấy!
Bên kia điện thoại tức giận. Có thể tưởng tượng thanh âm này đè nén giận dữ trong ngực, đập lên bàn cũng có thể làm nó nảy lên.
- Ai thế?
Lý Lộ Từ đưa điện thoại ra xa một chút. Thanh âm này chỉ sợ kêu muốn rách yếu hầu. Trong trí nhớ Lý Lộ Từ không rõ đó là ai.
- Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Biết người kia là ai không? Tức chết tôi!
Đầu bên kia căn bản không trả lời câu hỏi của Lý Lộ Từ.
- Chuyện này…
Lý Lộ Từ không biết nói gì hơn. Với Lý Lộ Từ, kì thật An Nam Tú đã rất dễ dàng tha thứ, đã rất khắc chế. Ít nhất cô ấy không phang cho ông lão một quả cầu tia chớp.
- Đưa điện thoại cho người ta!
Bên kia cũng không có ý định nghe Lý Lộ Từ giải thích.
- Ông là ai?
- Lý Tồn Hỉ!
Lý Lộ Từ ngẩn người. Là Bí thư Thành ủy hãm hại người ta!
Lý Lộ Từ cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Diệp quản gia. Liên quan đến cấp bậc cao, phỏng chừng Kiều Niệm Nô cũng không thể can thiệp, đành mời Lý Tồn Hỉ ra mặt.
Diệp quản gia nói chuyện một chút, liền đưa điện thoại cho ông lão.
Ông lão thoáng nhìn Diệp quản gia. Diệp quản gia thấp giọng:
- Lý Tồn Hỉ.
Ông lão đảo mắt nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú, cầm điện thoại, nghe bên kia nói chuyện, cũng không có nói gì. Một lát sau mới tiếp một câu:
- Cậu qua đây rồi nói!
Nói xong, ông lão liền cúp điện thoại.
- Khó trách không sợ hãi! Ta muốn biết các người rốt cục là ai. Sai một chút, đường đường Bí thư Thành ủy Trung Hải cũng chạy tới xin lỗi cho các cậu. Mặt mũi này đúng là… Chậc chậc…
Ông lão khó tin nhìn Lý Lộ Từ.
- Các cậu là trẻ mồ côi?
- Cô ấy là trẻ mồ côi, tôi cũng gần như thế. Tôi chưa từng gặp qua cha mình. Mẹ thì thấy rất ít. Tôi không nghĩ tới, sẽ có ngày chọc phải nhân vật như ông.
Lý Lộ Từ thật sự bất đắc dĩ.
Lý Lộ Từ thật sự rất bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ lại dính vào phiền toái lớn như vậy. Đây là điều không thể ngờ khi hắn nhận nuôi và giúp đỡ An Nam Tú. Có câu nhận người tiền tài, thay người tiêu tai. Chưa nói đến Lý Lộ Từ nguyện ý chăm sóc công chúa điện hạ, cho dù hai người không có cảm tình này, Lý Lộ Từ cảm thấy mình cũng có thể giải quyết chút phiền toái cho An Nam Tú. Làm người không thể chỉ nghĩ đến được phúc lợi mà không muốn trả giá. Trên thế giới này còn nhiều người vì một viên thuốc trường sinh mà nguyện ý trả giá hết thảy. Cho nên hiện tại Lý Lộ Từ cảm thấy đau đầu, lại không so đo tính toán gì với An Nam Tú.
Lần này phiền toái rất lớn. Nhưng Lý Lộ Từ đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy. Sớm hay muộn gì cũng có phiền toái lớn hơn cần hắn chống đỡ. Năng lực thế nào thì chống lại phiền toái như thế. Nếu Lý Lộ Từ vẫn là một người bình thường, sẽ không có phiền phức lớn như vậy tìm đến hắn.
- Sao các cậu lại quen Lý Tồn Hỉ?
Ông lão híp mắt, nếp nhăn quanh khóe mắt còn thâm thúy hơn vỏ cây cổ thụ. Rất hiển nhiên, lão nghi ngờ thân phận “trẻ mồ côi”. Cho dù Lý Lộ Từ nói thế nào, không được Lý Tồn Hỉ chứng thật, lão sẽ không tin tưởng.
- Ở tiệc sinh nhật bạn học.
Lý Lộ Từ cũng không hiểu tại sao Lý Tồn Hỉ lại như thế. Không có giao tình, Lý Tồn Hỉ lại chịu chạy tới cứu hỏa. Nhưng càng có khả năng là vì Kiều Niệm Nô. Trong lòng Lý Lộ Từ cảm thấy áy náy, bởi vì hiện tại quan hệ của hắn và Kiều Niệm Nô rất gấp gáp. Nhưng lúc này Kiều Niệm Nô nhận được tin vẫn trợ giúp hắn, giải quyết phiền toái cho hắn.
Tuy rằng đó là công việc của Kiều Niệm Nô, nhưng cũng không thể phủ nhận Lý Lộ Từ được cô chiếu cố. Lý Lộ Từ không phải loại người cảm thấy người ta giúp đỡ mình là lẽ đương nhiên. Tựa như hắn có kể cho An Nam Tú nghe một số tiểu thuyết miễn phí trên mạng, hắn cũng chưa từng cảm thấy người khác viết tiểu thuyết cho mình xem là chuyện đương nhiên, mình cũng nên cảm tạ một chút người khác.
- Lý Lộ Từ!
Lý Lộ Từ quay lại, thấy An Tri Thủy đi xe máy đến. Xe vừa dừng, cô liền chạy xuống, vô cùng vui mừng.
- Sao em lại đến đây? – Lý Lộ Từ hỏi.
- Em đi ngang qua.
An Tri Thủy ngượng ngùng cười. Kì thật cô đã sớm biết Lý Lộ Từ đến Viên Hổ Sơn. Mỗi ngày rảnh rỗi, cô liền thích xem “tìm bạn bè”, sau đó đoán Lý Lộ Từ đang làm gì. Bây giờ không ngờ hắn lại có mặt trên bản đồ Viên Hổ Sơn. An Tri Thủy liền ở nhà, cảm thấy Lý Lộ Từ chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho mình. Nhưng đợi lâu như vậy không thấy, muốn đi tìm hắn, lại sợ hắn phát hiện mình luôn theo dõi vị trí của hắn. Không tìm hắn, tên hư hỏng này không biết đang làm gì. Chẳng lẽ không biết Thủy Thủy đang không ngừng quan sát hắn sao?
An Tri Thủy vẫn không kìm nổi, làm bộ như đi ngang qua.
- Cô bé, đây là bạn học của cháu?
Ông lão vô cùng hòa ái với An Tri Thủy.
- Đúng thế! Diệp gia gia, sao hai người lại biết nhau? Cậu ấy là bạn tốt của cháu, tên là Lý Lộ Từ.
An Tri Thủy vô cùng vui mừng giới thiệu. Hiển nhiên hiện tại cô không phát hiện có chút không tốt.
- Bạn tốt của cháu vừa tạt cát đầy mặt ta, còn đá ta một cước.
Ông lão mặt không thay đổi nói.
Lý Lộ Từ thở dài. Chuyện này hắn làm hay An Nam Tú làm cũng không có gì khác nhau. Nhưng lão già này, đừng ở trước mặt An Tri Thủy mà vu oan cho hắn như vậy chứ. Bé ngoan như An Tri Thủy không có cách nào chấp nhận hành vi như vậy.
- Gì cơ? – An Tri Thủy cũng giật mình.
- An Nam Tú làm! – Lý Lộ Từ nói rõ.
An Tri Thủy lại nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú căn bản không nhìn An Tri Thủy, dường như không biết An Tri Thủy đã tới đây.
- Diệp gia gia, cháu báo thù cho ông, ông tha thứ Lý Lộ Từ được không?
An Tri Thủy cầu xin. Cô có thể khẳng định, chuyện này không phải do Lý Lộ Từ làm. An Nam Tú làm gây phiền toái cho Lý Lộ Từ.
- Cháu báo thù như thế nào?
Ông lão hơi cười cười, hiển nhiên đại tiểu thư An gia khiến vô số bạn cùng tuổi phải nhường nhịn lùi bước lại khiến ông lão rất yêu thích.
(Tới đây là hết rồi hay sao ấy nhỉ, phía sau là phần tác giả giải thích mà *___*)
Mặc dù có người sẽ nói, Hạ Hoa này, cậu cứ viết của cậu đi, đừng nhiều chuyện. Nhưng tôi vẫn sẽ nói mấy câu với người bạn học vừa không muốn suy nghĩ lại cứ thích phát biểu ý kiến.
Lý Lộ Từ chưa bao giờ chủ động gây phiền toái, cho nên hắn không phải là người giả vờ giỏi giang. Có người nói hắn làm như giỏi lắm, người khác gây sự với hắn, hắn mới đánh trả. Nếu không vẫn là người vô hại.
Có người nói giữ cô bé như An Nam Tú bên cạnh sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Nhưng nghĩ đến những gì An Nam Tú cho Lý Lộ Từ. Một viên thuốc trường sinh, cho bạn ăn, điều kiện là phải ám sát Obama, bạn có làm không?
/490
|