Lý Lộ Từ nhìn giờ, An Nam Tú có vẻ sẽ ngủ được một tiếng, nếu như là ở nhà thì có thể ngủ được hai tiếng, dù sao đây cũng là chỗ xa lạ.
- Cha của em bận lắm hả? Anh cảm thấy bây giờ lẽ ra là cha em đi cùng với dì Đường chứ.
Lý Lộ Từ vừa nghĩ vừa nói.
- Cha em đang bận rộn lo chuyện hôn lễ.
An Tri Thủy cũng hào hứng nói, bởi vì An Tri Thủy đã gặp qua rất nhiều phụ nữ đáng ghét cứ vây lấy cha của cô, khiến cho An Tri Thủy có ấn tượng sâu sắc nhất chính là một người phụ nữ có một giai đoạn hầu như cả ngày đều quấn lấy cha, lại còn nói cô ta sẽ đối xử với An Tri Thủy như con ruột nữa, nhưng An Tri Thủy cũng không biết bà ta, với lại người phụ nữ đó rõ ràng còn chưa được ba mươi tuổi!
An Tri Thủy thích nhất vẫn là dì Đường, cha cũng có vợ mới, chuyện lớn trong khoảng thời gian tới đây chính là hôn lễ của dì Đường và cha cô, ngay cả An Tri Thủy cũng tham dự .
- Cha em đích thân lo liệu à?
Lý Lộ Từ cho rằng An Đông Dương chỉ cần sử dụng dịch vụ hôn lễ là được rồi, hoàn toàn đâu phải lo nghĩ, một câu sai bảo, liền có người đến giúp ông chuẩn bị chu toàn.
- Đúng thế, nhưng cha em nói như vậy mới xứng đáng với dì Đường, chuyện lớn chuyện bé trong hôn lễ đều phải do ông quyết định mới được.
Cha tuy rằng thường xuyên mâu thuẫn ý kiến với An Tri Thủy, nhưng lần này An Tri Thủy lại ủng hộ cha.
- Chà, cũng không dễ dàng với dì Đương.
Lý Lộ Từ cảm thán.
- Vì sao thế?
An Tri Thủy không hiểu rõ lắm.
- Em cảm thấy hiện tại dì Đường có hạnh phúc không?
Lý Lộ Từ hỏi.
An Tri Thủy gật đầu, chuyện này thì rõ ràng dễ thấy, vẻ mặt rạng rỡ của dì Đường trong thời gian này là An Tri Thủy nhìn thấy nhiều nhất, so với lúc trước thì hơn rất nhiều.
- Cô ấy đáng lẽ là có thể nhận được hạnh phúc từ sớm hơn.
An Tri Thủy đã hiểu một chút, gật đầu.
- Thực ra em nghĩ xem dì Đường nhiều năm như thế luôn một mình, cha em cũng một mình, kỳ thực là đều đang chờ đợi đối phương, rõ ràng có thể se duyên sớm hơn, trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà vì những nguyên nhân thế này thế kia lần lữa không có kết nghĩa vợ chồng, phí hoài bao nhiêu thời gian à.
Lý Lộ Từ bùi ngùi cảm thán, hạnh phúc đến muộn màng, cuối cùng đến rồi, nhưng nếu có thể đến sớm hơn một chút, đương nhiên càng tốt hơn.
- Đúng thế, em trước đây chẳng bao giờ để ý, luôn cảm thấy dì Đường thì giống như là bạn tốt của cha và người nhà vậy, nhưng bây giờ thì em đã hiểu rõ, dì Đường và cha đã thích nhau từ lâu rồi.
An Tri Thủy cũng cảm thấy đáng tiếc, còn có chút thương cảm, thế giới của người lớn sao mà phức tạp đến thế, lúc nào cũng vượt xa sự tưởng tượng của An Tri Thủy.
- Cho nên tương lai chúng ta..
Lý Lộ Từ vội vàng ngừng lại, nhét miếng trái cây rất lạ vào trong miệng.
- Cho nên tương lai em và người yêu của em đừng bắt chước dì Đường và cha em, anh chúc phúc hai người sớm thiết lập mối quan hệ, sớm tìm được hạnh phúc.
An Tri Thủy hoàn toàn không đoán được lời nói tiếp theo của Lý Lộ Từ là như thế, cô vươn tay ra đang định cầm lấy miếng hoa quả thì giống như chạm phải than lửa rụt tay lại, ngơ ngẩn nhìn về phía Lý Lộ Từ một lúc lâu, một màu hồng xinh đẹp mới phủ lên từ mang tai, chốc lát đã tô lên toàn bộ gương mặt, trong đôi mắt ngưng tụ lại những điều khó xử giống như những lớp bụi nước mỏng manh.
- Anh…Anh…
An Tri Thủy xúc động, mắng Lý Lộ Từ, nhưng lại thẹn thùng không biết nói gì.
- Em đâu đã có người yêu. Lời anh nói thật khó nghe, em không quan tâm đến anh nữa.
Nói là không để ý đến Lý Lộ Từ, chỉ thở hổn hển nghiêng người, quay đầu đi, nhưng cô vẫn còn cẩn thận chú ý sắc mặt của Lý Lộ Từ, trong lòng dâng trào một cơn bối rối, anh ấy nói lời này là có ý gì? An Tri Thủy có thể hiểu được, nhưng cũng không dám xác nhận, cô gái nào có thể tùy tiện nhận rằng con trai là muốn thiết lập quan hệ yêu đương với mình chứ? Ngộ nhỡ bản thân hiểu nhầm, há không phải là tưởng ai cũng mê mình ăn dưa bở hay sao? Đó chính là chuyện con gái mất mặt nhất, đặc biệt là đối với An Tri Thủy.
Nhưng lúc đầu anh ấy nói là “chúng ta”, tuy sau đó anh ấy chữa lại rồi, nhưng chuyện của mình Lý Lộ Từ biết rất rõ, hai người bọn họ làm sao có thể là người yêu gì chứ, đều đã đồng ý coi mình và đối phương trở thành bạn thân quan trọng nhất, trong tình huống như thế này, thì lòi đâu ra người yêu cơ chứ?
Lời nói của hắn có thể tin được sao? Nhưng An Tri Thủy không nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ là rất hồi hộp những người trong lời nói của Lý Lộ Từ là chỉ ai với ai.
Rõ ràng chính là An Tri Thủy và Lý Lộ Từ đấy mà. Diễn đạt đơn giản rõ ràng như thế, An Tri Thủy chính là căng thẳng quá đến không dám tin.
- Được rồi, thực ra anh nói bản thân thôi.
Lý Lộ Từ nhìn thấy An Tri Thủy tránh sang một bên, nghiêng người hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào bức tường trống không, xúc động không dứt, không kìm được cười lớn:
- Tương lai anh chắc chắn không để anh và người yêu của anh thế này. Đợi khi tìm được cơ hội thích hợp, nắm chắc thời gian thì xác lập rõ quan hệ, nếu như trước đó hai người chưa bày tỏ, thì nhanh chóng bày tỏ, nếu như lúc trước chỉ là bạn bè tốt, thì mau mau đưa mối quan hệ bạn bè tốt trở thành quan hệ tình nhân. Anh rút ra bài học kinh nghiệm như thế đấy, và quyết định trong tương lai còn phải thay đổi tùy vào thực tiễn.
- Lý Lộ Từ, cái đồ tồi này.
Lý Lộ Từ rõ ràng không nói An Tri Thủy, nhưng An Tri Thủy không chịu được coi “người yêu” trong lời nói của Lý Lộ Từ liên hệ với bản thân, An Tri Thủy dĩ nhiên là ngượng ngùng rồi. Cô còn nghĩ chuyện Lý Lộ Từ nói là hắn và một cô gái khác, thì An Tri Thủy không phải đương nhiên cảm thấy khó chịu sao? Khó chịu chết được, dù chỉ là suy nghĩ thôi cũng không thích rồi, là xấu hổ hay là khó chịu? An Tri Thủy không có cách nào lựa chọn, nên chỉ có thể nói Lý Lộ Từ là đồ tồi, cô cũng không biết lúc này có thể nói gì, hễ mở miệng là sẽ lắp ba lắp bắp, mất mặt chết thôi.
- Lúc trước em luôn nói anh là người tốt.
Lý Lộ Từ khó chịu nói.
-Bắt đầu hôm nay, anh chính là đồ tồi.
Chỉ cần là những lời mắng mỏ Lý Lộ Từ, An Tri Thủy mới có thể nói ra trơn tru, nhưng nếu mắng người thì An Tri Thủy cũng chỉ có thể nói được như vậy, rõ ràng cảm thấy Lý Lộ Từ làm việc xấu với An Tri Thủy, nhưng không biết hình dung rốt cuộc cậu làm việc xấu xa đến cỡ nào.
- Phải rồi, ba mươi tháng tám là sinh nhật của An Nam Tú, chúng ta cùng chúc mừng cô ấy nhé.
Lý Lộ Từ không muốn kích động An Tri Thủy nhiều thêm nữa, tuy rằng đây chỉ là một gợi ý đơn giản nhất thời kỳ còn mờ ảo trong quan hệ bạn bè nam nữ thông thường, nhưng An Tri Thủy đã rất khó tiếp nhận rồi, cho dù đã hôn môi một lần, An Tri Thủy đối với nhiều điều bóng gió và ám chỉ vẫn cứ như cũ, không dám đối mặt với sự thật khách quan.
- Ừ há, Tú công chúa mười lăm tuổi rồi!
An Tri Thủy thở phào một hơi, rất vui vẻ thay đổi đề tài, sau đó cô còn ngạc nhiên nhận ra, sau khi chuyển đề tài trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp đó cô liền bắt đầu tận hưởng sau khi tim đập dồn căng thẳng khiến nỗi sợ hãi ngọt ngào làm cho đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nhưng lại có chút vui sướng vụng trộm.
- Vừa mới tròn mười lăm tuổi, ngày hôm sau sẽ đến đại học Quốc gia trở thành sinh viên năm thứ nhất, đúng là song hỷ lâm môn.
Lý Lộ Từ cảm thán một câu, thực ra không có gì cảm thán hết, nếu như là cách học và nội dung học tập trên trái đất này, An Nam Tú ba tuổi thì hoàn toàn có thể tốt nghiệp đại học rồi.
- Em thấy cô ấy căn bản là sẽ không cảm thấy trở thành sinh viên năm thứ nhất là chuyện trọng đại gì cả, đối với việc bản thân giành được trạng nguyên trong kỳ thi đại học thành phố Trung Hải đều không có chút cảm giác nào, em vừa nói với cô ấy rồi, cô ấy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình là thủ khoa kỳ thi đại học.
An Tri Thủy rất khâm phục An Nam Tú, nếu như bản thân trở thành thủ khoa của thi đại học, An Tri Thủy chắc chắn sẽ phấn khởi lâu lắm, ngày đầu tiên biết thành tích nói không chừng sẽ không ngủ được.
- Cô ấy và em lúc nói chuyện còn có thói quen đả kích em nữa không?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Hết rồi, nhưng vừa nãy cô ấy sai em như a hoàn.
Môi dưới của An Tri Thủy cũng cong lên, không chịu được bật cười.
- Vậy chúng ta là cặp đôi hoàn hảo rồi nhé, mối quan hệ chính thức giữa anh và An Nam Tú là công chúa và người hầu đấy.
Lý Lộ Từ tỏ vẻ nghiêm túc.
- Rất nhiều công chúa này, hoàng tử nọ vân vân, đều thích a hoàn được sủng ái và người hầu hết lòng trung thành của mình đính hôn với nhau đấy.
An Tri Thủy lại đỏ mặt, đang muốn nắm chặt tay lại để thể hiện sự căm phẫn, nhưng lại cảm thấy bản thân lúc nào cũng bị Lý Lộ Từ làm cho kích động được, đắc ý nói:
- Đáng tiếc em không phải là a hoàn được yêu thích của Tú công chúa.
- Hóa ra em cũng cảm thấy đáng tiếc à, anh cũng thấy đáng tiếc.
Lý Lộ Từ gật đầu biểu thị đồng tình.
- Em, em đâu có cảm giác đáng tiếc, em cảm thấy rất tốt.
An Tri Thủy lại nhanh chóng phản đối, cô rất ngại ngùng lại có chút vui mừng phát hiện ra rằng bản thân nói những lời này cơ bản không phải là đối thủ của Lý Lộ Từ, cậu luôn có thể nắm được đầu đề câu chuyện của An Tri Thủy như vậy, sau đó thì làm cho An Tri Thủy phải ngượng ngùng.
- Em không ngủ trưa à?
Lý Lộ Từ dừng lại đúng lúc, hắn cảm thấy đã tiến đủ rồi, An Tri Thủy đã chịu đựng được những trò đùa mập mờ này rồi , không thể hễ cái là chạy ngã được, tin là sau này từ từ thích ứng, cô có thể vui vẻ tiếp nhận.
- Em một lúc nữa đi ngủ.
Bởi vì có Lý Lộ Từ ở bên, cho nên có thể kháng cự lại con sâu ngủ to lớn trong người, An Tri Thủy đang cố gắng chống lại, lại nghĩ ra một đề tài có thể khiến mình lên tinh thần:
- Em vừa nói chuyện với Tú công chúa, cô ấy hỏi em có phải là quan hệ không tốt với người phụ nữ họ Kiều không, làm sao mà cô ấy biết nhỉ?
Người phụ nữ họ Kiều đương nhiên là Kiều Niệm Nô rồi, họ này không hiếm gặp, nhưng cũng không nhiều, ít nhất An Tri Thủy thoáng cái thì nghĩ này đến Kiều Niệm Nô.
- Sáng hôm nay anh nói chuyện điện thoại với Kiều Niệm Nô cảm giác rất khó xử, muốn khôi phục quan hệ một chút, cô ta chẳng nể mặt anh, An Nam Tú ở bên cạnh nghe thấy.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói.
- Vì sao thế? Cô ta không phải là vẫn còn giận em đấy chứ?
An Tri Thủy giành được thắng lợi rồi, cho nên có chút đồng tình với Kiều Niệm Nô, bởi vì An Tri Thủy cũng làm sao vui vẻ khi thắng lợi của bản thân là hình thành trên nền móng thất bại của người khác; điều này rất mâu thuẫn, nhưng An Tri Thủy bây giờ thực sự hy vọng Kiều Niệm Nô đừng để ý đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó nữa.
- Là cô ấy tức giận anh .
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Em không làm sai gì hết, suy cho cùng là cô ta gây hấn trước. Cô ta còn cho rằng nếu anh và cô ta gặp mặt nhất định phải được sự đồng ý của cô ta, anh cũng cảm thấy như thế.
Lý Lộ Từ thế này như là giúp An Tri Thủy và Kiều Niệm Nô khôi phục mối quan hệ, giữa người với người đương nhiên là có mối quan hệ bạn bè bình thường, thậm chí là mối quan hệ vô thưởng vô phạt, đều phải trải qua các mối quan hệ đối địch, thù hận, hiểu lầm …vân vân.
Kiều Niêm Nô là châm chọc, nhưng Lý Lộ Từ nói như thế, chính là đợi Kiều Niệm Nô nhận ra mối quan hệ giữa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, đồng thời không định khiến cho mối quan hệ giữa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ tạo thêm trở ngại gì nữa.
- Cha của em bận lắm hả? Anh cảm thấy bây giờ lẽ ra là cha em đi cùng với dì Đường chứ.
Lý Lộ Từ vừa nghĩ vừa nói.
- Cha em đang bận rộn lo chuyện hôn lễ.
An Tri Thủy cũng hào hứng nói, bởi vì An Tri Thủy đã gặp qua rất nhiều phụ nữ đáng ghét cứ vây lấy cha của cô, khiến cho An Tri Thủy có ấn tượng sâu sắc nhất chính là một người phụ nữ có một giai đoạn hầu như cả ngày đều quấn lấy cha, lại còn nói cô ta sẽ đối xử với An Tri Thủy như con ruột nữa, nhưng An Tri Thủy cũng không biết bà ta, với lại người phụ nữ đó rõ ràng còn chưa được ba mươi tuổi!
An Tri Thủy thích nhất vẫn là dì Đường, cha cũng có vợ mới, chuyện lớn trong khoảng thời gian tới đây chính là hôn lễ của dì Đường và cha cô, ngay cả An Tri Thủy cũng tham dự .
- Cha em đích thân lo liệu à?
Lý Lộ Từ cho rằng An Đông Dương chỉ cần sử dụng dịch vụ hôn lễ là được rồi, hoàn toàn đâu phải lo nghĩ, một câu sai bảo, liền có người đến giúp ông chuẩn bị chu toàn.
- Đúng thế, nhưng cha em nói như vậy mới xứng đáng với dì Đường, chuyện lớn chuyện bé trong hôn lễ đều phải do ông quyết định mới được.
Cha tuy rằng thường xuyên mâu thuẫn ý kiến với An Tri Thủy, nhưng lần này An Tri Thủy lại ủng hộ cha.
- Chà, cũng không dễ dàng với dì Đương.
Lý Lộ Từ cảm thán.
- Vì sao thế?
An Tri Thủy không hiểu rõ lắm.
- Em cảm thấy hiện tại dì Đường có hạnh phúc không?
Lý Lộ Từ hỏi.
An Tri Thủy gật đầu, chuyện này thì rõ ràng dễ thấy, vẻ mặt rạng rỡ của dì Đường trong thời gian này là An Tri Thủy nhìn thấy nhiều nhất, so với lúc trước thì hơn rất nhiều.
- Cô ấy đáng lẽ là có thể nhận được hạnh phúc từ sớm hơn.
An Tri Thủy đã hiểu một chút, gật đầu.
- Thực ra em nghĩ xem dì Đường nhiều năm như thế luôn một mình, cha em cũng một mình, kỳ thực là đều đang chờ đợi đối phương, rõ ràng có thể se duyên sớm hơn, trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà vì những nguyên nhân thế này thế kia lần lữa không có kết nghĩa vợ chồng, phí hoài bao nhiêu thời gian à.
Lý Lộ Từ bùi ngùi cảm thán, hạnh phúc đến muộn màng, cuối cùng đến rồi, nhưng nếu có thể đến sớm hơn một chút, đương nhiên càng tốt hơn.
- Đúng thế, em trước đây chẳng bao giờ để ý, luôn cảm thấy dì Đường thì giống như là bạn tốt của cha và người nhà vậy, nhưng bây giờ thì em đã hiểu rõ, dì Đường và cha đã thích nhau từ lâu rồi.
An Tri Thủy cũng cảm thấy đáng tiếc, còn có chút thương cảm, thế giới của người lớn sao mà phức tạp đến thế, lúc nào cũng vượt xa sự tưởng tượng của An Tri Thủy.
- Cho nên tương lai chúng ta..
Lý Lộ Từ vội vàng ngừng lại, nhét miếng trái cây rất lạ vào trong miệng.
- Cho nên tương lai em và người yêu của em đừng bắt chước dì Đường và cha em, anh chúc phúc hai người sớm thiết lập mối quan hệ, sớm tìm được hạnh phúc.
An Tri Thủy hoàn toàn không đoán được lời nói tiếp theo của Lý Lộ Từ là như thế, cô vươn tay ra đang định cầm lấy miếng hoa quả thì giống như chạm phải than lửa rụt tay lại, ngơ ngẩn nhìn về phía Lý Lộ Từ một lúc lâu, một màu hồng xinh đẹp mới phủ lên từ mang tai, chốc lát đã tô lên toàn bộ gương mặt, trong đôi mắt ngưng tụ lại những điều khó xử giống như những lớp bụi nước mỏng manh.
- Anh…Anh…
An Tri Thủy xúc động, mắng Lý Lộ Từ, nhưng lại thẹn thùng không biết nói gì.
- Em đâu đã có người yêu. Lời anh nói thật khó nghe, em không quan tâm đến anh nữa.
Nói là không để ý đến Lý Lộ Từ, chỉ thở hổn hển nghiêng người, quay đầu đi, nhưng cô vẫn còn cẩn thận chú ý sắc mặt của Lý Lộ Từ, trong lòng dâng trào một cơn bối rối, anh ấy nói lời này là có ý gì? An Tri Thủy có thể hiểu được, nhưng cũng không dám xác nhận, cô gái nào có thể tùy tiện nhận rằng con trai là muốn thiết lập quan hệ yêu đương với mình chứ? Ngộ nhỡ bản thân hiểu nhầm, há không phải là tưởng ai cũng mê mình ăn dưa bở hay sao? Đó chính là chuyện con gái mất mặt nhất, đặc biệt là đối với An Tri Thủy.
Nhưng lúc đầu anh ấy nói là “chúng ta”, tuy sau đó anh ấy chữa lại rồi, nhưng chuyện của mình Lý Lộ Từ biết rất rõ, hai người bọn họ làm sao có thể là người yêu gì chứ, đều đã đồng ý coi mình và đối phương trở thành bạn thân quan trọng nhất, trong tình huống như thế này, thì lòi đâu ra người yêu cơ chứ?
Lời nói của hắn có thể tin được sao? Nhưng An Tri Thủy không nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ là rất hồi hộp những người trong lời nói của Lý Lộ Từ là chỉ ai với ai.
Rõ ràng chính là An Tri Thủy và Lý Lộ Từ đấy mà. Diễn đạt đơn giản rõ ràng như thế, An Tri Thủy chính là căng thẳng quá đến không dám tin.
- Được rồi, thực ra anh nói bản thân thôi.
Lý Lộ Từ nhìn thấy An Tri Thủy tránh sang một bên, nghiêng người hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào bức tường trống không, xúc động không dứt, không kìm được cười lớn:
- Tương lai anh chắc chắn không để anh và người yêu của anh thế này. Đợi khi tìm được cơ hội thích hợp, nắm chắc thời gian thì xác lập rõ quan hệ, nếu như trước đó hai người chưa bày tỏ, thì nhanh chóng bày tỏ, nếu như lúc trước chỉ là bạn bè tốt, thì mau mau đưa mối quan hệ bạn bè tốt trở thành quan hệ tình nhân. Anh rút ra bài học kinh nghiệm như thế đấy, và quyết định trong tương lai còn phải thay đổi tùy vào thực tiễn.
- Lý Lộ Từ, cái đồ tồi này.
Lý Lộ Từ rõ ràng không nói An Tri Thủy, nhưng An Tri Thủy không chịu được coi “người yêu” trong lời nói của Lý Lộ Từ liên hệ với bản thân, An Tri Thủy dĩ nhiên là ngượng ngùng rồi. Cô còn nghĩ chuyện Lý Lộ Từ nói là hắn và một cô gái khác, thì An Tri Thủy không phải đương nhiên cảm thấy khó chịu sao? Khó chịu chết được, dù chỉ là suy nghĩ thôi cũng không thích rồi, là xấu hổ hay là khó chịu? An Tri Thủy không có cách nào lựa chọn, nên chỉ có thể nói Lý Lộ Từ là đồ tồi, cô cũng không biết lúc này có thể nói gì, hễ mở miệng là sẽ lắp ba lắp bắp, mất mặt chết thôi.
- Lúc trước em luôn nói anh là người tốt.
Lý Lộ Từ khó chịu nói.
-Bắt đầu hôm nay, anh chính là đồ tồi.
Chỉ cần là những lời mắng mỏ Lý Lộ Từ, An Tri Thủy mới có thể nói ra trơn tru, nhưng nếu mắng người thì An Tri Thủy cũng chỉ có thể nói được như vậy, rõ ràng cảm thấy Lý Lộ Từ làm việc xấu với An Tri Thủy, nhưng không biết hình dung rốt cuộc cậu làm việc xấu xa đến cỡ nào.
- Phải rồi, ba mươi tháng tám là sinh nhật của An Nam Tú, chúng ta cùng chúc mừng cô ấy nhé.
Lý Lộ Từ không muốn kích động An Tri Thủy nhiều thêm nữa, tuy rằng đây chỉ là một gợi ý đơn giản nhất thời kỳ còn mờ ảo trong quan hệ bạn bè nam nữ thông thường, nhưng An Tri Thủy đã rất khó tiếp nhận rồi, cho dù đã hôn môi một lần, An Tri Thủy đối với nhiều điều bóng gió và ám chỉ vẫn cứ như cũ, không dám đối mặt với sự thật khách quan.
- Ừ há, Tú công chúa mười lăm tuổi rồi!
An Tri Thủy thở phào một hơi, rất vui vẻ thay đổi đề tài, sau đó cô còn ngạc nhiên nhận ra, sau khi chuyển đề tài trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp đó cô liền bắt đầu tận hưởng sau khi tim đập dồn căng thẳng khiến nỗi sợ hãi ngọt ngào làm cho đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nhưng lại có chút vui sướng vụng trộm.
- Vừa mới tròn mười lăm tuổi, ngày hôm sau sẽ đến đại học Quốc gia trở thành sinh viên năm thứ nhất, đúng là song hỷ lâm môn.
Lý Lộ Từ cảm thán một câu, thực ra không có gì cảm thán hết, nếu như là cách học và nội dung học tập trên trái đất này, An Nam Tú ba tuổi thì hoàn toàn có thể tốt nghiệp đại học rồi.
- Em thấy cô ấy căn bản là sẽ không cảm thấy trở thành sinh viên năm thứ nhất là chuyện trọng đại gì cả, đối với việc bản thân giành được trạng nguyên trong kỳ thi đại học thành phố Trung Hải đều không có chút cảm giác nào, em vừa nói với cô ấy rồi, cô ấy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình là thủ khoa kỳ thi đại học.
An Tri Thủy rất khâm phục An Nam Tú, nếu như bản thân trở thành thủ khoa của thi đại học, An Tri Thủy chắc chắn sẽ phấn khởi lâu lắm, ngày đầu tiên biết thành tích nói không chừng sẽ không ngủ được.
- Cô ấy và em lúc nói chuyện còn có thói quen đả kích em nữa không?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Hết rồi, nhưng vừa nãy cô ấy sai em như a hoàn.
Môi dưới của An Tri Thủy cũng cong lên, không chịu được bật cười.
- Vậy chúng ta là cặp đôi hoàn hảo rồi nhé, mối quan hệ chính thức giữa anh và An Nam Tú là công chúa và người hầu đấy.
Lý Lộ Từ tỏ vẻ nghiêm túc.
- Rất nhiều công chúa này, hoàng tử nọ vân vân, đều thích a hoàn được sủng ái và người hầu hết lòng trung thành của mình đính hôn với nhau đấy.
An Tri Thủy lại đỏ mặt, đang muốn nắm chặt tay lại để thể hiện sự căm phẫn, nhưng lại cảm thấy bản thân lúc nào cũng bị Lý Lộ Từ làm cho kích động được, đắc ý nói:
- Đáng tiếc em không phải là a hoàn được yêu thích của Tú công chúa.
- Hóa ra em cũng cảm thấy đáng tiếc à, anh cũng thấy đáng tiếc.
Lý Lộ Từ gật đầu biểu thị đồng tình.
- Em, em đâu có cảm giác đáng tiếc, em cảm thấy rất tốt.
An Tri Thủy lại nhanh chóng phản đối, cô rất ngại ngùng lại có chút vui mừng phát hiện ra rằng bản thân nói những lời này cơ bản không phải là đối thủ của Lý Lộ Từ, cậu luôn có thể nắm được đầu đề câu chuyện của An Tri Thủy như vậy, sau đó thì làm cho An Tri Thủy phải ngượng ngùng.
- Em không ngủ trưa à?
Lý Lộ Từ dừng lại đúng lúc, hắn cảm thấy đã tiến đủ rồi, An Tri Thủy đã chịu đựng được những trò đùa mập mờ này rồi , không thể hễ cái là chạy ngã được, tin là sau này từ từ thích ứng, cô có thể vui vẻ tiếp nhận.
- Em một lúc nữa đi ngủ.
Bởi vì có Lý Lộ Từ ở bên, cho nên có thể kháng cự lại con sâu ngủ to lớn trong người, An Tri Thủy đang cố gắng chống lại, lại nghĩ ra một đề tài có thể khiến mình lên tinh thần:
- Em vừa nói chuyện với Tú công chúa, cô ấy hỏi em có phải là quan hệ không tốt với người phụ nữ họ Kiều không, làm sao mà cô ấy biết nhỉ?
Người phụ nữ họ Kiều đương nhiên là Kiều Niệm Nô rồi, họ này không hiếm gặp, nhưng cũng không nhiều, ít nhất An Tri Thủy thoáng cái thì nghĩ này đến Kiều Niệm Nô.
- Sáng hôm nay anh nói chuyện điện thoại với Kiều Niệm Nô cảm giác rất khó xử, muốn khôi phục quan hệ một chút, cô ta chẳng nể mặt anh, An Nam Tú ở bên cạnh nghe thấy.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói.
- Vì sao thế? Cô ta không phải là vẫn còn giận em đấy chứ?
An Tri Thủy giành được thắng lợi rồi, cho nên có chút đồng tình với Kiều Niệm Nô, bởi vì An Tri Thủy cũng làm sao vui vẻ khi thắng lợi của bản thân là hình thành trên nền móng thất bại của người khác; điều này rất mâu thuẫn, nhưng An Tri Thủy bây giờ thực sự hy vọng Kiều Niệm Nô đừng để ý đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó nữa.
- Là cô ấy tức giận anh .
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Em không làm sai gì hết, suy cho cùng là cô ta gây hấn trước. Cô ta còn cho rằng nếu anh và cô ta gặp mặt nhất định phải được sự đồng ý của cô ta, anh cũng cảm thấy như thế.
Lý Lộ Từ thế này như là giúp An Tri Thủy và Kiều Niệm Nô khôi phục mối quan hệ, giữa người với người đương nhiên là có mối quan hệ bạn bè bình thường, thậm chí là mối quan hệ vô thưởng vô phạt, đều phải trải qua các mối quan hệ đối địch, thù hận, hiểu lầm …vân vân.
Kiều Niêm Nô là châm chọc, nhưng Lý Lộ Từ nói như thế, chính là đợi Kiều Niệm Nô nhận ra mối quan hệ giữa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, đồng thời không định khiến cho mối quan hệ giữa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ tạo thêm trở ngại gì nữa.
/490
|