Quả trường sinh và cây sinh mạng đem đến sự biến đổi về thể chấthắn, tăng cường trí nhớ cho hắn, khiến cho hắn cùng một lúc nghĩ ra được nhiều thứ hơn khi xem xét một vấn đề, tầm suy nghĩ cũng rõ ràng hơn so với tình trạng bình thường, nhưng mà làm thế nào nắm bắt thứ quan trọng hơn để tiến hành phân tích, phán đoán, tính toán, đó hoàn hoàn không thể chỉ dựa vào sự ưu tú của trí nhớ và bộ óc mà hoàn thành.
Có một số người có thể lập mưu tính kế trong những lúc quan trọng, Lý Lộ Từ nếu như muốn lập mưu tính kế, thì khả năng dựa vào vũ lực là khá lớn, hắn có thể làm đại tướng quân, nhưng không thể làm nguyên soái, có thể làm một vị hầu quan tốt, nhưng lại không có cách để trở thành tể tướng.
Sự điều tra của Lý Lộ Từ đã không cho hắn có được quá nhiều chứng cứ để phán đoán, hắn cũng không định thương lượng với An Nam Tú, với vì hắn có thể đoán được là An Nam Tú ngoài sự khinh thường và cười nhạo, thì không thể có thái độ nào khác.
Lúc này hắn cần liên lạc nhất chính là Kiều Niệm Nô, thậm chí là ngay từ đầu hắn đã nên liên lạc với Kiều Niệm Nô, không chừng bên Kiều Niệm Nô đã có tin tức của Phật Nghê Thường từ lâu rồi, hắn không cần trói Mã Thế Long cũng có thể biết được nhiều hơn thế.
Mã Thế Long phái người đi theo dõi Phật Nghê Thường đã biến mất, đó đều là người bình thường, nếu như Kiều Niệm Nô muốn điều tra Phật Nghê Thường, thì không thể đến một chút tin tức nhỏ cũng không có.
Nếu như đã không liên lạc với Kiều Niệm Nô ngay từ đầu, thì bây giờ Lý Lộ Từ cũng không định liên lạc với cô ấy nữa, tắt số điện thoại, thì điện thoại lại rung lên.
Là một số lạ, Lý Lộ Từ giật mình một cái, lập tức bắt máy.
- Anh đang điều tra tôi sao ?
- Không phải điều tra, chỉ là muốn tìm cô, nhưng không tìm được.
Là giọng của Phật Nghê Thường, Lý Lộ Từ làm cho mình có thể bình tĩnh hết sức có thể.
- Tìm tôi làm gì? Mã Thế Long còn chưa thoả mãn được anh sao?
Phật Nghê Thường cười nhẹ.
Giọng cười của Phật Nghê Thường khiến cho Lý Lộ Từ nghĩ đến Tô Mạc Già, giọng cười của Tô Mạc Già là như thế, đó là một loại cảm giác dường như chiếm trọn ưu thế, một giọng cười đã nắm chắc phần thắng mà vẫn muốn chơi khăm người khác, chỉ cần Tô Mạc Già cười như thế thì là tiêu chắc rồi, Lý Lộ Từ không thể chắc chắn rằng Phật Nghê Thường cười như thế thì có tiêu không.
Tô Mạc Già cười như thế thì tiêu, đó là bởi vì cô ta gặp phải An Nam Tú, Phật Nghê Thường cười như thế với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ lại không nắm chắc là sẽ khiến cho Phật Nghê Thường không thể cười nổi.
- Cô biết là tại sao tôi tìm cô mà.
Lý Lộ Từ không hiểu nụ cười ám chỉ của Phật Nghê Thường.
- Ây…nhìn anh kìa, thật phiền quá, mới đầu là phá nát chỗ ở của Mã Thế Long, sau đó đánh nhau rồi trói hắn ta lại, lại còn bức cung, sau cùng vẫn chẳng biết tôi ở đâu nữa.
Giọng điệu của Phật Nghê Thường rất bất lực.
- Cô đã một mực theo dõi tôi?
Lý Lộ Từ không quay nhìn khắp nơi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
- Theo dõi à? Anh nói khó nghe quá, tôi chỉ là đang quan sát anh, rõ ràng là anh theo dõi tôi chứ…thật ra anh không cần tốn nhiều công sức cũng có thể tìm thấy tôi, chỉ cần cái lúc mà tôi hỏi số điện thoại của anh, thì anh cũng hỏi ngược lại tôi thì được rồi.
Phật Nghê Thường có chút oán than thở dài:
- Bây giờ thì biết hậu quả rồi chứ, hành động có cảm tình rõ ràng với một người phụ nữ không được hồi đáp, thì nhất định sẽ luôn gặp phải sự trả thù.
- Phật gia, cô đừng như thế…tôi nghĩ cô cũng không chỉ đơn thuần muốn đùa với tôi nên mới đưa khúc gỗ cho tôi. Bây giờ cô gọi đến đây, tức là cô sẽ trả lời các câu hỏi của tôi chứ?
Lý Lộ Từ không thể chịu nổi cách nói chuyện hơi quá dịu dàng của cái tên không rõ giới tính khi nói chuyện với mình.
- Chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng có được không?
- Được rồi, cái địa chỉ mà tên Mã Thế Long kia nói, tôi đợi anh.
Phật Nghê Thường do dự một chút.
- Một mình đấy!
Điện thoại đã ngắt, Lý Lộ Từ chỉ suy nghĩ chốc lát, rồi quyết định một mình đến gặp Phật Nghê Thường, nếu như hắn đem theo An Nam Tú để Phật Nghê Thường phát hiện ra, thì không chừng cô ta sẽ không gặp hắn nữa. Hắn không lo Phật Nghê Thường sẽ có ác ý gì, bởi vì những lúc mà hắn ở một mình với Phật Nghê Thường rất nhiều, nếu cô ta muốn hạ thủ thì cơ hội là không thiếu.
Huống hồ lúc trước Tô Mạc Già đã một kiếm đâm xuyên tim của Lý Lộ Từ mà Lý Lộ Từ còn không hề gì, cho nên tâm lý lo sợ Phật Nghê Thường cũng không đến nỗi nhiều.
Tị Phong Đường là biệt thự trên cao của thành phố Trung Hải, mấy ngọn núi xung bao quanh ao hồ, vô số biệt thự ở chân núi, sườn núi và đỉnh núi, biệt thự ở đây khoảng mấy ngàn mét vuông, nếu nói đến cảm giác thần bí, quyền thế, giàu có và địa vị thì còn thua xa so với núi Viên Hổ, nhưng ít nhất với Thang Thần cũng tương đối, thậm chí còn cao hơn một chút.
Mua cho Phật Nghê Thường căn biệt thự như vậy, chỉ sợ là Mã Thế Long sẽ đau lòng, dù sao thì gã không còn nắm quyền ở Mã gia, dựa vào tài khoản cá nhân mà trả số tiền lớn như vậy, thì rõ ràng là Mã Thế Long rất sợ Phật Nghê Thường.
Xe taxi dừng lại, đợi Lý Lộ Từ trả tiền rồi liền rời khỏi, thường có người mộ danh đến từ phía xa ngắm phong cảnh ở Tị Phong Đường, nhưng nếu thật sự thật tinh tế mà xem xét, thì chưa chắc cảm thấy có hứng thú đối với Tị Phong Đường.
Lý Lộ Từ vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Phật Nghê Thường, rất rõ ràng là cô ta sớm đã đoán được Lý Lộ Từ sẽ đến, hơn nữa là một mình.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào một mảnh xanh biếc ở ngọn núi đằng xa, đem theo một trận gió trong lành, cái chuông gió trên chiếc váy viền củ sen của Phật Nghê Thường phát ra âm thanh trong trẻo, ở một nơi giống như là danh sĩ ẩn cư, gửi gắm toàn bộ tình cảm ở đây, càng đặc biệt có sức mạnh, cảnh sông cảnh núi như nên hợp với mỹ nhân như thế.
Nhưng Lý Lộ Từ không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, vì đến Phật Nghê Thường là nam là nữ cũng không rõ.
- Năm tỷ chắc cũng không đến nỗi nhiều, nhưng Mã Thế Long cứ nhất định nói mình đã tán gia bại sản, những kẻ có tiền thật ra cũng không nhiều tiền lắm.
Phật Nghê Thường đón Lý Lộ Từ vào trong, mở lời không đầu không đuôi.
- Tôi dạy kèm tại gia, tám mươi đồng một giờ.
Lý Lộ Từ mở miệng, quả nhiên những kẻ có tiền chưa chắc hạnh phúc hơn những người nghèo, nếu như Mã Thế Long không giàu có đến thế thì đã không bị Phật Nghê Thường chú ý, tiền nhiều như thế chưa chắc là của mình.
Lý Lộ Từ đã tự kiếm tám mươi đồng một giờ tuy không nhiều, nhưng không ai để ý tiền của hắn, chung quy vẫn là của mình.
Hai người sau khi đối thoại, Phật Nghê Thường cười mỉm, chỉ vào tòa biệt thự trước mặt.
- Sau khi tôi rời khỏi, thì tòa biệt thự này sẽ tặng cho anh, thế nào?
- Không cần đâu.
Lý Lộ Từ từ chối mà không cần suy nghĩ.
- Tại sao không lấy? Nó quá đắt sao?
Phật Nghê Thường không hề bất ngờ.
- Không có công sao có thể nhận lộc, tôi và cô không thân thích gì, sao tôi dám nhận? Nguyên nhân cũng vì nó quá đắt, ngoài ra nếu có lý do nào đó tôi đón nhận, thì tôi cũng không cấp dưỡng nổi, chỉ đơn giản là chi phí quản lý tôi cũng không lo nổi.
- So với tòa biệt thự này, thụ tâm của cây sinh mạng sao anh có thể đón nhận được? Tôi tin rằng hôm nay anh đến đây không phải vì muốn trả lại thụ tâm, cái thứ này nói trên danh nghĩa gì đi nữa thì cho dù mua cả Trái đất này cũng không vấn đề gì.
- Cô biết cây sinh mạng sao? Mà cô còn có thụ tâm.
Nói đến vấn đề chính, Lý Lộ Từ khẽ nhắm mắt lại, thụ tâm của cây sinh mạng quý giá cỡ nào Lý Lộ Từ không biết, nhưng tuyệt đối không thể mua với giá một trăm đồng, cho nên Phật Nghê Thường cũng không cho rằng Lý Lộ Từ đã mua nó, mà là cô đang tìm cách tặng.
- Rất kỳ lạ sao?
Phật Nghê Thường mặc một bộ váy màu lam dừng bước, ngón tay mảnh khảnh hái một đóa hoa mềm mại cầm trong tay.
- Chẳng lẽ anh chưa từng suy nghĩ kỹ càng, anh và An Nam Tú nếu đã không phải là loài người phi bình thường độc nhất vô nhị trên thế giới này, An Nam Tú đến từ một thế giới khác, anh có lợi từ An Nam Tú, vậy thì còn những người phi bình thường khác?
- Cô còn biết chuyện của An Nam Tú sao?
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm Phật Nghê Thường, trên người cô ta có quá nhiều thứ mà Lý Lộ Từ muốn biết, thậm chí Lý Lộ Từ còn hy vọng cô ta là người của Kiều Niệm Nô, hắn không hi vọng sẽ có thêm người của Thiên vận thần cảnh xuất hiện, bởi vì con người ở thế giới đó không thể khống chế, không ai biết họ sẽ làm gì, có mục đích gì.
- Cây sinh mạng, thụ tâm, một thế giới khác…anh chỉ quan tâm đến những cái này và những chuyện liên quan đến An Nam Tú? Tôi hỏi anh, anh có nghĩ đến loài người phi bình thường được sinh ra từ đâu không?
Phật Nghê Thường khẽ thở dài, quay đầu lại có chút suy tư nhìn Lý Lộ Từ, lại lắc lắc đầu, có vẻ bất lực, còn có chút lo lắng.
- Đương nhiên là có nghĩ đến, chắc có liên quan đến sức mạnh quốc gia, những chỗ khác thì không biết, nhưng theo tôi, loài người không bình thường tại Trung Quốc cũng chịu sự khống chế của quốc gia, không chịu sự khống chế đó chỉ có tôi và An Nam Tú. Có thể còn nữa, nhưng tôi thì chưa tiếp xúc qua…còn cô thì chịu sự khống chế của quốc gia hay là không?
Lý Lộ Từ đương nhiên là muốn Phật Nghê Thường chọn vế sau, nếu như chọn vế trước thì hơi rắc rối.
- Quốc gia, là đơn vị xã hội mà loài người bình thường đã hợp thành, từ cổ chí kim đều như thế. Ngọc Hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương và vô số các vị thần tiên dưới quyền của họ, tuy rằng có cùng tổ chức triều đường như dưới trần gian, nhưng tổ chức của họ gọi là thiên đình mà không phải là cái gọi là quốc gia như loài người. Phương tây có Như Lai phật tổ, Nhiên Đăng cổ phật, Phật đà A Di Đà Phật, Bồ Tát tạo nên thế giới, cũng không gọi là quốc gia, tên gọi là thế giới phương tây cực lạc; và còn thượng đế, Jésus, thế giới của thiên sứ, tên là thiên đường.
Phật Nghê Thường ra sức nói về các truyền thuyết mà cô ta đã biết, mí mắt nhăn lại và lại dãn ra.
- Tóm lại là những câu chuyện không thể cách ly được với tư tưởng của những người bình thường, thể hiện ra đặc điểm bên ngoài chính là quốc gia chỉ có thể khống chế loài người bình thường, mà thần tiên, bồ tát, thiên sứ vâng vâng không phải loài người bình thường thì từ đó tới nay không chịu sự khống chế của quốc gia, họ có tổ chức của mình, nếu như đã không phải là loài người bình thường, sao lại có thể chịu sự quản giáo bó buộc của một thứ gọi là quốc gia của loài người bình thường chứ?
- Sự phân tích của cô rất có lý, nhưng sự thật không phải như thế.
Lý Lộ Từ tuy rằng có một thứ cảm giác bị dẫn dắt, nhưng vẫn không tin vào cách nói của Phật Nghê Thường, bởi vì Kiều Niệm Nô, Kiều bạch y, loài người không bình thường mà Lý Lộ Từ đã tiếp xúc đều chịu sự quản giáo bó buộc của chính phủ quốc gia.
- Được rồi, nếu anh đã cố chấp với sự phân tích của mình, tôi cũng không thuyết phục anh nữa, đây vốn không phải là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ khẳng định mà nói với anh rằng, tôi không chịu sự khống chế của quốc gia, quốc gia của các người, và các quốc gia khác.
Phật Nghê Thường dừng bước, tuy bước vào xa hoa nhưng lại vắng bóng người hiển thị sự yên tĩnh cực kì.
- Anh là vị khách đầu tiên của tôi, hi vọng anh sẽ thích món quà mà tôi đã chuẩn bị cho anh.
- Quà ư?
Lý Lộ Từ không thể không đề cao cảnh giác, lực sinh mạng tích tụ trong cây sinh mạng vốn là mạnh mẽ trào ra, tứ chi xương cốt tràn đầy, hắn không tin rằng Phật Nghê Thường dụ hắn đến đây là để giết hắn, nhưng cũng nên đề phòng là hơn.
Có một số người có thể lập mưu tính kế trong những lúc quan trọng, Lý Lộ Từ nếu như muốn lập mưu tính kế, thì khả năng dựa vào vũ lực là khá lớn, hắn có thể làm đại tướng quân, nhưng không thể làm nguyên soái, có thể làm một vị hầu quan tốt, nhưng lại không có cách để trở thành tể tướng.
Sự điều tra của Lý Lộ Từ đã không cho hắn có được quá nhiều chứng cứ để phán đoán, hắn cũng không định thương lượng với An Nam Tú, với vì hắn có thể đoán được là An Nam Tú ngoài sự khinh thường và cười nhạo, thì không thể có thái độ nào khác.
Lúc này hắn cần liên lạc nhất chính là Kiều Niệm Nô, thậm chí là ngay từ đầu hắn đã nên liên lạc với Kiều Niệm Nô, không chừng bên Kiều Niệm Nô đã có tin tức của Phật Nghê Thường từ lâu rồi, hắn không cần trói Mã Thế Long cũng có thể biết được nhiều hơn thế.
Mã Thế Long phái người đi theo dõi Phật Nghê Thường đã biến mất, đó đều là người bình thường, nếu như Kiều Niệm Nô muốn điều tra Phật Nghê Thường, thì không thể đến một chút tin tức nhỏ cũng không có.
Nếu như đã không liên lạc với Kiều Niệm Nô ngay từ đầu, thì bây giờ Lý Lộ Từ cũng không định liên lạc với cô ấy nữa, tắt số điện thoại, thì điện thoại lại rung lên.
Là một số lạ, Lý Lộ Từ giật mình một cái, lập tức bắt máy.
- Anh đang điều tra tôi sao ?
- Không phải điều tra, chỉ là muốn tìm cô, nhưng không tìm được.
Là giọng của Phật Nghê Thường, Lý Lộ Từ làm cho mình có thể bình tĩnh hết sức có thể.
- Tìm tôi làm gì? Mã Thế Long còn chưa thoả mãn được anh sao?
Phật Nghê Thường cười nhẹ.
Giọng cười của Phật Nghê Thường khiến cho Lý Lộ Từ nghĩ đến Tô Mạc Già, giọng cười của Tô Mạc Già là như thế, đó là một loại cảm giác dường như chiếm trọn ưu thế, một giọng cười đã nắm chắc phần thắng mà vẫn muốn chơi khăm người khác, chỉ cần Tô Mạc Già cười như thế thì là tiêu chắc rồi, Lý Lộ Từ không thể chắc chắn rằng Phật Nghê Thường cười như thế thì có tiêu không.
Tô Mạc Già cười như thế thì tiêu, đó là bởi vì cô ta gặp phải An Nam Tú, Phật Nghê Thường cười như thế với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ lại không nắm chắc là sẽ khiến cho Phật Nghê Thường không thể cười nổi.
- Cô biết là tại sao tôi tìm cô mà.
Lý Lộ Từ không hiểu nụ cười ám chỉ của Phật Nghê Thường.
- Ây…nhìn anh kìa, thật phiền quá, mới đầu là phá nát chỗ ở của Mã Thế Long, sau đó đánh nhau rồi trói hắn ta lại, lại còn bức cung, sau cùng vẫn chẳng biết tôi ở đâu nữa.
Giọng điệu của Phật Nghê Thường rất bất lực.
- Cô đã một mực theo dõi tôi?
Lý Lộ Từ không quay nhìn khắp nơi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
- Theo dõi à? Anh nói khó nghe quá, tôi chỉ là đang quan sát anh, rõ ràng là anh theo dõi tôi chứ…thật ra anh không cần tốn nhiều công sức cũng có thể tìm thấy tôi, chỉ cần cái lúc mà tôi hỏi số điện thoại của anh, thì anh cũng hỏi ngược lại tôi thì được rồi.
Phật Nghê Thường có chút oán than thở dài:
- Bây giờ thì biết hậu quả rồi chứ, hành động có cảm tình rõ ràng với một người phụ nữ không được hồi đáp, thì nhất định sẽ luôn gặp phải sự trả thù.
- Phật gia, cô đừng như thế…tôi nghĩ cô cũng không chỉ đơn thuần muốn đùa với tôi nên mới đưa khúc gỗ cho tôi. Bây giờ cô gọi đến đây, tức là cô sẽ trả lời các câu hỏi của tôi chứ?
Lý Lộ Từ không thể chịu nổi cách nói chuyện hơi quá dịu dàng của cái tên không rõ giới tính khi nói chuyện với mình.
- Chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng có được không?
- Được rồi, cái địa chỉ mà tên Mã Thế Long kia nói, tôi đợi anh.
Phật Nghê Thường do dự một chút.
- Một mình đấy!
Điện thoại đã ngắt, Lý Lộ Từ chỉ suy nghĩ chốc lát, rồi quyết định một mình đến gặp Phật Nghê Thường, nếu như hắn đem theo An Nam Tú để Phật Nghê Thường phát hiện ra, thì không chừng cô ta sẽ không gặp hắn nữa. Hắn không lo Phật Nghê Thường sẽ có ác ý gì, bởi vì những lúc mà hắn ở một mình với Phật Nghê Thường rất nhiều, nếu cô ta muốn hạ thủ thì cơ hội là không thiếu.
Huống hồ lúc trước Tô Mạc Già đã một kiếm đâm xuyên tim của Lý Lộ Từ mà Lý Lộ Từ còn không hề gì, cho nên tâm lý lo sợ Phật Nghê Thường cũng không đến nỗi nhiều.
Tị Phong Đường là biệt thự trên cao của thành phố Trung Hải, mấy ngọn núi xung bao quanh ao hồ, vô số biệt thự ở chân núi, sườn núi và đỉnh núi, biệt thự ở đây khoảng mấy ngàn mét vuông, nếu nói đến cảm giác thần bí, quyền thế, giàu có và địa vị thì còn thua xa so với núi Viên Hổ, nhưng ít nhất với Thang Thần cũng tương đối, thậm chí còn cao hơn một chút.
Mua cho Phật Nghê Thường căn biệt thự như vậy, chỉ sợ là Mã Thế Long sẽ đau lòng, dù sao thì gã không còn nắm quyền ở Mã gia, dựa vào tài khoản cá nhân mà trả số tiền lớn như vậy, thì rõ ràng là Mã Thế Long rất sợ Phật Nghê Thường.
Xe taxi dừng lại, đợi Lý Lộ Từ trả tiền rồi liền rời khỏi, thường có người mộ danh đến từ phía xa ngắm phong cảnh ở Tị Phong Đường, nhưng nếu thật sự thật tinh tế mà xem xét, thì chưa chắc cảm thấy có hứng thú đối với Tị Phong Đường.
Lý Lộ Từ vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Phật Nghê Thường, rất rõ ràng là cô ta sớm đã đoán được Lý Lộ Từ sẽ đến, hơn nữa là một mình.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào một mảnh xanh biếc ở ngọn núi đằng xa, đem theo một trận gió trong lành, cái chuông gió trên chiếc váy viền củ sen của Phật Nghê Thường phát ra âm thanh trong trẻo, ở một nơi giống như là danh sĩ ẩn cư, gửi gắm toàn bộ tình cảm ở đây, càng đặc biệt có sức mạnh, cảnh sông cảnh núi như nên hợp với mỹ nhân như thế.
Nhưng Lý Lộ Từ không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, vì đến Phật Nghê Thường là nam là nữ cũng không rõ.
- Năm tỷ chắc cũng không đến nỗi nhiều, nhưng Mã Thế Long cứ nhất định nói mình đã tán gia bại sản, những kẻ có tiền thật ra cũng không nhiều tiền lắm.
Phật Nghê Thường đón Lý Lộ Từ vào trong, mở lời không đầu không đuôi.
- Tôi dạy kèm tại gia, tám mươi đồng một giờ.
Lý Lộ Từ mở miệng, quả nhiên những kẻ có tiền chưa chắc hạnh phúc hơn những người nghèo, nếu như Mã Thế Long không giàu có đến thế thì đã không bị Phật Nghê Thường chú ý, tiền nhiều như thế chưa chắc là của mình.
Lý Lộ Từ đã tự kiếm tám mươi đồng một giờ tuy không nhiều, nhưng không ai để ý tiền của hắn, chung quy vẫn là của mình.
Hai người sau khi đối thoại, Phật Nghê Thường cười mỉm, chỉ vào tòa biệt thự trước mặt.
- Sau khi tôi rời khỏi, thì tòa biệt thự này sẽ tặng cho anh, thế nào?
- Không cần đâu.
Lý Lộ Từ từ chối mà không cần suy nghĩ.
- Tại sao không lấy? Nó quá đắt sao?
Phật Nghê Thường không hề bất ngờ.
- Không có công sao có thể nhận lộc, tôi và cô không thân thích gì, sao tôi dám nhận? Nguyên nhân cũng vì nó quá đắt, ngoài ra nếu có lý do nào đó tôi đón nhận, thì tôi cũng không cấp dưỡng nổi, chỉ đơn giản là chi phí quản lý tôi cũng không lo nổi.
- So với tòa biệt thự này, thụ tâm của cây sinh mạng sao anh có thể đón nhận được? Tôi tin rằng hôm nay anh đến đây không phải vì muốn trả lại thụ tâm, cái thứ này nói trên danh nghĩa gì đi nữa thì cho dù mua cả Trái đất này cũng không vấn đề gì.
- Cô biết cây sinh mạng sao? Mà cô còn có thụ tâm.
Nói đến vấn đề chính, Lý Lộ Từ khẽ nhắm mắt lại, thụ tâm của cây sinh mạng quý giá cỡ nào Lý Lộ Từ không biết, nhưng tuyệt đối không thể mua với giá một trăm đồng, cho nên Phật Nghê Thường cũng không cho rằng Lý Lộ Từ đã mua nó, mà là cô đang tìm cách tặng.
- Rất kỳ lạ sao?
Phật Nghê Thường mặc một bộ váy màu lam dừng bước, ngón tay mảnh khảnh hái một đóa hoa mềm mại cầm trong tay.
- Chẳng lẽ anh chưa từng suy nghĩ kỹ càng, anh và An Nam Tú nếu đã không phải là loài người phi bình thường độc nhất vô nhị trên thế giới này, An Nam Tú đến từ một thế giới khác, anh có lợi từ An Nam Tú, vậy thì còn những người phi bình thường khác?
- Cô còn biết chuyện của An Nam Tú sao?
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm Phật Nghê Thường, trên người cô ta có quá nhiều thứ mà Lý Lộ Từ muốn biết, thậm chí Lý Lộ Từ còn hy vọng cô ta là người của Kiều Niệm Nô, hắn không hi vọng sẽ có thêm người của Thiên vận thần cảnh xuất hiện, bởi vì con người ở thế giới đó không thể khống chế, không ai biết họ sẽ làm gì, có mục đích gì.
- Cây sinh mạng, thụ tâm, một thế giới khác…anh chỉ quan tâm đến những cái này và những chuyện liên quan đến An Nam Tú? Tôi hỏi anh, anh có nghĩ đến loài người phi bình thường được sinh ra từ đâu không?
Phật Nghê Thường khẽ thở dài, quay đầu lại có chút suy tư nhìn Lý Lộ Từ, lại lắc lắc đầu, có vẻ bất lực, còn có chút lo lắng.
- Đương nhiên là có nghĩ đến, chắc có liên quan đến sức mạnh quốc gia, những chỗ khác thì không biết, nhưng theo tôi, loài người không bình thường tại Trung Quốc cũng chịu sự khống chế của quốc gia, không chịu sự khống chế đó chỉ có tôi và An Nam Tú. Có thể còn nữa, nhưng tôi thì chưa tiếp xúc qua…còn cô thì chịu sự khống chế của quốc gia hay là không?
Lý Lộ Từ đương nhiên là muốn Phật Nghê Thường chọn vế sau, nếu như chọn vế trước thì hơi rắc rối.
- Quốc gia, là đơn vị xã hội mà loài người bình thường đã hợp thành, từ cổ chí kim đều như thế. Ngọc Hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương và vô số các vị thần tiên dưới quyền của họ, tuy rằng có cùng tổ chức triều đường như dưới trần gian, nhưng tổ chức của họ gọi là thiên đình mà không phải là cái gọi là quốc gia như loài người. Phương tây có Như Lai phật tổ, Nhiên Đăng cổ phật, Phật đà A Di Đà Phật, Bồ Tát tạo nên thế giới, cũng không gọi là quốc gia, tên gọi là thế giới phương tây cực lạc; và còn thượng đế, Jésus, thế giới của thiên sứ, tên là thiên đường.
Phật Nghê Thường ra sức nói về các truyền thuyết mà cô ta đã biết, mí mắt nhăn lại và lại dãn ra.
- Tóm lại là những câu chuyện không thể cách ly được với tư tưởng của những người bình thường, thể hiện ra đặc điểm bên ngoài chính là quốc gia chỉ có thể khống chế loài người bình thường, mà thần tiên, bồ tát, thiên sứ vâng vâng không phải loài người bình thường thì từ đó tới nay không chịu sự khống chế của quốc gia, họ có tổ chức của mình, nếu như đã không phải là loài người bình thường, sao lại có thể chịu sự quản giáo bó buộc của một thứ gọi là quốc gia của loài người bình thường chứ?
- Sự phân tích của cô rất có lý, nhưng sự thật không phải như thế.
Lý Lộ Từ tuy rằng có một thứ cảm giác bị dẫn dắt, nhưng vẫn không tin vào cách nói của Phật Nghê Thường, bởi vì Kiều Niệm Nô, Kiều bạch y, loài người không bình thường mà Lý Lộ Từ đã tiếp xúc đều chịu sự quản giáo bó buộc của chính phủ quốc gia.
- Được rồi, nếu anh đã cố chấp với sự phân tích của mình, tôi cũng không thuyết phục anh nữa, đây vốn không phải là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ khẳng định mà nói với anh rằng, tôi không chịu sự khống chế của quốc gia, quốc gia của các người, và các quốc gia khác.
Phật Nghê Thường dừng bước, tuy bước vào xa hoa nhưng lại vắng bóng người hiển thị sự yên tĩnh cực kì.
- Anh là vị khách đầu tiên của tôi, hi vọng anh sẽ thích món quà mà tôi đã chuẩn bị cho anh.
- Quà ư?
Lý Lộ Từ không thể không đề cao cảnh giác, lực sinh mạng tích tụ trong cây sinh mạng vốn là mạnh mẽ trào ra, tứ chi xương cốt tràn đầy, hắn không tin rằng Phật Nghê Thường dụ hắn đến đây là để giết hắn, nhưng cũng nên đề phòng là hơn.
/490
|