Lý Lộ Từ không cảm thấy kiểu dáng của thương hiệu quần áo Armani và giày da Barry kinh điển có gì đặc biệt, đại khái thì khi hắn dựa vào khả năng kiếm tiền của mình mà tiêu xài như thế, có thể hắn sẽ có một chút cảm giác thành đạt và mãn nguyện, nhưng bây giờ thì không. Hắn về nhà thay quần áo trước, sau đó đóng gói quần áo, giày dép cẩn thận rồi về Tị Phong Đường trả lại cho tên bảo vệ Tề Cách.
Tề Cách nhìn Lý Lộ Từ với vẻ rất thông cảm, người đàn ông này bị đuổi khỏi nhà thì lập tức ăn mặc như người qua đường, thật tội nghiệp.
Lý Lộ Từ lại đi về hướng núi Viên Hổ, vừa tiếc tiền xe, vốn dĩ không chuẩn bị cho việc đi lại hôm nay nên đã không sạc đủ điện cho chiếc xe điện của mình, những nơi hôm nay hắn phải đi đều tương đối xa, lại không dám cưỡi xe điện, sợ hết điện nửa đường, kết quả là phải tốn cả mấy trăm đồng tiền xe.
Đến Viên Hổ Sơn, Lý Lộ Từ không để cho An Tri Thủy lái xe điện đến đón mình, đến được nhà hắn thì nhìn thấy chiếc Audi A7 của Triệu Minh dừng ở đấy, Đường Tô bước xuống xe, nhìn Lý Lộ Từ với vẻ nghiêm nghị.
Lý Lộ Từ còn không kịp đi gặp An Tri Thủy, thì bị Đường Tô gọi vào phòng.
- Cháu quá manh động rồi.
Đường Tô thở ra một hơi.
- Dì thật sự không nghĩ là cháu sẽ đi dây dưa với tên Mã Thế Long, hắn ta và cháu là người của hai thế giới khác nhau. Cháu và Tri Thủy có thể sống một cuộc sống của một con người bình thường, nhưng loại người như Mã Thế Long sẽ luôn luôn có mối quan hệ với phương diện xã hội đen tối, cuộc sống của hắn rất xa vời với con người bình thường, tránh còn không kịp.
Hai cái thế giới mà Đường Tô đang nói không phải là sự khác biệt về thế giới thượng lưu và cuộc sống của những người bình thường như chúng ta thường thấy, trong khái niệm của cô thì mình cũng là người bình thường, có một công việc đàng hoàng, có một gia đình đơn giản, cuộc sống tuyệt đối không thể có những thứ như hút chích, bạo lực, máu me, đây chính là cuộc sống bình thường mà Đường Tô đã nói, không liên quan gì đến tiền bạc.
- Thật ra là cháu đang giúp Kiều Niệm Nô, các món đồ mà cửa hàng đó bán ra là hàng cấm, lại có liên quan đến Mã Thế Long, Kiều Niệm Nô không tiện ra mặt, cháu đã đứng ra. Cháu đã nợ tình nghĩa của Kiều Niệm Nô khá nhiều nhưng cô ấy đã hứa sẽ giải quyết tốt hậu quả.
Lý Lộ Từ rất áy náy, Đường Tô rất tin tưởng hắn, hắn đã không thể nói thật cho cô biết, nhưng thiếu nợ tình nghĩa với Kiều Niệm Nô là khá nhiều, bây giờ chỉ có thể thiếu thêm một cái nữa thôi, mượn danh nghĩa cô ta một chút, trên thực tế cũng không cần Kiều Niệm Nô phải làm gì, hậu quả thì Mã Thế Long sẽ giải quyết tốt.
- Cái tên ngốc này…
Đường Tô có vẻ giận, ngồi thẳng người lên, lại từ từ sụp xuống.
- Sau này đừng nợ tình nghĩa gì Kiều Niệm Nô nữa, có chuyện gì cháu cứ đi gặp dì Đường, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà An gia lớn thế cũng không giúp được cháu sao?
Có những chuyện đúng là nhà họ An không thể giúp được, nhưng nếu như An Đông Dương đã không liên quan đến chuyện này, cái thứ trong đó khá là nguy hiểm, hắn đã lĩnh giáo từ chỗ Phật Nghê Thường về vấn đề chiến sự và an toàn quốc gia, nếu như nhà họ An nhúng tay vào thì không thể đối phó đâu.
Nhưng Lý Lộ Từ vẫn rất cảm động, gật đầu.
- Cháu biết rồi.
- Được rồi, cháu đi tìm Tri Thủy đi, cha của nó trước sau gì cũng tìm cháu để nói chuyện, cháu lại để ông ấy kiếm được cái cớ phản cháu rồi rồi.
Đường Tô bất lực lắc đầu.
Lý Lộ Từ cười áy náy, rời khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Minh đứng bên cạnh chiếc xe, hình như đang đợi ai, cô ta thấy Lý Lộ Từ bước ra, thì nhìn hắn.
- Triệu tiểu thư, hôm nay đã để cô phải sợ.
Lý Lộ Từ nói với vẻ có lỗi.
- Không sao.
Triệu Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Có gì cô cứ nói.
Lý Lộ từ biết là trong lòng Triệu Mình có rất nhiều nghi vấn, hắn cũng vậy, Đường Tô hình như không mấy rõ ràng cụ thể về chuyện xích mích của Lý Lộ Từ và Mã Thế Long, nhưng Triệu Minh thì hoàn toàn rõ.
- Lý Lộ Từ, anh là người của cục An ninh quốc gia sao?
Hình như Triệu Minh đã dốc hết dũng khí ra để hỏi câu này.
- Không phải, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng giúp họ một số việc, giống như hôm nay vậy.
Lý Lộ Từ đáp theo ý cô ta.
- Chẳng trách sao hôm nay tôi bị người của cục An ninh quốc gia cảnh cáo, chuyện của anh không thể tiết lộ ra ngoài, tôi đã không dám nói cho Đường tổng giám đốc nghe, chỉ dám nói theo những điều trong bản án của cục An ninh quốc gia thôi.
Triệu Minh lại nhỏ tiếng:
- Nói cho anh biết cũng không sao. Họ không cảnh cáo tôi không được nói cho anh biết.
- Không sao đâu, cô yên tâm, tôi và cục An ninh quốc gia cũng đâu quan hệ thân thiết lắm, chỉ là tôi quen với một người trong đó, có lúc giúp đỡ vậy thôi. Tôi cũng không có ý đồ gì với Đường tổng giám đốc và nhà họ An, cục An ninh quốc gia cũng không.
Lý Lộ Từ thuận miệng an ủi cô ta, mình thì không có ý đồ gì, còn về phía Kiều Niệm Nô chắc cũng không, nhưng Lý Lộ Từ không dám khẳng định.
Triệu Minh thở phào, lại nói:
- Tần Hòa và Lưu Quân cũng bị cảnh cáo.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, yên tâm, hắn không hi vọng thông qua những chuyện phiền phức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm mà làm tăng thêm gánh nặng của mình trong lòng An Đông Dương. An Đông Dương và Lý Tồn Hỷ thường xuyên nói chuyện không trắng không đen, khiến cho ông ta phải để ý đến mình, chuyện phiền phức này tuyệt đối không thể, ngược lại chỉ có khả năng làm cho An Đông Dương cảm thấy chính mình là một chuyện phiền phức lớn.
Lý Lộ Từ tìm một người giúp việc để hỏi thăm về ba cô gái, ở đây có dưỡng sinh quán tư nhân, Lý Lộ Từ đi thẳng qua đó, người giúp việc nhà họ An đều biết quan hệ của đại tiểu thư và Lý Lộ Từ là không nhỏ, không dám chắc hắn sẽ là con rể nhà họ An, nhưng cũng không dám chắc nhở hắn trong đây toàn là phụ nữ.
Lý Lộ Từ bước vào trong, qua mấy lớp cửa, rốt cục cũng nhìn thấy ba cô gái quấn khăn tắm ngồi cùng với nhau, bờ vai trần, gương mặt, cổ, đôi chân, khuỷu tay đều trắng hồng, còn hiện lên vết tím tím như bị lạnh vậy.
- Các cô?
Lý Lộ Từ giật mình.
An Tri Thủy la to, kéo một chiếc khăn tắm trùm lên đầu Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bắt lấy cái khăn không hiểu chuyện gì hết, An Tri Thủy liền chạy đến xô hắn ra cửa.
- Mau đi ra ngoài, mau đi ra…
- Anh Lý Bạch, chỗ này là chỗ của đàn bà con gái, anh không được vào đây.
Lý Thi Thi cười khanh khách.
Lý Lộ Từ xấu hổ, đã hiểu ra tại sao An Tri Thủy lại la lớn thế, nhưng giọng cười của Lý Thi Thi khiến Lý Lộ Từ yên tâm hơn, xem ra đã không xảy ra chuyện gì.
Lý Lộ Từ đi ra phòng nghỉ ngồi chờ, một nữ giúp việc mang trà và điểm tâm đến, Lý Lộ Từ hỏi:
- Tiểu thư nhà này đang làm gì trong đó thế?
- Tiểu thư đang tắm suối nước lạnh.
Cô giúp việc cười nói.
- Tôi chỉ nghe qua suối nước nóng mà thôi.
Lý Lộ Từ không ngại để lộ việc kém hiểu biết của mình.
- Là dùng loại băng đặc chế hòa với nước dinh dưỡng để tắm, rất tốt cho da.
Cô ta giải thích.
- Vậy mà còn tốt cho da à? Giống như da heo bị luộc chín vậy.
Lý Lộ Từ lúc nãy còn hơi đau lòng, sao lại để như thế được, không ngờ lại là chuyện thẩm mỹ? Chuyện của đàn bà con gái đúng là kỳ quặc, vì muốn mình xinh đẹp hơn mà dũng cảm dày vò chính mình.
- Một chút nữa thì hiệu quả sẽ trông thấy ngay.
Cô giúp việc cười, câu này mà để tiểu thư nghe được sẽ đau lòng đến không dám gặp ai nữa.
An Tri Thủy quả thật rất đau lòng, đang ở trong đó nắm chặt hai tay, kích động di chuyển tới di chuyển lui, thật hết nói, bộ dạng thế này của mình mà bị Lý Lộ Từ nhìn thấy sẽ làm hắn giật mình không nhỉ, từ đây về sau sẽ chỉ nhớ hình dạng này của mình sao?
- Cô đừng cử động nữa được không, cô làm cho tôi có cảm giác giống như một con gà bị trụng nước sôi mà lột hết lông lại đang vui sướng nhảy dựng lên.
An Nam Tú bực bội ôm lấy đầu, đầu tóc ướt hết cả, không chải gội gì hết, nên bảo Lý Lộ Từ sấy đầu cho cô thôi, nhưng An Tri Thủy không cho Lý Lộ Từ vào đây.
- Là ba con.
Lý Thi Thi giơ ra ba ngón tay cười ha hả, làn da của ba người có lẽ đều như thế.
- Cô sẽ không có hi vọng gì đâu.
An Nam Tú lắc đầu, cô ta không thèm cãi với Lý Thi Thi về việc mình không nằm trong phạm vi ba con đó, cứ biết là cô không phải, việc Lý Thi Thi chủ động so mình với con gà bị lột lông khiến cho An Nam Tú có chút buồn phiền.
- Công chúa Tú, sao cô lại có hứng thú với chuyện này?
Bởi vì Lý Lộ Từ đã nhìn thấy cái bộ dạng này của mình mà An Tri Thủy hết sức rầu rĩ, đang trách cứ cái ý kiến điên rồ của An Nam Tú, đây không phải là thú vui mà An Tri Thủy đã giới thiệu cho An Nam Tú.
- Thật không vui chút nào, lần sau tôi sẽ dẫn các cô vào dung nham của núi lửa.
An Nam Tú ngáp một cái, trên đời này ngoài đấu địa chủ ra, chuyện khiến cho cô ta làm được lần đầu và muốn làm lần thứ hai là không nhiều, một trong số đó thì chuyện tắm suối nước lạnh nhất định sẽ không là chuyện mà cô muốn làm lần thứ hai.
- Được thôi, chúng ta sẽ đến Hỏa diệm sơn.
Lý Thi Thi vui vẻ đề nghị.
An Tri Thủy liếc lấy hai cái, đột nhiên la lớn:
- Công chúa Tú, con cua của cô đâu?
- Còn ở đấy mà.
An Nam Tú không quan tâm đến vật nuôi như An Tri Thủy, cái con cua ngốc nghếch lại dám quấy An Nam Tú, An Nam Tú không cho nó đi tìm Điềm Điềm thì nó lại muốn tự sát.
An Tri Thủy vội nhìn vào bồn tắm, nhìn thấy trong bồn tắm lớn hỗn hợp một lượng nước màu xanh biếc lớn của băng nhung, lại không nhìn thấy Tú Tú ở đâu.
- Nhanh đổ hết nước đi.
An Tri Thủy vội vàng nói.
Người giúp việc vội vàng đổ nước, rất nhanh An Tri Thủy nhìn thấy một đống cặn băng ở đáy bồn, Tú Tú bị đóng băng trong bột phấn.
An Tri Thủy sợ đến không còn hột máu nào, vội vàng lấy khăn nhảy xuống bồn, vớt nó lên.
- Công chúa Tú, Tú Tú bị đóng băng rồi.
Khóe mắt của An Tri Thủy ướt át nói với An Nam Tú, tuy là cô ấy chưa từng chơi với Tú Tú, nhưng cô biết đó là vật cưng của An Nam Tú, vả lại lúc nãy nó ở bên ao cá vui vẻ như vậy, bây giờ thấy nó chết rồi, An Tri Thủy đương nhiên sẽ rất đau lòng.
- Hải sản đều đóng băng.
An Nam Tú vô tình nói, Tú Tú đến giả chết còn không biết, sao lại tự sát được?
An Tri Thủy cầm cây búa đập vào mảnh băng vụn, sau đó nhấc cái càng cua đang run rẩy mấy mảnh băng vụn trên thân của nó, hỏi Lý Thi Thi:
- Em xem nó chết chưa.
- Tú Tú chưa chết, nó còn biết bay, còn lớn lên, rất lợi hại đó.
Lý Thi Thi cũng không tin Tú Tú sẽ chết.
- Nhưng nó không nhúc nhích, giống như đã chết.
An Tri Thủy vẫn rất lo, không ngừng kéo kéo càng của Tú Tú.
- Hay là thả vào nước biển xem sao.
Lý Thi Thi đề nghị nói.
- Được.
An Tri Thủy gật gật đầu, định đưa Tú Tú cho người giúp việc để cứu sống nó.
Tú Tú vừa nghe sẽ được xuống nước biển, hai con mắt vui mừng chớp lia lịa, đây chính là mục đích của nó, chỉ cần giả chết sẽ bị ném xuống biển, nó có thể tìm Điềm Điềm chơi rồi. Con cua ngốc chỉ là ngụy trang, thật ra Tú Tú còn rất thông minh, Tú Tú nghĩ như vậy, nghĩ rằng dù sao đi nữa cũng bị ném xuống biển thà mình đi nhanh một chút, vì vậy nó liền từ tay của An Tri Thủy giãy dụa thoát ra, bò ra ngoài .
- A, nó không có chết.
An Tri Thủy lập tức đóng cửa lại, cũng may Tú Tú vừa nhảy lên đất thì lập tức xông lên trước, không tìm thấy hướng cửa đâu, nếu không sẽ để chạy mất.
Tề Cách nhìn Lý Lộ Từ với vẻ rất thông cảm, người đàn ông này bị đuổi khỏi nhà thì lập tức ăn mặc như người qua đường, thật tội nghiệp.
Lý Lộ Từ lại đi về hướng núi Viên Hổ, vừa tiếc tiền xe, vốn dĩ không chuẩn bị cho việc đi lại hôm nay nên đã không sạc đủ điện cho chiếc xe điện của mình, những nơi hôm nay hắn phải đi đều tương đối xa, lại không dám cưỡi xe điện, sợ hết điện nửa đường, kết quả là phải tốn cả mấy trăm đồng tiền xe.
Đến Viên Hổ Sơn, Lý Lộ Từ không để cho An Tri Thủy lái xe điện đến đón mình, đến được nhà hắn thì nhìn thấy chiếc Audi A7 của Triệu Minh dừng ở đấy, Đường Tô bước xuống xe, nhìn Lý Lộ Từ với vẻ nghiêm nghị.
Lý Lộ Từ còn không kịp đi gặp An Tri Thủy, thì bị Đường Tô gọi vào phòng.
- Cháu quá manh động rồi.
Đường Tô thở ra một hơi.
- Dì thật sự không nghĩ là cháu sẽ đi dây dưa với tên Mã Thế Long, hắn ta và cháu là người của hai thế giới khác nhau. Cháu và Tri Thủy có thể sống một cuộc sống của một con người bình thường, nhưng loại người như Mã Thế Long sẽ luôn luôn có mối quan hệ với phương diện xã hội đen tối, cuộc sống của hắn rất xa vời với con người bình thường, tránh còn không kịp.
Hai cái thế giới mà Đường Tô đang nói không phải là sự khác biệt về thế giới thượng lưu và cuộc sống của những người bình thường như chúng ta thường thấy, trong khái niệm của cô thì mình cũng là người bình thường, có một công việc đàng hoàng, có một gia đình đơn giản, cuộc sống tuyệt đối không thể có những thứ như hút chích, bạo lực, máu me, đây chính là cuộc sống bình thường mà Đường Tô đã nói, không liên quan gì đến tiền bạc.
- Thật ra là cháu đang giúp Kiều Niệm Nô, các món đồ mà cửa hàng đó bán ra là hàng cấm, lại có liên quan đến Mã Thế Long, Kiều Niệm Nô không tiện ra mặt, cháu đã đứng ra. Cháu đã nợ tình nghĩa của Kiều Niệm Nô khá nhiều nhưng cô ấy đã hứa sẽ giải quyết tốt hậu quả.
Lý Lộ Từ rất áy náy, Đường Tô rất tin tưởng hắn, hắn đã không thể nói thật cho cô biết, nhưng thiếu nợ tình nghĩa với Kiều Niệm Nô là khá nhiều, bây giờ chỉ có thể thiếu thêm một cái nữa thôi, mượn danh nghĩa cô ta một chút, trên thực tế cũng không cần Kiều Niệm Nô phải làm gì, hậu quả thì Mã Thế Long sẽ giải quyết tốt.
- Cái tên ngốc này…
Đường Tô có vẻ giận, ngồi thẳng người lên, lại từ từ sụp xuống.
- Sau này đừng nợ tình nghĩa gì Kiều Niệm Nô nữa, có chuyện gì cháu cứ đi gặp dì Đường, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà An gia lớn thế cũng không giúp được cháu sao?
Có những chuyện đúng là nhà họ An không thể giúp được, nhưng nếu như An Đông Dương đã không liên quan đến chuyện này, cái thứ trong đó khá là nguy hiểm, hắn đã lĩnh giáo từ chỗ Phật Nghê Thường về vấn đề chiến sự và an toàn quốc gia, nếu như nhà họ An nhúng tay vào thì không thể đối phó đâu.
Nhưng Lý Lộ Từ vẫn rất cảm động, gật đầu.
- Cháu biết rồi.
- Được rồi, cháu đi tìm Tri Thủy đi, cha của nó trước sau gì cũng tìm cháu để nói chuyện, cháu lại để ông ấy kiếm được cái cớ phản cháu rồi rồi.
Đường Tô bất lực lắc đầu.
Lý Lộ Từ cười áy náy, rời khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Minh đứng bên cạnh chiếc xe, hình như đang đợi ai, cô ta thấy Lý Lộ Từ bước ra, thì nhìn hắn.
- Triệu tiểu thư, hôm nay đã để cô phải sợ.
Lý Lộ Từ nói với vẻ có lỗi.
- Không sao.
Triệu Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Có gì cô cứ nói.
Lý Lộ từ biết là trong lòng Triệu Mình có rất nhiều nghi vấn, hắn cũng vậy, Đường Tô hình như không mấy rõ ràng cụ thể về chuyện xích mích của Lý Lộ Từ và Mã Thế Long, nhưng Triệu Minh thì hoàn toàn rõ.
- Lý Lộ Từ, anh là người của cục An ninh quốc gia sao?
Hình như Triệu Minh đã dốc hết dũng khí ra để hỏi câu này.
- Không phải, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng giúp họ một số việc, giống như hôm nay vậy.
Lý Lộ Từ đáp theo ý cô ta.
- Chẳng trách sao hôm nay tôi bị người của cục An ninh quốc gia cảnh cáo, chuyện của anh không thể tiết lộ ra ngoài, tôi đã không dám nói cho Đường tổng giám đốc nghe, chỉ dám nói theo những điều trong bản án của cục An ninh quốc gia thôi.
Triệu Minh lại nhỏ tiếng:
- Nói cho anh biết cũng không sao. Họ không cảnh cáo tôi không được nói cho anh biết.
- Không sao đâu, cô yên tâm, tôi và cục An ninh quốc gia cũng đâu quan hệ thân thiết lắm, chỉ là tôi quen với một người trong đó, có lúc giúp đỡ vậy thôi. Tôi cũng không có ý đồ gì với Đường tổng giám đốc và nhà họ An, cục An ninh quốc gia cũng không.
Lý Lộ Từ thuận miệng an ủi cô ta, mình thì không có ý đồ gì, còn về phía Kiều Niệm Nô chắc cũng không, nhưng Lý Lộ Từ không dám khẳng định.
Triệu Minh thở phào, lại nói:
- Tần Hòa và Lưu Quân cũng bị cảnh cáo.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, yên tâm, hắn không hi vọng thông qua những chuyện phiền phức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm mà làm tăng thêm gánh nặng của mình trong lòng An Đông Dương. An Đông Dương và Lý Tồn Hỷ thường xuyên nói chuyện không trắng không đen, khiến cho ông ta phải để ý đến mình, chuyện phiền phức này tuyệt đối không thể, ngược lại chỉ có khả năng làm cho An Đông Dương cảm thấy chính mình là một chuyện phiền phức lớn.
Lý Lộ Từ tìm một người giúp việc để hỏi thăm về ba cô gái, ở đây có dưỡng sinh quán tư nhân, Lý Lộ Từ đi thẳng qua đó, người giúp việc nhà họ An đều biết quan hệ của đại tiểu thư và Lý Lộ Từ là không nhỏ, không dám chắc hắn sẽ là con rể nhà họ An, nhưng cũng không dám chắc nhở hắn trong đây toàn là phụ nữ.
Lý Lộ Từ bước vào trong, qua mấy lớp cửa, rốt cục cũng nhìn thấy ba cô gái quấn khăn tắm ngồi cùng với nhau, bờ vai trần, gương mặt, cổ, đôi chân, khuỷu tay đều trắng hồng, còn hiện lên vết tím tím như bị lạnh vậy.
- Các cô?
Lý Lộ Từ giật mình.
An Tri Thủy la to, kéo một chiếc khăn tắm trùm lên đầu Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bắt lấy cái khăn không hiểu chuyện gì hết, An Tri Thủy liền chạy đến xô hắn ra cửa.
- Mau đi ra ngoài, mau đi ra…
- Anh Lý Bạch, chỗ này là chỗ của đàn bà con gái, anh không được vào đây.
Lý Thi Thi cười khanh khách.
Lý Lộ Từ xấu hổ, đã hiểu ra tại sao An Tri Thủy lại la lớn thế, nhưng giọng cười của Lý Thi Thi khiến Lý Lộ Từ yên tâm hơn, xem ra đã không xảy ra chuyện gì.
Lý Lộ Từ đi ra phòng nghỉ ngồi chờ, một nữ giúp việc mang trà và điểm tâm đến, Lý Lộ Từ hỏi:
- Tiểu thư nhà này đang làm gì trong đó thế?
- Tiểu thư đang tắm suối nước lạnh.
Cô giúp việc cười nói.
- Tôi chỉ nghe qua suối nước nóng mà thôi.
Lý Lộ Từ không ngại để lộ việc kém hiểu biết của mình.
- Là dùng loại băng đặc chế hòa với nước dinh dưỡng để tắm, rất tốt cho da.
Cô ta giải thích.
- Vậy mà còn tốt cho da à? Giống như da heo bị luộc chín vậy.
Lý Lộ Từ lúc nãy còn hơi đau lòng, sao lại để như thế được, không ngờ lại là chuyện thẩm mỹ? Chuyện của đàn bà con gái đúng là kỳ quặc, vì muốn mình xinh đẹp hơn mà dũng cảm dày vò chính mình.
- Một chút nữa thì hiệu quả sẽ trông thấy ngay.
Cô giúp việc cười, câu này mà để tiểu thư nghe được sẽ đau lòng đến không dám gặp ai nữa.
An Tri Thủy quả thật rất đau lòng, đang ở trong đó nắm chặt hai tay, kích động di chuyển tới di chuyển lui, thật hết nói, bộ dạng thế này của mình mà bị Lý Lộ Từ nhìn thấy sẽ làm hắn giật mình không nhỉ, từ đây về sau sẽ chỉ nhớ hình dạng này của mình sao?
- Cô đừng cử động nữa được không, cô làm cho tôi có cảm giác giống như một con gà bị trụng nước sôi mà lột hết lông lại đang vui sướng nhảy dựng lên.
An Nam Tú bực bội ôm lấy đầu, đầu tóc ướt hết cả, không chải gội gì hết, nên bảo Lý Lộ Từ sấy đầu cho cô thôi, nhưng An Tri Thủy không cho Lý Lộ Từ vào đây.
- Là ba con.
Lý Thi Thi giơ ra ba ngón tay cười ha hả, làn da của ba người có lẽ đều như thế.
- Cô sẽ không có hi vọng gì đâu.
An Nam Tú lắc đầu, cô ta không thèm cãi với Lý Thi Thi về việc mình không nằm trong phạm vi ba con đó, cứ biết là cô không phải, việc Lý Thi Thi chủ động so mình với con gà bị lột lông khiến cho An Nam Tú có chút buồn phiền.
- Công chúa Tú, sao cô lại có hứng thú với chuyện này?
Bởi vì Lý Lộ Từ đã nhìn thấy cái bộ dạng này của mình mà An Tri Thủy hết sức rầu rĩ, đang trách cứ cái ý kiến điên rồ của An Nam Tú, đây không phải là thú vui mà An Tri Thủy đã giới thiệu cho An Nam Tú.
- Thật không vui chút nào, lần sau tôi sẽ dẫn các cô vào dung nham của núi lửa.
An Nam Tú ngáp một cái, trên đời này ngoài đấu địa chủ ra, chuyện khiến cho cô ta làm được lần đầu và muốn làm lần thứ hai là không nhiều, một trong số đó thì chuyện tắm suối nước lạnh nhất định sẽ không là chuyện mà cô muốn làm lần thứ hai.
- Được thôi, chúng ta sẽ đến Hỏa diệm sơn.
Lý Thi Thi vui vẻ đề nghị.
An Tri Thủy liếc lấy hai cái, đột nhiên la lớn:
- Công chúa Tú, con cua của cô đâu?
- Còn ở đấy mà.
An Nam Tú không quan tâm đến vật nuôi như An Tri Thủy, cái con cua ngốc nghếch lại dám quấy An Nam Tú, An Nam Tú không cho nó đi tìm Điềm Điềm thì nó lại muốn tự sát.
An Tri Thủy vội nhìn vào bồn tắm, nhìn thấy trong bồn tắm lớn hỗn hợp một lượng nước màu xanh biếc lớn của băng nhung, lại không nhìn thấy Tú Tú ở đâu.
- Nhanh đổ hết nước đi.
An Tri Thủy vội vàng nói.
Người giúp việc vội vàng đổ nước, rất nhanh An Tri Thủy nhìn thấy một đống cặn băng ở đáy bồn, Tú Tú bị đóng băng trong bột phấn.
An Tri Thủy sợ đến không còn hột máu nào, vội vàng lấy khăn nhảy xuống bồn, vớt nó lên.
- Công chúa Tú, Tú Tú bị đóng băng rồi.
Khóe mắt của An Tri Thủy ướt át nói với An Nam Tú, tuy là cô ấy chưa từng chơi với Tú Tú, nhưng cô biết đó là vật cưng của An Nam Tú, vả lại lúc nãy nó ở bên ao cá vui vẻ như vậy, bây giờ thấy nó chết rồi, An Tri Thủy đương nhiên sẽ rất đau lòng.
- Hải sản đều đóng băng.
An Nam Tú vô tình nói, Tú Tú đến giả chết còn không biết, sao lại tự sát được?
An Tri Thủy cầm cây búa đập vào mảnh băng vụn, sau đó nhấc cái càng cua đang run rẩy mấy mảnh băng vụn trên thân của nó, hỏi Lý Thi Thi:
- Em xem nó chết chưa.
- Tú Tú chưa chết, nó còn biết bay, còn lớn lên, rất lợi hại đó.
Lý Thi Thi cũng không tin Tú Tú sẽ chết.
- Nhưng nó không nhúc nhích, giống như đã chết.
An Tri Thủy vẫn rất lo, không ngừng kéo kéo càng của Tú Tú.
- Hay là thả vào nước biển xem sao.
Lý Thi Thi đề nghị nói.
- Được.
An Tri Thủy gật gật đầu, định đưa Tú Tú cho người giúp việc để cứu sống nó.
Tú Tú vừa nghe sẽ được xuống nước biển, hai con mắt vui mừng chớp lia lịa, đây chính là mục đích của nó, chỉ cần giả chết sẽ bị ném xuống biển, nó có thể tìm Điềm Điềm chơi rồi. Con cua ngốc chỉ là ngụy trang, thật ra Tú Tú còn rất thông minh, Tú Tú nghĩ như vậy, nghĩ rằng dù sao đi nữa cũng bị ném xuống biển thà mình đi nhanh một chút, vì vậy nó liền từ tay của An Tri Thủy giãy dụa thoát ra, bò ra ngoài .
- A, nó không có chết.
An Tri Thủy lập tức đóng cửa lại, cũng may Tú Tú vừa nhảy lên đất thì lập tức xông lên trước, không tìm thấy hướng cửa đâu, nếu không sẽ để chạy mất.
/490
|