Lý Tồn Hỉ và Từ Tế Chu dường như quan hệ không tồi, cũng không có gì kỳ lạ. Cho dù lực ảnh hưởng và thân phận Từ Tế Chu kém Lý Tồn Hỉ rất lớn, nhưng ở Trung Quốc người có lĩnh vực chuyên nghiệp có tầm ảnh hưởng quốc tế như Từ Tế Chu đều rất có địa vị.
Nghĩ lại trái mít hoàng kim trong vườn thực vật kia, công tác của Kiều Niệm Nô, đại học Quốc gia khẳng định phải có người có thể sắp xếp tốt việc này, xem ra chính là Từ Tế Chu. Ở đại học Quốc gia ông ta đề xuất một việc gì đều không cần giải thích trước với ai, điều này rất thuận tiện.
Lý Lộ từ vừa nghĩ đến Phật Nghê Thường và cây mít hoàng kim trong Đại học Quốc gia có quan hệ gì không, vừa nhớ lại cây mít hoàng kim im lặng sinh trưởng trong vườn thực vật cũng không có ai quấy rầy, hẳn là loại cây sinh mệnh đặc biệt trong miệng Phật Nghê Thường.
Lý Lộ Từ lôi kéo An Nam Tú xoay người sang chỗ khác, nhưng Lý Lộ Từ cao lớn vốn đã dễ khiến người khác chú ý, An Nam Tú lại càng chọc vào mắt làm người ta nhìn chăm chú. Đoàn xe ngừng lại, một cảnh vệ chạy tới, tiếp đón Lý Lộ Từ.
Lý Tồn Hỉ không bày dáng vẻ cao quý gì, ấn nút hạ cửa sổ xe nhìn Lý Lộ Từ đi tới, sau đó tự mình mở cửa xuống xe. Ông ta xuống xe, Từ Chu Tể tất nhiên không thể ngồi yên trên xe. Cảnh vệ mở cửa, ông ta xuống xe từ cửa bên kia.
- Hiệu trưởng, Lý bí thư.
Lý Lộ Từ nắm tay An Nam Tú, bất đắc dĩ đi tới.
An Nam Tú ngẩng đầu liếc mắt qua Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể một cái, tách khỏi tay Lý Lộ Từ đứng một bên nhìn mặt đất xanh biết, giữa những bụi cỏ thấp bé này cất giấu một thế giới cực kỳ rộng lớn đối với kiến, thực ra nếu tưởng tượng mình là một con kiến, ngẩng đầu nhìn tất cả thế giới này nhất định sẽ rất thú vị.
- Cậu ta chào ông trước rồi mới chào tôi.
Lý Tồn Hỉ chỉ chỉ Lý Lộ Từ, không để ý việc Lý Lộ Từ vô ý hay cố ý sai lầm như thế, cười nói với Từ Chu Tể.
- Huyện quan không bằng huyện quản. Huống chi năm nay trên đại hội thể dục thể thao tôi còn trao giải cho cậu ta, là lĩnh tình của tôi.
Từ Chu Tể phối hợp với Lý Tồn Hỉ vui đùa. Vấn đề thứ tự vĩnh viễn là vấn đề lớn trong quan trường, nhưng Lý Lộ Từ chỉ là một sinh viên bình thường, cũng không thể đổ lỗi cho hắn. Từ Chu Tể tin tưởng Lý Tồn Hỉ cũng sẽ không bởi vậy mà có ý kiến gì với ông ta. Huống chi ai nấy đều thấy, Lý Tồn Hỉ xuất hành công vụ như vậy cũng dừng xe lại tiếp đón Lý Lộ Từ, khẳng định ông ta và Lý lộ Từ có quan hệ rất mật thiết.
Lý Tồn Hỉ là người có cấp bậc cao nhất mà Lý Lộ Từ gặp từ trước đến nay. Hắn vẫn cho rằng những người có giao tiếp đặc biệt, đến những nơi đặc biệt thì thường không có thành tựu, tiền đồ gì lớn, xem ra hắn sai lầm rồi.
Lý Lộ Từ cũng chỉ phối hợp cười xấu hổ, giống như bản thân thật sự chỉ là không hiểu chuyện mà thôi. Trên thực tế quả thật hắn tôn trọng Từ Chu Tể hơn một chút. Lý Tồn Hỉ làm cho người ta coi trọng nguyên nhân là vì ông ta là Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Trung Hải, người ngồi trên vị trí này có thể là Trương Tồn Hỉ, cũng có thể là Triệu Tồn Hỉ vân vân, nhưng Từ Chu Tể thì khác. Không có Từ Chu Tể vốn không có nhiều thành quả nghiên cứu khoa học.
Lý Lộ Từ càng không ngờ là Từ Chu Tể còn có thể nhớ ra hắn, vì thế còn hơi kích động. Việc này đối với hắn mà nói càng đáng giá làm hắn vui vẻ hơn cái biểu hiện coi trọng một cách khó hiểu mà Lý Tồn Hỉ dành cho hắn.
- Ồ, cậu ta được thưởng gì?
Lý Tồn Hỉ rất hứng thú hỏi.
- Đứng nhất năm nghìn mét? Đúng không?
Từ Chu Tể cũng không nhớ quá rõ, xem ra ông ta thực sự cũng có chút ấn tượng với Lý Lộ Từ mà không vì đại hội thể dục thể thao. Thấy Lý Lộ Từ gật đầu, Từ Chu Tể lại nghĩ đến một sự kiện:
- Lúc ấy khá chấn động, bạn gái Lý Lộ Từ đến hiện trường trợ trận.
- Đó là tiểu Nô, khi đó còn chưa phải bạn gái cậu ta.
Lý Tồn Hỉ khẳng định.
Lý Lộ Từ cắn chặt răng, lại cắn môi, thật sự không thể dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của hắn. Thậm chí hắn còn hoài nghi có thể Lý Tồn Hỉ cũng là người Thiên Vân Thần cảnh hay không, bằng không lối suy nghĩ của ông ta sao lại làm người ta khó hiểu như An Nam Tú thế?
Ông ta còn không biết đã lập tức khẳng định như vậy, cũng không nghĩ lại xem bản thân có thân phận gì. Nếu như bị Lý Lộ Từ phản bác một câu khó chịu thì sao đây? Ông ta đúng là không sợ, Lý Lộ Từ cũng phải xấu hổ thay ông ta.
- Khi đó Kiều giáo sư vừa tới đảm nhiệm vị trí nghiên cứu viên, không tiếp xúc nhiều lắm. Người trợ trận cho tôi trên đại hội thể thao chính là An Nam Tú, An Tri Thủy và em gái tôi Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ chủ yếu là thuyết minh cho Từ Chu Tể. Từ Chu Tể thực sự chính là học sinh khắp thiên hạ, ông sẽ không thể có bao nhiêu chú ý tới một thủ khoa đại học. Tuy nhiên Lý Tồn Hỉ hẳn đã dặn dò Từ Chu Tể đặc biệt chiếu cố An Nam Tú. Lý Lộ Từ chỉ chỉ An Nam Tú đang ngồi xổm lấy một nhánh cây đẩy đến đẩy đi trong bụi cỏ nói:
- Cô ấy chính là An Nam Tú, năm nay là thủ khoa đại học của Trung Hải, cũng là tân sinh viên trường ta. Em gái tôi là á khoa, tuy nhiên em ấy thi vào Học viện Âm nhạc Trung Hải.
An Tri Thủy không cần giới thiệu thì Từ Chu Tể cũng biết. Thư viện Đại học Quốc gia được đầu tư một đống thiết bị tiên tiến, diện tích lớn, phí tổn xây dựng tuyệt đối xếp hạng nhất cả nước chính là do tập đoàn Cẩm An quyên tặng. Dùng lời An Đông Dương để nói chính là hy vọng con gái khi học tập trong thư viện có thể có hoàn cảnh tốt một chút. An Tri Thủy còn học trung học thì thư viện đã bắt đầu xây dựng, khi cô nhập học đại học thì đã bắt đầu đưa vào sử dụng.
Mùi vị tự đắc trong giọng của An Đông Dương có vẻ rất nặng, trong đó đương nhiên là có nguyên nhân chủ yếu khác, nhưng cũng không vì vậy mà gây trở ngại đến nhận thức của các lãnh đạo trường học và giáo viên trong trường về thân phận và địa vị cần cẩn thận thờ phụng của An Tri Thủy. Tuy nhiên cô ấy cũng không có cái tính đáng ghét của thiên kim đại tiểu thư, lại còn đặc biệt nhu thuận nghe lời, đối với các giáo sư đều rất tôn trọng… chỉ là thường xuyên giống học sinh tiểu học một chút.
- Không phải tiểu Nô à, vậy đại hội thể thao sang năm nhất định phải nhớ tham gia cùng nhau đấy.
Lý Tồn Hỉ vẫn không thèm để ý, tiếp tục chấp nhất muốn buộc dây tơ hồng cho con gái và Lý Lộ Từ.
- May là thi Học viện Âm nhạc Trung Hải, chưa có tới trường chúng ta.
Từ Chu Tể cười ngạc nhiên, thán phục và may mắn.
- Đại hội thể thao nhiều bạn học nam kích động vì cô bé như vậy, nếu thật sự mà thành bạn học liệu bọn họ còn có tâm tư học tập không đây?
Lý Lộ Từ thật không ngờ Từ Chu Tể cũng không quá nghiêm túc trang nghiêm, đối nhân xử thế rất hiền hòa, càng vui vì được Từ Chu Tể khen em gái. Lý Lộ Từ mặc kệ đối phương khen cái gì, là thành tích hay dung mạo, chỉ cần có thiện ý khen em gái là hắn đều vui sướng vô cùng.
- Học chuyên ngành gì?
Lý Tồn Hỉ tỏ vẻ quan tâm đến người nhà Lý Lộ Từ.
- Hệ soạn nhạc, khả năng đánh đàn dương cầm của nó cũng không tồi.
Lý Lộ Từ cũng không nói kỹ thuật không thể bắt bẻ, thiên hạ đệ nhị không đệ nhất vân vân, tuy nhiên thần sắc đắc ý rất kiêu ngạo.
Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể liếc mắt nhìn nhau. Lý Tồn Hỉ gật đầu, thân thể Từ Chu Tể run lên, đột nhiên cúi thấp đầu, hít sâu một hơi rồi thở ra:
- Đàn dương cầm không tệ, học hệ soạn nhạc…
- Nhớ sao?
Lý Tồn Hỉ biến thành mặt vô cảm, xoay đầu nhìn Từ Chu Tể.
- Không quên được.
Từ Chu Tể một lần nữa ngẩng đầu lên đánh giá Lý Lộ Từ, lúc này ánh mắt đã khác hẳn.
Lý Lộ Từ cảm thấy không hiểu, chuyện gì đây? Đàn dương cầm không tồi, học hệ soạn nhạc chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?
- Ngoan… con ngoan…
Từ Chủ Tể đẩy đẩy kính mắt, không ngờ đã hơi khó ức chế kích động, vỗ nhẹ bả vai Lý Lộ Từ:
- Có thời gian hãy đến văn phòng tôi ngồi chơi.
Lý Lộ Từ nghi hoặc gật đầu, tỏ vẻ tôn kính đáp ứng lời mời của Từ Chu Tể, sau đó nhìn Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể lên xe.
- Trong lòng có nhiều nghi hoặc đúng không?
Xe không chạy, Lý Tồn Hỉ trong xe nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ gật đầu, nhưng không biết muốn hỏi gì. Từ Chu Tể trong xe, hắn cũng không hỏi Lý Tồn Hỉ vì sao Từ Chu Tể thất thố kích động như vậy, là chuyện gì?
- Thực ra rất đơn giản, chúng ta đều biết cha mẹ của anh em cậu.
Lý Tồn Hỉ chăm chú nhìn Lý Lộ Từ một cái, chờ hắn hiểu ý, bảo lái xe cho xe rời đi. Lý Tồn Hỉ nhìn Lý Lộ Từ đang kinh ngạc đứng nguyên đó, ông ta biết lần này Lý Lộ Từ nhất định sẽ tìm đến ông.
Cha và mẹ? Ngoại trừ gặp mặt có thể nhận ra, Lý Lộ Từ đối với mẹ mình không có ấn tượng gì; về phần cha, ông ta chỉ lưu lại cho Lý Lộ Từ một hòm thư điện tử duy nhất, bên trong có mấy bức thư không biết có phải do máy tính tự động viết hay không, làm cho con trai không cách nào cảm nhận được chút ý nghĩa tồn tại nào của người cha.
Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy, mình cuối cùng sẽ hoàn toàn thoát ly quan hệ với cha mẹ, bởi vì cuộc sống của hắn đã bị cha mẹ ảnh hưởng ngày càng ít. Rời khỏi nhà cũ ở thôn trấn, đi tới thành phố, không hề dựa vào bán mít kiếm tiền, Lý Lộ Từ tự mình nuôi gia đình, hắn đã là cha mẹ của em gái, là người giám hộ của An Nam Tú, tự mình đã có được một gia đình nhỏ và hạnh phúc của riêng mình.
Cha và mẹ, nếu phải vứt bỏ vì sao không vứt bỏ hoàn toàn đi? Nếu phải cắt đứt liên lạc vì sao những mối liên hệ cũ kỹ của các người lúc này lại liên hệ đến tôi? Lý Lộ Từ lạnh lùng nhìn đoàn xe đi xa, hóa ra Lý Tồn Hỉ nhận biết cha mẹ hắn, khó trách ông ta không ngừng muốn Kiều Niệm Nô và hắn dính với nhau, xem ra quá nửa là quan hệ không tệ… Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Lộ Từ chợt cả kinh. Hắn nhớ rõ Kiều Niệm Nô có nói qua một đoạn kỳ lạ về vị hôn phu của cô, chẳng lẽ cái vị hôn phu trong miệng Kiều Niệm Nô chính là Lý Lộ Từ hắn?
(*Sự thật được hé mở, vầng cái này mình đã đoán từ lâu)
Việc này đột nhiên nhảy ra dường như lại vô cùng hợp logic, suy đoán ra kết quả khiến Lý Lộ Từ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn.
Dần dần, đầu óc Lý Lộ Từ vẫn hỗn loạn, thân thể hắn, ánh mắt hắn, máu của hắn, hơi thở hắn, trái tim hắn, giữa ánh mặt trời chói chang của Trung Hải vào tháng chín lại càng ngày càng lạnh.
Bọn họ biết Lý Tồn Hỉ xuất thân nhà quan lớn quyền quý, cho dù là hai mươi năm trước Lý Tồn HỈ cũng đã không thể khinh thường họ. Bọn họ quen biết một đại học giả như Từ Chu Tể, cho dù là hai mươi năm trước Từ Chu Tể đã rực sáng trong lĩnh vực của ông, bọn họ lại là dạng nhân vật gì? Lý Lộ Từ không thể nào biết được, cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết, những năm tháng mình và em gái đói khổ lạnh lẽo, vẫn sống nương tựa lẫn nhau.
Bất kể bọn họ là ai, Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang đều chỉ là một đôi anh em mồ côi mà thôi. Hiện giờ đã hạnh phúc, hạnh phúc lại chẳng chút quan hệ nào với những người đó.
Nghĩ lại trái mít hoàng kim trong vườn thực vật kia, công tác của Kiều Niệm Nô, đại học Quốc gia khẳng định phải có người có thể sắp xếp tốt việc này, xem ra chính là Từ Tế Chu. Ở đại học Quốc gia ông ta đề xuất một việc gì đều không cần giải thích trước với ai, điều này rất thuận tiện.
Lý Lộ từ vừa nghĩ đến Phật Nghê Thường và cây mít hoàng kim trong Đại học Quốc gia có quan hệ gì không, vừa nhớ lại cây mít hoàng kim im lặng sinh trưởng trong vườn thực vật cũng không có ai quấy rầy, hẳn là loại cây sinh mệnh đặc biệt trong miệng Phật Nghê Thường.
Lý Lộ Từ lôi kéo An Nam Tú xoay người sang chỗ khác, nhưng Lý Lộ Từ cao lớn vốn đã dễ khiến người khác chú ý, An Nam Tú lại càng chọc vào mắt làm người ta nhìn chăm chú. Đoàn xe ngừng lại, một cảnh vệ chạy tới, tiếp đón Lý Lộ Từ.
Lý Tồn Hỉ không bày dáng vẻ cao quý gì, ấn nút hạ cửa sổ xe nhìn Lý Lộ Từ đi tới, sau đó tự mình mở cửa xuống xe. Ông ta xuống xe, Từ Chu Tể tất nhiên không thể ngồi yên trên xe. Cảnh vệ mở cửa, ông ta xuống xe từ cửa bên kia.
- Hiệu trưởng, Lý bí thư.
Lý Lộ Từ nắm tay An Nam Tú, bất đắc dĩ đi tới.
An Nam Tú ngẩng đầu liếc mắt qua Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể một cái, tách khỏi tay Lý Lộ Từ đứng một bên nhìn mặt đất xanh biết, giữa những bụi cỏ thấp bé này cất giấu một thế giới cực kỳ rộng lớn đối với kiến, thực ra nếu tưởng tượng mình là một con kiến, ngẩng đầu nhìn tất cả thế giới này nhất định sẽ rất thú vị.
- Cậu ta chào ông trước rồi mới chào tôi.
Lý Tồn Hỉ chỉ chỉ Lý Lộ Từ, không để ý việc Lý Lộ Từ vô ý hay cố ý sai lầm như thế, cười nói với Từ Chu Tể.
- Huyện quan không bằng huyện quản. Huống chi năm nay trên đại hội thể dục thể thao tôi còn trao giải cho cậu ta, là lĩnh tình của tôi.
Từ Chu Tể phối hợp với Lý Tồn Hỉ vui đùa. Vấn đề thứ tự vĩnh viễn là vấn đề lớn trong quan trường, nhưng Lý Lộ Từ chỉ là một sinh viên bình thường, cũng không thể đổ lỗi cho hắn. Từ Chu Tể tin tưởng Lý Tồn Hỉ cũng sẽ không bởi vậy mà có ý kiến gì với ông ta. Huống chi ai nấy đều thấy, Lý Tồn Hỉ xuất hành công vụ như vậy cũng dừng xe lại tiếp đón Lý Lộ Từ, khẳng định ông ta và Lý lộ Từ có quan hệ rất mật thiết.
Lý Tồn Hỉ là người có cấp bậc cao nhất mà Lý Lộ Từ gặp từ trước đến nay. Hắn vẫn cho rằng những người có giao tiếp đặc biệt, đến những nơi đặc biệt thì thường không có thành tựu, tiền đồ gì lớn, xem ra hắn sai lầm rồi.
Lý Lộ Từ cũng chỉ phối hợp cười xấu hổ, giống như bản thân thật sự chỉ là không hiểu chuyện mà thôi. Trên thực tế quả thật hắn tôn trọng Từ Chu Tể hơn một chút. Lý Tồn Hỉ làm cho người ta coi trọng nguyên nhân là vì ông ta là Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Trung Hải, người ngồi trên vị trí này có thể là Trương Tồn Hỉ, cũng có thể là Triệu Tồn Hỉ vân vân, nhưng Từ Chu Tể thì khác. Không có Từ Chu Tể vốn không có nhiều thành quả nghiên cứu khoa học.
Lý Lộ Từ càng không ngờ là Từ Chu Tể còn có thể nhớ ra hắn, vì thế còn hơi kích động. Việc này đối với hắn mà nói càng đáng giá làm hắn vui vẻ hơn cái biểu hiện coi trọng một cách khó hiểu mà Lý Tồn Hỉ dành cho hắn.
- Ồ, cậu ta được thưởng gì?
Lý Tồn Hỉ rất hứng thú hỏi.
- Đứng nhất năm nghìn mét? Đúng không?
Từ Chu Tể cũng không nhớ quá rõ, xem ra ông ta thực sự cũng có chút ấn tượng với Lý Lộ Từ mà không vì đại hội thể dục thể thao. Thấy Lý Lộ Từ gật đầu, Từ Chu Tể lại nghĩ đến một sự kiện:
- Lúc ấy khá chấn động, bạn gái Lý Lộ Từ đến hiện trường trợ trận.
- Đó là tiểu Nô, khi đó còn chưa phải bạn gái cậu ta.
Lý Tồn Hỉ khẳng định.
Lý Lộ Từ cắn chặt răng, lại cắn môi, thật sự không thể dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của hắn. Thậm chí hắn còn hoài nghi có thể Lý Tồn Hỉ cũng là người Thiên Vân Thần cảnh hay không, bằng không lối suy nghĩ của ông ta sao lại làm người ta khó hiểu như An Nam Tú thế?
Ông ta còn không biết đã lập tức khẳng định như vậy, cũng không nghĩ lại xem bản thân có thân phận gì. Nếu như bị Lý Lộ Từ phản bác một câu khó chịu thì sao đây? Ông ta đúng là không sợ, Lý Lộ Từ cũng phải xấu hổ thay ông ta.
- Khi đó Kiều giáo sư vừa tới đảm nhiệm vị trí nghiên cứu viên, không tiếp xúc nhiều lắm. Người trợ trận cho tôi trên đại hội thể thao chính là An Nam Tú, An Tri Thủy và em gái tôi Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ chủ yếu là thuyết minh cho Từ Chu Tể. Từ Chu Tể thực sự chính là học sinh khắp thiên hạ, ông sẽ không thể có bao nhiêu chú ý tới một thủ khoa đại học. Tuy nhiên Lý Tồn Hỉ hẳn đã dặn dò Từ Chu Tể đặc biệt chiếu cố An Nam Tú. Lý Lộ Từ chỉ chỉ An Nam Tú đang ngồi xổm lấy một nhánh cây đẩy đến đẩy đi trong bụi cỏ nói:
- Cô ấy chính là An Nam Tú, năm nay là thủ khoa đại học của Trung Hải, cũng là tân sinh viên trường ta. Em gái tôi là á khoa, tuy nhiên em ấy thi vào Học viện Âm nhạc Trung Hải.
An Tri Thủy không cần giới thiệu thì Từ Chu Tể cũng biết. Thư viện Đại học Quốc gia được đầu tư một đống thiết bị tiên tiến, diện tích lớn, phí tổn xây dựng tuyệt đối xếp hạng nhất cả nước chính là do tập đoàn Cẩm An quyên tặng. Dùng lời An Đông Dương để nói chính là hy vọng con gái khi học tập trong thư viện có thể có hoàn cảnh tốt một chút. An Tri Thủy còn học trung học thì thư viện đã bắt đầu xây dựng, khi cô nhập học đại học thì đã bắt đầu đưa vào sử dụng.
Mùi vị tự đắc trong giọng của An Đông Dương có vẻ rất nặng, trong đó đương nhiên là có nguyên nhân chủ yếu khác, nhưng cũng không vì vậy mà gây trở ngại đến nhận thức của các lãnh đạo trường học và giáo viên trong trường về thân phận và địa vị cần cẩn thận thờ phụng của An Tri Thủy. Tuy nhiên cô ấy cũng không có cái tính đáng ghét của thiên kim đại tiểu thư, lại còn đặc biệt nhu thuận nghe lời, đối với các giáo sư đều rất tôn trọng… chỉ là thường xuyên giống học sinh tiểu học một chút.
- Không phải tiểu Nô à, vậy đại hội thể thao sang năm nhất định phải nhớ tham gia cùng nhau đấy.
Lý Tồn Hỉ vẫn không thèm để ý, tiếp tục chấp nhất muốn buộc dây tơ hồng cho con gái và Lý Lộ Từ.
- May là thi Học viện Âm nhạc Trung Hải, chưa có tới trường chúng ta.
Từ Chu Tể cười ngạc nhiên, thán phục và may mắn.
- Đại hội thể thao nhiều bạn học nam kích động vì cô bé như vậy, nếu thật sự mà thành bạn học liệu bọn họ còn có tâm tư học tập không đây?
Lý Lộ Từ thật không ngờ Từ Chu Tể cũng không quá nghiêm túc trang nghiêm, đối nhân xử thế rất hiền hòa, càng vui vì được Từ Chu Tể khen em gái. Lý Lộ Từ mặc kệ đối phương khen cái gì, là thành tích hay dung mạo, chỉ cần có thiện ý khen em gái là hắn đều vui sướng vô cùng.
- Học chuyên ngành gì?
Lý Tồn Hỉ tỏ vẻ quan tâm đến người nhà Lý Lộ Từ.
- Hệ soạn nhạc, khả năng đánh đàn dương cầm của nó cũng không tồi.
Lý Lộ Từ cũng không nói kỹ thuật không thể bắt bẻ, thiên hạ đệ nhị không đệ nhất vân vân, tuy nhiên thần sắc đắc ý rất kiêu ngạo.
Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể liếc mắt nhìn nhau. Lý Tồn Hỉ gật đầu, thân thể Từ Chu Tể run lên, đột nhiên cúi thấp đầu, hít sâu một hơi rồi thở ra:
- Đàn dương cầm không tệ, học hệ soạn nhạc…
- Nhớ sao?
Lý Tồn Hỉ biến thành mặt vô cảm, xoay đầu nhìn Từ Chu Tể.
- Không quên được.
Từ Chu Tể một lần nữa ngẩng đầu lên đánh giá Lý Lộ Từ, lúc này ánh mắt đã khác hẳn.
Lý Lộ Từ cảm thấy không hiểu, chuyện gì đây? Đàn dương cầm không tồi, học hệ soạn nhạc chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?
- Ngoan… con ngoan…
Từ Chủ Tể đẩy đẩy kính mắt, không ngờ đã hơi khó ức chế kích động, vỗ nhẹ bả vai Lý Lộ Từ:
- Có thời gian hãy đến văn phòng tôi ngồi chơi.
Lý Lộ Từ nghi hoặc gật đầu, tỏ vẻ tôn kính đáp ứng lời mời của Từ Chu Tể, sau đó nhìn Lý Tồn Hỉ và Từ Chu Tể lên xe.
- Trong lòng có nhiều nghi hoặc đúng không?
Xe không chạy, Lý Tồn Hỉ trong xe nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ gật đầu, nhưng không biết muốn hỏi gì. Từ Chu Tể trong xe, hắn cũng không hỏi Lý Tồn Hỉ vì sao Từ Chu Tể thất thố kích động như vậy, là chuyện gì?
- Thực ra rất đơn giản, chúng ta đều biết cha mẹ của anh em cậu.
Lý Tồn Hỉ chăm chú nhìn Lý Lộ Từ một cái, chờ hắn hiểu ý, bảo lái xe cho xe rời đi. Lý Tồn Hỉ nhìn Lý Lộ Từ đang kinh ngạc đứng nguyên đó, ông ta biết lần này Lý Lộ Từ nhất định sẽ tìm đến ông.
Cha và mẹ? Ngoại trừ gặp mặt có thể nhận ra, Lý Lộ Từ đối với mẹ mình không có ấn tượng gì; về phần cha, ông ta chỉ lưu lại cho Lý Lộ Từ một hòm thư điện tử duy nhất, bên trong có mấy bức thư không biết có phải do máy tính tự động viết hay không, làm cho con trai không cách nào cảm nhận được chút ý nghĩa tồn tại nào của người cha.
Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy, mình cuối cùng sẽ hoàn toàn thoát ly quan hệ với cha mẹ, bởi vì cuộc sống của hắn đã bị cha mẹ ảnh hưởng ngày càng ít. Rời khỏi nhà cũ ở thôn trấn, đi tới thành phố, không hề dựa vào bán mít kiếm tiền, Lý Lộ Từ tự mình nuôi gia đình, hắn đã là cha mẹ của em gái, là người giám hộ của An Nam Tú, tự mình đã có được một gia đình nhỏ và hạnh phúc của riêng mình.
Cha và mẹ, nếu phải vứt bỏ vì sao không vứt bỏ hoàn toàn đi? Nếu phải cắt đứt liên lạc vì sao những mối liên hệ cũ kỹ của các người lúc này lại liên hệ đến tôi? Lý Lộ Từ lạnh lùng nhìn đoàn xe đi xa, hóa ra Lý Tồn Hỉ nhận biết cha mẹ hắn, khó trách ông ta không ngừng muốn Kiều Niệm Nô và hắn dính với nhau, xem ra quá nửa là quan hệ không tệ… Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Lộ Từ chợt cả kinh. Hắn nhớ rõ Kiều Niệm Nô có nói qua một đoạn kỳ lạ về vị hôn phu của cô, chẳng lẽ cái vị hôn phu trong miệng Kiều Niệm Nô chính là Lý Lộ Từ hắn?
(*Sự thật được hé mở, vầng cái này mình đã đoán từ lâu)
Việc này đột nhiên nhảy ra dường như lại vô cùng hợp logic, suy đoán ra kết quả khiến Lý Lộ Từ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn.
Dần dần, đầu óc Lý Lộ Từ vẫn hỗn loạn, thân thể hắn, ánh mắt hắn, máu của hắn, hơi thở hắn, trái tim hắn, giữa ánh mặt trời chói chang của Trung Hải vào tháng chín lại càng ngày càng lạnh.
Bọn họ biết Lý Tồn Hỉ xuất thân nhà quan lớn quyền quý, cho dù là hai mươi năm trước Lý Tồn HỈ cũng đã không thể khinh thường họ. Bọn họ quen biết một đại học giả như Từ Chu Tể, cho dù là hai mươi năm trước Từ Chu Tể đã rực sáng trong lĩnh vực của ông, bọn họ lại là dạng nhân vật gì? Lý Lộ Từ không thể nào biết được, cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết, những năm tháng mình và em gái đói khổ lạnh lẽo, vẫn sống nương tựa lẫn nhau.
Bất kể bọn họ là ai, Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang đều chỉ là một đôi anh em mồ côi mà thôi. Hiện giờ đã hạnh phúc, hạnh phúc lại chẳng chút quan hệ nào với những người đó.
/490
|