Bình cảnh ở khắp mọi nơi, trò chơi này cũng không dễ dàng chơi được.
Chơi trò chơi thường xuyên nâng cao thể lực cho cơ thể, cũng tăng cường hoạt động của trí não, hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp không phải mỗi ngày ngồi ở máy tính khổ luyện mà có thể leo được lên đỉnh núi.
Các trò chơi và các trận đấu thể thao nếu trạng thái và tinh thần tốt thì thường phát huy được khả năng, trạng thái kém, dù có cổ vũ thế nào cũng không chơi tốt được.
Hứng thú của Lý Lộ Từ đối với loại trò chơi bắn súng này đang thiếu dần đi chính là vì tiêu chuẩn của hắn đã tới bình cảnh, khó có thể đột phá được.
Đương nhiên, bình cảnh này là chính hắn, cũng không phải là nói hắn đã đạt được hạng nhất thế giới.
An Tri Thủy không ngồi bên cạnh nên Lý Lộ Từ có cơ hội cùng Tần Nam, Tôn Ngạn Thanh thảo luận về lễ khóa trò chơi này. Tiết hai Mã Đức Lý rời bạn gái Mai Tử, cùng Liễu Tử Việt cũng đến tham gia. Năm người nam thì thà thì thầm dường như đang thảo luận chiến thuật, chuẩn bị tác chiến sửa trị đám tân sinh viên kiêu ngạo hống hách không biết trời cao đất rộng, cho họ biết, đừng tưởng tiêu diệt được mấy đội hạng hai ở quán Thanh Từ mà trâu, những cựu chiến binh ở Đại học Quốc gia giờ đã khinh thường cái việc ra vẻ ta đây ở quán Thanh Từ rồi.
Cựu chiến binh, đương nhiên chính là năm người Lý Lộ Từ luôn tự xưng là “Đội mạnh” này.
Giữa trưa khi ăn cơm xong, An Nam Tú cầm lấy một hạt cơm để nhử kiến. Cô tìm thấy sâu trong hàng rào tre có hai con kiến nhỏ, cô rất kì quái khi thấy hai con kiến nhỏ khi di chuyển sẽ chạm đầu vào nhau. Chính vì vậy cô muốn lợi dụng việc này để xem hai con kiến bị hấp dẫn bởi hạt cơm sẽ chiến đấu tranh giành nó. Đây là trò chơi mưu lược và trí tuệ Lý Lộ Từ không hiểu được.
- Không biết bao nhiêu con kiến sẽ bị ngã gục đây.
Lý Lộ Từ lắc đầu thở dài. Kỳ thật hầu hết tất cả mọi người nếu đúng như An Nam Tú nói thì so với các chú kiến này không có gì khác biệt. Cô có thể hại chết bao nhiêu con kiến, đồng nghĩa với việc nếu cô có giết hại rất nhiều người thì căn bản là không cần cảm thấy cô đang phát rồ lên. Tuy nhiên hiện tại cô mới không làm hại người thường nữa, nhưng cô không làm vậy vì sợ Lý Lộ Từ mất hứng mà thôi.
- Tú Công Chúa có sở thích quái đản thật, thích cái gì cũng kì quái.
An Tri Thủy đi ra, thấy dáng dấp của cô bé đó vẫn như cũ, bình thản một cách lười nhác, nhưng ít ra thì còn sinh động hơn một chút, ánh mắt không còn lạnh lùng đến trống rỗng nhìn chung quanh, dường như khá thích các trò chơi.
- Cũng không kỳ quái bằng việc chúng ta tách ra ngồi như hôm nay.
Đi vào thư viện, Lý Lộ Từ còn lo lắng ngay cả trong thư viện hắn vẫn phải ngồi cách xa cô ra, khẩn trương nói.
Đôi mắt An Tri Thủy dịu dàng, đôi môi mân mê vô cùng quyến rũ. Không như sự lo lắng của Lý Lộ Từ là hai người ngồi xa nhau, mà cô đã đến ngồi bên cạnh Lý Lộ Từ.
- Buổi chiều ngồi chung một chỗ.
An Tri Thủy để ba lô xuống nói, cô không có thói quen mang cặp LV thật to để đựng sách vở giống như cô gái khác, cô chỉ mang một cái ba lô nhỏ. Có rất nhiều sách chuyên ngành kinh tế, những tác phẩm rất vĩ đại, nhưng cô không thèm để ý.
- Suy nghĩ kĩ chưa? Không sợ chứ?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Hôm nay trong hội sinh viên có tổ chức một cuộc họp nhưng em không tham gia, là về tinh thần, phong cách của sinh viên.
An Tri Thủy có chút đỏ mặt.
- Còn có chuyện Triệu Lâm Dương và Ngưu Thuẫn yêu nhau em đã nói chúc mừng, bắt hai người mới khách. Triệu Lâm Dương có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy thật sự cho em một thanh shocolate, ăn rất ngon.
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy nhỏ giọng nói chuyện, giọng của cô như thì thầm, như cô đang tỏ tình, hắn mỉm cười lắng nghe không ngắt lời cô.
- Từ khi vào lớp học, em chứng kiến Mã Đức Lý và Mai Tử đã nắm tay nhau. Khi vào ăn cơm, em nhìn thấy phía trước một đôi trai gái, chàng trai đút cơm cho cô gái ăn, còn có một cô gái mà em biết đã từng cùng em tham gia phản đối quan hệ trước hôn nhân… ...Cô ấy nói khi đang học đại học tuyệt đối không nói chuyện yêu đương, nhưng em nhìn thấy cô ấy đã nắm tay một chàng trai dường như rất vui vẻ…
Lý Lộ Từ gật đầu trong vô thức, khi ăn cơm An Tri Thủy không nói gì nhiều, vẫn còn chút xấu hổ, nhưng khi vào thư viện ngồi vào nơi sáng sủa, đột nhiên lại nói nhiều lên, xem ra hồi trưa cô không có tâm trạng.
- Mc Curry biết em và anh yêu nhau, em đã thừa nhận.
Lý Lộ Từ không thể tin được, hắn quay đầu nhìn An Tri Thủy, cô gái đang cúi đầu đẹp một cách tinh khiết, trong sáng, đang hồi hộp nhìn xuống mặt bàn, rồi lại nhìn lên vách tường phía trước như có gì ở đó. Máy quạt đang quay tròn trên đỉnh đầu, ma sát tạo ra âm thanh rột rạt. Đôi môi đỏ bừng của An Tri Thủy đang bị chiếc răng trắng như sứ cắn chặt, nhìn bàn tay thật to của Lý Lộ Từ đặt lên bàn, cô nhẹ nhàng cầm lấy cảm giác thật quen thuộc ấm áp, lại nắm chặt. Một cô gái khác ngồi bàn đối diện ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy. An Tri Thủy nhẹ nhàng thở một hơi, gương mặt vốn hồng hào giờ đây lại càng hồng thêm bởi trong lòng cô đang có cảm giác xấu hổ. Hàng lông mi khẽ khép lại, rung động, dường như sắp có giọt nước sắp rơi xuống.
- Sau này nếu có người hỏi bạn gái của anh là ai...Anh ....Anh...
An Tri Thủy dường như không thở được nữa, cố gắng nhưng không nói nên lời. Hắn liền chạy lại cầm tay cô nói:
- Anh cứ nói....Là An Tri Thủy, có thể nói cho người khác....
Khi Lý Lộ Từ rút bàn tay mình khỏi bàn tay nhỏ bé của An Tri Thủy ra, nắm lấy tay cô, nhìn ánh mặt trời ban trưa (*) chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, da cô không nhìn thấy một chút tỳ vết, tinh xảo như sứ men xanh.
(*Chỗ này nguyên bản là sau giờ Ngọ, giờ Ngọ là khoảng 11h-13h, tức là đầu giờ chiều)
Lý Lộ Từ trong lòng vui sướng hạnh phúc, cuối cùng rồi cũng qua được rào cản này.
Buổi chiều đi học, hai người lại cùng ngồi một chỗ. Tuy nhiên khác với các cặp tình nhân khác, vừa mới ngồi với nhau là hận không thể dính vào với nhau, khoe khoang tình yêu nồng nhiệt của họ, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy không xa không gần ngồi cùng chỗ, nhìn, nghe giảng, vẽ tranh rồi lại ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn nhau, hai ánh mắt đối diện, ánh mắt hắn vui mừng, ánh mắt cô ngượng ngùng.
Không khoe khoang hạnh phúc của chính mình cho cả thế giới, hai người im lặng ngồi ở một góc trong phòng, ngòi bút ca hát tưng bừng, chính là những dòng ghi chép mà không người nào hiểu.
Lý Lộ Từ biết rằng, hắn và An Tri Thủy yêu nhau không phải để giải quyết nhu cầu bản năng của một giống đực thừa hormone, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy vẫn như lúc ở chung một nhà, thỉnh thoảng mới nắm tay, ngẫu nhiên cũng chỉ hôn nhẹ vào má hoặc trán, còn ở môi thì rất hiếm, ở nhà cũng có quy tắc sống chung.
Hắn cũng không thèm để ý này nọ, chỉ cần An Tri Thủy không ngần ngại, có thể chấp nhận sự thật này là được rồi. An Tri Thủy cũng rất mong muốn Lý Lộ Từ có thể thông qua cuộc thi toàn quốc. Dù Lý Lộ Từ rất nắm chắc khả năng nhưng hắn vẫn muốn cùng An Tri Thủy ôn tập.
Trung tuần tháng chín, Lý Lộ Từ đã vượt qua kỳ thi một cách xuất sắc. Một tuần sau lại vượt qua cuộc thi tổng hợp. Kỳ thi kết thúc, hắn cảm thấy thật thỏa mái, sau đó lại cảm thấy mù mờ, lại chờ lấy giấy chứng nhận sao? Đây chính là một sự kiện trọng đại trong kế hoạch nhân sinh của hắn. Cuộc sống tương lai của hắn, phòng ở, xe cộ, còn trách nhiệm chăm lo cho em gái đều đặt lên đó.
Hiện tại Lý Lộ Từ không có nhiều cảm giác đắc ý, mãn chí, hắn biết tâm tình mình cuối cùng hóa ra không hề đặt vào đó, hắn phải làm rất nhiều việc, hoặc là nói việc có thể làm nhiều lắm. Tuy nhiên hoàn thành cuộc thi kế toán viên cao cấp rồi, Lý Lộ Từ cảm thấy mình càng có thể bình tĩnh đi làm việc khác, học tập gì đó.
- Cha em không gọi điện thoại cho em.
Sau cuộc thi tổng hợp, Lý Lộ Từ về đến nhà hắn, An Tri Thủy cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi han. Cha cô bảo cô giám sát Lý Lộ Từ nhưng hiện tại Lý Lộ Từ đã thi xong rồi,mặc dù An Tri Thủy còn có một lý do là phải thể nghiệm cuộc sống người thường, nhưng cô cảm thấy ở lại đây đã không còn thích hợp nữa.
Trong lòng An Tri Thủy có chút luyến tiếc. Cô gái nào lại không muốn mình và người thương được sống sớm tối ở cùng nhau chứ. Trước khi ngủ người mình nhìn thấy là hắn, khi ngủ dậy người đầu tiên cô nhìn thấy cũng là hắn chứ?
Nhưng An Tri Thủy không thể tiếp tục ở lại được, nếu còn tức cô là bạn gái hắn, như thế không thích hợp, cũng cần Lý Lộ Từ lo nhiều hơn nữa. Huống chi vài ngày nữa Lý Tử sẽ trở lại, chờ khi nào Lý Tử đến thì mình sẽ ra đi. Nhưng thật tình có cảm giác là mình không thể không đi mới phải đi, cô là một cô gái kiêu ngạo, đương nhiên là không thể như vậy được.
Cha cô không ngờ không hỏi cô khi nào trở về, ngay từ đầu cô đã không hy vọng cha sẽ gọi cô trở về, nhưng hiện giờ cha cô cũng không nói đến chuyện này. An Tri Thủy liền cảm thấy có chút kì lạ, thể nghiệm cuộc sống người thường trong bao lâu là được? An Tri Thủy có rất nhiều cảm nhận phong phú đã trải qua, đó chính là phòng ở chật hẹp, xe chạy bằng xe điện, còn có gì nữa không ta?
Phòng càng nhỏ An Tri Thủy càng thích vì cô cảm giác được có người ở bên cạnh mình. Không giống như ở Viên Hổ Sơn Trang, khi muốn gặp cha, cô phải điện thoại xem cha đang ở đâu rồi đến, chứ tìm thì không thể nào gặp được.
- Không gọi điện không phải rất tốt sao?
Lý Lộ Từ lấy di động của An Tri Thủy, dường như cô không tìm được lý do để ở lại. Lý Lộ Từ không nghĩ cô đi sớm vậy, Lý Tử một tuần nữa mới tập xong nghĩa vụ quân sự, nhưng cho dù Lý Tử trở về thì An Tri Thủy có thể ngủ cùng Lý Tử, có vấn đề gì đâu?
- Cha cô không cần cô, mấy đứa con ngu ngốc đều bị cha mẹ cho vào sọt vứt bỏ.
An Nam Tú giọng điệu bình thản cũng không giống như vui sướng khi có người gặp họa, tuy nhiên nếu quan sát thật kĩ cũng không thể nào biết được là An Nam Tú đang nói đùa giỡn hay chế nhạo thật.
- Nói bậy.
Lý Lộ Từ liếc cô một cái.
- A, em nhớ ra rồi... Ba em và dì Đường chuẩn bị khởi hành hôn lễ nên không nhớ đến.
An Tri Thủy dường như tìm được một lý do chính đáng ai cũng tán thành.
- Chắc là mọi người trong nhà đang rất bận rộn lo chuyện này, khi nào hôn lễ kết thúc ta sẽ bàn lại.
Lý Lộ Từ nhìn thoáng qua tờ báo trên bàn, nhìn thấy An Đông Dương rất khí thế, ông ta lái máy bay để rước dâu. Dùng máy bay A380 tư nhân đi đón dâu, An Đông Dương vì người bạn làm hồng nhan tri kỷ nhiều năm, cử hành một hôn lễ khiến cả thế giới đều chăm chú nhìn.
Tạ Linh tại sao lúc này không có động tĩnh gì? Lý Lộ Từ cảm thấy Tạ Linh không buông tha cho An Tri Thủy, bà ta có thể ra tay vào lúc này, có lẽ bà ta đang đợi thời cơ này.
Chơi trò chơi thường xuyên nâng cao thể lực cho cơ thể, cũng tăng cường hoạt động của trí não, hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp không phải mỗi ngày ngồi ở máy tính khổ luyện mà có thể leo được lên đỉnh núi.
Các trò chơi và các trận đấu thể thao nếu trạng thái và tinh thần tốt thì thường phát huy được khả năng, trạng thái kém, dù có cổ vũ thế nào cũng không chơi tốt được.
Hứng thú của Lý Lộ Từ đối với loại trò chơi bắn súng này đang thiếu dần đi chính là vì tiêu chuẩn của hắn đã tới bình cảnh, khó có thể đột phá được.
Đương nhiên, bình cảnh này là chính hắn, cũng không phải là nói hắn đã đạt được hạng nhất thế giới.
An Tri Thủy không ngồi bên cạnh nên Lý Lộ Từ có cơ hội cùng Tần Nam, Tôn Ngạn Thanh thảo luận về lễ khóa trò chơi này. Tiết hai Mã Đức Lý rời bạn gái Mai Tử, cùng Liễu Tử Việt cũng đến tham gia. Năm người nam thì thà thì thầm dường như đang thảo luận chiến thuật, chuẩn bị tác chiến sửa trị đám tân sinh viên kiêu ngạo hống hách không biết trời cao đất rộng, cho họ biết, đừng tưởng tiêu diệt được mấy đội hạng hai ở quán Thanh Từ mà trâu, những cựu chiến binh ở Đại học Quốc gia giờ đã khinh thường cái việc ra vẻ ta đây ở quán Thanh Từ rồi.
Cựu chiến binh, đương nhiên chính là năm người Lý Lộ Từ luôn tự xưng là “Đội mạnh” này.
Giữa trưa khi ăn cơm xong, An Nam Tú cầm lấy một hạt cơm để nhử kiến. Cô tìm thấy sâu trong hàng rào tre có hai con kiến nhỏ, cô rất kì quái khi thấy hai con kiến nhỏ khi di chuyển sẽ chạm đầu vào nhau. Chính vì vậy cô muốn lợi dụng việc này để xem hai con kiến bị hấp dẫn bởi hạt cơm sẽ chiến đấu tranh giành nó. Đây là trò chơi mưu lược và trí tuệ Lý Lộ Từ không hiểu được.
- Không biết bao nhiêu con kiến sẽ bị ngã gục đây.
Lý Lộ Từ lắc đầu thở dài. Kỳ thật hầu hết tất cả mọi người nếu đúng như An Nam Tú nói thì so với các chú kiến này không có gì khác biệt. Cô có thể hại chết bao nhiêu con kiến, đồng nghĩa với việc nếu cô có giết hại rất nhiều người thì căn bản là không cần cảm thấy cô đang phát rồ lên. Tuy nhiên hiện tại cô mới không làm hại người thường nữa, nhưng cô không làm vậy vì sợ Lý Lộ Từ mất hứng mà thôi.
- Tú Công Chúa có sở thích quái đản thật, thích cái gì cũng kì quái.
An Tri Thủy đi ra, thấy dáng dấp của cô bé đó vẫn như cũ, bình thản một cách lười nhác, nhưng ít ra thì còn sinh động hơn một chút, ánh mắt không còn lạnh lùng đến trống rỗng nhìn chung quanh, dường như khá thích các trò chơi.
- Cũng không kỳ quái bằng việc chúng ta tách ra ngồi như hôm nay.
Đi vào thư viện, Lý Lộ Từ còn lo lắng ngay cả trong thư viện hắn vẫn phải ngồi cách xa cô ra, khẩn trương nói.
Đôi mắt An Tri Thủy dịu dàng, đôi môi mân mê vô cùng quyến rũ. Không như sự lo lắng của Lý Lộ Từ là hai người ngồi xa nhau, mà cô đã đến ngồi bên cạnh Lý Lộ Từ.
- Buổi chiều ngồi chung một chỗ.
An Tri Thủy để ba lô xuống nói, cô không có thói quen mang cặp LV thật to để đựng sách vở giống như cô gái khác, cô chỉ mang một cái ba lô nhỏ. Có rất nhiều sách chuyên ngành kinh tế, những tác phẩm rất vĩ đại, nhưng cô không thèm để ý.
- Suy nghĩ kĩ chưa? Không sợ chứ?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Hôm nay trong hội sinh viên có tổ chức một cuộc họp nhưng em không tham gia, là về tinh thần, phong cách của sinh viên.
An Tri Thủy có chút đỏ mặt.
- Còn có chuyện Triệu Lâm Dương và Ngưu Thuẫn yêu nhau em đã nói chúc mừng, bắt hai người mới khách. Triệu Lâm Dương có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy thật sự cho em một thanh shocolate, ăn rất ngon.
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy nhỏ giọng nói chuyện, giọng của cô như thì thầm, như cô đang tỏ tình, hắn mỉm cười lắng nghe không ngắt lời cô.
- Từ khi vào lớp học, em chứng kiến Mã Đức Lý và Mai Tử đã nắm tay nhau. Khi vào ăn cơm, em nhìn thấy phía trước một đôi trai gái, chàng trai đút cơm cho cô gái ăn, còn có một cô gái mà em biết đã từng cùng em tham gia phản đối quan hệ trước hôn nhân… ...Cô ấy nói khi đang học đại học tuyệt đối không nói chuyện yêu đương, nhưng em nhìn thấy cô ấy đã nắm tay một chàng trai dường như rất vui vẻ…
Lý Lộ Từ gật đầu trong vô thức, khi ăn cơm An Tri Thủy không nói gì nhiều, vẫn còn chút xấu hổ, nhưng khi vào thư viện ngồi vào nơi sáng sủa, đột nhiên lại nói nhiều lên, xem ra hồi trưa cô không có tâm trạng.
- Mc Curry biết em và anh yêu nhau, em đã thừa nhận.
Lý Lộ Từ không thể tin được, hắn quay đầu nhìn An Tri Thủy, cô gái đang cúi đầu đẹp một cách tinh khiết, trong sáng, đang hồi hộp nhìn xuống mặt bàn, rồi lại nhìn lên vách tường phía trước như có gì ở đó. Máy quạt đang quay tròn trên đỉnh đầu, ma sát tạo ra âm thanh rột rạt. Đôi môi đỏ bừng của An Tri Thủy đang bị chiếc răng trắng như sứ cắn chặt, nhìn bàn tay thật to của Lý Lộ Từ đặt lên bàn, cô nhẹ nhàng cầm lấy cảm giác thật quen thuộc ấm áp, lại nắm chặt. Một cô gái khác ngồi bàn đối diện ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy. An Tri Thủy nhẹ nhàng thở một hơi, gương mặt vốn hồng hào giờ đây lại càng hồng thêm bởi trong lòng cô đang có cảm giác xấu hổ. Hàng lông mi khẽ khép lại, rung động, dường như sắp có giọt nước sắp rơi xuống.
- Sau này nếu có người hỏi bạn gái của anh là ai...Anh ....Anh...
An Tri Thủy dường như không thở được nữa, cố gắng nhưng không nói nên lời. Hắn liền chạy lại cầm tay cô nói:
- Anh cứ nói....Là An Tri Thủy, có thể nói cho người khác....
Khi Lý Lộ Từ rút bàn tay mình khỏi bàn tay nhỏ bé của An Tri Thủy ra, nắm lấy tay cô, nhìn ánh mặt trời ban trưa (*) chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, da cô không nhìn thấy một chút tỳ vết, tinh xảo như sứ men xanh.
(*Chỗ này nguyên bản là sau giờ Ngọ, giờ Ngọ là khoảng 11h-13h, tức là đầu giờ chiều)
Lý Lộ Từ trong lòng vui sướng hạnh phúc, cuối cùng rồi cũng qua được rào cản này.
Buổi chiều đi học, hai người lại cùng ngồi một chỗ. Tuy nhiên khác với các cặp tình nhân khác, vừa mới ngồi với nhau là hận không thể dính vào với nhau, khoe khoang tình yêu nồng nhiệt của họ, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy không xa không gần ngồi cùng chỗ, nhìn, nghe giảng, vẽ tranh rồi lại ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn nhau, hai ánh mắt đối diện, ánh mắt hắn vui mừng, ánh mắt cô ngượng ngùng.
Không khoe khoang hạnh phúc của chính mình cho cả thế giới, hai người im lặng ngồi ở một góc trong phòng, ngòi bút ca hát tưng bừng, chính là những dòng ghi chép mà không người nào hiểu.
Lý Lộ Từ biết rằng, hắn và An Tri Thủy yêu nhau không phải để giải quyết nhu cầu bản năng của một giống đực thừa hormone, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy vẫn như lúc ở chung một nhà, thỉnh thoảng mới nắm tay, ngẫu nhiên cũng chỉ hôn nhẹ vào má hoặc trán, còn ở môi thì rất hiếm, ở nhà cũng có quy tắc sống chung.
Hắn cũng không thèm để ý này nọ, chỉ cần An Tri Thủy không ngần ngại, có thể chấp nhận sự thật này là được rồi. An Tri Thủy cũng rất mong muốn Lý Lộ Từ có thể thông qua cuộc thi toàn quốc. Dù Lý Lộ Từ rất nắm chắc khả năng nhưng hắn vẫn muốn cùng An Tri Thủy ôn tập.
Trung tuần tháng chín, Lý Lộ Từ đã vượt qua kỳ thi một cách xuất sắc. Một tuần sau lại vượt qua cuộc thi tổng hợp. Kỳ thi kết thúc, hắn cảm thấy thật thỏa mái, sau đó lại cảm thấy mù mờ, lại chờ lấy giấy chứng nhận sao? Đây chính là một sự kiện trọng đại trong kế hoạch nhân sinh của hắn. Cuộc sống tương lai của hắn, phòng ở, xe cộ, còn trách nhiệm chăm lo cho em gái đều đặt lên đó.
Hiện tại Lý Lộ Từ không có nhiều cảm giác đắc ý, mãn chí, hắn biết tâm tình mình cuối cùng hóa ra không hề đặt vào đó, hắn phải làm rất nhiều việc, hoặc là nói việc có thể làm nhiều lắm. Tuy nhiên hoàn thành cuộc thi kế toán viên cao cấp rồi, Lý Lộ Từ cảm thấy mình càng có thể bình tĩnh đi làm việc khác, học tập gì đó.
- Cha em không gọi điện thoại cho em.
Sau cuộc thi tổng hợp, Lý Lộ Từ về đến nhà hắn, An Tri Thủy cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi han. Cha cô bảo cô giám sát Lý Lộ Từ nhưng hiện tại Lý Lộ Từ đã thi xong rồi,mặc dù An Tri Thủy còn có một lý do là phải thể nghiệm cuộc sống người thường, nhưng cô cảm thấy ở lại đây đã không còn thích hợp nữa.
Trong lòng An Tri Thủy có chút luyến tiếc. Cô gái nào lại không muốn mình và người thương được sống sớm tối ở cùng nhau chứ. Trước khi ngủ người mình nhìn thấy là hắn, khi ngủ dậy người đầu tiên cô nhìn thấy cũng là hắn chứ?
Nhưng An Tri Thủy không thể tiếp tục ở lại được, nếu còn tức cô là bạn gái hắn, như thế không thích hợp, cũng cần Lý Lộ Từ lo nhiều hơn nữa. Huống chi vài ngày nữa Lý Tử sẽ trở lại, chờ khi nào Lý Tử đến thì mình sẽ ra đi. Nhưng thật tình có cảm giác là mình không thể không đi mới phải đi, cô là một cô gái kiêu ngạo, đương nhiên là không thể như vậy được.
Cha cô không ngờ không hỏi cô khi nào trở về, ngay từ đầu cô đã không hy vọng cha sẽ gọi cô trở về, nhưng hiện giờ cha cô cũng không nói đến chuyện này. An Tri Thủy liền cảm thấy có chút kì lạ, thể nghiệm cuộc sống người thường trong bao lâu là được? An Tri Thủy có rất nhiều cảm nhận phong phú đã trải qua, đó chính là phòng ở chật hẹp, xe chạy bằng xe điện, còn có gì nữa không ta?
Phòng càng nhỏ An Tri Thủy càng thích vì cô cảm giác được có người ở bên cạnh mình. Không giống như ở Viên Hổ Sơn Trang, khi muốn gặp cha, cô phải điện thoại xem cha đang ở đâu rồi đến, chứ tìm thì không thể nào gặp được.
- Không gọi điện không phải rất tốt sao?
Lý Lộ Từ lấy di động của An Tri Thủy, dường như cô không tìm được lý do để ở lại. Lý Lộ Từ không nghĩ cô đi sớm vậy, Lý Tử một tuần nữa mới tập xong nghĩa vụ quân sự, nhưng cho dù Lý Tử trở về thì An Tri Thủy có thể ngủ cùng Lý Tử, có vấn đề gì đâu?
- Cha cô không cần cô, mấy đứa con ngu ngốc đều bị cha mẹ cho vào sọt vứt bỏ.
An Nam Tú giọng điệu bình thản cũng không giống như vui sướng khi có người gặp họa, tuy nhiên nếu quan sát thật kĩ cũng không thể nào biết được là An Nam Tú đang nói đùa giỡn hay chế nhạo thật.
- Nói bậy.
Lý Lộ Từ liếc cô một cái.
- A, em nhớ ra rồi... Ba em và dì Đường chuẩn bị khởi hành hôn lễ nên không nhớ đến.
An Tri Thủy dường như tìm được một lý do chính đáng ai cũng tán thành.
- Chắc là mọi người trong nhà đang rất bận rộn lo chuyện này, khi nào hôn lễ kết thúc ta sẽ bàn lại.
Lý Lộ Từ nhìn thoáng qua tờ báo trên bàn, nhìn thấy An Đông Dương rất khí thế, ông ta lái máy bay để rước dâu. Dùng máy bay A380 tư nhân đi đón dâu, An Đông Dương vì người bạn làm hồng nhan tri kỷ nhiều năm, cử hành một hôn lễ khiến cả thế giới đều chăm chú nhìn.
Tạ Linh tại sao lúc này không có động tĩnh gì? Lý Lộ Từ cảm thấy Tạ Linh không buông tha cho An Tri Thủy, bà ta có thể ra tay vào lúc này, có lẽ bà ta đang đợi thời cơ này.
/490
|