Bây giờ anh nên mau chóng đi tìm An Nam Tú, anh không hi vọng An Nam Tú sẽ phá hủy hôn lễ của An Đông Dương và Đường Tô chứ. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là coi chừng Tạ Linh, đối với An Nam Tú thì bất lực.
Kiều Niệm Nô bất đắc dĩ đảm nhiệm phụ đạo viên cho An Nam Tú ở đại học Quốc gia, nhưng chưa bao giờ chủ động tiếp xúc cùng An Nam Tú, vẫn giữ quy tắc không tiếp xúc, không lợi dụng, không uy hiếp.
Cho dù An Nam Tú tuyên bố rằng căn bản của thuần thuật sư là ở năng lực sáng tạo, nhưng trong mắt Lý Lộ Từ sức phá hoại của An Nam Tú càng khiến người khác kinh ngạc.
Vội vàng cúp máy, nhìn thấy An Tri Thủy không hề kéo cửa buồng tắm, bước tới kéo cửa lại, cũng không hề nhìn trộm, trong lòng thấy hổ thẹn, An Tri Thủy tinh khôi, khờ dại như vậy, bản thân sao có thể không kiêng nể gì lại vấy bẩn? Chính mình nếu còn là con trai, còn có thể nói là lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) mà bị hấp dẫn, bây giờ rõ ràng là trong bộ dạng phụ nữ, không khỏi có vẻ xấu xa, lừa gạt An Tri Thủy như thế, có cần thiết không? Thật sự tình xuân đã quên hết tất cả?
Lý Lộ Từ tỉnh lại , vỗ một bạt tai, lớn tiếng ở ngoài cửa nói:
- Tri Thủy, tôi ra ngoài một lát, tôi giúp cô mang ra cửa.
- Được.
An Tri Thủy lơ đễnh.
Lý Lộ Từ nói xong, vội vàng ra khỏi phòng, An Nam Tú đã đứng ngay ở vị trí giữa, nơi này là chỗ náo nhiệt nhất vào buổi tối, có thể so sánh với thành thị phồn hoa nhất, những trung tâm tiêu tiền, rạp hát, cửa hàng, quán café, khu phố mua sắm, sòng bạn đều ở xung quanh.
- Cô bé này từ đâu tới?
- Ai biết được, nếu là nhân vật như là Cung Hán Dương, Triệu Hoa Lâm, rút tay là 10 triệu thì chẳng có gì ngạc nhiên, chẳng qua cô bé này chỉ 13, 14 tuổi nhưng có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, cũng chẳng có mấy người?
Cung Hán Dương và Triệu Hoa Lâm thường xuyên tham gia một số cuộc đấu giá từ thiện hoặc các hoạt động quyên tặng, nổi tiếng là người từ thiện, Lý Lộ Từ cũng biết tới, nghe đám đông bên ngoài bình luận, liền biết người họ đang nói là An Nam Tú .
- Có người nhìn thấy cô ấy và tiểu thư nhà họ An ở cùng nhau, chứ không phải là người nào trong nhà họ An cả?
- Ở cùng tiểu thư nhà họ An sao... thế cũng chẳng phải nói làm gì, kết giao với tiểu thư nhà họ An được mấy người chứ? Không chừng là cháu gái vị nào trong giới làm ăn.
- Cũng phải, mấy ngày nay toàn là con cháu của họ tới, thân phận cao quý như bọn họ phải mấy ngày nữa mới tới đây.
- Cô ấy cầm con cua... nhớ ra rồi, đó không phải là cô bé cầm con cua sao, ở trên mạng có khá nhiều ảnh chụp của cô bé, con gái tôi rất thích cô ấy, ở nhà có dán một bức ảnh lớn của cô ấy.
Lý Lộ Từ chen vào trong đám đông, An Nam Tú bình thản ngồi, tự nhiên ngồi trên chiếc ghế ở giữa, ánh đèn đường ảm đạm chiếu xuống, cánh hoa lụa dài như một chiếc bóng im lặng, chiếc váy dài che lấp mu bàn chân, trải trên chiếc ghế gỗ dài, hiện ra thân hình mảnh khảnh, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô bé không hiện lên chút điều gì, hai mắt tự nhiên rủ xuống, ôm con kiến Đại bá vương vào lòng, một tay khác thì cẩn trọng nắm lấy một viên trường sinh đan nho nhỏ, con cua uể oải nằm úp sấp uể oải ở đó.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Lộ Từ, vươn tay ra.
Lý Lộ Từ thở dài, bước tới nắm lấy tay cô trở về.
Đám người xem xung quanh tản ra, những nhân viên phục vụ được tiền boa mặt mày hớn hở, An Nam Tú nhắm mắt lẩm bẩm chốc lát, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
- Cô làm gì vậy?
Liếc thấy đám người chỉ trỏ phía sau ít dần, Lý Lộ Từ cuối cùng không nhịn được, 10 triệu, cho dù An Tri Thủy không thèm để ý, Lý Lộ Từ cũng không thể không để ý.
- Không phải theo như ý anh sao?
Mắt An Nam Tú sáng ngời, chớp chớp, thu ánh mắt về bóng đêm tĩnh mịch.
- Chẳng lẽ tôi còn hi vọng cô làm như vậy không thành?
Lý Lộ Từ khó thở.
- Anh cảm thấy tôi vứt bỏ nhiều tiền của An Tri Thủy như vậy, chung quy cũng có chút ân hận, cho nên phải bồi thường cho An Tri Thủy, bất kể tôi phải bồi thường cái gì, đều có lợi với An Tri Thủy, nếu tôi trực tiếp đưa cho An Tri Thủy một viên trường sinh hoàn, như vậy anh sẽ không cần mất công chuyển vận sinh mạng lực cho An Tri Thủy đúng không?
Giọng điệu của An Nam Tú bình tĩnh, sao có thể không rõ suy nghĩ của Lý Lộ Từ chứ? Trưa nay hắn không để ý An Tri Thủy đổi thẻ bài, An Nam Tú liền biết hắn đang nghĩ cái gì.
- Vốn là đạo lý này.
Lý Lộ Từ chột dạ, giả bộ dáng bộ hợp lý hợp tình.
- Tôi nói đạo lý này, thì mới là đạo lý này, đạo lý của người khác, chỉ là đạo lý của người khác thôi.
An Nam Tú một chút tâm ý hối lỗi cũng không có, cứ giống như là bình thường cô giúp đàn kiến này đánh bại một đàn kiến khác, lại làm cho sào huyệt một đàn kiến khác bị phá hủy, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng xin lỗi, nếu như bởi vì cướp mất hạt gạo của một con kiến, mà đối với con kiến yếu đuối xin lỗi, như thế chẳng phải rất buồn cười sao?
- Miệng lưỡi của cô còn đáng ghét hơn cả Tống Tổ Đức.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói:
- Cô nên đừng cho tôi biêt, vừa nãy cô làm như thế, không phải chỉ để chơi đùa thôi sao?
- Tôi chỉ khẳng định một chút người nào là người của Tạ Linh mà thôi.
Mọi chuyện đã xong xuôi rồi, An Nam Tú cũng không tính gạt Lý Lộ Từ.
- Cô xác định như thế nào? Người cho Tạ linh mỗi người một trăm nghìn thẻ tiền?
Lý Lộ Từ đau đầu, An Nam Tú vừa nãy nếu chỉ là mù quáng càn quấy còn được, chuyện này có thể cho qua, nhưng mà rõ ràng không phải cô càn quấy, nếu cô tính toán chuyện gì đấy, như vậy thì thật nguy hiểm.
- Tôi từng nghe qua một câu nói, tính cách con người rất phức tạp. Trong mắt tôi, nhân tính của loài người địa cầu đơn giản chỉ là các loại kiểu, những kiểu thường gặp nhất là loại hám tiền. Tôi thật sự rất khó lý giải, chỉ là một loại sinh vật sống được vài chục năm, đối với của cải mà điên cuồng theo đuổi, nếu muốn có được sinh mạng càng khỏe càng thọ hơn, thì rèn luyện thân thể, tìm chỗ cư trú thích hợp, ăn thực vật tự nhiên như vậy là đủ rồi. Nếu muốn có được các loại tình cảm thỏa mãn nhu cầu tâm linh, bất kể là tình yêu, tình thân, hay tình bạn đều không có quan hệ gì với của cải. Đối với con người mà nói, bất luận loại nào, đạt được thỏa mãn, đều không cần chạy theo tiền bạc của cải vô độ. Nhưng tại sao thực tế không phải vậy? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chung quy chỉ có một đạo lý, đó chính là thói hư tật xấu của sinh vật bậc thấp.
An Nam Tú nắm chặt tay Lý Lộ Từ, trong đám người cô ghét ở đây, rốt cuộc có người không như vậy, vì thế, tay của cô bây giờ nắm chặt lòng bàn tay Lý Lộ Từ .
- Cái gì mà thói hư tật xấu? Không hiểu thì là không hiểu, dù thế nào cũng phải mò mẫm ra kết luận hay sao. Có điều, mọi người đều đang nghĩ, người khác có thì tôi cũng phải có, người khác có thể cho được; tôi cũng cho được; cái thể hiện ra chỉ là sinh vật tự nhiên tìm kiếm môi trường tiến hóa cạnh tranh mà thôi, đến khi xã hội này phát triển tới một mức độ, tiêu chuẩn cạnh tranh thống nhất, lấy của cải làm tiêu chuẩn mà cân nhắc, mọi người nhận thức được càng có nhiều của cải chính là người ưu tú.
Lý Lộ Từ có thể nhận thấy từ góc độ An Nam Tú có thể hiểu hết được loài người phức tạp trên địa cầu này.
- Những điều này không quan trọng, quan trọng là tôi có thể lợi dụng đặc điểm này là được rồi. Ngoài người cùng ở trên thuyền với Tạ Linh, trên thuyền này vẫn còn cả người bố trí sẵn, người ngày đã tiếp xúc với Tạ Linh rồi. Tất nhiên càng có nhiều người không có động tĩnh gì. Tôi dùng 10 triệu để thu hút sự chú ý của mọi người trên thuyền, những người không có chuyện gì tự nhiên sẽ chú ý tới, người của Tạ Linh có mưu đồ, tất nhiên sẽ không chú ý tới. Khi thông tin tôi chẳng có lí do gì mà cho tiền boa truyền đi, những người biết thông tin đại tiểu thư giấu tên quyên tặng một khoản tiền lớn như vậy sẽ rục rịch kéo tới, xem thư vận khí.Còn lại trừ những nhân viên trong phòng động cơ và các khu vực quan trọng, biết được tin tức này, lại không có chuyện gì, vẫn bất động một chỗ, đoán chắc là người của Tạ Linh.
An Nam Tú nhăn mặt, căn bản An Nam Tú cho rằng cách đơn giản nhất là cho thuyền chìm xuống đáy biển.
- Dựa theo cách nói của cô, vừa rồi tôi và An Tri Thủy ở trong phòng, chúng tôi cũng coi là người của Tạ Linh?
Lý Lộ Từ thật không ngờ An Nam Tú nghĩ cách tự mình cho là đúng như vậy, căn bản là xằng bậy.
- Anh nghĩ tôi ngu ngốc sao? Giám sát Tạ Linh không chỉ mỗi tôi, tôi chỉ là một người giám sát Tạ Linh lấy tư liệu những kẻ khả nghi mà thôi. Hiện tại tôi cho rằng nhân vật khả nghi và bọn họ cũng đang nghi ngờ, cả hai bên đều nghĩ là có người khả nghi, đa phần là có thể xác định được, tên của kẻ khả nghi có 208 người, nhân vật khả nghi của tôi là 42 người, trong đó 38 người là trùng lặp. Tạ Linh hẳn là nằm ở giữa 30 đên 35.
An Nam Tú nói xong, bước ra ngoài cửa phòng, dừng chân.
- Trên thuyền này có gần 10 nghìn người, tôi không thể nào xác nhận từng người được, chỉ có thể để bọn họ tìm đến.
- Hóa ra phán đoán của tôi lầm, Tạ Linh không dùng thân thể An Tri Thủy để phá giải hiệu quả thần thuật của tôi. Bà ta bây giờ đang thông qua nghiên cứu cây sinh mệnh, đã thực hiện kỹ thuật khắc long, nói cách khác, chỉ cần đầu của An Tri Thủy hoặc là lớp da, vân vân…. Có thể chế tạo ra một thân thể mới chất chứa ý thức của bà ta.
Tuy rằng Lý Lộ Từ không có thiện cảm với Tạ Linh, nhưng mà không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn Tạ Linh chết, bất kể tình cảm của An Tri Thủy và Tạ Linh có mỏng thế nào, thì Tạ Linh cũng không nên một cách trực tiếp hoặc gián tiếp vì Lý Lộ Từ mà chết.
An Nam Tú giết chết Tạ Linh, tự nhiên là bởi vì Lý Lộ Từ, nếu không An Nam Tú quan tâm tới mấy chuyện Tạ Linh làm gì?
- Buồn cười.
An Nam Tú cười nhạo một tiếng, đi vào phòng, tự nhiên tự tại bước lên lầu.
- Ý của cô là gì?
Lý Lộ Từ vội vàng đuổi theo.
- Ý của cô là Tạ Linh cho dù hoán đổi thân thể cũng không có cách nào phá giải hiệu quả thần thuật của cô?
- Vô ích thôi, dù là bà ta hoán đổi thân thể, cơ thể bà ta vẫn bị ý thức của bà ta khống chế như vậy, đến lúc đó ý thức cũ sẽ khống chế cơ thể mới.
An Nam Tú hồn nhiên, không thèm để ý nói:
- Tôi đã nói với bà ta rồi, trừ phi bà ta có thể tìm thấy đại hiền triết thần thuật sư có tinh thần lực khống chế ở trên tôi, nếu không, căn bản không thể giải trừ loại hiệu quả này.
Tạ Linh thật sự là một bi kịch, Lý Lộ Từ cũng cảm thấy bi ai, nghiên cứu khoa học của Tạ Linh chung quy không thể đối kháng thần thuật của Thiên Vân thần cảnh , chẳng lẽ như thế có nghĩa là không cần biết nghiên cứu sinh nghiên cứu như thế nào, trái đất cũng không thể chống lại sự xâm lấn của Thiên Vân thần cảnh sao?
Hi vọng vào nỗ lực của đám người Kiều Niệm Nô, không cần cũng vô ích giống như Tạ Linh.
Kiều Niệm Nô bất đắc dĩ đảm nhiệm phụ đạo viên cho An Nam Tú ở đại học Quốc gia, nhưng chưa bao giờ chủ động tiếp xúc cùng An Nam Tú, vẫn giữ quy tắc không tiếp xúc, không lợi dụng, không uy hiếp.
Cho dù An Nam Tú tuyên bố rằng căn bản của thuần thuật sư là ở năng lực sáng tạo, nhưng trong mắt Lý Lộ Từ sức phá hoại của An Nam Tú càng khiến người khác kinh ngạc.
Vội vàng cúp máy, nhìn thấy An Tri Thủy không hề kéo cửa buồng tắm, bước tới kéo cửa lại, cũng không hề nhìn trộm, trong lòng thấy hổ thẹn, An Tri Thủy tinh khôi, khờ dại như vậy, bản thân sao có thể không kiêng nể gì lại vấy bẩn? Chính mình nếu còn là con trai, còn có thể nói là lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) mà bị hấp dẫn, bây giờ rõ ràng là trong bộ dạng phụ nữ, không khỏi có vẻ xấu xa, lừa gạt An Tri Thủy như thế, có cần thiết không? Thật sự tình xuân đã quên hết tất cả?
Lý Lộ Từ tỉnh lại , vỗ một bạt tai, lớn tiếng ở ngoài cửa nói:
- Tri Thủy, tôi ra ngoài một lát, tôi giúp cô mang ra cửa.
- Được.
An Tri Thủy lơ đễnh.
Lý Lộ Từ nói xong, vội vàng ra khỏi phòng, An Nam Tú đã đứng ngay ở vị trí giữa, nơi này là chỗ náo nhiệt nhất vào buổi tối, có thể so sánh với thành thị phồn hoa nhất, những trung tâm tiêu tiền, rạp hát, cửa hàng, quán café, khu phố mua sắm, sòng bạn đều ở xung quanh.
- Cô bé này từ đâu tới?
- Ai biết được, nếu là nhân vật như là Cung Hán Dương, Triệu Hoa Lâm, rút tay là 10 triệu thì chẳng có gì ngạc nhiên, chẳng qua cô bé này chỉ 13, 14 tuổi nhưng có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, cũng chẳng có mấy người?
Cung Hán Dương và Triệu Hoa Lâm thường xuyên tham gia một số cuộc đấu giá từ thiện hoặc các hoạt động quyên tặng, nổi tiếng là người từ thiện, Lý Lộ Từ cũng biết tới, nghe đám đông bên ngoài bình luận, liền biết người họ đang nói là An Nam Tú .
- Có người nhìn thấy cô ấy và tiểu thư nhà họ An ở cùng nhau, chứ không phải là người nào trong nhà họ An cả?
- Ở cùng tiểu thư nhà họ An sao... thế cũng chẳng phải nói làm gì, kết giao với tiểu thư nhà họ An được mấy người chứ? Không chừng là cháu gái vị nào trong giới làm ăn.
- Cũng phải, mấy ngày nay toàn là con cháu của họ tới, thân phận cao quý như bọn họ phải mấy ngày nữa mới tới đây.
- Cô ấy cầm con cua... nhớ ra rồi, đó không phải là cô bé cầm con cua sao, ở trên mạng có khá nhiều ảnh chụp của cô bé, con gái tôi rất thích cô ấy, ở nhà có dán một bức ảnh lớn của cô ấy.
Lý Lộ Từ chen vào trong đám đông, An Nam Tú bình thản ngồi, tự nhiên ngồi trên chiếc ghế ở giữa, ánh đèn đường ảm đạm chiếu xuống, cánh hoa lụa dài như một chiếc bóng im lặng, chiếc váy dài che lấp mu bàn chân, trải trên chiếc ghế gỗ dài, hiện ra thân hình mảnh khảnh, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô bé không hiện lên chút điều gì, hai mắt tự nhiên rủ xuống, ôm con kiến Đại bá vương vào lòng, một tay khác thì cẩn trọng nắm lấy một viên trường sinh đan nho nhỏ, con cua uể oải nằm úp sấp uể oải ở đó.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Lộ Từ, vươn tay ra.
Lý Lộ Từ thở dài, bước tới nắm lấy tay cô trở về.
Đám người xem xung quanh tản ra, những nhân viên phục vụ được tiền boa mặt mày hớn hở, An Nam Tú nhắm mắt lẩm bẩm chốc lát, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
- Cô làm gì vậy?
Liếc thấy đám người chỉ trỏ phía sau ít dần, Lý Lộ Từ cuối cùng không nhịn được, 10 triệu, cho dù An Tri Thủy không thèm để ý, Lý Lộ Từ cũng không thể không để ý.
- Không phải theo như ý anh sao?
Mắt An Nam Tú sáng ngời, chớp chớp, thu ánh mắt về bóng đêm tĩnh mịch.
- Chẳng lẽ tôi còn hi vọng cô làm như vậy không thành?
Lý Lộ Từ khó thở.
- Anh cảm thấy tôi vứt bỏ nhiều tiền của An Tri Thủy như vậy, chung quy cũng có chút ân hận, cho nên phải bồi thường cho An Tri Thủy, bất kể tôi phải bồi thường cái gì, đều có lợi với An Tri Thủy, nếu tôi trực tiếp đưa cho An Tri Thủy một viên trường sinh hoàn, như vậy anh sẽ không cần mất công chuyển vận sinh mạng lực cho An Tri Thủy đúng không?
Giọng điệu của An Nam Tú bình tĩnh, sao có thể không rõ suy nghĩ của Lý Lộ Từ chứ? Trưa nay hắn không để ý An Tri Thủy đổi thẻ bài, An Nam Tú liền biết hắn đang nghĩ cái gì.
- Vốn là đạo lý này.
Lý Lộ Từ chột dạ, giả bộ dáng bộ hợp lý hợp tình.
- Tôi nói đạo lý này, thì mới là đạo lý này, đạo lý của người khác, chỉ là đạo lý của người khác thôi.
An Nam Tú một chút tâm ý hối lỗi cũng không có, cứ giống như là bình thường cô giúp đàn kiến này đánh bại một đàn kiến khác, lại làm cho sào huyệt một đàn kiến khác bị phá hủy, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng xin lỗi, nếu như bởi vì cướp mất hạt gạo của một con kiến, mà đối với con kiến yếu đuối xin lỗi, như thế chẳng phải rất buồn cười sao?
- Miệng lưỡi của cô còn đáng ghét hơn cả Tống Tổ Đức.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói:
- Cô nên đừng cho tôi biêt, vừa nãy cô làm như thế, không phải chỉ để chơi đùa thôi sao?
- Tôi chỉ khẳng định một chút người nào là người của Tạ Linh mà thôi.
Mọi chuyện đã xong xuôi rồi, An Nam Tú cũng không tính gạt Lý Lộ Từ.
- Cô xác định như thế nào? Người cho Tạ linh mỗi người một trăm nghìn thẻ tiền?
Lý Lộ Từ đau đầu, An Nam Tú vừa nãy nếu chỉ là mù quáng càn quấy còn được, chuyện này có thể cho qua, nhưng mà rõ ràng không phải cô càn quấy, nếu cô tính toán chuyện gì đấy, như vậy thì thật nguy hiểm.
- Tôi từng nghe qua một câu nói, tính cách con người rất phức tạp. Trong mắt tôi, nhân tính của loài người địa cầu đơn giản chỉ là các loại kiểu, những kiểu thường gặp nhất là loại hám tiền. Tôi thật sự rất khó lý giải, chỉ là một loại sinh vật sống được vài chục năm, đối với của cải mà điên cuồng theo đuổi, nếu muốn có được sinh mạng càng khỏe càng thọ hơn, thì rèn luyện thân thể, tìm chỗ cư trú thích hợp, ăn thực vật tự nhiên như vậy là đủ rồi. Nếu muốn có được các loại tình cảm thỏa mãn nhu cầu tâm linh, bất kể là tình yêu, tình thân, hay tình bạn đều không có quan hệ gì với của cải. Đối với con người mà nói, bất luận loại nào, đạt được thỏa mãn, đều không cần chạy theo tiền bạc của cải vô độ. Nhưng tại sao thực tế không phải vậy? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chung quy chỉ có một đạo lý, đó chính là thói hư tật xấu của sinh vật bậc thấp.
An Nam Tú nắm chặt tay Lý Lộ Từ, trong đám người cô ghét ở đây, rốt cuộc có người không như vậy, vì thế, tay của cô bây giờ nắm chặt lòng bàn tay Lý Lộ Từ .
- Cái gì mà thói hư tật xấu? Không hiểu thì là không hiểu, dù thế nào cũng phải mò mẫm ra kết luận hay sao. Có điều, mọi người đều đang nghĩ, người khác có thì tôi cũng phải có, người khác có thể cho được; tôi cũng cho được; cái thể hiện ra chỉ là sinh vật tự nhiên tìm kiếm môi trường tiến hóa cạnh tranh mà thôi, đến khi xã hội này phát triển tới một mức độ, tiêu chuẩn cạnh tranh thống nhất, lấy của cải làm tiêu chuẩn mà cân nhắc, mọi người nhận thức được càng có nhiều của cải chính là người ưu tú.
Lý Lộ Từ có thể nhận thấy từ góc độ An Nam Tú có thể hiểu hết được loài người phức tạp trên địa cầu này.
- Những điều này không quan trọng, quan trọng là tôi có thể lợi dụng đặc điểm này là được rồi. Ngoài người cùng ở trên thuyền với Tạ Linh, trên thuyền này vẫn còn cả người bố trí sẵn, người ngày đã tiếp xúc với Tạ Linh rồi. Tất nhiên càng có nhiều người không có động tĩnh gì. Tôi dùng 10 triệu để thu hút sự chú ý của mọi người trên thuyền, những người không có chuyện gì tự nhiên sẽ chú ý tới, người của Tạ Linh có mưu đồ, tất nhiên sẽ không chú ý tới. Khi thông tin tôi chẳng có lí do gì mà cho tiền boa truyền đi, những người biết thông tin đại tiểu thư giấu tên quyên tặng một khoản tiền lớn như vậy sẽ rục rịch kéo tới, xem thư vận khí.Còn lại trừ những nhân viên trong phòng động cơ và các khu vực quan trọng, biết được tin tức này, lại không có chuyện gì, vẫn bất động một chỗ, đoán chắc là người của Tạ Linh.
An Nam Tú nhăn mặt, căn bản An Nam Tú cho rằng cách đơn giản nhất là cho thuyền chìm xuống đáy biển.
- Dựa theo cách nói của cô, vừa rồi tôi và An Tri Thủy ở trong phòng, chúng tôi cũng coi là người của Tạ Linh?
Lý Lộ Từ thật không ngờ An Nam Tú nghĩ cách tự mình cho là đúng như vậy, căn bản là xằng bậy.
- Anh nghĩ tôi ngu ngốc sao? Giám sát Tạ Linh không chỉ mỗi tôi, tôi chỉ là một người giám sát Tạ Linh lấy tư liệu những kẻ khả nghi mà thôi. Hiện tại tôi cho rằng nhân vật khả nghi và bọn họ cũng đang nghi ngờ, cả hai bên đều nghĩ là có người khả nghi, đa phần là có thể xác định được, tên của kẻ khả nghi có 208 người, nhân vật khả nghi của tôi là 42 người, trong đó 38 người là trùng lặp. Tạ Linh hẳn là nằm ở giữa 30 đên 35.
An Nam Tú nói xong, bước ra ngoài cửa phòng, dừng chân.
- Trên thuyền này có gần 10 nghìn người, tôi không thể nào xác nhận từng người được, chỉ có thể để bọn họ tìm đến.
- Hóa ra phán đoán của tôi lầm, Tạ Linh không dùng thân thể An Tri Thủy để phá giải hiệu quả thần thuật của tôi. Bà ta bây giờ đang thông qua nghiên cứu cây sinh mệnh, đã thực hiện kỹ thuật khắc long, nói cách khác, chỉ cần đầu của An Tri Thủy hoặc là lớp da, vân vân…. Có thể chế tạo ra một thân thể mới chất chứa ý thức của bà ta.
Tuy rằng Lý Lộ Từ không có thiện cảm với Tạ Linh, nhưng mà không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn Tạ Linh chết, bất kể tình cảm của An Tri Thủy và Tạ Linh có mỏng thế nào, thì Tạ Linh cũng không nên một cách trực tiếp hoặc gián tiếp vì Lý Lộ Từ mà chết.
An Nam Tú giết chết Tạ Linh, tự nhiên là bởi vì Lý Lộ Từ, nếu không An Nam Tú quan tâm tới mấy chuyện Tạ Linh làm gì?
- Buồn cười.
An Nam Tú cười nhạo một tiếng, đi vào phòng, tự nhiên tự tại bước lên lầu.
- Ý của cô là gì?
Lý Lộ Từ vội vàng đuổi theo.
- Ý của cô là Tạ Linh cho dù hoán đổi thân thể cũng không có cách nào phá giải hiệu quả thần thuật của cô?
- Vô ích thôi, dù là bà ta hoán đổi thân thể, cơ thể bà ta vẫn bị ý thức của bà ta khống chế như vậy, đến lúc đó ý thức cũ sẽ khống chế cơ thể mới.
An Nam Tú hồn nhiên, không thèm để ý nói:
- Tôi đã nói với bà ta rồi, trừ phi bà ta có thể tìm thấy đại hiền triết thần thuật sư có tinh thần lực khống chế ở trên tôi, nếu không, căn bản không thể giải trừ loại hiệu quả này.
Tạ Linh thật sự là một bi kịch, Lý Lộ Từ cũng cảm thấy bi ai, nghiên cứu khoa học của Tạ Linh chung quy không thể đối kháng thần thuật của Thiên Vân thần cảnh , chẳng lẽ như thế có nghĩa là không cần biết nghiên cứu sinh nghiên cứu như thế nào, trái đất cũng không thể chống lại sự xâm lấn của Thiên Vân thần cảnh sao?
Hi vọng vào nỗ lực của đám người Kiều Niệm Nô, không cần cũng vô ích giống như Tạ Linh.
/490
|