Lý Lộ Từ đang cầm một quyển “Kinh tế pháp” đọc, cảm thấy kinh doanh cần phải có tài trời phú, bởi vì một thương nhân từ con số không gây dựng sự nghiệp, cần rất nhiều quyết định, rất nhiều phán đoán, rất nhiều sự lựa chọn, những quyết định, phán đoán, lựa chọn này có lẽ từ vô số tin tức hỗn độn tổng hợp lại, cuối cùng nhận thức vào một ngành tiến quân, giống như bố của An Tri Thủy, chính là một người rất giỏi.
Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân chắc chắn không thích hợp để gây dựng sự nghiệp, giống như hắn bây giờ hẳn có rất nhiều ưu thế lợi dụng khả năng độc đáo để tạo ra tiền bạc, nhưng hắn lại không biết bắt đầu như thế nào, lựa chọn như thế nào, làm thế nào để thực hiện ý tưởng trong đầu.
Hắn nghĩ mình hay vẫn cứ ổn định làm kế toán viên cao cấp đi, như vậy người khác bảo mình làm gì, sau đó làm tốt những việc đó là được rồi.
Có phải là chẳng có tiền đồ gì không?
Lý Lộ Từ sờ sờ đầu, ngáp một cái, giật mình cảm thấy chủ yếu là áp lực kinh tế không phải là nguyên nhân lớn như trước, quan trọng là, tuổi thọ của hắn lớn hơn những người bình thường, vì thế tâm tính sẽ có nhiều thay đổi lớn, giống như trước kia, hắn sẽ rất hâm mộ những người thành công như bố của An Tri Thủy, sẽ coi họ là tấm gương học tập, nhưng bây giờ không thế nữa, cho dù họ có thành công hơn nữa cũng khó mà sống qua trăm tuổi.
Trong mắt An Nam Tú, một nghìn tuổi cũng không đủ, ngay cả người già cũng không tính.
Đến lúc những nhân vật oai phong một cõi ấy chết đi, bản thân hắn lúc đó vẫn sẽ bình tĩnh nhìn thế giới này thay đổi.
So sánh với vũ trụ huyền bí, vô tận, dốc sức làm ra nhiều sản nghiệp làm gì, chỉ cần mình và em gái sống yên ổn, có một ít vốn sống gắn bó với nhau là đủ rồi.
Lý Lộ Từ cảm thấy mình và em gái vừa sinh ra đã gắn bó, gần gũi, tình cảnh này sẽ không thay đổi, sẽ mãi như vậy.
Hắn đeo tai nghe nhạc, thiếu rất nhiều cảm giác bức thiết nhanh chóng thành công, đọc sách đã là một nửa thành công, đương nhiên cũng có nguyên nhân ăn quả trường sinh.
Hắn gập sách nhớ lại nội dung trước đó, rõ ràng ở trong đầu một lượt, chờ khi mở to mắt, phát hiện An Nam Tú đang khó xử nhìn kem cây của cô, hình như đang khó quyết định xem ăn hay không ăn?
- Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, vứt đi, lại không cần cô phải tiết kiệm.
Lý Lộ Từ chưa thống kê qua An Nam Tú 1 ngày muốn ăn bao nhiêu cây kem, thùng rác trong nhà không biết có bao nhiêu giấy kem cây, bản thân ở nhà cũng chưa nhìn qua bao nhiêu lần trên miệng cô không có kem.
Lý Lộ Từ chỉ mua kem bán sỉ, một đồng bốn cây, tuy nhiên hắn đương nhiên vẫn nói cho An Nam Tú là năm hào một cây, nếu không kiến thức kinh tế cơ bản của cô về xã hội này lại rối loạn.
Nghe Lý Lộ Từ nói như vậy, An Nam Tú đang cau mày lập tức giãn ra, há miệng to ăn hết cây kem, còn lại mỗi cái que cầm trong tay quơ quơ nhìn về Lý Lộ Từ ra uy.
Lý Lộ Từ cầm sách che trước mắt mình, cô gái quật cường mà không được tự nhiên như vậy, đúng là không có cách nào với cô ấy.
An Nam Tú ăn xong kem liền hối hận, Lý Lộ Từ đáng ghét chết đi được, việc gì phải nhìn cô, cô vốn không muốn ăn, muốn vứt đi, hắn ta thế nào cũng nhìn cô, cô không muốn làm theo ý của hắn ta, lập tức ăn luôn.
An Nam Tú chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ miệng trôi xuống, tập trung ở dạ dày, lạnh lạnh, sau đó cả người run run, thân thể cứng đơ như bị rút gân vậy.
An Nam Tú thu mình trong góc ghế, cầm gối ôm trước ngực, cô cảm thấy thật sự mình rất ngốc, tuy nhiên cái này không thể trách cô, đều là lỗi của Lý Lộ Từ.
Tiểu Yến Tử vô tư ngây thơ trong ti vi vẫn đang gây sức ép, An Nam Tú lại không có tâm tư xem, cô cảm thấy lồng ngực bị đè nén ghê gớm, cái hơi thở rét lạnh kia dần dần ngưng tụ, dường như di chuyển xuống chỗ bụng.
Nên ăn chút đan dược gì sao? Trong lòng An Nam Tú có chút rối loạn, suy xét cẩn thận xem hiệu quả của đan dược đối với biến đổi của cơ thể so với trước kia, cơ thể của cô bây giờ càng ngày càng giống với người Trái đất, mà những viên đan dược kia là dựa vào cấu tạo cơ thể người ở Thiên Vân thần cảnh nghiên cứu tạo nên, cô có thể cảm thấy tình trạng của mình hiện tại liên quan đến việc thay đổi căn bản của thân thể, nhưng cô lại chẳng lấy việc mổ xẻ dân bản địa nghiên cứu cẩn thận, cũng không rõ lắm cô phải ăn đan dược gì, ăn bao nhiêu.
Cô bây giờ rất yếu rồi, nhưng những đan dược của cô, là công chúa trưởng của An Nam hoàng thất, không phải là những cực phẩm quý hiếm, căn bản không chịu được công dụng chữa trị mạnh mẽ đến cực điểm của đan dược.
Khí lạnh ở bụng lan tỏa ra, giống như nhập vào tứ chi bát hài, sau đó cô bắt đầu thấy rét run cả người.
An Nam Tú lấy tất cả gối ôm đè lên người, bàn tay lạnh lẽo, quan trọng nhất mà cũng là gay go nhất, bụng bắt đầu từng đợt quặn đau, là kiểu đau từng đợt từng đợt, lúc đầu có thể chịu đựng được, vì rất nhanh là qua đi, nhưng trên trán An Nam Tú rất nhanh liền đổ mồ hôi lạnh, cái kiểu đau đớn như có cái gì ở dưới bụng nhảy lên, rất nhanh liền khiến cô chỉ có thể cắn chặt răng, không thể để mình phát ra tiếng gì.
An Nam Tú muốn tự mình về phòng, nhưng đôi chân tinh tế kia dường như không nghe lời sai bảo, dường như cả người đông cứng lại, lạnh run.
Tại sao lại như vậy? An Nam Tú nhớ hắn đã từng nhắc nhở mình, nhưng… nhưng ai bảo hắn nhìn mình chứ. An Nam Tú đau đến mức chảy cả nước mắt.
Lý Lộ Từ duỗi thẳng người, chân đạp tới người An Nam Tú, đang muốn rút về lại phát hiện cô dường như đang run run, nghi ngờ bỏ sách xuống tới xem, liền giật mình.
- Làm sao thế?
Lý Lộ Từ vội vàng ngồi dậy, sờ sờ trán cô, không phải sốt, kiểu như này bị cảm lạnh rồi.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, trên trán có mấy giọt mồ hôi li ti, bị Lý Lộ Từ vừa sờ vào, trở nên ướt sũng, căm giận trừng mắt nhìn hắn, nói không để ý tới hắn.
- Đến lúc này rồi, cô vẫn còn trông đợi gì, cô vừa nhìn tôi tôi liền có thể hiểu được sao?
Lý Lộ Từ vội lo lắng, cô bé quật cường như thế này làm cho người ta không biết làm sao, thường xuyên tự mình chuốc họa vào thân.
An Nam Tú vốn không để ý đến hắn, ai bảo hắn đi một mình ăn uống cùng An Tri Thủy, biết rành rành cô không thích An Tri Thủy, ai bảo hắn không cho cô đi cùng, ai bảo hắn và An Tri Thủy ăn hết đồ ăn rồi mà một lúc lâu sau mới về…
Cô chỉ có thể đau đớn ôm bụng, ngang bướng đối kháng với Lý Lộ Từ, rất nhiều lúc cô đã học được thỏa hiệp, bất hòa với Lý Lộ Từ dựa vào thân phận công chúa điện hạ mà tính toán, nhưng cô cảm thấy chuyện này không dễ thỏa hiệp, nếu không, nói không chừng An Tri Thủy kia sẽ ... cướp mất Lý Lộ Từ của cô.
Cô đã coi Lý Lộ Từ là tài sản riêng của mình, ai bảo anh ta là quan thị vệ cho mình chứ, anh ta không nên như thế này, không nên ở cùng An Tri Thủy, cô không vui.
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô đang ấn bụng, tuy rằng sau kì kinh đầu của con gái những lần sau đều không theo quy luật, không biết khi nào sẽ đến, nhưng ngẫm lại cô ta vừa nãy vẫn khoẻ... Lý Lộ Từ đã biết rồi, vừa nãy cô như sói nhai hổ nuốt ăn kem cây, chính là muốn cho hắn thấy, loại kem thuần túy này chính là khối băng, bình thường từ từ liếm thành nước ăn thì không có việc gì, cứ như vậy nuốt cục băng xuống, thì làm cho phủ tạng cơ thể đều hòa tan theo cục băng đó, nội tạng là phần yếu nhất của cơ thể, cô gây sức ép như vậy có thể không cảm lạnh sao? Hơn nữa, lại là thời gian kinh nguyệt, lập tức liền dẫn đến hậu quả xấu.
Nếu là bình thường, Lý Lộ Từ nhất định phải trêu đùa cô một phen, tự làm tự chịu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy làm sao còn cười được? Đau bụng kinh bình thường không sao, tuy rằng đến lúc nguy hiểm có thể làm cho người ta chết đi sống lại, nhưng chung quy không có vấn đề gì lớn, nhưng mà kiểu đau do bỗng nhiên bị cảm lạnh, nếu xử lý không kịp thời không chừng sẽ kéo theo nguồn gốc của bệnh tật.
- Cô có thuốc gì giảm đau không?
Lý Lộ Từ vội vàng kêu lên.
An Nam Tú ở đó vẫn khăng khăng ngang bướng, Lý Lộ Từ thật là sợ cô, nói không để ý đến hắn, không ngờ đến cả mạng sống cũng không cần.
Đụng tới cô gái như vậy, Lý Lộ Từ không có cách nào, cũng không thể mặc kệ cô ấy, vội vàng chạy đến phòng tắm lấy một chậu nước ấm đặt dưới chân cô, sau đó cho nước nóng vào bình thủy tinh, nhét vào trước bụng cô.
- Cố chịu một chút, nếu không khỏe, bọn tôi cho cô vào bệnh viện.
Lý Lộ Từ lại đi pha nước mật đường đỏ tới.
Túi đường mật lớn, An Nam Tú vẫn chưa hề động qua, liên hệ đến sở thích ăn đồ ngọt của cô, cô chắc chắn không ghét nước đường mật mà cảm thấy mình uống rồi sẽ bị Lý Lộ Từ phát hện cô đến ngày đó.
- Có đỡ chút không?
Nhìn thấy An Nam Tú mặt mày vẫn nhăn nhó, Lý Lộ Từ đặt nước đường mật ở một bên, định xem tình hình thế nào.
An Nam Tú vẫn không để ý đến hắn, quay đầu đi, nhắm chặt mắt, đôi lông mi dài không ngừng run run, thân hình nho nhỏ mềm mại co lại một khối.
Lý Lộ Từ cúi đầu vừa nhìn, không ngờ cô lại ném bình nước ấm sang ,ppkt bên.
- Cô không muốn sống nữa hả?
Lý Lộ Từ trong lòng tức giận. An Nam Tú này, dứt khoát không nghe lời, hòn đá trong nhà xí vừa xấu vừa thối, chưa thấy qua tính cách xấu nào như vậy.
- Anh quản tôi, anh đi chơi với An Tri Thủy đi.. tôi sẽ không để ý đến anh nữa...
An Nam Tú uể oải hừ hừ.
Lý Lộ Từ thật muốn bế cô ném lên sofa, sau đó hung hăng lấy tay đánh vào cái mông kia, dạy dỗ cô một trận cẩn thận, giày vò mình như vậy sao?
Lý Lộ Từ lấy bình nước ấm nhét vào hai chân và bụng giữa, An Nam Tú lại lấy ra.
Lý Lộ Từ lại nhét vào.
An Nam Tú lại lấy ra.
Qua lại mấy cái, An Nam Tú cũng không cho Lý Lộ Từ để vào, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Lộ Từ, dáng vẻ hung dữ, chỉ có điều không có chút khí thế của công chúa điện hạ thường ngày, thở hổn hển.
Lý Lộ Từ không kiên nhẫn được nữa, bế cô lên, An Nam Tú ra sức đánh lại, thề không nói thêm câu nào nữa, cắn môi chống cự, giơ hai nắm tay không ngừng đánh hắn.
Sức lực của cô lúc này sao có thể làm gì được Lý Lộ Từ , tự cắn vào môi mình đỏ hết lên.
Lý Lộ Từ bế cô vào trong lòng, ngồi trên sofa, hắn không nói câu nào, chỉ trừng mắt nhìn cô, sau đó ôm chặt cô vào trong lòng mình, cánh tay cường tráng nắm chặt lấy cái tay đánh loạn xạ của cô, lấy bình nước nóng nhét vào trước bụng cô, tay kia đặt trên chân cô, không cho cô nhúc nhích.
Lý Lộ Từ cũng mệt quá, lúc đó thể lực không tính làm gì, quan trọng là không muốn làm cô bị thương, đặc biết chú ý tới cảm giác của cô, vẫn còn chút giận dữ, An Nam Tú này uống nhầm thuốc rồi sao?
Lý Lộ Từ chờ tôi khỏe rồi, lại phóng điện anh, phóng điện chết anh, phóng điện giật nhà anh thành thịt nướng, một miếng thịt nướng lớn! An Nam Tú âm thầm thề, mở to hai mắt, vẫn lườm Lý Lộ Từ, dường như muốn lườm hắn đến chết.
Lý Lộ Từ cũng không chịu thua, lườm lại.
Dáng bộ hai người như là đang cẩn thận đếm lông mi đối phương, hơn nữa lại là kiểu đếm đi đếm lại cũng không rành mạch mà rầu rĩ bực bội.
Bình nước nóng hơi bỏng, khiến cho làn da mềm mại của An Nam Tú có chút cảm thấy đau, lại xua tan từng đợt đau trong bụng kia.
Vẫn đau như thế, nhưng lại dễ chịu hơn, An Nam Tú thế nào cũng không ngờ, một bình nước nóng sao có thể giải quyết hết mọi chuyện của cô.
Nhưng cũng không tha thứ cho Lý Lộ Từ được.
Nếu như chỉ là Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ăn cơm, không mang về cho cô, An Nam Tú thật sự sẽ không tức giận như thế này, căn bản là đã nói rõ với Lý Bán Trang, Lý Bán Trang không tuân thủ ước định.
Quan trọng hơn là, Lý Lộ Từ làm chuyện như vậy, sau khi trở về cũng không tới tìm cô nói rõ, không xin lỗi, xem xem cô có tức giận không, dáng bộ anh ta và An Tri Thủy đi chơi, một chút quan hệ với An Nam Tú cũng không có, An Nam Tú có thể không tức giận sao?
Cho nên dựa theo logic của An Nam Tú, đã như vậy thì việc cô đau bụng cũng chẳng liên quan gì đến anh ta, nên mới không cần anh ta chăm sóc, không cần anh ta tới thương hại mình, đồ Lý Lộ Từ thối.
Lý Lộ Từ và cô lườm nhau một hồi, cuối cùng cũng chịu thua, mấy việc trừng mắt, cáu kỉnh, Lý Lộ Từ không theo nổi bản lĩnh của công chúa điện hạ.
Nếu dựa vào ai càng khó tính, càng hồ đồ làm căn cứ quyết định ai kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Lý Lộ Từ nghĩ hoàng đế của Thiên vân ngoại trừ cô còn ai thích hợp hơn nữa?
Lý Lộ Từ cảm thấy, nếu có một vị hoàng đế bệ hạ như vậy, vì Thiên Vân đế quốc thậm chí tất cả mọi người trên cây hái xuống của Thiên Vân thần cảnh mà suy nghĩ, Lý Lộ Từ phát huy tinh thần võ sĩ của chủ nghĩa nhân đạo, nên nghĩ cách giữ An Nam Tú lại, ở trên trái đất phóng tia chớp là được rồi, tha cho đồng bào của cô đi.
Lý Lộ Từ không hiểu được người của An Nam hoàng thất nghĩ gì. Để An Nam Tú kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ sự thật lại vô lý như vậy, những người tầng lớp hạ lưu đều là do Hoàng đế dùng gậy vàng tạo ra?
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc bối rối, người thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Thiên Vân không tới phiên hắn quan tâm, bây giờ hắn chỉ để ý đến việc An Nam Tú đau bụng là được rồi.
Cả người An Nam Tú không còn run rẩy nữa, cũng không rét như vừa nãy, dù 2 người chiến đấu 1 phen, nhưng cũng làm cô bị thiệt, Lý Lộ Từ bây giờ cũng không biết cô có đỡ hơn không, hỏi cô cô cũng sẽ không nói gì.
Lý Lộ Từ ôm chặt cô, người cô nho nhỏ, thân hình nhỏ bé và yếu ớt của cô được Lý Lộ Từ ôm chặt trong ngực, cả người cô dường như chà vào ngực hắn, ngực cô mềm vì sức ép chặt của 2 cánh tay, áo ngủ hở ra một bên lộ ra một chút phần ngực trắng mịn khiến cho Lý Lộ Từ lập tức phải nhìn đi chỗ khác.
Nào biết hắn vừa nhìn đi chỗ khác lại càng nhìn thấy nhiều hơn, áo ngủ hở ra, cả đùi và chân đều lộ ra, làn da trắng trẻo tỏa ra vầng sáng, nói chung hôm nay cô không mặc mấy kiểu đồ con sexy, chỉ có một chiếc quần con có miếng lót trắng trắng ở trong.
Lý Lộ Từ cảm thấy cơ thể mình có gì tán loạn, An Nam Tú cảm lạnh, hắn lại nóng hẳn lên.
Hắn không dám nhìn linh tinh, kéo áo ngủ cô lại, một bên mặc niệm cô mới mười bốn tuổi, hắn cũng không phải là ông chú biến thái, tư tưởng phải rắn chắc, lòng phải ngay thẳng, cô như em gái mình mấy năm trước.
Nghĩ như vậy, trong lòng thanh tịnh nhiều, coi An Nam Tú là em gái là được rồi, cậu bất kể thế nào cũng không có suy nghĩ gì với em gái.
Cậu ngẩng đầu xem TV, liền ôm An Nam Tú như vậy xem TV.
Hai má An Nam Tú có chút hồng hào, cô vẫn trừng trừng mắt, hắn ta có phản ứng thế nào cũng không thèm để ý.
Cô cũng chú ý tới bộ dạng mình bây giờ cũng rất khó chịu, nhưng hắn ta ôm mình như vậy, không phải An Nam Tú không muốn giãy dụa, không phải cô lưu luyến cái ôm khiến cho bụng mình đỡ hơn rất nhiều, chỉ là cô không giãy ra được.
An Nam Tú cúi đầu.
Lý Lộ Từ làm gì có tâm trạng xem TV, lập tức nhận ra thay đổi nhỏ này, cô không còn lườm nữa, thái độ đương nhiên rất mềm mỏng.
Lý Lộ Từ sao có thể biết từ trước đến nay cùng cô phân cao thấp, nhìn thấy cô lùi bước như vậy, Lý Lộ Từ đương nhiên càng thêm chủ động, không đối kháng nữa, thử thả lỏng cô một chút.
- Tự mình ngoan ngoãn uống nước đường mật đi, hay là tôi ép cô uống?
An Nam Tú không lên tiếng, cô không trả lời vấn đề như thế, ngoan ngoãn uống? Cô không phải trẻ con, giống như cô là đứa trẻ nghịch ngợm, An Nam Tú không nghe hắn ta dỗ như vậy, đương nhiên cũng không phải hắn ta dọa cô, cô mới không cần.
Lý Lộ Từ lấy nước đường, để thìa tới trước miệng thổi thổi, miệng đặt bên thìa, không bỏng.
Để thìa vào miệng An Nam Tú đôi môi mềm đỏ thắm của cô khẽ mở, uống.
- Đồ độc ác…
An Nam Tú nhẹ nhàng hừ một tiếng, hai má dường như hồng hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Lý Lộ Từ không nhịn được, lấy mũi huých vào trán cô, mỉm cười.
Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân chắc chắn không thích hợp để gây dựng sự nghiệp, giống như hắn bây giờ hẳn có rất nhiều ưu thế lợi dụng khả năng độc đáo để tạo ra tiền bạc, nhưng hắn lại không biết bắt đầu như thế nào, lựa chọn như thế nào, làm thế nào để thực hiện ý tưởng trong đầu.
Hắn nghĩ mình hay vẫn cứ ổn định làm kế toán viên cao cấp đi, như vậy người khác bảo mình làm gì, sau đó làm tốt những việc đó là được rồi.
Có phải là chẳng có tiền đồ gì không?
Lý Lộ Từ sờ sờ đầu, ngáp một cái, giật mình cảm thấy chủ yếu là áp lực kinh tế không phải là nguyên nhân lớn như trước, quan trọng là, tuổi thọ của hắn lớn hơn những người bình thường, vì thế tâm tính sẽ có nhiều thay đổi lớn, giống như trước kia, hắn sẽ rất hâm mộ những người thành công như bố của An Tri Thủy, sẽ coi họ là tấm gương học tập, nhưng bây giờ không thế nữa, cho dù họ có thành công hơn nữa cũng khó mà sống qua trăm tuổi.
Trong mắt An Nam Tú, một nghìn tuổi cũng không đủ, ngay cả người già cũng không tính.
Đến lúc những nhân vật oai phong một cõi ấy chết đi, bản thân hắn lúc đó vẫn sẽ bình tĩnh nhìn thế giới này thay đổi.
So sánh với vũ trụ huyền bí, vô tận, dốc sức làm ra nhiều sản nghiệp làm gì, chỉ cần mình và em gái sống yên ổn, có một ít vốn sống gắn bó với nhau là đủ rồi.
Lý Lộ Từ cảm thấy mình và em gái vừa sinh ra đã gắn bó, gần gũi, tình cảnh này sẽ không thay đổi, sẽ mãi như vậy.
Hắn đeo tai nghe nhạc, thiếu rất nhiều cảm giác bức thiết nhanh chóng thành công, đọc sách đã là một nửa thành công, đương nhiên cũng có nguyên nhân ăn quả trường sinh.
Hắn gập sách nhớ lại nội dung trước đó, rõ ràng ở trong đầu một lượt, chờ khi mở to mắt, phát hiện An Nam Tú đang khó xử nhìn kem cây của cô, hình như đang khó quyết định xem ăn hay không ăn?
- Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, vứt đi, lại không cần cô phải tiết kiệm.
Lý Lộ Từ chưa thống kê qua An Nam Tú 1 ngày muốn ăn bao nhiêu cây kem, thùng rác trong nhà không biết có bao nhiêu giấy kem cây, bản thân ở nhà cũng chưa nhìn qua bao nhiêu lần trên miệng cô không có kem.
Lý Lộ Từ chỉ mua kem bán sỉ, một đồng bốn cây, tuy nhiên hắn đương nhiên vẫn nói cho An Nam Tú là năm hào một cây, nếu không kiến thức kinh tế cơ bản của cô về xã hội này lại rối loạn.
Nghe Lý Lộ Từ nói như vậy, An Nam Tú đang cau mày lập tức giãn ra, há miệng to ăn hết cây kem, còn lại mỗi cái que cầm trong tay quơ quơ nhìn về Lý Lộ Từ ra uy.
Lý Lộ Từ cầm sách che trước mắt mình, cô gái quật cường mà không được tự nhiên như vậy, đúng là không có cách nào với cô ấy.
An Nam Tú ăn xong kem liền hối hận, Lý Lộ Từ đáng ghét chết đi được, việc gì phải nhìn cô, cô vốn không muốn ăn, muốn vứt đi, hắn ta thế nào cũng nhìn cô, cô không muốn làm theo ý của hắn ta, lập tức ăn luôn.
An Nam Tú chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ miệng trôi xuống, tập trung ở dạ dày, lạnh lạnh, sau đó cả người run run, thân thể cứng đơ như bị rút gân vậy.
An Nam Tú thu mình trong góc ghế, cầm gối ôm trước ngực, cô cảm thấy thật sự mình rất ngốc, tuy nhiên cái này không thể trách cô, đều là lỗi của Lý Lộ Từ.
Tiểu Yến Tử vô tư ngây thơ trong ti vi vẫn đang gây sức ép, An Nam Tú lại không có tâm tư xem, cô cảm thấy lồng ngực bị đè nén ghê gớm, cái hơi thở rét lạnh kia dần dần ngưng tụ, dường như di chuyển xuống chỗ bụng.
Nên ăn chút đan dược gì sao? Trong lòng An Nam Tú có chút rối loạn, suy xét cẩn thận xem hiệu quả của đan dược đối với biến đổi của cơ thể so với trước kia, cơ thể của cô bây giờ càng ngày càng giống với người Trái đất, mà những viên đan dược kia là dựa vào cấu tạo cơ thể người ở Thiên Vân thần cảnh nghiên cứu tạo nên, cô có thể cảm thấy tình trạng của mình hiện tại liên quan đến việc thay đổi căn bản của thân thể, nhưng cô lại chẳng lấy việc mổ xẻ dân bản địa nghiên cứu cẩn thận, cũng không rõ lắm cô phải ăn đan dược gì, ăn bao nhiêu.
Cô bây giờ rất yếu rồi, nhưng những đan dược của cô, là công chúa trưởng của An Nam hoàng thất, không phải là những cực phẩm quý hiếm, căn bản không chịu được công dụng chữa trị mạnh mẽ đến cực điểm của đan dược.
Khí lạnh ở bụng lan tỏa ra, giống như nhập vào tứ chi bát hài, sau đó cô bắt đầu thấy rét run cả người.
An Nam Tú lấy tất cả gối ôm đè lên người, bàn tay lạnh lẽo, quan trọng nhất mà cũng là gay go nhất, bụng bắt đầu từng đợt quặn đau, là kiểu đau từng đợt từng đợt, lúc đầu có thể chịu đựng được, vì rất nhanh là qua đi, nhưng trên trán An Nam Tú rất nhanh liền đổ mồ hôi lạnh, cái kiểu đau đớn như có cái gì ở dưới bụng nhảy lên, rất nhanh liền khiến cô chỉ có thể cắn chặt răng, không thể để mình phát ra tiếng gì.
An Nam Tú muốn tự mình về phòng, nhưng đôi chân tinh tế kia dường như không nghe lời sai bảo, dường như cả người đông cứng lại, lạnh run.
Tại sao lại như vậy? An Nam Tú nhớ hắn đã từng nhắc nhở mình, nhưng… nhưng ai bảo hắn nhìn mình chứ. An Nam Tú đau đến mức chảy cả nước mắt.
Lý Lộ Từ duỗi thẳng người, chân đạp tới người An Nam Tú, đang muốn rút về lại phát hiện cô dường như đang run run, nghi ngờ bỏ sách xuống tới xem, liền giật mình.
- Làm sao thế?
Lý Lộ Từ vội vàng ngồi dậy, sờ sờ trán cô, không phải sốt, kiểu như này bị cảm lạnh rồi.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, trên trán có mấy giọt mồ hôi li ti, bị Lý Lộ Từ vừa sờ vào, trở nên ướt sũng, căm giận trừng mắt nhìn hắn, nói không để ý tới hắn.
- Đến lúc này rồi, cô vẫn còn trông đợi gì, cô vừa nhìn tôi tôi liền có thể hiểu được sao?
Lý Lộ Từ vội lo lắng, cô bé quật cường như thế này làm cho người ta không biết làm sao, thường xuyên tự mình chuốc họa vào thân.
An Nam Tú vốn không để ý đến hắn, ai bảo hắn đi một mình ăn uống cùng An Tri Thủy, biết rành rành cô không thích An Tri Thủy, ai bảo hắn không cho cô đi cùng, ai bảo hắn và An Tri Thủy ăn hết đồ ăn rồi mà một lúc lâu sau mới về…
Cô chỉ có thể đau đớn ôm bụng, ngang bướng đối kháng với Lý Lộ Từ, rất nhiều lúc cô đã học được thỏa hiệp, bất hòa với Lý Lộ Từ dựa vào thân phận công chúa điện hạ mà tính toán, nhưng cô cảm thấy chuyện này không dễ thỏa hiệp, nếu không, nói không chừng An Tri Thủy kia sẽ ... cướp mất Lý Lộ Từ của cô.
Cô đã coi Lý Lộ Từ là tài sản riêng của mình, ai bảo anh ta là quan thị vệ cho mình chứ, anh ta không nên như thế này, không nên ở cùng An Tri Thủy, cô không vui.
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô đang ấn bụng, tuy rằng sau kì kinh đầu của con gái những lần sau đều không theo quy luật, không biết khi nào sẽ đến, nhưng ngẫm lại cô ta vừa nãy vẫn khoẻ... Lý Lộ Từ đã biết rồi, vừa nãy cô như sói nhai hổ nuốt ăn kem cây, chính là muốn cho hắn thấy, loại kem thuần túy này chính là khối băng, bình thường từ từ liếm thành nước ăn thì không có việc gì, cứ như vậy nuốt cục băng xuống, thì làm cho phủ tạng cơ thể đều hòa tan theo cục băng đó, nội tạng là phần yếu nhất của cơ thể, cô gây sức ép như vậy có thể không cảm lạnh sao? Hơn nữa, lại là thời gian kinh nguyệt, lập tức liền dẫn đến hậu quả xấu.
Nếu là bình thường, Lý Lộ Từ nhất định phải trêu đùa cô một phen, tự làm tự chịu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy làm sao còn cười được? Đau bụng kinh bình thường không sao, tuy rằng đến lúc nguy hiểm có thể làm cho người ta chết đi sống lại, nhưng chung quy không có vấn đề gì lớn, nhưng mà kiểu đau do bỗng nhiên bị cảm lạnh, nếu xử lý không kịp thời không chừng sẽ kéo theo nguồn gốc của bệnh tật.
- Cô có thuốc gì giảm đau không?
Lý Lộ Từ vội vàng kêu lên.
An Nam Tú ở đó vẫn khăng khăng ngang bướng, Lý Lộ Từ thật là sợ cô, nói không để ý đến hắn, không ngờ đến cả mạng sống cũng không cần.
Đụng tới cô gái như vậy, Lý Lộ Từ không có cách nào, cũng không thể mặc kệ cô ấy, vội vàng chạy đến phòng tắm lấy một chậu nước ấm đặt dưới chân cô, sau đó cho nước nóng vào bình thủy tinh, nhét vào trước bụng cô.
- Cố chịu một chút, nếu không khỏe, bọn tôi cho cô vào bệnh viện.
Lý Lộ Từ lại đi pha nước mật đường đỏ tới.
Túi đường mật lớn, An Nam Tú vẫn chưa hề động qua, liên hệ đến sở thích ăn đồ ngọt của cô, cô chắc chắn không ghét nước đường mật mà cảm thấy mình uống rồi sẽ bị Lý Lộ Từ phát hện cô đến ngày đó.
- Có đỡ chút không?
Nhìn thấy An Nam Tú mặt mày vẫn nhăn nhó, Lý Lộ Từ đặt nước đường mật ở một bên, định xem tình hình thế nào.
An Nam Tú vẫn không để ý đến hắn, quay đầu đi, nhắm chặt mắt, đôi lông mi dài không ngừng run run, thân hình nho nhỏ mềm mại co lại một khối.
Lý Lộ Từ cúi đầu vừa nhìn, không ngờ cô lại ném bình nước ấm sang ,ppkt bên.
- Cô không muốn sống nữa hả?
Lý Lộ Từ trong lòng tức giận. An Nam Tú này, dứt khoát không nghe lời, hòn đá trong nhà xí vừa xấu vừa thối, chưa thấy qua tính cách xấu nào như vậy.
- Anh quản tôi, anh đi chơi với An Tri Thủy đi.. tôi sẽ không để ý đến anh nữa...
An Nam Tú uể oải hừ hừ.
Lý Lộ Từ thật muốn bế cô ném lên sofa, sau đó hung hăng lấy tay đánh vào cái mông kia, dạy dỗ cô một trận cẩn thận, giày vò mình như vậy sao?
Lý Lộ Từ lấy bình nước ấm nhét vào hai chân và bụng giữa, An Nam Tú lại lấy ra.
Lý Lộ Từ lại nhét vào.
An Nam Tú lại lấy ra.
Qua lại mấy cái, An Nam Tú cũng không cho Lý Lộ Từ để vào, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Lộ Từ, dáng vẻ hung dữ, chỉ có điều không có chút khí thế của công chúa điện hạ thường ngày, thở hổn hển.
Lý Lộ Từ không kiên nhẫn được nữa, bế cô lên, An Nam Tú ra sức đánh lại, thề không nói thêm câu nào nữa, cắn môi chống cự, giơ hai nắm tay không ngừng đánh hắn.
Sức lực của cô lúc này sao có thể làm gì được Lý Lộ Từ , tự cắn vào môi mình đỏ hết lên.
Lý Lộ Từ bế cô vào trong lòng, ngồi trên sofa, hắn không nói câu nào, chỉ trừng mắt nhìn cô, sau đó ôm chặt cô vào trong lòng mình, cánh tay cường tráng nắm chặt lấy cái tay đánh loạn xạ của cô, lấy bình nước nóng nhét vào trước bụng cô, tay kia đặt trên chân cô, không cho cô nhúc nhích.
Lý Lộ Từ cũng mệt quá, lúc đó thể lực không tính làm gì, quan trọng là không muốn làm cô bị thương, đặc biết chú ý tới cảm giác của cô, vẫn còn chút giận dữ, An Nam Tú này uống nhầm thuốc rồi sao?
Lý Lộ Từ chờ tôi khỏe rồi, lại phóng điện anh, phóng điện chết anh, phóng điện giật nhà anh thành thịt nướng, một miếng thịt nướng lớn! An Nam Tú âm thầm thề, mở to hai mắt, vẫn lườm Lý Lộ Từ, dường như muốn lườm hắn đến chết.
Lý Lộ Từ cũng không chịu thua, lườm lại.
Dáng bộ hai người như là đang cẩn thận đếm lông mi đối phương, hơn nữa lại là kiểu đếm đi đếm lại cũng không rành mạch mà rầu rĩ bực bội.
Bình nước nóng hơi bỏng, khiến cho làn da mềm mại của An Nam Tú có chút cảm thấy đau, lại xua tan từng đợt đau trong bụng kia.
Vẫn đau như thế, nhưng lại dễ chịu hơn, An Nam Tú thế nào cũng không ngờ, một bình nước nóng sao có thể giải quyết hết mọi chuyện của cô.
Nhưng cũng không tha thứ cho Lý Lộ Từ được.
Nếu như chỉ là Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ăn cơm, không mang về cho cô, An Nam Tú thật sự sẽ không tức giận như thế này, căn bản là đã nói rõ với Lý Bán Trang, Lý Bán Trang không tuân thủ ước định.
Quan trọng hơn là, Lý Lộ Từ làm chuyện như vậy, sau khi trở về cũng không tới tìm cô nói rõ, không xin lỗi, xem xem cô có tức giận không, dáng bộ anh ta và An Tri Thủy đi chơi, một chút quan hệ với An Nam Tú cũng không có, An Nam Tú có thể không tức giận sao?
Cho nên dựa theo logic của An Nam Tú, đã như vậy thì việc cô đau bụng cũng chẳng liên quan gì đến anh ta, nên mới không cần anh ta chăm sóc, không cần anh ta tới thương hại mình, đồ Lý Lộ Từ thối.
Lý Lộ Từ và cô lườm nhau một hồi, cuối cùng cũng chịu thua, mấy việc trừng mắt, cáu kỉnh, Lý Lộ Từ không theo nổi bản lĩnh của công chúa điện hạ.
Nếu dựa vào ai càng khó tính, càng hồ đồ làm căn cứ quyết định ai kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Lý Lộ Từ nghĩ hoàng đế của Thiên vân ngoại trừ cô còn ai thích hợp hơn nữa?
Lý Lộ Từ cảm thấy, nếu có một vị hoàng đế bệ hạ như vậy, vì Thiên Vân đế quốc thậm chí tất cả mọi người trên cây hái xuống của Thiên Vân thần cảnh mà suy nghĩ, Lý Lộ Từ phát huy tinh thần võ sĩ của chủ nghĩa nhân đạo, nên nghĩ cách giữ An Nam Tú lại, ở trên trái đất phóng tia chớp là được rồi, tha cho đồng bào của cô đi.
Lý Lộ Từ không hiểu được người của An Nam hoàng thất nghĩ gì. Để An Nam Tú kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ sự thật lại vô lý như vậy, những người tầng lớp hạ lưu đều là do Hoàng đế dùng gậy vàng tạo ra?
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc bối rối, người thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Thiên Vân không tới phiên hắn quan tâm, bây giờ hắn chỉ để ý đến việc An Nam Tú đau bụng là được rồi.
Cả người An Nam Tú không còn run rẩy nữa, cũng không rét như vừa nãy, dù 2 người chiến đấu 1 phen, nhưng cũng làm cô bị thiệt, Lý Lộ Từ bây giờ cũng không biết cô có đỡ hơn không, hỏi cô cô cũng sẽ không nói gì.
Lý Lộ Từ ôm chặt cô, người cô nho nhỏ, thân hình nhỏ bé và yếu ớt của cô được Lý Lộ Từ ôm chặt trong ngực, cả người cô dường như chà vào ngực hắn, ngực cô mềm vì sức ép chặt của 2 cánh tay, áo ngủ hở ra một bên lộ ra một chút phần ngực trắng mịn khiến cho Lý Lộ Từ lập tức phải nhìn đi chỗ khác.
Nào biết hắn vừa nhìn đi chỗ khác lại càng nhìn thấy nhiều hơn, áo ngủ hở ra, cả đùi và chân đều lộ ra, làn da trắng trẻo tỏa ra vầng sáng, nói chung hôm nay cô không mặc mấy kiểu đồ con sexy, chỉ có một chiếc quần con có miếng lót trắng trắng ở trong.
Lý Lộ Từ cảm thấy cơ thể mình có gì tán loạn, An Nam Tú cảm lạnh, hắn lại nóng hẳn lên.
Hắn không dám nhìn linh tinh, kéo áo ngủ cô lại, một bên mặc niệm cô mới mười bốn tuổi, hắn cũng không phải là ông chú biến thái, tư tưởng phải rắn chắc, lòng phải ngay thẳng, cô như em gái mình mấy năm trước.
Nghĩ như vậy, trong lòng thanh tịnh nhiều, coi An Nam Tú là em gái là được rồi, cậu bất kể thế nào cũng không có suy nghĩ gì với em gái.
Cậu ngẩng đầu xem TV, liền ôm An Nam Tú như vậy xem TV.
Hai má An Nam Tú có chút hồng hào, cô vẫn trừng trừng mắt, hắn ta có phản ứng thế nào cũng không thèm để ý.
Cô cũng chú ý tới bộ dạng mình bây giờ cũng rất khó chịu, nhưng hắn ta ôm mình như vậy, không phải An Nam Tú không muốn giãy dụa, không phải cô lưu luyến cái ôm khiến cho bụng mình đỡ hơn rất nhiều, chỉ là cô không giãy ra được.
An Nam Tú cúi đầu.
Lý Lộ Từ làm gì có tâm trạng xem TV, lập tức nhận ra thay đổi nhỏ này, cô không còn lườm nữa, thái độ đương nhiên rất mềm mỏng.
Lý Lộ Từ sao có thể biết từ trước đến nay cùng cô phân cao thấp, nhìn thấy cô lùi bước như vậy, Lý Lộ Từ đương nhiên càng thêm chủ động, không đối kháng nữa, thử thả lỏng cô một chút.
- Tự mình ngoan ngoãn uống nước đường mật đi, hay là tôi ép cô uống?
An Nam Tú không lên tiếng, cô không trả lời vấn đề như thế, ngoan ngoãn uống? Cô không phải trẻ con, giống như cô là đứa trẻ nghịch ngợm, An Nam Tú không nghe hắn ta dỗ như vậy, đương nhiên cũng không phải hắn ta dọa cô, cô mới không cần.
Lý Lộ Từ lấy nước đường, để thìa tới trước miệng thổi thổi, miệng đặt bên thìa, không bỏng.
Để thìa vào miệng An Nam Tú đôi môi mềm đỏ thắm của cô khẽ mở, uống.
- Đồ độc ác…
An Nam Tú nhẹ nhàng hừ một tiếng, hai má dường như hồng hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Lý Lộ Từ không nhịn được, lấy mũi huých vào trán cô, mỉm cười.
/490
|