Ba người Mã Đức Lý ăn xong rồi đi trước. Lý Lộ Từ cũng ăn xong. Chỉ còn lại An Nam Tú từ từ nhai từng miếng một, bởi vì cô ấy phải ăn rau, việc này là một việc rất là đau khổ.
- Vừa rồi ba người kia là bạn của anh à?
An Nam tú nhìn theo bóng ba người nói.
- Đúng rồi.
Lý Lộ Từ khen cô.
- Vừa nãy biểu hiện rất tốt.
Bởi vì ngược với An Tri Thủy, An Nam Tú đối với Mã Đức Lí ba người họ rất nể tình, hơn nữa lại còn chủ động nói ra câu nói này.
- Nhìn bọn họ có vẻ ngốc hơn anh, anh nên kết bạn với những người ưu tú hơn.
An Nam Tú không để ý từ lời khen của Lý Lộ Từ.
- Nhìn tôi rất ngu sao?
Lý Lộ Từ rất tức giận.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
An Nam Tú nói một cách hiển nhiên.
- Cô cần phải hiểu rõ một đạo lý, trước khi kết bạn không phải là xem người đó có ưu tú hay không, điều quan trọng nhất là người đó có một tấm lòng tốt, mọi việc đều phải thẳng thắn, trong mắt không có điều gì xấu, như vậy là đủ rồi.Cho dù người ấy là ngu ngốc hay là thiên tài, đáp ứng đủ điều dó thì có thể làm người bạn tốt, nếu không một người ưu tú tâm quá xấu, tôi cũng sẽ không kết bạn với người đó.
Lý Lộ Từ nói rất nghiêm túc.
- Sau này không cho cô nói những lời không hay về bạn tôi.
An Nam Tú bĩu môi, cô ấy làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục, rất không tán thành.
- Lúc chúng ta mới bắt đầu, tôi cũng đã nói qua với cô. Nếu cô chọn một người có tiền có quyền, nói không chừng tốt hơn cho cô rất nhiều, cô cũng nói rồi, không chừng những người như vậy chỉ biết lợi dụng cô, rất khó đối phó. So với những người đó, tôi tự nhiên thấy không ưu tú bằng họ, nhưng bản thân cô tự nghĩ xem, an tâm ở cùng tôi hay ở cùng họ để sống sung sướng?
Lý Lộ Từ gạt đĩa thức ăn sang một bên.
- Cô nói đạo lý này đúng hay không?
An Nam Tú không nói. Lý Lộ Từ nói không sai, nhưng còn lâu cô mới dễ dàng thừa nhận sai lầm.
- Lý Lộ Từ, trước khi cậu lên lớp, chủ nhiệm bảo cậu đi giải thích về vài vấn đề.
An Tri Thủy bưng đĩa thức ăn đã xuất hiện.
Quả nhiên, không may mắn thoát khỏi, Lý Lộ Từ thở dài.
Theo quy mô của của Đại học quốc gia, người cùng tên cùng giới tính bình thường có thể nhìn thấy, nhưng tên Lý Lộ Từ thì toàn bộ Trường quốc gia chỉ có một người, cái tên này của hắn có 2 chữ thường thấy, khi tổ hợp lại với nhau thì lại rất ít thấy. Đương nhiên có những chủ đề về lĩnh vực tương quan trên mạng đều dễ gặp.
Sự việc hôm nay không phải là việc nhỏ, không có nghĩ một cô bé với những sự việc lộn xộn có liên quan. Nhưng cô ấy đá nhiều cái cửa lớp đi tìm Lý Lộ Từ cũng khiến cho tất cả mọi người đều phải nhớ cái tên Lý Lộ Từ. Chỉ cần tìm tòi trên máy tính một chút thì toàn bộ tư liệu về Lí Lý Lộ Từ đều tìm ra, chỉ có một duy nhất.
An Nam Tú nhìn thấy An Tri Thủy, tâm tình không tốt, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ăn của cô ấy. Mà Ngược lại, cô ấy ăn rau càng nhanh. Lý Bán Trang không sao, nhưng hai con thỏ của An Thủy Thủy nói nhỏ cũng không nhỏ, An Nam Tú có thể không so với Lí Bán Trang, nhưng nhất định phải so với An Tri Thủy.
- Trước hết cho tôi chuẩn bị tâm lý chút đã, sự tình nghiêm trọng không?
Có một lớp trưởng làm bạn, có phiền phức gì tóm lại luôn có thể tùy tiện đề ra. Lý Lộ Từ tức giận nhìn thoáng qua An Nam Tú cũng đang căm giạn nhìn An Tri Thủy, sau đó hỏi thăm An Tri Thủy một chút, cũng chuẩn bị một chút tâm lí.
- Đây là vấn đến có ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường học, đặc biệt hôm nay là ngày hội gặp mặt của hai trường đại học Oxford và đại học quốc gia, Bộ giáo dục và bí thư tỉnh cho đến lãnh đạo có liên quan rất là chú ý đến việc này. Vấn đề phát sinh như thế này đối với trường học có ảnh hưởng vô cùng xấu.
An Nam Tú rất nghiêm túc nói, thấy Lý Lộ Từ không ngừng lườm An Nam Tú, giọng dịu đi một chút:
- Tuy nhiên vì buổi hội giao lưu của trường học là trên lầu hành chính, mặt khác các nơi phát sinh khác đều được khống chế kịp thời, cho nên không tạo nên kết quả nghiêm trọng, lại thêm cậu cũng không biết chuyện, chủ nhiệm hệ cũng gặp cậu trước để tìm hiểu về sự tình. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu đưa An Nam Tú đi cùng để giải thích.
- Tôi đi một mình, một mình tôi....đến lúc đó An Nam Tú làm phiền bạn chăm sóc một chút, đưa cô ấy cùng đi, vốn là giải thích một chút thì vấn đề được giải quyết rồi, khẳng định là được.
Lý Lộ Từ kiên quyết không chấp nhận ý kiến của An Tri Thủy.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ, nói thì cũng đúng, đưa An Nam Tú đi khẳng định là việc xấu, cô cũng đã lĩnh giáo sự thất lễ ngạo mạn của An Nam Tú cùng với bản lĩnh làm không khí càng dẫn thêm sự ác liệt.
- Tôi cùng đi với anh, chẳng lẽ vẫn có người tìm phiền phức đến cho anh? Muốn chết hay sao?
An nam Tú ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng nói.
Lý Lộ Từ chính là là người thân nhất với An Nam Tú trên thế giới này, cô sẽ không cho phép ai bắt nạt hắn đâu, chỉ có An Nam Tú mới có thể bắt nạt hắn.
– Nếu cô đi, thì tôi sẽ chết.
Lý Lộ Từ phất tay, làm một cử chỉ đánh đòn.
An Nam Tú lại đỏ mặt, mũi hừ hừ hai tiếng, chung qui lại không còn kiên trì nữa, cúi đầu ăn vặt.
- Được rồi, lát nữa mình đưa cô ấy đến phòng làm việc rồi đợi cậu ở đó.
Kì thực An Tri Thủy cũng không muốn chăm sóc An Nam Tú, đứa bé này có thể khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét, nhưng An Tri Thủy lúc ở cùng với An Nam Tú trong lòng sẽ cảm thấy chút vui vẻ, bởi vì có người xử lí sự việc so với cô ấy còn kém hơn.
- Tú công chúa, lát nữa đi cùng tôi, được không?
An Tri Thủy lại xin ý kiến của An Nam Tú.
An Nam Tú không nói, lặng lẽ cũng đã là giữ thể diện cho An Tri Thủy rồi.
- Mình nghĩ cô ấy muốn làm quen một chút cuộc sống của trường học cũng là điều tốt.
An Tri Thủy bỏ bát đũa xuống, có chút lời muốn nói:
- Mình cảm thấy cô ấy không thể cứ sống nhàn rỗi mãi như thế, mỗi ngày không có việc gì làm. Tuổi của cô ấy đúng là tuổi học, thời kì này có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh quan, thế giới quan, đạo đức quan, giáo dục của trường học có tác dụng rất lớn. Cậu có thấy cách làm việc hôm nay của cô ấy chính là vô kỉ luật. Bất kì một đứa bé nào được đi học nào đều không thể không biết tôn trọng giáo viên, không tôn trọng sự việc của lớp.
- Một đám dân bản xứ, sao ta phải trọng bọn họ?
An Nam Tú cười nhạt nói, An Nam Tú đương nhiên là hiểu việc tôn trọng giáo viên, nhưng điều kiện tiên quyết giáo viên là những bậc Thần thuật sư Đại hiền triết được xếp hạng trước cô trong Thần đường.
An Nam Thủy xem như không nghe thấy An Nam Tú nói, đối diện là một cô bé, bên ngoài chợt trở lên mạnh mẽ hơn, người luôn luôn phải đến thời điểm đứng trước đối thủ mạnh mẽ mới tự tin được, Trước mặt Lý Lộ Từ An Tri Thủy có thể khóc thút thít, nhưng trước mặt An Nam Tú cô tự giác có biểu hiện của một người chị cả sừng sỏ.
- Tôi cũng muốn, nhưng cô ây không có hộ khẩu, có trường học nào tiếp nhận cô ấy? Cứ cho là tìm học ở trường dân lập cũng phải có chứng minh thư.
Lý Lộ Từ sao lại chưa nghĩ qua chứ, công vệc mỗi ngày của An Nam Tú trong cách nhìn của Lý Lộ Từ thật vô nghĩa, nhìn kiến, đi dạo, ăn kem cây, xem Hoàn châu cách cách học thành ngữ, sau đó thì ăn rồi ngủ.
Điện thoại di động và máy tính mua về căn bản là cô ấy chưa dùng qua, Lý Lộ Từ đều muốn lấy hai cái thứ đó bán đi.
- Đây cũng là vấn đề khó, nhưng hình như những đúa trẻ ở viện trẻ Phúc Lợi cũng có thể lên lớp được phải không?
An Tri Thủy cũng không phải không có chút kinh nghiệm sống nào.
- Đấy là hộ khẩu tập thể, mình cũng không thể đưa cô ấy đến Viện Phúc Lợi.h
Bậy giờ sự bảo hộ của Lý Lộ Từ đối với An Nam Tú đặc biệt mạnh, bởi vì An Nam Tú tức giận lên sẽ phóng điện, sẽ lấy những đồ vật lạ từ trong dây đeo tay, tính khí rất xấu, rất nóng nảy, nhưng rất nhiều lúc trong mắt của Lý Lộ Từ, cô ấy cũng chỉ là cô bé mà thôi. Đau bụng thì làm nũng, chỉ là đứa trẻ muốn được người dụ dỗ uống nước đường đỏ mà thôi. Cô ấy lại xinh đẹp quá mức, đặc biệt đối với những kẻ có niềm đam mê biến thái mà nói, An Nam Tú sẽ khiến cho những kẻ đó muốn phát đên lên, viện Phúc Lợi địa phương này cũng không ít kẻ xấu, nếu muốn đưa An Nam Tú đi, Lý Lộ Từ sẽ liều mạng.
- Mình hỏi dì Đường một chút.
An Tri Thủy gọi điện cho dì Đường, say đó nói vài câu, An Tri Thủy liền đưa điện thoại cho Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, là vấn đề hộ khẩu của đứa bé kia sao?s
Tiếng của dì Đường vẫn là cái giọng khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, rất tùy ý và dễ dàng khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
- Đúng vậy, cháu muốn cô ấy đi học, chính vấn đề là hộ khẩu của cô ấy.
Lý Lộ Từ có chút kì quái nhìn thoáng An Nam Tú, cô ấy lại có thể không lên tiếng, chẳng lẽ cô ấy thật không có ý kiến, đồng ý đi học? Hắn muốn hỏi cô trước, ai biết An Tri Thủy gọi điện trực tiếp.
Tuy nhiên vấn đề hộ khẩu luôn phải giải quyết.
- Cô ấy nên đi học, có đưa trẻ nào lại không đi học, lúc nào ngây ngốc ở nhà thì cũng chẳng ra sao cả... chỉ là cô ấy ở nhà con bảo lâu rồi?
Dì Đường ở đầu bên kia gật đầu nói.v
- Hơn một tháng.
- Ý dì nói là từ lúc cô bé không có nhà để về đến bây giờ.
- Cũng là hơn một tháng rồi.
- Hơn một tháng thì hơi ngắn, nếu có thể là nửa năm thì có thể được nhập hộ khẩu mới ở đây rồi.
Dì Đường có chút khó xử nói.
Lý Lộ Từ yên tĩnh chờ, bởi vì đối phương cũng không có ý từ chối, rõ ràng là đang suy nghĩ cái gì đó.
- Như vậy đi, cháu đừng gác máy, để dì hỏi chút.
- Được rồi, cám ơn.
Sau đó Lý Lộ Từ liền nghe thấy dì Đường ở bên kia nhấc máy nói chuyện với người khác vài câu, hẹn gặp ăn cơm gì đó.
- Không vấn đề gì rồi, cháu đưa cô bé đi chụp ảnh làm giấy tờ, tốt nhất là mang cả số ảnh về đây, cả ngày tháng năm sinh của cô bé nữa, viết những dữ liệu cơ bản, chính là tư liệu thông báo tạm trú trên mạng của Cục Dân chính đó, in ra điền đầy đủ rồi đóng dấu, sau đó đưa cho dì...
Dì Đường nói chuyện làm việc đều rất lưu loát, đơn giản.
- À, rất cám ơn...vậy làm cái đó chi phí mất bao nhiêu, đến lúc đó cháu nhất định đưa cho dì.
Hộ khẩu Trung Hải nào có dễ làm, bao nhiêu người làm thuê ở Trung Hải vẫn chưa làm được, chỉ một cuộc điện thoại mà dì Đường đã giải quyết được, Lý Lộ Từ đương nhiên biết rằng nói với dì Đường cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nhưng đối với Lý Lộ Từ thì đấy là một ân tình lớn nhất định phải cám ơn.
- Con trai à, dì biết cháu hiểu việc, nếu mà là người khác, cháu như vậy là hiểu lễ nghĩa lắm rồi, nhưng cháu là bạn của Tri Thủy, nhờ dì giúp việc nhỏ như thế còn nói như vậy là quá khách khí. Phải hiểu được cách từ chối, cũng phải hiểu được cách thản nhiên nhận sự giúp đỡ của bạn bè, đã biết chưa?
Dì Đường tủm tỉm cười nói, Lý Lộ Từ thật không tồi, bây giờ có rất nhiều đứa trẻ ở lứa tuổi này đừng nói là lễ phép, thường thường nhờ người khác giúp đỡ mà không giúp được thì tỏ ra trách móc, nếu giúp rồi thì nghĩ rằng đó là việc đương nhiên, mặc dù Lý Lộ Từ nói còn nhiều khuyết điểm nhưng lòng cảm ơn đấy cũng biểu hiện ra rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu, lòng càng cảm thấy ấm áp, vội vàng nói:
- Cám ơn dì Đường, cháu biết rồi.
- Vừa rồi ba người kia là bạn của anh à?
An Nam tú nhìn theo bóng ba người nói.
- Đúng rồi.
Lý Lộ Từ khen cô.
- Vừa nãy biểu hiện rất tốt.
Bởi vì ngược với An Tri Thủy, An Nam Tú đối với Mã Đức Lí ba người họ rất nể tình, hơn nữa lại còn chủ động nói ra câu nói này.
- Nhìn bọn họ có vẻ ngốc hơn anh, anh nên kết bạn với những người ưu tú hơn.
An Nam Tú không để ý từ lời khen của Lý Lộ Từ.
- Nhìn tôi rất ngu sao?
Lý Lộ Từ rất tức giận.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
An Nam Tú nói một cách hiển nhiên.
- Cô cần phải hiểu rõ một đạo lý, trước khi kết bạn không phải là xem người đó có ưu tú hay không, điều quan trọng nhất là người đó có một tấm lòng tốt, mọi việc đều phải thẳng thắn, trong mắt không có điều gì xấu, như vậy là đủ rồi.Cho dù người ấy là ngu ngốc hay là thiên tài, đáp ứng đủ điều dó thì có thể làm người bạn tốt, nếu không một người ưu tú tâm quá xấu, tôi cũng sẽ không kết bạn với người đó.
Lý Lộ Từ nói rất nghiêm túc.
- Sau này không cho cô nói những lời không hay về bạn tôi.
An Nam Tú bĩu môi, cô ấy làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục, rất không tán thành.
- Lúc chúng ta mới bắt đầu, tôi cũng đã nói qua với cô. Nếu cô chọn một người có tiền có quyền, nói không chừng tốt hơn cho cô rất nhiều, cô cũng nói rồi, không chừng những người như vậy chỉ biết lợi dụng cô, rất khó đối phó. So với những người đó, tôi tự nhiên thấy không ưu tú bằng họ, nhưng bản thân cô tự nghĩ xem, an tâm ở cùng tôi hay ở cùng họ để sống sung sướng?
Lý Lộ Từ gạt đĩa thức ăn sang một bên.
- Cô nói đạo lý này đúng hay không?
An Nam Tú không nói. Lý Lộ Từ nói không sai, nhưng còn lâu cô mới dễ dàng thừa nhận sai lầm.
- Lý Lộ Từ, trước khi cậu lên lớp, chủ nhiệm bảo cậu đi giải thích về vài vấn đề.
An Tri Thủy bưng đĩa thức ăn đã xuất hiện.
Quả nhiên, không may mắn thoát khỏi, Lý Lộ Từ thở dài.
Theo quy mô của của Đại học quốc gia, người cùng tên cùng giới tính bình thường có thể nhìn thấy, nhưng tên Lý Lộ Từ thì toàn bộ Trường quốc gia chỉ có một người, cái tên này của hắn có 2 chữ thường thấy, khi tổ hợp lại với nhau thì lại rất ít thấy. Đương nhiên có những chủ đề về lĩnh vực tương quan trên mạng đều dễ gặp.
Sự việc hôm nay không phải là việc nhỏ, không có nghĩ một cô bé với những sự việc lộn xộn có liên quan. Nhưng cô ấy đá nhiều cái cửa lớp đi tìm Lý Lộ Từ cũng khiến cho tất cả mọi người đều phải nhớ cái tên Lý Lộ Từ. Chỉ cần tìm tòi trên máy tính một chút thì toàn bộ tư liệu về Lí Lý Lộ Từ đều tìm ra, chỉ có một duy nhất.
An Nam Tú nhìn thấy An Tri Thủy, tâm tình không tốt, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ăn của cô ấy. Mà Ngược lại, cô ấy ăn rau càng nhanh. Lý Bán Trang không sao, nhưng hai con thỏ của An Thủy Thủy nói nhỏ cũng không nhỏ, An Nam Tú có thể không so với Lí Bán Trang, nhưng nhất định phải so với An Tri Thủy.
- Trước hết cho tôi chuẩn bị tâm lý chút đã, sự tình nghiêm trọng không?
Có một lớp trưởng làm bạn, có phiền phức gì tóm lại luôn có thể tùy tiện đề ra. Lý Lộ Từ tức giận nhìn thoáng qua An Nam Tú cũng đang căm giạn nhìn An Tri Thủy, sau đó hỏi thăm An Tri Thủy một chút, cũng chuẩn bị một chút tâm lí.
- Đây là vấn đến có ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường học, đặc biệt hôm nay là ngày hội gặp mặt của hai trường đại học Oxford và đại học quốc gia, Bộ giáo dục và bí thư tỉnh cho đến lãnh đạo có liên quan rất là chú ý đến việc này. Vấn đề phát sinh như thế này đối với trường học có ảnh hưởng vô cùng xấu.
An Nam Tú rất nghiêm túc nói, thấy Lý Lộ Từ không ngừng lườm An Nam Tú, giọng dịu đi một chút:
- Tuy nhiên vì buổi hội giao lưu của trường học là trên lầu hành chính, mặt khác các nơi phát sinh khác đều được khống chế kịp thời, cho nên không tạo nên kết quả nghiêm trọng, lại thêm cậu cũng không biết chuyện, chủ nhiệm hệ cũng gặp cậu trước để tìm hiểu về sự tình. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu đưa An Nam Tú đi cùng để giải thích.
- Tôi đi một mình, một mình tôi....đến lúc đó An Nam Tú làm phiền bạn chăm sóc một chút, đưa cô ấy cùng đi, vốn là giải thích một chút thì vấn đề được giải quyết rồi, khẳng định là được.
Lý Lộ Từ kiên quyết không chấp nhận ý kiến của An Tri Thủy.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ, nói thì cũng đúng, đưa An Nam Tú đi khẳng định là việc xấu, cô cũng đã lĩnh giáo sự thất lễ ngạo mạn của An Nam Tú cùng với bản lĩnh làm không khí càng dẫn thêm sự ác liệt.
- Tôi cùng đi với anh, chẳng lẽ vẫn có người tìm phiền phức đến cho anh? Muốn chết hay sao?
An nam Tú ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng nói.
Lý Lộ Từ chính là là người thân nhất với An Nam Tú trên thế giới này, cô sẽ không cho phép ai bắt nạt hắn đâu, chỉ có An Nam Tú mới có thể bắt nạt hắn.
– Nếu cô đi, thì tôi sẽ chết.
Lý Lộ Từ phất tay, làm một cử chỉ đánh đòn.
An Nam Tú lại đỏ mặt, mũi hừ hừ hai tiếng, chung qui lại không còn kiên trì nữa, cúi đầu ăn vặt.
- Được rồi, lát nữa mình đưa cô ấy đến phòng làm việc rồi đợi cậu ở đó.
Kì thực An Tri Thủy cũng không muốn chăm sóc An Nam Tú, đứa bé này có thể khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét, nhưng An Tri Thủy lúc ở cùng với An Nam Tú trong lòng sẽ cảm thấy chút vui vẻ, bởi vì có người xử lí sự việc so với cô ấy còn kém hơn.
- Tú công chúa, lát nữa đi cùng tôi, được không?
An Tri Thủy lại xin ý kiến của An Nam Tú.
An Nam Tú không nói, lặng lẽ cũng đã là giữ thể diện cho An Tri Thủy rồi.
- Mình nghĩ cô ấy muốn làm quen một chút cuộc sống của trường học cũng là điều tốt.
An Tri Thủy bỏ bát đũa xuống, có chút lời muốn nói:
- Mình cảm thấy cô ấy không thể cứ sống nhàn rỗi mãi như thế, mỗi ngày không có việc gì làm. Tuổi của cô ấy đúng là tuổi học, thời kì này có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh quan, thế giới quan, đạo đức quan, giáo dục của trường học có tác dụng rất lớn. Cậu có thấy cách làm việc hôm nay của cô ấy chính là vô kỉ luật. Bất kì một đứa bé nào được đi học nào đều không thể không biết tôn trọng giáo viên, không tôn trọng sự việc của lớp.
- Một đám dân bản xứ, sao ta phải trọng bọn họ?
An Nam Tú cười nhạt nói, An Nam Tú đương nhiên là hiểu việc tôn trọng giáo viên, nhưng điều kiện tiên quyết giáo viên là những bậc Thần thuật sư Đại hiền triết được xếp hạng trước cô trong Thần đường.
An Nam Thủy xem như không nghe thấy An Nam Tú nói, đối diện là một cô bé, bên ngoài chợt trở lên mạnh mẽ hơn, người luôn luôn phải đến thời điểm đứng trước đối thủ mạnh mẽ mới tự tin được, Trước mặt Lý Lộ Từ An Tri Thủy có thể khóc thút thít, nhưng trước mặt An Nam Tú cô tự giác có biểu hiện của một người chị cả sừng sỏ.
- Tôi cũng muốn, nhưng cô ây không có hộ khẩu, có trường học nào tiếp nhận cô ấy? Cứ cho là tìm học ở trường dân lập cũng phải có chứng minh thư.
Lý Lộ Từ sao lại chưa nghĩ qua chứ, công vệc mỗi ngày của An Nam Tú trong cách nhìn của Lý Lộ Từ thật vô nghĩa, nhìn kiến, đi dạo, ăn kem cây, xem Hoàn châu cách cách học thành ngữ, sau đó thì ăn rồi ngủ.
Điện thoại di động và máy tính mua về căn bản là cô ấy chưa dùng qua, Lý Lộ Từ đều muốn lấy hai cái thứ đó bán đi.
- Đây cũng là vấn đề khó, nhưng hình như những đúa trẻ ở viện trẻ Phúc Lợi cũng có thể lên lớp được phải không?
An Tri Thủy cũng không phải không có chút kinh nghiệm sống nào.
- Đấy là hộ khẩu tập thể, mình cũng không thể đưa cô ấy đến Viện Phúc Lợi.h
Bậy giờ sự bảo hộ của Lý Lộ Từ đối với An Nam Tú đặc biệt mạnh, bởi vì An Nam Tú tức giận lên sẽ phóng điện, sẽ lấy những đồ vật lạ từ trong dây đeo tay, tính khí rất xấu, rất nóng nảy, nhưng rất nhiều lúc trong mắt của Lý Lộ Từ, cô ấy cũng chỉ là cô bé mà thôi. Đau bụng thì làm nũng, chỉ là đứa trẻ muốn được người dụ dỗ uống nước đường đỏ mà thôi. Cô ấy lại xinh đẹp quá mức, đặc biệt đối với những kẻ có niềm đam mê biến thái mà nói, An Nam Tú sẽ khiến cho những kẻ đó muốn phát đên lên, viện Phúc Lợi địa phương này cũng không ít kẻ xấu, nếu muốn đưa An Nam Tú đi, Lý Lộ Từ sẽ liều mạng.
- Mình hỏi dì Đường một chút.
An Tri Thủy gọi điện cho dì Đường, say đó nói vài câu, An Tri Thủy liền đưa điện thoại cho Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, là vấn đề hộ khẩu của đứa bé kia sao?s
Tiếng của dì Đường vẫn là cái giọng khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, rất tùy ý và dễ dàng khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
- Đúng vậy, cháu muốn cô ấy đi học, chính vấn đề là hộ khẩu của cô ấy.
Lý Lộ Từ có chút kì quái nhìn thoáng An Nam Tú, cô ấy lại có thể không lên tiếng, chẳng lẽ cô ấy thật không có ý kiến, đồng ý đi học? Hắn muốn hỏi cô trước, ai biết An Tri Thủy gọi điện trực tiếp.
Tuy nhiên vấn đề hộ khẩu luôn phải giải quyết.
- Cô ấy nên đi học, có đưa trẻ nào lại không đi học, lúc nào ngây ngốc ở nhà thì cũng chẳng ra sao cả... chỉ là cô ấy ở nhà con bảo lâu rồi?
Dì Đường ở đầu bên kia gật đầu nói.v
- Hơn một tháng.
- Ý dì nói là từ lúc cô bé không có nhà để về đến bây giờ.
- Cũng là hơn một tháng rồi.
- Hơn một tháng thì hơi ngắn, nếu có thể là nửa năm thì có thể được nhập hộ khẩu mới ở đây rồi.
Dì Đường có chút khó xử nói.
Lý Lộ Từ yên tĩnh chờ, bởi vì đối phương cũng không có ý từ chối, rõ ràng là đang suy nghĩ cái gì đó.
- Như vậy đi, cháu đừng gác máy, để dì hỏi chút.
- Được rồi, cám ơn.
Sau đó Lý Lộ Từ liền nghe thấy dì Đường ở bên kia nhấc máy nói chuyện với người khác vài câu, hẹn gặp ăn cơm gì đó.
- Không vấn đề gì rồi, cháu đưa cô bé đi chụp ảnh làm giấy tờ, tốt nhất là mang cả số ảnh về đây, cả ngày tháng năm sinh của cô bé nữa, viết những dữ liệu cơ bản, chính là tư liệu thông báo tạm trú trên mạng của Cục Dân chính đó, in ra điền đầy đủ rồi đóng dấu, sau đó đưa cho dì...
Dì Đường nói chuyện làm việc đều rất lưu loát, đơn giản.
- À, rất cám ơn...vậy làm cái đó chi phí mất bao nhiêu, đến lúc đó cháu nhất định đưa cho dì.
Hộ khẩu Trung Hải nào có dễ làm, bao nhiêu người làm thuê ở Trung Hải vẫn chưa làm được, chỉ một cuộc điện thoại mà dì Đường đã giải quyết được, Lý Lộ Từ đương nhiên biết rằng nói với dì Đường cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nhưng đối với Lý Lộ Từ thì đấy là một ân tình lớn nhất định phải cám ơn.
- Con trai à, dì biết cháu hiểu việc, nếu mà là người khác, cháu như vậy là hiểu lễ nghĩa lắm rồi, nhưng cháu là bạn của Tri Thủy, nhờ dì giúp việc nhỏ như thế còn nói như vậy là quá khách khí. Phải hiểu được cách từ chối, cũng phải hiểu được cách thản nhiên nhận sự giúp đỡ của bạn bè, đã biết chưa?
Dì Đường tủm tỉm cười nói, Lý Lộ Từ thật không tồi, bây giờ có rất nhiều đứa trẻ ở lứa tuổi này đừng nói là lễ phép, thường thường nhờ người khác giúp đỡ mà không giúp được thì tỏ ra trách móc, nếu giúp rồi thì nghĩ rằng đó là việc đương nhiên, mặc dù Lý Lộ Từ nói còn nhiều khuyết điểm nhưng lòng cảm ơn đấy cũng biểu hiện ra rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu, lòng càng cảm thấy ấm áp, vội vàng nói:
- Cám ơn dì Đường, cháu biết rồi.
/490
|