Ba ngày sau, vấn đề hộ khẩu của An Nam Tú được giải quyết. Dì Đường lái xe qua nhà, bảo Lý Lộ Từ xuống lấy. Lý Lộ Từ mời dì Đường lên nhà ăn cơm nhưng cô chỉ cười cảm ơn, nói để lần sau rồi đến trường An Tri Thuỷ làm chút việc.
Lý Lộ Từ mở sổ hộ khẩu, có cảm giác như vừa làm chuyện gì to tát lắm, liệu hành động của mình có được coi như giúp một ma đầu dị giới thâm nhập lên Trái đất này không nhỉ?
Về đến nhà, Lý Lộ Từ đưa sổ hộ khẩu cho An Nam Tú.
An Nam Tú hứng thú mở ra xem, không nhìn thấy ảnh mình, có chút nghi hoặc, hôm đó rõ ràng là có chụp ảnh, còn rất đẹp nữa.
- Ảnh chụp phải lưu lại chỗ Cục dân chính và Cục công an, trên hộ khẩu không có ảnh, chứng minh thư cũng đang làm rồi, làm nhanh thôi. Mấy ngày nữa có lẽ sẽ được chuyển đến theo đường bưu điện, đến lúc đó cô chỉ cần cầm sổ hộ khẩu đến bưu điện lấy là được. Nhưng trẻ em dưới mười sáu tuổi, chứng minh thư chỉ có tác dụng trong vòng năm năm.
Lý Lộ Từ nhận ra biểu tình nghi hoặc trên mặt cô, chủ động giải thích.
- Mấy thứ này có tác dụng gì?
An Nam Tú tiện tay ném sang một bên.
- Có mấy thứ này, cô sẽ giống như tôi, có thể sống một cách hợp pháp trong xã hội này, cô có thể xin đủ loại bảo hiểm xã hội, có thể làm thẻ ngân hàng, sở hữu tài khoản của riêng mình, cô có thể ngồi máy bay, có thể đặt phòng, có thể thuê phòng, có thể mua nhà, có thể thi bằng lái xe, có thể mua xe…
Lý Lộ Từ dừng lại một chút.
- Nếu như cô có thể tự mình mưu sinh, cô hoàn toàn có thể rời khỏi tôi, sinh sống độc lập, không cần phải nhìn thấy Lý Lộ Từ ngốc nghếch mà cô ghét nhất nữa.
- Sao lại nói những lời này?
An Nam Tú nói khẽ, cô bị những lời của Lý Lộ Từ làm cho cảm xúc có chút suy sụp.
- Chỉ là trình bày sự thật mà thôi, bởi vì trước khi tìm ra cách giải quyết, tôi cảm thấy cô nhất thiết phải dựa vào tôi, nếu không cô khó lòng bước nổi một bước trong thế giới này, bây giờ đương nhiên không phải, cùng lắm cô chỉ có chút xíu tiền trên người mà thôi.
Lý Lộ Từ thở dài, kì thực hắn đang nghĩ đến em gái của mình, sau này em gái cũng sẽ rời khỏi hắn, tự mình độc lập, dù hắn muốn chăm sóc em gái cả đời cũng không thể.
- Anh muốn đuổi tôi đi sao?
An Nam Tú giận dữ nói.
- Không có, bởi vì cho dù cô có rất nhiều tiền, thì cô cũng làm hỏng bét, làm sao tôi có thể yên tâm để cô sống một mình được?
Lý Lộ Từ mỉm cười, giơ ngón tay búng lên trán An Nam Tú:
- Cô vẫn còn là trẻ con.
- Tôi không còn là trẻ con nữa! Phải nói với anh bao nhiêu lần.
An Nam Tú ghét nhất là mấy động tác coi cô như trẻ con của Lý Lộ Từ, nhưng cũng thấy yên tâm vì Lý Lộ Từ không đuổi cô đi, nếu Lý Lộ Từ có suy nghĩ đó, An Nam Tú sẽ rất tức giận, rất tức giận… Nói không chừng sẽ còn tổn thương, còn khóc, còn buồn nữa.
- Hôm nay làm xong hộ khẩu, coi như giải quyết được một vấn đề lớn, dù sao tôi thu nhận cô thế này cũng vốn dĩ đã là phạm pháp, nếu như bị người ta tố cáo thì phiền phức to, bây giờ có hộ khẩu rồi, sau này điều tra nhân khẩu lưu động gì đó, hay là cô có chuyện gì đều dễ xử lý.
Lý Lộ Từ bắt đầu nói vào vấn đề chính.
- Quan trọng nhất là, có hộ khẩu, mới có thể đi học.
- Tôi nói rồi không đi học.
An Nam Tú vẫn khăng khăng.
- Nhìn dáng vẻ của cô đi, nhà trẻ kì thực thích hợp với cô nhất.
Lý Lộ Từ không để ý đến cô, tiếp tục tự nói một mình.
- Nhà trẻ?
An Nam Tú có nghe qua, nhưng không để ý. Thế giới này không có nhiều thứ đủ khiến cô hứng thú.
- Thông thường qua ba tuổi là có thể đi nhà trẻ, cùng một đám trẻ con ba đến năm tuổi chơi trò chơi.
Lý Lộ Từ thấy sắc mặt An Nam Tú đã biến thành màu đen.
- Hay là học sơ trung (cấp hai) đi , mười bốn vừa vặn, mười bốn tuổi học lớp sáu không phải quá muộn.
Lý Lộ Từ muốn cho cô học sơ trung, An Nam Tú nhìn thế nào cũng giống học sinh cấp hai.
- Anh thực sự muốn tôi đi học?
An Nam Tú thấy vẻ mặt Lý Lộ Từ trở nên nghiêm túc, cũng nghiêm túc nói.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Dù sao cô cũng không thể trở về Thiên Vân thần cảnh, nếu như chỉ là một hai tháng rồi đi, đến hộ khẩu cũng không cần làm. Nhưng với tình huống hiện tại, thân thể của cô càng lúc càng giống người Trái đất bình thường, tôi cảm thấy sẽ là một khoảng thời gian rất rất dài. Nếu là ba năm, năm năm thì sao? Cô định xem TV, ăn kem sống qua ngày sao?
- Như vậy không được sao?
An Nam Tú cảm thấy xem TV, ăn kem sống qua ngày cũng không có gì, dù sao thế giới này cũng không có nhiều thứ khiến cô hứng thú.
- Đương nhiên không được, tôi biết cô coi thường văn hoá Trái đất, nhưng đó chỉ là cô vẫn chưa hiểu… Giống như trình độ khoa học văn hoá hiện tại của chúng tôi phát triển hơn mấy ngàn năm trước rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn có hứng thú nồng hậu với nghệ thuật, văn hoá và lịch sử mà con người của mấy trăm mấy ngàn năm trước lưu lại. Bất luận Thiên Vân thần cảnh phát triển cỡ nào, chúng tôi vẫn có những ưu tú đáng để cô học tập.
Lý Lộ Từ đang chuẩn bị cho trường hợp An Nam Tú không thể trở về trong một thời gian dài, vốn dĩ hắn nghĩ An Nam Tú sớm muộn sẽ đi, nhưng càng lúc biểu hiện của cô càng giống tiểu em gái nên Lý Lộ Từ bắt đầu hoài nghi, cô sẽ không về nữa, hoặc nói cách khác là không hi vọng cô sẽ trở về.
Mặc dù có chút ích kỉ, nhưng Lý Lộ Từ nghĩ, nếu như An Nam Tú rời đi, sẽ có ngày hắn giống như cô, đứng ngây ra nhìn bầu trời xanh thẳm.
- Chuyện đó liên quan gì đến đi học?
An Nam Tú không thể hiểu nổi, thấy Lý Lộ Từ nói chuyện nghiêm túc nên cũng không dám xem thường.
- Cô phải đi học, mới có thể biết được phải hiểu xã hội từ những phương diện nào, phải dung nhập xã hội bằng cách nào, sống như một người bình thường, sau đó trong quá trình học tập mới tiếp xúc văn hoá, khoa học kĩ thuật và kết cấu xã hội của chúng tôi một cách có hệ thống.
An Nam Tú ngẫm nghĩ, nhẫn nhịn nửa ngày, giống như việc phải đưa ra quyết định khiến cô rất ấm ức.
- Bảo tôi đi học cũng được, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.
- Nói đi.
Lý Lộ Từ rất thẳng thắn.
- Tôi muốn cùng anh đi học.
An Nam Tú muốn Lý Lộ Từ đáp ứng điều kiện này, nếu không đừng hòng.
- Không vấn đề gì, sau này mỗi ngày tôi làm đồ ăn sáng, gọi cô dậy, sau đó cùng ngồi xe bus, buổi chiều cô có thể tự về, tôi làm bữa tối, cô làm bài tập, bỏ lại những phần không biết, buổi tối tôi sẽ dạy cô, không phải rất tốt sao?
Thấy cô đáp ứng, Lý Lộ Từ rất vui.
An Nam Tú ngẩng đầu, khinh thường nhìn Lý Lộ Từ:
- Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à, còn cần anh dậy?
- Được, được, không cần tôi dạy càng tốt.
Lý Lộ Từ không so đo, cô đã đồng ý đi học, kì thực học tốt hay không không quan trọng, Lý Lộ Từ chỉ muốn cô được tiếp xúc với nhiều người, sau đó để cô từ từ thích ứng làm một người bình thường, đừng có hơi một tí là: “Ngươi muốn chết sao?”
Vấn đề này phải ước định xong trước khi cô đi học, hắn tin chỉ cần An Nam Tú nhận lời, cô sẽ biết khống chế bản chính mình.
- Ý của tôi hình như anh vẫn chưa hiểu, tôi nói là muốn đi học cùng anh, cùng nhau đi Đại Học Thành.
- Gần Đại Học Thành không có trường sơ trung nào hết? Trường trung học gần nhất…
- Tôi muốn lên đại học, đại học Quốc gia!
An Nam Tú mất kiên nhẫn ngắt lời.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, sau đó có chút phẫn nộ, nói:
- Đại học Quốc gia có muốn lên là lên được sao? Tôi mất mười hai năm thời gian, tôi phải dốc tâm dốc huyết, gian khổ học hành mới thi đỗ đại học Quốc gia. Cô… một đứa trẻ mới mười bốn tuổi, một ngày đi học còn chưa có, lại muốn lên đại học?
- Không phải đại học Quốc gia, tôi sẽ không đi.
Thái độ An Nam Tú càng thêm kiên quyết.
- Muốn lên đại học thì phải thi, hơn nữa đợi năm sau mới được tham gia thi đại học. Sơ trung chỉ cần đi báo danh là được, những trường hợp như cô, cùng lắm tạm thời làm một bài kiểm tra toán học, ngữ văn và tiếng Anh. Toán học của cô kém chút không vấn đề gì, thành tích tiếng Anh và ngữ văn tốt hết cả chứ? Nếu muốn lên đại học Quốc Phủ, thời gian còn lại chỉ còn tám tháng, cô có thể học hết những thứ mà người ta phải mất mười hai năm ăn học không?
Lý Lộ Từ biết An Nam Tú là thiên tài thần thuật sư, nhưng cô cũng là thiên tài giáo dục sao? Lý Lộ Từ không tin, An Nam Tú bắt đầu từ con số 0, kinh nghiệm mà cô học tập và tích luỹ được hoàn toàn không sử dụng đến.
- Chỉ là một vài thứ vô dụng mà thôi, tám tháng tôi có thể học thuộc cả hệ thống thần chú thần thuật Thần cấp, anh biết một thần chú thần thuật Thần cấp khổng lồ như thế nào không? Nếu như dùng văn tự ghi chép lại, thì sẽ là nội dung của cả tầng điển tịch trong thư viện hoàng thất.
Sự kiêu ngạo của An Nam Tú là không có giới hạn.
Lý Lộ Từ hít ngược một ngụm hơi lạnh, từ miệng An Nam Tú, hết thảy mọi thứ của Thiên Vân thần cảnh đều rất khổng lồ, thư viện hoàng thất rốt cục có bao nhiêu quyển sách Lý Lộ Từ không thể tưởng tượng, nhưng khẳng định không nhỏ hơn thư viện của Đại học Quốc gia - đại học lớn thứ hai toàn quốc, một tầng, cả đời Lý Lộ Từ cũng không đọc hết.
- Hiệu suất và phương thức học tập của chúng tôi hoàn toàn không giống các các anh, các anh không thể tưởng tượng được đâu, cho dù với thân thể hiện tại của tôi không thể tiếp thu tri thức với cường độ cao, nhưng với trình độ kiến thức của các anh, tôi cũng đoán được các anh học được những gì sau từng ấy thời gian.
An Nam Tú giơ cái móng tay nhỏ xíu của mình cho Lý Lộ Từ xem.
Lý Lộ Từ bị đả kích nghiêm trọng, không phục lắm, trở lại phòng mình lấy hết sách giáo khoa trung học ra, vì muốn có thể lật xem bất cứ lúc nào nên hắn để hết toàn bộ tài liệu trung học ở đây.
- Chỉ từng này thôi, có bản lĩnh thì cô đọc hết trong vòng một tháng, sau đó tôi đưa cô đến báo danh tham gia cuộc thi đại học năm sau.
Lý Lộ Từ cũng hăng theo cô, cứ phải nghe cô nói cô thiên tài thế này thế kia, Lý Lộ Từ cũng muốn xem xem thế nào
- Cho anh một bất ngờ, sau đó đưa tôi đi ăn bò bít tết có được không?
An Nam Tú nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Lý Lộ Từ, bộ dạng hết sức đáng yêu, những lúc phải tỏ ra chủ động và ưu tú, An Nam Tú không hề mất tự nhiên.
Lý Lộ Từ không chút do dự gật gật đầu.
An Nam Tú ngồi trên ghế sô pha, chiếc vòng nơi cánh tay chợt loé, nắm ngang quyền trượng hiền giả trong tay, phong linh phát ra thanh âm trong trẻo.
Trực giác Lý Lộ Từ biết không ổn, An Nam Tú khẳng định sẽ khiến hắn mở rộng tầm mắt, bò bít tết đắt lắm!
Lý Lộ Từ mở sổ hộ khẩu, có cảm giác như vừa làm chuyện gì to tát lắm, liệu hành động của mình có được coi như giúp một ma đầu dị giới thâm nhập lên Trái đất này không nhỉ?
Về đến nhà, Lý Lộ Từ đưa sổ hộ khẩu cho An Nam Tú.
An Nam Tú hứng thú mở ra xem, không nhìn thấy ảnh mình, có chút nghi hoặc, hôm đó rõ ràng là có chụp ảnh, còn rất đẹp nữa.
- Ảnh chụp phải lưu lại chỗ Cục dân chính và Cục công an, trên hộ khẩu không có ảnh, chứng minh thư cũng đang làm rồi, làm nhanh thôi. Mấy ngày nữa có lẽ sẽ được chuyển đến theo đường bưu điện, đến lúc đó cô chỉ cần cầm sổ hộ khẩu đến bưu điện lấy là được. Nhưng trẻ em dưới mười sáu tuổi, chứng minh thư chỉ có tác dụng trong vòng năm năm.
Lý Lộ Từ nhận ra biểu tình nghi hoặc trên mặt cô, chủ động giải thích.
- Mấy thứ này có tác dụng gì?
An Nam Tú tiện tay ném sang một bên.
- Có mấy thứ này, cô sẽ giống như tôi, có thể sống một cách hợp pháp trong xã hội này, cô có thể xin đủ loại bảo hiểm xã hội, có thể làm thẻ ngân hàng, sở hữu tài khoản của riêng mình, cô có thể ngồi máy bay, có thể đặt phòng, có thể thuê phòng, có thể mua nhà, có thể thi bằng lái xe, có thể mua xe…
Lý Lộ Từ dừng lại một chút.
- Nếu như cô có thể tự mình mưu sinh, cô hoàn toàn có thể rời khỏi tôi, sinh sống độc lập, không cần phải nhìn thấy Lý Lộ Từ ngốc nghếch mà cô ghét nhất nữa.
- Sao lại nói những lời này?
An Nam Tú nói khẽ, cô bị những lời của Lý Lộ Từ làm cho cảm xúc có chút suy sụp.
- Chỉ là trình bày sự thật mà thôi, bởi vì trước khi tìm ra cách giải quyết, tôi cảm thấy cô nhất thiết phải dựa vào tôi, nếu không cô khó lòng bước nổi một bước trong thế giới này, bây giờ đương nhiên không phải, cùng lắm cô chỉ có chút xíu tiền trên người mà thôi.
Lý Lộ Từ thở dài, kì thực hắn đang nghĩ đến em gái của mình, sau này em gái cũng sẽ rời khỏi hắn, tự mình độc lập, dù hắn muốn chăm sóc em gái cả đời cũng không thể.
- Anh muốn đuổi tôi đi sao?
An Nam Tú giận dữ nói.
- Không có, bởi vì cho dù cô có rất nhiều tiền, thì cô cũng làm hỏng bét, làm sao tôi có thể yên tâm để cô sống một mình được?
Lý Lộ Từ mỉm cười, giơ ngón tay búng lên trán An Nam Tú:
- Cô vẫn còn là trẻ con.
- Tôi không còn là trẻ con nữa! Phải nói với anh bao nhiêu lần.
An Nam Tú ghét nhất là mấy động tác coi cô như trẻ con của Lý Lộ Từ, nhưng cũng thấy yên tâm vì Lý Lộ Từ không đuổi cô đi, nếu Lý Lộ Từ có suy nghĩ đó, An Nam Tú sẽ rất tức giận, rất tức giận… Nói không chừng sẽ còn tổn thương, còn khóc, còn buồn nữa.
- Hôm nay làm xong hộ khẩu, coi như giải quyết được một vấn đề lớn, dù sao tôi thu nhận cô thế này cũng vốn dĩ đã là phạm pháp, nếu như bị người ta tố cáo thì phiền phức to, bây giờ có hộ khẩu rồi, sau này điều tra nhân khẩu lưu động gì đó, hay là cô có chuyện gì đều dễ xử lý.
Lý Lộ Từ bắt đầu nói vào vấn đề chính.
- Quan trọng nhất là, có hộ khẩu, mới có thể đi học.
- Tôi nói rồi không đi học.
An Nam Tú vẫn khăng khăng.
- Nhìn dáng vẻ của cô đi, nhà trẻ kì thực thích hợp với cô nhất.
Lý Lộ Từ không để ý đến cô, tiếp tục tự nói một mình.
- Nhà trẻ?
An Nam Tú có nghe qua, nhưng không để ý. Thế giới này không có nhiều thứ đủ khiến cô hứng thú.
- Thông thường qua ba tuổi là có thể đi nhà trẻ, cùng một đám trẻ con ba đến năm tuổi chơi trò chơi.
Lý Lộ Từ thấy sắc mặt An Nam Tú đã biến thành màu đen.
- Hay là học sơ trung (cấp hai) đi , mười bốn vừa vặn, mười bốn tuổi học lớp sáu không phải quá muộn.
Lý Lộ Từ muốn cho cô học sơ trung, An Nam Tú nhìn thế nào cũng giống học sinh cấp hai.
- Anh thực sự muốn tôi đi học?
An Nam Tú thấy vẻ mặt Lý Lộ Từ trở nên nghiêm túc, cũng nghiêm túc nói.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Dù sao cô cũng không thể trở về Thiên Vân thần cảnh, nếu như chỉ là một hai tháng rồi đi, đến hộ khẩu cũng không cần làm. Nhưng với tình huống hiện tại, thân thể của cô càng lúc càng giống người Trái đất bình thường, tôi cảm thấy sẽ là một khoảng thời gian rất rất dài. Nếu là ba năm, năm năm thì sao? Cô định xem TV, ăn kem sống qua ngày sao?
- Như vậy không được sao?
An Nam Tú cảm thấy xem TV, ăn kem sống qua ngày cũng không có gì, dù sao thế giới này cũng không có nhiều thứ khiến cô hứng thú.
- Đương nhiên không được, tôi biết cô coi thường văn hoá Trái đất, nhưng đó chỉ là cô vẫn chưa hiểu… Giống như trình độ khoa học văn hoá hiện tại của chúng tôi phát triển hơn mấy ngàn năm trước rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn có hứng thú nồng hậu với nghệ thuật, văn hoá và lịch sử mà con người của mấy trăm mấy ngàn năm trước lưu lại. Bất luận Thiên Vân thần cảnh phát triển cỡ nào, chúng tôi vẫn có những ưu tú đáng để cô học tập.
Lý Lộ Từ đang chuẩn bị cho trường hợp An Nam Tú không thể trở về trong một thời gian dài, vốn dĩ hắn nghĩ An Nam Tú sớm muộn sẽ đi, nhưng càng lúc biểu hiện của cô càng giống tiểu em gái nên Lý Lộ Từ bắt đầu hoài nghi, cô sẽ không về nữa, hoặc nói cách khác là không hi vọng cô sẽ trở về.
Mặc dù có chút ích kỉ, nhưng Lý Lộ Từ nghĩ, nếu như An Nam Tú rời đi, sẽ có ngày hắn giống như cô, đứng ngây ra nhìn bầu trời xanh thẳm.
- Chuyện đó liên quan gì đến đi học?
An Nam Tú không thể hiểu nổi, thấy Lý Lộ Từ nói chuyện nghiêm túc nên cũng không dám xem thường.
- Cô phải đi học, mới có thể biết được phải hiểu xã hội từ những phương diện nào, phải dung nhập xã hội bằng cách nào, sống như một người bình thường, sau đó trong quá trình học tập mới tiếp xúc văn hoá, khoa học kĩ thuật và kết cấu xã hội của chúng tôi một cách có hệ thống.
An Nam Tú ngẫm nghĩ, nhẫn nhịn nửa ngày, giống như việc phải đưa ra quyết định khiến cô rất ấm ức.
- Bảo tôi đi học cũng được, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.
- Nói đi.
Lý Lộ Từ rất thẳng thắn.
- Tôi muốn cùng anh đi học.
An Nam Tú muốn Lý Lộ Từ đáp ứng điều kiện này, nếu không đừng hòng.
- Không vấn đề gì, sau này mỗi ngày tôi làm đồ ăn sáng, gọi cô dậy, sau đó cùng ngồi xe bus, buổi chiều cô có thể tự về, tôi làm bữa tối, cô làm bài tập, bỏ lại những phần không biết, buổi tối tôi sẽ dạy cô, không phải rất tốt sao?
Thấy cô đáp ứng, Lý Lộ Từ rất vui.
An Nam Tú ngẩng đầu, khinh thường nhìn Lý Lộ Từ:
- Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à, còn cần anh dậy?
- Được, được, không cần tôi dạy càng tốt.
Lý Lộ Từ không so đo, cô đã đồng ý đi học, kì thực học tốt hay không không quan trọng, Lý Lộ Từ chỉ muốn cô được tiếp xúc với nhiều người, sau đó để cô từ từ thích ứng làm một người bình thường, đừng có hơi một tí là: “Ngươi muốn chết sao?”
Vấn đề này phải ước định xong trước khi cô đi học, hắn tin chỉ cần An Nam Tú nhận lời, cô sẽ biết khống chế bản chính mình.
- Ý của tôi hình như anh vẫn chưa hiểu, tôi nói là muốn đi học cùng anh, cùng nhau đi Đại Học Thành.
- Gần Đại Học Thành không có trường sơ trung nào hết? Trường trung học gần nhất…
- Tôi muốn lên đại học, đại học Quốc gia!
An Nam Tú mất kiên nhẫn ngắt lời.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, sau đó có chút phẫn nộ, nói:
- Đại học Quốc gia có muốn lên là lên được sao? Tôi mất mười hai năm thời gian, tôi phải dốc tâm dốc huyết, gian khổ học hành mới thi đỗ đại học Quốc gia. Cô… một đứa trẻ mới mười bốn tuổi, một ngày đi học còn chưa có, lại muốn lên đại học?
- Không phải đại học Quốc gia, tôi sẽ không đi.
Thái độ An Nam Tú càng thêm kiên quyết.
- Muốn lên đại học thì phải thi, hơn nữa đợi năm sau mới được tham gia thi đại học. Sơ trung chỉ cần đi báo danh là được, những trường hợp như cô, cùng lắm tạm thời làm một bài kiểm tra toán học, ngữ văn và tiếng Anh. Toán học của cô kém chút không vấn đề gì, thành tích tiếng Anh và ngữ văn tốt hết cả chứ? Nếu muốn lên đại học Quốc Phủ, thời gian còn lại chỉ còn tám tháng, cô có thể học hết những thứ mà người ta phải mất mười hai năm ăn học không?
Lý Lộ Từ biết An Nam Tú là thiên tài thần thuật sư, nhưng cô cũng là thiên tài giáo dục sao? Lý Lộ Từ không tin, An Nam Tú bắt đầu từ con số 0, kinh nghiệm mà cô học tập và tích luỹ được hoàn toàn không sử dụng đến.
- Chỉ là một vài thứ vô dụng mà thôi, tám tháng tôi có thể học thuộc cả hệ thống thần chú thần thuật Thần cấp, anh biết một thần chú thần thuật Thần cấp khổng lồ như thế nào không? Nếu như dùng văn tự ghi chép lại, thì sẽ là nội dung của cả tầng điển tịch trong thư viện hoàng thất.
Sự kiêu ngạo của An Nam Tú là không có giới hạn.
Lý Lộ Từ hít ngược một ngụm hơi lạnh, từ miệng An Nam Tú, hết thảy mọi thứ của Thiên Vân thần cảnh đều rất khổng lồ, thư viện hoàng thất rốt cục có bao nhiêu quyển sách Lý Lộ Từ không thể tưởng tượng, nhưng khẳng định không nhỏ hơn thư viện của Đại học Quốc gia - đại học lớn thứ hai toàn quốc, một tầng, cả đời Lý Lộ Từ cũng không đọc hết.
- Hiệu suất và phương thức học tập của chúng tôi hoàn toàn không giống các các anh, các anh không thể tưởng tượng được đâu, cho dù với thân thể hiện tại của tôi không thể tiếp thu tri thức với cường độ cao, nhưng với trình độ kiến thức của các anh, tôi cũng đoán được các anh học được những gì sau từng ấy thời gian.
An Nam Tú giơ cái móng tay nhỏ xíu của mình cho Lý Lộ Từ xem.
Lý Lộ Từ bị đả kích nghiêm trọng, không phục lắm, trở lại phòng mình lấy hết sách giáo khoa trung học ra, vì muốn có thể lật xem bất cứ lúc nào nên hắn để hết toàn bộ tài liệu trung học ở đây.
- Chỉ từng này thôi, có bản lĩnh thì cô đọc hết trong vòng một tháng, sau đó tôi đưa cô đến báo danh tham gia cuộc thi đại học năm sau.
Lý Lộ Từ cũng hăng theo cô, cứ phải nghe cô nói cô thiên tài thế này thế kia, Lý Lộ Từ cũng muốn xem xem thế nào
- Cho anh một bất ngờ, sau đó đưa tôi đi ăn bò bít tết có được không?
An Nam Tú nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Lý Lộ Từ, bộ dạng hết sức đáng yêu, những lúc phải tỏ ra chủ động và ưu tú, An Nam Tú không hề mất tự nhiên.
Lý Lộ Từ không chút do dự gật gật đầu.
An Nam Tú ngồi trên ghế sô pha, chiếc vòng nơi cánh tay chợt loé, nắm ngang quyền trượng hiền giả trong tay, phong linh phát ra thanh âm trong trẻo.
Trực giác Lý Lộ Từ biết không ổn, An Nam Tú khẳng định sẽ khiến hắn mở rộng tầm mắt, bò bít tết đắt lắm!
/490
|