Ký Bình bước về phía con dao đang ở trên đất, nhẹ nhàng cầm lên, lật qua lật lại. Trong đầu đang nghĩ một trò mới.
Người hai người đó có bao nhiêu vết thương tôi sẽ tính lên người bà đấy nhiêu. À không tôi sẽ nhân mười lên, cũng phải có lời lãi chứ. Ký Bình hứng thú nhìn khuôn mặt tái mét của Liễu Nhã Lệ.
Xin cô tha cho tôi...tôi biết sai ... Liễu Nhã Lệ vừa khóc vừa bò lại quỳ xuống chân cô dập đầu van xin.
Giữ bà ta lại... Ký Bình cả chớp mắt cũng không có, sát khí không ngừng tỏa ra, bọn sát thủ đứng bên cạnh cũng bắt đầu run rẩy.
Sau khi sát thủ giữ Liễu Nhã Lệ lại, Ký Bình từ từ ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ như một con quỷ đáng sợ. Bà ta đụng vào bạn cô, cô chắc chắn sẽ cho bà ta một cái kết thê thảm nhất.
Ký Bình mạnh bạo đưa con dao lên khuôn mặt của Liễu Nhã Lệ, xẹt mạnh vài(chục) cái khuôn mặt của Liễu Nhã Lệ liền bị biến dạng đến ghê.
Một sát thủ gần đó liền tiến lại thực hiện nhiệm vụ của mình, một chai ngước màu trắng liền được mở ra. Ký Bình vui vẻ đứng lên cho tên sát thủ đó làm nhiệm vụ của mình.
Tên sát thủ liền chế chai nước đó lên người của Liễu Nhã Lệ, đặt biệt là khuôn mặt. Tiếng xèo...xèo vang lên càng làm cô thích thú. Khuôn mặt và cơ thể của Liễu Nhã Lệ liền bị chai nước đó làm cho biến dạng hoàn toàn. Chất Axit trong chai nước điều được chế hết lên người bà ta nhưng sẽ không làm hư hỏng đôi mắt của bà ta, cô còn phải cho bà ta xem khuôn mặt của mình lúc này cơ chứ. Khuôn mặt bà ta lúc này thật đáng sợ, hình thù đều không còn nguyên vẹn nữa trong bà ta bây giờ thật như một con quỷ gớm ghiếc.
Đưa bà ta về nhà giam của tổ chức, khi nào Rose khỏe lại rồi tính tiếp. Ký Bình vui vui vẻ vẻ thích thú trước trò chơi mới của mình.
Cô giao lại nhiệm vụ cho sát thủ đàn em, rồi lái xe đến bệnh viện của Sở Minh Triệt.
Cô đang ở trong phòng bệnh của Rose. Rose vẫn chưa có dấu hiệu tĩnh lại.
Lúc nãy Vũ Thuần Trạch gọi điện nói Rose bị bắt cóc, thật sự cô rất hoảng sợ nhưng lí trí không cho phép cô ngồi yên run rẩy.
Lúc nãy cô có đề nghị với Sở Minh Triệt, nên tầng 4 của bệnh viện này đều được giải tán hết. Kể cả bác sĩ và y tá đều phải giữ kín mồm miệng của mình lại.
Rose là một idol nếu để chuyện Rose bị thương đến nổi hôn mê phải nhập viện, cô không biết bọn nhà báo sẽ viết và thêm mắm dầm muối như thế nào, nhưng chắc chắn những bài báo đó sẽ không hay ho gì.
Vũ Thuần Trạch cũng đang nằm ở phòng đối diện. Lúc nãy bác sĩ Từ có nói với cô:
Bác sĩ Joy, bệnh nhân này có lẽ sau này...chỉ có thể...nhìn được bằng một mắt. Còn vết thương dài trên mặt đó khá sâu e là khó mà lành lặn như cũ. Bác sĩ Từ nhìn cô e ngại nói.
Ký Bình cũng chỉ có thể thở dài. Có ai lại ngốc như anh ta cơ chứ. Chuyện không liên quan đến mình cũng liều mạng tông đầu vào.
Cô thật sự không biết Vũ Thuần Trạch là tên ngốc hay là đại đại ngốc nữa.
Đang suy nghĩ bỗng chốc điện thoại của cô reo lên, nhìn vào là số điện thoại của bà Tôn. Ký Bình khó hiểu, chắc phải có chuyện gì bà Tôn mới gọi cho cô vào giờ này.
Joy, con đang ở bệnh viện phải không? Mẹ đang đưa Mia tới đó, Mia sốt rất cao và còn chảy máu mũi nữa. Bà Tôn vội vàng nói trong điện thoại.
Được. Con sẽ ra ngoài đón. Ký Bình lòng bỗng trở nên bất an. Cô chưa bao giờ thấy bà Tôn vội vã như vầy cả, chuyện này lại có liên quan đến Mia nữa chứ.
Ký Bình liền tức tốc chạy ra ngoài cửa đón bà Tôn. Ký Bình vừa ra đến cửa, xe của bà Tôn cũng vừa chạy tới. Bà Tôn bế Mia ra khỏi xe, Ký Bình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con mà đau lòng.
Sở Minh Triệt cũng chạy ra, anh nhìn thấy bà Tôn, Ký Bình và một đứa bé đang trên tay cô liền không hiểu chuyện gì, chạy tới.
Joy, có chuyện gì vậy? Sở Minh Triệt gấp rút hỏi.
Anh lập tức liên lạc với bác sĩ Du cho em. Em sẽ đưa con bé lên phòng trên làm xét nghiệm. Ký Bình quan sát tình hình của Mia một lúc, khuôn mặt cô bỗng chốc tái nhợt. Sự linh cảm của một bác sĩ đã cho cô một đáp án đáng sợ. Cô cần kiểm chứng lại chuyện này, Ký Bình thầm khẳng cầu linh cảm của mình là sai.
Sở Minh Triệt nhìn sơ qua liền hiểu ý nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Du.
Bầu trời lúc nãy đã gần sáng, nhưng trong lòng của Ký Bình lại tối tâm không hề có một tí ánh sáng.
Kết quả xét nghiệm lúc nãy đã không như cô mong muốn, câu nói của bác sĩ Du vẫn còn văng vẳng bên trong đầu cô.
Bác sĩ Joy con gái cô bị...bệnh máu trắng. Bác sĩ Du ngập ngừng nói.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần để nghe tin xấu nhất nhưng khi chính tai mình nghe được cô vẫn không thể nào kiềm chế lại. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Con gái cô, Mia của cô. Cô đã hứa với Sam phải chăm sóc Mia thật tốt nhưng cô đã không hoàn thành được lời hứa này rồi.
Sở Minh Triệt dường như hiểu được tâm trạng lúc này của cô. Cho dù cô có im lặng không nói nhưng anh có thể hiểu được, một người thân yêu của mình đang ở trong tình trạng nguy kịch như vậy mà Ký Bình có thể giữ được tâm trạng như vậy đã là may mắn và mạnh mẽ lắm rồi. Nhưng lúc này đây anh chỉ mong cô yếu đuối đừng cố gắng tỏ ra cứng rắn như vậy.
Joy, anh hứa với em, anh sẽ liên lạc với những bác sĩ giỏi nhất chuyên về bệnh này để chữa khỏi cho con bé. Em yên tâm đi. Sở Minh Triệt thấy cô vẫn nhồi im bất động liền bước tới ôm cô vào lòng an ủi. Mặc cho có bà Tôn mẹ chồng cô ở đây.
Bà Tôn bây giờ cũng không nói được gì. Mia ở với bà chỉ mới được một tuần nhưng bà lại rất yêu thương Mia, bà cảm thấy tiếc cho một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải mắc căn bệnh này.
Viện trưởng Sở, Tôn phu nhân, bác sĩ Joy tôi nghĩ mọi người nên nhanh chóng làm xét nghiệm tủy. Chỉ cần có tủy phù hợp chúng ta sẽ có hy vọng. Bác sĩ Du vội vàng nhắc nhở.
__________
Tôn Hạo và trợ lý Dương Khải Sâm đang giám sát phi trường A. Đột nhiên điện thoại Tôn Hạo reo lên.
Alô! Con nghe nè mẹ. Tôn Hạo vừa nói vừa đi ra khỏi công trình.
A Hạo, con mau về nhà đi. Mia xảy ra chuyện rồi. Tiếng bà Tôn nức nở vang lên.
Anh mới đi có một tuần, xảy ra chuyện gì cơ chứ. Tôn Hạo vội cúp máy gọi cho trợ lý của mình chuẩn bị phi cơ riêng trở về.
Tôn Hạo vội quay lại bàn giao công việc với trợ lý Dương nhưng đến cuối cùng hai người lại cùng nhau trở về và giao công việc lại cho giám đốc công ty chi nhánh của Trình thị và Tôn gia giải quyết.
Này, anh là gì của Joy? Tôn Hạo có chút băn khoăn. Lúc nãy khi nghe anh nói con gái anh gặp chuyện cần quay về, vậy mà cái tên trợ lý Dương này cũng một mực chạy theo anh.
Là bạn. Hôm đám cưới anh tôi cũng đã giới thiệu như vậy mà. Trợ lý Dương chau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án.
Chứ không phải là trợ lý riêng sao?
Tôn Hạo lập tức lấy cái laptop của Ký Bình ra trước mặt trợ lý Dương. Những thứ được lưu trong đây đã chứng minh hết tất cả.
Trợ lý Dương bỗng bật cười, anh không ngờ Ký Bình một đời thận trọng chưa bao giờ mất một sai lầm nào hôm nay lại có cái kết cục này.
Đúng. Thì sao? Nhưng tôi và cô ấy thật sự là bạn. Tập đoàn Trình thị là một liên minh hợp tác do chín người tạo nên và người đứng đầu là Joy. Trợ lý Dương vui vẻ nói, dù sao chuyện này cũng có một ngày bị lộ mà chuyện này cần gì phải dấu.
Tôi chỉ có chút thắc mắc thôi. Vậy anh cũng nằm trong chín người sáng lập Trình thị sao?
Ân . Trợ lý Dương gật đầu tỏ ý đúng. Nếu anh không nằm trong số đó thì làm sao anh lại biết được nhiều chuyện như vậy chứ. Hỏi một câu đẳng cấp ngu ngốc.
Tôn Hạo nở nụ cười thỏa mãn, chuyện anh cần biết, đã biết. Bây giờ anh có thể tự tin kéo cô về phía mình.
Trong một tuần qua, không có cô Tôn Hạo đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu anh đã từ chối Khả Giai tình yêu của anh mà chọn gia đình vậy tại sao anh và cô không thử sống hòa hợp và tốt hơn chứ.
Việc ly hôn ít nhiều gì cũng gây đã kích rất lớn cho mẹ anh. Bà ấy lại có bệnh tim trong người nếu bị đã kích chắc chắn sẽ có chuyện lớn. (Anh Hạo ơi e khôq mún ăn đậu phộng.)
Ký Bình và Tôn Hạo chỉ còn khoảng 8 tháng. Trong 8 tháng này anh sẽ làm cho cô yêu anh và anh cũng sẽ như vậy. Suy nghĩ này tuy ích kỷ nhưng anh sẽ thử kéo dài cuộc hôn nhân này.
Joy đã chịu rất nhiều đau khổ, nếu như anh đối sự tệ hoặc làm cô ấy tổn thương. Hãy nhớ rõ một đều dù anh có chết Dương Khải Sâm này cũng sẽ lôi anh lên mà bầm cho chó ăn. Trợ lý Dương thấy anh suy nghĩ đâm chiêu liền hâm dọa.
Người hai người đó có bao nhiêu vết thương tôi sẽ tính lên người bà đấy nhiêu. À không tôi sẽ nhân mười lên, cũng phải có lời lãi chứ. Ký Bình hứng thú nhìn khuôn mặt tái mét của Liễu Nhã Lệ.
Xin cô tha cho tôi...tôi biết sai ... Liễu Nhã Lệ vừa khóc vừa bò lại quỳ xuống chân cô dập đầu van xin.
Giữ bà ta lại... Ký Bình cả chớp mắt cũng không có, sát khí không ngừng tỏa ra, bọn sát thủ đứng bên cạnh cũng bắt đầu run rẩy.
Sau khi sát thủ giữ Liễu Nhã Lệ lại, Ký Bình từ từ ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ như một con quỷ đáng sợ. Bà ta đụng vào bạn cô, cô chắc chắn sẽ cho bà ta một cái kết thê thảm nhất.
Ký Bình mạnh bạo đưa con dao lên khuôn mặt của Liễu Nhã Lệ, xẹt mạnh vài(chục) cái khuôn mặt của Liễu Nhã Lệ liền bị biến dạng đến ghê.
Một sát thủ gần đó liền tiến lại thực hiện nhiệm vụ của mình, một chai ngước màu trắng liền được mở ra. Ký Bình vui vẻ đứng lên cho tên sát thủ đó làm nhiệm vụ của mình.
Tên sát thủ liền chế chai nước đó lên người của Liễu Nhã Lệ, đặt biệt là khuôn mặt. Tiếng xèo...xèo vang lên càng làm cô thích thú. Khuôn mặt và cơ thể của Liễu Nhã Lệ liền bị chai nước đó làm cho biến dạng hoàn toàn. Chất Axit trong chai nước điều được chế hết lên người bà ta nhưng sẽ không làm hư hỏng đôi mắt của bà ta, cô còn phải cho bà ta xem khuôn mặt của mình lúc này cơ chứ. Khuôn mặt bà ta lúc này thật đáng sợ, hình thù đều không còn nguyên vẹn nữa trong bà ta bây giờ thật như một con quỷ gớm ghiếc.
Đưa bà ta về nhà giam của tổ chức, khi nào Rose khỏe lại rồi tính tiếp. Ký Bình vui vui vẻ vẻ thích thú trước trò chơi mới của mình.
Cô giao lại nhiệm vụ cho sát thủ đàn em, rồi lái xe đến bệnh viện của Sở Minh Triệt.
Cô đang ở trong phòng bệnh của Rose. Rose vẫn chưa có dấu hiệu tĩnh lại.
Lúc nãy Vũ Thuần Trạch gọi điện nói Rose bị bắt cóc, thật sự cô rất hoảng sợ nhưng lí trí không cho phép cô ngồi yên run rẩy.
Lúc nãy cô có đề nghị với Sở Minh Triệt, nên tầng 4 của bệnh viện này đều được giải tán hết. Kể cả bác sĩ và y tá đều phải giữ kín mồm miệng của mình lại.
Rose là một idol nếu để chuyện Rose bị thương đến nổi hôn mê phải nhập viện, cô không biết bọn nhà báo sẽ viết và thêm mắm dầm muối như thế nào, nhưng chắc chắn những bài báo đó sẽ không hay ho gì.
Vũ Thuần Trạch cũng đang nằm ở phòng đối diện. Lúc nãy bác sĩ Từ có nói với cô:
Bác sĩ Joy, bệnh nhân này có lẽ sau này...chỉ có thể...nhìn được bằng một mắt. Còn vết thương dài trên mặt đó khá sâu e là khó mà lành lặn như cũ. Bác sĩ Từ nhìn cô e ngại nói.
Ký Bình cũng chỉ có thể thở dài. Có ai lại ngốc như anh ta cơ chứ. Chuyện không liên quan đến mình cũng liều mạng tông đầu vào.
Cô thật sự không biết Vũ Thuần Trạch là tên ngốc hay là đại đại ngốc nữa.
Đang suy nghĩ bỗng chốc điện thoại của cô reo lên, nhìn vào là số điện thoại của bà Tôn. Ký Bình khó hiểu, chắc phải có chuyện gì bà Tôn mới gọi cho cô vào giờ này.
Joy, con đang ở bệnh viện phải không? Mẹ đang đưa Mia tới đó, Mia sốt rất cao và còn chảy máu mũi nữa. Bà Tôn vội vàng nói trong điện thoại.
Được. Con sẽ ra ngoài đón. Ký Bình lòng bỗng trở nên bất an. Cô chưa bao giờ thấy bà Tôn vội vã như vầy cả, chuyện này lại có liên quan đến Mia nữa chứ.
Ký Bình liền tức tốc chạy ra ngoài cửa đón bà Tôn. Ký Bình vừa ra đến cửa, xe của bà Tôn cũng vừa chạy tới. Bà Tôn bế Mia ra khỏi xe, Ký Bình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con mà đau lòng.
Sở Minh Triệt cũng chạy ra, anh nhìn thấy bà Tôn, Ký Bình và một đứa bé đang trên tay cô liền không hiểu chuyện gì, chạy tới.
Joy, có chuyện gì vậy? Sở Minh Triệt gấp rút hỏi.
Anh lập tức liên lạc với bác sĩ Du cho em. Em sẽ đưa con bé lên phòng trên làm xét nghiệm. Ký Bình quan sát tình hình của Mia một lúc, khuôn mặt cô bỗng chốc tái nhợt. Sự linh cảm của một bác sĩ đã cho cô một đáp án đáng sợ. Cô cần kiểm chứng lại chuyện này, Ký Bình thầm khẳng cầu linh cảm của mình là sai.
Sở Minh Triệt nhìn sơ qua liền hiểu ý nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Du.
Bầu trời lúc nãy đã gần sáng, nhưng trong lòng của Ký Bình lại tối tâm không hề có một tí ánh sáng.
Kết quả xét nghiệm lúc nãy đã không như cô mong muốn, câu nói của bác sĩ Du vẫn còn văng vẳng bên trong đầu cô.
Bác sĩ Joy con gái cô bị...bệnh máu trắng. Bác sĩ Du ngập ngừng nói.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần để nghe tin xấu nhất nhưng khi chính tai mình nghe được cô vẫn không thể nào kiềm chế lại. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Con gái cô, Mia của cô. Cô đã hứa với Sam phải chăm sóc Mia thật tốt nhưng cô đã không hoàn thành được lời hứa này rồi.
Sở Minh Triệt dường như hiểu được tâm trạng lúc này của cô. Cho dù cô có im lặng không nói nhưng anh có thể hiểu được, một người thân yêu của mình đang ở trong tình trạng nguy kịch như vậy mà Ký Bình có thể giữ được tâm trạng như vậy đã là may mắn và mạnh mẽ lắm rồi. Nhưng lúc này đây anh chỉ mong cô yếu đuối đừng cố gắng tỏ ra cứng rắn như vậy.
Joy, anh hứa với em, anh sẽ liên lạc với những bác sĩ giỏi nhất chuyên về bệnh này để chữa khỏi cho con bé. Em yên tâm đi. Sở Minh Triệt thấy cô vẫn nhồi im bất động liền bước tới ôm cô vào lòng an ủi. Mặc cho có bà Tôn mẹ chồng cô ở đây.
Bà Tôn bây giờ cũng không nói được gì. Mia ở với bà chỉ mới được một tuần nhưng bà lại rất yêu thương Mia, bà cảm thấy tiếc cho một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải mắc căn bệnh này.
Viện trưởng Sở, Tôn phu nhân, bác sĩ Joy tôi nghĩ mọi người nên nhanh chóng làm xét nghiệm tủy. Chỉ cần có tủy phù hợp chúng ta sẽ có hy vọng. Bác sĩ Du vội vàng nhắc nhở.
__________
Tôn Hạo và trợ lý Dương Khải Sâm đang giám sát phi trường A. Đột nhiên điện thoại Tôn Hạo reo lên.
Alô! Con nghe nè mẹ. Tôn Hạo vừa nói vừa đi ra khỏi công trình.
A Hạo, con mau về nhà đi. Mia xảy ra chuyện rồi. Tiếng bà Tôn nức nở vang lên.
Anh mới đi có một tuần, xảy ra chuyện gì cơ chứ. Tôn Hạo vội cúp máy gọi cho trợ lý của mình chuẩn bị phi cơ riêng trở về.
Tôn Hạo vội quay lại bàn giao công việc với trợ lý Dương nhưng đến cuối cùng hai người lại cùng nhau trở về và giao công việc lại cho giám đốc công ty chi nhánh của Trình thị và Tôn gia giải quyết.
Này, anh là gì của Joy? Tôn Hạo có chút băn khoăn. Lúc nãy khi nghe anh nói con gái anh gặp chuyện cần quay về, vậy mà cái tên trợ lý Dương này cũng một mực chạy theo anh.
Là bạn. Hôm đám cưới anh tôi cũng đã giới thiệu như vậy mà. Trợ lý Dương chau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án.
Chứ không phải là trợ lý riêng sao?
Tôn Hạo lập tức lấy cái laptop của Ký Bình ra trước mặt trợ lý Dương. Những thứ được lưu trong đây đã chứng minh hết tất cả.
Trợ lý Dương bỗng bật cười, anh không ngờ Ký Bình một đời thận trọng chưa bao giờ mất một sai lầm nào hôm nay lại có cái kết cục này.
Đúng. Thì sao? Nhưng tôi và cô ấy thật sự là bạn. Tập đoàn Trình thị là một liên minh hợp tác do chín người tạo nên và người đứng đầu là Joy. Trợ lý Dương vui vẻ nói, dù sao chuyện này cũng có một ngày bị lộ mà chuyện này cần gì phải dấu.
Tôi chỉ có chút thắc mắc thôi. Vậy anh cũng nằm trong chín người sáng lập Trình thị sao?
Ân . Trợ lý Dương gật đầu tỏ ý đúng. Nếu anh không nằm trong số đó thì làm sao anh lại biết được nhiều chuyện như vậy chứ. Hỏi một câu đẳng cấp ngu ngốc.
Tôn Hạo nở nụ cười thỏa mãn, chuyện anh cần biết, đã biết. Bây giờ anh có thể tự tin kéo cô về phía mình.
Trong một tuần qua, không có cô Tôn Hạo đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu anh đã từ chối Khả Giai tình yêu của anh mà chọn gia đình vậy tại sao anh và cô không thử sống hòa hợp và tốt hơn chứ.
Việc ly hôn ít nhiều gì cũng gây đã kích rất lớn cho mẹ anh. Bà ấy lại có bệnh tim trong người nếu bị đã kích chắc chắn sẽ có chuyện lớn. (Anh Hạo ơi e khôq mún ăn đậu phộng.)
Ký Bình và Tôn Hạo chỉ còn khoảng 8 tháng. Trong 8 tháng này anh sẽ làm cho cô yêu anh và anh cũng sẽ như vậy. Suy nghĩ này tuy ích kỷ nhưng anh sẽ thử kéo dài cuộc hôn nhân này.
Joy đã chịu rất nhiều đau khổ, nếu như anh đối sự tệ hoặc làm cô ấy tổn thương. Hãy nhớ rõ một đều dù anh có chết Dương Khải Sâm này cũng sẽ lôi anh lên mà bầm cho chó ăn. Trợ lý Dương thấy anh suy nghĩ đâm chiêu liền hâm dọa.
/101
|