Cô lái chiếc xe mui trần của mình vào gara của tập đoàn sau đó từ từ bước về phía cổng chính của tập đoàn. Bảo vệ thấy cô lạ mặt liền ngăn cản không cho cô vào, cô liền lấy trong ví của mình ra tấm giấy chứng minh nhân dân có họ tên đầy đủ của mình, bảo vệ lấp tức khiếp sợ khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, cô chỉ ra hiệu cho bọn họ im lặng và không được nói cho ai biết sau đó mới bước vào tập đoàn.
Tiếp tân thấy bảo vệ cho cô vào liền nghĩ cô là nhân viên mới nên cũng không ngăn cản. Cô đứng quan sát một hồi thì bước lại thang máy. Thang máy có hai loại, một loại dùng cho nhân viên các cấp, một loại dùng cho chủ tịch tập đoàn hay trợ lý riêng nên ít ai sử dụng tới.
Cô theo thói quen liền bước về phía thang máy giành cho chủ tịch. Hai bảo vệ đang đứng ở đó liền ngăn cô lại.
Xin lỗi cô, thang máy này không thể dùng. Người bảo vệ ngăn cô lại.
Tại sao? Cô lạnh lùng nhìn người đang ngăn cản mình.
Người bảo vệ thấy ánh mắt sắc lãnh của cô liền run sợ nhưng vẫn làm theo đúng nhiệm vụ của mình.
Đây là thang máy giành cho chủ tịch và trợ lý của ngài ấy. Cảm phiền cô sang thang máy bên kia.
Cô rất hài lòng với thái độ làm việc này. Rất tốt. Cô cũng không muốn làm khó dễ người bảo vệ nên đi sang thang máy thường. Dù gì bọn họ cũng đâu biết cô là ai. Cô bước vào tháng máy bấm số 7. Thang máy bắt đầu ngừng ở tầng 7, cánh cửa mở ra cô vừa bước ra vừa lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình.
Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
Alô! Chủ tịch người gọi có gì không ạ. Giọng nói nghiêm túc từ đầu dây bên kia vang lên.
Dương Khải Sâm, ngay lập tức gửi những giấy tờ có liên quan tới chi nhánh bên đây cho tôi. Cô lạnh lùng ra lệnh.
Giọng nói lạnh băng, hàn khí chất đầy giọng nói làm người đầu giây bên kia không rét mà run.
Vâng. Tôi làm ngay.
Còn nữa. Tôi cho anh nội trong ngày mai phải có mặt tại Bắc Kinh cho tôi. Nếu không đừng trách. Cô nhẹ giọng hâm dọa.
- Tôi biết rồi ạ. Dương Khải Sâm vừa nói vừa lao mồ hồi trên trán mình.
Vừa dứt điện thoại cô liền chú ý tới một cảnh tượng trước mặt. Một cô gái trẻ trung trong bộ váy công sở với khuôn mặt tươi đẹp đang làm một chuyện hết sức không chấp nhận được. Cô ta đang quát mắng một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình trước hành lang. Người phụ nữ cúi mặt xin lỗi rối rít mặc dù không biết mình sai ở đâu. Cô ta rơi cao tay định tát người phụ nữ liền bị tay cô nắm lại. Với cái hành động không tôn trọng người khác này cô cực kỳ không chấp nhận, đặt biệt lại diễn ra ngay trong tập đoàn của mình nữa chứ.
Cô ta thấy vậy liền tức giận đến đỏ cả mặt, định rút tay về nhưng bị cô nắm quá chặt nên cô ta không thể. Cô ta trừng mắt nhìn cô.
Bỏ ra Cô ta vừa dãi dụa vừa tức giận nhìn cô.
Nếu cô chịu xin lỗi tôi sẽ bỏ qua. Cô dùng giọng cực âm nhìn thẳng vào cô ta.
Cô ta run rẩy, trên mặt vì bị đau mà rơm rớm nước mắt, nhưng đã theo lao thì phải theo lao cô ta liếc mắt nhìn cô.
Chết tiệt. Cô bỏ ra không? Cô là nhân viên mới hả? Tôi sẽ bảo Cậu tôi tống cổ cô ra khỏi đây. Kể cả chén cơm cũng không còn. Để xem cô làm gì để sống. Cô ta dở giọng đắc ý.
Bỗng cánh tay của cô ta đang bị cô nắm kêu một cái Rắccc
Cô ta bắt ngờ kêu lên Aáa .Cô buông cánh tay của cô ta ra lạnh lùng nói:
Đây chỉ là cảnh cáo. Biến đi trước khi tôi nổi giận.
Cô ta tuy tức giận nhưng trong lòng vẫn run sợ nên lập tức bỏ đi. Trước khi đi còn để lại một lời cảnh cáo.
Tiểu thư. Cảm ơn cô. Nhưng lần sau cô đừng làm vậy nữa. Người phụ nữ ra vẻ khuyên nhủ nhìn cô.
Tại sao chứ. Cô thấy thái độ kì hoặc này càng thêm thắc mắc.
Cô gái vừa rồi là cháu gái của phó Tổng. Tính tình cực kỳ xấu chỉ cần không vui liền đem mọi người ra chút giận, ủy quyền ủy thế gia đình nên không xem ai ra gì. Tiểu thư tôi khuyên cô lần sau gặp thì nên xin lỗi cô ta. Nếu không...thật sự khó sống. Người phụ nữ khuyên bảo cô.
Con biết rồi. Cô cười trừ Con có việc phải đi trước đây.
Cô tìm cớ rời đi, xem ra sắp tới cô sẽ có rất nhiều chuyện vui.
Tiếp tân thấy bảo vệ cho cô vào liền nghĩ cô là nhân viên mới nên cũng không ngăn cản. Cô đứng quan sát một hồi thì bước lại thang máy. Thang máy có hai loại, một loại dùng cho nhân viên các cấp, một loại dùng cho chủ tịch tập đoàn hay trợ lý riêng nên ít ai sử dụng tới.
Cô theo thói quen liền bước về phía thang máy giành cho chủ tịch. Hai bảo vệ đang đứng ở đó liền ngăn cô lại.
Xin lỗi cô, thang máy này không thể dùng. Người bảo vệ ngăn cô lại.
Tại sao? Cô lạnh lùng nhìn người đang ngăn cản mình.
Người bảo vệ thấy ánh mắt sắc lãnh của cô liền run sợ nhưng vẫn làm theo đúng nhiệm vụ của mình.
Đây là thang máy giành cho chủ tịch và trợ lý của ngài ấy. Cảm phiền cô sang thang máy bên kia.
Cô rất hài lòng với thái độ làm việc này. Rất tốt. Cô cũng không muốn làm khó dễ người bảo vệ nên đi sang thang máy thường. Dù gì bọn họ cũng đâu biết cô là ai. Cô bước vào tháng máy bấm số 7. Thang máy bắt đầu ngừng ở tầng 7, cánh cửa mở ra cô vừa bước ra vừa lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình.
Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
Alô! Chủ tịch người gọi có gì không ạ. Giọng nói nghiêm túc từ đầu dây bên kia vang lên.
Dương Khải Sâm, ngay lập tức gửi những giấy tờ có liên quan tới chi nhánh bên đây cho tôi. Cô lạnh lùng ra lệnh.
Giọng nói lạnh băng, hàn khí chất đầy giọng nói làm người đầu giây bên kia không rét mà run.
Vâng. Tôi làm ngay.
Còn nữa. Tôi cho anh nội trong ngày mai phải có mặt tại Bắc Kinh cho tôi. Nếu không đừng trách. Cô nhẹ giọng hâm dọa.
- Tôi biết rồi ạ. Dương Khải Sâm vừa nói vừa lao mồ hồi trên trán mình.
Vừa dứt điện thoại cô liền chú ý tới một cảnh tượng trước mặt. Một cô gái trẻ trung trong bộ váy công sở với khuôn mặt tươi đẹp đang làm một chuyện hết sức không chấp nhận được. Cô ta đang quát mắng một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình trước hành lang. Người phụ nữ cúi mặt xin lỗi rối rít mặc dù không biết mình sai ở đâu. Cô ta rơi cao tay định tát người phụ nữ liền bị tay cô nắm lại. Với cái hành động không tôn trọng người khác này cô cực kỳ không chấp nhận, đặt biệt lại diễn ra ngay trong tập đoàn của mình nữa chứ.
Cô ta thấy vậy liền tức giận đến đỏ cả mặt, định rút tay về nhưng bị cô nắm quá chặt nên cô ta không thể. Cô ta trừng mắt nhìn cô.
Bỏ ra Cô ta vừa dãi dụa vừa tức giận nhìn cô.
Nếu cô chịu xin lỗi tôi sẽ bỏ qua. Cô dùng giọng cực âm nhìn thẳng vào cô ta.
Cô ta run rẩy, trên mặt vì bị đau mà rơm rớm nước mắt, nhưng đã theo lao thì phải theo lao cô ta liếc mắt nhìn cô.
Chết tiệt. Cô bỏ ra không? Cô là nhân viên mới hả? Tôi sẽ bảo Cậu tôi tống cổ cô ra khỏi đây. Kể cả chén cơm cũng không còn. Để xem cô làm gì để sống. Cô ta dở giọng đắc ý.
Bỗng cánh tay của cô ta đang bị cô nắm kêu một cái Rắccc
Cô ta bắt ngờ kêu lên Aáa .Cô buông cánh tay của cô ta ra lạnh lùng nói:
Đây chỉ là cảnh cáo. Biến đi trước khi tôi nổi giận.
Cô ta tuy tức giận nhưng trong lòng vẫn run sợ nên lập tức bỏ đi. Trước khi đi còn để lại một lời cảnh cáo.
Tiểu thư. Cảm ơn cô. Nhưng lần sau cô đừng làm vậy nữa. Người phụ nữ ra vẻ khuyên nhủ nhìn cô.
Tại sao chứ. Cô thấy thái độ kì hoặc này càng thêm thắc mắc.
Cô gái vừa rồi là cháu gái của phó Tổng. Tính tình cực kỳ xấu chỉ cần không vui liền đem mọi người ra chút giận, ủy quyền ủy thế gia đình nên không xem ai ra gì. Tiểu thư tôi khuyên cô lần sau gặp thì nên xin lỗi cô ta. Nếu không...thật sự khó sống. Người phụ nữ khuyên bảo cô.
Con biết rồi. Cô cười trừ Con có việc phải đi trước đây.
Cô tìm cớ rời đi, xem ra sắp tới cô sẽ có rất nhiều chuyện vui.
/101
|