Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ.
“Đừng khóc!”
Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy!
Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?”
Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?”
Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn.
Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao?
Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!”
Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn không uống, tiền lương cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng của anh còn chẳng đủ để mua một thỏi son môi của tôi!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường.
“Anh chịu trách nhiệm?”
“Anh nghĩ anh có thể chịu trách nhiệm gì?”
“Anh có thể chịu trách nhiệm kiểu nào?”
Cô vốn chỉ hơi bá đạo, cũng không phải một người phụ nữ không tốt.
Chẳng qua nhìn Triệu Nam Thiên lại khiến cô nhớ lại một đêm điên cuồng vừa qua.
Mình như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, bị từng cơn sóng lớn vô tình đập mạnh vào.
Cảm giác hối hận, tuyệt vọng, thậm chí là khuất nhục trào dâng!
Triệu Nam Thiên bị cô hỏi tới sửng sốt, sau đó anh lại cười tự giễu.
Cũng khó trách, bản thân mình chỉ là một bảo vệ ca đêm ở khu này.
Nếu không phải vì chuyện hoang đường đêm qua, mình và người phụ nữ này sẽ không có bất kỳ cơ hội dây dưa gì.
Sợ rằng trong mắt cô mình cũng chẳng khác gì con chó con mèo ven đường, đúng không?
Tô Mục Tuyết cũng không chờ Triệu Nam Thiên trả lời.
Cô nhặt chiếc áo sơ mi trên giường lên mặc vào. Khi cài tới viên cúc áo thứ ba, cảm giác đau rát cách quần áo truyền đến, phảng phất như đang nhắc nhở cô sự điên cuồng đêm qua.
Cô vừa nói chuyện vừa xuống giường, “Cút khỏi nhà tôi ngay! Nếu chuyện ngày hôm qua bị bất kỳ người nào biết, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”
Bởi vì đau đớn mà bước chân cô có chút chao đảo.
Triệu Nam Thiên đã mặc quần áo tử tế trước cô, đang định đưa tay ra đỡ kết quả lại bị cô tàn nhẫn hất ra.
Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh, “Cút ngay, đừng dùng tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên có chút không thoải mái, bèn cầm lấy áo khoác xoay người rời đi.
Tô Mục Tuyết sững sờ chốc lát sau đó bỗng nhiên quát lên: “Anh muốn đi đâu?”
Triệu Nam Thiên có chút tự giễu nói, “Đi làm! Tôi cũng không giống cô, không phải con gái nhà giàu có, cho dù cô không cần làm việc vẫn có thể sống rất tốt!”
Tô Mục Tuyết cố tình gây sự ra lệnh: “Không được đi!”
Thấy Triệu Nam Thiên không để ý tới mình, cô nắm lấy một món đồ từ tủ đầu giường ném bay ra ngoài.
“Khốn kiếp, tôi kêu anh đứng lại!”
Triệu Nam Thiên bị nội y đập trúng, trong lòng có lửa giận bùng lên.
Nhưng khi anh thấy dấu răng và dấu hôn trên cổ Tô Mục Tuyết, tất cả những lời anh muốn nói ban nãy đều bị nén trở về.
“Lời tôi mới nói vừa rồi vẫn hữu hiệu như cũ, nếu như cô nghĩ ra được cách để tôi chịu trách nhiệm, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Mục Tuyết kinh ngạc một lát sau đó vẻ kinh ngạc bị nụ cười lạnh thay thế, “Anh ước gì tôi có thể yêu cầu anh chịu trách nhiệm, đúng không?”
Triệu Nam Thiên lười giải thích, “Tùy cô thích nghĩ sao cũng được.”
Tô Mục Tuyết rất xinh đẹp, không sai, cô cũng rất có tiền, nhưng anh không phải loại bất lực vì năm đấu gạo mà khom lưng.
“Đừng khóc!”
Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy!
Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, “Anh hét cái gì?”
Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô Mục Tuyết lau nước mắt, “Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?”
Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn.
Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chết có thể giải quyết vấn đề sao?
Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: “Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!”
Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, “Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn không uống, tiền lương cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng của anh còn chẳng đủ để mua một thỏi son môi của tôi!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường.
“Anh chịu trách nhiệm?”
“Anh nghĩ anh có thể chịu trách nhiệm gì?”
“Anh có thể chịu trách nhiệm kiểu nào?”
Cô vốn chỉ hơi bá đạo, cũng không phải một người phụ nữ không tốt.
Chẳng qua nhìn Triệu Nam Thiên lại khiến cô nhớ lại một đêm điên cuồng vừa qua.
Mình như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, bị từng cơn sóng lớn vô tình đập mạnh vào.
Cảm giác hối hận, tuyệt vọng, thậm chí là khuất nhục trào dâng!
Triệu Nam Thiên bị cô hỏi tới sửng sốt, sau đó anh lại cười tự giễu.
Cũng khó trách, bản thân mình chỉ là một bảo vệ ca đêm ở khu này.
Nếu không phải vì chuyện hoang đường đêm qua, mình và người phụ nữ này sẽ không có bất kỳ cơ hội dây dưa gì.
Sợ rằng trong mắt cô mình cũng chẳng khác gì con chó con mèo ven đường, đúng không?
Tô Mục Tuyết cũng không chờ Triệu Nam Thiên trả lời.
Cô nhặt chiếc áo sơ mi trên giường lên mặc vào. Khi cài tới viên cúc áo thứ ba, cảm giác đau rát cách quần áo truyền đến, phảng phất như đang nhắc nhở cô sự điên cuồng đêm qua.
Cô vừa nói chuyện vừa xuống giường, “Cút khỏi nhà tôi ngay! Nếu chuyện ngày hôm qua bị bất kỳ người nào biết, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”
Bởi vì đau đớn mà bước chân cô có chút chao đảo.
Triệu Nam Thiên đã mặc quần áo tử tế trước cô, đang định đưa tay ra đỡ kết quả lại bị cô tàn nhẫn hất ra.
Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh, “Cút ngay, đừng dùng tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên có chút không thoải mái, bèn cầm lấy áo khoác xoay người rời đi.
Tô Mục Tuyết sững sờ chốc lát sau đó bỗng nhiên quát lên: “Anh muốn đi đâu?”
Triệu Nam Thiên có chút tự giễu nói, “Đi làm! Tôi cũng không giống cô, không phải con gái nhà giàu có, cho dù cô không cần làm việc vẫn có thể sống rất tốt!”
Tô Mục Tuyết cố tình gây sự ra lệnh: “Không được đi!”
Thấy Triệu Nam Thiên không để ý tới mình, cô nắm lấy một món đồ từ tủ đầu giường ném bay ra ngoài.
“Khốn kiếp, tôi kêu anh đứng lại!”
Triệu Nam Thiên bị nội y đập trúng, trong lòng có lửa giận bùng lên.
Nhưng khi anh thấy dấu răng và dấu hôn trên cổ Tô Mục Tuyết, tất cả những lời anh muốn nói ban nãy đều bị nén trở về.
“Lời tôi mới nói vừa rồi vẫn hữu hiệu như cũ, nếu như cô nghĩ ra được cách để tôi chịu trách nhiệm, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Mục Tuyết kinh ngạc một lát sau đó vẻ kinh ngạc bị nụ cười lạnh thay thế, “Anh ước gì tôi có thể yêu cầu anh chịu trách nhiệm, đúng không?”
Triệu Nam Thiên lười giải thích, “Tùy cô thích nghĩ sao cũng được.”
Tô Mục Tuyết rất xinh đẹp, không sai, cô cũng rất có tiền, nhưng anh không phải loại bất lực vì năm đấu gạo mà khom lưng.
/800
|