Chương 642
Tô Mục Tuyết cũng biết chút ít tình huống lúc đó: “Làm gì dễ được như anh nói? Lúc đó chỉ vì muốn thu được mảnh đất này đã gần như khoét rỗng toàn bộ nhà họ Tô rồi!”
Nói xong, cô cảm thán một câu: “Nhưng vô dụng thôi, bây giờ tòa nhà này đã bị thế chấp cho ngân hàng.”
“Ngân hàng?”
“Đúng vậy. Nếu không dùng tòa nhà này thế chấp mấy trăm tỉ thì nhà họ Tô đã sớm sụp đổ từ lâu.”
Nói xong, Tô Mục Tuyết lại tự giễu một câu: “Bởi vậy mới nói, nhà họ Tô cũng chẳng có cao đến mức không thể với tới như anh tưởng tượng đâu. Từ lúc bố em bị trọng thương hôn mê, nhà họ Tô đã một mực xuống dốc. Tài sản hiện giờ có khi còn lại không đến một phần ba.”
Triệu Nam Thiên cười khổ, một phần ba này chỉ sợ anh kiếm mấy đời cũng không tích nổi.
Anh không biết nên nói thế nào, chỉ đành an ủi: “Anh tin tưởng em, tình hình công ty nhất định sẽ tốt lên thôi.”
Tô Mục Tuyết day day trán: “Chuyển biến tốt lên? Đâu có dễ dàng như anh nói.”
Nhận ra cô không muốn nói nhiều, Triệu Nam Thiên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong lúc trò chuyện thì cổng tòa nhà đã hiện ra trước mắt.
Khi xe dừng lại, Tô Mục Tuyết nói: “Lát nữa anh cứ ở trong xe chờ em đi, em lên xử lý chút chuyện rồi xuống ngay.”
Triệu Nam Thiên gật đầu, thật ra anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Nhất là khi anh biết được lịch sử huy hoàng của nhà họ Tô, anh càng nhận thức rõ được sự chênh lệch giữa hai người.
Nếu bây giờ anh xuất hiện ở công ty, để cho Tô Mục Tuyết thoải mái giới thiệu anh với đồng nghiệp.
Chưa nói đến thái độ của dì Đào sẽ như thế nào, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm anh chết đuối rồi!
Chỉ là một tên bảo vệ quèn không chút tiếng tăm, dựa vào cái gì mà dám chiếm lấy người phụ nữ như Tô Mục Tuyết chứ?
Triệu Nam Thiên tự mình ngẫm nghĩ, chuyện như cổ tích nghìn lẻ một đêm này sao cứ phải xảy ra trên người anh vậy!
Trong xe có chút nhàm chán nên Triệu Nam Thiên liền xuống xe.
Anh vừa tựa vào đầu xe hút thuốc vừa quan sát xung quanh.
Có thể thấy, phúc lợi đãi ngộ của Tô Phong cũng rất tốt, trong bãi gửi xe của nhân viên đều là xe góp vốn với giá từ bảy trăm triệu trở lên.
Phía sau là chỗ đậu xe số hai, lẽ ra là chỗ đậu xe thường ngày của Tô Mục Tuyết.
Chỗ đậu xe số một, nơi đỗ chiếc xe Mercedes-Benz đẳng cấp của dì Đào, rộng hơn hai vòng so với chỗ đậu xe thông thường.
Chỗ đậu xe số ba là một chiếc siêu xe với tạo hình cực ngầu.
Càng về sau, có lẽ phân loại theo các cấp bậc khác nhau của các quan lớn, tất cả đều là xe sang, kém nhất cũng là cấp Audi A6.
Ngược lại, chiếc xe A4 phía sau này tương đối mỏng yếu.
Đúng lúc này, một người đàn ông có vẻ như là bảo vệ đi tới: “Anh là bạn của tổng giám đốc Tô sao?”
Thấy anh ta nói năng dè dặt, Triệu Nam Thiên cười nói: “Không phải, tài xế.”
Tô Mục Tuyết cũng biết chút ít tình huống lúc đó: “Làm gì dễ được như anh nói? Lúc đó chỉ vì muốn thu được mảnh đất này đã gần như khoét rỗng toàn bộ nhà họ Tô rồi!”
Nói xong, cô cảm thán một câu: “Nhưng vô dụng thôi, bây giờ tòa nhà này đã bị thế chấp cho ngân hàng.”
“Ngân hàng?”
“Đúng vậy. Nếu không dùng tòa nhà này thế chấp mấy trăm tỉ thì nhà họ Tô đã sớm sụp đổ từ lâu.”
Nói xong, Tô Mục Tuyết lại tự giễu một câu: “Bởi vậy mới nói, nhà họ Tô cũng chẳng có cao đến mức không thể với tới như anh tưởng tượng đâu. Từ lúc bố em bị trọng thương hôn mê, nhà họ Tô đã một mực xuống dốc. Tài sản hiện giờ có khi còn lại không đến một phần ba.”
Triệu Nam Thiên cười khổ, một phần ba này chỉ sợ anh kiếm mấy đời cũng không tích nổi.
Anh không biết nên nói thế nào, chỉ đành an ủi: “Anh tin tưởng em, tình hình công ty nhất định sẽ tốt lên thôi.”
Tô Mục Tuyết day day trán: “Chuyển biến tốt lên? Đâu có dễ dàng như anh nói.”
Nhận ra cô không muốn nói nhiều, Triệu Nam Thiên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong lúc trò chuyện thì cổng tòa nhà đã hiện ra trước mắt.
Khi xe dừng lại, Tô Mục Tuyết nói: “Lát nữa anh cứ ở trong xe chờ em đi, em lên xử lý chút chuyện rồi xuống ngay.”
Triệu Nam Thiên gật đầu, thật ra anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Nhất là khi anh biết được lịch sử huy hoàng của nhà họ Tô, anh càng nhận thức rõ được sự chênh lệch giữa hai người.
Nếu bây giờ anh xuất hiện ở công ty, để cho Tô Mục Tuyết thoải mái giới thiệu anh với đồng nghiệp.
Chưa nói đến thái độ của dì Đào sẽ như thế nào, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm anh chết đuối rồi!
Chỉ là một tên bảo vệ quèn không chút tiếng tăm, dựa vào cái gì mà dám chiếm lấy người phụ nữ như Tô Mục Tuyết chứ?
Triệu Nam Thiên tự mình ngẫm nghĩ, chuyện như cổ tích nghìn lẻ một đêm này sao cứ phải xảy ra trên người anh vậy!
Trong xe có chút nhàm chán nên Triệu Nam Thiên liền xuống xe.
Anh vừa tựa vào đầu xe hút thuốc vừa quan sát xung quanh.
Có thể thấy, phúc lợi đãi ngộ của Tô Phong cũng rất tốt, trong bãi gửi xe của nhân viên đều là xe góp vốn với giá từ bảy trăm triệu trở lên.
Phía sau là chỗ đậu xe số hai, lẽ ra là chỗ đậu xe thường ngày của Tô Mục Tuyết.
Chỗ đậu xe số một, nơi đỗ chiếc xe Mercedes-Benz đẳng cấp của dì Đào, rộng hơn hai vòng so với chỗ đậu xe thông thường.
Chỗ đậu xe số ba là một chiếc siêu xe với tạo hình cực ngầu.
Càng về sau, có lẽ phân loại theo các cấp bậc khác nhau của các quan lớn, tất cả đều là xe sang, kém nhất cũng là cấp Audi A6.
Ngược lại, chiếc xe A4 phía sau này tương đối mỏng yếu.
Đúng lúc này, một người đàn ông có vẻ như là bảo vệ đi tới: “Anh là bạn của tổng giám đốc Tô sao?”
Thấy anh ta nói năng dè dặt, Triệu Nam Thiên cười nói: “Không phải, tài xế.”
/800
|