- Khổ nhỉ? Mà anh có chuẩn bị quà mua chuộc chưa? Không thì khỏi yên thân với nó nhá!_ Hân Hân lên tiếng.-Dĩ nhiên là phải có rồi, đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta chọc nó giận đâu!_ Vừa nói vừa chìa thanh chocolate ra.
- Đưa đây! có giỏi thì dọn đường đi kìa! _ Nó giật thanh chocolate với tốc độ ánh sáng.
Xì xầm xì xầm.
-Tránh ra! _ Giọng nữ thất thanh vang lên.- Chào anh ,em là Quỳnh, đại diện cho các nữ sinh ở trường tặng anh món quà này_ Cô ta đưa cho Bảo nhà ta một bó hoa hồng và một gói quà nhỏ và tặng kèm một cá nháy mắt.
- Cảm ơn, tôi không thiếu thốn đến mức nhận quà của người khác, mời đi cho!_ Bảo ca từ chối món quà một cách không thể nào khinh bỉ hơn nữa! Loại phụ nữ này, anh đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi.
- Bảo à, anh có cần phải khiến người ta đau đến vậy không? Em cũng cảm thấy hơi quá đáng đấy! Mà em nhớ là chỉ có con gái mới thích hoa hồng thôi mà, không lẽ bạn này nghĩ anh là..._ Được một cơ hội chọc tức đàn anh thật là sung sướng, Hân Hân cười khanh khách trong lòng.
Bảo ca không nói gì, chỉ hừ nhẹ rồi nhìn Hân với một ánh mắt đầy oán trách.
- Vậy không nhận hoa cũng được, chỉ cần nhận món quà này thôi, nó là chocolate mà em mang từ nước ngoài về đấy!_ Cô ta vẫn mặt dày đưa món quà cho chàng trai đang ngồi trước mặt có vẻ như không để tâm gì đến mình.
- Chocolate hả? _ Chị Nhi nhà ta nãy giờ ngồi im lặng ăn quà của 2 kẻ kia rốt cuộc cũng để ý đến món quà, 2 mắt lóe sáng lên.
- Đúng vậy, đây là chocolate thượng hạng đó, không phải ai có tiền cũng mua được đâu,phải đặt từ năm trước thì đến năm nay mới có đấy!_ Bạn Quỳnh mặt dày kia tỏ vẻ sang chảnh.
- Nhi muốn có nó không/?_Bảo ca lên tiếng hỏi nó.
-Of Course I want!_ Trả lời nha như chớp.
- Đây là chocolate đắng tôi tặng cho anh Bảo, không phải cô. Đừng có mà mơ!
- Chocolate đắng hả? Bỏ đi!_ Phất phất tay.
- Cô nghe Nhi nói chưa? Đi đi,tôi không rảnh!
Sao đành bỏ anh đi
Bao ngày tháng bên nhau
Ta tắm mưa cùng nhau bắt dế
Em thích ăn khoai mì
Chỉ mình anh thích ăn khoai từ
Em thách anh ăn khoai nuốt vào không nhai
Thương em quá nên anh ráng nuốt
Nuốt vô anh trào ra
Em bắt anh dọng vào
Em vỗ tay anh mỉm cười
Giờ em quên đành sao !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! _ tiếng chuông điện thoại nó reng lên.
- Alô? Ai vậy?_ số này lạ nhở?
- Không nhớ anh sao?_ Hắn hỏi nó với một giọng điệu cực kỳ dịu dàng
-Không nhớ. Anh là cái tên biến thái nào vậy?
-Chồng em đây!
-Phụt. Xin lỗi tôi còn đi học và chưa có chồng, gọi nhầm số rồi!_ Dám chọc ta à?Không ngờ là anh ta lại có thể phun ra ba chữ đó!
- Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?
- Ăn anh đấy , xéo đi cho tôi nhờ!
-Sắp cưới rồi mà em vẫn không cầm cự được sao? Thôi thì tối nay đi, anh sẽ cho em ăn anh nhé!
- Cái..Cái tên nhà ngươi, biến đi cho ta nhờ!
Cụp_ Nó cúp máy mà trong lòng cảm thấy cái tên kia thật đáng sợ, tại sao lại nghĩ từ cái chuyện ăn uống sang cái chuyện đấy được chứ?
- Ai vậy? _ Hân Hân im lặng cuối cùng cũng hỏi nó.
- À, mấy cái tên có vấn đề về thần kinh gọi nhầm ấy mà! Không có gì đâu!
- Mời em Đỗ Ngọc Linh Nhi lên phòng hiệu trưởng có phụ huynh cần gặp. Xin nhắc lại, mời em Đỗ Ngọc Linh Nhi lên phòng hiệu trưởng có phụ huynh cần gặp._ Tiếng loa của trường vang lên.
- Cái gì, thật không thể tin được là hắn dám giở trò như vậy được! Lần này anh ta chết với mình!_ Nó bực tức dậm chân đi lên phòng hiệu trưởng.
- Đưa đây! có giỏi thì dọn đường đi kìa! _ Nó giật thanh chocolate với tốc độ ánh sáng.
Xì xầm xì xầm.
-Tránh ra! _ Giọng nữ thất thanh vang lên.- Chào anh ,em là Quỳnh, đại diện cho các nữ sinh ở trường tặng anh món quà này_ Cô ta đưa cho Bảo nhà ta một bó hoa hồng và một gói quà nhỏ và tặng kèm một cá nháy mắt.
- Cảm ơn, tôi không thiếu thốn đến mức nhận quà của người khác, mời đi cho!_ Bảo ca từ chối món quà một cách không thể nào khinh bỉ hơn nữa! Loại phụ nữ này, anh đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi.
- Bảo à, anh có cần phải khiến người ta đau đến vậy không? Em cũng cảm thấy hơi quá đáng đấy! Mà em nhớ là chỉ có con gái mới thích hoa hồng thôi mà, không lẽ bạn này nghĩ anh là..._ Được một cơ hội chọc tức đàn anh thật là sung sướng, Hân Hân cười khanh khách trong lòng.
Bảo ca không nói gì, chỉ hừ nhẹ rồi nhìn Hân với một ánh mắt đầy oán trách.
- Vậy không nhận hoa cũng được, chỉ cần nhận món quà này thôi, nó là chocolate mà em mang từ nước ngoài về đấy!_ Cô ta vẫn mặt dày đưa món quà cho chàng trai đang ngồi trước mặt có vẻ như không để tâm gì đến mình.
- Chocolate hả? _ Chị Nhi nhà ta nãy giờ ngồi im lặng ăn quà của 2 kẻ kia rốt cuộc cũng để ý đến món quà, 2 mắt lóe sáng lên.
- Đúng vậy, đây là chocolate thượng hạng đó, không phải ai có tiền cũng mua được đâu,phải đặt từ năm trước thì đến năm nay mới có đấy!_ Bạn Quỳnh mặt dày kia tỏ vẻ sang chảnh.
- Nhi muốn có nó không/?_Bảo ca lên tiếng hỏi nó.
-Of Course I want!_ Trả lời nha như chớp.
- Đây là chocolate đắng tôi tặng cho anh Bảo, không phải cô. Đừng có mà mơ!
- Chocolate đắng hả? Bỏ đi!_ Phất phất tay.
- Cô nghe Nhi nói chưa? Đi đi,tôi không rảnh!
Sao đành bỏ anh đi
Bao ngày tháng bên nhau
Ta tắm mưa cùng nhau bắt dế
Em thích ăn khoai mì
Chỉ mình anh thích ăn khoai từ
Em thách anh ăn khoai nuốt vào không nhai
Thương em quá nên anh ráng nuốt
Nuốt vô anh trào ra
Em bắt anh dọng vào
Em vỗ tay anh mỉm cười
Giờ em quên đành sao !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! _ tiếng chuông điện thoại nó reng lên.
- Alô? Ai vậy?_ số này lạ nhở?
- Không nhớ anh sao?_ Hắn hỏi nó với một giọng điệu cực kỳ dịu dàng
-Không nhớ. Anh là cái tên biến thái nào vậy?
-Chồng em đây!
-Phụt. Xin lỗi tôi còn đi học và chưa có chồng, gọi nhầm số rồi!_ Dám chọc ta à?Không ngờ là anh ta lại có thể phun ra ba chữ đó!
- Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?
- Ăn anh đấy , xéo đi cho tôi nhờ!
-Sắp cưới rồi mà em vẫn không cầm cự được sao? Thôi thì tối nay đi, anh sẽ cho em ăn anh nhé!
- Cái..Cái tên nhà ngươi, biến đi cho ta nhờ!
Cụp_ Nó cúp máy mà trong lòng cảm thấy cái tên kia thật đáng sợ, tại sao lại nghĩ từ cái chuyện ăn uống sang cái chuyện đấy được chứ?
- Ai vậy? _ Hân Hân im lặng cuối cùng cũng hỏi nó.
- À, mấy cái tên có vấn đề về thần kinh gọi nhầm ấy mà! Không có gì đâu!
- Mời em Đỗ Ngọc Linh Nhi lên phòng hiệu trưởng có phụ huynh cần gặp. Xin nhắc lại, mời em Đỗ Ngọc Linh Nhi lên phòng hiệu trưởng có phụ huynh cần gặp._ Tiếng loa của trường vang lên.
- Cái gì, thật không thể tin được là hắn dám giở trò như vậy được! Lần này anh ta chết với mình!_ Nó bực tức dậm chân đi lên phòng hiệu trưởng.
/24
|