Nói tới gia tộc Doyle - Tướng quân Lilan Garros và tướng quân Lý Phong được người đương thời coi là thần tượng, mặc dù tướng quân Lý Phong luôn rực sáng, cũng không hề bao phủ đi chiến công của tướng quân Lilan Garros. Anh ta sáng tạo ra Thiên Vương Quyết cũng làm cho gia tộc Doyle kéo dài sự hưng thịnh.
Thiết Mạc Trương gia, có lẽ là ở vị trí của một người phụ tá, vì thế địa vị Trương gia không hề bị lay động. Vô luận chính quyền người Inventer biến hóa như thế nào, Thiết Mạc Trương gia cũng không hề có ảnh hường gì, Thiên Tâm Quyết chính là tâm pháp gia truyền của Trương gia.
Gia tộc cuối cùng trong năm đại gia tộc chính là Liệt gia tại Sao Hỏa, 400 năm trước trong trận đánh tranh đoạt quyền lực cuối cùng ở Sao Hỏa, Liệt gia đã thắng, có lẽ do lực lượng vĩ đại của Thiên Sư, Liệt Hỏa Quyết của Liệt gia cường mãnh vô cùng.
Vô luận thời cuộc biến đổi thế nào, năm đại gia tộc vẫn đứng sừng sững.
Nhưng năm đại gia tộc cũng không phải là nơi thần bí nhất, hùng mạnh nhất. Ở trong nền văn minh của loài người vẫn còn tồn tại một địa phương vốn không nên tồn tại – đó chính là Thánh Địa.
Thánh Điện là nơi tưởng nhớ tới Chiến Sĩ Đao Phong vô địch, sự cường đại của anh ta, sự thần bí của anh ta – anh ta là cả một truyền thuyết, sức ảnh hưởng của anh ta còn tới tận ngày nay. Thời gian trôi qua cực nhanh, những bí ẩn vẫn không có lời giải đáp. Mặc dù tồn tại của Chiến Sĩ Đao Phong giống như Thần nhưng cũng không ngăn nổi thời gian.
Thánh Địa đứng ở vị thế trung lập, không tham gia bất kì cuộc phân tranh nào, nhưng không ai dám coi thường ảnh hưởng của bọn họ. Trong Thánh Điện có đường đi tới Chiến Thần điện, mà Chiến Thần Điện chính là bí mật lớn nhất mà Chiến Sĩ Đao Phong để lại, năm đại gia tộc mỗi nhà đều phái những chiến sĩ võ trang tinh nhuệ để bảo vệ Thánh Địa. Đó là nơi mà quyền lực của nhân loại không thể với tới.
Trương Tĩnh luôn có thói quen ghi chép lại những gì đã trải qua, điều này có thể giúp cô phân tính mọi việc tốt hơn. Kỳ thật con người kia không thể khiến cô chú ý, nhưng không biết vì sao trong đầu cô luôn xuất hiện hình dáng của hắn, tựa như trên người hắn có lực lượng gì đó hấp dẫn cô.
Trương Tĩnh khẽ cười cười, tự cười bản thân phân tâm, người của Trương gia ngay cả lòng hiếu kỳ cũng có thể phân tích một cách rõ ràng, sự thiếu hụt cố hữu của loài người này không hề xuất hiện trên người nàng, cho nên Trương Tĩnh cố ý không để ý tới Vương Động, không để hình ảnh của người này quấy nhiễu đến việc tu luyện Thiên Tâm Quyết của cô.
Chuyện này không thể không coi như một trò cười, bí quyết Đao Phong được truyền ra từ Thánh Địa, tuy rằng nó được truyền bá rất rộng rãi, nhưng không phải ai tu luyện bí quyết Đao Phong cũng trở thành cao thủ.
Hưởng thụ một số thứ xa sỉ trên phi thuyền xa xa không bằng 1/1000 vệc tu luyện bí quyết Đao Phong, ban đầu hắn luyện tập là bởi vì sinh tồn, nhưng sau khi luyện tập, hắn được trải nghiệm qua những cẩm giác mà hắn chưa bao giờ được trải qua. Chẳng trách có nhiều người si mê theo đuổi võ đạo. Đúng rồi, trong không gian thủy tinh của hắn cũng có một người điên cuồng như vậy.
Bảy ngày trên phi thuyền, đối với những kẻ khác là những ngày hoan lạc sau tai nạn, nhưng đối với Vương Động chỉ là một chuyến đi về nhà rất bình thường, hắn cũng không có gặp lại Vương Tĩnh.
Sau khi phi thuyền hạ cánh, Vương Động cũng không để ý tới giới truyền thông, lén lút trốn đi. Hiện tại hắn một lòng muốn về nhà, xem ông lão hiện tại như thế nào.
Thượng Kinh – thành phố của hi vọng, đơn giản mà nói đây là khu dân cư nghèo. Người ở đây hầu hết đều là những người phải nhận cứu tế từ chính phủ, không có cách nào, kinh doanh nhà đất luôn là nghành hot nhất của nhân loại, bất kể muốn ở trên trời hay dưới đất không có tiền tuyệt đối không được.
"Ông lão, tôi trở về, không chết thì kêu lên một tiếng!"
Vương Động không có chút lễ độ nào đập đập cánh cửa... Không có động tĩnh, ông lão này tám phần là đã đi uống rượu!
Vương Động đưa ngón tay vào màn hình nhận dạng, về nhà luôn luôn là điều vui vẻ, mặc dù ông lão không có ở nhà.
"Xin lỗi, vân tay không phù hợp, xin mời đưa vào một lần nữa."
"Á, cái gì thế này, ta mới đi khỏi nhà có mất ngày!"
Lúc này cánh cửa mở ra: "Cậu tìm ai ? " - Mở cửa là một bác gái xa lạ.
"A, bác là ai, sao lại ở nhà của cháu thế, ông cháu đâu?” - Vương Động thắc mắc hỏi.
"À, cậu chắc là người kia, phòng này giờ là của bác, ông cụ kia nói nếu có ai đến hỏi thì bảo qua khu lưu trữ thông tin, ông ấy có thư để lại cho cậu."
Vương Động mang theo đầy sự nghi ngờ, điền hết thông tinh vào màn hình sau đó đưa mật mã của mình vào, quả nhiên ông lão có để lại cho mình một bức thư. Vương Động đầy kích động mở ra.
"Nhóc con, đầu tiên ta phải chúc mừng ngươi còn sống để xem bức thư này, hiện nay lão già này đang đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho mình, ngươi không phải lo lắng cho ta. Ngươi hiện tại đã biết sự lợi hại của lão già này rồi phải không, hãy chăm chỉ luyện tập bí quyết Đao Phong cho tốt. Mà còn nữa, ngày trước ta đưa cho ngươi khối thủy tinh là ta trộm được từ một gia đình giàu có, ngươi nên biết những thứ thế này không nên cho người khác biết, nếu bên trong có bảo tàng đừng có mà chiếm một mình, nhớ chia cho lão già này một chút, tài khoản..., nếu gặp phải phiền toái,... không gặp lại."
Trong màn hình ông lão trông như một kẻ dở hơi, Vương Động vừa thấy ấm áp vừa muốn bóp chết lão, ông lão tựa hồm muốn tắt máy ghi hình, bông nhiên dừng lại – “Tài khoản của ngươi có một chút tiền, đó là học phí...còn căn phòng đã bán đi, ngươi đã trưởng thành, phải tự lực cánh sinh đi thôi, không phải cảm ơn ta."
Vương Động cố nén ý nghĩ muốn đập vỡ màn hình, nhưng phá hoại của công là phải đền tiền, ông lão này quả là tuyệt tình, ngay cả phòng ở cũng bán đi.
Không còn cách nào khác, lúc này bạn học Vương Động của chúng ta đúng là không có nhà để về, căn phòng trước kia tuy tồi tàn rách nát nhưng tốt xấu cũng là một chổ an thân. Nếu là trước kia hắn quả là không biết làm thế nào, nhưng từ hành tinh Norton trở về hắn chẳng còn e ngại cái gì.
Vương Động đi kiểm tra tài khoản, một, hai, ba, bốn...
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Một tiếng hét thảm vang lên, bạn học Vương Động quả là đau khổ, bên trong chỉ còn có ba mươi ngàn đồng, đây chính là con số trước mắt, nếu đem làm tiền tiêu vặt còn được, nhưng đây chính là toàn bộ tài sản hiện tại của hắn... Cộng thêm bộ quần áo liên bang đưa cho.
Ta sống như thế nào đây!
"Lão già chết toi, ông chờ đó, ngàn lần đừng cho ta tìm được ông!"
Vương Động rốt cục òa lên, hoàn toàn không để ý đến những cặp mắt kỳ quái ở xung quanh, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, chẳng cần biết là một cô gái đẹp hay một gã lưu manh đang nhìn hắn.
Vương Động có chút hối hận, sao không mang ít đồng nát sắt vụn từ hành tinh Norton về bán, trời ạ, như thế này sống làm sao được.
Bất kể như thế nào, hắn vẫn muốn sống, trước tiên cần tìm một chổ ổn định... Nhưng mà khi đi qua cửa hàng Hamburger, bụng bạn học Vương Động bắt đầu sôi lên sùng sục.
Khẩu vị của hắn cũng không cao, trên phi thuyền tuy có một số thức ăn rất tinh mỹ nhưng khi ăn hắn lại thấy không hợp. Hiện tại tuy không giàu có gì nhưng bạn học Vương Động của chúng ta vẫn quyết định bước vào.
Một giờ sau, trong cửa hàng từ người bán hàng cho tới khách hàng đều đứng im, nhìn vào Vương Động, tên này ăn luôn một lúc 30 cái bánh lớn, ngay cả một con heo ăn đến no chết cũng không hết được.
Vương Động chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy, vuốt bụng nấc một cái: "Khá ổn rồi, cũng đã hơi hơi no."
Bịch...
Cả đám người đang nhìn hắn từ nãy bỗng ngã kềnh ra đất, kẻ này không phải mới từ trong tù ra đấy chứ, cho dù là trong tù thì cũng không thiếu thức ăn, chẳng lẽ là tù biệt giam.
Vương Động ở trên phi thuyền cũng có ăn qua một chút, nhưng toàn là những thứ tinh xảo, chỉ được nhìn chứ không được ăn, mỗi người được phân phối cũng có hạn. Vương Động cũng rất thèm, hắn muốn ăn thả cửa, ăn hết sạch thức ăn trên phi thuyền. Nhưng bây giờ tiêu tiền của mình, quả là thoải mái, đơn giản mà ngon. Cả tảng thịt lớn thêm chút rau dưa.
"Tổng cộng ba trăm đồng." - Người bán hàng đang cố gắng để cái miệng đang run rẩy bảo trì nụ cười.
"Ba trăm đồng." - Vương Động nhíu mày, trời ạ, ăn có một chút mà hết 1% tổng số tiền, hắn hi vọng trình độ toán học của mình kém một chút.
Người bán hàng có chút lo lắng, người thiếu niên rất có khả năng là tù vượt ngục này sẽ không gây ra điều gì không tốt với mình chứ? Xem vẻ mặt của hắn thật hung dữ.
Một người ăn cơm nhiều như vậy, khẳng định rất dũng mãnh.
Bỗng nhiên Vương Động làm mặt cười y như Phật Di Lặc: "Có thể giảm giá không?"
Quác quác...
Dường như vừa có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu người bán hàng: "Khụ khụ, xin lỗi quý khách, ngài dùng không phải món ăn theo khẩu phần, cho nên không thể giảm giá."
"Vậy mà không hiểu câu: lãi ít bán được nhiều - thật là đắt." Vương Động than thở đếm tiền, lòng đau như cắt.
Như sau khi ra khỏi quán Hamburger, tâm tình Vương Động như ánh mặt trời sáng lạng, rốt cục đã quay về!
Vương Động chạy đến khu inte công cộng bắt đầu tìm kiếm phòng cho thuê, tâm tình sáng láng của hắn rất nhanh vụt tắt: "Cái gì, mới qua một năm, ngay cả tiền thuê phòng cũng tăng mấy lần, có để cho người khác sống nữa không đây."
Xem ra phải nhanh chóng nhập học, kí túc của trường nghe nói rất rẻ, hơn nữa không cần đóng học phí, hẳn là còn thừa một chút.
Vấn đền giờ là học ở đâu?
Ở trên Trái Đất, học viện tốt nhất chính là Cappas, là học viện của loài người đạt chuẩn cấp S. Nơi đó là vinh quang của Trái Đất, nhưng suy xét tới khó khăn hiện tại bạn học Vương Động cũng đành bỏ qua, bức thư trong tay mặc dù rất có tác dụng, nhưng cũng có giới hạn của nó.
Làm người cũng đừng quá tham lam, đó là câu mà ông lão vẫn thường nói, điểm ấy hắn cũng hiểu được. Mà học viện cấp A có tương đối nhiều, ở Thượng Kinh vẫn còn một học viện danh tiếng - đó là học viện Alan. Alan là một học viện quân sự cấp A.
Mới nghe tên người ta sẽ có cảm giác thật quen tai bởi vì đây chính là học viện mà tướng quân Lý Phong đã từng theo học. Nhưng trường học cho tới bây giờ vẫn là cấp A, nói thật ra nếu không vì mặt mũi của tướng quân Lý Phong chỉ sợ ngay cả cấp A đều không được.
Năm đó Lilan Garros gây chuyện, đã làm cho Alan suy sụp, mà Cappas nhanh chóng lên ngôi, cũng bởi vì người lập nên là tướng quân Lý Phong. Lúc đầu chỉ là muốn tuyên truyền phương pháp chiến đấu mới một cách thông dụng, nhưng trải qua mấy trăm năm, Cappas nhanh chóng trở thành học viện tượng trưng cho Trái Đất, vô số võ tướng cùng
các nhà khoa học đều sinh ra từ đây.
Đối với Vương Động mà nói, chỉ cần có cái văn bằng là tốt rồi, thế nào chả được, Alan cũng tốt mà, quan trọng nhất là nó ở gần."
Nói không chừng lúc nào đó lão già kia lén lút trở về, với bản tính thích rượu như mạng, chẳng bao lâu cũng phải vác mông mò về, Vương Động quyết định ôm cây đợi thỏ.
Hiện tại cũng đã khai giảng được hơn nữa tháng, nhưng đối với một học viện như Alan mà nói, nhận thêm một học sinh cũng không có vấn đề gì. Vương Động làm thủ tục nhập học tương đối thuận lợi, Alan vẫn như trước kia chìm trong quá khứ huy hoàng, đáng tiếc nơi này cũng không có xuất hiện một nhân vật lớn nào, nhưng Cappas không ngừng xuất hiện các nhân vật đứng đầu các giới: chính trị, quân sự, khoa học.
Cái chính là Vương Động rất vui vẻ, hiện tại hắn đã tu luyện bí quyết Đao Phong, nên đối với bất kỳ công pháp thần bí như thế nào hằn cũng không còn có hứng thú. Trường học
tốt hay xấu không khác nhau gì, cái chính là chính mình tu luyện. Có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Alan ở Châu Á vẫn là học viện số 1, tóm lại mình có tài vậy là đủ rồi.
Hiện tại hắn thiếu đó chính là lý luận cơ bản, Võ Thần Tự Nhận có lẽ là một nhân vật lợi hại, nhưng ở mảng lý thuyết cơ bản cũng là một tên ngu ngốc, đụng một cái là một chưởng đập chết ngươi, nhưng Vương Động cũng không thèm so đo.
Alan! tuổi xuân bây giờ mới bắt đầu, bạn học Vương Động vui vẻ cười to, ánh mặt trời thật đẹp.
"Này, anh bạn học, cậu dẫm lên *** chó." - Một người nào đó có lòng tốt nhắc nhở, hắn chưa thấy người nào dẫm lên *** chó mà vui vẻ đến như vậy.
" A.... kẻ nào không có tinh thần công cộng như vậy, đôi giầy duy nhất của ta..."
Bạn học Vương Động kêu la thảm thiết, chạy ra khỏi vườn trường.
Thiết Mạc Trương gia, có lẽ là ở vị trí của một người phụ tá, vì thế địa vị Trương gia không hề bị lay động. Vô luận chính quyền người Inventer biến hóa như thế nào, Thiết Mạc Trương gia cũng không hề có ảnh hường gì, Thiên Tâm Quyết chính là tâm pháp gia truyền của Trương gia.
Gia tộc cuối cùng trong năm đại gia tộc chính là Liệt gia tại Sao Hỏa, 400 năm trước trong trận đánh tranh đoạt quyền lực cuối cùng ở Sao Hỏa, Liệt gia đã thắng, có lẽ do lực lượng vĩ đại của Thiên Sư, Liệt Hỏa Quyết của Liệt gia cường mãnh vô cùng.
Vô luận thời cuộc biến đổi thế nào, năm đại gia tộc vẫn đứng sừng sững.
Nhưng năm đại gia tộc cũng không phải là nơi thần bí nhất, hùng mạnh nhất. Ở trong nền văn minh của loài người vẫn còn tồn tại một địa phương vốn không nên tồn tại – đó chính là Thánh Địa.
Thánh Điện là nơi tưởng nhớ tới Chiến Sĩ Đao Phong vô địch, sự cường đại của anh ta, sự thần bí của anh ta – anh ta là cả một truyền thuyết, sức ảnh hưởng của anh ta còn tới tận ngày nay. Thời gian trôi qua cực nhanh, những bí ẩn vẫn không có lời giải đáp. Mặc dù tồn tại của Chiến Sĩ Đao Phong giống như Thần nhưng cũng không ngăn nổi thời gian.
Thánh Địa đứng ở vị thế trung lập, không tham gia bất kì cuộc phân tranh nào, nhưng không ai dám coi thường ảnh hưởng của bọn họ. Trong Thánh Điện có đường đi tới Chiến Thần điện, mà Chiến Thần Điện chính là bí mật lớn nhất mà Chiến Sĩ Đao Phong để lại, năm đại gia tộc mỗi nhà đều phái những chiến sĩ võ trang tinh nhuệ để bảo vệ Thánh Địa. Đó là nơi mà quyền lực của nhân loại không thể với tới.
Trương Tĩnh luôn có thói quen ghi chép lại những gì đã trải qua, điều này có thể giúp cô phân tính mọi việc tốt hơn. Kỳ thật con người kia không thể khiến cô chú ý, nhưng không biết vì sao trong đầu cô luôn xuất hiện hình dáng của hắn, tựa như trên người hắn có lực lượng gì đó hấp dẫn cô.
Trương Tĩnh khẽ cười cười, tự cười bản thân phân tâm, người của Trương gia ngay cả lòng hiếu kỳ cũng có thể phân tích một cách rõ ràng, sự thiếu hụt cố hữu của loài người này không hề xuất hiện trên người nàng, cho nên Trương Tĩnh cố ý không để ý tới Vương Động, không để hình ảnh của người này quấy nhiễu đến việc tu luyện Thiên Tâm Quyết của cô.
Chuyện này không thể không coi như một trò cười, bí quyết Đao Phong được truyền ra từ Thánh Địa, tuy rằng nó được truyền bá rất rộng rãi, nhưng không phải ai tu luyện bí quyết Đao Phong cũng trở thành cao thủ.
Hưởng thụ một số thứ xa sỉ trên phi thuyền xa xa không bằng 1/1000 vệc tu luyện bí quyết Đao Phong, ban đầu hắn luyện tập là bởi vì sinh tồn, nhưng sau khi luyện tập, hắn được trải nghiệm qua những cẩm giác mà hắn chưa bao giờ được trải qua. Chẳng trách có nhiều người si mê theo đuổi võ đạo. Đúng rồi, trong không gian thủy tinh của hắn cũng có một người điên cuồng như vậy.
Bảy ngày trên phi thuyền, đối với những kẻ khác là những ngày hoan lạc sau tai nạn, nhưng đối với Vương Động chỉ là một chuyến đi về nhà rất bình thường, hắn cũng không có gặp lại Vương Tĩnh.
Sau khi phi thuyền hạ cánh, Vương Động cũng không để ý tới giới truyền thông, lén lút trốn đi. Hiện tại hắn một lòng muốn về nhà, xem ông lão hiện tại như thế nào.
Thượng Kinh – thành phố của hi vọng, đơn giản mà nói đây là khu dân cư nghèo. Người ở đây hầu hết đều là những người phải nhận cứu tế từ chính phủ, không có cách nào, kinh doanh nhà đất luôn là nghành hot nhất của nhân loại, bất kể muốn ở trên trời hay dưới đất không có tiền tuyệt đối không được.
"Ông lão, tôi trở về, không chết thì kêu lên một tiếng!"
Vương Động không có chút lễ độ nào đập đập cánh cửa... Không có động tĩnh, ông lão này tám phần là đã đi uống rượu!
Vương Động đưa ngón tay vào màn hình nhận dạng, về nhà luôn luôn là điều vui vẻ, mặc dù ông lão không có ở nhà.
"Xin lỗi, vân tay không phù hợp, xin mời đưa vào một lần nữa."
"Á, cái gì thế này, ta mới đi khỏi nhà có mất ngày!"
Lúc này cánh cửa mở ra: "Cậu tìm ai ? " - Mở cửa là một bác gái xa lạ.
"A, bác là ai, sao lại ở nhà của cháu thế, ông cháu đâu?” - Vương Động thắc mắc hỏi.
"À, cậu chắc là người kia, phòng này giờ là của bác, ông cụ kia nói nếu có ai đến hỏi thì bảo qua khu lưu trữ thông tin, ông ấy có thư để lại cho cậu."
Vương Động mang theo đầy sự nghi ngờ, điền hết thông tinh vào màn hình sau đó đưa mật mã của mình vào, quả nhiên ông lão có để lại cho mình một bức thư. Vương Động đầy kích động mở ra.
"Nhóc con, đầu tiên ta phải chúc mừng ngươi còn sống để xem bức thư này, hiện nay lão già này đang đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho mình, ngươi không phải lo lắng cho ta. Ngươi hiện tại đã biết sự lợi hại của lão già này rồi phải không, hãy chăm chỉ luyện tập bí quyết Đao Phong cho tốt. Mà còn nữa, ngày trước ta đưa cho ngươi khối thủy tinh là ta trộm được từ một gia đình giàu có, ngươi nên biết những thứ thế này không nên cho người khác biết, nếu bên trong có bảo tàng đừng có mà chiếm một mình, nhớ chia cho lão già này một chút, tài khoản..., nếu gặp phải phiền toái,... không gặp lại."
Trong màn hình ông lão trông như một kẻ dở hơi, Vương Động vừa thấy ấm áp vừa muốn bóp chết lão, ông lão tựa hồm muốn tắt máy ghi hình, bông nhiên dừng lại – “Tài khoản của ngươi có một chút tiền, đó là học phí...còn căn phòng đã bán đi, ngươi đã trưởng thành, phải tự lực cánh sinh đi thôi, không phải cảm ơn ta."
Vương Động cố nén ý nghĩ muốn đập vỡ màn hình, nhưng phá hoại của công là phải đền tiền, ông lão này quả là tuyệt tình, ngay cả phòng ở cũng bán đi.
Không còn cách nào khác, lúc này bạn học Vương Động của chúng ta đúng là không có nhà để về, căn phòng trước kia tuy tồi tàn rách nát nhưng tốt xấu cũng là một chổ an thân. Nếu là trước kia hắn quả là không biết làm thế nào, nhưng từ hành tinh Norton trở về hắn chẳng còn e ngại cái gì.
Vương Động đi kiểm tra tài khoản, một, hai, ba, bốn...
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Một tiếng hét thảm vang lên, bạn học Vương Động quả là đau khổ, bên trong chỉ còn có ba mươi ngàn đồng, đây chính là con số trước mắt, nếu đem làm tiền tiêu vặt còn được, nhưng đây chính là toàn bộ tài sản hiện tại của hắn... Cộng thêm bộ quần áo liên bang đưa cho.
Ta sống như thế nào đây!
"Lão già chết toi, ông chờ đó, ngàn lần đừng cho ta tìm được ông!"
Vương Động rốt cục òa lên, hoàn toàn không để ý đến những cặp mắt kỳ quái ở xung quanh, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, chẳng cần biết là một cô gái đẹp hay một gã lưu manh đang nhìn hắn.
Vương Động có chút hối hận, sao không mang ít đồng nát sắt vụn từ hành tinh Norton về bán, trời ạ, như thế này sống làm sao được.
Bất kể như thế nào, hắn vẫn muốn sống, trước tiên cần tìm một chổ ổn định... Nhưng mà khi đi qua cửa hàng Hamburger, bụng bạn học Vương Động bắt đầu sôi lên sùng sục.
Khẩu vị của hắn cũng không cao, trên phi thuyền tuy có một số thức ăn rất tinh mỹ nhưng khi ăn hắn lại thấy không hợp. Hiện tại tuy không giàu có gì nhưng bạn học Vương Động của chúng ta vẫn quyết định bước vào.
Một giờ sau, trong cửa hàng từ người bán hàng cho tới khách hàng đều đứng im, nhìn vào Vương Động, tên này ăn luôn một lúc 30 cái bánh lớn, ngay cả một con heo ăn đến no chết cũng không hết được.
Vương Động chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy, vuốt bụng nấc một cái: "Khá ổn rồi, cũng đã hơi hơi no."
Bịch...
Cả đám người đang nhìn hắn từ nãy bỗng ngã kềnh ra đất, kẻ này không phải mới từ trong tù ra đấy chứ, cho dù là trong tù thì cũng không thiếu thức ăn, chẳng lẽ là tù biệt giam.
Vương Động ở trên phi thuyền cũng có ăn qua một chút, nhưng toàn là những thứ tinh xảo, chỉ được nhìn chứ không được ăn, mỗi người được phân phối cũng có hạn. Vương Động cũng rất thèm, hắn muốn ăn thả cửa, ăn hết sạch thức ăn trên phi thuyền. Nhưng bây giờ tiêu tiền của mình, quả là thoải mái, đơn giản mà ngon. Cả tảng thịt lớn thêm chút rau dưa.
"Tổng cộng ba trăm đồng." - Người bán hàng đang cố gắng để cái miệng đang run rẩy bảo trì nụ cười.
"Ba trăm đồng." - Vương Động nhíu mày, trời ạ, ăn có một chút mà hết 1% tổng số tiền, hắn hi vọng trình độ toán học của mình kém một chút.
Người bán hàng có chút lo lắng, người thiếu niên rất có khả năng là tù vượt ngục này sẽ không gây ra điều gì không tốt với mình chứ? Xem vẻ mặt của hắn thật hung dữ.
Một người ăn cơm nhiều như vậy, khẳng định rất dũng mãnh.
Bỗng nhiên Vương Động làm mặt cười y như Phật Di Lặc: "Có thể giảm giá không?"
Quác quác...
Dường như vừa có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu người bán hàng: "Khụ khụ, xin lỗi quý khách, ngài dùng không phải món ăn theo khẩu phần, cho nên không thể giảm giá."
"Vậy mà không hiểu câu: lãi ít bán được nhiều - thật là đắt." Vương Động than thở đếm tiền, lòng đau như cắt.
Như sau khi ra khỏi quán Hamburger, tâm tình Vương Động như ánh mặt trời sáng lạng, rốt cục đã quay về!
Vương Động chạy đến khu inte công cộng bắt đầu tìm kiếm phòng cho thuê, tâm tình sáng láng của hắn rất nhanh vụt tắt: "Cái gì, mới qua một năm, ngay cả tiền thuê phòng cũng tăng mấy lần, có để cho người khác sống nữa không đây."
Xem ra phải nhanh chóng nhập học, kí túc của trường nghe nói rất rẻ, hơn nữa không cần đóng học phí, hẳn là còn thừa một chút.
Vấn đền giờ là học ở đâu?
Ở trên Trái Đất, học viện tốt nhất chính là Cappas, là học viện của loài người đạt chuẩn cấp S. Nơi đó là vinh quang của Trái Đất, nhưng suy xét tới khó khăn hiện tại bạn học Vương Động cũng đành bỏ qua, bức thư trong tay mặc dù rất có tác dụng, nhưng cũng có giới hạn của nó.
Làm người cũng đừng quá tham lam, đó là câu mà ông lão vẫn thường nói, điểm ấy hắn cũng hiểu được. Mà học viện cấp A có tương đối nhiều, ở Thượng Kinh vẫn còn một học viện danh tiếng - đó là học viện Alan. Alan là một học viện quân sự cấp A.
Mới nghe tên người ta sẽ có cảm giác thật quen tai bởi vì đây chính là học viện mà tướng quân Lý Phong đã từng theo học. Nhưng trường học cho tới bây giờ vẫn là cấp A, nói thật ra nếu không vì mặt mũi của tướng quân Lý Phong chỉ sợ ngay cả cấp A đều không được.
Năm đó Lilan Garros gây chuyện, đã làm cho Alan suy sụp, mà Cappas nhanh chóng lên ngôi, cũng bởi vì người lập nên là tướng quân Lý Phong. Lúc đầu chỉ là muốn tuyên truyền phương pháp chiến đấu mới một cách thông dụng, nhưng trải qua mấy trăm năm, Cappas nhanh chóng trở thành học viện tượng trưng cho Trái Đất, vô số võ tướng cùng
các nhà khoa học đều sinh ra từ đây.
Đối với Vương Động mà nói, chỉ cần có cái văn bằng là tốt rồi, thế nào chả được, Alan cũng tốt mà, quan trọng nhất là nó ở gần."
Nói không chừng lúc nào đó lão già kia lén lút trở về, với bản tính thích rượu như mạng, chẳng bao lâu cũng phải vác mông mò về, Vương Động quyết định ôm cây đợi thỏ.
Hiện tại cũng đã khai giảng được hơn nữa tháng, nhưng đối với một học viện như Alan mà nói, nhận thêm một học sinh cũng không có vấn đề gì. Vương Động làm thủ tục nhập học tương đối thuận lợi, Alan vẫn như trước kia chìm trong quá khứ huy hoàng, đáng tiếc nơi này cũng không có xuất hiện một nhân vật lớn nào, nhưng Cappas không ngừng xuất hiện các nhân vật đứng đầu các giới: chính trị, quân sự, khoa học.
Cái chính là Vương Động rất vui vẻ, hiện tại hắn đã tu luyện bí quyết Đao Phong, nên đối với bất kỳ công pháp thần bí như thế nào hằn cũng không còn có hứng thú. Trường học
tốt hay xấu không khác nhau gì, cái chính là chính mình tu luyện. Có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Alan ở Châu Á vẫn là học viện số 1, tóm lại mình có tài vậy là đủ rồi.
Hiện tại hắn thiếu đó chính là lý luận cơ bản, Võ Thần Tự Nhận có lẽ là một nhân vật lợi hại, nhưng ở mảng lý thuyết cơ bản cũng là một tên ngu ngốc, đụng một cái là một chưởng đập chết ngươi, nhưng Vương Động cũng không thèm so đo.
Alan! tuổi xuân bây giờ mới bắt đầu, bạn học Vương Động vui vẻ cười to, ánh mặt trời thật đẹp.
"Này, anh bạn học, cậu dẫm lên *** chó." - Một người nào đó có lòng tốt nhắc nhở, hắn chưa thấy người nào dẫm lên *** chó mà vui vẻ đến như vậy.
" A.... kẻ nào không có tinh thần công cộng như vậy, đôi giầy duy nhất của ta..."
Bạn học Vương Động kêu la thảm thiết, chạy ra khỏi vườn trường.
/201
|