"Em chắc chắn?!" Ánh mắt Samantha phía sau cặp kính trở nên nghiêm túc.
Vương Động cũng không vì thế mà thay đổi quyết định, coi như không không nhìn thấy. "Hiệu trưởng, em mới nhập học nên có nhiều chỗ còn chưa hiểu. So với làm trường học mất mặt thì không bằng cố gắng hơn nữa, chờ đến sau này sẽ đền đáp nhà trường."
Samantha không ngờ tên nhóc này vẫn kiên quyết như vậy. "Em nói cũng có lý, chuyện này tạm gác lại đi!"
"Nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước."
Samantha gật đầu, nhìn Vương Động rời đi. Vị hiệu trưởng của học viện cấp A trẻ nhất trong lịch sử đã thực sự bị chọc giận.
Được lắm, đã rơi vào tay bổn tiểu thư lại còn muốn giở trò sao!
Vương Động cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhưng sau khi suy tính hơn thiệt, hắn vẫn chọn lùi một bước là trời cao biển rộng. Cái gọi là giao lưu học chẳng qua đều là mấy chuyện cãi lộn tranh giành hư danh thôi. Chẳng học được cái gì lại mất nhiều thời gian. Mục đích chủ yếu của hắn bây giờ vẫn là tu luyện bí quyết Đao Phong. Thêm một phần thực lực là nắm chắc thêm một phần. Còn về kinh nghiệm thực chiến thì không bằng lợi ích thực tế ở TPA. Đánh xong là coi như là kết thúc, chẳng ai biết ai, vì thế cũng không phải lo lắng về sau.
Dù sao thì cũng đã thi xong, cố gắng thì cũng đã cố gắng rồi, kết quả bây giờ đành mặc cho số phận thôi. Vương Động cũng không bỏ quên kế hoạch làm sống lại Cục Than. Giá cả của cửa hàng lớn bao giờ cũng cao, hắn muốn đến mấy cửa hàng nhỏ trên phố xem có cách nào không. Muốn tích góp nhiều tiền như vậy thì không biết phải đợi tới năm nào.
Vương Động bắt đầu tìm kiếm từ các cửa hàng nhỏ trong các ngóc ngách. Trên thế giới này không chỉ có mỗi cửa hàng lớn, mà còn có rất nhiều cửa hàng lậu không có giấy phép. Lúc còn nhỏ Vương Động đã tới nơi này rồi. Dù sao ông lão khi trước cũng chẳng phải người tốt lành gì, ít nhất ngay cả đến một nghề cũng không có. Những nơi này có thể không hợp pháp, cũng có thể gặp phải sự cố nhưng có điểm chắc chắn là bọn họ sẽ tận lực hoàn thành những yêu cầu của khách hàng.
Mà tiệm tạp hóa này cũng là nơi Vương Động thường tới. Trước kia ông lão cũng thường bảo hắn tới đây cầm cố một số thứ. Cho dù gọi là tiệm tạp hóa cũng không phải là nơi bán tạp hóa theo như ý nghĩa thông thường của nó, ở đây gần như có thể mua được bất cứ thì gì và cũng có thể bán được thứ gì.
Ông chủ của cửa hàng là một ông lão khá già, có khi còn già hơn ông lão chết tiệt nhà hắn, có đeo kính lão. Thật ra nếu đi giải phẫu mắt thì cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, nhưng rõ ràng là lão không có hứng thú với chuyện này.
"Ông lão, thử xem cái này có thể sửa chữa không?"
Lão bán hàng ngắm nghía hộp đen của Cục Than: "Đây là robot dòng C, đã ngừng sản xuất từ lâu rồi. Bây giờ muốn sửa lại thì rất khó khăn."
Vương Động đau đầu: "Không nhất định phải giống y như cũ. Chỉ cần nó có thể vận hành lại là được."
"Vậy cũng được. Hộp đen cấp thấp không thể ghép cùng thân thể cao cấp hơn nhưng tìm một thân thể cấp thấp thì cũng được. Dù sao cũng là robot thông minh. Chỗ của ta vừa vặn có một con robot quét dọn, ngươi xem có được không?"
Lão bán hàng nhanh chóng đưa ra một con robot quét dọn lỗi thời cao một mét. Cấp bậc của nó còn thấp hơn cả dòng C, các khớp cũng không xoay được 360 độ, không thể linh hoạt giống như robot thông minh được.
Nhưng vừa nghĩ tới Cục Than có thể sống lại, hắn đành phải nhẫn nhịn, giả bộ như không để ý đến hỏi: “Lão muốn bao nhiêu tiền?"
"Ngươi cũng là khách quen của ta. Ta cũng không gạt ngươi. Xác con robot thì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng phí nhân công lại rất đắt . Thế này đi, ta khuyến mãi cho ngươi 20%. Một vạn ba, trừ đi số lẻ là một vạn. Trừ đi 20% nữa là tám ngàn cả thảy. Còn xác robot này ta tặng không cho ngươi!"
Vương Động lắc đầu, giơ ra hai ngón tay.
Lão bán hàng nhảy dựng lên như bị dẫm phải đuôi: "Thằng nhóc ngươi cũng ác lắm. Không được!" vừa nói lão vừa hua hua năm ngón tay.
Thấy đối phương hạ một lần tới tận ba nghìn, hắn liền biết ngay tiền lời vẫn còn rất nhiều. Vương Động lắc đầu: "Hai ngàn tám, lão bán thì mua. Không thể nhiều hơn được. Lão cũng biết tôi nghèo túng. Nếu cao hơn thì tôi cũng không sửa nữa."
“Nhóc con giỏi lắm, còn bắt chẹt lại ta. Được rồi, cứ như vậy đi, kẻo người khác lại nói ta bắt nạt trẻ con. Lắp ráp mất khoảng một giờ. Người đợi ở đây hay là mai tới lấy?"
"Tôi chờ ở đây thôi."
"Ok, may mà cái hộp đen này được bảo quản khá tốt, không thì đúng là bó tay. Đi theo ta."
Lão bán hàng dẫn Vương Động đi vào một gian phòng. Căn phòng không lớn, bên trong chất đầy những thứ linh tinh lộn xộn. Lão gạt đồ đạc sang bên, ấn bàn tay lên tường, ánh sáng lóe lên, vách tường chợt nhấc lên lộ ra một căn phòng khác.
Lão bán hàng coi như không có người bên cạnh, bắt đầu công việc của mình. Lúc này lão đâu còn bộ dạng một ông lão già khụ sắp vào quan tài nữa mà lộ ra một hình ảnh quắc thước đầy sức sống.
Tinh thần lực của lão cũng không mạnh, tuy sử dụng bí quyết Đao Phong tám độ nhưng khống chế vô cùng tinh tế. Sửa chữa đồ vật cũng không cần hạch lực quá mạnh mẽ mà mấu chốt là ở khống khế.
Vương Động xem rất xuất thần. Tuy không hiểu nhưng vẫn cảm giác những thủ pháp này nhìn rất trôi chảy, đây chính là một loại cảm giác. Bất luận là nghề nghiệp gì, chỉ cần đạt đến trình độ nhất định thì cũng sẽ như nước chảy mây trôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, lão bán hàng cũng đã hoàn thành công việc. Hộp đen của Cục Than cũng đã được đặt vào trong. "Khà khà, xong!"
Bíp ...Bíp.... Phụt....
Cuối cùng đôi mắt ảm đạm tối tắm cũng sáng lên, nhưng ngay lập tức nó lại tắt ngấm....
"Hả, không thể nào!"
Lão bán hàng kiểm tra lại một lần nữa, xác định không có gì sai lầm nhưng nó vẫn không hoạt động: "Xem ra là hạch tâm có vấn đề. Hỏng hóc kiểu này chỗ ta không thể sửa được. Kể cả ngươi đến cừa hàng lớn cũng vô dụng. Loại vấn đề liên quan đến hạch tâm chỉ tổng bộ của sở nghiên cứu mới có thể giải quyết được. Hơn nữa người ta cũng chẳng thể vì robot dòng C mà lãng phí thời gian. Ngươi có lẽ nên vứt đi thôi."
"Không được!" Vương Động không do dự nói: "Lão giúp tôi lấy ra, phải cẩn thận!"
"Một thứ đồng nát thì khẩn trương cái gì. Thanh niên bây giờ thật kỳ quái." Lão vừa nói vừa trả hộp đen lại cho Vương Động, có lẽ là do đang xót hai ngàn tám.
Vương Động cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể chán nản thu lại hộp đen. Hạch tâm có vấn đề, dưới tình huống như vậy thật sự rất khó có thể không hỏng hóc gì. Nhưng chỉ cần có một tia hi vọng hắn sẽ không buông bỏ.
Tuy đã kiểm tra xong nhưng Vương Động lại không thể vui nổi. Thành công gần ngay trước mắt lại hóa thành bọt nước trong nháy mắt.
Cũng không khác Vương Động, gần đây Mâu Tu rất cáu kỉnh. Emma cũng biết tên tiểu tử này mỗi ngày đều lên chờ Võ Thần Tự Nhận, nhưng người kia tựa như đã biến mất, làm Mâu Tu hoàn toàn không có cơ hội gỡ gạc.
Chọc giận đến Mâu Tu thì đúng là đại bất hạnh, bực nhất là tên kia lại mất tích, cho nên cực kỳ bực mình. Trong khoảng thời gian này hắn đã đánh không ít người nhưng vẫn chưa hết bực mình.
Hai tay đút trong túi áo, lững thững đi về.
"Ủa, đây không phải là thiên tài Mâu Tu của năm thứ nhất sao? Bị đập ở TPA thế nào? Có vẻ thê thảm nhỉ."
Mấy tên học sinh năm hai cười hô hố. Thằng nhãi Mâu Tu này quá ngông cuồng. Mới đến trường học đã liên tiếp gây rối, hơn nữa lại không để mặt mũi cho học trưởng. Chính vì thế mà rất nhiều người thấy hắn không vừa mắt.
"Cút!"
Mâu Tu chỉ đáp lại một chữ.
Có lẽ cậy đông người nên năm người kia lập tức xông đến: "Ngươi thử nói lại xem!"
Mâu Tu lắc lắc đầu: "Các ngươi sao ngu thế. Lão tử hôm nay không vui lại tự tới gây sự. Thích chết hả!"
Vương Động cũng không vì thế mà thay đổi quyết định, coi như không không nhìn thấy. "Hiệu trưởng, em mới nhập học nên có nhiều chỗ còn chưa hiểu. So với làm trường học mất mặt thì không bằng cố gắng hơn nữa, chờ đến sau này sẽ đền đáp nhà trường."
Samantha không ngờ tên nhóc này vẫn kiên quyết như vậy. "Em nói cũng có lý, chuyện này tạm gác lại đi!"
"Nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước."
Samantha gật đầu, nhìn Vương Động rời đi. Vị hiệu trưởng của học viện cấp A trẻ nhất trong lịch sử đã thực sự bị chọc giận.
Được lắm, đã rơi vào tay bổn tiểu thư lại còn muốn giở trò sao!
Vương Động cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhưng sau khi suy tính hơn thiệt, hắn vẫn chọn lùi một bước là trời cao biển rộng. Cái gọi là giao lưu học chẳng qua đều là mấy chuyện cãi lộn tranh giành hư danh thôi. Chẳng học được cái gì lại mất nhiều thời gian. Mục đích chủ yếu của hắn bây giờ vẫn là tu luyện bí quyết Đao Phong. Thêm một phần thực lực là nắm chắc thêm một phần. Còn về kinh nghiệm thực chiến thì không bằng lợi ích thực tế ở TPA. Đánh xong là coi như là kết thúc, chẳng ai biết ai, vì thế cũng không phải lo lắng về sau.
Dù sao thì cũng đã thi xong, cố gắng thì cũng đã cố gắng rồi, kết quả bây giờ đành mặc cho số phận thôi. Vương Động cũng không bỏ quên kế hoạch làm sống lại Cục Than. Giá cả của cửa hàng lớn bao giờ cũng cao, hắn muốn đến mấy cửa hàng nhỏ trên phố xem có cách nào không. Muốn tích góp nhiều tiền như vậy thì không biết phải đợi tới năm nào.
Vương Động bắt đầu tìm kiếm từ các cửa hàng nhỏ trong các ngóc ngách. Trên thế giới này không chỉ có mỗi cửa hàng lớn, mà còn có rất nhiều cửa hàng lậu không có giấy phép. Lúc còn nhỏ Vương Động đã tới nơi này rồi. Dù sao ông lão khi trước cũng chẳng phải người tốt lành gì, ít nhất ngay cả đến một nghề cũng không có. Những nơi này có thể không hợp pháp, cũng có thể gặp phải sự cố nhưng có điểm chắc chắn là bọn họ sẽ tận lực hoàn thành những yêu cầu của khách hàng.
Mà tiệm tạp hóa này cũng là nơi Vương Động thường tới. Trước kia ông lão cũng thường bảo hắn tới đây cầm cố một số thứ. Cho dù gọi là tiệm tạp hóa cũng không phải là nơi bán tạp hóa theo như ý nghĩa thông thường của nó, ở đây gần như có thể mua được bất cứ thì gì và cũng có thể bán được thứ gì.
Ông chủ của cửa hàng là một ông lão khá già, có khi còn già hơn ông lão chết tiệt nhà hắn, có đeo kính lão. Thật ra nếu đi giải phẫu mắt thì cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, nhưng rõ ràng là lão không có hứng thú với chuyện này.
"Ông lão, thử xem cái này có thể sửa chữa không?"
Lão bán hàng ngắm nghía hộp đen của Cục Than: "Đây là robot dòng C, đã ngừng sản xuất từ lâu rồi. Bây giờ muốn sửa lại thì rất khó khăn."
Vương Động đau đầu: "Không nhất định phải giống y như cũ. Chỉ cần nó có thể vận hành lại là được."
"Vậy cũng được. Hộp đen cấp thấp không thể ghép cùng thân thể cao cấp hơn nhưng tìm một thân thể cấp thấp thì cũng được. Dù sao cũng là robot thông minh. Chỗ của ta vừa vặn có một con robot quét dọn, ngươi xem có được không?"
Lão bán hàng nhanh chóng đưa ra một con robot quét dọn lỗi thời cao một mét. Cấp bậc của nó còn thấp hơn cả dòng C, các khớp cũng không xoay được 360 độ, không thể linh hoạt giống như robot thông minh được.
Nhưng vừa nghĩ tới Cục Than có thể sống lại, hắn đành phải nhẫn nhịn, giả bộ như không để ý đến hỏi: “Lão muốn bao nhiêu tiền?"
"Ngươi cũng là khách quen của ta. Ta cũng không gạt ngươi. Xác con robot thì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng phí nhân công lại rất đắt . Thế này đi, ta khuyến mãi cho ngươi 20%. Một vạn ba, trừ đi số lẻ là một vạn. Trừ đi 20% nữa là tám ngàn cả thảy. Còn xác robot này ta tặng không cho ngươi!"
Vương Động lắc đầu, giơ ra hai ngón tay.
Lão bán hàng nhảy dựng lên như bị dẫm phải đuôi: "Thằng nhóc ngươi cũng ác lắm. Không được!" vừa nói lão vừa hua hua năm ngón tay.
Thấy đối phương hạ một lần tới tận ba nghìn, hắn liền biết ngay tiền lời vẫn còn rất nhiều. Vương Động lắc đầu: "Hai ngàn tám, lão bán thì mua. Không thể nhiều hơn được. Lão cũng biết tôi nghèo túng. Nếu cao hơn thì tôi cũng không sửa nữa."
“Nhóc con giỏi lắm, còn bắt chẹt lại ta. Được rồi, cứ như vậy đi, kẻo người khác lại nói ta bắt nạt trẻ con. Lắp ráp mất khoảng một giờ. Người đợi ở đây hay là mai tới lấy?"
"Tôi chờ ở đây thôi."
"Ok, may mà cái hộp đen này được bảo quản khá tốt, không thì đúng là bó tay. Đi theo ta."
Lão bán hàng dẫn Vương Động đi vào một gian phòng. Căn phòng không lớn, bên trong chất đầy những thứ linh tinh lộn xộn. Lão gạt đồ đạc sang bên, ấn bàn tay lên tường, ánh sáng lóe lên, vách tường chợt nhấc lên lộ ra một căn phòng khác.
Lão bán hàng coi như không có người bên cạnh, bắt đầu công việc của mình. Lúc này lão đâu còn bộ dạng một ông lão già khụ sắp vào quan tài nữa mà lộ ra một hình ảnh quắc thước đầy sức sống.
Tinh thần lực của lão cũng không mạnh, tuy sử dụng bí quyết Đao Phong tám độ nhưng khống chế vô cùng tinh tế. Sửa chữa đồ vật cũng không cần hạch lực quá mạnh mẽ mà mấu chốt là ở khống khế.
Vương Động xem rất xuất thần. Tuy không hiểu nhưng vẫn cảm giác những thủ pháp này nhìn rất trôi chảy, đây chính là một loại cảm giác. Bất luận là nghề nghiệp gì, chỉ cần đạt đến trình độ nhất định thì cũng sẽ như nước chảy mây trôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, lão bán hàng cũng đã hoàn thành công việc. Hộp đen của Cục Than cũng đã được đặt vào trong. "Khà khà, xong!"
Bíp ...Bíp.... Phụt....
Cuối cùng đôi mắt ảm đạm tối tắm cũng sáng lên, nhưng ngay lập tức nó lại tắt ngấm....
"Hả, không thể nào!"
Lão bán hàng kiểm tra lại một lần nữa, xác định không có gì sai lầm nhưng nó vẫn không hoạt động: "Xem ra là hạch tâm có vấn đề. Hỏng hóc kiểu này chỗ ta không thể sửa được. Kể cả ngươi đến cừa hàng lớn cũng vô dụng. Loại vấn đề liên quan đến hạch tâm chỉ tổng bộ của sở nghiên cứu mới có thể giải quyết được. Hơn nữa người ta cũng chẳng thể vì robot dòng C mà lãng phí thời gian. Ngươi có lẽ nên vứt đi thôi."
"Không được!" Vương Động không do dự nói: "Lão giúp tôi lấy ra, phải cẩn thận!"
"Một thứ đồng nát thì khẩn trương cái gì. Thanh niên bây giờ thật kỳ quái." Lão vừa nói vừa trả hộp đen lại cho Vương Động, có lẽ là do đang xót hai ngàn tám.
Vương Động cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể chán nản thu lại hộp đen. Hạch tâm có vấn đề, dưới tình huống như vậy thật sự rất khó có thể không hỏng hóc gì. Nhưng chỉ cần có một tia hi vọng hắn sẽ không buông bỏ.
Tuy đã kiểm tra xong nhưng Vương Động lại không thể vui nổi. Thành công gần ngay trước mắt lại hóa thành bọt nước trong nháy mắt.
Cũng không khác Vương Động, gần đây Mâu Tu rất cáu kỉnh. Emma cũng biết tên tiểu tử này mỗi ngày đều lên chờ Võ Thần Tự Nhận, nhưng người kia tựa như đã biến mất, làm Mâu Tu hoàn toàn không có cơ hội gỡ gạc.
Chọc giận đến Mâu Tu thì đúng là đại bất hạnh, bực nhất là tên kia lại mất tích, cho nên cực kỳ bực mình. Trong khoảng thời gian này hắn đã đánh không ít người nhưng vẫn chưa hết bực mình.
Hai tay đút trong túi áo, lững thững đi về.
"Ủa, đây không phải là thiên tài Mâu Tu của năm thứ nhất sao? Bị đập ở TPA thế nào? Có vẻ thê thảm nhỉ."
Mấy tên học sinh năm hai cười hô hố. Thằng nhãi Mâu Tu này quá ngông cuồng. Mới đến trường học đã liên tiếp gây rối, hơn nữa lại không để mặt mũi cho học trưởng. Chính vì thế mà rất nhiều người thấy hắn không vừa mắt.
"Cút!"
Mâu Tu chỉ đáp lại một chữ.
Có lẽ cậy đông người nên năm người kia lập tức xông đến: "Ngươi thử nói lại xem!"
Mâu Tu lắc lắc đầu: "Các ngươi sao ngu thế. Lão tử hôm nay không vui lại tự tới gây sự. Thích chết hả!"
/201
|