Giờ đây lớp F đã không còn Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên, mà lớp F cũng có thay đổi rất lớn. Lớp F thậm chí đã có một nửa nhân số tiến lên các lớp trên. Ngoại trừ Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên vẫn có 5 người nữa tiến vào lớp A. Chỉ có thể nói là tác dụng của mỹ nhân kế thật không gì so sánh được. Một nửa còn lại và số người mới vào hiển nhiên là đều ủ rũ. Có lẽ chỉ còn Vương Động là vẫn vui vẻ.
Một lát sau, Mã Tiểu Như lại xuất hiện trước cửa ra vào. Điều này làm tất cả học sinh lớp F đều sững sờ, không nói lên lời.
Mã Tiểu Như dường như cũng đã nghĩ đến điều này, mỉm cười: "Các bạn, một tháng kế tiếp mình sẽ vẫn ở lại lớp F. Vì có hai môn không đạt tới tiêu chuẩn của mình nên mình quyết định cùng với mọi người tiếp tục phấn đấu!"
Tổng điểm Mã Tiểu Như xếp thứ nhất, ngoại trừ môn thứ nhất và môn thứ ba, tất cả các môn khác đều là No.1. Hai môn này chính là môn võ trang chiến đấu và giải phẫu. Nhưng đối với các học sinh lớp F mà nói thì tất cả căn bản đều không quan trọng, trong lớp vang lên tiếng hoan hô, hò reo ầm ĩ. Trong nháy mắt lớp F đã biến thành thiên đường, điều này cũng có nghĩa là bọn họ lại có thêm một cơ hội!
Mã Tiểu Như lại ngồi vào chỗ bên cạnh Vương Động, bạn học Vương Động khẽ cười : "Samantha thực quá xảo quyệt. Chiêu này đúng là lợi hại."
"Vương Động, sao cậu lại gọi hiệu trưởng như vậy?" - Mã Tiểu Như cười gian: - "Hơn nữa, trước khi chưa đánh bại cậu, mình cũng chưa tính là qua mà."
Vương Động nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả. Hắn mắc lừa mới là lạ. Dù sao trong lòng hắn cũng không muốn xưng hô hiệu trưởng, hắn thấy gọi là Samantha thì thoải mái hơn.
"Thế còn Hồ Dương Hiên?"
"Hắn à. Vào lớp A, nhưng mà chắc chắn cũng không vui lắm." - Mã Tiểu Như lè cái lưỡi nhỏ nhắn, bộ dáng tinh nghịch rất đáng yêu. Bạn học Hồ thật đáng thương, lại bị dắt mũi nữa rồi.
"Sao vậy, mình với cậu ở cùng một lớp thì cậu không thấy vui sao?"
"Đâu có, vui còn không kịp ấy chứ. Lần này may mắn đạt tiêu chuẩn nhưng những đợt thi sau này chắc chắn càng lúc càng khó. Đành phải làm phiền Tiểu Như giúp mình bổ túc thêm rồi."
Từ sau ngày cuối tuần vừa rồi, Vương Động đột nhiên xử sự với Mã Tiểu Như rất tự nhiên, xưng hô cũng trở nên rất thân thiết, nhưng khi đối diện với Samantha lại bắt đầu mất tự nhiên.
Mã Tiểu Như trong lòng vui vẻ: "Không thành vấn đề, nhưng mà cậu định cảm ơn người ta thế nào đây?"
"Cậu biết con người mình mà. Tiểu Như có gì phân phó, cho dù là nước sôi lửa bỏng mình cũng không từ chối." - Vương Động vỗ ngực nói.
"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy." Mã Tiểu Như cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Giờ học bắt đầu... Tận đến khi chuông tan học vang lên, mọi người thầm hận, lão thầy này đúng là không tận tâm. Làm một người thầy có trách nhiệm thì phải tận tâm với công việc, phải dạy quá quá giờ... có như vậy thì mọi người mới có thể ở cùng Mã Tiểu Như thêm một lúc.
Vị giáo viên này tự cảm thấy mình rất đúng giờ, nhưng lần đầu tiên lại vì tan học đúng giờ mà bị học sinh oán trách. Nhìn ánh mắt lưu luyến của đám học sinh, ông ta còn tưởng giờ dạy của mình hay lắm, để tưởng thưởng cho sự chăm chú của những học sinh yêu quý, từ đó về sau lại càng cho tan học đúng giờ hơn.
Giữa trưa, Mã Tiểu Như, Vương Động và Hồ Dương Hiên hẹn cùng nhau ăn cơm. Nếu như là Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên ở với nhau thì quá bình thường, nhưng khi thêm Vương Động thì lại có chút ký quái. Nhưng mà bất kể là fan của Mã Tiểu Như hay fan của Hồ Dương Hiên lại đều cảm thấy sự xuất hiện của Vương Động thật là khéo, rất hay, cực kỳ hay.
"Điều này thật quá bất công!" Khi Vương Động cùng Hồ Dương Hiên đi với nhau. Hồ Dương Hiên không nhịn được càu nhàu. Hắn bị xỏ mũi, lại còn cả ngày phải đối mặt với sự điên cuồng của nữ sinh lớp A.
Vương Động móc ra một bức thư tình: " Tí quên, đây là của cậu. Nhất định phải xem nhé. Cái này liên quan đến kế hoạch sống còn của tôi đấy."
Hồ Dương Hiên ngẩn người, sau khi nghe Vương Động giải thích mới gật gù hiểu ra. Dù sao cũng là nhân tài, đầu óc cũng linh hoạt liền nói ngay: "Tôi nhận cái này không thành vấn đề, thậm chí còn có thể phối hợp với cậu nhưng cậu phải đáp ứng tôi, không được lợi dụng thời gian trên lớp đấy."
"Không thành vấn đề!" Vương Động nói như chém đinh chặt sắt.
"Ok!" Hai người vui vẻ vỗ tay đạt thành ước định.
Rất nhiều năm sau, Hồ Dương Hiên khi đã trở thành một danh tướng, nhớ lại tình bằng hữu khí đó với Vương Động, đã rút ra một điều: Không bao giờ được tin Vương Động.
Đây là một câu danh ngôn đầy ý nghĩa sâu xa, chỉ là nhìn ánh mắt thê lương của Hồ tướng quân, rõ ràng là đã bị Vương Động lừa không ít.
Đương nhiên đó là sau này, còn hiện tại bạn học Vương Động của chúng ta vẫn cho rằng mình là một người trung thực.
Bởi vì hai người vừa đi vừa bàn luận với nhau, rất nhanh đám nữ sinh lầu năm ở đằng sau quan sát đã nhận được câu trả lời thuyết phục. Vương Động thật sự là làm được, hơn nữa Hồ Dương Hiên còn cầm phong thư này rất cẩn thận, mức độ trân trọng này so với vác cả cái thùng tuyệt đối là một trời một vực.
"Hai người hình như đang giao dịch gì hả?"
"Đâu, cái này là ước định của những người đàn ông chúng ta!" Hồ Dương Hiên nói như chém đinh chặt sắt.
"Đúng vậy, thật ra là mình rất hâm mộ mị lực của Dương Hiên nên muốn học tập hắn một chút."
"Không sai, không sai!"
"Mình đã nói gì đâu mà hai người căng thằng cái gì?"
"Ôi chao, đói quá!"
"Đúng vậy, thức ăn hôm nay không ngờ lại ngon như vậy, xem ra thức ăn của nhà trường được cải thiện rất nhiều!"
Mã Tiểu Như cũng chẳng để ý tới hai tên đang cố diễn trò nữa mà bắt đầu thưởng thức bữa ăn trưa của mình.
Đêm đó, khi Vương Động lại trở về vị trí nhân viên quản lý, ánh mắt đám nữ sinh lầu năm khi nhìn về phía hắn đều biến thành sự ngưỡng mộ.
Bingo!
Cực kỳ hiệu quả. Đám nữ sinh không những không tìm hắn làm phiền mà cả đại sảnh cũng được quét dọn sạch sẽ, không cần hắn phải làm. Cuộc đời đúng là như một giấc mộng ngọt ngào.
Vương Động chỉ có mỗi việc phải làm là sáng sớm đem thư đến cho Hồ Dương Hiên là xong. Quá dễ.
Chu Tư Tư thấy tình hình như vậy thì khó chịu vô cùng. Thật ra chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô nhưng chẳng hiểu sao Tư Tư lại thấy mình giống như đang bị đùa giỡn. Hiện tại tất cả mọi người đều nghiêng về phía Vương Động, coi hắn như của quý, chẳng ai đề cập đến chuyện đuổi hắn đi nữa cả.
Nhưng Tư Tư lại cứ cảm thấy tên Vương Động này có vấn đề, đừng có để cô nắm được cái đuôi, bằng không lúc đó nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
"Tư Tư, đừng giận. Cậu cũng đừng nên làm nhiều người nổi giận. Bây giờ hắn chính là bảo bối được bảo vệ. Thì ra Hồ Dương Hiên đúng là thích cam vắt. Hơn nữa bí mật này chỉ có bạn bè mới biết được. Hôm nay, một nữ sinh lớp A tặng hắn một ly vậy mà hắn lại uống, thật sự là...."
“Trong đó có hạ mê dược không?”
"Hì hì, nếu như ly nước cam đó là của mình thì tốt." - Cô nàng bắt đầu mơ mộng - "Tư Tư, thật ra cậu cũng là một trong số những người xinh nhất trường. Mình thấy Mã Tiểu Như cũng không xinh hơn cậu, nếu cậu ra tay thì chắc chắn sẽ có cơ hội!"
"Hừ, cậu cũng biết mình không có hứng thú!" Chu Tư Tư trừng mắt nhìn về phía Vương Động, vừa vặn Vương Động lại cười lại với nàng, đúng là thị uy một cách trần trụi.
Chu Tư Tư chỉ có thể dậm chân tức tối rồi buồn bức đi lên lầu. Bạn học Vương Động vô cùng vui vẻ. Chẳng trách ông lão thường nói: Hạnh phúc của một người được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác - Đây cũng là lời giải thích cho cuộc sống bi thảm lúc nhỏ của hắn.
Một lát sau, Mã Tiểu Như lại xuất hiện trước cửa ra vào. Điều này làm tất cả học sinh lớp F đều sững sờ, không nói lên lời.
Mã Tiểu Như dường như cũng đã nghĩ đến điều này, mỉm cười: "Các bạn, một tháng kế tiếp mình sẽ vẫn ở lại lớp F. Vì có hai môn không đạt tới tiêu chuẩn của mình nên mình quyết định cùng với mọi người tiếp tục phấn đấu!"
Tổng điểm Mã Tiểu Như xếp thứ nhất, ngoại trừ môn thứ nhất và môn thứ ba, tất cả các môn khác đều là No.1. Hai môn này chính là môn võ trang chiến đấu và giải phẫu. Nhưng đối với các học sinh lớp F mà nói thì tất cả căn bản đều không quan trọng, trong lớp vang lên tiếng hoan hô, hò reo ầm ĩ. Trong nháy mắt lớp F đã biến thành thiên đường, điều này cũng có nghĩa là bọn họ lại có thêm một cơ hội!
Mã Tiểu Như lại ngồi vào chỗ bên cạnh Vương Động, bạn học Vương Động khẽ cười : "Samantha thực quá xảo quyệt. Chiêu này đúng là lợi hại."
"Vương Động, sao cậu lại gọi hiệu trưởng như vậy?" - Mã Tiểu Như cười gian: - "Hơn nữa, trước khi chưa đánh bại cậu, mình cũng chưa tính là qua mà."
Vương Động nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả. Hắn mắc lừa mới là lạ. Dù sao trong lòng hắn cũng không muốn xưng hô hiệu trưởng, hắn thấy gọi là Samantha thì thoải mái hơn.
"Thế còn Hồ Dương Hiên?"
"Hắn à. Vào lớp A, nhưng mà chắc chắn cũng không vui lắm." - Mã Tiểu Như lè cái lưỡi nhỏ nhắn, bộ dáng tinh nghịch rất đáng yêu. Bạn học Hồ thật đáng thương, lại bị dắt mũi nữa rồi.
"Sao vậy, mình với cậu ở cùng một lớp thì cậu không thấy vui sao?"
"Đâu có, vui còn không kịp ấy chứ. Lần này may mắn đạt tiêu chuẩn nhưng những đợt thi sau này chắc chắn càng lúc càng khó. Đành phải làm phiền Tiểu Như giúp mình bổ túc thêm rồi."
Từ sau ngày cuối tuần vừa rồi, Vương Động đột nhiên xử sự với Mã Tiểu Như rất tự nhiên, xưng hô cũng trở nên rất thân thiết, nhưng khi đối diện với Samantha lại bắt đầu mất tự nhiên.
Mã Tiểu Như trong lòng vui vẻ: "Không thành vấn đề, nhưng mà cậu định cảm ơn người ta thế nào đây?"
"Cậu biết con người mình mà. Tiểu Như có gì phân phó, cho dù là nước sôi lửa bỏng mình cũng không từ chối." - Vương Động vỗ ngực nói.
"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy." Mã Tiểu Như cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Giờ học bắt đầu... Tận đến khi chuông tan học vang lên, mọi người thầm hận, lão thầy này đúng là không tận tâm. Làm một người thầy có trách nhiệm thì phải tận tâm với công việc, phải dạy quá quá giờ... có như vậy thì mọi người mới có thể ở cùng Mã Tiểu Như thêm một lúc.
Vị giáo viên này tự cảm thấy mình rất đúng giờ, nhưng lần đầu tiên lại vì tan học đúng giờ mà bị học sinh oán trách. Nhìn ánh mắt lưu luyến của đám học sinh, ông ta còn tưởng giờ dạy của mình hay lắm, để tưởng thưởng cho sự chăm chú của những học sinh yêu quý, từ đó về sau lại càng cho tan học đúng giờ hơn.
Giữa trưa, Mã Tiểu Như, Vương Động và Hồ Dương Hiên hẹn cùng nhau ăn cơm. Nếu như là Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên ở với nhau thì quá bình thường, nhưng khi thêm Vương Động thì lại có chút ký quái. Nhưng mà bất kể là fan của Mã Tiểu Như hay fan của Hồ Dương Hiên lại đều cảm thấy sự xuất hiện của Vương Động thật là khéo, rất hay, cực kỳ hay.
"Điều này thật quá bất công!" Khi Vương Động cùng Hồ Dương Hiên đi với nhau. Hồ Dương Hiên không nhịn được càu nhàu. Hắn bị xỏ mũi, lại còn cả ngày phải đối mặt với sự điên cuồng của nữ sinh lớp A.
Vương Động móc ra một bức thư tình: " Tí quên, đây là của cậu. Nhất định phải xem nhé. Cái này liên quan đến kế hoạch sống còn của tôi đấy."
Hồ Dương Hiên ngẩn người, sau khi nghe Vương Động giải thích mới gật gù hiểu ra. Dù sao cũng là nhân tài, đầu óc cũng linh hoạt liền nói ngay: "Tôi nhận cái này không thành vấn đề, thậm chí còn có thể phối hợp với cậu nhưng cậu phải đáp ứng tôi, không được lợi dụng thời gian trên lớp đấy."
"Không thành vấn đề!" Vương Động nói như chém đinh chặt sắt.
"Ok!" Hai người vui vẻ vỗ tay đạt thành ước định.
Rất nhiều năm sau, Hồ Dương Hiên khi đã trở thành một danh tướng, nhớ lại tình bằng hữu khí đó với Vương Động, đã rút ra một điều: Không bao giờ được tin Vương Động.
Đây là một câu danh ngôn đầy ý nghĩa sâu xa, chỉ là nhìn ánh mắt thê lương của Hồ tướng quân, rõ ràng là đã bị Vương Động lừa không ít.
Đương nhiên đó là sau này, còn hiện tại bạn học Vương Động của chúng ta vẫn cho rằng mình là một người trung thực.
Bởi vì hai người vừa đi vừa bàn luận với nhau, rất nhanh đám nữ sinh lầu năm ở đằng sau quan sát đã nhận được câu trả lời thuyết phục. Vương Động thật sự là làm được, hơn nữa Hồ Dương Hiên còn cầm phong thư này rất cẩn thận, mức độ trân trọng này so với vác cả cái thùng tuyệt đối là một trời một vực.
"Hai người hình như đang giao dịch gì hả?"
"Đâu, cái này là ước định của những người đàn ông chúng ta!" Hồ Dương Hiên nói như chém đinh chặt sắt.
"Đúng vậy, thật ra là mình rất hâm mộ mị lực của Dương Hiên nên muốn học tập hắn một chút."
"Không sai, không sai!"
"Mình đã nói gì đâu mà hai người căng thằng cái gì?"
"Ôi chao, đói quá!"
"Đúng vậy, thức ăn hôm nay không ngờ lại ngon như vậy, xem ra thức ăn của nhà trường được cải thiện rất nhiều!"
Mã Tiểu Như cũng chẳng để ý tới hai tên đang cố diễn trò nữa mà bắt đầu thưởng thức bữa ăn trưa của mình.
Đêm đó, khi Vương Động lại trở về vị trí nhân viên quản lý, ánh mắt đám nữ sinh lầu năm khi nhìn về phía hắn đều biến thành sự ngưỡng mộ.
Bingo!
Cực kỳ hiệu quả. Đám nữ sinh không những không tìm hắn làm phiền mà cả đại sảnh cũng được quét dọn sạch sẽ, không cần hắn phải làm. Cuộc đời đúng là như một giấc mộng ngọt ngào.
Vương Động chỉ có mỗi việc phải làm là sáng sớm đem thư đến cho Hồ Dương Hiên là xong. Quá dễ.
Chu Tư Tư thấy tình hình như vậy thì khó chịu vô cùng. Thật ra chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô nhưng chẳng hiểu sao Tư Tư lại thấy mình giống như đang bị đùa giỡn. Hiện tại tất cả mọi người đều nghiêng về phía Vương Động, coi hắn như của quý, chẳng ai đề cập đến chuyện đuổi hắn đi nữa cả.
Nhưng Tư Tư lại cứ cảm thấy tên Vương Động này có vấn đề, đừng có để cô nắm được cái đuôi, bằng không lúc đó nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
"Tư Tư, đừng giận. Cậu cũng đừng nên làm nhiều người nổi giận. Bây giờ hắn chính là bảo bối được bảo vệ. Thì ra Hồ Dương Hiên đúng là thích cam vắt. Hơn nữa bí mật này chỉ có bạn bè mới biết được. Hôm nay, một nữ sinh lớp A tặng hắn một ly vậy mà hắn lại uống, thật sự là...."
“Trong đó có hạ mê dược không?”
"Hì hì, nếu như ly nước cam đó là của mình thì tốt." - Cô nàng bắt đầu mơ mộng - "Tư Tư, thật ra cậu cũng là một trong số những người xinh nhất trường. Mình thấy Mã Tiểu Như cũng không xinh hơn cậu, nếu cậu ra tay thì chắc chắn sẽ có cơ hội!"
"Hừ, cậu cũng biết mình không có hứng thú!" Chu Tư Tư trừng mắt nhìn về phía Vương Động, vừa vặn Vương Động lại cười lại với nàng, đúng là thị uy một cách trần trụi.
Chu Tư Tư chỉ có thể dậm chân tức tối rồi buồn bức đi lên lầu. Bạn học Vương Động vô cùng vui vẻ. Chẳng trách ông lão thường nói: Hạnh phúc của một người được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác - Đây cũng là lời giải thích cho cuộc sống bi thảm lúc nhỏ của hắn.
/201
|