Chu Tư Tư cảm thấy tay mình đau buốt, cô nhìn qua thì thấy một vệt xước dài ở trên cánh tay, rồi lại nhìn về phía giường. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tại sao lại bị thế thì chính cô cũng không nhớ nổi, nhưng gã Vương Động này cũng thật nguy hiểm, hai lần xuýt chút nữa là ‘mất’ vào tay hắn. Chu Tư Tư tức giận, hận không thể đạp cho hắn một phát. Nhưng khi nhìn Vương Động đang nằm ngủ như trẻ con thì lại không nỡ ra tay. Ánh mắt lại nhìn về phía vết thương khủng khiếp trên tay, Tư Tư không khỏi run lên, phải như thế nào mới gây ra vết thương lớn đến cỡ này.
Tư Tư quên mất mình cũng đang trần như nhộng, ngón tay mảnh khảnh của cô đang khẽ sờ qua miệng vết thương, tay có chút run rẩy. Cô cảm thấy có một cảm xúc thật khó tả, dường như mình và gã trai này đã trở lên thân thiết hơn..
Bỗng…
Nét mặt Chu Tư Tư trở lên đỏ ửng, cái ‘thứ kia’ nó cứ đập vào mắt cô, ngăn cũng không ngăn được.
Chu Tư Tư nhìn quanh, tìm một chiếc áo thun (T-shirt) mặc vào, rồi thu nhặt tất cả các mảnh quần áo vụn của mình lại. Cô cũng biết sự rắc rối trong này, cho dù hắn còn không hề hay biết, nhưng sự thật là như vậy… Ài, Chu Tư Tư không muốn nghĩ đến nữa.
Định rời đi, Chu Tư Tư bỗng nhìn thấy vết máu trên giường, bỗng nhiên cô cảm thấy xấu hổ. Đây cũng là vết tích lưu lại, cần phải mang đi – xóa bỏ dấu vết!
Chu Tư Tư thật cẩn thận nâng người Vương Động, nhẹ nhàng kéo ga trải giường ra rồi cuộn lại. Lạy chúa phù hộ, mong cho khi tỉnh dậy hắn không nhớ gì hết.
Nếu để hắn biết cả hai đều trần truồng ở cùng một phòng thì có lẽ cả đời này Chu Tư Tư không dám nhìn người khác nữa.
Kiểm tra lần cuối, xác định là không bỏ sót thứ gì. Lúc này cô mới nhẹ nhàng rời đi, nhanh chóng biến mất trong đêm.
Nhưng người còn nằm đó thì…
Hắt xì, hắt xì, hắt xì, hắt xì…!
Vương Động hắt xì liên tiếp bốn cái, cũng vì thế mà hắn tỉnh dậy; hắn thấy cả người rã rời, đây là đâu…
Vương Động tưởng rằng mình đang quay trở lại thời gian ở hành tinh Norton, cảm giác này không ổn cho lắm, đầu óc quay cuồng. Rượu! – thứ này quả là rất nguy hiểm.
Vương Động cũng không nhớ chút nào về chuyện hôm qua, sao ngay cả quần áo cũng không mặc thế này? Trên mặt đất chỉ còn một đống vải vụn.
Vương Động ngồi dậy cân nhắc một chút, trước đây hình như ông lão đã từng nói khi uống qúa nhiều rượu sẽ khiến bí quyết Đao Phong vận chuyển thất thường… Nhưng lúc này hắn cảm thấy không có gì khác lạ, bí quyết Đao Phong vẫn vận chuyển như lúc trước, ngay cả tốc độ cũng không có gì thay đổi. Nếu như có điều khác biệt thì đó phải là sự thông thuận – 256 điểm hạch lực giống như đã liên kết trở thành một thể thống nhất.
Cảm giác thật kỳ diệu, không thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng cũng khiến cho hắn phấn khởi không thôi.
Vương Động kiểm tra lại thân thể không phát hiện ra điểm gì khác lạ thì tâm tình trở lên thoải mái. Về sau khi uống rượu chỉ cần để ý một chút không uống nhiều quá là được; lần này chỉ mất một bộ quần áo còn có thể chấp nhận được.
… Nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì rất lạ, cái giường…
A, ga trải giường đâu rồi?
Bạn học Vương Động phát hiện ga trải giường của mình đã không cánh mà bay, hắn chỉ có duy nhất một cái này… rồi chiếc áo thun duy nhất của hắn… Vương Động mở to mắt nhìn quanh…
Không thấy!
Tên trộm khốn kiếp, trộm của ai không trộm lại đi trộm của một kẻ ngèo như hắn!
Quả là không còn thiên lý!
Hơn nữa do hắn đang ở trong ký túc xá nên ga trải giường cũng là của nhà trường chứ không phải của hắn. Vương Động nhìn lại một lượt nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết gì do kẻ trộm để lại. – Tên trộm khốn kiếp này xử lý cũng thật sạch sẽ…, nhưng có manh mối rồi… Vương Động phát hiện có một mảnh vải vụn màu hồng nhạt – đây tất nhiên không phải của hắn, lại còn có mùi thơm. Tên trộm là phụ nữ? trộm ga trải giường của đàn ông? Lại còn quần áo nữa?
Chỉ là ngay một giây sau đó Vương Động đành bỏ qua, hắn cũng không có thời gian cũng như không định cầm miếng vải này để đi khắp trường tìm kẻ trộm.
Ai trộm ga trải giường của ta!
Nương theo tiếng hô to đầy cảm thán này thì một ngày mới tại Alan cũng đã bắt đầu.
Mà tại lầu 5, phòng số 5: Chu Tư Tư đang mặc một chiếc áo thun (T-shirt) to rộng ngủ ngon lành.
Cho đến tận trưa Vương Động mới dọn sạch phòng mình. Sau khi thu dọn song thì hắn đã rất đói, cần phải đi ăn. Tuy hắn đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể nhưng lòng vẫn rỉ máu – cứ thế này thì không ổn.
Ài, ông lão tuy keo kiệt nhưng ít ra còn cho hắn chỗ để ở.
Tiếc là đâ không phải lúc than vãn. Vương Động biết rất rõ, việc kiếm tiền tuy quan trọng nhưng việc duy trì thực lực quan trọng hơn, đây mới là vốn lớn nhất mà hắn có, nhờ nó mà hắn mới có thể trông chờ vào một tương lai tươi sáng.
Samantha tới Alan, các thiết bị máy móc đều được thay mới hoàn toàn. Mà Vương Động do có tham gia vào đợt giao lưu sắp tới nên có quyền tự do sử dụng. Điều này cũng giải quyết cho Vương Động được một vấn đề lớn.
Kỹ thuật thì có thể thông qua đối chiến để hoàn thiện, nhưng nếu không có vận động thực tế thì thân thể này ‘ngủ quên’ mất. Trọng lực tại hành tinh Norton gấp 5 lần Trái Đất, Vương Động luôn lấy đó làm điều khiện thể huấn luyện cơ thể mình, đến khi về Trái Đát thì hắn lại thiếu mất thứ này. Vương Động quyết định phải tập luyện cường độ cao một hồi.
Tuy rằng bầu không khí học tập tại Alan đã cải thiện không ít nhưng những người đến tập luyện và vào thư viện cũng không nhiều, hiển nhiên cuối tuần ai cũng muốn nghỉ ngơi.
Vương Động nhìn phòng trọng lực hoa lệ, tâm tình bỗng trở lên thoải mái. Nếu không hoạt động một chút thì thân thể này ‘gỉ sét’ mất. Hắn liền bắt đầu ôn tập từ mức trọng lực năm lần.
Các học sinh bình thường thì mức 5 này đã là mức độ cao nhất, chỉ là quyền hạn của Vương Động lại có chút đặc thù tương đương với quyền hạn của giáo viên. Chỉ cần thân thể không có gì nguy hiểm thì hệ thống sẽ không can thiệp.
Phòng trọng lực này khiến Vương Động cảm thấy thật ‘sung sướng’, sau khi điều chỉnh mức trọng lực gấp 5 lần thì hắn đã cảm thấy như trở về thời ngày xưa quen thuộc, sau 5 phút, thân thể của hắn đã bắt đầu quen thuộc. Tốc độ vận hành cũng sảy ra biến hóa một chút, dường như do trọng lực cao nên xuất hiện phản ứng.
Vương Động nhắm mắt lại, nhớ đến các kỹ năng chiến đấu của mình, rồi bắt đầu tự luyện lại.
Còn tại sao lại bị thế thì chính cô cũng không nhớ nổi, nhưng gã Vương Động này cũng thật nguy hiểm, hai lần xuýt chút nữa là ‘mất’ vào tay hắn. Chu Tư Tư tức giận, hận không thể đạp cho hắn một phát. Nhưng khi nhìn Vương Động đang nằm ngủ như trẻ con thì lại không nỡ ra tay. Ánh mắt lại nhìn về phía vết thương khủng khiếp trên tay, Tư Tư không khỏi run lên, phải như thế nào mới gây ra vết thương lớn đến cỡ này.
Tư Tư quên mất mình cũng đang trần như nhộng, ngón tay mảnh khảnh của cô đang khẽ sờ qua miệng vết thương, tay có chút run rẩy. Cô cảm thấy có một cảm xúc thật khó tả, dường như mình và gã trai này đã trở lên thân thiết hơn..
Bỗng…
Nét mặt Chu Tư Tư trở lên đỏ ửng, cái ‘thứ kia’ nó cứ đập vào mắt cô, ngăn cũng không ngăn được.
Chu Tư Tư nhìn quanh, tìm một chiếc áo thun (T-shirt) mặc vào, rồi thu nhặt tất cả các mảnh quần áo vụn của mình lại. Cô cũng biết sự rắc rối trong này, cho dù hắn còn không hề hay biết, nhưng sự thật là như vậy… Ài, Chu Tư Tư không muốn nghĩ đến nữa.
Định rời đi, Chu Tư Tư bỗng nhìn thấy vết máu trên giường, bỗng nhiên cô cảm thấy xấu hổ. Đây cũng là vết tích lưu lại, cần phải mang đi – xóa bỏ dấu vết!
Chu Tư Tư thật cẩn thận nâng người Vương Động, nhẹ nhàng kéo ga trải giường ra rồi cuộn lại. Lạy chúa phù hộ, mong cho khi tỉnh dậy hắn không nhớ gì hết.
Nếu để hắn biết cả hai đều trần truồng ở cùng một phòng thì có lẽ cả đời này Chu Tư Tư không dám nhìn người khác nữa.
Kiểm tra lần cuối, xác định là không bỏ sót thứ gì. Lúc này cô mới nhẹ nhàng rời đi, nhanh chóng biến mất trong đêm.
Nhưng người còn nằm đó thì…
Hắt xì, hắt xì, hắt xì, hắt xì…!
Vương Động hắt xì liên tiếp bốn cái, cũng vì thế mà hắn tỉnh dậy; hắn thấy cả người rã rời, đây là đâu…
Vương Động tưởng rằng mình đang quay trở lại thời gian ở hành tinh Norton, cảm giác này không ổn cho lắm, đầu óc quay cuồng. Rượu! – thứ này quả là rất nguy hiểm.
Vương Động cũng không nhớ chút nào về chuyện hôm qua, sao ngay cả quần áo cũng không mặc thế này? Trên mặt đất chỉ còn một đống vải vụn.
Vương Động ngồi dậy cân nhắc một chút, trước đây hình như ông lão đã từng nói khi uống qúa nhiều rượu sẽ khiến bí quyết Đao Phong vận chuyển thất thường… Nhưng lúc này hắn cảm thấy không có gì khác lạ, bí quyết Đao Phong vẫn vận chuyển như lúc trước, ngay cả tốc độ cũng không có gì thay đổi. Nếu như có điều khác biệt thì đó phải là sự thông thuận – 256 điểm hạch lực giống như đã liên kết trở thành một thể thống nhất.
Cảm giác thật kỳ diệu, không thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng cũng khiến cho hắn phấn khởi không thôi.
Vương Động kiểm tra lại thân thể không phát hiện ra điểm gì khác lạ thì tâm tình trở lên thoải mái. Về sau khi uống rượu chỉ cần để ý một chút không uống nhiều quá là được; lần này chỉ mất một bộ quần áo còn có thể chấp nhận được.
… Nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì rất lạ, cái giường…
A, ga trải giường đâu rồi?
Bạn học Vương Động phát hiện ga trải giường của mình đã không cánh mà bay, hắn chỉ có duy nhất một cái này… rồi chiếc áo thun duy nhất của hắn… Vương Động mở to mắt nhìn quanh…
Không thấy!
Tên trộm khốn kiếp, trộm của ai không trộm lại đi trộm của một kẻ ngèo như hắn!
Quả là không còn thiên lý!
Hơn nữa do hắn đang ở trong ký túc xá nên ga trải giường cũng là của nhà trường chứ không phải của hắn. Vương Động nhìn lại một lượt nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết gì do kẻ trộm để lại. – Tên trộm khốn kiếp này xử lý cũng thật sạch sẽ…, nhưng có manh mối rồi… Vương Động phát hiện có một mảnh vải vụn màu hồng nhạt – đây tất nhiên không phải của hắn, lại còn có mùi thơm. Tên trộm là phụ nữ? trộm ga trải giường của đàn ông? Lại còn quần áo nữa?
Chỉ là ngay một giây sau đó Vương Động đành bỏ qua, hắn cũng không có thời gian cũng như không định cầm miếng vải này để đi khắp trường tìm kẻ trộm.
Ai trộm ga trải giường của ta!
Nương theo tiếng hô to đầy cảm thán này thì một ngày mới tại Alan cũng đã bắt đầu.
Mà tại lầu 5, phòng số 5: Chu Tư Tư đang mặc một chiếc áo thun (T-shirt) to rộng ngủ ngon lành.
Cho đến tận trưa Vương Động mới dọn sạch phòng mình. Sau khi thu dọn song thì hắn đã rất đói, cần phải đi ăn. Tuy hắn đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể nhưng lòng vẫn rỉ máu – cứ thế này thì không ổn.
Ài, ông lão tuy keo kiệt nhưng ít ra còn cho hắn chỗ để ở.
Tiếc là đâ không phải lúc than vãn. Vương Động biết rất rõ, việc kiếm tiền tuy quan trọng nhưng việc duy trì thực lực quan trọng hơn, đây mới là vốn lớn nhất mà hắn có, nhờ nó mà hắn mới có thể trông chờ vào một tương lai tươi sáng.
Samantha tới Alan, các thiết bị máy móc đều được thay mới hoàn toàn. Mà Vương Động do có tham gia vào đợt giao lưu sắp tới nên có quyền tự do sử dụng. Điều này cũng giải quyết cho Vương Động được một vấn đề lớn.
Kỹ thuật thì có thể thông qua đối chiến để hoàn thiện, nhưng nếu không có vận động thực tế thì thân thể này ‘ngủ quên’ mất. Trọng lực tại hành tinh Norton gấp 5 lần Trái Đất, Vương Động luôn lấy đó làm điều khiện thể huấn luyện cơ thể mình, đến khi về Trái Đát thì hắn lại thiếu mất thứ này. Vương Động quyết định phải tập luyện cường độ cao một hồi.
Tuy rằng bầu không khí học tập tại Alan đã cải thiện không ít nhưng những người đến tập luyện và vào thư viện cũng không nhiều, hiển nhiên cuối tuần ai cũng muốn nghỉ ngơi.
Vương Động nhìn phòng trọng lực hoa lệ, tâm tình bỗng trở lên thoải mái. Nếu không hoạt động một chút thì thân thể này ‘gỉ sét’ mất. Hắn liền bắt đầu ôn tập từ mức trọng lực năm lần.
Các học sinh bình thường thì mức 5 này đã là mức độ cao nhất, chỉ là quyền hạn của Vương Động lại có chút đặc thù tương đương với quyền hạn của giáo viên. Chỉ cần thân thể không có gì nguy hiểm thì hệ thống sẽ không can thiệp.
Phòng trọng lực này khiến Vương Động cảm thấy thật ‘sung sướng’, sau khi điều chỉnh mức trọng lực gấp 5 lần thì hắn đã cảm thấy như trở về thời ngày xưa quen thuộc, sau 5 phút, thân thể của hắn đã bắt đầu quen thuộc. Tốc độ vận hành cũng sảy ra biến hóa một chút, dường như do trọng lực cao nên xuất hiện phản ứng.
Vương Động nhắm mắt lại, nhớ đến các kỹ năng chiến đấu của mình, rồi bắt đầu tự luyện lại.
/201
|