Đối mặt vẻ khác thường của mọi người, Tô Hàm sờ sờ mặt lại cùi đầu nhìn trên người :”Làm sao vậy, không ổn sao?”
Thù Một mặt không chút thay đổi nhảy lên đầu xe của chủ tử bách tam thiếu nhà hắn, Thù Trức cười lắc đầu :”Không có, Tô nương tử như vật cũng rất tuấn tú.”
Tô Hàm gật đầu :”Ta biết cũng không tệ mà, cũng rất tuấn tú.”
Mọi người :”…” Sau đó đều tự lên xe.
Cam Qủa ngồi ở đầu xe, cầm lấy roi vẻ mặt phiền muộn, hắn đã vài lần nhịn không được muốn kêu Hoa Thảo ra đầu xe, lại nghĩ đến Hoa Thảo không thể ặp gió, lại nhịn trở xuống.
Hai chiếc xe bắt đầu chạy đi, Tô Hàm trước tiên đem viên thuốc thanh nhiệt giải độc do Thù Trúc đưa qua đưa cho Hoa Thảo ăn xong, mới ngồi thẳng lấy hầu bao bên hông ra, nhấc màn xe lên nói với Cam Qủa :”Cam Qủa, Thù Trúc cô nương nói bốn mươi dậm phía trước chính là trạm dừng chân, đến lúc đó ngươi có thể trở về, dọc theo đường đi thật sự đã làm phiền ngươi rồi, năm mươi lượng bạc này ngươi cầm đi, sau khi trở về nhìn thử có thể mở sạp buôn bán nhỏ ì không…”
Cam Qủa không có lên tiếng trả lời, chỉ là tay nắm dây cương trở nên cứng đờ, biểu tình trên mặt càng thêm rối rắm.
Nay lại là chỗ nào không vừa bụng, đứa nhỏ này cũng thật không được tự nhiên, Tô Hàm buông mành đem ngân phiếu năm mươi lượng đưa cho Hoa Thảo, lại lấy ra một hai lượng bạc vụn :”Ngươi đưa cho hắn trước, đến trạm dừng chân, nhắc nhở hắn chuẩn bị một chút lương khô rồi hãy lên đường trở về.”
Hoa Thảo trầm mặt cầm lấy ngân phiếu, nàng biết Cam Qủa là đang tức giận, tức giận nương tử, cũng đang tức giận nàng, hắn cho rằng nương tử không phải là người tốt, nàng không nên bị nương tử mê hoặc mà theo nương tử rời đi, mù quáng đem sinh mệnh của nàng đặt vào trong tay nương tử, ai, cho hắn ngân phiếu này cũng tốt, coi như là báo đáp phần tình cảm mà mấy năm nay hắn đã chiếu cố nàng cũng phụ thân nàng.
Tô Hàm sờ sờ đỉnh đầu Hoa Thảo :”Đừng tìm hắn trút giận, hắn chỉ là lo lắng cho ngươi, nếu không, ngươi cùng hắn cùng nhau trở về đi…”
“Không, ta đi theo nương tử.” Hoa Thảo kiên định ngẩng đầu :”Ta muốn bán mình co nương tử.” Nói xong liền quỳ xuống :”Nếu không phải nương tử không có bỏ rơi nô tỳ, không ngừng giúp nô tỳ lấy nước ấm cùng rượu đế xoa bóp cơ thể, nô tỳ sớm đã mất mạng, mạng này của nô tỳ là được nương tử cứu trở về, nô tỳ chính là người của nương tử, nương tử không thể không cần nô tỳ…”
Tô Hàm bị câu cuối cùng của Hoa Thảo làm cho nở nụ cười, đưa tay kéo nàng lên :”Nha đầu nhà ngươi, tính cách như thế nào lại cố chấp như vậy, đi, từ nay về sau, ngươi chính thức trở thành người của ta, nhưng cũng đừng nói cái gì bán mình hay không bán mình, ta lại cũng rất nghèo, một xu cũng không thể cho ngươi!”
Mua bán nô lệ rất làm nhục nhân cách con người, Hoa Thảo chỉ cần một lòng với nàng. nhiều thêm một đứa em gái thì có làm sao.
Hoa Thảo vẻ mặt cảm động :”Nô tỳ không cần bạc, nô tỳ chỉ cần đi theo nương tử là tốt rồi!”
Trong lỗ tai Cam Qủa nghe được đối thoại của hai người, cắn răng lâm vào trầm mặt.
“Tô--- Nương tử, ta, ta không quay về, ta muốn đi theo ngươi, xin ngươi đồng ý.” Không đợi đến trạm dừng chân, Cam Qủa ném dây cương nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp quỳ gối.
Bắt đầu còn có chút nói lắp câu nệ, đến sau lại liền kiên định quật cường, mang theo một tia bức bách hàm xúc.
Hoa Thảo vén rèm xe trừng mắt nhìn hắn :”Cam Qủa ca, huynh đây là có ý gì, huynh thỉnh cầu nương tử mà như vậy sao?”
Cam Qủa mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn Hoa Thảo một cái lại cúi đầu, không có đứng dậy, lưng cũng là thẳng tắp.
Hoa Thảo cũng tứ giận, vứt mành ngồi trở lại, nắm chặt hầu bao trong tay, trong mắt nổi lên nước mắt, đáy lòng nàn cũng có chút luyến tiếc Cam Qủa ca, nhưng mà khúc mắc của Cam Qủa đối với nương tử quá sâu, căn bản là không thể tiếp thu chuyện nương tử là người tốt, đi theo nương tử bất quá là tìm thời cơ đem nàn khuyên trở về.
Tô Hàm sờ sờ đầu Hoa Thảo, thấp giọng :”Có thể nói cho ta biết là ngươi nghĩ như thế nào hay không?”
Tuy rằng thân thể này so với Hoa Thảo cùng lắm là hơn vài tuổi, nhưng trong lòng Tô Hàm đã hơn hai mươi bốn tuổi, động tác luôn không tự gíac đem Hoa Thảo trở thành đứa nhỏ.
Hoa Thảo giọng mũi có chút nặng :”Nương tử, thực xin lỗi, nô tỳ… Nô tỳ…” Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Hàm, trong mắt không tự giác hàm chứa ý tứ mong đợi cùng cầu xin :”Nếu là, nếu là hắn thật tâm muốn đi theo nương tử, nương tử có thể tiếp nhận hắn không?”
Gió nhẹ đem màn xe thổi bay qua một góc, Tô Hàm nhìn về phía thân người cương trực gầy yếu kia, tiểu tử kia thực tâm đi theo nàng sợ là rất khó khăn, nhưng đón nhận ánh mắt như nai con của Hoa Thảo, Tô Hàm gật đầu.
Hoa Thảo kích động lau khoé mắt :”Nô tỳ thay hắn cảm tạ nương tử trước.” Nàn quay đầu xốc màn xe :”Cam Qủa ca, nươi nếu thật sự muốn đi theo nương tử, liền… liền ký khế ước bán mình cho nương tử đi, từ nay về sau chính là người của nương tử, một lòng đi theo nương tử làm việc.”
Cam Qủa mạnh mẽ ngẩng đầu, như bị cái gì đó đánh trúng, sắc mặt chỉ trong một cái chớp mắt liền chuyển từ hồng sang trắng, có lẽ còn có một tia phẫn nộ không bị che giấu, hắn thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Hoa Thảo.
“Quên đi…” Tô Hàm vội vàng lên tiếng ngăn Hoa Thảo.
Thần sắc của Cam Qủa làm cho Tô Hàm xúc động không rõ, mà lời nói này của Hoa Thảo càng làm cho Tô Hàm giật mình, nàng không dự đoán được Hoa Thảo chính là một nha đầu quyết tuyệt cùng rõ ràng như vậy, tuổi tuy nhỏ, lại lộ ra một loại ánh quan quyết đoán.
“Được, ta ký.” Cam Qủa đột nhiên đứng lên, một lần nữa phóng lên xe nắm lấy dây cương, vững vàng lái xe đi về phía trước.
Thần sắc Hoa Thảo vui buồn lẫn lộn, nàng không nghĩ tới Cam Qủa ngạo khí như thế lại nguyện ý vì nàng bán mình cho nương tử, nhưng mà, ký khế ước bán mình, Cam Qủa ca trở thành hạ nhân, sẽ không còn tư cách tòng quân nhập ngũ, đây vẫn là giấc mộng của hắn.
Còn muốn lên chiến trường nơi đao thương không có mắt ra sống vào chết, Hoa Thảo lại có chút an tâm, hạ nhân thì cứ là hạ nhân đi, tổng so với không biết khi nào thì liền đánh mất tánh mạng của mình còn tốt hơn, nói tiếp nếu như trước mặt thực sự để cho Cam Qủa ca một mình trở về, lấy tính tình hắn vừa xấu lại vừa cứng lại hay đắc tội người khác, không biết thế nào liền lập tức cùng người khac tranh giành thức ăn, đã không ít lần bị người ta đánh đến đầu rơi máu chảy, lúc trước khi phụ thân nàng còn sống, Cam Qủa ca thường xuyên bị thương. Đi theo nương tử, cũng không tệ, so với để cho hắn mỗi ngày ăn không no bụng càng tốt hơn nhiều.
Một phen suy tư giảy giụa, Hoa Thảo cao hứng phát ra từ nội tâm :”Nô tỳ cảm ơn nương tử đã thu nhận Cam Qủa ca.” Nàn kéo quần áo chuẩn bị quỳ bái Tô Hàm.
Tô Hàm nhanh chón vươn tay nâng nàng lên, đón nhận ánh mắt loé lên vui sướn của Hoa Thảo, cự tuyệt trong lời nói không thể nói ra miệng :”Đừng nô tỳ này nô tỳ kia nữa, ngươi còn như vậy, ta sẽ tức giận thật đấy.”
“Nô tỳ, không, Hoa Thảo cảm tạ nương tử.” Hoa Thảo dùng tay áo lặng lẽ lau khoé mắt. cươi vui thoa mãn.
Đến trạm dừng chân, Cam Qủa thậm chí không cho Tô Hàm cùng Hoa Thảo có cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp đi tìm Thù Mộc viết thay, viết một tờ khế ước bán mình, hắn không biết chữ, ngay cả tên bản thân cũng không biết viết, liền trực tiếp in dấu tay, cầm khế ước bán mình đi qua, đối với Tô Hàm quỳ xuống đất dập đầu.
Khuôn mặt cao hứng ban đầu của Hoa Thảo trầm xuống Cam Qủa ca rõ ràng vẫn là phần giận dỗi chiếm đa số.
Tô Hàm rất là đau đầu, thực chưa thấy qua người bán mình còn cao hơn chủ, đem chủ nhân là nàng chèn ép đến mức đâm lao phải theo lao, khế ước bán mình này nàng tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải.
Hoa Thảo trực tiếp đi lên từ trong tay Cam Qủa nhận lấy khế ước, lúc này còn chưa giao cho Tô Hàm, mà là đi tìm Thù Trúc thêm tên chính mình lên giấy, lại in dấu tay vào rồi mới đưa cho Tô Hàm.
Ai đứa nhỏ này đều cứng đầu như nhau, Tô Hàm đem khế ước để vào tron hầu bao, nhất thời có cảm giác bản thân là chủ bà, nàng lấy ra một lượng bạc :”Đi, ta mời các ngươi đi ăn một bữa lớn.”
Thù Trúc ở một bên xem tuồng, nghe Tô Hàm nói như vậy khẽ cười một tiếng :”Làm sao có thể để cho Tô nương tử mời, chủ tớ các ngươi ăn ở đều do công tử nhà ta phụ trách.”
Tô Hàm nghiêm mặt nói :”Thù Trúc cô nương, đúng lúc ta có chút lời cần ngươi truyền đạt đến Bách thiếu gia…”
Thù Trú nghe xong nhíu lại mày, thuật lại lời nói của thiếu gia nhà nàn :”… Nói là làm “Sư phụ vật lý trị liệu” riêng cho thiếu gia, ấn nguyệt nhận tiền công, sính kỳ song phương hiệp định, còn phải ký một hiệp nghị, chia làm hai bản, yêu cầu cụ thể của hai bên đều liệt kê rõ ràng ra…”
Lời nói của Thù Trúc trên cơ bản đều là lời Tô Hàm vừa định nói, Bách tam thiếu Bách Minh Trạm trong mắt hiện lên một chút hứng thú, Thù Trúc nhìn lại là trong lòng phát lạnh, nếu như thiếu gia nhà nàng đối với cái gì có hứng thú, kết cục chỉ có hai cái, bị thiếu gia yêu thích không buông tay chơi đến mức phá hư, hoặc là nửa chừng bị thiếu gia đột nhiên không vui thuận tiện huỷ diệt.
Kỳ thật vẫn chỉ là một ý nghĩa., dù thế nào cũng đều không có kết cục tốt.
Bách Minh Trạm nằm trên giường cứng, nâng lên ngón tay thon dài theo quy luật gõ lên ván giường :”Hết thảy theo ý nàng, ký.”
Thù Trúc yên lặn vì Tô Hàm ai thán một lát : Tô nương tử, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Thù Một mặt không chút thay đổi nhảy lên đầu xe của chủ tử bách tam thiếu nhà hắn, Thù Trức cười lắc đầu :”Không có, Tô nương tử như vật cũng rất tuấn tú.”
Tô Hàm gật đầu :”Ta biết cũng không tệ mà, cũng rất tuấn tú.”
Mọi người :”…” Sau đó đều tự lên xe.
Cam Qủa ngồi ở đầu xe, cầm lấy roi vẻ mặt phiền muộn, hắn đã vài lần nhịn không được muốn kêu Hoa Thảo ra đầu xe, lại nghĩ đến Hoa Thảo không thể ặp gió, lại nhịn trở xuống.
Hai chiếc xe bắt đầu chạy đi, Tô Hàm trước tiên đem viên thuốc thanh nhiệt giải độc do Thù Trúc đưa qua đưa cho Hoa Thảo ăn xong, mới ngồi thẳng lấy hầu bao bên hông ra, nhấc màn xe lên nói với Cam Qủa :”Cam Qủa, Thù Trúc cô nương nói bốn mươi dậm phía trước chính là trạm dừng chân, đến lúc đó ngươi có thể trở về, dọc theo đường đi thật sự đã làm phiền ngươi rồi, năm mươi lượng bạc này ngươi cầm đi, sau khi trở về nhìn thử có thể mở sạp buôn bán nhỏ ì không…”
Cam Qủa không có lên tiếng trả lời, chỉ là tay nắm dây cương trở nên cứng đờ, biểu tình trên mặt càng thêm rối rắm.
Nay lại là chỗ nào không vừa bụng, đứa nhỏ này cũng thật không được tự nhiên, Tô Hàm buông mành đem ngân phiếu năm mươi lượng đưa cho Hoa Thảo, lại lấy ra một hai lượng bạc vụn :”Ngươi đưa cho hắn trước, đến trạm dừng chân, nhắc nhở hắn chuẩn bị một chút lương khô rồi hãy lên đường trở về.”
Hoa Thảo trầm mặt cầm lấy ngân phiếu, nàng biết Cam Qủa là đang tức giận, tức giận nương tử, cũng đang tức giận nàng, hắn cho rằng nương tử không phải là người tốt, nàng không nên bị nương tử mê hoặc mà theo nương tử rời đi, mù quáng đem sinh mệnh của nàng đặt vào trong tay nương tử, ai, cho hắn ngân phiếu này cũng tốt, coi như là báo đáp phần tình cảm mà mấy năm nay hắn đã chiếu cố nàng cũng phụ thân nàng.
Tô Hàm sờ sờ đỉnh đầu Hoa Thảo :”Đừng tìm hắn trút giận, hắn chỉ là lo lắng cho ngươi, nếu không, ngươi cùng hắn cùng nhau trở về đi…”
“Không, ta đi theo nương tử.” Hoa Thảo kiên định ngẩng đầu :”Ta muốn bán mình co nương tử.” Nói xong liền quỳ xuống :”Nếu không phải nương tử không có bỏ rơi nô tỳ, không ngừng giúp nô tỳ lấy nước ấm cùng rượu đế xoa bóp cơ thể, nô tỳ sớm đã mất mạng, mạng này của nô tỳ là được nương tử cứu trở về, nô tỳ chính là người của nương tử, nương tử không thể không cần nô tỳ…”
Tô Hàm bị câu cuối cùng của Hoa Thảo làm cho nở nụ cười, đưa tay kéo nàng lên :”Nha đầu nhà ngươi, tính cách như thế nào lại cố chấp như vậy, đi, từ nay về sau, ngươi chính thức trở thành người của ta, nhưng cũng đừng nói cái gì bán mình hay không bán mình, ta lại cũng rất nghèo, một xu cũng không thể cho ngươi!”
Mua bán nô lệ rất làm nhục nhân cách con người, Hoa Thảo chỉ cần một lòng với nàng. nhiều thêm một đứa em gái thì có làm sao.
Hoa Thảo vẻ mặt cảm động :”Nô tỳ không cần bạc, nô tỳ chỉ cần đi theo nương tử là tốt rồi!”
Trong lỗ tai Cam Qủa nghe được đối thoại của hai người, cắn răng lâm vào trầm mặt.
“Tô--- Nương tử, ta, ta không quay về, ta muốn đi theo ngươi, xin ngươi đồng ý.” Không đợi đến trạm dừng chân, Cam Qủa ném dây cương nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp quỳ gối.
Bắt đầu còn có chút nói lắp câu nệ, đến sau lại liền kiên định quật cường, mang theo một tia bức bách hàm xúc.
Hoa Thảo vén rèm xe trừng mắt nhìn hắn :”Cam Qủa ca, huynh đây là có ý gì, huynh thỉnh cầu nương tử mà như vậy sao?”
Cam Qủa mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn Hoa Thảo một cái lại cúi đầu, không có đứng dậy, lưng cũng là thẳng tắp.
Hoa Thảo cũng tứ giận, vứt mành ngồi trở lại, nắm chặt hầu bao trong tay, trong mắt nổi lên nước mắt, đáy lòng nàn cũng có chút luyến tiếc Cam Qủa ca, nhưng mà khúc mắc của Cam Qủa đối với nương tử quá sâu, căn bản là không thể tiếp thu chuyện nương tử là người tốt, đi theo nương tử bất quá là tìm thời cơ đem nàn khuyên trở về.
Tô Hàm sờ sờ đầu Hoa Thảo, thấp giọng :”Có thể nói cho ta biết là ngươi nghĩ như thế nào hay không?”
Tuy rằng thân thể này so với Hoa Thảo cùng lắm là hơn vài tuổi, nhưng trong lòng Tô Hàm đã hơn hai mươi bốn tuổi, động tác luôn không tự gíac đem Hoa Thảo trở thành đứa nhỏ.
Hoa Thảo giọng mũi có chút nặng :”Nương tử, thực xin lỗi, nô tỳ… Nô tỳ…” Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Hàm, trong mắt không tự giác hàm chứa ý tứ mong đợi cùng cầu xin :”Nếu là, nếu là hắn thật tâm muốn đi theo nương tử, nương tử có thể tiếp nhận hắn không?”
Gió nhẹ đem màn xe thổi bay qua một góc, Tô Hàm nhìn về phía thân người cương trực gầy yếu kia, tiểu tử kia thực tâm đi theo nàng sợ là rất khó khăn, nhưng đón nhận ánh mắt như nai con của Hoa Thảo, Tô Hàm gật đầu.
Hoa Thảo kích động lau khoé mắt :”Nô tỳ thay hắn cảm tạ nương tử trước.” Nàn quay đầu xốc màn xe :”Cam Qủa ca, nươi nếu thật sự muốn đi theo nương tử, liền… liền ký khế ước bán mình cho nương tử đi, từ nay về sau chính là người của nương tử, một lòng đi theo nương tử làm việc.”
Cam Qủa mạnh mẽ ngẩng đầu, như bị cái gì đó đánh trúng, sắc mặt chỉ trong một cái chớp mắt liền chuyển từ hồng sang trắng, có lẽ còn có một tia phẫn nộ không bị che giấu, hắn thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Hoa Thảo.
“Quên đi…” Tô Hàm vội vàng lên tiếng ngăn Hoa Thảo.
Thần sắc của Cam Qủa làm cho Tô Hàm xúc động không rõ, mà lời nói này của Hoa Thảo càng làm cho Tô Hàm giật mình, nàng không dự đoán được Hoa Thảo chính là một nha đầu quyết tuyệt cùng rõ ràng như vậy, tuổi tuy nhỏ, lại lộ ra một loại ánh quan quyết đoán.
“Được, ta ký.” Cam Qủa đột nhiên đứng lên, một lần nữa phóng lên xe nắm lấy dây cương, vững vàng lái xe đi về phía trước.
Thần sắc Hoa Thảo vui buồn lẫn lộn, nàng không nghĩ tới Cam Qủa ngạo khí như thế lại nguyện ý vì nàng bán mình cho nương tử, nhưng mà, ký khế ước bán mình, Cam Qủa ca trở thành hạ nhân, sẽ không còn tư cách tòng quân nhập ngũ, đây vẫn là giấc mộng của hắn.
Còn muốn lên chiến trường nơi đao thương không có mắt ra sống vào chết, Hoa Thảo lại có chút an tâm, hạ nhân thì cứ là hạ nhân đi, tổng so với không biết khi nào thì liền đánh mất tánh mạng của mình còn tốt hơn, nói tiếp nếu như trước mặt thực sự để cho Cam Qủa ca một mình trở về, lấy tính tình hắn vừa xấu lại vừa cứng lại hay đắc tội người khác, không biết thế nào liền lập tức cùng người khac tranh giành thức ăn, đã không ít lần bị người ta đánh đến đầu rơi máu chảy, lúc trước khi phụ thân nàng còn sống, Cam Qủa ca thường xuyên bị thương. Đi theo nương tử, cũng không tệ, so với để cho hắn mỗi ngày ăn không no bụng càng tốt hơn nhiều.
Một phen suy tư giảy giụa, Hoa Thảo cao hứng phát ra từ nội tâm :”Nô tỳ cảm ơn nương tử đã thu nhận Cam Qủa ca.” Nàn kéo quần áo chuẩn bị quỳ bái Tô Hàm.
Tô Hàm nhanh chón vươn tay nâng nàng lên, đón nhận ánh mắt loé lên vui sướn của Hoa Thảo, cự tuyệt trong lời nói không thể nói ra miệng :”Đừng nô tỳ này nô tỳ kia nữa, ngươi còn như vậy, ta sẽ tức giận thật đấy.”
“Nô tỳ, không, Hoa Thảo cảm tạ nương tử.” Hoa Thảo dùng tay áo lặng lẽ lau khoé mắt. cươi vui thoa mãn.
Đến trạm dừng chân, Cam Qủa thậm chí không cho Tô Hàm cùng Hoa Thảo có cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp đi tìm Thù Mộc viết thay, viết một tờ khế ước bán mình, hắn không biết chữ, ngay cả tên bản thân cũng không biết viết, liền trực tiếp in dấu tay, cầm khế ước bán mình đi qua, đối với Tô Hàm quỳ xuống đất dập đầu.
Khuôn mặt cao hứng ban đầu của Hoa Thảo trầm xuống Cam Qủa ca rõ ràng vẫn là phần giận dỗi chiếm đa số.
Tô Hàm rất là đau đầu, thực chưa thấy qua người bán mình còn cao hơn chủ, đem chủ nhân là nàng chèn ép đến mức đâm lao phải theo lao, khế ước bán mình này nàng tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải.
Hoa Thảo trực tiếp đi lên từ trong tay Cam Qủa nhận lấy khế ước, lúc này còn chưa giao cho Tô Hàm, mà là đi tìm Thù Trúc thêm tên chính mình lên giấy, lại in dấu tay vào rồi mới đưa cho Tô Hàm.
Ai đứa nhỏ này đều cứng đầu như nhau, Tô Hàm đem khế ước để vào tron hầu bao, nhất thời có cảm giác bản thân là chủ bà, nàng lấy ra một lượng bạc :”Đi, ta mời các ngươi đi ăn một bữa lớn.”
Thù Trúc ở một bên xem tuồng, nghe Tô Hàm nói như vậy khẽ cười một tiếng :”Làm sao có thể để cho Tô nương tử mời, chủ tớ các ngươi ăn ở đều do công tử nhà ta phụ trách.”
Tô Hàm nghiêm mặt nói :”Thù Trúc cô nương, đúng lúc ta có chút lời cần ngươi truyền đạt đến Bách thiếu gia…”
Thù Trú nghe xong nhíu lại mày, thuật lại lời nói của thiếu gia nhà nàn :”… Nói là làm “Sư phụ vật lý trị liệu” riêng cho thiếu gia, ấn nguyệt nhận tiền công, sính kỳ song phương hiệp định, còn phải ký một hiệp nghị, chia làm hai bản, yêu cầu cụ thể của hai bên đều liệt kê rõ ràng ra…”
Lời nói của Thù Trúc trên cơ bản đều là lời Tô Hàm vừa định nói, Bách tam thiếu Bách Minh Trạm trong mắt hiện lên một chút hứng thú, Thù Trúc nhìn lại là trong lòng phát lạnh, nếu như thiếu gia nhà nàng đối với cái gì có hứng thú, kết cục chỉ có hai cái, bị thiếu gia yêu thích không buông tay chơi đến mức phá hư, hoặc là nửa chừng bị thiếu gia đột nhiên không vui thuận tiện huỷ diệt.
Kỳ thật vẫn chỉ là một ý nghĩa., dù thế nào cũng đều không có kết cục tốt.
Bách Minh Trạm nằm trên giường cứng, nâng lên ngón tay thon dài theo quy luật gõ lên ván giường :”Hết thảy theo ý nàng, ký.”
Thù Trúc yên lặn vì Tô Hàm ai thán một lát : Tô nương tử, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
/10
|