Trác Bách Quân mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy hai người Hứa Mặc và Nhậm Phong đứng ở cửa, vẻ mặt đang lạnh lùng nhìn mình, hắn cố gắng làm ra vẻ nhất thời không nhớ ra, nhìn bọn hắn mỉm cười hỏi: Các người là . . . . . .
Nhậm Phong nhàn nhạt nói: Cận vệ của Hàn Tổng Tài, Nhậm Phong và Hứa Mặc!
Ồ ........! Trên mặt Trác Bách Quân tức thời sáng lên, lập tức nghiêng người nhường đường, mỉm cười nói với bọn hắn: Xin mời vào”.
Nhậm Phong và Hứa Mặc đi tới, nhìn thấy một diễn viên nữ xinh đẹp, cả khuôn mặt đỏ bừng đang ngồi trên sofa, có vẻ ngượng ngùng, ánh mắt bọn hắn chỉ lướt nhẹ, không lên tiếng.
Trác Bách Quân nháy mắt với Củng Oánh, cô nghe ra, “a” một tiếng, vội vàng kéo váy ngắn của mình đi ra ngoài.
Mời ngồi! Trác Bách Quân lập tức mời bọn hắn ngồi xuống, sau đó bảo thư ký châm trà.
Không cần! Nhậm Phong nhàn nhạt đóng cửa văn phòng cẩn thận, sau đó đè chốt khóa.
Trác Bách Quân liếc mắt hắn một cái, vội vàng mỉm cười, nhiệt tình hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Hứa Mặc đi tới trước mặt Trác Bách Quân, chậm rãi hỏi: Nghe nói, trong tay anh nắm giữ CD của Hạ Tuyết, là CD sáu năm trước của Hạ tiểu thư?
Trác Bách Quân sửng sốt, cười hỏi: Loại chuyện này, các người từ nơi nào nghe được ?
Nói cho chúng tôi biết là có hay không có! Ánh mắt Nhậm Phong giống như mãnh thú chọc thẳng linh hồn người ta, trong đáy mắt lạnh lùng kia có thể vươn ra vô số móng vuốt, đem yết hầu người ta bấu chết.
Có! Trác Bách Quân mỉm cười quay đầu, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một bộ CD, đưa tới trước mặt Hứa Mặc và Nhậm Phong, nói: Đây là tất cả nội dung CD!
Ánh mắt Hứa Mặc và Nhậm Phong hơi thu lại, hỏi: Đây là cái gì?
Có thể các người không liên quan đến Giới giải Trí nên chưa hiểu rõ lắm, công ty ty one-king chúng ta cũng có tạp chí của mình, loại này tạp chí nhất định phải dựa vào xì căng đan để tồn tại, cho nên tôi bảo ký giả thu thập tất cả tài liệu liên quan đến Hạ Tuyết ở Pháp, truyền thông sẽ công khai một chút đời sống của cô ấy, chúng ta hợp tác với truyền thông nước ngoài, chuẩn bị chế tạo đề tài, mặc dù tôi biết Hạ Tuyết và Giám đốc Hàn Văn Vũ chúng ta là quan hệ bạn bè tốt, nhưng công việc và chuyện riêng phải rõ ràng. Có tin tức, chúng ta không thể không xào nấu.
Hứa Mặc và Nhậm Phong nghe xong, chậm rãi cúi đầu, lấy CD trong tay hắn, nhìn xung quanh một chút, nhàn nhạt hỏi: Đây là toàn bộ?
Đương nhiên! Ý các người nói chuyện CD sáu năm trước, có chuyện gì xảy ra? Tại sao Hàn Tổng Tài lại hỏi chuyện này?
Hứa Mặc nghe hắn nói chuyện, trái lại có cảm giác hắn thật không biết chuyện CD của Hạ Tuyết, nhưng hắn vẫn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân nói: Tôi mặc kệ anh hi vọng sáng tạo công trạng như thế nào, cũng không quản người ngoài nghề phát hành tạp chí thế nào, nhưng Tổng Tài đã lên tiếng, bất luận chuyện gì có quan hệ đến Hạ tiểu thư, các người cũng không thể đưa tin .
“Được!” Trác Bách Quân lập tức cười nói: Tôi chú ý là được!
Không biết lúc nào trong tay Nhậm Phong đã xuất hiện một thanh đao nhỏ sáng loáng, nhẹ nhàng cắm trên mặt bàn, thanh đao nhỏ cắm vào bàn làm việc 2 cm. . . . . .
Trác Bách Quân bình tĩnh nhìn một màn này, nhưng chỉ có chút khó hiểu cười cười.
Chuyện này từ ONE KING truyền ra, không biết là thật hay giả, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi, đừng để cho chúng tôi điều tra ra các người có vấn đề gì, bởi vì các người đắc tội không nổi với Hàn tiên sinh, tốt nhất đừng khiêu chiến như vậy .
“Được!” Trác Bách Quân lập tức cười nói.
Nhậm Phong và Hứa Mặc vừa nghe, hai người rút thanh đao lên, rời khỏi văn phòng.
Trác Bách Quân nhướng mày, tay nhấn một cái lên vết đao, ánh mắt của hắn nhanh chóng thần tốc chớp động, lập tức đè xuống hands-free, bảo Cẩn Nhu đi lên!
Không bao lâu, Cẩn Nhu bước nhanh vào văn phòng, nhìn thấy Củng Oánh có chút bất mãn đứng ở cửa văn phòng nhìn mình, Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn cô một cái, đi vào văn phòng. . . . . .
Trác Bách Quân lập tức đóng cửa chặt văn phòng, nhìn Cẩn Nhu hỏi: Cô nói cho tôi biết, chuyện sáu năm trước, Hàn Tổng Tài có tham gia trong đó hay không?
Không có! không quan hệ đến hắn! Cẩn Nhu vội vàng nhìn hắn nói.
Ánh mắt Trác Bách Quân nhíu lại, nhìn nhẹ nhàng cô hỏi: Không có? Nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn phái trợ thủ đắc lực tới điều tra chúng ta? Cô thành thật nói cho tôi biết, nếu không, tôi cũng không thể bảo vệ cho cô!
Thật sự không có! ! Cẩn Nhu bất đắc dĩ nhìn Trác Bách Quân nói: Tôi không lừa anh!
Cô nói xong, dùng ánh mắt trong suốt nhìn Trác Bách Quân. . . . . .
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
Trác Bách Quân không kiên nhẫn đáp lại: Vào đi!
Hứa Mặc và Nhậm Phong đẩy cửa ra, đồng thời xuất hiện tại cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhậm Phong nhàn nhạt nói: Cận vệ của Hàn Tổng Tài, Nhậm Phong và Hứa Mặc!
Ồ ........! Trên mặt Trác Bách Quân tức thời sáng lên, lập tức nghiêng người nhường đường, mỉm cười nói với bọn hắn: Xin mời vào”.
Nhậm Phong và Hứa Mặc đi tới, nhìn thấy một diễn viên nữ xinh đẹp, cả khuôn mặt đỏ bừng đang ngồi trên sofa, có vẻ ngượng ngùng, ánh mắt bọn hắn chỉ lướt nhẹ, không lên tiếng.
Trác Bách Quân nháy mắt với Củng Oánh, cô nghe ra, “a” một tiếng, vội vàng kéo váy ngắn của mình đi ra ngoài.
Mời ngồi! Trác Bách Quân lập tức mời bọn hắn ngồi xuống, sau đó bảo thư ký châm trà.
Không cần! Nhậm Phong nhàn nhạt đóng cửa văn phòng cẩn thận, sau đó đè chốt khóa.
Trác Bách Quân liếc mắt hắn một cái, vội vàng mỉm cười, nhiệt tình hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Hứa Mặc đi tới trước mặt Trác Bách Quân, chậm rãi hỏi: Nghe nói, trong tay anh nắm giữ CD của Hạ Tuyết, là CD sáu năm trước của Hạ tiểu thư?
Trác Bách Quân sửng sốt, cười hỏi: Loại chuyện này, các người từ nơi nào nghe được ?
Nói cho chúng tôi biết là có hay không có! Ánh mắt Nhậm Phong giống như mãnh thú chọc thẳng linh hồn người ta, trong đáy mắt lạnh lùng kia có thể vươn ra vô số móng vuốt, đem yết hầu người ta bấu chết.
Có! Trác Bách Quân mỉm cười quay đầu, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một bộ CD, đưa tới trước mặt Hứa Mặc và Nhậm Phong, nói: Đây là tất cả nội dung CD!
Ánh mắt Hứa Mặc và Nhậm Phong hơi thu lại, hỏi: Đây là cái gì?
Có thể các người không liên quan đến Giới giải Trí nên chưa hiểu rõ lắm, công ty ty one-king chúng ta cũng có tạp chí của mình, loại này tạp chí nhất định phải dựa vào xì căng đan để tồn tại, cho nên tôi bảo ký giả thu thập tất cả tài liệu liên quan đến Hạ Tuyết ở Pháp, truyền thông sẽ công khai một chút đời sống của cô ấy, chúng ta hợp tác với truyền thông nước ngoài, chuẩn bị chế tạo đề tài, mặc dù tôi biết Hạ Tuyết và Giám đốc Hàn Văn Vũ chúng ta là quan hệ bạn bè tốt, nhưng công việc và chuyện riêng phải rõ ràng. Có tin tức, chúng ta không thể không xào nấu.
Hứa Mặc và Nhậm Phong nghe xong, chậm rãi cúi đầu, lấy CD trong tay hắn, nhìn xung quanh một chút, nhàn nhạt hỏi: Đây là toàn bộ?
Đương nhiên! Ý các người nói chuyện CD sáu năm trước, có chuyện gì xảy ra? Tại sao Hàn Tổng Tài lại hỏi chuyện này?
Hứa Mặc nghe hắn nói chuyện, trái lại có cảm giác hắn thật không biết chuyện CD của Hạ Tuyết, nhưng hắn vẫn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân nói: Tôi mặc kệ anh hi vọng sáng tạo công trạng như thế nào, cũng không quản người ngoài nghề phát hành tạp chí thế nào, nhưng Tổng Tài đã lên tiếng, bất luận chuyện gì có quan hệ đến Hạ tiểu thư, các người cũng không thể đưa tin .
“Được!” Trác Bách Quân lập tức cười nói: Tôi chú ý là được!
Không biết lúc nào trong tay Nhậm Phong đã xuất hiện một thanh đao nhỏ sáng loáng, nhẹ nhàng cắm trên mặt bàn, thanh đao nhỏ cắm vào bàn làm việc 2 cm. . . . . .
Trác Bách Quân bình tĩnh nhìn một màn này, nhưng chỉ có chút khó hiểu cười cười.
Chuyện này từ ONE KING truyền ra, không biết là thật hay giả, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi, đừng để cho chúng tôi điều tra ra các người có vấn đề gì, bởi vì các người đắc tội không nổi với Hàn tiên sinh, tốt nhất đừng khiêu chiến như vậy .
“Được!” Trác Bách Quân lập tức cười nói.
Nhậm Phong và Hứa Mặc vừa nghe, hai người rút thanh đao lên, rời khỏi văn phòng.
Trác Bách Quân nhướng mày, tay nhấn một cái lên vết đao, ánh mắt của hắn nhanh chóng thần tốc chớp động, lập tức đè xuống hands-free, bảo Cẩn Nhu đi lên!
Không bao lâu, Cẩn Nhu bước nhanh vào văn phòng, nhìn thấy Củng Oánh có chút bất mãn đứng ở cửa văn phòng nhìn mình, Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn cô một cái, đi vào văn phòng. . . . . .
Trác Bách Quân lập tức đóng cửa chặt văn phòng, nhìn Cẩn Nhu hỏi: Cô nói cho tôi biết, chuyện sáu năm trước, Hàn Tổng Tài có tham gia trong đó hay không?
Không có! không quan hệ đến hắn! Cẩn Nhu vội vàng nhìn hắn nói.
Ánh mắt Trác Bách Quân nhíu lại, nhìn nhẹ nhàng cô hỏi: Không có? Nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn phái trợ thủ đắc lực tới điều tra chúng ta? Cô thành thật nói cho tôi biết, nếu không, tôi cũng không thể bảo vệ cho cô!
Thật sự không có! ! Cẩn Nhu bất đắc dĩ nhìn Trác Bách Quân nói: Tôi không lừa anh!
Cô nói xong, dùng ánh mắt trong suốt nhìn Trác Bách Quân. . . . . .
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
Trác Bách Quân không kiên nhẫn đáp lại: Vào đi!
Hứa Mặc và Nhậm Phong đẩy cửa ra, đồng thời xuất hiện tại cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.
/630
|