Hàn Văn Vũ bỗng nhiên kích động đứng lên nhìn Hạ Tuyết nói: Tại sao sáu năm trước, không tin tưởng tôi ? Không chịu tin tôi ? Tại sao muốn rời khỏi? Tại sao?
Hạ Tuyết bỗng nhiên không biết trả lời thế nào, đành phải sâu xa nhìn hắn. . . . . .
Daniel khẽ thở dài, biết điều rời khỏi phòng khách, để cho bọn họ ôn lại chuyện cũ!
Hạ Tuyết thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ nhíu mày nói: Chuyện cũng đã đi qua, nhắc lại làm gì? Không phải bây giờ tôi rất tốt sao? Cuộc sống không có gì ghê gớm, so với nổi đau của tôi, còn rất nhiều người thê thảm hơn! Oán giận chuyện này chuyện nọ, có ích gì?
Hàn Văn Vũ tức giận đi tới trước mặt Hạ Tuyết nói: Nhưng. . . . . . cô có nghĩ tới cảm thụ của chúng tôi, những người đặt cô ở trong lòng không? Cô có biết lúc cô một mình biến mất, trái tim của tôi đau đớn thế nào không? Sáu năm, đã sáu năm, mỗi ngày thức dậy quen nhớ đến cô mới đi làm. Ở trên đường nhìn thấy có một bóng lưng ai tương tự, cũng đuổi theo người ta mấy con phố, cũng không nghĩ muốn dây dưa không ngớt, nhưng muốn biết cô có mạnh khỏe không?
Hạ Tuyết nghe những lời này, cúi đầu thở dài, lại ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cười, nước mắt rơi xuống.
Hàn Văn Vũ yên lặng nhìn cô khóc, hắn cũng kích động hốc mắt đỏ bừng, hai mắt ứa lệ. . . . . .
Hạ Tuyết vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, cầm tay Hàn Văn Vũ, nhìn hắn nói rõ ràng: Hãy tin tôi, lúc tôi rời khỏi, chỉ muốn từng người tôi yêu sống thật tốt . . . . . . Tôi thật sự không cố ý muốn giấu diếm anh, nhưng lúc đó rất bất đắc dĩ!
Rốt cuộc là chuyện bất đắc dĩ? Hàn Văn Vũ lập tức kích động nắm chặt vai Hạ Tuyết, cúi xuống tức giận hỏi: Là chuyện bất đắc dĩ gì khiến cho một cô gái mới 20 tuổi, vừa mới sinh nhật không bao lâu, đã mang em trai 3 tuổi rời khỏi? Rốt cuộc cha đứa bé là ai? Tên đần độn đó là ai? Nếu để cho tôi biết chân tướng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! !
Văn Vũ? Hạ Tuyết nghẹn ngào nắm chặt cánh tay hắn, tức giận nói: Đừng nói như vậy! ! Cho tới bây giờ tôi cũng không oán hận cha đứa bé! ! Cho tới bây giờ cũng không có, anh cũng không thể không tôn trọng hắn! ! Tôi không cho phép anh như vậy! !
Đến bây giờ cô còn bao che cho hắn? Hàn Văn Vũ tức giận gầm rú! !
Hạ Tuyết thâm sâu nhìn Hàn Văn Vũ tức giận, rống lên như bò, miệng đầy nước mắt, trong lòng cô đau xót nói: Hắn cũng không dễ dàng gì! ! Anh biết không? Hắn chỉ ngoan độc với tôi mà thôi! Nhưng hắn rất thương người nhà của hắn! Hắn cũng không dễ dàng gì, tôi biết như vậy! ! Mặc kệ hắn là một người như thế nào, nhưng hắn yêu con gái mình, như vậy là đủ rồi! ! Tôi thật sự không hận hắn, tôi cũng không muốn hận bất luận người nào, bởi vì nếu phải oán hận, trái tim rất đau, rất mệt mỏi !
Hàn Văn Vũ nhìn chằm chằm bộ dáng ủy khuất nhường nhịn của Hạ Tuyết, trong lòng hắn vô cùng đau xót hỏi: Nói cho tôi biết, lúc quay “Vương triều hiện đại” cô đã mang thai rồi hả ?
Hạ Tuyết đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Trong lòng Hàn Văn Vũ căng thẳng, kích động hỏi: Nói cách khác, lúc cô uống sữa bột dành cho phụ nữ có thai, thật ra cô đã mang thai rồi hả ?
Hạ Tuyết đành phải gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt lăn xuống.
Trời ạ! ! Trời ạ! ! Hàn Văn Vũ kích động kêu to lên: Tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy! ! ? Tại sao ngây ngốc một mình chịu đựng tất cả như vậy? Quay phim, té ngựa, ngã xuống núi Tuyết, cô đều một mình, mang thai đứa bé đáng thương, một mình trải qua! ! Đứa ngốc đáng chết này! ! Tôi hận cô! Hận cô coi thường sự tồn tại của tôi! ! Nếu lúc đó, tôi biết cô mang thai, tôi nhất định yêu thương cô nhiều hơn, nhất định cùng cô vượt qua những ngày tháng mang thai thật dài, cô làm tôi bỏ qua tất cả, cô để cho tôi tận mắt nhìn thấy mọi thứ, rồi cô cứ như vậy tàn nhẫn rời khỏi! !
Hạ Tuyết biết mình lại làm đau lòng hắn, vội vàng tiến lên rơi lệ nói: Anh đã đối xử với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, cuộc đời tôi, có thể gặp được anh và Bác sĩ Hàn, tôi vô cùng hạnh phúc! Sáu năm trước nếu không có hai người, có thể tôi không chống đỡ nỗi! Tôi cám ơn anh đã giúp đỡ cho tôi mọi thứ! Nhưng tôi chỉ có thể lựa chọn rời khỏi, tôi không thể liên lụy bất cứ ai!
Không ai nghi ngờ cô có ý đồ gì! ! Đứa ngốc! ! Mọi chuyện xảy ra lúc trước, không quan trọng bằng tình yêu sao! ! ? Tại sao muốn tự mình chịu đựng mọi thứ! ! Mọi chuyện xảy ra, cô vẫn bao che cho tên đần độn chết tiệt đó! ! Hàn Văn Vũ tức giận nói! ! !
Hạ Tuyết vội vàng nói với Hàn Văn Vũ: Đừng mắng cha đứa bé ! ! Đừng mắng! ! Văn Vũ tôi van cầu anh! Thật ra tôi rời khỏi, là do tôi tự chọn! không liên quan người khác! ! Ai cũng có thể mắng hắn, nhưng anh không thể! ! Văn Vũ! !
Hàn Văn Vũ sửng sốt, không thể tin nhìn Hạ Tuyết nói: Tại sao? Tại sao? Tôi không thể, tôi không hiểu. . . . . .
Anh không cần hiểu! ! Hạ Tuyết vội vàng nói với hắn: Anh chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi! ! Tin tưởng tôi ! ! được không?
Hàn Văn Vũ thở dốc một hơi, buông tay Hạ Tuyết, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển, tâm tình vẫn chưa bình phục. . . . . .
Hạ Tuyết vội vàng đi tới bên cạnh Hàn Văn Vũ, nhìn hắn vẫn bi thương khổ sở, vẻ mặt tức giận bất bình, cô vội vã nói: Không phải anh muốn gặp Hi Văn một chút sao? Nhìn xem con gái của tôi? bộ dáng của nó thật đáng yêu a...! Mặc dù có chút đáng đánh đòn! ! Nhưng vẫn rất đáng yêu !
Hàn Văn Vũ tức giận quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết nói: Cái gì mà đáng đánh đòn! ? Cô nói con bé như vậy sao? Tôi nhìn thấy ảnh chụp, cảm thấy con bé rất giống cô a! Một chút dấu vết của cha cũng không có. . . . . .
Ai nói ? Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn nói: Tính tình của nó và cha nó rất giống nhau! Luôn ầm ĩ khó chịu! !
Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói: Cô đó, làm mẹ lúc chưa kết hôn, còn dám không biết ngượng nhắc tới cha đứa bé như vậy! ! Nói giống như là chuyện đương nhiên!
Ôi! Đều đã qua rồi! Đi gặp Hi Văn nhé? Tôi nói cho anh biết, con bé là fan của anh đó! Hạ Tuyết nhịn cười nói.
Hàn Văn Vũ cố ý nghiêm mặt nói: Tôi không tin!
Là thật! Hạ Tuyết khẳng định nói.
Rốt cuộc Hàn Văn Vũ bật cười, nhưng lại có chút lo lắng nói với Hạ Tuyết: Tôi cảm thấy con bé có thể không thích tôi . . . . . . Trời ạ. . . . . . Hắn đột nhiên muốn cười, giống như chính hắn là cha của đứa bé kia, hắn lại có chút tức giận nhìn Hạ Tuyết nói: Đều tại cô! Quá đường đột, làm tôi quên mua cho con bé váy nhỏ! ! Thật là!
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, vội vàng đẩy Hàn Văn Vũ nói: Ôi chao! Con bé có 1000 chiếc váy rồi!
1000 chiếc váy không đủ! ! Hàn Văn Vũ lại tức giận nói: Cô chưa từng nghe qua sao? trong tủ quần áo của phụ nữ, vĩnh viễn vẫn thiếu một bộ quần áo! Thật là! !
Hạ Tuyết bất đắc dĩ đẩy Hàn Văn Vũ đi vào trong, nói: Ôi chao! Các người đừng làm hư con bé nữa, con bé đã đủ hư rồi!
Phụ nữ là phải được cưng chìu! ! Thật là! Hàn Văn Vũ lại trừng mắt nhìn cô, nhưng bọn hắn đã đi tới trước cửa phòng của Hi Văn, hắn lại có chút hồi hộp, thở phì phò. . . . . . Cảm thấy hơi thở có chút khó khăn.
/630
|