Hạ Tuyết tức giận đến phổi muốn nổ tung, lại không có cách nào với hắn, hét lớn: Rốt cuộc tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có biết bây giờ anh làm như vậy, cho người ta cảm giác gì không?
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt nóng rực. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn hắn kêu to: Bộ dạng này của anh, rất giống như anh yêu tôi! ! Cái tên khốn kiếp này !
Hàn Văn Hạo nghe lời này, ánh mắt vẫn nóng rực nhìn thẳng Hạ Tuyết, lồng ngực đang dần dần phập phồng, ngưng mắt nhìn vào ánh mắt đang tức giận của cô, không chút tình cảm nào, hắn hừ một tiếng, nói: Yêu cô? cô không biết phụ nữ ở trong thế giới của tôi, có ý nghĩa gì ?
Nếu tất cả các cô gái trên thế giới đều giống nhau ! ! Anh cũng không cần cố ý nhằm vào tôi được không ? Tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi không ôm một chút ảo tưởng nào đối với anh ! ! Tôi cũng không có bất kỳ mong đợi gì đối với anh!! Hạ Tuyết giận đến hốc mắt đỏ bừng kêu to! !
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, hắn vươn tay, siết chặt cằm của Hạ Tuyết, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn kỹ vào hai mắt trong suốt của cô hỏi: Rốt cuộc. . . . . . Cô thích Văn Kiệt cái gì? Yêu nhiều năm như vậy. . . . . . Ngu ngốc!
Hạ Tuyết quay đầu đi, nghẹn ngào nói: Chuyện này không liên quan đến anh !!
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô nói: Hắn phải kết hôn, cô không biết sao ?
Tôi biết, cho nên tôi không đi quấy rầy hắn, anh yên tâm! Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Hạo nói: Sau này anh có thể vì con gái, tôn trọng tôi một chút được không ?
Hàn Văn Hạo nhìn cô thật lâu, khẽ cắn răng, vươn tay gõ lên trán cô, nói: Không tôn trọng cô? Không tôn trọng cô, với tính tình của tôi, con gái cũng sớm đã là của tôi! !
Hạ Tuyết nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô một lúc, rốt cuộc ngồi trở lại chỗ tài xế, tiếp tục khởi động xe, chạy đi!
Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ôm hai vai, thở một hơi, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo cau lại, cởi âu phục của mình, sau đó ném cho Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, hiểu rõ, chỉ cần cô dám không khoác lên, khẳng định lại muốn bá đạo dính vào, cô không dám lên tiếng, vội vàng khoác âu phục Hàn Văn Hạo, cảm nhận hơi ấm của hắn lan tỏa trong âu phục và mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc, cô nói một câu: Nhiều năm rồi, anh vẫn dùng mùi nước hoa này sao. . . . . . Thật không nghĩ ra, loại người như anh cũng dùng một vật lâu như vậy. . . . . không phải sở thích của anh giống việc thay đổi phụ nữ sao ?
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục lái xe. . . . . .
Hạ Tuyết nói đến phụ nữ, liền có chút tò mò nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: Anh và Dạ Thiên Thiên ở chung một chỗ đã bao nhiêu năm?
Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói: Vẫn chưa từng tách ra, cho đến khi Thư Lôi xuất hiện .
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: Thật khó được a, loại người như anh, có thể sống chung cùng một cô gái được 6-7 năm à?
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, chế nhạo cô, nói: Tại sao tôi không thể ? Cô cũng quấn lấy một người đàn ông đến 4 năm !
Hạ Tuyết tức giận nhìn phía Hàn Văn Hạo la hét: Anh là người trong giới giải trí sao? Anh là người chủ trì sao? Mỗi ngày anh lấy một chuyện, nói đi nói lại, nhai đi nhai lại, anh không sợ tiêu hóa không tốt sao ?
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa xoay đầu lại nhìn Hạ Tuyết nói: Một ngày cô ăn 50 cái bánh trứng, cô cũng không sợ tiêu hóa không tốt, tôi sợ cái gì? ?
. . . . . . . . . Hạ Tuyết ôm vai, nhắm mắt lại, thầm nói với mình ngàn vạn lần không được cùng người có IQ 180 gây gổ, mình sẽ thua 100% vì mình không có trí nhớ tốt như vậy !
Con gái thích cái gì? Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa hỏi.
Hạ Tuyết tức giận nói: Con gái thích rất nhiều thứ, thích xinh đẹp, thích váy nhỏ, thích Búp bê. . . . . . Chỉ cần là đồ của các bé gái nghĩ đến, con bé đều thích! !
Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười nói: Vậy chúng ta đến chỗ này nhìn một chút đi, xem con bé có thích hay không. . . . . .
Hạ Tuyết không để ý đến hắn!
Hi Văn có chủ kiến như vậy, cho tới bây giờ cũng không nhắc tới cha sao? Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa hỏi.
Có! Tại sao không có? Hạ Tuyết tiếp tục ôm vai nói: Chẳng hạn như con bé thường nói, cám ơn cha của con, để cho con thông minh không đến nỗi kém như mẹ giống vậy!
Hàn Văn Hạo nhịn không được bật cười. . . . . . Tiếp đến ?
Tiếp đến hỏi tại sao cha không ở cùng chúng ta ?
Cô chưa nói tôi chết sao ?
Ngược lại tôi rất hi vọng! Hạ Tuyết không khách khí cúi đầu nhìn móng tay của mình nói.
Vậy sao cô nói thế nào ? Hàn Văn Hạo hỏi.
Hạ Tuyết nhún nhún vai, thẳn thắn nói: Tôi còn có thể nói thế nào? Đã nói cha và mẹ bởi vì có một ít nguyên nhân nên tách ra, nhưng cha rất thích con! Sau này có thời gian, mẹ sẽ đưa con đi gặp cha ......... chỉ nói linh tinh ! Đến khi con bé lớn lên một chút, con bé không dễ đối phó trước kia, bắt đầu hỏi, cha mẹ quen biết nhau ở đâu ? Làm sao yêu nhau? Kết hôn lúc nào ? Ly hôn lúc nào? Lúc con bé hỏi tôi, giống như tra xét! Sau này tôi càng không ngừng biên chuyện xưa a, cuối cùng biên tới biên lui, chuyện sáu năm trước, tôi nói tình tiết không thống nhất, con bé chán nản, cũng không nghe tôi nói nữa !
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa mỉm cười nói: Con gái của tôi rất thông minh!
Chậc! Hạ Tuyết cũng không nhịn được mỉm cười quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô đột nhiên nói: Tôi phát giác, chỉ cần là trời mưa xuống, tôi rất dễ tha thứ cho người khác! Tôi cảm thấy được trên thế giới này, chuyện gì cũng đáng tha thứ .
Hàn Văn Hạo cầm tay lái, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, không hiểu lời của cô.
Hạ Tuyết cũng không có nói nữa, chỉ nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ xe.
Cuối cùng xe dừng lại trước một cửa hiệu thời trang trẻ em cao cấp !
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng xuống xe, đi vào cửa hàng thời trang, Hạ Tuyết ôm vai cúi đầu xuống, đi trước vào trong cửa hàng xem váy, Hàn Văn Hạo cũng nhanh chóng đi tới, sau đó từ trong ví tiền của mình, rút ra một tấm thẻ, từ tốn nói: Đóng cửa !
Quản lý cửa hàng vừa nhìn thấy thẻ bạch kim, vội vàng phân phó nhân viên phục vụ đem bảng hiệu trước cửa kiếng chuyển thành close, sau đó bước nhanh đến trước mặt của Hàn Văn Hạo, vừa muốn nói chuyện. . . . . .
Hai chúng tôi muốn tự xem y phục một chút! Anh đừng để người khác quấy rầy! Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói.
Vâng! Hàn Tổng Tài! Quản lý cửa hàng lập tức phân phó một số nhân viên bán hàng tan việc, những người khác canh giữ ở cửa, không dám quấy rầy nữa.
Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết đi lên lầu hai, thấy rất nhiều chiếc váy nhỏ màu sắc rực rỡ, rất đáng yêu, Hạ Tuyết lập tức hưng phấn đi tới một váy nhỏ trước mặt có chất liệu giống như lông thỏ, sờ nhẹ trên mặt, vui vẻ nói: Hi Văn chúng ta thích nhất loại váy nhỏ mềm mại thế này, nhất là lông thú gì đó, đặc biệt thích, nhưng lòng dạ thiện lương, cho nên con bé chỉ mặc váy lông thú nhân tạo . . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, cầm chiếc váy nhỏ này nói: Thích thì mua! Chỉ cần con bé thích, tôi đều cho nó !
Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn phía sau Hàn Văn Hạo nói: Anh có biết cư xử với một đứa bé, không phải dung túng là tốt! Anh đừng nhìn Daniel rất cưng chìu con bé, nhưng hắn chưa bao giờ làm hư nó ! Không thể quá nuông chìu!
Hàn Văn Hạo không nói đúng sai, chỉ nói: Con trai mới cần phải nghiêm khắc, con gái chính là phải nuông chìu !
Hạ Tuyết nhìn chằm chằm người này!
Hàn Văn Hạo xoay người sang chỗ khác nhìn váy nhỏ khác, trước khi đi ném một câu: Tôi đối với con gái tôi rất có lòng tin! Con bé là một đứa trẻ xuất sắc nhất! Sẽ không vì được cưng chìu mà kiêu ngạo !
Hạ Tuyết để váy xuống, có chút kỳ quái nhìn hắn cười nói: Tôi rất ngạv nhiên ! ! Con gái anh đáng ghét như vậy, anh... tại sao anh không một chút trách móc ? Con bé thật sự rất không nể mặt anh. . . . . . Hơn nữa con bé chán ghét anh, anh không thấy không vui sao?
Hàn Văn Hạo cầm một bộ váy nhỏ cao cổ màu đen bằng ren, vừa nhìn vừa nói: Con bé nhất định cần phải học chán ghét đàn ông!
Hạ Tuyết sửng sốt, không hiểu hỏi: Tại sao?
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, giống như đương nhiên nói: Như vậy sau khi lớn lên, con bé sẽ không bị đàn ông khi dễ! !
Anh có nghĩ quá xa hay không? Hạ Tuyết nhìn cái người nhàm chán này!
Hàn Văn Hạo ném chiếc váy nhỏ bằng ren tới trước mặt của Hạ Tuyết, đi qua bên cạnh cô, mới nói: Sẽ không! Ngộ nhỡ con bé giống như cô vậy, gặp phải người giống như tôi, con bé phải làm sao? Nhất định là rất khổ sở! Rất tức giận!
Hạ Tuyết trừng mắt ! !
Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút nụ cười, xoay người, chuẩn bị đi tìm váy khác . . . . . . Hắn cảm thấy vóc người của con gái hắn cao gầy, mặc cái gì cũng dễ nhìn.
Sau này nếu con bé thật sự gặp phải loại đàn ông giống như anh thì làm thế nào? Thiến hắn? Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn, gây khó khăn cho hỏi.
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, mới quay đầu nhìn Hạ Tuyết, trong ánh mắt xẹt qua một chút dịu dàng, nói: Nếu quả thật gặp phải đàn ông giống như tôi vậy, có hai loại phương pháp có thể đối phó hắn!
Hạ Tuyết đối với đáp án này rất có hứng thú, cô lập tức ôm chiếc váy nhỏ kia, tựa vào trên giá áo, hả hê nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo nhìn thẳng Hạ Tuyết nói: Một là giết hắn đi ! Hai là làm cho hắn yêu cô. . . . . .
Hạ Tuyết giật mình, quay đầu chỗ khác, giống như rất nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề này.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng tụ, sau đó mặt lạnh, âm thầm đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo mở, lộ ra cơ ngực rắn chắc, nhìn giống như cảm nhận trái tim trong lồng ngực hắn đập mạnh, hắn là người như vậy, chắc là không chết được . . . . . . Hạ Tuyết đột nhiên nghĩ đến vấn đề này thì Hàn Văn Hạo đã tiến tới gần cô, cúi xuống, nắm cằm của cô, hỏi: Nói cho tôi biết, nếu như là cô ........ cô lựa chọn giết chết tôi, hay để cho tôi yêu cô ?
/630
|