Rốt cuộc ông lão mở quầy hàng cuối cùng ở nơi nào ? Chú có nghe lầm hay không ? Hi Văn ôm cổ của cha, tức giận, đi bộ khắp nơi trong chợ đều ướt, nước trên lều, rào rào trút xuống, rào rào trút xuống! Hắt thẳng lên người bọn họ, vô cùng kinh hiểm!
Tôi làm sao biết? Từ nhỏ, chú Văn Vũ đã biểu đạt có vấn đề, nếu không, hắn làm sao trở thành ngôi sao được ? Hàn Văn Hạo không tiếc tổn hại em trai của mình.
Hi Văn quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, nói: Ý của chú là. . . . . . Mẹ cháu cũng vì ngốc nghếch, cho nên mới làm ngôi sao?
Đột nhiên Hàn Văn Hạo hết ý kiến, con gái di truyền cá tính của mình vô cùng ác liệt, bản thân mình có có thể trách móc người khác, còn người khác trách móc là không được! Bạn đừng nhìn lúc cô bé và cô mẹ tâm tình không tốt, chó cắn chó, liền cho rằng các cô là kẻ địch.
Tôi không có ý đó. . . . . . Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói.
Chú có ý đó! Hi Văn chu miệng nói ngay, giống như pháo nổ! !
Hàn Văn Hạo không tâm tư nói chuyện với con gái nữa, hắn cảm thấy phiền não đi về phía trước, một tay che dù, một tay ôm con gái gần sáu tuổi, hắn có chút mệt mỏi, liền quay đầu vô sỉ nhìn con gái nói: Cháu có thể tự mình đi hay không, tôi ôm cháu rất mệt !
Dường như Hi Văn vừa nghe được tin Tổng Thống quốc gia nào đó bị bắn chết, nhìn hắn, hỏi: Chú nói cái gì? Chú ôm cháu rất mệt sao ?
Hàn Văn Hạo nói ngay: Ừ, ôm cháu rất mệt ! Cháu rất nặng! !
Hi Văn trừng mắt, nhìn cha chằm chằm, nói: Chú biết ở Pháp, cô gái sợ nhất là nghe điều gì không ?
Hàn Văn Hạo nhìn con gái. . . . . .
Chính là người khác nói mình nặng! ! Chú. . . . . . quá đáng! ! Hi Văn chỉ vào cha tức giận la hét!
Được rồi! ! Tôi mệt chết đi ! Hàn Văn Hạo đột nhiên đem con gái đem thả xuống.
Bản tính Hi Văn rất thích sạch sẽ, đôi giày nhỏ xinh đẹp của cô bé bỗng chốc đạp nước bẩn trên đất, cô bé tức giận, ầm ĩ gào to: Cháu muốn ôm á!
Không muốn! Như vậy đi sẽ không được nhanh! Không có hiệu suất! Hàn Văn Hạo đang tìm cớ, tay của hắn muốn tê dại!
Cháu muốn ôm! bình thường PA¬PA cũng sẽ không giống như chú, ném cháu xuống! ! Hi Văn đứng ở dưới lều một sạp hàng, dậm chân muốn ôm! Trên tóc cô bé đã bị nước mưa trên lều nhỏ xuống làm ướt.
Không thể nuông chìu như vậy! Hàn Văn Hạo không giống người khác, hắn cũng khác hơn người khác, hắn duy nhất một chuyện! Hắn không quen cô bé, hắn lập tức xoay người bước đi. . . . . .
Oa ………. Hi Văn đột nhiên đứng ở trước sạp hàng, giữa đám người, há miệng khóc to lên, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống. . . . . . Cháu muốn ôm……. cháu muốn ôm ……..
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đứng lại, bị gấp đến độ không có cách nào, xoay người nhìn con gái. . . . . .
Mọi người trong chợ nghe tiếng khóc của Hi Văn, xôn xao tò mò quay đầu lại, nhìn hai cha con cô bé, có một bà lão mua thịt bò nạm, cầm cái muỗng, nói: Ôi chao, cái người cha này cũng thiệt là! Con gái muốn cha ôm, chú cứ ôm con bé đi ! Chú nhìn con bé khóc rất đáng thương đi! Bây giờ nó muốn ôm, chú mau ôm, đợi đến khi con bé lớn chút nữa, nó ngại ba mẹ phiền, sau đó đủ lông đủ cánh rồi lại bay. Mau ôm, mau ôm! Đứa nhỏ này khóc rất thương tâm rồi !
Đúng vậy a. . . . . . Một người khách ngồi trong chiếc lều nhỏ cũng nói.
Oa………. Hi Văn ngẩng đầu lên, khóc thét, nước mưa trên lều lại nhỏ vài giọt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giày của cô bé ướt, quần áo nhỏ cũng ướt, áo sơ mi trắng cũng dơ bẩn, tóc cũng ướt. . . . . . hắn nhìn cô bé, thở dài một cái, đành phải xoay người đi đến trước mặt của cô bé Hi Văn nói: Được rồi, được rồi, được rồi, đừng khóc, tôi ôm. . . . . . Tôi ôm. . . . . .
Chú cõng đi! Không mệt! Bà lão lập tức nói!
Hàn Văn Hạo không có cách nào, xoay người, cô bé Hi Văn cũng lập tức lên lưng của cha, vừa lau nước mắt, vừa ôm cổ của cha, thắng lợi, nghẹn ngào nói: Nhìn đi, nhìn đi, Chú làm cho cháu mất mặt trước mặt nhiều người như vậy !
Hàn Văn Hạo không muốn nói chuyện, thở dài, cõng con gái quẹo trái, rẽ phải trong chợ, đi mệt gần chết, vẫn không tìm được ông lão 80 tuổi, Hi Văn vốn muốn nói, không bằng tùy tiện mua đi, nhưng Hàn Văn Hạo vẫn muốn tìm được cái ông lão đó, nhưng làm sao cũng tìm không ra, mở miệng hỏi người, mới biết hôm nay bị trật tự đô thị đuổi chạy tới một cái chợ khác, Hàn Văn Hạo không biết làm sao, chỉ đành phải cõng con gái đi đến cái chợ khác, người nơi đây càng đông hơn, nhưng rốt cuộc nhìn thấy một chỗ nhỏ dưới sát gốc cây Dương, một ông lão 80 tuổi, mặc áo sơ mi màu xám tro, bao tạp dề màu xanh dương đậm, vừa nhiệt tình làm trứng cá cho mọi người, trước mặt xếp hàng ít nhất 50 người!
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lùng, nói: Chúng ta. . . . . . Hay là tùy tiện mua thôi. . . . . .
Lần này, con gái không chịu nghe lời, ghé trên cổ của cha nói: Đã tới rồi, phải mua thôi. . . . . .
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ thở dài, đành phải cõng con gái đứng ở trong đám người xếp hàng!
Thời gian thật lâu, thật lâu, xếp hàng chờ đợi là một chuyện khó chịu, rốt cuộc đã đến lượt Hàn Văn Hạo, hắn thở ra nhẹ nhõm, thả con gái xuống, dưới cơn mưa to nặng hạt, không khí ẩm ướt, nói với ông lão: Cho tôi 10 phần ! ! Lấy tất cả các mùi vị !
Được ! Một phần hai đồng ! 10 phần 20 đồng ! ! Ông lão tuổi đã hơn 80, vẫn còn rất khỏe khoắn, cầm cái chén trứng cá màu hồng nhẹ nhàng đặt trong lò lửa, thật sự là thơm ngào ngạt, một đám trứng cá co dãn, vàng óng ánh trong nước lăn lộn, nhìn rất muốn ăn, vô cùng muốn ăn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng trong bùn lầy ẩm ướt, nhanh chóng rút ví tiền, chuẩn bị lấy tiền, nhưng sắc mặt của hắn tối sầm lại, trái lật, phải lật, phát hiện ra mình không mang theo tiền bên người, trong lòng của hắn thầm kêu không ổn, xoay người nhìn phía sau lưng còn 50 người, sau đó cúi đầu nhìn con gái, đầu tóc và khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, hai mắt thật to, ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt có tia lửa giận, chờ bộc phát, cô bé ôm vai không khách khí nói: Chú đừng nói với cháu, chúng ta mất bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc xếp hàng mua được trứng cá rồi, sau đó chú lại nói cho cháu là không có tiền đi? Chú làm Tổng Tài như thế hả ? (hahahaha, buồn cười chết ta!)
Mọi người cùng nhau xôn xao bàn tán nhìn Hàn Văn Hạo!
Vẻ mặt của Hàn Văn Hạo lúng túng, cứng đơ, đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy, hắn nhìn con gái nói: Tôi. . . . . . Tôi chỉ là . . . . .
Chú phiền chết đi ! ! Hi Văn đột nhiên từ trong ba lô nhỏ của mình, rút ra một cái túi thêu nhỏ, từ trong túi đổ ra một ít tiền xu, từng cái, từng cái đưa cho ông lão, nói: Một đồng. . . . . . Hai đồng. . . . . . Ba đồng. . . . . Bốn đồng. . . . . Năm đồng. . . . .
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái mặc váy đen xinh đẹp, lại nhếch nhác đứng trong mưa, ánh mắt to sáng rực, chăm chú làm chuyện này, rất giống người lớn, hắn đột nhiên cười một tiếng, vươn tay véo lỗ tai của cô bé !
Cút! Hi Văn một chút cũng không khách khí nói: Đây là tiền sau khi cháu tới Trung Quốc, rất vất vả mới kiếm được ! Bây giờ bị chú lấy hết rồi !
Hi Văn nhanh chóng đưa đồng tiền cuối cùng cho ông lão, 19 đồng! Cô bé lập tức ngẩng đầu nhìn ông lão hơn 80 tuổi, chớp đôi mắt to đáng yêu, hai tay chấp lại, cười ngọt ngào nói: Gia gia, ông có thể bớt cho cháu một đồng tiền không? Nếu ông bớt cho cháu một đồng tiền, lần sau cháu sẽ giới thiệu nhiều người tới đây! Có được không vậy? Cô bé giả vờ ngây thơ, đáng yêu! !
Hàn Văn Hạo khi dễ con gái của mình!
Được rồi, được rồi! Nhìn dáng dấp của cháu xinh đẹp như vậy ! ! Được rồi, được rồi! Đem đi đi! Lần sau nhớ mang tiền a! Ông lão nói.
Cám ơn gia gia ! ! Hi Văn lập tức vui vẻ nhận lấy 10 hộp trứng cá, sau đó quay đầu, trợn mắt nhìn Hàn Văn Hạo một cái, không khách khí nói: Chú xem cháu mất bao nhiêu sức lực mới mua được?
Hàn Văn Hạo nhìn cô bé, vươn tay muốn véo lỗ tai của cô bé!
Cút!
Rốt cuộc, hai cha con cô bé mua xong trứng cá, ngồi lên xe, đã 4 giờ chiều! lúc này Hi Văn vừa nhìn đồng hồ, cô bé lại tức giận, quay đầu sang, nhìn chằm chằm cha, nói: Chú xem đi! Đã lãng phí bao nhiêu thời gian của cháu hả ?
Đi thôi, đi thôi! Hàn Văn Hạo thật sự rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện, cầm khăn tay lau mặt, lái xe, chạy đến phòng tổng thống ! !
******
Phòng tổng thống!
Hạ Tuyết nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt, đang muốn ngủ, nhưng nhắm mắt mà bụng lại sôi lên ùng ục, cô mở mắt, nhìn xung quanh, thở dài nói: Con gái a, con mua đồ ăn cho mẹ, mua ở đây vậy ? Có phải con định cho lão nương đói chết sao ?
Lúc này, chuông cửa vang lên, Thanh Nhã lập tức sải bước đi tới mở cửa, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Hi Văn, hai người ướt nhem, cả người nhếch nhác đứng trước cửa, cô kêu khẽ một tiếng, nói: Chuyện gì. . . . . . xảy ra chuyện gì? Mau vào! Bên ngoài lạnh lắm !
Đúng vậy ....! Đều là người này làm hại! Chúng tôi đi mua cá trứng cho mẹ, sau đó bị ướt mưa . . . . . . Hi Văn vừa phủi quần áo của mình, vừa đi vào phòng, không hài lòng nói.
Hàn Văn Hạo cũng tức giận lườm cô bé một cái, xách cái túi đựng 10 hộp trứng cá, đi tới, hai mắt xoay vòng, chậm rãi hỏi: Hạ tiểu thư đâu? Còn sốt không ?
Thanh Nhã mỉm cười, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Hạ Tuyết kích động chạy đến, vui vẻ nói: Con gái, mua trứng cá về rồi sao ?
Sắc mặt của cô lạnh lùng, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn cô, hai mắt trở nên nóng rực.
Anh tới chỗ này làm gì? Hạ Tuyết nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi, tại sao hắn không đi họp, lại đến đây ?
Tôi. . . . . . Nghe nói cô thích ăn trứng cá. . . . . . Tôi chỉ muốn . . . . . . Hàn Văn Hạo nói chưa hết lời . . . . . .
Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng mua trứng cá cho tôi! Muốn ăn tôi không biết tự mình mua à? Anh không biết tôn trọng người khác à? Anh có tư cách gì tới nơi này? Hạ Tuyết đột nhiên tức giận đi lên trước, giật túi trứng cá trong tay Hàn Văn Hạo ném xuống sàn, tất cả trứng cá thơm ngon cùng nước sốt bắn tung tóe ra ngoài, thậm chí bắn vào đôi giày da đầy bùn đất của Hàn Văn Hạo, hắn lập tức ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, ánh mắt nóng bỏng, chịu đựng nhìn cô!
Mẹ. . . . . . Hi Văn nhìn trứng cá trên sàn, trong lòng đau nhói, gọi.
Anh cút! ! Cút cho tôi! ! Hạ Tuyết chỉ vào Hàn Văn Hạo, sắc mặt tái nhợt, vô lực nói! !
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, cũng không nhúc nhích. . . . . .
Tôi làm sao biết? Từ nhỏ, chú Văn Vũ đã biểu đạt có vấn đề, nếu không, hắn làm sao trở thành ngôi sao được ? Hàn Văn Hạo không tiếc tổn hại em trai của mình.
Hi Văn quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, nói: Ý của chú là. . . . . . Mẹ cháu cũng vì ngốc nghếch, cho nên mới làm ngôi sao?
Đột nhiên Hàn Văn Hạo hết ý kiến, con gái di truyền cá tính của mình vô cùng ác liệt, bản thân mình có có thể trách móc người khác, còn người khác trách móc là không được! Bạn đừng nhìn lúc cô bé và cô mẹ tâm tình không tốt, chó cắn chó, liền cho rằng các cô là kẻ địch.
Tôi không có ý đó. . . . . . Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói.
Chú có ý đó! Hi Văn chu miệng nói ngay, giống như pháo nổ! !
Hàn Văn Hạo không tâm tư nói chuyện với con gái nữa, hắn cảm thấy phiền não đi về phía trước, một tay che dù, một tay ôm con gái gần sáu tuổi, hắn có chút mệt mỏi, liền quay đầu vô sỉ nhìn con gái nói: Cháu có thể tự mình đi hay không, tôi ôm cháu rất mệt !
Dường như Hi Văn vừa nghe được tin Tổng Thống quốc gia nào đó bị bắn chết, nhìn hắn, hỏi: Chú nói cái gì? Chú ôm cháu rất mệt sao ?
Hàn Văn Hạo nói ngay: Ừ, ôm cháu rất mệt ! Cháu rất nặng! !
Hi Văn trừng mắt, nhìn cha chằm chằm, nói: Chú biết ở Pháp, cô gái sợ nhất là nghe điều gì không ?
Hàn Văn Hạo nhìn con gái. . . . . .
Chính là người khác nói mình nặng! ! Chú. . . . . . quá đáng! ! Hi Văn chỉ vào cha tức giận la hét!
Được rồi! ! Tôi mệt chết đi ! Hàn Văn Hạo đột nhiên đem con gái đem thả xuống.
Bản tính Hi Văn rất thích sạch sẽ, đôi giày nhỏ xinh đẹp của cô bé bỗng chốc đạp nước bẩn trên đất, cô bé tức giận, ầm ĩ gào to: Cháu muốn ôm á!
Không muốn! Như vậy đi sẽ không được nhanh! Không có hiệu suất! Hàn Văn Hạo đang tìm cớ, tay của hắn muốn tê dại!
Cháu muốn ôm! bình thường PA¬PA cũng sẽ không giống như chú, ném cháu xuống! ! Hi Văn đứng ở dưới lều một sạp hàng, dậm chân muốn ôm! Trên tóc cô bé đã bị nước mưa trên lều nhỏ xuống làm ướt.
Không thể nuông chìu như vậy! Hàn Văn Hạo không giống người khác, hắn cũng khác hơn người khác, hắn duy nhất một chuyện! Hắn không quen cô bé, hắn lập tức xoay người bước đi. . . . . .
Oa ………. Hi Văn đột nhiên đứng ở trước sạp hàng, giữa đám người, há miệng khóc to lên, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống. . . . . . Cháu muốn ôm……. cháu muốn ôm ……..
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đứng lại, bị gấp đến độ không có cách nào, xoay người nhìn con gái. . . . . .
Mọi người trong chợ nghe tiếng khóc của Hi Văn, xôn xao tò mò quay đầu lại, nhìn hai cha con cô bé, có một bà lão mua thịt bò nạm, cầm cái muỗng, nói: Ôi chao, cái người cha này cũng thiệt là! Con gái muốn cha ôm, chú cứ ôm con bé đi ! Chú nhìn con bé khóc rất đáng thương đi! Bây giờ nó muốn ôm, chú mau ôm, đợi đến khi con bé lớn chút nữa, nó ngại ba mẹ phiền, sau đó đủ lông đủ cánh rồi lại bay. Mau ôm, mau ôm! Đứa nhỏ này khóc rất thương tâm rồi !
Đúng vậy a. . . . . . Một người khách ngồi trong chiếc lều nhỏ cũng nói.
Oa………. Hi Văn ngẩng đầu lên, khóc thét, nước mưa trên lều lại nhỏ vài giọt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giày của cô bé ướt, quần áo nhỏ cũng ướt, áo sơ mi trắng cũng dơ bẩn, tóc cũng ướt. . . . . . hắn nhìn cô bé, thở dài một cái, đành phải xoay người đi đến trước mặt của cô bé Hi Văn nói: Được rồi, được rồi, được rồi, đừng khóc, tôi ôm. . . . . . Tôi ôm. . . . . .
Chú cõng đi! Không mệt! Bà lão lập tức nói!
Hàn Văn Hạo không có cách nào, xoay người, cô bé Hi Văn cũng lập tức lên lưng của cha, vừa lau nước mắt, vừa ôm cổ của cha, thắng lợi, nghẹn ngào nói: Nhìn đi, nhìn đi, Chú làm cho cháu mất mặt trước mặt nhiều người như vậy !
Hàn Văn Hạo không muốn nói chuyện, thở dài, cõng con gái quẹo trái, rẽ phải trong chợ, đi mệt gần chết, vẫn không tìm được ông lão 80 tuổi, Hi Văn vốn muốn nói, không bằng tùy tiện mua đi, nhưng Hàn Văn Hạo vẫn muốn tìm được cái ông lão đó, nhưng làm sao cũng tìm không ra, mở miệng hỏi người, mới biết hôm nay bị trật tự đô thị đuổi chạy tới một cái chợ khác, Hàn Văn Hạo không biết làm sao, chỉ đành phải cõng con gái đi đến cái chợ khác, người nơi đây càng đông hơn, nhưng rốt cuộc nhìn thấy một chỗ nhỏ dưới sát gốc cây Dương, một ông lão 80 tuổi, mặc áo sơ mi màu xám tro, bao tạp dề màu xanh dương đậm, vừa nhiệt tình làm trứng cá cho mọi người, trước mặt xếp hàng ít nhất 50 người!
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lùng, nói: Chúng ta. . . . . . Hay là tùy tiện mua thôi. . . . . .
Lần này, con gái không chịu nghe lời, ghé trên cổ của cha nói: Đã tới rồi, phải mua thôi. . . . . .
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ thở dài, đành phải cõng con gái đứng ở trong đám người xếp hàng!
Thời gian thật lâu, thật lâu, xếp hàng chờ đợi là một chuyện khó chịu, rốt cuộc đã đến lượt Hàn Văn Hạo, hắn thở ra nhẹ nhõm, thả con gái xuống, dưới cơn mưa to nặng hạt, không khí ẩm ướt, nói với ông lão: Cho tôi 10 phần ! ! Lấy tất cả các mùi vị !
Được ! Một phần hai đồng ! 10 phần 20 đồng ! ! Ông lão tuổi đã hơn 80, vẫn còn rất khỏe khoắn, cầm cái chén trứng cá màu hồng nhẹ nhàng đặt trong lò lửa, thật sự là thơm ngào ngạt, một đám trứng cá co dãn, vàng óng ánh trong nước lăn lộn, nhìn rất muốn ăn, vô cùng muốn ăn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng trong bùn lầy ẩm ướt, nhanh chóng rút ví tiền, chuẩn bị lấy tiền, nhưng sắc mặt của hắn tối sầm lại, trái lật, phải lật, phát hiện ra mình không mang theo tiền bên người, trong lòng của hắn thầm kêu không ổn, xoay người nhìn phía sau lưng còn 50 người, sau đó cúi đầu nhìn con gái, đầu tóc và khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, hai mắt thật to, ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt có tia lửa giận, chờ bộc phát, cô bé ôm vai không khách khí nói: Chú đừng nói với cháu, chúng ta mất bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc xếp hàng mua được trứng cá rồi, sau đó chú lại nói cho cháu là không có tiền đi? Chú làm Tổng Tài như thế hả ? (hahahaha, buồn cười chết ta!)
Mọi người cùng nhau xôn xao bàn tán nhìn Hàn Văn Hạo!
Vẻ mặt của Hàn Văn Hạo lúng túng, cứng đơ, đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy, hắn nhìn con gái nói: Tôi. . . . . . Tôi chỉ là . . . . .
Chú phiền chết đi ! ! Hi Văn đột nhiên từ trong ba lô nhỏ của mình, rút ra một cái túi thêu nhỏ, từ trong túi đổ ra một ít tiền xu, từng cái, từng cái đưa cho ông lão, nói: Một đồng. . . . . . Hai đồng. . . . . . Ba đồng. . . . . Bốn đồng. . . . . Năm đồng. . . . .
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái mặc váy đen xinh đẹp, lại nhếch nhác đứng trong mưa, ánh mắt to sáng rực, chăm chú làm chuyện này, rất giống người lớn, hắn đột nhiên cười một tiếng, vươn tay véo lỗ tai của cô bé !
Cút! Hi Văn một chút cũng không khách khí nói: Đây là tiền sau khi cháu tới Trung Quốc, rất vất vả mới kiếm được ! Bây giờ bị chú lấy hết rồi !
Hi Văn nhanh chóng đưa đồng tiền cuối cùng cho ông lão, 19 đồng! Cô bé lập tức ngẩng đầu nhìn ông lão hơn 80 tuổi, chớp đôi mắt to đáng yêu, hai tay chấp lại, cười ngọt ngào nói: Gia gia, ông có thể bớt cho cháu một đồng tiền không? Nếu ông bớt cho cháu một đồng tiền, lần sau cháu sẽ giới thiệu nhiều người tới đây! Có được không vậy? Cô bé giả vờ ngây thơ, đáng yêu! !
Hàn Văn Hạo khi dễ con gái của mình!
Được rồi, được rồi! Nhìn dáng dấp của cháu xinh đẹp như vậy ! ! Được rồi, được rồi! Đem đi đi! Lần sau nhớ mang tiền a! Ông lão nói.
Cám ơn gia gia ! ! Hi Văn lập tức vui vẻ nhận lấy 10 hộp trứng cá, sau đó quay đầu, trợn mắt nhìn Hàn Văn Hạo một cái, không khách khí nói: Chú xem cháu mất bao nhiêu sức lực mới mua được?
Hàn Văn Hạo nhìn cô bé, vươn tay muốn véo lỗ tai của cô bé!
Cút!
Rốt cuộc, hai cha con cô bé mua xong trứng cá, ngồi lên xe, đã 4 giờ chiều! lúc này Hi Văn vừa nhìn đồng hồ, cô bé lại tức giận, quay đầu sang, nhìn chằm chằm cha, nói: Chú xem đi! Đã lãng phí bao nhiêu thời gian của cháu hả ?
Đi thôi, đi thôi! Hàn Văn Hạo thật sự rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện, cầm khăn tay lau mặt, lái xe, chạy đến phòng tổng thống ! !
******
Phòng tổng thống!
Hạ Tuyết nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt, đang muốn ngủ, nhưng nhắm mắt mà bụng lại sôi lên ùng ục, cô mở mắt, nhìn xung quanh, thở dài nói: Con gái a, con mua đồ ăn cho mẹ, mua ở đây vậy ? Có phải con định cho lão nương đói chết sao ?
Lúc này, chuông cửa vang lên, Thanh Nhã lập tức sải bước đi tới mở cửa, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Hi Văn, hai người ướt nhem, cả người nhếch nhác đứng trước cửa, cô kêu khẽ một tiếng, nói: Chuyện gì. . . . . . xảy ra chuyện gì? Mau vào! Bên ngoài lạnh lắm !
Đúng vậy ....! Đều là người này làm hại! Chúng tôi đi mua cá trứng cho mẹ, sau đó bị ướt mưa . . . . . . Hi Văn vừa phủi quần áo của mình, vừa đi vào phòng, không hài lòng nói.
Hàn Văn Hạo cũng tức giận lườm cô bé một cái, xách cái túi đựng 10 hộp trứng cá, đi tới, hai mắt xoay vòng, chậm rãi hỏi: Hạ tiểu thư đâu? Còn sốt không ?
Thanh Nhã mỉm cười, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Hạ Tuyết kích động chạy đến, vui vẻ nói: Con gái, mua trứng cá về rồi sao ?
Sắc mặt của cô lạnh lùng, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn cô, hai mắt trở nên nóng rực.
Anh tới chỗ này làm gì? Hạ Tuyết nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi, tại sao hắn không đi họp, lại đến đây ?
Tôi. . . . . . Nghe nói cô thích ăn trứng cá. . . . . . Tôi chỉ muốn . . . . . . Hàn Văn Hạo nói chưa hết lời . . . . . .
Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng mua trứng cá cho tôi! Muốn ăn tôi không biết tự mình mua à? Anh không biết tôn trọng người khác à? Anh có tư cách gì tới nơi này? Hạ Tuyết đột nhiên tức giận đi lên trước, giật túi trứng cá trong tay Hàn Văn Hạo ném xuống sàn, tất cả trứng cá thơm ngon cùng nước sốt bắn tung tóe ra ngoài, thậm chí bắn vào đôi giày da đầy bùn đất của Hàn Văn Hạo, hắn lập tức ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, ánh mắt nóng bỏng, chịu đựng nhìn cô!
Mẹ. . . . . . Hi Văn nhìn trứng cá trên sàn, trong lòng đau nhói, gọi.
Anh cút! ! Cút cho tôi! ! Hạ Tuyết chỉ vào Hàn Văn Hạo, sắc mặt tái nhợt, vô lực nói! !
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, cũng không nhúc nhích. . . . . .
/630
|