Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Hổ con của Hạ Tuyết, đi qua đi lại, không nghĩ ra được lý do gì, liền ngồi xuống một bên, im lặng …
“Lúc nào cũng như thế! Miệng nói xong không nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào, luôn bị kích động không làm được gì!”
Hàn Văn Hạo tức giận mắng cô, chồm người về phía trước, nhấn nút điện thoại đặt trên chiếc bàn trà thủy tinh …
“Tổng giám đốc!”, Tả An Na lập tức thưa.
“Vào đây một chút”, Hà Văn Hạo bình tĩnh trở lại.
“Dạ!”, không lâu sau đó, cánh cửa phòng Tổng giám đốc được mở ra, Tả An Na bước vào, kính cẩn cúi thấp đầu, mềm mại hỏi:
“Tổng giám đốc, ngài có gì giao phó?”
“Nhà của cô ở đâu?”, Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.
“Mắc mớ gì tới anh?”, Hạ Tuyết không khách khí la to.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng mà bình tĩnh nhìn cô, nhưng đôi mắt không che giấu được sự tức giận …
Trong lòng Hạ Tuyết chợt lạnh run, bất mãn trả lời “Tây Giang, đường Bình Đông, Tiểu khu 12, phòng 403”
“Gọi điện thoại cho cục trưởng Cục Cảnh Sát, hỏi cô ấy việc điều tra nguyên nhân hỏa hoạn tại địa chỉ này … Rốt cục là vì sao, nguyên nhân như thế nào?”, Hàn Văn Hạo thẳng thắng nói.
“Dạ!”, Tả An Na vừa nghe xong liền lập tức đi ra ngoài.
Hạ Tuyết không khỏi ngước mắt nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng không để ý đến Hạ Tuyết, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu đen, cả người đều toát ra sự cao quý, tuấn tú, lịch lãm.
Hắn đứng dậy đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm bút máy lên phê duyệt hồ sơ chứng từ, không nói thêm gì nữa …
Hạ Tuyết sửng sốt, cô cảm thấy vô cùng lúng túng, rõ ràng là cô vừa mới lớn tiếng phê phán hắn, nhưng hắn lại điều tra nguyên nhân hỏa hoạn … Cô suy nghĩ, sự việc đã đến nước này, nhà cũng đã bị đốt, làm gì đi nữa cũng không có tác dụng … Huống chi, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng xong … Thôi vậy … chờ đến ngày có kết quả điều tra … Nghĩ đến đây, cô liền im lặng cởi chiếc áo vest ra, mang dép vào, đứng đậy …
“Làm gì?”, Hàn Văn Hạo ngước mắt lên hỏi.
“làm gì ư? Ở đây làm gì? Hy vọng anh sớm tra ra được nguyên nhân hỏa hoạn, mau chóng nói cho tôi biết! Bởi vì anh cũng có trách nhiệm!”, cô vừa nói xong, liền định đi ngay.
“Tôi không có thời gian để thông báo cho cô biết ai là thủ phạm, hoặc là cô lập tức đi … sau này không được trở lại đây gây chuyện, hoặc là ở lại đây chờ biết đáp án! Đừng đem đến phiền toái cho tôi! Theo như ý của cô, đây tất cả đều là lỗi của tôi?! Sao cô không nghĩ lại, là ai đem quẳng cô vào phòng Tổng thống, khiến cho chúng ta trãi qua một đêm như thế?”, Hàn Văn Hạo xem hồ sơ chứng từ, thấy có một hạng mục chi phí riêng quá cao, hắn nhướng mày, không ký tên, đóng lại để sang một bên, rồi lại cầm một bộ hồ sơ chứng từ khác để xem …
Hạ Tuyết nghe như vậy, mặt đỏ lên …
“Vậy phải đợi bao lâu?”, cô yếu ớt hỏi.
“Rất nhanh”, Hàn Văn Hạo trả lời quyết đoán.
Hạ Tuyết còn đang do dự một chút, đột nhiên trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, cô lập tức che lại lỗ mũi, bước nhanh đến bên bàn trà, lấy khăn giấy đè lại lỗ mũi …
/630
|