Hạ Tuyết cắn răng, vừa muốn đè xuống nhận điện thoại ——
Cốp! Hàn Văn Hạo mặt lạnh nện đũa xuống, đứng lên, sải bước xoay người đi lên lầu.
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, thấy người này lạnh lùng đi lên lầu hai, cô hung hăng lầm bầm trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng mã số của Daniel, do dự một lát, rốt cuộc từ từ đặt điện thoại di động xuống, im lặng cầm chén lên, múc một chén cháo nóng, cẩn thận cầm đi lên lầu, đi tới cạnh cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hàn Văn Hạo nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nói tiếng nào, nhưng vì người đang phát sốt, cho nên thở dốc có chút không ổn định.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc bộ dáng kia, cầm chén cháo đi tới, nhẹ ngồi bên cạnh hắn, nhìn người này trên trán lại bắt đầu rịn ra một ít mồ hôi, cô tức giận nói: Húp cháo đi! ! Cũng không phải là trẻ con, phát cáu cái gì ?
Vào giờ phút này, cô không muốn chọc giận hắn, nên cầm cái muỗng, cẩn thận múc một ít cháo, đưa bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến trên môi hắn, nhìn hai mắt hắn khép chặt, nói: Ăn nào !! —— Đừng lãng phí một phen tâm huyết của tôi ——
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn Hạ Tuyết buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán rơi xuống vài sợi tóc, rũ xuống bên cạnh gương mặt trắng nõn, mắt to lóng lánh, nhìn mình vẫn lộ ra khoan dung và trong suốt, hắn không lên tiếng, lại hơi nghiêng người tới trước, vừa nhìn cô, vừa húp hết muỗng cháo.
Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, yên lặng yên cầm muỗng, múc một ít cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, lại đưa đến trên môi hắn.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, cúi đầu uống một hớp cháo.
Hạ Tuyết cẩn thận cầm muỗng cháo, chậm rãi nói: Cùng Thư Lôi tiểu thư ở chung một chỗ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, tôi là cỏ dại, mặc cho anh đạp không có quan hệ, nhưng Thư Lôi tiểu thư không giống, người ta thiên kim tiểu thư, không chịu được anh giày vò như vậy!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn húp cháo, nhìn cô một cái, giễu cợt nói: Cũng đúng! Cô ấy dịu dàng hơn cô, sẽ không gây gổ với tôi, cũng không dám mạnh miệng với tôi! Càng không có lá gan lớn bạt tai tôi như vậy! ! Từ đầu đến cuối cũng yêu tôi! Ai lại giống như cô! Đung đưa trái phải không chừng! !
Hạ Tuyết trầm mặc, cầm muỗng khuấy cháo nói: Mắng chửi đi, anh cứ tùy tiện mắng, dù sao anh cũng không có bao nhiêu thời gian để mắng tôi nữa —— Tôi chịu đựng anh mắng còn ít sao? Anh ỷ vào IQ cao, so với người khác còn cao, anh là người ngoài hành tinh, anh là ngoại tộc, cho nên anh thích xúc phạm người khác! Tôi có biện pháp gì? Tôi trở về Pháp, cũng nhắm mắt làm ngơ! Tôi có thể trải qua cuộc sống bình yên, cách xa người Nhà họ Hàn một chút, cách xa sỉ nhục của mọi người! ! Đúng vậy, tôi vì Hàn Văn Hạo anh quá nguy hiểm, nên không muốn con gái lại xảy ra chuyện, cho nên tôi muốn đi cùng Daniel! Được chưa? Loại người như anh, con gái bị thương, anh cũng không tới nhìn một chút! ! Anh có tư cách gì làm người cha của nó ? Hôm nay tôi mù mắt, tới đây chuẩn bị thức ăn cho anh! ! Anh ngoan ngoãn ăn xong, tôi sẽ đi! ! Tôi cũng không quấy rầy anh nữa! !
Hàn Văn Hạo đột nhiên vươn tay, quét rớt chén cháo trong tay Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo tức giận kêu to: Anh làm gì thế? Anh muốn chà đạp tôi thì không có gì! ! Tại sao lại làm đổ chén cháo của tôi ?
Cút! ! Tôi không muốn gặp lại cô! ! Cô lập tức cút cho tôi! Hàn Văn Hạo mặt lạnh lớn tiếng nói!
Hạ Tuyết tức giận đến cả người muốn phun khói, cúi đầu liếc mắt nhìn thảm lông trên sàn, chén cháo ngã đổ, hốc mắt cô đỏ lên, vừa ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén cháo, vừa ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói với hắn: Anh là tên khốn kiếp! Anh biết tôi rất khổ cực nấu cháo này không ? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không yêu tôi, không sao, nhưng anh không cần đối xử với tôi như vậy a! ! Thật ra, tôi vẫn tin tưởng anh! ! Mặc kệ anh đối xử với tôi thế nào, đến cuối cùng tôi vẫn tin tưởng anh! ! Anh thật quá đáng! !
Hàn Văn Hạo ngồi trên giường, cắn chặt răng, vẻ mặt cứng ngắc! !
Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn, nước mắt lại lăn xuống, nói: Tôi làm sai chuyện gì? Anh nói đi! ! Anh nói đi! !
Tròng mắt Hàn Văn Hạo xốc xếch, nhìn Hạ Tuyết, mạnh miệng nói: Cô không làm sai chuyện gì! Là tôi muốn đối xử với cô như vậy! ! Sự lựa chọn của cô chính xác! ! Bởi vì ở bên tôi, cô sẽ gặp nguy hiểm! ! Con gái gặp nguy hiểm! ! Cho nên sự lựa chọn của cô chính xác! ! Lập tức cút cho tôi! Cút ra khỏi chỗ này! Trở lại bên cạnh Daniel của cô đi! ! Tôi nợ rất nhiều người như vậy, sớm muộn có một ngày, tôi phải trả! Nhất định tôi sẽ chết sớm hơn các người! ! Cô và tôi ở chung một chỗ, quá nguy hiểm! ! Cô rất thông minh! Cút đi! Tình yêu trước đây của tôi cho cô, tôi thu hồi tất cả! ! Bây giờ tôi không yêu nữa! Tôi xin thề với trời, tôi không yêu nữa! ! Tôi không đáng có được cô, cô cũng không đáng có được tôi! !
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt chập chờn, từ khóe mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại, nói: Cút! Lăn xa nhà của tôi! Ngày mai tôi sẽ đổi mật mã! Về sau đừng không mời mà tới! ! Tôi không hoan nghênh cô ! !
Hạ Tuyết hít mũi một cái, nước mắt ngừng rơi, còn lại một giọt, giắt bên mặt, cô nghẹn ngào lau sạch, lại rớt xuống một giọt, cô không lau nữa, lại ủy khuất cầm cái chén đã vỡ, trầm mặc đứng lên, xoay người im lặng rời đi!
Hàn Văn Hạo cảm giác đột nhiên vết thương dường như đau nhức, xé rách, hắn nhíu mày, vươn tay chặn vết thương, máu tươi từ trong lòng bàn tay tràn ra, thế nhưng hắn lại thở phì phò, im lặng không lên tiếng!
Hạ Tuyết vươn tay, nắm khóa cửa, có chút lo lắng muốn xoay người, nhưng khuôn mặt dừng lại phía bên trái, nhìn một chiếc đồng hồ cổ xưa đặt trên kệ, nhìn thời gian tí tách đung đưa trái phải, thời gian vốn dùng phương thức khác nhau để giao thoa với nhiều người và rất nhiều chuyện để nói lời tạm biệt, nước mắt của cô lăn xuống, vẫn không quay đầu, cứ như vậy nắm chặt tay cầm cửa, mở cửa đi ra ngoài!
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo đông cứng, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, mặc cho máu tươi từ trong kẻ tay của mình vẫn chảy xuống, lại nghe tiếng cô gái kia thật sự đã xuống lầu, có lẽ bây giờ cô đi qua phòng khách, cầm áo khoác mặc vào, chuẩn bị rời đi, mặt sắc hắn tái mét, chịu đựng vết thương xé rách đau đớn, vừa muốn đứng lên, lại nghe điện thoại bên mép giường vang lên, hắn thuận tay nhận lấy điện thoại, cố nhịn đau đớn, có chút vội vã nhìn về phía ánh cửa, đáp lời: Ừm! !
Tổng Tài! ! Tả An Na vội nói với Hàn Văn Hạo: Dự án khách sạn Thế giới, giai đoạn 1 của dự án, 12 tầng lầu, tất cả đã sập ! Đè chết 17 người!
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !
Cốp! Hàn Văn Hạo mặt lạnh nện đũa xuống, đứng lên, sải bước xoay người đi lên lầu.
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, thấy người này lạnh lùng đi lên lầu hai, cô hung hăng lầm bầm trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng mã số của Daniel, do dự một lát, rốt cuộc từ từ đặt điện thoại di động xuống, im lặng cầm chén lên, múc một chén cháo nóng, cẩn thận cầm đi lên lầu, đi tới cạnh cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hàn Văn Hạo nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nói tiếng nào, nhưng vì người đang phát sốt, cho nên thở dốc có chút không ổn định.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc bộ dáng kia, cầm chén cháo đi tới, nhẹ ngồi bên cạnh hắn, nhìn người này trên trán lại bắt đầu rịn ra một ít mồ hôi, cô tức giận nói: Húp cháo đi! ! Cũng không phải là trẻ con, phát cáu cái gì ?
Vào giờ phút này, cô không muốn chọc giận hắn, nên cầm cái muỗng, cẩn thận múc một ít cháo, đưa bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến trên môi hắn, nhìn hai mắt hắn khép chặt, nói: Ăn nào !! —— Đừng lãng phí một phen tâm huyết của tôi ——
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn Hạ Tuyết buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán rơi xuống vài sợi tóc, rũ xuống bên cạnh gương mặt trắng nõn, mắt to lóng lánh, nhìn mình vẫn lộ ra khoan dung và trong suốt, hắn không lên tiếng, lại hơi nghiêng người tới trước, vừa nhìn cô, vừa húp hết muỗng cháo.
Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, yên lặng yên cầm muỗng, múc một ít cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, lại đưa đến trên môi hắn.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, cúi đầu uống một hớp cháo.
Hạ Tuyết cẩn thận cầm muỗng cháo, chậm rãi nói: Cùng Thư Lôi tiểu thư ở chung một chỗ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, tôi là cỏ dại, mặc cho anh đạp không có quan hệ, nhưng Thư Lôi tiểu thư không giống, người ta thiên kim tiểu thư, không chịu được anh giày vò như vậy!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn húp cháo, nhìn cô một cái, giễu cợt nói: Cũng đúng! Cô ấy dịu dàng hơn cô, sẽ không gây gổ với tôi, cũng không dám mạnh miệng với tôi! Càng không có lá gan lớn bạt tai tôi như vậy! ! Từ đầu đến cuối cũng yêu tôi! Ai lại giống như cô! Đung đưa trái phải không chừng! !
Hạ Tuyết trầm mặc, cầm muỗng khuấy cháo nói: Mắng chửi đi, anh cứ tùy tiện mắng, dù sao anh cũng không có bao nhiêu thời gian để mắng tôi nữa —— Tôi chịu đựng anh mắng còn ít sao? Anh ỷ vào IQ cao, so với người khác còn cao, anh là người ngoài hành tinh, anh là ngoại tộc, cho nên anh thích xúc phạm người khác! Tôi có biện pháp gì? Tôi trở về Pháp, cũng nhắm mắt làm ngơ! Tôi có thể trải qua cuộc sống bình yên, cách xa người Nhà họ Hàn một chút, cách xa sỉ nhục của mọi người! ! Đúng vậy, tôi vì Hàn Văn Hạo anh quá nguy hiểm, nên không muốn con gái lại xảy ra chuyện, cho nên tôi muốn đi cùng Daniel! Được chưa? Loại người như anh, con gái bị thương, anh cũng không tới nhìn một chút! ! Anh có tư cách gì làm người cha của nó ? Hôm nay tôi mù mắt, tới đây chuẩn bị thức ăn cho anh! ! Anh ngoan ngoãn ăn xong, tôi sẽ đi! ! Tôi cũng không quấy rầy anh nữa! !
Hàn Văn Hạo đột nhiên vươn tay, quét rớt chén cháo trong tay Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo tức giận kêu to: Anh làm gì thế? Anh muốn chà đạp tôi thì không có gì! ! Tại sao lại làm đổ chén cháo của tôi ?
Cút! ! Tôi không muốn gặp lại cô! ! Cô lập tức cút cho tôi! Hàn Văn Hạo mặt lạnh lớn tiếng nói!
Hạ Tuyết tức giận đến cả người muốn phun khói, cúi đầu liếc mắt nhìn thảm lông trên sàn, chén cháo ngã đổ, hốc mắt cô đỏ lên, vừa ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén cháo, vừa ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói với hắn: Anh là tên khốn kiếp! Anh biết tôi rất khổ cực nấu cháo này không ? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không yêu tôi, không sao, nhưng anh không cần đối xử với tôi như vậy a! ! Thật ra, tôi vẫn tin tưởng anh! ! Mặc kệ anh đối xử với tôi thế nào, đến cuối cùng tôi vẫn tin tưởng anh! ! Anh thật quá đáng! !
Hàn Văn Hạo ngồi trên giường, cắn chặt răng, vẻ mặt cứng ngắc! !
Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn, nước mắt lại lăn xuống, nói: Tôi làm sai chuyện gì? Anh nói đi! ! Anh nói đi! !
Tròng mắt Hàn Văn Hạo xốc xếch, nhìn Hạ Tuyết, mạnh miệng nói: Cô không làm sai chuyện gì! Là tôi muốn đối xử với cô như vậy! ! Sự lựa chọn của cô chính xác! ! Bởi vì ở bên tôi, cô sẽ gặp nguy hiểm! ! Con gái gặp nguy hiểm! ! Cho nên sự lựa chọn của cô chính xác! ! Lập tức cút cho tôi! Cút ra khỏi chỗ này! Trở lại bên cạnh Daniel của cô đi! ! Tôi nợ rất nhiều người như vậy, sớm muộn có một ngày, tôi phải trả! Nhất định tôi sẽ chết sớm hơn các người! ! Cô và tôi ở chung một chỗ, quá nguy hiểm! ! Cô rất thông minh! Cút đi! Tình yêu trước đây của tôi cho cô, tôi thu hồi tất cả! ! Bây giờ tôi không yêu nữa! Tôi xin thề với trời, tôi không yêu nữa! ! Tôi không đáng có được cô, cô cũng không đáng có được tôi! !
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt chập chờn, từ khóe mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại, nói: Cút! Lăn xa nhà của tôi! Ngày mai tôi sẽ đổi mật mã! Về sau đừng không mời mà tới! ! Tôi không hoan nghênh cô ! !
Hạ Tuyết hít mũi một cái, nước mắt ngừng rơi, còn lại một giọt, giắt bên mặt, cô nghẹn ngào lau sạch, lại rớt xuống một giọt, cô không lau nữa, lại ủy khuất cầm cái chén đã vỡ, trầm mặc đứng lên, xoay người im lặng rời đi!
Hàn Văn Hạo cảm giác đột nhiên vết thương dường như đau nhức, xé rách, hắn nhíu mày, vươn tay chặn vết thương, máu tươi từ trong lòng bàn tay tràn ra, thế nhưng hắn lại thở phì phò, im lặng không lên tiếng!
Hạ Tuyết vươn tay, nắm khóa cửa, có chút lo lắng muốn xoay người, nhưng khuôn mặt dừng lại phía bên trái, nhìn một chiếc đồng hồ cổ xưa đặt trên kệ, nhìn thời gian tí tách đung đưa trái phải, thời gian vốn dùng phương thức khác nhau để giao thoa với nhiều người và rất nhiều chuyện để nói lời tạm biệt, nước mắt của cô lăn xuống, vẫn không quay đầu, cứ như vậy nắm chặt tay cầm cửa, mở cửa đi ra ngoài!
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo đông cứng, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, mặc cho máu tươi từ trong kẻ tay của mình vẫn chảy xuống, lại nghe tiếng cô gái kia thật sự đã xuống lầu, có lẽ bây giờ cô đi qua phòng khách, cầm áo khoác mặc vào, chuẩn bị rời đi, mặt sắc hắn tái mét, chịu đựng vết thương xé rách đau đớn, vừa muốn đứng lên, lại nghe điện thoại bên mép giường vang lên, hắn thuận tay nhận lấy điện thoại, cố nhịn đau đớn, có chút vội vã nhìn về phía ánh cửa, đáp lời: Ừm! !
Tổng Tài! ! Tả An Na vội nói với Hàn Văn Hạo: Dự án khách sạn Thế giới, giai đoạn 1 của dự án, 12 tầng lầu, tất cả đã sập ! Đè chết 17 người!
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !
/630
|