Người đàn ông này thật ra cho tới bây giờ cũng không có từ chối mình! !
Hạ Tuyết che dù, đứng ở trước nhà trọ, nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, nhớ tới bộ dáng suy sụp của hắn, trong lòng đột nhiên đau nhói, trong hốc mắt run rẩy nước mắt, nhớ tới lần gặp nhau sáu năm trước, thật ra mặc kệ mình nói lên bất kỳ yêu cầu gì với hắn, mặc kệ lời nói của hắn rất hung dữ, nhưng chưa bao giờ từ chối mình, nhưng tối nay, cô xác thực cảm thấy, người đàn ông này từ chối mình, hắn đang từ chối mình.
Hạ Tuyết nghĩ tới đây, nước mắt không nhịn được mất mát, khổ sở lăn xuống.
Hạ tiểu thư —— Một giọng nói nhẹ nhàng, đang gọi mình.
Hạ Tuyết sửng sốt, chuyển che dù, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, trong mưa, Tả An Na vẫn mặc đồng phục thư ký Hàn thị, chống một cây dù màu đen, đang rơi lệ nhìn mình.
Cô —— Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Tả An Na kích động như vậy, có chút lo lắng hỏi: Xảy ra chuyện gì sao?
Tả An Na thấy Hạ Tuyết, đột nhiên tâm tình kích động bật khóc, không thể nhịn được, nói: Hạ tiểu thư, cô đừng đi, ít nhất tối nay, ở bên Tổng Tài đi, một mình hắn chịu đựng quá nhiều, trong cuộc đời này, hắn có thể thật lòng yêu một người không dễ dàng, hắn yêu cô sáu năm rồi, chỉ vì cô, hắn bỏ ra rất nhiều, rất nhiều —— Tôi cầu xin cô, ít nhất tối nay, đừng đi —— Đừng bỏ hắn ——
Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi đau nhói, tiến lên căng thẳng nhìn Tả An Na nói: Rốt cuộc, cô đang nói cái gì ? Có chuyện gì không?
Tả An Na khóc nói với Hạ Tuyết: Cô còn nhớ chuyện của Hồ Điệp sáu năm trước không ?
Hạ Tuyết vội vàng gật đầu.
Tả An Na khóc nhìn Hạ Tuyết nói: Sáu năm trước, Tổng Tài phát hiện Hồ Điệp làm tổn thương cô, thề phải đòi lại công bằng cho cô, nhưng vì lúc đó, Hồ Điệp đã là hoàng phi tương lai của quốc vương Brunei, Tổng Tài đã vì cô, không tiếc bị Quốc vương Brunei gây áp lực lên quốc gia, chế tài kinh tế một năm! Chúng tôi cũng vì một vụ rắc rối đó, năm ấy chúng tôi tổn thất 100 triệu, thiếu chút nữa lấy mạng của Tổng Tài ! !
Hạ Tuyết sững sờ nhìn Tả An Na, nước mắt lăn xuống.
Tả An Na khóc, tiến lên, nhìn Hạ Tuyết lại nói: Xin cô tha thứ, hắn là một người đàn ông như vậy, gánh chịu tất cả, nhưng cũng không lên tiếng ! ! Nhớ tới đêm đó, cô bỏ lại kẹp cravate, nói rời đi, thật ra Tổng Tài đã tìm cô thật lâu, tôi đi theo hắn nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy hắn yêu một người như vậy! ! Nhiều năm qua, hắn vẫn một mực yêu cô! Nhớ đến cô! Lâu lâu, hắn cầm kẹp cravate nhìn chăm chú viên kim cương nhỏ, mặt lạnh không lên tiếng —— Hắn rất yêu cô, tôi luôn nhìn thấy hắn rất khổ sở, lúc đó thả cô đi, biết trong lòng cô có người yêu, hắn muốn tôn trọng sự lựa chọn của cô ! !
Lòng bàn tay Hạ Tuyết mềm nhũn, cây dù rủ xuống, sâu kín nhìn Tả An Na.
Hạ tiểu thư —— hãy ở bên cạnh Tổng Tài đi —— Thật ra ngày đó đi tìm Hi Văn tiểu thư, vì để cho bọn Nhậm Phong tranh thủ thời gian cứu tiểu thư, hắn một mình đứng trước mười mấy họng súng, cũng không nhúc nhích, cuối cùng vẫn trúng đạn, trúng đạn trên bả vai —— Tả An Na đau lòng bật khóc —— Tối nay, chịu đựng chuyện như vậy, bị người thân của nạn nhân rủa người thân của hắn không được chết tử tế, chắc chắn trong lòng của hắn rất đau đớn, gánh vách lý tưởng của hai em trai, gánh vác hạnh phúc của mẹ, gánh vác trách nhiệm nặng nề của Hàn thị, gánh vác sáu năm tình cảm của cô, gánh vác tánh mạng của con gái, xin cô tha thứ cho hắn thỉnh thoảng nghĩ một đường nói một nẽo —— xin cô tha thứ hắn —— Tôi quỳ xuống đây cầu xin cô, đừng đi ——
Hạ Tuyết đột nhiên sững sờ rơi lệ, nhớ đến hôm nay Hàn Văn Hạo bị sốt cao không giảm, vết thương tỏa ra mùi thuốc, vẫn cố chịu đựng nói: Nếu đã tới thì đừng đi! ! Nếu muốn đi, thì đừng tới ! ! Cô một lần hai lần bỏ tôi đi, bây giờ trở về, là có ý gì? Cô cho rằng tình cảm của tôi, mặc cho cô chi phối sao? Lần này đã tới một chuyến, ngày mai cao bay xa chạy, mang theo con gái của tôi về Pháp! ! Còn không bằng cô đừng đến! !
Hạ Tuyết khóc rống lên, nhào tới trước cửa thang máy, không ngừng nhấn số 1217, thang máy cũng không ngừng nhắc nhở, quý khách đã nhập sai mật mã, cô phát điên nhấn chuông cửa, kêu to: Văn Hạo! Văn Hạo! ! Mở cửa đi! ! Mở cửa đi! ! Xin lỗi! ! Em không biết anh trúng đạn, xin lỗi, em không biết anh vì em bỏ ra nhiều như vậy! ! Em đáng chết! ! Em đáng chết! Xin lỗi! ! Mở cửa đi! ! Em cầu xin anh, Văn Hạo! ! Anh bị thương, trúng đạn! Văn Hạo! ! Mở cửa đi —— em không tin anh không yêu em ! Em sai rồi —— Văn Hạo —— Em cầu xin anh ——
Sắc mặt Hàn Văn Hạo tái nhợt, nằm trên giường, mặc cho vết thương chảy máu, mặc cho sốt cao không hạ, nghe màn hình nhỏ bên trong mép giường, truyền đến tiếng Hạ Tuyết khóc rống, hắn cắn răng, hai mắt rưng rưng, nắm chặt quả đấm, cố chịu đựng vết thương đau đớn, cũng không lên tiếng!
Văn Hạo ——bây giờ anh bị thương, anh cho em vào chăm sóc anh! ! Em cầu xin anh! ! Anh cho em vào chăm sóc anh! ! Em sai rồi, xin lỗi, thật ra thì hôm nay lời em nói với anh, là em nói dối lòng, đó không phải là lời nói thật lòng của em, em không muốn nhìn thấy anh và Thư Lôi tiểu thư ân ái, bởi vì trong lòng của em sẽ đau, cho nên em muốn đi — Văn Hạo —— anh mở cửa đi! ! Em cầu xin anh! ! Chúng ta không cần bỏ qua nhau nữa ! ! Em nguyện ý cùng sống chết bên anh! ! Anh còn nhớ ở dưới chân núi không? Chúng ta rất tốt, muốn cùng nhau trải qua tất cả! ! Em sai rồi! ! Em thật sự sai rồi! ! Là em, là tình cảm của em quá yếu đuối ! Anh không ngần ngại để yêu em! Em sai rồi, em xin lỗi! ! Em có lỗi với anh! Em có lỗi tình yêu của anh —— Hãy cho em một cơ hội để bồi thường đi —— Văn Hạo —— mở cửa đi! Em cầu xin anh! Cho em nhìn thấy anh, anh bị thương —— Tối nay đừng từ chối em! ! Văn Hạo —— Hạ Tuyết suy sụp khóc rống, cố gắng vỗ cánh cửa thang máy! ! !
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, để mặc cho máu tươi trên miệng vết thương chảy ra, đau lòng nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn xuống.
Văn Hạo —— mở cửa đi! Văn Hạo! Em sai rồi! Về sau em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt! Em cầu xin anh! ! Hạ Tuyết cố sức vỗ cánh cửa, thất thanh khóc lớn.
Tả An Na đứng ở trong mưa to, rơi lệ nhìn Hạ Tuyết phát điên vỗ cánh cửa thang máy, cuối cùng khổ sở, hối hận, ngã ngồi trong thang máy khóc lớn, cô đau lòng che dù, ngẩng đầu lên, nhìn tầng lầu 100 có ánh đèn, ánh sáng vẫn tịch mịch như thế, giống như tiên nữ trên bầu trời bay xuống —— Yêu cô gái này sáu năm —— Cô cảm thấy đau lòng, số phận bất đắc dĩ, xoay người rời đi, để lại Hạ Tuyết vẫn đau lòng khóc thút thít van xin ——
Hạ Tuyết che dù, đứng ở trước nhà trọ, nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, nhớ tới bộ dáng suy sụp của hắn, trong lòng đột nhiên đau nhói, trong hốc mắt run rẩy nước mắt, nhớ tới lần gặp nhau sáu năm trước, thật ra mặc kệ mình nói lên bất kỳ yêu cầu gì với hắn, mặc kệ lời nói của hắn rất hung dữ, nhưng chưa bao giờ từ chối mình, nhưng tối nay, cô xác thực cảm thấy, người đàn ông này từ chối mình, hắn đang từ chối mình.
Hạ Tuyết nghĩ tới đây, nước mắt không nhịn được mất mát, khổ sở lăn xuống.
Hạ tiểu thư —— Một giọng nói nhẹ nhàng, đang gọi mình.
Hạ Tuyết sửng sốt, chuyển che dù, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, trong mưa, Tả An Na vẫn mặc đồng phục thư ký Hàn thị, chống một cây dù màu đen, đang rơi lệ nhìn mình.
Cô —— Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Tả An Na kích động như vậy, có chút lo lắng hỏi: Xảy ra chuyện gì sao?
Tả An Na thấy Hạ Tuyết, đột nhiên tâm tình kích động bật khóc, không thể nhịn được, nói: Hạ tiểu thư, cô đừng đi, ít nhất tối nay, ở bên Tổng Tài đi, một mình hắn chịu đựng quá nhiều, trong cuộc đời này, hắn có thể thật lòng yêu một người không dễ dàng, hắn yêu cô sáu năm rồi, chỉ vì cô, hắn bỏ ra rất nhiều, rất nhiều —— Tôi cầu xin cô, ít nhất tối nay, đừng đi —— Đừng bỏ hắn ——
Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi đau nhói, tiến lên căng thẳng nhìn Tả An Na nói: Rốt cuộc, cô đang nói cái gì ? Có chuyện gì không?
Tả An Na khóc nói với Hạ Tuyết: Cô còn nhớ chuyện của Hồ Điệp sáu năm trước không ?
Hạ Tuyết vội vàng gật đầu.
Tả An Na khóc nhìn Hạ Tuyết nói: Sáu năm trước, Tổng Tài phát hiện Hồ Điệp làm tổn thương cô, thề phải đòi lại công bằng cho cô, nhưng vì lúc đó, Hồ Điệp đã là hoàng phi tương lai của quốc vương Brunei, Tổng Tài đã vì cô, không tiếc bị Quốc vương Brunei gây áp lực lên quốc gia, chế tài kinh tế một năm! Chúng tôi cũng vì một vụ rắc rối đó, năm ấy chúng tôi tổn thất 100 triệu, thiếu chút nữa lấy mạng của Tổng Tài ! !
Hạ Tuyết sững sờ nhìn Tả An Na, nước mắt lăn xuống.
Tả An Na khóc, tiến lên, nhìn Hạ Tuyết lại nói: Xin cô tha thứ, hắn là một người đàn ông như vậy, gánh chịu tất cả, nhưng cũng không lên tiếng ! ! Nhớ tới đêm đó, cô bỏ lại kẹp cravate, nói rời đi, thật ra Tổng Tài đã tìm cô thật lâu, tôi đi theo hắn nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy hắn yêu một người như vậy! ! Nhiều năm qua, hắn vẫn một mực yêu cô! Nhớ đến cô! Lâu lâu, hắn cầm kẹp cravate nhìn chăm chú viên kim cương nhỏ, mặt lạnh không lên tiếng —— Hắn rất yêu cô, tôi luôn nhìn thấy hắn rất khổ sở, lúc đó thả cô đi, biết trong lòng cô có người yêu, hắn muốn tôn trọng sự lựa chọn của cô ! !
Lòng bàn tay Hạ Tuyết mềm nhũn, cây dù rủ xuống, sâu kín nhìn Tả An Na.
Hạ tiểu thư —— hãy ở bên cạnh Tổng Tài đi —— Thật ra ngày đó đi tìm Hi Văn tiểu thư, vì để cho bọn Nhậm Phong tranh thủ thời gian cứu tiểu thư, hắn một mình đứng trước mười mấy họng súng, cũng không nhúc nhích, cuối cùng vẫn trúng đạn, trúng đạn trên bả vai —— Tả An Na đau lòng bật khóc —— Tối nay, chịu đựng chuyện như vậy, bị người thân của nạn nhân rủa người thân của hắn không được chết tử tế, chắc chắn trong lòng của hắn rất đau đớn, gánh vách lý tưởng của hai em trai, gánh vác hạnh phúc của mẹ, gánh vác trách nhiệm nặng nề của Hàn thị, gánh vác sáu năm tình cảm của cô, gánh vác tánh mạng của con gái, xin cô tha thứ cho hắn thỉnh thoảng nghĩ một đường nói một nẽo —— xin cô tha thứ hắn —— Tôi quỳ xuống đây cầu xin cô, đừng đi ——
Hạ Tuyết đột nhiên sững sờ rơi lệ, nhớ đến hôm nay Hàn Văn Hạo bị sốt cao không giảm, vết thương tỏa ra mùi thuốc, vẫn cố chịu đựng nói: Nếu đã tới thì đừng đi! ! Nếu muốn đi, thì đừng tới ! ! Cô một lần hai lần bỏ tôi đi, bây giờ trở về, là có ý gì? Cô cho rằng tình cảm của tôi, mặc cho cô chi phối sao? Lần này đã tới một chuyến, ngày mai cao bay xa chạy, mang theo con gái của tôi về Pháp! ! Còn không bằng cô đừng đến! !
Hạ Tuyết khóc rống lên, nhào tới trước cửa thang máy, không ngừng nhấn số 1217, thang máy cũng không ngừng nhắc nhở, quý khách đã nhập sai mật mã, cô phát điên nhấn chuông cửa, kêu to: Văn Hạo! Văn Hạo! ! Mở cửa đi! ! Mở cửa đi! ! Xin lỗi! ! Em không biết anh trúng đạn, xin lỗi, em không biết anh vì em bỏ ra nhiều như vậy! ! Em đáng chết! ! Em đáng chết! Xin lỗi! ! Mở cửa đi! ! Em cầu xin anh, Văn Hạo! ! Anh bị thương, trúng đạn! Văn Hạo! ! Mở cửa đi —— em không tin anh không yêu em ! Em sai rồi —— Văn Hạo —— Em cầu xin anh ——
Sắc mặt Hàn Văn Hạo tái nhợt, nằm trên giường, mặc cho vết thương chảy máu, mặc cho sốt cao không hạ, nghe màn hình nhỏ bên trong mép giường, truyền đến tiếng Hạ Tuyết khóc rống, hắn cắn răng, hai mắt rưng rưng, nắm chặt quả đấm, cố chịu đựng vết thương đau đớn, cũng không lên tiếng!
Văn Hạo ——bây giờ anh bị thương, anh cho em vào chăm sóc anh! ! Em cầu xin anh! ! Anh cho em vào chăm sóc anh! ! Em sai rồi, xin lỗi, thật ra thì hôm nay lời em nói với anh, là em nói dối lòng, đó không phải là lời nói thật lòng của em, em không muốn nhìn thấy anh và Thư Lôi tiểu thư ân ái, bởi vì trong lòng của em sẽ đau, cho nên em muốn đi — Văn Hạo —— anh mở cửa đi! ! Em cầu xin anh! ! Chúng ta không cần bỏ qua nhau nữa ! ! Em nguyện ý cùng sống chết bên anh! ! Anh còn nhớ ở dưới chân núi không? Chúng ta rất tốt, muốn cùng nhau trải qua tất cả! ! Em sai rồi! ! Em thật sự sai rồi! ! Là em, là tình cảm của em quá yếu đuối ! Anh không ngần ngại để yêu em! Em sai rồi, em xin lỗi! ! Em có lỗi với anh! Em có lỗi tình yêu của anh —— Hãy cho em một cơ hội để bồi thường đi —— Văn Hạo —— mở cửa đi! Em cầu xin anh! Cho em nhìn thấy anh, anh bị thương —— Tối nay đừng từ chối em! ! Văn Hạo —— Hạ Tuyết suy sụp khóc rống, cố gắng vỗ cánh cửa thang máy! ! !
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, để mặc cho máu tươi trên miệng vết thương chảy ra, đau lòng nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn xuống.
Văn Hạo —— mở cửa đi! Văn Hạo! Em sai rồi! Về sau em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt! Em cầu xin anh! ! Hạ Tuyết cố sức vỗ cánh cửa, thất thanh khóc lớn.
Tả An Na đứng ở trong mưa to, rơi lệ nhìn Hạ Tuyết phát điên vỗ cánh cửa thang máy, cuối cùng khổ sở, hối hận, ngã ngồi trong thang máy khóc lớn, cô đau lòng che dù, ngẩng đầu lên, nhìn tầng lầu 100 có ánh đèn, ánh sáng vẫn tịch mịch như thế, giống như tiên nữ trên bầu trời bay xuống —— Yêu cô gái này sáu năm —— Cô cảm thấy đau lòng, số phận bất đắc dĩ, xoay người rời đi, để lại Hạ Tuyết vẫn đau lòng khóc thút thít van xin ——
/630
|