Nhưng anh là ai?
Thiên Thiên ngây ngốc hỏi anh, trong giọng nói không che giấu nổi sự tò mò.
Nếu như không quen, vậy tại sao anh lại gọi tên cô?
Cô cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời trong đầu không thể nhớ ra là mình đã từng gặp ở đâu. Trái tim cô đang đập rất mãnh liệt, cảm xúc thật lạ lẫm.
Thiên Kỳ ca nói cô không quen ai mà, nhưng người đàn ông này...
Dương Thế Minh sững sờ, đôi mắt nâu đỏ không thể chớp động.
Cô hỏi anh là ai? Cô quên anh sao? Sao cô lại không nhớ đến anh?
Anh nhìn đến cơ thể nhỏ nhắn đang cựa quậy trong lồng ngực, nước mắt lại cứ vô tình hoà cùng hạt mưa rơi xuống vờ vai mỏng manh của cô.
Cô làm sao vậy? Cô đang cự tuyệt anh, cô chán ghét cái ôm từ anh?
Tiểu Thiên, em không nhớ đến anh sao?
Tôi đã từng gặp anh sao? Còn có, sao anh biết tên của tôi?
Toàn thân anh chấn động mạnh mẽ, mọi tế bào trong cơ thể như đình trệ khiến anh không thở được. Cô... Thật sự đã quên đi anh sao?
Không! Cô nói dối! Anh không tin! Cô chỉ muốn rời xa anh nên mới giả bộ như vậy. Anh không cho phép!
Tiểu Thiên, em nói dối đúng không? Em đừng gạt anh, tại sao em lại không biết anh là ai?
Anh muốn lay mạnh người cô để cô tỉnh táo, để cô có thể nhớ ra anh. Anh sợ lắm, anh sợ mất đi cô. Rất sợ, rất sợ...
Trái tim anh đang run lên vì đau đớn. Những hạt mưa nặng trĩu tạt vào mặt cũng không đau nhói, xót xa bằng cảm giác ấy. Mất đi cô, anh biết phải làm sao? Đáy lòng anh đang quặn thắt từng cơn, cả thế giới quanh anh như chìm xuống nơi u tối.
Nơi đó có anh...
Một mình...
Bơ vơ...
Cả cuộc sống mà anh cố gắng duy trì bấy lâu nay, cả những tia hy vọng đang nhen nhóm trong tim anh cũng chỉ vì một câu nói của cô mà sụp đổ.
Anh lạc lõng...
Một người đàn ông yếu đuối nhất là khi đứng trước người phụ nữ mình yêu.
Một người đàn ông đáng thương nhất là khi người đó đang đau khổ vì tình.
Anh vừa yếu đuối, nhưng cũng thật đáng thương.
Anh oán trách cô vô tình, nhưng lại hận bản thân mình tàn nhẫn.
Tại sao cô lại muốn trốn tránh anh? Tại sao cô lại không cần anh?
Ba năm qua, anh điên cuồng tìm kiếm cô trong vô vọng. Trong suốt ba năm xa cô, anh hi vọng bao nhiêu để rồi nhận lại nỗi thất vọng gấp trăm nghìn lần. Bây giờ cô trở về, lại coi anh là người dưng qua đường, anh sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau đớn ấy?
Thả tôi ra, tôi thật sự không biết anh
Em nói dối!
Dương Thế Minh gào ầm lên, đôi mắt đỏ hoe chất chứa một nỗi niềm đau thương đến khó tả. Hạnh phúc mong manh khi gặp lại cô, tại sao vừa đến đã nhanh chóng lụi tàn? Cô nói dối anh, nhất định cô muốn anh biến mất khỏi cuộc đời cô.
Nhưng làm sao đây? Anh không làm được, cô còn chưa trả lại cho anh trái tim, sao anh có thể cứ thế mà đi?
Thiên Thiên nhìn đến sự tức giận của anh, toàn thân run lên vì sợ hãi, da đầu một trận tê dại, bờ môi cũng run run không phát ra thành tiếng.
Người đàn ông này thật là đáng sợ! Anh với Thiên Kỳ ca thật là khác nhau một trời một vực!
Khoé mắt cô rưng rưng đầy uất ức, đôi môi mềm mịn cũng mím chặt lại kiên cường khiến anh đau lòng không dứt. Có phải anh khiến cô sợ rồi?
Tiểu Thiên, anh...
Anh tránh xa tôi ra!
Thiên Thiên trong lòng dù có đôi chút sợ hãi nhưng bề ngoài vẫn cố che giấu đi nội tâm đang không ngừng run rẩy. Cô hất tay anh ra, chân cũng đồng thời lùi xuống hai bước chân tạo ra khoảng cách, đôi mắt trong suốt đề phòng nhìn anh.
Tôi không biết anh có nỗi khổ gì, cũng chẳng biết tại sao anh lại biết tên của tôi, nhưng tôi không phải người mà anh đang tìm kiếm. Cảm phiền anh đừng khiến tôi khó xử!
Thiên Thiên nói xong, khẽ quay người bước đi, trong lòng lại khó chịu cồn cào. Cô chẳng hiểu cảm xúc của mình hiện tại như thế nào nữa, cô không muốn phải nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đó của anh...
Nhìn cô bước đi, Dương Thế Minh hoảng hốt vội vàng chạy theo túm chặt lấy bàn tay cô, lòng bàn tay anh lạnh toát như chính trái tim anh lúc này.
Tiểu Thiên, vậy còn Tiểu Tam? Tên Dương Tiểu Minh chỉ có một mình em gọi. Nếu như không phải em, tại sao lại biết tên nó? Em nói đi?
Thiên Thiên đôi mắt mở lớn hết nhìn anh rồi lại nhìn đến con chó Tiểu Minh, môi mấp máy nói không nên lời.
Tại sao cô có thể gọi? Chính cô cũng không biết nữa. Tên gọi đó, cô gọi trong vô thức, đến khi kịp thời suy nghĩ thì lời nói cũng đã thốt ra. Cô không biết! Cô không biết! Cô hoàn toàn không biết điều gì hết!
Khó chịu quá, đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cảm giác lơ lửng lâng lâng bao trọn lấy toàn thân cô.
Loạng choạng lùi về phía sau, cả người cô không có trọng lực mà chợt ngã xuống. Cô khó chịu! Rất khó chịu...
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra với cô thế này? Đây chỉ là một giấc mộng dài, hay chính là mọi chuyện ở hiện tại?
Thiên Kỳ ca nói hai người sống bên nước ngoài từ nhỏ, không có gia đình, một người thân thích cũng không, nhưng sao lại có người sống ở nơi đây gọi tên cô một cách thân mật như vậy? Hay tất cả chỉ là một trò đùa hoặc hiểu lầm tai quái nào đó?
Nhìn cô yên lặng không nói, một mình đắm chìm trong khổ sở, Dương Thế Minh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng mà thủ thỉ. Từng cử chỉ của cô đều được thu hết vào trong đôi mắt nâu đỏ của anh, cô khó chịu bao nhiêu anh càng đau đớn bấy nhiêu.
Tiểu Thiên, nếu em không chứng minh được tại sao em lại biết tên của nó, vậy chỉ có thể nói, em chính là Tiểu Thiên của anh!
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, áp đôi môi lạnh buốt của mình vào đôi môi đang không ngừng run rẩy của cô,lấy một tay giữ chặt gáy cô không cho cô chống cự.
Thiên Thiên chấn động trước nụ hôn bất ngờ rơi xuống của anh, mọi dây thần kinh như đình chỉ hoạt động của cơ thể. Có một thứ gì đó mằn mặt nhưng cũng ngọt ngào làm ướt đôi môi cô. Có phải anh đang khóc?
Không! Anh khóc hay không cùng cô có liên hệ sao? Anh và cô chỉ là hai người dưng đi ngang qua đời nhau mà thôi, hà cớ gì cô phải bận tâm đến anh?
Hơn nữa, cô hiện tại còn đang có vị hôn phu.
Vị hôn phu...
Ba từ này nghe sao thật khó chịu. Cô thấy rất trống vắng, như thiếu thiếu cái gì đó mà không bao giờ cô có thể cảm nhận được ở Thiên Kỳ.
Vị hôn phu của cô... Là Triệu Thiên Kỳ!
Ngay cả với Thiên Kỳ ca, hai người cũng chưa bao giờ cùng nhau hôn môi mà quá lắm cũng chỉ là nắm tay nhau. Nhưng bây giờ...
Thiên Thiên giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng lại càng bị anh ghì chặt lấy. Anh điên cuồng cắn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, không có sự nhẹ nhàng mà lại mang theo sự trừng phạt. Anh muốn trừng phạt cô, trừng phạt vì cô nhẫn tâm bỏ rơi anh!
Nụ hôn của anh kéo dài không biết chán, mặc kệ cô đánh đấm như thế nào, anh vẫn không tha cho món mĩ vị xinh đẹp ấy. Anh sợ... Sợ nếu như buông cô ra ngay lúc này, cô sẽ giống như một người vô hình mà biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh... Ba năm, thời gian như vậy là quá đủ rồi! Anh không muốn một mình mình gặm nhấm nỗi cô đơn nữa!
Đến khi cô nghẹt thở, anh mới luyến tiếc buông ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mịn bị hôn đến sưng đỏ.
Tại sao anh lại làm như vậy?
Đôi mắt cô chớp động như cánh bướm, giọng nói nghẹn ngào như đứa bé vừa mới khóc thật thương tâm.
Dương Thế Minh vừa mấp máy môi, chưa kịp trả lời liền bị một cú giáng đấm thẳng vào mặt.
Thiên Thiên khẽ a lên một tiếng, trong lòng thấp thỏm không yên nhìn về hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau kia.
Triệu Thiên Kỳ hướng tới anh với ánh mắt căm phẫn, trong lòng lại mang theo một nỗi sợ hãi không tên. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng đã đến, hai người, rốt cuộc cũng đã gặp lại nhau...
Cô, có phải sẽ sớm rời xa anh? Không được! Anh nhất định sẽ không từ bỏ cô!
Dương tổng, cảm phiền anh hãy giữ lấy cho mình một chút lòng tự trọng. Giữa nơi đông người qua lại như vậy, sao anh có thể trắng trợn cưỡng hôn vị hôn thê của tôi?
Vị hôn thê? Là ai? Là cô sao? Là Tiểu Thiên của anh? Sao lại có thể như thế?
Anh đang nói cái gì?
Thiên nhi là vợ sắp cưới của tôi!
Trong đầu óc Dương Thế Minh nhất thời trở nên trống rỗng, xung quanh anh chỉ vang lên giọng nói đều đều của Thiên Kỳ. Thế nào lại có thể là vị hôn thê? Vậy còn anh? Cô là vợ anh mà!
Tiểu Thiên,hãy nói cho anh biết, đây không phải là sự thật!
Anh đau lòng nhìn cô, ánh mắt như lời cầu khẩn của một kẻ hèn mọn. Hôn thê? Nó là lưỡi dao lam sắc bén cắt đứt từng mạch máu của anh!
Tôi...
Thiên Thiên bối rối tránh đi tầm mắt của anh. Khẽ cắn môi, cô không đành lòng làm tổn thương anh, nhưng... Chẳng phải đó là sự thật sao?
Đúng vậy! Cho nên,từ nay anh đừng hiểu lầm tôi như vậy nữa!
Cô dứt khoát không nhìn anh, đôi mắt cuoj xuống như một đứa bé mắc sai lầm. Cô ngắm nhìn con chó đang vẫy đuôi với cô, có cảm giác gì đó rất quen thuộc len lỏi vào trong tim.
Như vậy, Dương Tổng, anh đã nghe rõ rồi chứ? Từ nay, mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi!
Thiên Kỳ kéo lấy tay Thiên Thiên vội vàng bước như đang trốn tránh. Anh không thể để cô tiếo xúc quá gần với anh ta. Nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra ánh sáng!
Kỳ, anh ta là ai vậy?
Thiên Thiên vừa đi theo Thiên Kỳ vừa tò mò hỏi. Hai người có quen biết với nhau sao? Tại sao mọi chuyện lại diễn biến quá đỗi phức tạp như vậy?
Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi, em không cần phải quá để tâm đến!
Giọng anh ngày một nhỏ dần rồi tắt hẳn, để lại một mình Dương Thế Minh vẫn lặng lẽ chìm trong đau đớn. Anh quỳ gục xuống đất, cảm nhận những hạt mưa lạnh giá thẫm ướt cả khuôn mặt.
Cô, lẽ nào đã thật sự quên đi anh?
Thiên Thiên ngây ngốc hỏi anh, trong giọng nói không che giấu nổi sự tò mò.
Nếu như không quen, vậy tại sao anh lại gọi tên cô?
Cô cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời trong đầu không thể nhớ ra là mình đã từng gặp ở đâu. Trái tim cô đang đập rất mãnh liệt, cảm xúc thật lạ lẫm.
Thiên Kỳ ca nói cô không quen ai mà, nhưng người đàn ông này...
Dương Thế Minh sững sờ, đôi mắt nâu đỏ không thể chớp động.
Cô hỏi anh là ai? Cô quên anh sao? Sao cô lại không nhớ đến anh?
Anh nhìn đến cơ thể nhỏ nhắn đang cựa quậy trong lồng ngực, nước mắt lại cứ vô tình hoà cùng hạt mưa rơi xuống vờ vai mỏng manh của cô.
Cô làm sao vậy? Cô đang cự tuyệt anh, cô chán ghét cái ôm từ anh?
Tiểu Thiên, em không nhớ đến anh sao?
Tôi đã từng gặp anh sao? Còn có, sao anh biết tên của tôi?
Toàn thân anh chấn động mạnh mẽ, mọi tế bào trong cơ thể như đình trệ khiến anh không thở được. Cô... Thật sự đã quên đi anh sao?
Không! Cô nói dối! Anh không tin! Cô chỉ muốn rời xa anh nên mới giả bộ như vậy. Anh không cho phép!
Tiểu Thiên, em nói dối đúng không? Em đừng gạt anh, tại sao em lại không biết anh là ai?
Anh muốn lay mạnh người cô để cô tỉnh táo, để cô có thể nhớ ra anh. Anh sợ lắm, anh sợ mất đi cô. Rất sợ, rất sợ...
Trái tim anh đang run lên vì đau đớn. Những hạt mưa nặng trĩu tạt vào mặt cũng không đau nhói, xót xa bằng cảm giác ấy. Mất đi cô, anh biết phải làm sao? Đáy lòng anh đang quặn thắt từng cơn, cả thế giới quanh anh như chìm xuống nơi u tối.
Nơi đó có anh...
Một mình...
Bơ vơ...
Cả cuộc sống mà anh cố gắng duy trì bấy lâu nay, cả những tia hy vọng đang nhen nhóm trong tim anh cũng chỉ vì một câu nói của cô mà sụp đổ.
Anh lạc lõng...
Một người đàn ông yếu đuối nhất là khi đứng trước người phụ nữ mình yêu.
Một người đàn ông đáng thương nhất là khi người đó đang đau khổ vì tình.
Anh vừa yếu đuối, nhưng cũng thật đáng thương.
Anh oán trách cô vô tình, nhưng lại hận bản thân mình tàn nhẫn.
Tại sao cô lại muốn trốn tránh anh? Tại sao cô lại không cần anh?
Ba năm qua, anh điên cuồng tìm kiếm cô trong vô vọng. Trong suốt ba năm xa cô, anh hi vọng bao nhiêu để rồi nhận lại nỗi thất vọng gấp trăm nghìn lần. Bây giờ cô trở về, lại coi anh là người dưng qua đường, anh sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau đớn ấy?
Thả tôi ra, tôi thật sự không biết anh
Em nói dối!
Dương Thế Minh gào ầm lên, đôi mắt đỏ hoe chất chứa một nỗi niềm đau thương đến khó tả. Hạnh phúc mong manh khi gặp lại cô, tại sao vừa đến đã nhanh chóng lụi tàn? Cô nói dối anh, nhất định cô muốn anh biến mất khỏi cuộc đời cô.
Nhưng làm sao đây? Anh không làm được, cô còn chưa trả lại cho anh trái tim, sao anh có thể cứ thế mà đi?
Thiên Thiên nhìn đến sự tức giận của anh, toàn thân run lên vì sợ hãi, da đầu một trận tê dại, bờ môi cũng run run không phát ra thành tiếng.
Người đàn ông này thật là đáng sợ! Anh với Thiên Kỳ ca thật là khác nhau một trời một vực!
Khoé mắt cô rưng rưng đầy uất ức, đôi môi mềm mịn cũng mím chặt lại kiên cường khiến anh đau lòng không dứt. Có phải anh khiến cô sợ rồi?
Tiểu Thiên, anh...
Anh tránh xa tôi ra!
Thiên Thiên trong lòng dù có đôi chút sợ hãi nhưng bề ngoài vẫn cố che giấu đi nội tâm đang không ngừng run rẩy. Cô hất tay anh ra, chân cũng đồng thời lùi xuống hai bước chân tạo ra khoảng cách, đôi mắt trong suốt đề phòng nhìn anh.
Tôi không biết anh có nỗi khổ gì, cũng chẳng biết tại sao anh lại biết tên của tôi, nhưng tôi không phải người mà anh đang tìm kiếm. Cảm phiền anh đừng khiến tôi khó xử!
Thiên Thiên nói xong, khẽ quay người bước đi, trong lòng lại khó chịu cồn cào. Cô chẳng hiểu cảm xúc của mình hiện tại như thế nào nữa, cô không muốn phải nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đó của anh...
Nhìn cô bước đi, Dương Thế Minh hoảng hốt vội vàng chạy theo túm chặt lấy bàn tay cô, lòng bàn tay anh lạnh toát như chính trái tim anh lúc này.
Tiểu Thiên, vậy còn Tiểu Tam? Tên Dương Tiểu Minh chỉ có một mình em gọi. Nếu như không phải em, tại sao lại biết tên nó? Em nói đi?
Thiên Thiên đôi mắt mở lớn hết nhìn anh rồi lại nhìn đến con chó Tiểu Minh, môi mấp máy nói không nên lời.
Tại sao cô có thể gọi? Chính cô cũng không biết nữa. Tên gọi đó, cô gọi trong vô thức, đến khi kịp thời suy nghĩ thì lời nói cũng đã thốt ra. Cô không biết! Cô không biết! Cô hoàn toàn không biết điều gì hết!
Khó chịu quá, đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cảm giác lơ lửng lâng lâng bao trọn lấy toàn thân cô.
Loạng choạng lùi về phía sau, cả người cô không có trọng lực mà chợt ngã xuống. Cô khó chịu! Rất khó chịu...
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra với cô thế này? Đây chỉ là một giấc mộng dài, hay chính là mọi chuyện ở hiện tại?
Thiên Kỳ ca nói hai người sống bên nước ngoài từ nhỏ, không có gia đình, một người thân thích cũng không, nhưng sao lại có người sống ở nơi đây gọi tên cô một cách thân mật như vậy? Hay tất cả chỉ là một trò đùa hoặc hiểu lầm tai quái nào đó?
Nhìn cô yên lặng không nói, một mình đắm chìm trong khổ sở, Dương Thế Minh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng mà thủ thỉ. Từng cử chỉ của cô đều được thu hết vào trong đôi mắt nâu đỏ của anh, cô khó chịu bao nhiêu anh càng đau đớn bấy nhiêu.
Tiểu Thiên, nếu em không chứng minh được tại sao em lại biết tên của nó, vậy chỉ có thể nói, em chính là Tiểu Thiên của anh!
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, áp đôi môi lạnh buốt của mình vào đôi môi đang không ngừng run rẩy của cô,lấy một tay giữ chặt gáy cô không cho cô chống cự.
Thiên Thiên chấn động trước nụ hôn bất ngờ rơi xuống của anh, mọi dây thần kinh như đình chỉ hoạt động của cơ thể. Có một thứ gì đó mằn mặt nhưng cũng ngọt ngào làm ướt đôi môi cô. Có phải anh đang khóc?
Không! Anh khóc hay không cùng cô có liên hệ sao? Anh và cô chỉ là hai người dưng đi ngang qua đời nhau mà thôi, hà cớ gì cô phải bận tâm đến anh?
Hơn nữa, cô hiện tại còn đang có vị hôn phu.
Vị hôn phu...
Ba từ này nghe sao thật khó chịu. Cô thấy rất trống vắng, như thiếu thiếu cái gì đó mà không bao giờ cô có thể cảm nhận được ở Thiên Kỳ.
Vị hôn phu của cô... Là Triệu Thiên Kỳ!
Ngay cả với Thiên Kỳ ca, hai người cũng chưa bao giờ cùng nhau hôn môi mà quá lắm cũng chỉ là nắm tay nhau. Nhưng bây giờ...
Thiên Thiên giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng lại càng bị anh ghì chặt lấy. Anh điên cuồng cắn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, không có sự nhẹ nhàng mà lại mang theo sự trừng phạt. Anh muốn trừng phạt cô, trừng phạt vì cô nhẫn tâm bỏ rơi anh!
Nụ hôn của anh kéo dài không biết chán, mặc kệ cô đánh đấm như thế nào, anh vẫn không tha cho món mĩ vị xinh đẹp ấy. Anh sợ... Sợ nếu như buông cô ra ngay lúc này, cô sẽ giống như một người vô hình mà biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh... Ba năm, thời gian như vậy là quá đủ rồi! Anh không muốn một mình mình gặm nhấm nỗi cô đơn nữa!
Đến khi cô nghẹt thở, anh mới luyến tiếc buông ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mịn bị hôn đến sưng đỏ.
Tại sao anh lại làm như vậy?
Đôi mắt cô chớp động như cánh bướm, giọng nói nghẹn ngào như đứa bé vừa mới khóc thật thương tâm.
Dương Thế Minh vừa mấp máy môi, chưa kịp trả lời liền bị một cú giáng đấm thẳng vào mặt.
Thiên Thiên khẽ a lên một tiếng, trong lòng thấp thỏm không yên nhìn về hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau kia.
Triệu Thiên Kỳ hướng tới anh với ánh mắt căm phẫn, trong lòng lại mang theo một nỗi sợ hãi không tên. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng đã đến, hai người, rốt cuộc cũng đã gặp lại nhau...
Cô, có phải sẽ sớm rời xa anh? Không được! Anh nhất định sẽ không từ bỏ cô!
Dương tổng, cảm phiền anh hãy giữ lấy cho mình một chút lòng tự trọng. Giữa nơi đông người qua lại như vậy, sao anh có thể trắng trợn cưỡng hôn vị hôn thê của tôi?
Vị hôn thê? Là ai? Là cô sao? Là Tiểu Thiên của anh? Sao lại có thể như thế?
Anh đang nói cái gì?
Thiên nhi là vợ sắp cưới của tôi!
Trong đầu óc Dương Thế Minh nhất thời trở nên trống rỗng, xung quanh anh chỉ vang lên giọng nói đều đều của Thiên Kỳ. Thế nào lại có thể là vị hôn thê? Vậy còn anh? Cô là vợ anh mà!
Tiểu Thiên,hãy nói cho anh biết, đây không phải là sự thật!
Anh đau lòng nhìn cô, ánh mắt như lời cầu khẩn của một kẻ hèn mọn. Hôn thê? Nó là lưỡi dao lam sắc bén cắt đứt từng mạch máu của anh!
Tôi...
Thiên Thiên bối rối tránh đi tầm mắt của anh. Khẽ cắn môi, cô không đành lòng làm tổn thương anh, nhưng... Chẳng phải đó là sự thật sao?
Đúng vậy! Cho nên,từ nay anh đừng hiểu lầm tôi như vậy nữa!
Cô dứt khoát không nhìn anh, đôi mắt cuoj xuống như một đứa bé mắc sai lầm. Cô ngắm nhìn con chó đang vẫy đuôi với cô, có cảm giác gì đó rất quen thuộc len lỏi vào trong tim.
Như vậy, Dương Tổng, anh đã nghe rõ rồi chứ? Từ nay, mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi!
Thiên Kỳ kéo lấy tay Thiên Thiên vội vàng bước như đang trốn tránh. Anh không thể để cô tiếo xúc quá gần với anh ta. Nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra ánh sáng!
Kỳ, anh ta là ai vậy?
Thiên Thiên vừa đi theo Thiên Kỳ vừa tò mò hỏi. Hai người có quen biết với nhau sao? Tại sao mọi chuyện lại diễn biến quá đỗi phức tạp như vậy?
Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi, em không cần phải quá để tâm đến!
Giọng anh ngày một nhỏ dần rồi tắt hẳn, để lại một mình Dương Thế Minh vẫn lặng lẽ chìm trong đau đớn. Anh quỳ gục xuống đất, cảm nhận những hạt mưa lạnh giá thẫm ướt cả khuôn mặt.
Cô, lẽ nào đã thật sự quên đi anh?
/80
|