Thiên Thiên bước từng bước chậm chạp đi trên hè phố, ánh nắng nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt kiều diễm.
Cô thật sự không thể nào ngờ Dương Thế Minh chính là boss của mình. Vậy không phải là chính cô sẽ mỗi ngày đều phải đối mặt với anh hay sao?
Anh là người cưỡng hôn cô, cũng chính anh coi cô là người phụ nữ của anh. Anh coi cô là người thay thế, anh bỏ mặc cảm xúc của cô mà tự hành xử theo ý mình!
Không được! Có lẽ cô nên xin nghỉ việc sẽ tốt hơn. Cô không muốn chính mình phải đối mặt với những rắc rối!
Thiên Thiên tự nhủ với mình, cô không nên ở quá gần anh, không nên để bất kì ai hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và boss.
Nghĩ gì mà trầm tư vậy? Sao không đi tiếp?
Dương Thế Minh phả hơi nóng vào cần cổ Thiên Thiên, tham lam hưởng thụ mùi hương thơm mát dịu nhẹ từ mái tóc óng mượt của cô. Mùi thơm thuần khiết này, có lẽ chỉ cô mới có, chỉ cô mới có thể mang đến cho anh sự quyến luyến đầy ngọt ngào đó.
Thiên Thiên giật mình xoay người, lại nhìn thấy người mình đang nghĩ đến phóng đại ngay trước mặt. Cô hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau mấy bước chân.
Boss, anh...
Tôi làm sao?
Sao anh lại ở đây?
Tôi đi dạo
Dương Thế Minh nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nhìn cô, ánh mắt lưu luyến không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn.
Kể từ khi cô bước ra khỏi công ty, anh cũng không tiếp tục phỏng vấn nhân viên mà vội vàng chạy theo cô. Anh muốn lúc nào cũng có thể ở cạnh cô, được cảm nhận hơi ấm mà cô mang lại.
Khẽ khàng đếm từng bước chân cô, anh vẫn luôn đi theo phía sau giữ vững khoảng cách. Anh không muốn cô phải bối rối khi đối mặt với anh ngay lúc này. Nhưng nhìn cô thẫn thờ đứng yên một chỗ như vậy, đáy lòng anh không nhịn được lại nổi lên một trận sóng lớn. Anh muốn đến bên cô, muốn được nghe giọng nói ngọt ngào mà anh vẫn hằng đêm nhung nhớ. Anh muốn bên cô có anh đứng cạnh.
Boss, tôi muốn nói với anh chuyện này
Được, vậy chúng ta đến ngồi chỗ quán cà phê kia nói chuyện!
Dương Thế Minh vui vẻ chỉ tay về phía tiệm cà phê ở đối diện, không để cô trả lời, anh đã một mạch kéo tay cô đến đó. Bàn tay anh to lớn, ấm nóng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, đan xen vào giữa năm ngón tay xinh đẹp.
Thiên Thiên sững sờ để mặc anh lôi kéo, xong lại cúi đầu xuống nhìn đến bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh. Anh nắm thật chặt, thật chặt, như một đứa trẻ sợ chính đồ của mình sẽ bị cướp đi mất.
Cô làm sao thế này? Cô đang nghĩ về boss? Cô nghĩ về người mà cô chỉ vừa mới quen biết, thậm chí cô còn chưa hiểu rõ về anh ta. Anh ta rốt cuộc là người tốt hay người xấu?
Dương Thế Minh chọn một chiếc bàn giáp với ô cửa kính của tiệm để có thể dễ dàng nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Anh biết cô thích tự do, cô ghét sự ràng buộc, vì chính anh đã từng ràng buộc cô khiến cô đau khổ. Anh muốn cô có thể thoải mái trong không gian chật hẹp này.
Tiểu... Thư kí Thiên, cô muốn nói gì với tôi?
Dương Thế Minh vội vàng thu lại lời nói vừa ra đến cửa miệng, gương mặt băng lãnh chứa đầy sự gượng gạo.
Anh gọi cho mình một tách cà phê không đường, gọi luôn giúp cho cô một ly cà phê sữa.
Thiên Thiên ngồi đối diện anh, nhưng đôi mắt trong veo lại nhìn qua ô cửa kính:
Boss, xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ việc!
Tại sao?
Dương Thế Minh khẽ nhíu mày nhìn cô, trong lòng cố đè nén cảm xúc hụt hẫng để nó không trào ra bên ngoài.
Tại sao?
Anh không thích cảm giác này. Anh có cảm tưởng mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Anh tìm được cô chính là tìm được hạnh phúc. Tại trái tim anh, chỉ có cô là ánh sáng vĩnh hằng, còn mọi điều xung quanh chỉ là một màu đen trong bóng tối dày đặc. Cô khiến anh chìm trong u mê nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc anh trong sự cô độc? Anh không cho phép!
Tôi...tôi cảm thấy mình không phù hợp với công việc này
Em nói dối!
Dương Thế Minh vạch trần sự giả dối của cô, trong ánh mắt chứa đầy sự kiên định.
Là cô yêu thích công việc này, tại sao chính mình có thể nói ra một từ không phù hợp? Nếu không yêu thích nó, vậy tại sao cô lại từ bỏ công việc của một luật sư dễ dàng như vậy? Là cô muốn trốn tránh anh!
Giám đốc Dương, những gì tôi nói đều là thật. Tôi không muốn bỏ trống bằng cấp mà chính mình đã nỗ lực để đạt được!
Bất cứ công việc gì mà em muốn, tôi đều có thể cho em. Chỉ cần em không rời khỏi công ty Thiên Dương là được!
Thiên Thiên nhìn Dương Thế Minh trầm mặc, chính cô cũng không thể hiểu nổi là tại sao. Cô rất muốn quan tâm anh, rất muốn đồng ý với lời đề nghị của anh. Anh đang nhìn cô chờ đợi câu trả lời, trong đôi mắt nâu đỏ của anh hiện tại chỉ có một mình cô...
Tại sao cứ phải là tôi? Anh có thể tìm kiếm một nhân viên khác. Tiền lương cao như vậy, chắc chắn sẽ không ai ngu ngốc mà bỏ phí đâu!
Vậy sao em lại bỏ nó? Chính em nói là công việc rất tốt, nhưng tại sao lại không làm? Cái gì cũng có cái giá của nó. Tiền lương cao, nhưng đổi lại cũng phải có trình độ xuất sắc
Dương Thế Minh nhấp một chút cà phê. Mùi thơm lan toả khắp mọi nơi nhưng cũng không thể làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng anh ngay lúc này.
Nếu như cô cứ một mực từ chối như vậy, anh biết phải làm sao? Anh không muốn mất đi cô một lần nữa, anh muốn cô mãi mãi ở cạnh anh.
Anh không phải một người đàn ông biết cái cảm giác yêu điên cuồng là như thế nào, nhưng anh đủ hiểu sự đơn độc nó đáng sợ ra sao, vì chính anh cũng đã từng trải qua, đã từng rơi lệ khi mất đi cô. Đáng sợ lắm... Nó như một cơn ác mộng vĩnh hằng phá nát tâm hồn anh...
Tôi...tôi không có chút kinh nghiệm nào của một thư kí hết. Như vậy đâu thể gọi là xuất sắc?
Công việc này rất đơn giản. Chỉ cần từ từ thích ứng là có thể. Tôi tin em sẽ làm được!
Nhưng...tại sao cứ phải là tôi?
Thiên Thiên cúi thấp đầu nhìn tách cà phê đã sắp nguội, nặng nề thở ra một hơi. Nếu là vì muốn giữ lại người tài giỏi, vậy thì có biết bao người? Có người còn có trình độ tốt hơn cô, vậy tại sao không giữ? Tại sao anh cứ một mực không muốn cô đi?
Vì em giống với cô ấy!
Dương Thế Minh nhẹ nhàng chậm rãi nói từng từ, đôi mắt nâu đỏ khẽ nhìn phản ứng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Vậy thì càng không được!
Em tại sao lại tàn ác như vậy? Em gặp người bị nạn mà không cứu? Thật không có đạo lí làm người!
...
Thiên a~~ thế nào là không có đạo lí làm người? Cái gì gặp nạn mà không cứu? Anh ta có sao? Có sao?
Haiz, thôi được rồi, là có chút! Nhưng mà anh ta coi cô là kẻ thế thân!
Giám đốc Dương, tôi có vị hôn phu rồi!
Dương Thế Minh khẽ khựng lại trong vài giây. Đúng vậy, cô có vị hôn phu rồi! Anh ta rất yêu cô, rất yêu! Anh ta chờ đợi cô mấy chục năm trời, trong khi thời gian anh mất cô cũng chỉ là ba năm. So với anh ta, nỗi đau của anh có lẽ cũng chẳng là gì, nhưng với anh, ba năm trôi qua lại tưởng như chết đi sống lại ngàn vạn lần. Ba năm đó toàn khổ đau, không có chút dịu ngọt. Ba năm, anh như bước qua mười tám tầng địa ngục, trải qua mọi khổ ải gian truân trên đời. Nhưng hiện tại, cô đã trở về! Là cô đem đến cho ánh ánh sáng. Là cô kéo anh thoát khỏi vực sâu. Là cô giúp anh len lỏi thêm một tia hy vọng...
Vị hôn phu? Vậy thì có làm sao? Cô đã là của anh, mãi mãi cũng chỉ là của anh. Người phụ nữ của anh, anh không có khái niệm chia sẻ cho bất kì một ai! Để đạt được điều mình mong muốn, nhất định cũng sẽ mất đi một thứ gì đó có giá trị tương đương. Tiểu Thiên của anh là vô giá, vậy cũng phải đổi lấy một vật vô giá
Nhưng vì cô, anh chấp nhận mất đi tất cả!
Thư kí Thiên, tôi nghĩ có vị hôn phu hay không không quan trọng. Cái tôi đang nhắc đến là công việc!
Thiên Thiên xoa nhẹ cái trán. Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn lại là luẩn quẩn hoàn luẩn quẩn sao?
Giám đốc Dương, anh đã nói không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến công việc. Bây giờ lại nói điều đó không quan trọng?
Có sao? Hình như tôi nhớ không lầm là không có!
...
Đùa sao? Mới vừa rồi phỏng vấn cô, chính anh đã nói như vậy, bây giờ lại một mực phủ nhận? Anh ta là đa nhân cách sao?
Sao cũng được, tôi vẫn muốn xin nghỉ việc. Tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất như điều lệ trong hợp đồng!
Tôi không cho phép!
Dương Thế Minh cố gắng kìm nén sự tức giận đang làm anh khó chịu. Cô chỉ vì tên Triệu Thiên Kỳ đó mà nhẫn tâm bỏ rơi anh?
Thiên Thiên cũng mệt mỏi không kém. Cô thẳng thắn đối diện với khuôn mặt lạnh băng của anh, một bộ dạng không sợ chết mà đáp lời:
Tôi không muốn là người thế thân!
Tôi có nói em làm thế thân sao? Công việc là công việc, chuyện riêng tư đừng nhắc đến trong công việc. Em giống với cô ấy, không có nghĩa là tôi sẽ thích em! Em đừng có mơ mộng hão huyền nữa, trèo cao sẽ ngã đau!
...
Còn chuyện hôm trước, xin lỗi, là tôi không đúng! Tôi chỉ là vô tình nhận nhầm người thôi. Tôi đã suy nghĩ lại rồi, em chỉ là có nét tương đồng mà thôi. Cô ấy xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em. Cô ấy cũng không có tính tình cổ quái giống em!
...
Đâu cần hạ thấp bản thân cô như vậy? Cô tự biết giới hạn của mình đạt đến trình độ nào mà! Có điều, cô có tính tình cổ quái sao? Không có! Hoàn toàn một chút cũng không có!
Còn một việc nữa, em vì muốn quyến rũ tôi mà hôn lên áo tôi, em cũng phải bồi thường. Tôi không cần em dùng thân báo đáp, nhưng tôi cần em dùng thân để trả nợ cho tôi!
...
Có khác nhau sao?
Giám đốc Dương, tôi không bán thân!
Cô trợn mắt nhìn anh, răng nghiến lại trèo trẹo như muốn phát hoả.
Em đang nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Đầu óc thật sự không có một chút ít trong sáng. Tôi cần em làm việc cho tôi, chứ không cần cái bộ ngực như sân bay của em báo đáp!
Cô thật sự không thể nào ngờ Dương Thế Minh chính là boss của mình. Vậy không phải là chính cô sẽ mỗi ngày đều phải đối mặt với anh hay sao?
Anh là người cưỡng hôn cô, cũng chính anh coi cô là người phụ nữ của anh. Anh coi cô là người thay thế, anh bỏ mặc cảm xúc của cô mà tự hành xử theo ý mình!
Không được! Có lẽ cô nên xin nghỉ việc sẽ tốt hơn. Cô không muốn chính mình phải đối mặt với những rắc rối!
Thiên Thiên tự nhủ với mình, cô không nên ở quá gần anh, không nên để bất kì ai hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và boss.
Nghĩ gì mà trầm tư vậy? Sao không đi tiếp?
Dương Thế Minh phả hơi nóng vào cần cổ Thiên Thiên, tham lam hưởng thụ mùi hương thơm mát dịu nhẹ từ mái tóc óng mượt của cô. Mùi thơm thuần khiết này, có lẽ chỉ cô mới có, chỉ cô mới có thể mang đến cho anh sự quyến luyến đầy ngọt ngào đó.
Thiên Thiên giật mình xoay người, lại nhìn thấy người mình đang nghĩ đến phóng đại ngay trước mặt. Cô hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau mấy bước chân.
Boss, anh...
Tôi làm sao?
Sao anh lại ở đây?
Tôi đi dạo
Dương Thế Minh nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nhìn cô, ánh mắt lưu luyến không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn.
Kể từ khi cô bước ra khỏi công ty, anh cũng không tiếp tục phỏng vấn nhân viên mà vội vàng chạy theo cô. Anh muốn lúc nào cũng có thể ở cạnh cô, được cảm nhận hơi ấm mà cô mang lại.
Khẽ khàng đếm từng bước chân cô, anh vẫn luôn đi theo phía sau giữ vững khoảng cách. Anh không muốn cô phải bối rối khi đối mặt với anh ngay lúc này. Nhưng nhìn cô thẫn thờ đứng yên một chỗ như vậy, đáy lòng anh không nhịn được lại nổi lên một trận sóng lớn. Anh muốn đến bên cô, muốn được nghe giọng nói ngọt ngào mà anh vẫn hằng đêm nhung nhớ. Anh muốn bên cô có anh đứng cạnh.
Boss, tôi muốn nói với anh chuyện này
Được, vậy chúng ta đến ngồi chỗ quán cà phê kia nói chuyện!
Dương Thế Minh vui vẻ chỉ tay về phía tiệm cà phê ở đối diện, không để cô trả lời, anh đã một mạch kéo tay cô đến đó. Bàn tay anh to lớn, ấm nóng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, đan xen vào giữa năm ngón tay xinh đẹp.
Thiên Thiên sững sờ để mặc anh lôi kéo, xong lại cúi đầu xuống nhìn đến bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh. Anh nắm thật chặt, thật chặt, như một đứa trẻ sợ chính đồ của mình sẽ bị cướp đi mất.
Cô làm sao thế này? Cô đang nghĩ về boss? Cô nghĩ về người mà cô chỉ vừa mới quen biết, thậm chí cô còn chưa hiểu rõ về anh ta. Anh ta rốt cuộc là người tốt hay người xấu?
Dương Thế Minh chọn một chiếc bàn giáp với ô cửa kính của tiệm để có thể dễ dàng nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Anh biết cô thích tự do, cô ghét sự ràng buộc, vì chính anh đã từng ràng buộc cô khiến cô đau khổ. Anh muốn cô có thể thoải mái trong không gian chật hẹp này.
Tiểu... Thư kí Thiên, cô muốn nói gì với tôi?
Dương Thế Minh vội vàng thu lại lời nói vừa ra đến cửa miệng, gương mặt băng lãnh chứa đầy sự gượng gạo.
Anh gọi cho mình một tách cà phê không đường, gọi luôn giúp cho cô một ly cà phê sữa.
Thiên Thiên ngồi đối diện anh, nhưng đôi mắt trong veo lại nhìn qua ô cửa kính:
Boss, xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ việc!
Tại sao?
Dương Thế Minh khẽ nhíu mày nhìn cô, trong lòng cố đè nén cảm xúc hụt hẫng để nó không trào ra bên ngoài.
Tại sao?
Anh không thích cảm giác này. Anh có cảm tưởng mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Anh tìm được cô chính là tìm được hạnh phúc. Tại trái tim anh, chỉ có cô là ánh sáng vĩnh hằng, còn mọi điều xung quanh chỉ là một màu đen trong bóng tối dày đặc. Cô khiến anh chìm trong u mê nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc anh trong sự cô độc? Anh không cho phép!
Tôi...tôi cảm thấy mình không phù hợp với công việc này
Em nói dối!
Dương Thế Minh vạch trần sự giả dối của cô, trong ánh mắt chứa đầy sự kiên định.
Là cô yêu thích công việc này, tại sao chính mình có thể nói ra một từ không phù hợp? Nếu không yêu thích nó, vậy tại sao cô lại từ bỏ công việc của một luật sư dễ dàng như vậy? Là cô muốn trốn tránh anh!
Giám đốc Dương, những gì tôi nói đều là thật. Tôi không muốn bỏ trống bằng cấp mà chính mình đã nỗ lực để đạt được!
Bất cứ công việc gì mà em muốn, tôi đều có thể cho em. Chỉ cần em không rời khỏi công ty Thiên Dương là được!
Thiên Thiên nhìn Dương Thế Minh trầm mặc, chính cô cũng không thể hiểu nổi là tại sao. Cô rất muốn quan tâm anh, rất muốn đồng ý với lời đề nghị của anh. Anh đang nhìn cô chờ đợi câu trả lời, trong đôi mắt nâu đỏ của anh hiện tại chỉ có một mình cô...
Tại sao cứ phải là tôi? Anh có thể tìm kiếm một nhân viên khác. Tiền lương cao như vậy, chắc chắn sẽ không ai ngu ngốc mà bỏ phí đâu!
Vậy sao em lại bỏ nó? Chính em nói là công việc rất tốt, nhưng tại sao lại không làm? Cái gì cũng có cái giá của nó. Tiền lương cao, nhưng đổi lại cũng phải có trình độ xuất sắc
Dương Thế Minh nhấp một chút cà phê. Mùi thơm lan toả khắp mọi nơi nhưng cũng không thể làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng anh ngay lúc này.
Nếu như cô cứ một mực từ chối như vậy, anh biết phải làm sao? Anh không muốn mất đi cô một lần nữa, anh muốn cô mãi mãi ở cạnh anh.
Anh không phải một người đàn ông biết cái cảm giác yêu điên cuồng là như thế nào, nhưng anh đủ hiểu sự đơn độc nó đáng sợ ra sao, vì chính anh cũng đã từng trải qua, đã từng rơi lệ khi mất đi cô. Đáng sợ lắm... Nó như một cơn ác mộng vĩnh hằng phá nát tâm hồn anh...
Tôi...tôi không có chút kinh nghiệm nào của một thư kí hết. Như vậy đâu thể gọi là xuất sắc?
Công việc này rất đơn giản. Chỉ cần từ từ thích ứng là có thể. Tôi tin em sẽ làm được!
Nhưng...tại sao cứ phải là tôi?
Thiên Thiên cúi thấp đầu nhìn tách cà phê đã sắp nguội, nặng nề thở ra một hơi. Nếu là vì muốn giữ lại người tài giỏi, vậy thì có biết bao người? Có người còn có trình độ tốt hơn cô, vậy tại sao không giữ? Tại sao anh cứ một mực không muốn cô đi?
Vì em giống với cô ấy!
Dương Thế Minh nhẹ nhàng chậm rãi nói từng từ, đôi mắt nâu đỏ khẽ nhìn phản ứng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Vậy thì càng không được!
Em tại sao lại tàn ác như vậy? Em gặp người bị nạn mà không cứu? Thật không có đạo lí làm người!
...
Thiên a~~ thế nào là không có đạo lí làm người? Cái gì gặp nạn mà không cứu? Anh ta có sao? Có sao?
Haiz, thôi được rồi, là có chút! Nhưng mà anh ta coi cô là kẻ thế thân!
Giám đốc Dương, tôi có vị hôn phu rồi!
Dương Thế Minh khẽ khựng lại trong vài giây. Đúng vậy, cô có vị hôn phu rồi! Anh ta rất yêu cô, rất yêu! Anh ta chờ đợi cô mấy chục năm trời, trong khi thời gian anh mất cô cũng chỉ là ba năm. So với anh ta, nỗi đau của anh có lẽ cũng chẳng là gì, nhưng với anh, ba năm trôi qua lại tưởng như chết đi sống lại ngàn vạn lần. Ba năm đó toàn khổ đau, không có chút dịu ngọt. Ba năm, anh như bước qua mười tám tầng địa ngục, trải qua mọi khổ ải gian truân trên đời. Nhưng hiện tại, cô đã trở về! Là cô đem đến cho ánh ánh sáng. Là cô kéo anh thoát khỏi vực sâu. Là cô giúp anh len lỏi thêm một tia hy vọng...
Vị hôn phu? Vậy thì có làm sao? Cô đã là của anh, mãi mãi cũng chỉ là của anh. Người phụ nữ của anh, anh không có khái niệm chia sẻ cho bất kì một ai! Để đạt được điều mình mong muốn, nhất định cũng sẽ mất đi một thứ gì đó có giá trị tương đương. Tiểu Thiên của anh là vô giá, vậy cũng phải đổi lấy một vật vô giá
Nhưng vì cô, anh chấp nhận mất đi tất cả!
Thư kí Thiên, tôi nghĩ có vị hôn phu hay không không quan trọng. Cái tôi đang nhắc đến là công việc!
Thiên Thiên xoa nhẹ cái trán. Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn lại là luẩn quẩn hoàn luẩn quẩn sao?
Giám đốc Dương, anh đã nói không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến công việc. Bây giờ lại nói điều đó không quan trọng?
Có sao? Hình như tôi nhớ không lầm là không có!
...
Đùa sao? Mới vừa rồi phỏng vấn cô, chính anh đã nói như vậy, bây giờ lại một mực phủ nhận? Anh ta là đa nhân cách sao?
Sao cũng được, tôi vẫn muốn xin nghỉ việc. Tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất như điều lệ trong hợp đồng!
Tôi không cho phép!
Dương Thế Minh cố gắng kìm nén sự tức giận đang làm anh khó chịu. Cô chỉ vì tên Triệu Thiên Kỳ đó mà nhẫn tâm bỏ rơi anh?
Thiên Thiên cũng mệt mỏi không kém. Cô thẳng thắn đối diện với khuôn mặt lạnh băng của anh, một bộ dạng không sợ chết mà đáp lời:
Tôi không muốn là người thế thân!
Tôi có nói em làm thế thân sao? Công việc là công việc, chuyện riêng tư đừng nhắc đến trong công việc. Em giống với cô ấy, không có nghĩa là tôi sẽ thích em! Em đừng có mơ mộng hão huyền nữa, trèo cao sẽ ngã đau!
...
Còn chuyện hôm trước, xin lỗi, là tôi không đúng! Tôi chỉ là vô tình nhận nhầm người thôi. Tôi đã suy nghĩ lại rồi, em chỉ là có nét tương đồng mà thôi. Cô ấy xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em. Cô ấy cũng không có tính tình cổ quái giống em!
...
Đâu cần hạ thấp bản thân cô như vậy? Cô tự biết giới hạn của mình đạt đến trình độ nào mà! Có điều, cô có tính tình cổ quái sao? Không có! Hoàn toàn một chút cũng không có!
Còn một việc nữa, em vì muốn quyến rũ tôi mà hôn lên áo tôi, em cũng phải bồi thường. Tôi không cần em dùng thân báo đáp, nhưng tôi cần em dùng thân để trả nợ cho tôi!
...
Có khác nhau sao?
Giám đốc Dương, tôi không bán thân!
Cô trợn mắt nhìn anh, răng nghiến lại trèo trẹo như muốn phát hoả.
Em đang nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Đầu óc thật sự không có một chút ít trong sáng. Tôi cần em làm việc cho tôi, chứ không cần cái bộ ngực như sân bay của em báo đáp!
/80
|