Ngồi trong quán
kem nhỏ đơn giản, anh vẫn không thể tin được… lời cầu hôn của anh lại chỉ đáng
giá bằng vài cây kem rẻ tiền ở đây.
“Sao thế? Anh không ăn à?”
“Ờ.” Với sự xúc phạm to lớn đó cũng đủ để anh nhịn ăn mấy ngày rồi.
“Không ngon hả?”
“Không phải.”
“Không ăn được lạnh à?”
“Ăn được.”
“Thế sao không ăn?”
“Không thích!”
“Thế tôi ăn hộ anh nha.”
Hàn Thiên liếc xuống ly kem phục vụ vừa mới bưng ra cho Diệp Băng… quả thật vô cùng gọn ghẽ. Vậy mà anh cứ hiểu nhầm cô quan tâm đến anh lắm chứ, ai ngờ toàn là do cái bào tử kêu gọi.
“Ừ.”
“Cảm ơn.” Diệp Băng sau khi ngẩn đầu lên mỉm cười cũng miệt mài “giải quyết” nốt chỗ kem còn lại.
Hàn Thiên vẫn có chút không hiểu. Thực sự cái đầu của anh không thể thích ứng nổi. Cô ăn nhiều vậy mà không tăng cân nào à? Không lẽ cô là quái vật chắc?
“Oái!!!”
“Sao thế? Anh không ăn à?”
“Ờ.” Với sự xúc phạm to lớn đó cũng đủ để anh nhịn ăn mấy ngày rồi.
“Không ngon hả?”
“Không phải.”
“Không ăn được lạnh à?”
“Ăn được.”
“Thế sao không ăn?”
“Không thích!”
“Thế tôi ăn hộ anh nha.”
Hàn Thiên liếc xuống ly kem phục vụ vừa mới bưng ra cho Diệp Băng… quả thật vô cùng gọn ghẽ. Vậy mà anh cứ hiểu nhầm cô quan tâm đến anh lắm chứ, ai ngờ toàn là do cái bào tử kêu gọi.
“Ừ.”
“Cảm ơn.” Diệp Băng sau khi ngẩn đầu lên mỉm cười cũng miệt mài “giải quyết” nốt chỗ kem còn lại.
Hàn Thiên vẫn có chút không hiểu. Thực sự cái đầu của anh không thể thích ứng nổi. Cô ăn nhiều vậy mà không tăng cân nào à? Không lẽ cô là quái vật chắc?
“Oái!!!”
/5
|