Nhất Minh nghe Storm nói về loại vũ khí mới này, trong lòng cảm thấy thích thú vô cùng.
Anh nhìn Storm nói với giọng hào hứng.
- Cho tôi mượn xem.
Storm không hề do dự đưa Đoạt Mệnh cho Nhất Minh.
Nhất Minh vui vẻ nhận lấy Đoạt Mệnh từ trên tay Storm, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Đoạt Mệnh.
Nhưng nhìn mãi cũng không thấy lưỡi dao sắt bén nằm ở đâu, anh không biết loại vũ khí này dùng ra sao.
Nhất Minh vươn tay gãi gãi đầu, vẻ mặt có phần lúng túng nhìn Storm.
- Cô Storm, Đoạt Mệnh dùng như thế nào?
Giọng nói của Nhất Minh mang theo sự e ngại, lúc trước anh còn mạnh miệng nói rằng Storm chẳng hay ho gì.
Bây giờ lại phải hỏi cô.
Storm nhìn Nhất Mình, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, cô vui vẻ giải thích.
- Đoạt Mệnh dùng rất đơn giản, chỉ cần ấn vài cái nút này là được.
Nhất Minh nghe vậy lập tức cầm Đoạt Mệnh nhắm về hướng cái cây phía trước, ngón trỏ cẩn thận ấn vào nút nhỏ Storm vừa chỉ anh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh sáng màu đỏ phát ra từ Đoạt Mệnh.
Ngay lập tức trên thân cây cổ thụ lớn, xuất hiện một cái lỗ thủng hình tròn, xuyên thấu ra phía sau.
Sắc mặt của mọi người hiện rõ sự hoảng sợ, cặp mắt mở thật to, miệng há thành chữ O.
Trong lòng mọi người lúc này đều có cùng một suy nghĩ.
Thật đáng sợ!
Quá nguy hiểm!
Trong lúc mọi người còn đang ngây người nhìn Đoạt Mệnh, giọng nói trầm khàn của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Vũ khí này là lây-dơ (Laser), nó dùng khuếch đại ánh sáng bằng phát xạ.
Những thợ trang suất thường dùng nó, để cắt tiả những viên kim cương cứng như thép.
Nghe Lôi Lạc Thần nói mọi người mới hiểu, quả thật là một loại vũ khí tốt.
Chỉ ấn vào một cái nút, không cần dùng sức đã có thể làm thủng một thân cây cổ thụ ngàn năm.
Sắc mặt của Kỳ Sơn hết trắng rồi chuyển sang xanh, anh đã gặp qua đủ loại vũ khí khác nhau, thế nhưng chưa có loại vũ khí nào, nhỏ gọn nhưng lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.
Kỳ Sơn phải công nhận, nói về Vũ khí không ai có thể sánh bằng bang Bạch Hổ.
Sau sự việc lần này, Storm có sự cảnh giác đối với Thẩm Thanh.
Lúc trước cô biết Thẩm Thanh cố tình khiêu kích cô, nhưng cô chỉ nghĩ đó là sự ghen tuông vớ vẫn của phụ nữ.
Cho đến ngày hôm nay, ánh mắt của Thẩm Thanh nói cho cô biết, sự đố kỵ cùng với thù hằn đối với cô, đã vượt xa sự ghen tuông bình thường.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy Storm ngây người suy nghĩ gì đó, anh nhẹ giọng gọi cô.
- An Nhi, chúng ta đi tiếp.
Nghe anh nói vậy, Storm bước theo sau anh tiến sâu vào trong khu rừng.
Đứng ngoài phạm vi của bọn cướp khoản tầm một mét, Lôi Lạc Thần ra lệnh cho thuộc hạ chia ra để chuẩn bị hành động.
Trước khi đi, Lôi Lạc Thần nghiêm túc cảnh báo.
- Các người hãy hành sự cẩn trọng, hòn đảo này nổi tiếng có nhiều rắn độc nhất ở Đông Nam Á.
Nếu ai bị rắn cắn trúng, phải uống thuốc giải độc ngay lập tức.
Lôi Lạc Thần nói xong đưa cho mỗi người một viên thuốc màu trắng, do Đường Tam phát minh ra.
Lôi Lạc Thần nhìn họ nói tiếp.
- Mặc dù viên thuốc này không trị được tận gốc, nhưng có thể tạm thời khống chế chất độc, không để nó di chuyển vào ngũ tạng lục phủ.
Đợi đến khi trở về Thành Phố S, sẽ điều trị đường hoàng.
Mọi người tuân lệnh, nhận lấy viên thuốc màu trắng cất trong túi áo.
Lôi Lạc Thần bắt đầu phân phối mệnh lệnh.
- Chúng ta sẽ chia ra thành hai đội, Nhất Minh, Thẩm Thanh và ba người một đội.
Kỳ Sơn, Storm và hai người theo tôi.
Nhất Minh đội của cậu theo kế hoạch, đối phó với những kẻ canh gác bên ngoài căn nhà hoang.
Chúng tôi sẽ lẽn vào bên trong, để cứu con tin.
Thẩm Thanh nghe Lôi Lạc Thần chia đội trong lòng bất phục, nhưng không thể làm gì hơn, vì mệnh lệnh của Thiếu Tá không phục tùng không được.
Mọi người cung kính gật đầu nhận lệnh.
- Dạ Thiếu Tá!
Lôi Lạc Thần quan sát bọn cướp, ở bên ngoài có năm người, trên tay họ cầm súng AK47, trên người mặc áo chóng đạn.
Anh xoay mặt nhìn mọi người căn dặn.
- Chú tâm vào đầu tay và chân của bọn họ.
Nghe Lôi Lạc Thần nói họ lập tức hiểu, thân là quân nhân nên biết rõ vì sao Thiếu Tá nói vậy.
Vì họ mặc trên người áo chống đạn.
Sau khi chuẩn bị hẳn hoi, họ chia ra thành hai đội.
Trước khi cùng Nhất Minh đi, Thẩm Thanh liếc nhìn Storm một cái, ánh mắt của Thẩm Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống Storm.
Thẩm Thanh nghiếng răng, bàn tay đang cầm khẩu súng trường tấn công bất giác siết chặt lại.
Thẩm Thanh xoay người bước theo Nhất Minh, trong lòng mong sao.
Storm sẽ bỏ mạng trong lần nhiệm vụ này.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn, Storm và hai tên thuộc hạ ẩn mình sau những bụi cây um tùm, âm thầm quan sát tình hình.
Nhìn thấy người của Nhất Minh hành động, dụ bọn cướp sang một bên.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn, Storm và hai tên thuộc hạ lập lẽn vào trong.
Vừa bước vào bên trong căn nhà hoang, bước chân của Storm chợt khựng lại, mùi khẳn khiến cô nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy ba người đàn ông, bị bọn cướp dùng băng keo buộc hai tay và hai chân, ngồi dưới mặt đất ở trong gốc.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen dính đầy cát bụi, chính là bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, còn hai người ngồi bên cạnh với quần áo rách nát và trên người đầy vết thương là cấp dưới của ông ta.
Lôi Lạc Thần nhanh chống quét mắt một vòng, trong căn nhà hoang này ngòai bàn ghế cũ kỹ ra, còn lại là mấy cái xác chết của nhân viên cảnh đội nằm dưới mặt đất cách họ không xa.
Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thần, ánh mắt sợ sệt của ông chợt hiện lên tia hy vọng.
Ông nhìn Lôi Lạc Thần rồi nhìn về phía bên phải.
Ý nói cho anh biết, bọn cướp đang ở bên kia.
Lôi Lạc Thần nhìn ông bằng ánh mắt trấn an, gật đầu một cái.
Anh xoay lại nhìn Storm, Kỳ Sơn và hai thuộc hạ, ra khẩu hình phân phối mệnh lệnh.
Bốn người nhìn anh gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
Ngay lập tức năm người chia ra hành động.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ, chịu trách nhiệm đối phó với bọn cướp.
Còn phần Storm thì đi cứu bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông.
"Pằng.....pằng....pằng...."
Đột nhiên tiếng súng chói tai vang lên, một trận mưa đạn diễn ra trong căn nhà hoang chặt hẹp.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ xoay người tránh đạn, họ ẩn mình sau những bàn ghế cũ kỹ bám đầy bụi bặm.
Lôi Lạc Thần nhanh chóng dò thám bọn cướp, anh nhìn Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ.
- Bọn họ có năm người.
Tên đeo khẩu trang chính là người cầm đầu.
Nghe Lôi Lạc Thần nói, mục tiêu của bốn người chính là tên cầm đầu.
Có câu " đánh rắn phải đánh dập đầu" cho nên họ phải đối phó với người cầm đầu của bọn họ.
Bọn cướp không ngừng nã đạn về phía của bọn họ.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên quân nhân thật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để phản kích, tiếng súng vừa dừng lại họ lập tức bắn trả.
"Pằng......pằng....pằng....."
Lúc này trên bốn bức tường gỗ nhìn y như tổ ông, có rắt nhiều lỗ nhỏ do đạn để lại khiến tia sáng bên ngoài vô tình rọi vào.
Storm nhìn thấy hai bên đấu súng, cô nhanh chóng chạy đến dùng Đoạt Mệnh cắt đi băng keo đang buột chân của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông.
Cô dìu ông đứng lên từ dưới mặt đất,
vì chân bị buột quá lâu nên khi đứng lên bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không thể đứng vững, ông ngã người vào Storm.
Cũng may cô đã chuẩn bị tâm lý, dùng hết sức dìu ông chạy ra khỏi căn nhà hoang nguy hiểm.
Đạn không có mắt, chỉ e là sẽ khiến bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao bị thương.
Anh nhìn Storm nói với giọng hào hứng.
- Cho tôi mượn xem.
Storm không hề do dự đưa Đoạt Mệnh cho Nhất Minh.
Nhất Minh vui vẻ nhận lấy Đoạt Mệnh từ trên tay Storm, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Đoạt Mệnh.
Nhưng nhìn mãi cũng không thấy lưỡi dao sắt bén nằm ở đâu, anh không biết loại vũ khí này dùng ra sao.
Nhất Minh vươn tay gãi gãi đầu, vẻ mặt có phần lúng túng nhìn Storm.
- Cô Storm, Đoạt Mệnh dùng như thế nào?
Giọng nói của Nhất Minh mang theo sự e ngại, lúc trước anh còn mạnh miệng nói rằng Storm chẳng hay ho gì.
Bây giờ lại phải hỏi cô.
Storm nhìn Nhất Mình, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, cô vui vẻ giải thích.
- Đoạt Mệnh dùng rất đơn giản, chỉ cần ấn vài cái nút này là được.
Nhất Minh nghe vậy lập tức cầm Đoạt Mệnh nhắm về hướng cái cây phía trước, ngón trỏ cẩn thận ấn vào nút nhỏ Storm vừa chỉ anh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh sáng màu đỏ phát ra từ Đoạt Mệnh.
Ngay lập tức trên thân cây cổ thụ lớn, xuất hiện một cái lỗ thủng hình tròn, xuyên thấu ra phía sau.
Sắc mặt của mọi người hiện rõ sự hoảng sợ, cặp mắt mở thật to, miệng há thành chữ O.
Trong lòng mọi người lúc này đều có cùng một suy nghĩ.
Thật đáng sợ!
Quá nguy hiểm!
Trong lúc mọi người còn đang ngây người nhìn Đoạt Mệnh, giọng nói trầm khàn của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Vũ khí này là lây-dơ (Laser), nó dùng khuếch đại ánh sáng bằng phát xạ.
Những thợ trang suất thường dùng nó, để cắt tiả những viên kim cương cứng như thép.
Nghe Lôi Lạc Thần nói mọi người mới hiểu, quả thật là một loại vũ khí tốt.
Chỉ ấn vào một cái nút, không cần dùng sức đã có thể làm thủng một thân cây cổ thụ ngàn năm.
Sắc mặt của Kỳ Sơn hết trắng rồi chuyển sang xanh, anh đã gặp qua đủ loại vũ khí khác nhau, thế nhưng chưa có loại vũ khí nào, nhỏ gọn nhưng lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.
Kỳ Sơn phải công nhận, nói về Vũ khí không ai có thể sánh bằng bang Bạch Hổ.
Sau sự việc lần này, Storm có sự cảnh giác đối với Thẩm Thanh.
Lúc trước cô biết Thẩm Thanh cố tình khiêu kích cô, nhưng cô chỉ nghĩ đó là sự ghen tuông vớ vẫn của phụ nữ.
Cho đến ngày hôm nay, ánh mắt của Thẩm Thanh nói cho cô biết, sự đố kỵ cùng với thù hằn đối với cô, đã vượt xa sự ghen tuông bình thường.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy Storm ngây người suy nghĩ gì đó, anh nhẹ giọng gọi cô.
- An Nhi, chúng ta đi tiếp.
Nghe anh nói vậy, Storm bước theo sau anh tiến sâu vào trong khu rừng.
Đứng ngoài phạm vi của bọn cướp khoản tầm một mét, Lôi Lạc Thần ra lệnh cho thuộc hạ chia ra để chuẩn bị hành động.
Trước khi đi, Lôi Lạc Thần nghiêm túc cảnh báo.
- Các người hãy hành sự cẩn trọng, hòn đảo này nổi tiếng có nhiều rắn độc nhất ở Đông Nam Á.
Nếu ai bị rắn cắn trúng, phải uống thuốc giải độc ngay lập tức.
Lôi Lạc Thần nói xong đưa cho mỗi người một viên thuốc màu trắng, do Đường Tam phát minh ra.
Lôi Lạc Thần nhìn họ nói tiếp.
- Mặc dù viên thuốc này không trị được tận gốc, nhưng có thể tạm thời khống chế chất độc, không để nó di chuyển vào ngũ tạng lục phủ.
Đợi đến khi trở về Thành Phố S, sẽ điều trị đường hoàng.
Mọi người tuân lệnh, nhận lấy viên thuốc màu trắng cất trong túi áo.
Lôi Lạc Thần bắt đầu phân phối mệnh lệnh.
- Chúng ta sẽ chia ra thành hai đội, Nhất Minh, Thẩm Thanh và ba người một đội.
Kỳ Sơn, Storm và hai người theo tôi.
Nhất Minh đội của cậu theo kế hoạch, đối phó với những kẻ canh gác bên ngoài căn nhà hoang.
Chúng tôi sẽ lẽn vào bên trong, để cứu con tin.
Thẩm Thanh nghe Lôi Lạc Thần chia đội trong lòng bất phục, nhưng không thể làm gì hơn, vì mệnh lệnh của Thiếu Tá không phục tùng không được.
Mọi người cung kính gật đầu nhận lệnh.
- Dạ Thiếu Tá!
Lôi Lạc Thần quan sát bọn cướp, ở bên ngoài có năm người, trên tay họ cầm súng AK47, trên người mặc áo chóng đạn.
Anh xoay mặt nhìn mọi người căn dặn.
- Chú tâm vào đầu tay và chân của bọn họ.
Nghe Lôi Lạc Thần nói họ lập tức hiểu, thân là quân nhân nên biết rõ vì sao Thiếu Tá nói vậy.
Vì họ mặc trên người áo chống đạn.
Sau khi chuẩn bị hẳn hoi, họ chia ra thành hai đội.
Trước khi cùng Nhất Minh đi, Thẩm Thanh liếc nhìn Storm một cái, ánh mắt của Thẩm Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống Storm.
Thẩm Thanh nghiếng răng, bàn tay đang cầm khẩu súng trường tấn công bất giác siết chặt lại.
Thẩm Thanh xoay người bước theo Nhất Minh, trong lòng mong sao.
Storm sẽ bỏ mạng trong lần nhiệm vụ này.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn, Storm và hai tên thuộc hạ ẩn mình sau những bụi cây um tùm, âm thầm quan sát tình hình.
Nhìn thấy người của Nhất Minh hành động, dụ bọn cướp sang một bên.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn, Storm và hai tên thuộc hạ lập lẽn vào trong.
Vừa bước vào bên trong căn nhà hoang, bước chân của Storm chợt khựng lại, mùi khẳn khiến cô nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy ba người đàn ông, bị bọn cướp dùng băng keo buộc hai tay và hai chân, ngồi dưới mặt đất ở trong gốc.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen dính đầy cát bụi, chính là bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, còn hai người ngồi bên cạnh với quần áo rách nát và trên người đầy vết thương là cấp dưới của ông ta.
Lôi Lạc Thần nhanh chống quét mắt một vòng, trong căn nhà hoang này ngòai bàn ghế cũ kỹ ra, còn lại là mấy cái xác chết của nhân viên cảnh đội nằm dưới mặt đất cách họ không xa.
Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thần, ánh mắt sợ sệt của ông chợt hiện lên tia hy vọng.
Ông nhìn Lôi Lạc Thần rồi nhìn về phía bên phải.
Ý nói cho anh biết, bọn cướp đang ở bên kia.
Lôi Lạc Thần nhìn ông bằng ánh mắt trấn an, gật đầu một cái.
Anh xoay lại nhìn Storm, Kỳ Sơn và hai thuộc hạ, ra khẩu hình phân phối mệnh lệnh.
Bốn người nhìn anh gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
Ngay lập tức năm người chia ra hành động.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ, chịu trách nhiệm đối phó với bọn cướp.
Còn phần Storm thì đi cứu bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông.
"Pằng.....pằng....pằng...."
Đột nhiên tiếng súng chói tai vang lên, một trận mưa đạn diễn ra trong căn nhà hoang chặt hẹp.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ xoay người tránh đạn, họ ẩn mình sau những bàn ghế cũ kỹ bám đầy bụi bặm.
Lôi Lạc Thần nhanh chóng dò thám bọn cướp, anh nhìn Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ.
- Bọn họ có năm người.
Tên đeo khẩu trang chính là người cầm đầu.
Nghe Lôi Lạc Thần nói, mục tiêu của bốn người chính là tên cầm đầu.
Có câu " đánh rắn phải đánh dập đầu" cho nên họ phải đối phó với người cầm đầu của bọn họ.
Bọn cướp không ngừng nã đạn về phía của bọn họ.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên quân nhân thật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để phản kích, tiếng súng vừa dừng lại họ lập tức bắn trả.
"Pằng......pằng....pằng....."
Lúc này trên bốn bức tường gỗ nhìn y như tổ ông, có rắt nhiều lỗ nhỏ do đạn để lại khiến tia sáng bên ngoài vô tình rọi vào.
Storm nhìn thấy hai bên đấu súng, cô nhanh chóng chạy đến dùng Đoạt Mệnh cắt đi băng keo đang buột chân của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông.
Cô dìu ông đứng lên từ dưới mặt đất,
vì chân bị buột quá lâu nên khi đứng lên bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không thể đứng vững, ông ngã người vào Storm.
Cũng may cô đã chuẩn bị tâm lý, dùng hết sức dìu ông chạy ra khỏi căn nhà hoang nguy hiểm.
Đạn không có mắt, chỉ e là sẽ khiến bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao bị thương.
/107
|