Thẩm Thanh dùng sức rút tay về, ánh mắt thù hận nhìn thẳng vào mặt Storm, không hề có ý định tránh né.
- Mục đích gì?
Thẩm Thanh lập lại ba từ này, cặp mắt trợn lên cất lên tiếng cười nham hiểm.
- Ha....ha.....ha....
Mạnh An Nhi!
Tôi sẽ trả lại những gì gia đình cô đã ban cho chúng tôi.
Storm kinh ngạc với lời nói của Thẩm Thanh.
Chúng tôi!
Vì sao Thẩm Thanh lại dùng hai từ này, hai từ chúng tôi thốt ra từ miệng Thẩm Thanh là đang ám chỉ đến ai?
Suy nghĩ mãi cũng không ra, Storm mặc kệ ý đồ của Thẩm Thanh là gì, cô sẽ không để Thẩm Thanh đắc ý.
- Cô không nói cũng chẳng sao, tôi sẽ có cách tìm ra nguyên nhân.
Tôi nói cho cô biết, cô hãy thôi cái trò gian xảo của mình đi, tôi sẽ không để cô làm hại đến anh Lạc Thần.
Lời nói của Storm mang theo sự uy hiếp rõ rệt, cô sẽ không tha cho những ai muốn làm hại đến anh.
Ánh mắt của Storm khi nói ra những lời này thật đáng sợ.
Đối với người khác chắc sẽ hoảng hốt trong lòng, nhưng đối với Thẩm Thanh một người không sợ chết thì chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Thanh nhìn Storm cười thách thức.
- Vậy cô hãy từ từ mà tìm hiểu!
Đừng để quá lâu, chỉ e là khi cô biết thì đã quá muộn.
Storm ngỡ ngàng với lời nói của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh nói vậy là có ý gì?
Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Thẩm Thanh lập tức bước tới cầm lấy tay Storm.
Thẩm Thanh nghiếng răng dùng sức bóp chặt cổ tay Storm.
- Tôi sẽ để Thiếu Tá nhìn rõ bộ mặt dối trá của cô.
Trong lòng Thẩm Thanh luôn cho rằng Storm giống y như mẹ của mình, chỉ biết giở trò quyến rũ đàn ông, hết Lôi Lạc Thần rồi đến La Thành.
Storm không hiểu Thẩm Thanh đang nói gì, cô chỉ biết rằng lúc này cổ tay của cô rất đau.
Vào thời điểm cánh cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Thanh bất ngờ buông tay Storm ra, thân thể mảnh mai đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Lôi Lạc Thần đứng bất động trước cửa phòng tắm, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Storm lẫn Thẩm Thanh ở trong phòng anh.
Lôi Lạc Thần quả thật quá xuất sắc thân hình cao lớn vạm vỡ, trên người chỉ mặc mỗi cái quần tây che lại nửa thân dưới của mình.
Phần ngực trần xăn chắc cùng với cái bụng sáu múi, khiến Thẩm Thanh nhìn anh không chớp mắt.
Không biết từ lúc nào người đàn ông này đã chiếm lấy toàn bộ trái tim của cô.
Mặc dù Thẩm Thanh bị thu hút bởi sự hấp dẫn tỏa ra từ trên người anh, thế nhưng cô vẫn không quên mục đích của mình.
Thẩm Thanh nhìn Storm bằng ánh mắt ngập nước, giọng nói uẩy khuất vang lên.
- Tại sao cô lại đánh tôi?
Sắc mặt của Lôi Lạc Thần tối sầm lại, anh nhíu mày thần sắc lộ rõ sự phẫn nộ nhìn Storm.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng Thẩm Thanh cảm thấy đắc ý vô cùng.
Dù sao cô và anh đã làm việc cùng nhau sáu năm, anh lo lắng cho cô cũng là chuyện đương nhiên.
Storm bối rối khi bất gặp ánh mắt chứa đựng nộ khí của anh, cô cúi đầu đem cánh tay giấu ở phía sau.
Thẩm Thanh nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Storm trong lòng vui vẻ.
Bây giờ cô mới biết chữ sợ viết ra làm sao?
Thẩm Thanh nhìn Lôi Lạc Thần bằng ánh mắt vô tội, chờ đợi anh lấy lại công đạo cho mình.
Lôi Lạc Thần bước nhanh đến trước mặt Storm, bàn tay rộng lớn đưa về phía sau, cầm lấy cánh tay bị thương của Storm kéo ra phía trước.
Lôi Lạc Thần nhìn vào cổ tay bầm tím của Storm, nói với giọng đầy trách móc nhưng lại mang theo tia đau lòng.
- Sao lại để tay mình bị thương?
Thẩm Thanh không thể nào tin được những gì mình vừa mới nghe, anh tức giận không phải vì cô bị Storm bắt nạt
mà vì cổ tay của Storm.
Bàn tay của Lôi Lạc Thần thật nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bầm tím trên cổ tay cô, cất giọng trầm trầm.
- Có đau không?
Storm nhìn anh lắc đầu, Thẩm Thanh không chịu nỗi cảnh ngọt ngào âu yếm của hai người, cô tức giận lên tiếng.
- Thiếu Tá, là cô ta khiến tôi........
Lời Thẩm Thanh còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thần cắt ngang.
- Từ nay về sau, cắm cô bước chân vào phòng của tôi.
Lôi Lạc Thần nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cổ tay bầm tím của Storm.
Thẩm Thanh cố dằn xuống sự phẫn nộ trong lòng, cô lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trước khi đi Thẩm Thanh xoay lại nhìn hai người, bàn tay đang đặt bên hông bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm, nỗi hận của ngày hôm nay cô sẽ không bao giờ quên.
- Storm, tôi sẽ hủy diệt những gì cô xem trọng nhất.
Nếu cô không có được anh, thì Storm cũng đừng hồng ở bên cạnh anh.
Nhìn thấy Thẩm Thanh rời đi, anh kéo Storm đến bên cạnh cái giường lớn.
- Em ngồi ở đây chờ anh.
Lôi Lạc Thần vừa nói xong thân hình cao lớn đã đi vào trong phòng tắm.
Vài phút sau anh bước ra, trên người đã mặc vào cái áo sơ mi màu trắng, tay cầm hộp cứu thương.
Anh đi đến bên cạnh giường, tay thản nhiên kéo cái ghế bằng gỗ ngồi xuống đối diện với cô.
Lôi Lạc Thần mở hộp y tế ra, cầm lấy tuýp thuốc mở, cẩn thận bôi lên vết thương trên tay cô.
Anh đau lòng nói.
- Đừng để người khác bắt nạt mình.
Sự lo lắng của anh khiến lòng cô ấm áp, kỳ thật chỉ với riêng cô anh mới dịu dàng như vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Sở Sở bước chân vào quân trường Hùng Tâm, với vai trò chuyên gia tâm lý.
Mặc dù mẹ là một luật sư tài năng nhưng cô lại không thích theo ngành luật, ngược lại rất hứng thú về tâm lý tội phạm.
Trong phòng học lúc này đã ngồi đông đủ học sinh, nói cho chính xác là quân nhân.
Trần Sở Sở sở hữu gương mặt tròn dễ thương cùng với cặp mặt tròn xoe, đôi môi mỏng khêu gợi càng tôn lên sự hấp dẫn trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô mặc trên người cái ao sơ mi trắng mỏng bó sát vào cặp ngực căn tròn, để lộ áo lót màu đen quyến rũ, phối hợp cùng với váy đen ngắn trên đùi nhìn gợi cảm vô cùng.
Cô được Trung Tá La Thành đưa vào phòng học.
Nhìn thấy La Thành, mười mấy quân nhân đang ngồi trên ghế trong phòng lập tức đứng lên hành lễ.
- Trung Tá!
La Thành vẫy tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, anh và Trần Sở Sở đứng nghiêm trang trước mặt họ.
Trung Tá La Thành nhìn họ bất đầu giới thiệu.
- Ở trước mặt các người là chuyên gia tâm lý tội phạm. mới vừa từ Paris đến Thành Phố S.
Sau này cô Trần sẽ phụ trách dạy các người và giúp chúng ta phân tích tâm lý và hành vi của bọn tội phạm.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở còn nhỏ tuổi, lại xinh đẹp trong lòng hiện lên ý nghĩ trêu đùa cô.
Anh khiều Kỳ Sơn một cái nói nhỏ.
- Kỳ Sơn, cô ấy nhìn sexy quá.
Nhất Minh vừa nói vừa bày ra vẻ mặt ham muốn khiến Kỳ Sơn bật cười.
Tên khỉ này là một người tốt, nhưng lúc nào cũng bày trò khiến người khác hiểu làm mình là quỷ râu xanh.
Sau khi La Thành giới thiệu xong anh rời đi để lại Trần Sở Sở với học viên của mình.
Cô đứng trước một đám quan nhân với vẻ mặt không đường hoàng, theo thống quen cô quan sát từng người một đang ngồi phía dưới.
Trần Sở Sở cầm lên một quyển sách nói về hành vi tội phạm, cô lật trang đầu.
- Ở trước mặt các người là quyển sách, Criminal behaviours tạm dịch là phân tích hành vị của tội phạm.
Các người hãy lật đến trang năm.
Sau khi Trần Sở Sở nói, một số quân nhân nghe theo lời cô lật sách ra xem, Nhất Minh và hai người bạn cùng phòng đột nhiên cười lớn.
- Cô Trần, với tội phạm thì cần gì phải phân tích hành vi của bọn họ.
Sau chúng ta không dùng cách học được ở trong trường cảnh đội, thẩm vấn bọn họ cho xong.
Nhất Minh bày ra vẻ mặt khinh thường nói, cô gái này trẻ tuổi hơn anh, biết gì về tội phạm mà bày đặc đứng ở đây ra uy dạy các anh.
Sau khi Nhất Minh nói xong, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào theo.
- Cần gì phân tích!
Thật lãng phí thời gian.
Trần Sở Sở là một người cứng đầu không dễ gì khuất phục trước sự khó khăn, học trò càng khó dạy càng tạo cho cô sự hứng thú để chinh phục bọn họ.
- Mục đích gì?
Thẩm Thanh lập lại ba từ này, cặp mắt trợn lên cất lên tiếng cười nham hiểm.
- Ha....ha.....ha....
Mạnh An Nhi!
Tôi sẽ trả lại những gì gia đình cô đã ban cho chúng tôi.
Storm kinh ngạc với lời nói của Thẩm Thanh.
Chúng tôi!
Vì sao Thẩm Thanh lại dùng hai từ này, hai từ chúng tôi thốt ra từ miệng Thẩm Thanh là đang ám chỉ đến ai?
Suy nghĩ mãi cũng không ra, Storm mặc kệ ý đồ của Thẩm Thanh là gì, cô sẽ không để Thẩm Thanh đắc ý.
- Cô không nói cũng chẳng sao, tôi sẽ có cách tìm ra nguyên nhân.
Tôi nói cho cô biết, cô hãy thôi cái trò gian xảo của mình đi, tôi sẽ không để cô làm hại đến anh Lạc Thần.
Lời nói của Storm mang theo sự uy hiếp rõ rệt, cô sẽ không tha cho những ai muốn làm hại đến anh.
Ánh mắt của Storm khi nói ra những lời này thật đáng sợ.
Đối với người khác chắc sẽ hoảng hốt trong lòng, nhưng đối với Thẩm Thanh một người không sợ chết thì chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Thanh nhìn Storm cười thách thức.
- Vậy cô hãy từ từ mà tìm hiểu!
Đừng để quá lâu, chỉ e là khi cô biết thì đã quá muộn.
Storm ngỡ ngàng với lời nói của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh nói vậy là có ý gì?
Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Thẩm Thanh lập tức bước tới cầm lấy tay Storm.
Thẩm Thanh nghiếng răng dùng sức bóp chặt cổ tay Storm.
- Tôi sẽ để Thiếu Tá nhìn rõ bộ mặt dối trá của cô.
Trong lòng Thẩm Thanh luôn cho rằng Storm giống y như mẹ của mình, chỉ biết giở trò quyến rũ đàn ông, hết Lôi Lạc Thần rồi đến La Thành.
Storm không hiểu Thẩm Thanh đang nói gì, cô chỉ biết rằng lúc này cổ tay của cô rất đau.
Vào thời điểm cánh cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Thanh bất ngờ buông tay Storm ra, thân thể mảnh mai đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Lôi Lạc Thần đứng bất động trước cửa phòng tắm, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Storm lẫn Thẩm Thanh ở trong phòng anh.
Lôi Lạc Thần quả thật quá xuất sắc thân hình cao lớn vạm vỡ, trên người chỉ mặc mỗi cái quần tây che lại nửa thân dưới của mình.
Phần ngực trần xăn chắc cùng với cái bụng sáu múi, khiến Thẩm Thanh nhìn anh không chớp mắt.
Không biết từ lúc nào người đàn ông này đã chiếm lấy toàn bộ trái tim của cô.
Mặc dù Thẩm Thanh bị thu hút bởi sự hấp dẫn tỏa ra từ trên người anh, thế nhưng cô vẫn không quên mục đích của mình.
Thẩm Thanh nhìn Storm bằng ánh mắt ngập nước, giọng nói uẩy khuất vang lên.
- Tại sao cô lại đánh tôi?
Sắc mặt của Lôi Lạc Thần tối sầm lại, anh nhíu mày thần sắc lộ rõ sự phẫn nộ nhìn Storm.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng Thẩm Thanh cảm thấy đắc ý vô cùng.
Dù sao cô và anh đã làm việc cùng nhau sáu năm, anh lo lắng cho cô cũng là chuyện đương nhiên.
Storm bối rối khi bất gặp ánh mắt chứa đựng nộ khí của anh, cô cúi đầu đem cánh tay giấu ở phía sau.
Thẩm Thanh nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Storm trong lòng vui vẻ.
Bây giờ cô mới biết chữ sợ viết ra làm sao?
Thẩm Thanh nhìn Lôi Lạc Thần bằng ánh mắt vô tội, chờ đợi anh lấy lại công đạo cho mình.
Lôi Lạc Thần bước nhanh đến trước mặt Storm, bàn tay rộng lớn đưa về phía sau, cầm lấy cánh tay bị thương của Storm kéo ra phía trước.
Lôi Lạc Thần nhìn vào cổ tay bầm tím của Storm, nói với giọng đầy trách móc nhưng lại mang theo tia đau lòng.
- Sao lại để tay mình bị thương?
Thẩm Thanh không thể nào tin được những gì mình vừa mới nghe, anh tức giận không phải vì cô bị Storm bắt nạt
mà vì cổ tay của Storm.
Bàn tay của Lôi Lạc Thần thật nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bầm tím trên cổ tay cô, cất giọng trầm trầm.
- Có đau không?
Storm nhìn anh lắc đầu, Thẩm Thanh không chịu nỗi cảnh ngọt ngào âu yếm của hai người, cô tức giận lên tiếng.
- Thiếu Tá, là cô ta khiến tôi........
Lời Thẩm Thanh còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thần cắt ngang.
- Từ nay về sau, cắm cô bước chân vào phòng của tôi.
Lôi Lạc Thần nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cổ tay bầm tím của Storm.
Thẩm Thanh cố dằn xuống sự phẫn nộ trong lòng, cô lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trước khi đi Thẩm Thanh xoay lại nhìn hai người, bàn tay đang đặt bên hông bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm, nỗi hận của ngày hôm nay cô sẽ không bao giờ quên.
- Storm, tôi sẽ hủy diệt những gì cô xem trọng nhất.
Nếu cô không có được anh, thì Storm cũng đừng hồng ở bên cạnh anh.
Nhìn thấy Thẩm Thanh rời đi, anh kéo Storm đến bên cạnh cái giường lớn.
- Em ngồi ở đây chờ anh.
Lôi Lạc Thần vừa nói xong thân hình cao lớn đã đi vào trong phòng tắm.
Vài phút sau anh bước ra, trên người đã mặc vào cái áo sơ mi màu trắng, tay cầm hộp cứu thương.
Anh đi đến bên cạnh giường, tay thản nhiên kéo cái ghế bằng gỗ ngồi xuống đối diện với cô.
Lôi Lạc Thần mở hộp y tế ra, cầm lấy tuýp thuốc mở, cẩn thận bôi lên vết thương trên tay cô.
Anh đau lòng nói.
- Đừng để người khác bắt nạt mình.
Sự lo lắng của anh khiến lòng cô ấm áp, kỳ thật chỉ với riêng cô anh mới dịu dàng như vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Sở Sở bước chân vào quân trường Hùng Tâm, với vai trò chuyên gia tâm lý.
Mặc dù mẹ là một luật sư tài năng nhưng cô lại không thích theo ngành luật, ngược lại rất hứng thú về tâm lý tội phạm.
Trong phòng học lúc này đã ngồi đông đủ học sinh, nói cho chính xác là quân nhân.
Trần Sở Sở sở hữu gương mặt tròn dễ thương cùng với cặp mặt tròn xoe, đôi môi mỏng khêu gợi càng tôn lên sự hấp dẫn trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô mặc trên người cái ao sơ mi trắng mỏng bó sát vào cặp ngực căn tròn, để lộ áo lót màu đen quyến rũ, phối hợp cùng với váy đen ngắn trên đùi nhìn gợi cảm vô cùng.
Cô được Trung Tá La Thành đưa vào phòng học.
Nhìn thấy La Thành, mười mấy quân nhân đang ngồi trên ghế trong phòng lập tức đứng lên hành lễ.
- Trung Tá!
La Thành vẫy tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, anh và Trần Sở Sở đứng nghiêm trang trước mặt họ.
Trung Tá La Thành nhìn họ bất đầu giới thiệu.
- Ở trước mặt các người là chuyên gia tâm lý tội phạm. mới vừa từ Paris đến Thành Phố S.
Sau này cô Trần sẽ phụ trách dạy các người và giúp chúng ta phân tích tâm lý và hành vi của bọn tội phạm.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở còn nhỏ tuổi, lại xinh đẹp trong lòng hiện lên ý nghĩ trêu đùa cô.
Anh khiều Kỳ Sơn một cái nói nhỏ.
- Kỳ Sơn, cô ấy nhìn sexy quá.
Nhất Minh vừa nói vừa bày ra vẻ mặt ham muốn khiến Kỳ Sơn bật cười.
Tên khỉ này là một người tốt, nhưng lúc nào cũng bày trò khiến người khác hiểu làm mình là quỷ râu xanh.
Sau khi La Thành giới thiệu xong anh rời đi để lại Trần Sở Sở với học viên của mình.
Cô đứng trước một đám quan nhân với vẻ mặt không đường hoàng, theo thống quen cô quan sát từng người một đang ngồi phía dưới.
Trần Sở Sở cầm lên một quyển sách nói về hành vi tội phạm, cô lật trang đầu.
- Ở trước mặt các người là quyển sách, Criminal behaviours tạm dịch là phân tích hành vị của tội phạm.
Các người hãy lật đến trang năm.
Sau khi Trần Sở Sở nói, một số quân nhân nghe theo lời cô lật sách ra xem, Nhất Minh và hai người bạn cùng phòng đột nhiên cười lớn.
- Cô Trần, với tội phạm thì cần gì phải phân tích hành vi của bọn họ.
Sau chúng ta không dùng cách học được ở trong trường cảnh đội, thẩm vấn bọn họ cho xong.
Nhất Minh bày ra vẻ mặt khinh thường nói, cô gái này trẻ tuổi hơn anh, biết gì về tội phạm mà bày đặc đứng ở đây ra uy dạy các anh.
Sau khi Nhất Minh nói xong, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào theo.
- Cần gì phân tích!
Thật lãng phí thời gian.
Trần Sở Sở là một người cứng đầu không dễ gì khuất phục trước sự khó khăn, học trò càng khó dạy càng tạo cho cô sự hứng thú để chinh phục bọn họ.
/107
|