Lôi Lạc Thần dừng bước bên cạnh Storm, nhìn thấy cô châm chú vào những quân nhân đang luyện bắn, trong lòng thầm nghĩ cô có hứng thú với những khẩu súng trên tay bọn họ.
Đối với một chuyên gia vũ khí thì những khẩu súng tối tân do bang Bạch Hổ sản xuất, nhất định sẽ khơi dậy sự hiếu kỳ trong lòng cô, chỉ có đều anh quên rằng bang Bạch Hổ chính là của ba cô.
Đám quân nhân nhìn thấy Lôi Lạc Thần và Storm, lập tức đứng nghiêm chỉnh làm động tác chào cấp trên.
Lôi Lạc Thần nhìn họ gật đầu một cái,
Nhất Minh thấy vậy bước tới tự giới thiệu mình.
"Chào cô, tôi là Nhất Minh thật vui được làm việc cùng cô."
Anh vừa nói vừa vươn tay ra trước mặt để bắt tay Storm.
Storm không nhìn anh, ánh mắt sắc bén nhìn vào Thẩm Thanh lúc này đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lôi Lạc Thần.
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên tình cảnh của bốn năm trước, kí ức đau lòng đó chợt ùa về, khiến trái tim cô không thoải mái.
Tâm tình bất ổn nên Storm không có tâm trạng để chào hỏi bất kì ai.
Bàn tay Nhất Minh đặt trên không trung một hồi lâu không thấy Storm đáp trả, anh không ngờ Storm không có ý định bắt tay anh.
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Storm thản nhiên xoay người rời đi.
Lôi Lạc Thần không nói gì, anh hiểu rõ tính khí của An Nhi, chỉ cần cô không muốn dù người đứng trước mặt có là Đại Tướng cô cũng không bận tâm.
Nhất Minh bị quê, lúc đầu khi nhìn thấy Storm anh còn nghĩ cô chính là Mạnh Tiểu thư, một cô gái dịu dàng lịch sự dù anh không có gì đặc biệt cũng nhớ rõ tên anh, nhưng thật không ngờ cô gái này lại hống hách như vậy.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Nhất Minh liền lên tiếng đề nghị.
"Cô Storm, theo quy cũ của nơi này, người mới gia nhập phải cùng chúng tôi đấu súng.
Cô là chuyên gia vũ khí, mấy trò đấu súng này chắc không thể làm khó được cô."
Nhất Minh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Storm.
Nhìn thân hình cô mảnh mai như vậy, chắc cũng chẳng có năng lực gì.
Đám quân nhân phía sau nghe Nhất Minh nói vậy liền vui vẻ ùa theo.
"Đúng... đúng..."
Thật tốt, để họ xem chuyên gia vũ khí có gì to tát lại lên mặt với bọn họ.
Dù chức vị có cao đến đâu cũng không nên xem thường người khác.
Lôi Lạc Thần định lên tiếng phản đối, nhưng thật không ngờ Storm lại lên tiếng trước.
"Được, nhưng người thua cuộc phải làm gì?"
Nhất Minh không ngờ cô lại đồng ý, anh còn chưa suy nghĩ ra người thua cuộc phải chịu trừng phạt gì.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Nhất Minh Storm nói tiếp.
"Kẻ thua cuộc phải chạy mười vòng sân vận động."
Mọi người điều sững sờ, một vòng sân vận động là nửa cây số, mười vòng vậy chẳng phải là năm cây số sao.
Đối với một quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt như bọn họ đã thấy khó, vậy mà cô là nữ nhân chân yếu tay mềm lại dám đưa ra thách thức này.
Tuy trong lòng mọi người đều kinh ngạc, nhưng sự hiếu kỳ muốn xem Storm thua cuộc sẽ ra sao càng cao hơn.
Nhất Minh nhướng mày nhìn Storm hỏi lại.
"Cô có chắc không?"
Tuy so với Thiếu Tá kĩ thuật bắn súng của anh không bằng, nhưng ở trong quân đội anh là một trong những tay bắn tỉa xuất sắc.
Storm không hề do dự, cô cất bước về phía nơi tập luyện.
Thẩm Thanh nhìn thấy Storm trong lòng chợt nhớ đến Mạnh An Nhi, hai người giống nhau y như đúc chỉ có đều thần thái kiêu ngạo của Storm vượt trọi Mạnh An Nhi ngày xưa.
Storm vừa bước tới đám quân nhân liền tản ra hai bên, nhường đường cho Thiếu Tá và cô.
Storm nhìn thấy ánh mắt quỷ quyệt của đám quân nhân nhìn mình, cô biết họ định giở trò muốn trêu đùa cô.
Cô liếc mắt nhìn Lôi Lạc Thần, nhìn thấy anh vẫn nghiêm trang đứng đó không có ý định lên tiếng giúp cô, trong lòng cảm thấy buồn buồn.
Kỳ thật anh có giúp cô hay không, không quan trọng nhưng ít ra cũng nói cho cô biết anh đang quan tâm đến cô, đằng này anh không có phản ứng gì trước cảnh thuộc hạ của anh bất nạt cô.
Nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của anh, Storm càng muốn chứng minh năng lực của mình.
Thật ra Lôi Lạc Thần không thích những trò trêu đùa người mới, nhưng anh muốn xem thời gian bốn năm nay, An Nhi đã phải trải qua những gì mới có thể ngồi vững ở vị trí một trong những chuyên gia vũ khí hàng đầu thế giới.
Storm nhìn Nhất Minh rồi nhìn sang đám quân nhân trước mặt, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người Thẩm Thanh.
"Các người định đấu như thế nào?"
Thẩm Thanh kinh ngạc với lời nói của Storm, chẳng lẽ cô định thi đấu với tất cả bọn họ.
Nhất Minh muốn dùng cơ hội này cho cô một bài học cho chừa cái tội phách lối, nhưng suy nghĩ cho kĩ năm chọi một sẽ không công bằng đối với cô, anh định lên tiếng nhưng Kỳ Sơn đã lên tiếng trước.
"Cô chỉ cần đấu súng với một mình Nhất Minh, chúng tôi sẽ không tham gia."
Storm nhìn Kỳ Sơn, trong lòng thầm nghĩ.
Ít ra bên cạnh Lôi Lạc Thần cũng có người quang minh chính đại, sắc mặt lạnh lùng của Storm chợt trở nên ôn hoà hơn.
" Không cần, đừng mất thời gian các người hãy lên một lượt."
Càng nghe Storm nói Nhất Minh càng tức, đúng thật không biết lượng sức mình.
Anh sẽ không nương tay.
"Chúng tôi đang diễn tập, vậy như thế này đi.
Cô sẽ đóng vai trò cảnh sát, còn chúng tôi là cướp.
Thẩm Thanh là con tin bị chúng tôi bắt giữ, một mình cô phải hạ gục bốn tên cướp để giải cứu con tin.
Cô thấy như thế nào, có chơi nổi không?"
Tuần nào Thiếu Tá cũng bắt bọn anh diễn tập nhằm vào mực đích để ứng phó với trường hợp ngoài ý muốn.
Storm nhìn Kỳ Sơn thẳng thừng đáp.
"Được, quyết định như vậy đi."
Nhất Minh nhíu mày cô gái này quá ngạo mạn, để anh xem sắc mặt thảm bại của cô sẽ như thế nào.
Trước khi thi đấu Storm nhìn một vòng nói.
"Nhưng tôi có điều kiện!"
Điều kiện?
Mọi người nhìn nhau trong lòng không biết cô có điều kiện gì.
Lúc này Lôi Lạc Thần đứng nghiêm trang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.
"Cô có điều kiện gì?"
Storm không nhìn anh ánh mắt sắc bén nhìn vài nơi cắt giữ vũ khí.
"Tôi không biết thường thì các anh dùng súng gì để luyện tập, nhưng tôi muốn tự mình chọn súng."
Lôi Lạc Thần nhìn theo ánh mắt của cô, vũ khí trong kho anh đều biết cả.
"Được, cô muốn dùng súng gì thì tuỳ cô."
Lôi Lạc Thần vừa nói dứt câu đột nhiên Storm cởi bỏ áo vest nữ trên người ném sang một bên.
Cô khoát vào áo vest chóng đạn, tay thản nhiên cởi chiếc giày cao gót ra, đập mạnh đế giày vào thành ghế bên cạnh.
Nhất Minh, Kỳ Sơn, Thẩm Thanh và hai quân nhân kinh ngạc không thôi, họ không ngờ Storm lại bẻ gãy đế giày cao gót của mình, biến đôi giày cao gót quyến rũ trở thành đôi giày đế sẹp.
Storm nhìn thấy họ ngây người nhìn cô, cô đành lên tiếng.
"Các người còn không đi chuẩn bị."
Cô rất mệt không có thời gian nghỉ ngơi, vừa mới bay từ Paris trở về Thành Phố S liền được Đại Tá đến đón, đưa cô về quân trường Hùng Tâm.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ để quay về phòng nghỉ ngơi.
Lời nói của Storm kéo suy nghĩ của bọn họ về thực tại, họ theo trình tự thay vào áo chóng đạn, rồi chọn cho mình một khẩu súng.
Họ chọn những khẩu súng trường tấn công M14 có quy lực khiếp người, chọn xong súng họ tự giác đứng thành một hàng thẳng trước mặt Lôi Lạc Thần và Storm.
Đối với một chuyên gia vũ khí thì những khẩu súng tối tân do bang Bạch Hổ sản xuất, nhất định sẽ khơi dậy sự hiếu kỳ trong lòng cô, chỉ có đều anh quên rằng bang Bạch Hổ chính là của ba cô.
Đám quân nhân nhìn thấy Lôi Lạc Thần và Storm, lập tức đứng nghiêm chỉnh làm động tác chào cấp trên.
Lôi Lạc Thần nhìn họ gật đầu một cái,
Nhất Minh thấy vậy bước tới tự giới thiệu mình.
"Chào cô, tôi là Nhất Minh thật vui được làm việc cùng cô."
Anh vừa nói vừa vươn tay ra trước mặt để bắt tay Storm.
Storm không nhìn anh, ánh mắt sắc bén nhìn vào Thẩm Thanh lúc này đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lôi Lạc Thần.
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên tình cảnh của bốn năm trước, kí ức đau lòng đó chợt ùa về, khiến trái tim cô không thoải mái.
Tâm tình bất ổn nên Storm không có tâm trạng để chào hỏi bất kì ai.
Bàn tay Nhất Minh đặt trên không trung một hồi lâu không thấy Storm đáp trả, anh không ngờ Storm không có ý định bắt tay anh.
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Storm thản nhiên xoay người rời đi.
Lôi Lạc Thần không nói gì, anh hiểu rõ tính khí của An Nhi, chỉ cần cô không muốn dù người đứng trước mặt có là Đại Tướng cô cũng không bận tâm.
Nhất Minh bị quê, lúc đầu khi nhìn thấy Storm anh còn nghĩ cô chính là Mạnh Tiểu thư, một cô gái dịu dàng lịch sự dù anh không có gì đặc biệt cũng nhớ rõ tên anh, nhưng thật không ngờ cô gái này lại hống hách như vậy.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Nhất Minh liền lên tiếng đề nghị.
"Cô Storm, theo quy cũ của nơi này, người mới gia nhập phải cùng chúng tôi đấu súng.
Cô là chuyên gia vũ khí, mấy trò đấu súng này chắc không thể làm khó được cô."
Nhất Minh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Storm.
Nhìn thân hình cô mảnh mai như vậy, chắc cũng chẳng có năng lực gì.
Đám quân nhân phía sau nghe Nhất Minh nói vậy liền vui vẻ ùa theo.
"Đúng... đúng..."
Thật tốt, để họ xem chuyên gia vũ khí có gì to tát lại lên mặt với bọn họ.
Dù chức vị có cao đến đâu cũng không nên xem thường người khác.
Lôi Lạc Thần định lên tiếng phản đối, nhưng thật không ngờ Storm lại lên tiếng trước.
"Được, nhưng người thua cuộc phải làm gì?"
Nhất Minh không ngờ cô lại đồng ý, anh còn chưa suy nghĩ ra người thua cuộc phải chịu trừng phạt gì.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Nhất Minh Storm nói tiếp.
"Kẻ thua cuộc phải chạy mười vòng sân vận động."
Mọi người điều sững sờ, một vòng sân vận động là nửa cây số, mười vòng vậy chẳng phải là năm cây số sao.
Đối với một quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt như bọn họ đã thấy khó, vậy mà cô là nữ nhân chân yếu tay mềm lại dám đưa ra thách thức này.
Tuy trong lòng mọi người đều kinh ngạc, nhưng sự hiếu kỳ muốn xem Storm thua cuộc sẽ ra sao càng cao hơn.
Nhất Minh nhướng mày nhìn Storm hỏi lại.
"Cô có chắc không?"
Tuy so với Thiếu Tá kĩ thuật bắn súng của anh không bằng, nhưng ở trong quân đội anh là một trong những tay bắn tỉa xuất sắc.
Storm không hề do dự, cô cất bước về phía nơi tập luyện.
Thẩm Thanh nhìn thấy Storm trong lòng chợt nhớ đến Mạnh An Nhi, hai người giống nhau y như đúc chỉ có đều thần thái kiêu ngạo của Storm vượt trọi Mạnh An Nhi ngày xưa.
Storm vừa bước tới đám quân nhân liền tản ra hai bên, nhường đường cho Thiếu Tá và cô.
Storm nhìn thấy ánh mắt quỷ quyệt của đám quân nhân nhìn mình, cô biết họ định giở trò muốn trêu đùa cô.
Cô liếc mắt nhìn Lôi Lạc Thần, nhìn thấy anh vẫn nghiêm trang đứng đó không có ý định lên tiếng giúp cô, trong lòng cảm thấy buồn buồn.
Kỳ thật anh có giúp cô hay không, không quan trọng nhưng ít ra cũng nói cho cô biết anh đang quan tâm đến cô, đằng này anh không có phản ứng gì trước cảnh thuộc hạ của anh bất nạt cô.
Nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của anh, Storm càng muốn chứng minh năng lực của mình.
Thật ra Lôi Lạc Thần không thích những trò trêu đùa người mới, nhưng anh muốn xem thời gian bốn năm nay, An Nhi đã phải trải qua những gì mới có thể ngồi vững ở vị trí một trong những chuyên gia vũ khí hàng đầu thế giới.
Storm nhìn Nhất Minh rồi nhìn sang đám quân nhân trước mặt, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người Thẩm Thanh.
"Các người định đấu như thế nào?"
Thẩm Thanh kinh ngạc với lời nói của Storm, chẳng lẽ cô định thi đấu với tất cả bọn họ.
Nhất Minh muốn dùng cơ hội này cho cô một bài học cho chừa cái tội phách lối, nhưng suy nghĩ cho kĩ năm chọi một sẽ không công bằng đối với cô, anh định lên tiếng nhưng Kỳ Sơn đã lên tiếng trước.
"Cô chỉ cần đấu súng với một mình Nhất Minh, chúng tôi sẽ không tham gia."
Storm nhìn Kỳ Sơn, trong lòng thầm nghĩ.
Ít ra bên cạnh Lôi Lạc Thần cũng có người quang minh chính đại, sắc mặt lạnh lùng của Storm chợt trở nên ôn hoà hơn.
" Không cần, đừng mất thời gian các người hãy lên một lượt."
Càng nghe Storm nói Nhất Minh càng tức, đúng thật không biết lượng sức mình.
Anh sẽ không nương tay.
"Chúng tôi đang diễn tập, vậy như thế này đi.
Cô sẽ đóng vai trò cảnh sát, còn chúng tôi là cướp.
Thẩm Thanh là con tin bị chúng tôi bắt giữ, một mình cô phải hạ gục bốn tên cướp để giải cứu con tin.
Cô thấy như thế nào, có chơi nổi không?"
Tuần nào Thiếu Tá cũng bắt bọn anh diễn tập nhằm vào mực đích để ứng phó với trường hợp ngoài ý muốn.
Storm nhìn Kỳ Sơn thẳng thừng đáp.
"Được, quyết định như vậy đi."
Nhất Minh nhíu mày cô gái này quá ngạo mạn, để anh xem sắc mặt thảm bại của cô sẽ như thế nào.
Trước khi thi đấu Storm nhìn một vòng nói.
"Nhưng tôi có điều kiện!"
Điều kiện?
Mọi người nhìn nhau trong lòng không biết cô có điều kiện gì.
Lúc này Lôi Lạc Thần đứng nghiêm trang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.
"Cô có điều kiện gì?"
Storm không nhìn anh ánh mắt sắc bén nhìn vài nơi cắt giữ vũ khí.
"Tôi không biết thường thì các anh dùng súng gì để luyện tập, nhưng tôi muốn tự mình chọn súng."
Lôi Lạc Thần nhìn theo ánh mắt của cô, vũ khí trong kho anh đều biết cả.
"Được, cô muốn dùng súng gì thì tuỳ cô."
Lôi Lạc Thần vừa nói dứt câu đột nhiên Storm cởi bỏ áo vest nữ trên người ném sang một bên.
Cô khoát vào áo vest chóng đạn, tay thản nhiên cởi chiếc giày cao gót ra, đập mạnh đế giày vào thành ghế bên cạnh.
Nhất Minh, Kỳ Sơn, Thẩm Thanh và hai quân nhân kinh ngạc không thôi, họ không ngờ Storm lại bẻ gãy đế giày cao gót của mình, biến đôi giày cao gót quyến rũ trở thành đôi giày đế sẹp.
Storm nhìn thấy họ ngây người nhìn cô, cô đành lên tiếng.
"Các người còn không đi chuẩn bị."
Cô rất mệt không có thời gian nghỉ ngơi, vừa mới bay từ Paris trở về Thành Phố S liền được Đại Tá đến đón, đưa cô về quân trường Hùng Tâm.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ để quay về phòng nghỉ ngơi.
Lời nói của Storm kéo suy nghĩ của bọn họ về thực tại, họ theo trình tự thay vào áo chóng đạn, rồi chọn cho mình một khẩu súng.
Họ chọn những khẩu súng trường tấn công M14 có quy lực khiếp người, chọn xong súng họ tự giác đứng thành một hàng thẳng trước mặt Lôi Lạc Thần và Storm.
/107
|