"Dĩ nhiên, vương tử điện hạ của em!" Hồ Cẩn Huyên tiện tay tắt Laptop, sau đó cười híp mắt vươn tay.Thẩm Dật Thần cực kỳ yêu bộ dáng cô giờ phút này, giống như tiên tử nghịch ngợm xuống phàm trần du ngoạn, yêu cơ tuyệt thế mị hoặc nhân tâm, yêu mị mang theo thanh thuần hấp dẫn, anh không kìm hãm được nghiêng thân thể, hôn lên môi đỏ mọng nũng nịu, càng nếm càng ngọt ngào.Không giống nụ hôn bá đạo trước kia, anh hôn càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng triền miên, Hồ Cẩn Huyên cảm giác sắp say.ọc ọc ọc. . . . . .Một thanh âm không hợp thời vang lên, Thẩm Dật Thần không thể không ảo não rời môi Hồ Cẩn Huyên, vừa lúc bụng đột nhiên vang lên. Thật là 囧a, không biết Huyên có nghe hay không, Thẩm Dật Thần làm như không có chuyện gì nhìn Hồ Cẩn Huyên, không hề cảm thấy lúng túng. "Thần, có phải bụng anh mới kêu không?" Hồ Cẩn Huyên nghi hoặc nhìn bụng anh hỏi, mặc dù lúc ấy cô bị hôn đến thất điên bát đảo, nhưng là một sát thủ, một tiếng vang nhỏ cũng không thể lọt khỏi lỗ tai cô ."Nào có, em nghe lầm! Tốt lắm, hiện tại đi ăn cơm, nếu không sẽ chết đói." Thẩm Dật Thần mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói, sau đó ôm ngang Hồ Cẩn Huyên ra khỏi thư phòng, tránh cô suy đoán lung tung."Đó, chẳng lẽ em nghe nhầm hả ?" Hồ Cẩn Huyên ôm cổ anh lầm bầm lầu bầu nói, lỗ tai cô rất thính, không thể nào nghe lầm, nếu anh nói không, vậy coi như xong, không nghiên cứu nữa.ọc ọc ọc. . . . . .Hồ Cẩn Huyên lập tức tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn anh, cô đã nói mà, tuyệt đối không nghe lầm, bụng anh đói kêu rột rột, ha ha ha. . . . . . mặt mũi đàn ông đáng ghét a, thiệt là, nói cô biết anh đói bụng, cô cũng đâu cười anh."Khụ khụ khụ. . . . . ." Thẩm Dật Thần giả vờ ho, bị chính người phụ nữ mình yêu mếm nhìn như vậy, khuôn mặt anh tuấn như thần thánh cũng dính chút ít đỏ ửng, anh không nghĩ đến bụng sẽ vang lúc này, đều do thư ký tự, nếu không anh cũng không đói bụng đến bây giờ. " Có phải anh đến công ty mãi mê làm việc, quên ăn điểm tâm?" Hồ Cẩn Huyên cười hỏi, cái người cuồng công việc này chẳng lẽ chỉ nhớ rõ việc mà quên ăn điểm tâm? Không thì, có nhớ phải ăn điểm tâm, nhưng quá nhiều việc nên không có thời gian ăn."Không có a, ở công ty anh rõ ràng đã ăn sáng rồi, không tin em có thể gọi điện hỏi thư ký." Thẩm Dật Thần không thả chậm bước chân, tiếp tục đi về phía trước , nghiêm trang nói.Chuyện cười, nếu như cô biết sáng sớm anh chỉ uống nửa ly cà phê đen, cô khẳng định không tha cho anh, tối nay khẳng định bị phạt ngủ thư phòng, anh mới không cần. Bảo bối của anh bình thường rất ôn thuận, có lúc lại như con mèo hoang nhỏ, một con tiểu dã miêu làm anh điên cuồng, tràn đầy lực chiến đấu, mặc dù hung hăng, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét ."Thật?" Hồ Cẩn Huyên híp mắt nhìn con ngươi đen như mực của anh nói đầy đắc ý, ‘ nếu như anh dám nói láo vậy thì chết chắc ’ .Cô không cần gọi điện thoại hỏi thư ký, cô không thích bại lộ thân phận, phiền toái, lại cho người khác có cơ hội nói chuyện bát quái. Hơn nữa người khác khẳng định nói cô bá đạo, ngay cả ăn cơm cũng muốn quản lí, cho dù cô thật sự bá đạo, nhưng cũng không hy vọng người khác biết, chỉ cần người đàn ông trong nhà thích bị cô quản là được."Thật, không lừa em, có thể gần đây dạ dày anh tiêu hóa tốt." Thẩm Dật Thần gật đầu như bằm tỏi, mặt nở nụ cười nói, anh biết cô thích thấy nụ cười của anh nhất. Chỉ cần anh sử dụng nụ cười mị hoặc này, cô nhất định sẽ mê luyến, bọ dạng ngơ ngẩn, cực kỳ đáng yêu."Vậy thì tốt, lần này sẽ tin anh, nhưng tuyệt đối không được để bụng rỗng uống cà phê, một ngày phải ăn đủ ba bữa, đây là mệnh lệnh." Hồ Cẩn Huyên nghiêm túc nói."Dạ, nữ vương điện hạ." Thẩm Dật Thần cưng chiều nói, cô càng quan tâm, anh càng hạnh phúc, cho dù cả ngày cằn nhằn đến mấy lần, nhưng nếu không quan tâm ngươi, cần gì ngày ngày phải càu nhàu, cần gì trông nom,bị càu nhàu, quản lí mới là phải hạnh phúc a."Vậy bây giờ đi ăn cơm, chỉ là trước khi ăn cơm em muốn về phòng thay quần áo, tiên sinh, xin hỏi có thể đưa em đi sao?" Hồ Cẩn Huyên cười nói."Vinh hạnh của anh!" Thẩm Dật Thần cười hì hì ôm Hồ Cẩn Huyên xoay người hướng phòng ngủ.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Một chiếc Ferrari đẹp mắt chậm rãi dừng trước nhà hàng châu Âu ưu nhã, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.Một người đàn ông mặc sơ mi trắng từ trên xe đi xuống, vóc người có thể sánh ngang với thần Appolo tuấn mỹ, chỉ thấy mọi người đều đình chỉ động tác nhìn chằm chằm anh, anh xoay người mở cửa xe, sau đó thận trọng đỡ một cô gái xinh đẹp mang theo hơi thở mát mẻ, một đại mỹ nữ tuyệt sắc.Nhìn một cái cũng biết quan hệ hai người này không tầm thường, nhưng vẫn có không ít đàn ông hướng về phía cô gái lộ ra ánh mắt si mê, đang thưởng thức thì bị ánh mắt giết người của người đàn ông bên cạnh chíếu tới, thức thời bỏ đi.Lúc này Thẩm Dật Thần hận không thể giết sạch những tên mơ ước Hồ Cẩn Huyên kia, từ lúc bọn họ xuống xe đã bắt đầu có một đống ruồi bọ đáng ghét dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm, làm người ta vô cùng không thoải mái, nhất là những người đắm đuối theo dõi bảo bối của anh."Anh nói nhà hàng này ăn ngon ah?" Hồ Cẩn Huyên nhìn nhà hàng thanh nhã trước mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi.Cô đam mê thức ăn ngon, có thể được Thần khen, nơi này nhất định không tệ."Ừ, em nhất định sẽ thích, vào thôi!" Thẩm Dật Thần quét những người đi đường một cái, cau mày, anh cảm thấy thức ăn nơi này cũng không tệ, hơn nữa quan trọng nhất là bên trong rất an tĩnh, không gặp phải nhiều người đáng ghét, chỉ là không nghĩ tới bên ngoài nhà hàng có nhiều người đi đường như vậy.Dĩ nhiên trước tiên anh có thể lái xe đến bãi đậu, sau đó từ bãi đậu trực tiếp tiến vào nhà hàng, nhưng vì để cho bảo bối của mình nhìn phong cảnh mỹ lệ ở cửa chính, anh mới lựa chọn dừng xe trước cửa.Hiện tại anh đã bắt đầu hối hận, thấy người đi đường nhìn Huyên, khiến anh có ý muốn giết người, mau mau vào thôi! Bên trong sẽ không còn ánh mắt làm người ta không thoải mái, dù sao nhà hàng này không phải ai cũng vào được, có người có tiền còn không vào được đấy.Thẩm Dật Thần đưa chìa khóa xe trong tay cho phục vụ bên cạnh, sau đó nắm tay Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng bước vào nhà hàng.
/129
|