Vợ Yêu Hàng Tỉ Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
Chương 105: Đúng là người đàn ông âm hồn bất tán (3)
/279
|
Nhìn bộ dạng Ngô Kỳ, xem ra ấn tượng đối với người đàn ông kia rất tốt, hơn nữa anh ta đã cứu các cô một lần.
Nhưng Ngô Kỳ không biết, sau khuôn mặt cười đẹp trai đó là dáng vẻ thật sự như thế nào. Nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày đó, trong lòng Trần Vũ Tịch kinh sợ, không biết vì sao không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông kia.
Trần Vũ Tịch bị Ngô Kỳ kiên quyết lôi xuống lầu:
- Ba mẹ của tớ cũng muốn gặp cậu, tớ rất ít khi đưa bạn học về nhà, họ cũng muốn nhìn một chút.
- Có cái gì tốt chứ, không phải tớ cũng giống cậu sao! - Trần Vũ Tịch nhíu mày, bất đắc dĩ đi theo Ngô Kỳ ra ngoài.
Nhưng khi mới vừa đi tới đầu cầu thang, thấy đôi mắt sắc bén thâm sâu của Ngô Duẫn Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời hít một hơi khí lạnh, xoay người trốn ra sau khúc quanh của tầng lầu.
Ngô Kỳ nhìn cô càng kỳ quái hơn:
- Cậu làm sao vậy? Sao lại có dáng vẻ sợ hãi như thế, người nhà tớ làm cậu sợ?
- Không, không phải vậy! Cái đó. . . . . . cậu xuống trước đi, tớ sửa sang lại quần áo một chút rồi xuống ngay. - Trần Vũ Tịch căng thẳng nói.
Ngô Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Vậy cũng được, cậu nhanh lên một chút rồi xuống, tớ giới thiệu anh ấy cho cậu biết, phải đối diện nói tiếng cảm ơn đấy. - Nói xong Ngô Kỳ cười hì hì xoay người chạy xuống lầu, Trần Vũ Tịch núp ở khúc quanh tầng lầu, không ngừng hít sâu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, cô len lén nhìn về phía phòng ăn.
Ngô Duẫn Kỳ đang nói gì đó cùng với Ngô Kỳ, nhất định là đang nói chuyện cô không muốn xuống dưới, nhất định người đàn ông đó cũng sẽ cho là cô sợ anh ta. Đáng chết, tại sao anh ta lại ở đây, vừa rồi hình như Ngô Kỳ nói anh là bạn làm ăn với cha cô ấy.
Trần Vũ Tịch thoáng bình tĩnh lại, không phải luôn muốn biết người đàn ông kia là ai sao? Hình của anh ta và hoa văn của tổ chức Bò Cạp Đen cùng xuất hiện đồng thời trong máy tính của Ngạo Dạ Phong, nhất định bên trong có liên hệ, hơn nữa lần trước lúc bị anh ta bắt đi, trong tay mấy người thuộc hạ của anh ta đích thực có súng.
Tạm thời mặc kệ anh ta có phải là người của tổ chức Bò Cạp Đen hay không, chí ít giữa bọn họ có tranh đấu, điểm này quan trọng.
Trần Vũ Tịch hít sâu lần nữa, muốn ung dung xuất hiện trước mặt anh ta, nếu để anh ta nhìn thấu mình đang sợ hãi, thì trước hết về mặt khí thế đã bị đánh bại rồi.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Nhưng ngay khi Trần Vũ Tịch xoay người chuẩn bị ra đầu cầu thang, thấy ánh mắt anh ta tà mị nhìn lên trên này, nhất thời lại rụt trở về. Cô ra sức ôm ngực, không được, vẫn chưa được, không biết vì sao cô rất sợ anh ta, sợ muốn chết, trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Trần Vũ Tịch cố gắng trấn an mình, đây là trong nhà Ngô Kỳ, coi như nhận ra đối phương là ai, anh ta cũng không thể làm gì cô nha, hơn nữa chỉ có tiếp cận anh ta thật gần thì mới biết anh ta là ai. Cô một lần lại một lần tự khuyên bảo chính mình thử dũng cảm một phen, nhưng vẫn không được, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt anh ta, cô đã sợ muốn chết.
Chẳng lẽ anh ta là ác ma chuyển thế sao?
Tại sao làm cô sợ đến vậy! Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đang lúc Trần Vũ Tịch trốn trong góc ngẩn người, có một bóng dáng xuất hiện ở một bên, Trần Vũ Tịch nhất thời hoảng sợ từ từ quay đầu lại nhìn, cũng nhất thời hít một hơi khí lạnh, cơ thể không khỏi lui về phía sau mấy bước.
- Em cứ sợ tôi như vậy, ngay cả ra ăn bữa cơm cũng không dám sao? - Ngô Duẫn Kỳ tà mị nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nhìn qua không độc, nhưng tại sao cảm thấy anh nguy hiểm như thế.
- Sao, làm sao có thể! Tôi chỉ, chỉ có chút việc, cho nên vẫn chưa đi xuống mà thôi. - Trần Vũ Tịch khó khăn nói, nhưng đây không phải là lời trong lòng của cô, nhìn Ngô Duẫn Kỳ đi về phía mình, Trần Vũ Tịch liên tiếp lui ra sau.
Nhưng Ngô Kỳ không biết, sau khuôn mặt cười đẹp trai đó là dáng vẻ thật sự như thế nào. Nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày đó, trong lòng Trần Vũ Tịch kinh sợ, không biết vì sao không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông kia.
Trần Vũ Tịch bị Ngô Kỳ kiên quyết lôi xuống lầu:
- Ba mẹ của tớ cũng muốn gặp cậu, tớ rất ít khi đưa bạn học về nhà, họ cũng muốn nhìn một chút.
- Có cái gì tốt chứ, không phải tớ cũng giống cậu sao! - Trần Vũ Tịch nhíu mày, bất đắc dĩ đi theo Ngô Kỳ ra ngoài.
Nhưng khi mới vừa đi tới đầu cầu thang, thấy đôi mắt sắc bén thâm sâu của Ngô Duẫn Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời hít một hơi khí lạnh, xoay người trốn ra sau khúc quanh của tầng lầu.
Ngô Kỳ nhìn cô càng kỳ quái hơn:
- Cậu làm sao vậy? Sao lại có dáng vẻ sợ hãi như thế, người nhà tớ làm cậu sợ?
- Không, không phải vậy! Cái đó. . . . . . cậu xuống trước đi, tớ sửa sang lại quần áo một chút rồi xuống ngay. - Trần Vũ Tịch căng thẳng nói.
Ngô Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Vậy cũng được, cậu nhanh lên một chút rồi xuống, tớ giới thiệu anh ấy cho cậu biết, phải đối diện nói tiếng cảm ơn đấy. - Nói xong Ngô Kỳ cười hì hì xoay người chạy xuống lầu, Trần Vũ Tịch núp ở khúc quanh tầng lầu, không ngừng hít sâu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, cô len lén nhìn về phía phòng ăn.
Ngô Duẫn Kỳ đang nói gì đó cùng với Ngô Kỳ, nhất định là đang nói chuyện cô không muốn xuống dưới, nhất định người đàn ông đó cũng sẽ cho là cô sợ anh ta. Đáng chết, tại sao anh ta lại ở đây, vừa rồi hình như Ngô Kỳ nói anh là bạn làm ăn với cha cô ấy.
Trần Vũ Tịch thoáng bình tĩnh lại, không phải luôn muốn biết người đàn ông kia là ai sao? Hình của anh ta và hoa văn của tổ chức Bò Cạp Đen cùng xuất hiện đồng thời trong máy tính của Ngạo Dạ Phong, nhất định bên trong có liên hệ, hơn nữa lần trước lúc bị anh ta bắt đi, trong tay mấy người thuộc hạ của anh ta đích thực có súng.
Tạm thời mặc kệ anh ta có phải là người của tổ chức Bò Cạp Đen hay không, chí ít giữa bọn họ có tranh đấu, điểm này quan trọng.
Trần Vũ Tịch hít sâu lần nữa, muốn ung dung xuất hiện trước mặt anh ta, nếu để anh ta nhìn thấu mình đang sợ hãi, thì trước hết về mặt khí thế đã bị đánh bại rồi.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Nhưng ngay khi Trần Vũ Tịch xoay người chuẩn bị ra đầu cầu thang, thấy ánh mắt anh ta tà mị nhìn lên trên này, nhất thời lại rụt trở về. Cô ra sức ôm ngực, không được, vẫn chưa được, không biết vì sao cô rất sợ anh ta, sợ muốn chết, trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Trần Vũ Tịch cố gắng trấn an mình, đây là trong nhà Ngô Kỳ, coi như nhận ra đối phương là ai, anh ta cũng không thể làm gì cô nha, hơn nữa chỉ có tiếp cận anh ta thật gần thì mới biết anh ta là ai. Cô một lần lại một lần tự khuyên bảo chính mình thử dũng cảm một phen, nhưng vẫn không được, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt anh ta, cô đã sợ muốn chết.
Chẳng lẽ anh ta là ác ma chuyển thế sao?
Tại sao làm cô sợ đến vậy! Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đang lúc Trần Vũ Tịch trốn trong góc ngẩn người, có một bóng dáng xuất hiện ở một bên, Trần Vũ Tịch nhất thời hoảng sợ từ từ quay đầu lại nhìn, cũng nhất thời hít một hơi khí lạnh, cơ thể không khỏi lui về phía sau mấy bước.
- Em cứ sợ tôi như vậy, ngay cả ra ăn bữa cơm cũng không dám sao? - Ngô Duẫn Kỳ tà mị nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nhìn qua không độc, nhưng tại sao cảm thấy anh nguy hiểm như thế.
- Sao, làm sao có thể! Tôi chỉ, chỉ có chút việc, cho nên vẫn chưa đi xuống mà thôi. - Trần Vũ Tịch khó khăn nói, nhưng đây không phải là lời trong lòng của cô, nhìn Ngô Duẫn Kỳ đi về phía mình, Trần Vũ Tịch liên tiếp lui ra sau.
/279
|