Vợ Yêu Hàng Tỉ Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
Chương 155: Tôi chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (6)
/279
|
Trần Vũ Tịch không để ý đến ánh mắt mọi người chạy thẳng tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, không hề báo trước mà chạy vọt vào phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, thở hổn hển, bọn người Thẩm Thiên Dật An Tử Kỳ đều đang ở trong phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ khi Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Vũ Tịch, làm sao em lại tới đây? Không phải em đang không thoải mái sao?"
"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Tịch không để ý đến lời nói của Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt anh.
"Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì, em đang hỏi anh. . . . . ."
"Công ty không phải xảy ra chuyện gì sao?" Trần Vũ Tịch hỏi lần nữa chăm chú nhìn vào ánh mắt của Ngạo Dạ Phong.
"Em. . . . . ." Ngạo Dạ Phong khẽ mở miệng, không nói tiếp, liếc nhìn Thẩm Thiên Dật, lúc này hai người cũng không nói đùa cùng Vũ Tịch mà trầm mặc đứng dậy xoay người rời đi.
"Em biết có chuyện gì phải không?"
Nhìn gương mặt có chút tái nhợt và vành mắt thâm đen trũng sâu của Ngạo Dạ Phong, mấy ngày này, chắc anh không có ngủ ngon, có thể nói mỗi lần gặp nhau đều chưa nói gì thì đã đi ngủ rồi, cô hận bản thân mình, hận tại sao giờ mình mới phát hiện, tại sao lại phát hiện trễ như thế.
"Không!" Lời của Ngạo Dạ Phong làm cho cô bình tĩnh lại, cô dời đi tầm mắt, tránh đi câu hỏi của Ngạo Dạ Phong: "Em cái gì cũng không biết."
Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt rút một điếu thuốc ra đốt, lúc này Trần Vũ Tịch mới để ý tới Ngạo Dạ Phong luôn cực kỳ chú trọng đến dáng vẻ của bản thân mình, giờ phút này mặt anh mọc đầy râu, vẻ mặt mệt mỏi, cả phòng làm việc cũng bừa bộn, chẳng lẽ mỗi buổi tối anh đều ở đây không có về nhà?
"Tôi, tôi cảm giác anh gần đây có chút khác thường, tôi còn tưởng rằng là do công ty đã xảy ra chuyện gì." Vũ Tịch cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút đối với tất cả trước mắt, bao gồm bộ dạng của Ngạo Dạ Phong, vì từng sự việc ở đây đã chứng mình dự cảm của cô là chính xác.
Trên gương mặt Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười nhạt : "Yên tâm, cho dù công ty đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không để em đói đâu!"
"Lời này của anh là có ý gì? A ~ Anh chính là tổng giám đốc của tập đoạn Ngạo Thế, làm sao sẽ. . . . . ."
"Tập đoàn Ngạo Thế phá sản!"
Lòng Trần Vũ Tịch xoắn lại, khiến trong nháy mắt cô cảm giác như mình không thở nổi, cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ngạo Dạ Phong: "Đùa gì thế, tập đoàn Ngạo Thế làm sao sẽ ——"
"Ngày mai sẽ có người tới giải quyết chuyện này! Ngay từ một tuần trước thì chuyện này cũng đã bắt đầu rồi, chỉ là ông vẫn chưa biết thôi." Anh quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên: "Thật may là em vẫn chưa gả cho anh, giờ thì đi! Vẫn còn kịp."
"Anh nói cái gì!" Trần Vũ Tịch chống hai tay trên bàn, hung hăng nhìn Ngạo Dạ Phong: "Ngạo Dạ Phong, tên khốn kiếp anh nghe rõ cho tôi, đây không phải lần đầu tiên tôi nói cho anh biết, lần này anh nhớ rõ cho tôi, cố mà đem lời tôi nói ghi nhớ vào lòng, tôi, Trần Vũ Tịch không phải vì những thứ tiền tại địa vị mà ở bên cạnh anh, đừng ví tôi như những người phụ nữ kia. Thật ghê tởm!"
Lời của Trần Vũ Tịch vừa dứt, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, cô bị Ngạo Dạ Phong ôm chặt vào lòng, đầu của anh vùi vào đầu vai mỏng manh của cô, trong miệng lại cười phun ra khí nóng: "Bờ vai của em thật nhỏ, tóc lại rất ngắn!"
Anh ngẩng đầu ngửi lên mái tóc ngắn của cô, môi dừng lại bên tai cô nhẹ nhàng cắn xuống, thân thể Vũ Tịch vừa động, cả giận nói: "Ngạo Dạ Phong anh làm gì thế!"
"Đừng động, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi."
Trần Vũ Tịch không động nữa, đứng một chỗ mặc cho Ngạo Dạ Phong ôm mình, mặc dù cô được anh ôm trong lòng nhưng người được an ủi chính là Ngạo Dạ Phong.
Chỉ khi Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Vũ Tịch, làm sao em lại tới đây? Không phải em đang không thoải mái sao?"
"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Tịch không để ý đến lời nói của Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt anh.
"Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì, em đang hỏi anh. . . . . ."
"Công ty không phải xảy ra chuyện gì sao?" Trần Vũ Tịch hỏi lần nữa chăm chú nhìn vào ánh mắt của Ngạo Dạ Phong.
"Em. . . . . ." Ngạo Dạ Phong khẽ mở miệng, không nói tiếp, liếc nhìn Thẩm Thiên Dật, lúc này hai người cũng không nói đùa cùng Vũ Tịch mà trầm mặc đứng dậy xoay người rời đi.
"Em biết có chuyện gì phải không?"
Nhìn gương mặt có chút tái nhợt và vành mắt thâm đen trũng sâu của Ngạo Dạ Phong, mấy ngày này, chắc anh không có ngủ ngon, có thể nói mỗi lần gặp nhau đều chưa nói gì thì đã đi ngủ rồi, cô hận bản thân mình, hận tại sao giờ mình mới phát hiện, tại sao lại phát hiện trễ như thế.
"Không!" Lời của Ngạo Dạ Phong làm cho cô bình tĩnh lại, cô dời đi tầm mắt, tránh đi câu hỏi của Ngạo Dạ Phong: "Em cái gì cũng không biết."
Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt rút một điếu thuốc ra đốt, lúc này Trần Vũ Tịch mới để ý tới Ngạo Dạ Phong luôn cực kỳ chú trọng đến dáng vẻ của bản thân mình, giờ phút này mặt anh mọc đầy râu, vẻ mặt mệt mỏi, cả phòng làm việc cũng bừa bộn, chẳng lẽ mỗi buổi tối anh đều ở đây không có về nhà?
"Tôi, tôi cảm giác anh gần đây có chút khác thường, tôi còn tưởng rằng là do công ty đã xảy ra chuyện gì." Vũ Tịch cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút đối với tất cả trước mắt, bao gồm bộ dạng của Ngạo Dạ Phong, vì từng sự việc ở đây đã chứng mình dự cảm của cô là chính xác.
Trên gương mặt Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười nhạt : "Yên tâm, cho dù công ty đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không để em đói đâu!"
"Lời này của anh là có ý gì? A ~ Anh chính là tổng giám đốc của tập đoạn Ngạo Thế, làm sao sẽ. . . . . ."
"Tập đoàn Ngạo Thế phá sản!"
Lòng Trần Vũ Tịch xoắn lại, khiến trong nháy mắt cô cảm giác như mình không thở nổi, cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ngạo Dạ Phong: "Đùa gì thế, tập đoàn Ngạo Thế làm sao sẽ ——"
"Ngày mai sẽ có người tới giải quyết chuyện này! Ngay từ một tuần trước thì chuyện này cũng đã bắt đầu rồi, chỉ là ông vẫn chưa biết thôi." Anh quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên: "Thật may là em vẫn chưa gả cho anh, giờ thì đi! Vẫn còn kịp."
"Anh nói cái gì!" Trần Vũ Tịch chống hai tay trên bàn, hung hăng nhìn Ngạo Dạ Phong: "Ngạo Dạ Phong, tên khốn kiếp anh nghe rõ cho tôi, đây không phải lần đầu tiên tôi nói cho anh biết, lần này anh nhớ rõ cho tôi, cố mà đem lời tôi nói ghi nhớ vào lòng, tôi, Trần Vũ Tịch không phải vì những thứ tiền tại địa vị mà ở bên cạnh anh, đừng ví tôi như những người phụ nữ kia. Thật ghê tởm!"
Lời của Trần Vũ Tịch vừa dứt, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, cô bị Ngạo Dạ Phong ôm chặt vào lòng, đầu của anh vùi vào đầu vai mỏng manh của cô, trong miệng lại cười phun ra khí nóng: "Bờ vai của em thật nhỏ, tóc lại rất ngắn!"
Anh ngẩng đầu ngửi lên mái tóc ngắn của cô, môi dừng lại bên tai cô nhẹ nhàng cắn xuống, thân thể Vũ Tịch vừa động, cả giận nói: "Ngạo Dạ Phong anh làm gì thế!"
"Đừng động, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi."
Trần Vũ Tịch không động nữa, đứng một chỗ mặc cho Ngạo Dạ Phong ôm mình, mặc dù cô được anh ôm trong lòng nhưng người được an ủi chính là Ngạo Dạ Phong.
/279
|