Hai ngày sau, Nam Cung Thiến rời khỏi nhà họ Ngạo, lúc đi Ngạo Dạ Phong bảo cô mang theo Năm Ngàn Vạn, anh nói nếu như đi thì phải sạch sẽ một chút, anh không muốn nhớ đến hay thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cô.
Lúc đi, ông cụ Ngạo không có ra tiễn cô, cô cũng không nói gì, chỉ là nhận lấy dây thừng của Năm Ngàn Vạn từ trong tay anh, khi cô chuẩn bị lên xe thì bất chợt Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, cô có chút không thở được, nhưng vẫn để mặc cho anh ôm mình.
Cuối cùng Ngạo Dạ Phong chỉ nói một câu ở bên tai cô: "Anh yêu em, nếu như em không thích tôi thì vĩnh viễn đừng trở về đây."
Cô lặng lẽ gật đầu trên bả vai anh, anh buông cô ra, xoay người đi vào biệt thự, không quay đầu lại.
Cô nhìn bóng lưng anh, khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, một luồng gió ấm áp phất qua mặt, nửa đời sau cô có thể sẽ không bao giờ gặp mặt lại Ngạo Dạ Phong, nhưng cô biết, mặc dù không thương anh, nhưng đời này cô vĩnh viễn sẽ không quên anh.
Ngày nghỉ phép còn mấy ngày, Nam Cung Thiến cảm giác mình đã rất lâu không có về nhà, cho nên sau khi trở về từ thành phố K cũng đã trở về nhà mình.
Vừa vào cửa nhà, mẹ và em trai đã chạy ra đón.
"Con đã trở về rồi, không phải nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong thì về sao? Sao đến bây giờ mới trở về." Bà cười vuốt má Nam Cung Thiến: "Đen, gầy, ở bộ đội chịu không ít khổ cực."
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Không có việc gì cả mẹ à, con rất khỏe!"
"Mẹ, Nam Cung Thiến chính là tiểu cường đánh không chết, tuyệt đối sẽ không có chuyện, đúng không?" Nam Cung Minh vẫn trước sau như một không gọi cô là chị, trong mắt nó, có lẽ cô thích hợp làm một người anh hơn.
Nam Cung Thiến cười đưa tay xoa đầu Nam Cung Minh: "Hôm nay không đi học à? Có phải hay không cha không ở nhà em lại cúp học."
"Đâu có đâu, em không có cúp, là quang minh chánh đại xin phép thầy cho nghỉ, ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị, em chính là đặc biệt ở nhà chờ chị trở về đấy, giúp chị tẩy trần đấy." Nam Cung Minh cười, hai mắt tỏa sáng: "Oa, Nam Cung Thiến, đây là con chó của chị sao? Thật là đẹp, là chó săn à."
Con trai rất thích những chú chó, nhất là Nam Cung Minh, ước mơ tương lai của nó chính là đi quân khuyển, nơi đó là đặc biệt nuôi dạy chó. Cho nên nó vô cùng yêu thích những chú chó.
Mới chỉ trong chốc lát, Nam Cung Minh cũng đã quên người chị là cô đây, đi chơi cùng Năm Ngàn Vạn.
Nam Cung Thiến giao Năm Ngàn Vạn cho Nam Cung Minh, đi với mẹ mình vào trong nhà: "Ba đâu rồi? Không phải nói mấy ngày nay ông nghỉ ở nhà sao? Sao không thấy đâu cả?"
"Ba con mà con còn không biết sao, con chưa về thì ông ấy vốn không thể ở nhà đợi một mình, mới ngồi được một chút đã nói buồn bực, cho nên ông nói đi bộ ở công viên một chút. Khi nào đến giờ cơm thì gọi ông."
Nam Cung Thiến gật đầu cười, mẹ vẫn luôn dịu dàng, nhìn mẹ nụ cười, chẳng biết tại sao trong đầu Nam Cung Thiến nghĩ đến gương mặt Ngô Duẫn Kỳ, còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, còn bị người khác lừa bán đến Mĩ, một đứa bé mới mấy tuổi sống ra sao.
Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện này, lòng cô không biết vì sao cảm thấy đau, giống như bất kể Ngô Duẫn Kỳ làm cái gì, bất kể anh hận nhà họ Ngạo cỡ nào, dường như cũng có thể hiểu được, cũng có thể tha thứ được.
"Con đi công viên đi dạo, một chút rồi về!" Ở bên ngoài, Nam Cung Minh nói một câu, sau đó liền dẫn Năm Ngàn Vạn đi ra ngoài.
Lúc đi, ông cụ Ngạo không có ra tiễn cô, cô cũng không nói gì, chỉ là nhận lấy dây thừng của Năm Ngàn Vạn từ trong tay anh, khi cô chuẩn bị lên xe thì bất chợt Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, cô có chút không thở được, nhưng vẫn để mặc cho anh ôm mình.
Cuối cùng Ngạo Dạ Phong chỉ nói một câu ở bên tai cô: "Anh yêu em, nếu như em không thích tôi thì vĩnh viễn đừng trở về đây."
Cô lặng lẽ gật đầu trên bả vai anh, anh buông cô ra, xoay người đi vào biệt thự, không quay đầu lại.
Cô nhìn bóng lưng anh, khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, một luồng gió ấm áp phất qua mặt, nửa đời sau cô có thể sẽ không bao giờ gặp mặt lại Ngạo Dạ Phong, nhưng cô biết, mặc dù không thương anh, nhưng đời này cô vĩnh viễn sẽ không quên anh.
Ngày nghỉ phép còn mấy ngày, Nam Cung Thiến cảm giác mình đã rất lâu không có về nhà, cho nên sau khi trở về từ thành phố K cũng đã trở về nhà mình.
Vừa vào cửa nhà, mẹ và em trai đã chạy ra đón.
"Con đã trở về rồi, không phải nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong thì về sao? Sao đến bây giờ mới trở về." Bà cười vuốt má Nam Cung Thiến: "Đen, gầy, ở bộ đội chịu không ít khổ cực."
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Không có việc gì cả mẹ à, con rất khỏe!"
"Mẹ, Nam Cung Thiến chính là tiểu cường đánh không chết, tuyệt đối sẽ không có chuyện, đúng không?" Nam Cung Minh vẫn trước sau như một không gọi cô là chị, trong mắt nó, có lẽ cô thích hợp làm một người anh hơn.
Nam Cung Thiến cười đưa tay xoa đầu Nam Cung Minh: "Hôm nay không đi học à? Có phải hay không cha không ở nhà em lại cúp học."
"Đâu có đâu, em không có cúp, là quang minh chánh đại xin phép thầy cho nghỉ, ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị, em chính là đặc biệt ở nhà chờ chị trở về đấy, giúp chị tẩy trần đấy." Nam Cung Minh cười, hai mắt tỏa sáng: "Oa, Nam Cung Thiến, đây là con chó của chị sao? Thật là đẹp, là chó săn à."
Con trai rất thích những chú chó, nhất là Nam Cung Minh, ước mơ tương lai của nó chính là đi quân khuyển, nơi đó là đặc biệt nuôi dạy chó. Cho nên nó vô cùng yêu thích những chú chó.
Mới chỉ trong chốc lát, Nam Cung Minh cũng đã quên người chị là cô đây, đi chơi cùng Năm Ngàn Vạn.
Nam Cung Thiến giao Năm Ngàn Vạn cho Nam Cung Minh, đi với mẹ mình vào trong nhà: "Ba đâu rồi? Không phải nói mấy ngày nay ông nghỉ ở nhà sao? Sao không thấy đâu cả?"
"Ba con mà con còn không biết sao, con chưa về thì ông ấy vốn không thể ở nhà đợi một mình, mới ngồi được một chút đã nói buồn bực, cho nên ông nói đi bộ ở công viên một chút. Khi nào đến giờ cơm thì gọi ông."
Nam Cung Thiến gật đầu cười, mẹ vẫn luôn dịu dàng, nhìn mẹ nụ cười, chẳng biết tại sao trong đầu Nam Cung Thiến nghĩ đến gương mặt Ngô Duẫn Kỳ, còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, còn bị người khác lừa bán đến Mĩ, một đứa bé mới mấy tuổi sống ra sao.
Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện này, lòng cô không biết vì sao cảm thấy đau, giống như bất kể Ngô Duẫn Kỳ làm cái gì, bất kể anh hận nhà họ Ngạo cỡ nào, dường như cũng có thể hiểu được, cũng có thể tha thứ được.
"Con đi công viên đi dạo, một chút rồi về!" Ở bên ngoài, Nam Cung Minh nói một câu, sau đó liền dẫn Năm Ngàn Vạn đi ra ngoài.
/279
|