"Ở đây, đang chơi cờ với ba ở công viên, sao vậy?"
"Chị có chuyện ra ngoài chút." Không kịp cầm áo khoác, Nam Cung Thiến xoay người chạy ra khỏi nhà.
"Thiến Thiến, đến giờ cơm rồi con đi đâu vậy?"
Chưa kịp trả lời, cô cảm thấy lòng mình run rẩy, cô điên cuồng chạy đến chỗ công viên, không biết trong lòng đang sợ hãi điều gì, lo lắng điều gì, hay là đang mong đợi điều gì. Cô bắt mình phải tỉnh táo lại, nhưng không có tác dụng, trong đầu của cô một lần lại một lần lóe ra bóng dáng người kia.
Ngay cả trong miệng cô, cũng không kìm nổi bất giác kêu tên người đó.
Khi Nam Cung Thiến đi tới công viên thì thấy hai người ngồi trên băng đá công viên đang đánh cờ.
Cô thở hổn hển, nhìn chăm chú bóng dáng quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn nữa, trên mặt của anh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ.
Anh giống như đoán được Nam Cung Thiến đến, cô vừa mới tới đó, chỉ là xa xa nhìn bọn họ, anh cũng đã nhận ra, anh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau trong nháy mắt, nụ cười trên mặt anh càng sâu, cô nhìn không rõ ánh mắt của anh, không biết nụ cười sáng lạn kia ẩn chứa điều gì.
Cô chậm rãi đi về phía bọn họ.
Cho đến khi đi đến bên cạnh bọn họ, ba cô cũng không phát hiện được Nam Cung Thiến.
"Ba!" Nam Cung Thiến thấp giọng gọi ông.
Lúc này ông mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn bàn cờ này ông đã thua.
"Hả? Thiến Thiến, sao con lại đến đây." Ba cười nhìn Nam Cung Thiến, quay đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Đây là con gái tôi, Nam Cung Thiến, là một nữ quân nhân, mới vừa thi hành nhiệm vụ trở về, lập được công lớn."
Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, chỉ ngửa đầu cười cười nhìn cô.
"Cha ——" Nam Cung Thiến dùng sức siết đôi tay, cố ý không nhìn tới biểu tình của Ngô Duẫn Kỳ, cô cố gắng bắt mình không cần phải sợ hãi, nhưng anh chỉ là ngồi một bên, cô cũng đã có chút không cách nào khống chế, tay nhỏ bé siết chặt trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.
"Mẹ gọi cha về dùng cơm, mau về thôi."
"Đợi lát nữa đi đánh xong bàn cờ này." Nam Cung ba lại cúi đầu nhìn bàn cờ, ông sống mười mấy năm ở đây, mặc dù bình thường công việc rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian rãnh rỗi ông sẽ xuống lầu tìm đến những người bạn của ông để đánh cờ, ông luôn thắng nhiều thua ít, ở trước mặt người khác cũng luôn là một thủ trưởng quân nhân.
Nhưng hôm nay, ông gặp phải đối thủ, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn dáng dấp cũng chẳng qua cỡ hai mươi, nhưng tài nghệ đánh cờ một chút cũng không thua gì, mắt thấy bàn cờ này ông sẽ thua, nhưng trong lòng ông vẫn không phục, nghĩ tới cách chuyển bại thành thắng.
"Đừng đánh nữa, mẹ ở nhà chờ!" Nam Cung Thiến thúc giục.
Nhìn đối phương không đi, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Không bằng như vậy đi, bàn cờ này cứ để đó, ông về ăn cơm đi, lát nữa lại chờ ông nghĩ xong bước kế tiếp đi như thế nào, chúng ta sẽ tiếp tục. Dù sao con cũng không có việc gì, sẽ chờ ông ở đây."
Nam Cung ba nghe Ngô Duẫn Kỳ nói như thế, khẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, trên bàn cờ không còn gì cả, trong đầu Nam Cung ba đã sớm nhớ rõ vị trí mấy quân cờ trên bàn cờ, dù cho xáo trộn thì ông cũng có thể bày lại y như trước lần nữa.
Ông có thể trở về ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta đi về ăn cơm, cơm nước xong chúng ta sẽ đánh cờ tiếp ở chỗ này." Nam Cung ba cười đứng lên: "Thiến Thiến, đi thôi, chúng ta đi về nhà."
"Chị có chuyện ra ngoài chút." Không kịp cầm áo khoác, Nam Cung Thiến xoay người chạy ra khỏi nhà.
"Thiến Thiến, đến giờ cơm rồi con đi đâu vậy?"
Chưa kịp trả lời, cô cảm thấy lòng mình run rẩy, cô điên cuồng chạy đến chỗ công viên, không biết trong lòng đang sợ hãi điều gì, lo lắng điều gì, hay là đang mong đợi điều gì. Cô bắt mình phải tỉnh táo lại, nhưng không có tác dụng, trong đầu của cô một lần lại một lần lóe ra bóng dáng người kia.
Ngay cả trong miệng cô, cũng không kìm nổi bất giác kêu tên người đó.
Khi Nam Cung Thiến đi tới công viên thì thấy hai người ngồi trên băng đá công viên đang đánh cờ.
Cô thở hổn hển, nhìn chăm chú bóng dáng quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn nữa, trên mặt của anh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ.
Anh giống như đoán được Nam Cung Thiến đến, cô vừa mới tới đó, chỉ là xa xa nhìn bọn họ, anh cũng đã nhận ra, anh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau trong nháy mắt, nụ cười trên mặt anh càng sâu, cô nhìn không rõ ánh mắt của anh, không biết nụ cười sáng lạn kia ẩn chứa điều gì.
Cô chậm rãi đi về phía bọn họ.
Cho đến khi đi đến bên cạnh bọn họ, ba cô cũng không phát hiện được Nam Cung Thiến.
"Ba!" Nam Cung Thiến thấp giọng gọi ông.
Lúc này ông mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn bàn cờ này ông đã thua.
"Hả? Thiến Thiến, sao con lại đến đây." Ba cười nhìn Nam Cung Thiến, quay đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Đây là con gái tôi, Nam Cung Thiến, là một nữ quân nhân, mới vừa thi hành nhiệm vụ trở về, lập được công lớn."
Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, chỉ ngửa đầu cười cười nhìn cô.
"Cha ——" Nam Cung Thiến dùng sức siết đôi tay, cố ý không nhìn tới biểu tình của Ngô Duẫn Kỳ, cô cố gắng bắt mình không cần phải sợ hãi, nhưng anh chỉ là ngồi một bên, cô cũng đã có chút không cách nào khống chế, tay nhỏ bé siết chặt trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.
"Mẹ gọi cha về dùng cơm, mau về thôi."
"Đợi lát nữa đi đánh xong bàn cờ này." Nam Cung ba lại cúi đầu nhìn bàn cờ, ông sống mười mấy năm ở đây, mặc dù bình thường công việc rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian rãnh rỗi ông sẽ xuống lầu tìm đến những người bạn của ông để đánh cờ, ông luôn thắng nhiều thua ít, ở trước mặt người khác cũng luôn là một thủ trưởng quân nhân.
Nhưng hôm nay, ông gặp phải đối thủ, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn dáng dấp cũng chẳng qua cỡ hai mươi, nhưng tài nghệ đánh cờ một chút cũng không thua gì, mắt thấy bàn cờ này ông sẽ thua, nhưng trong lòng ông vẫn không phục, nghĩ tới cách chuyển bại thành thắng.
"Đừng đánh nữa, mẹ ở nhà chờ!" Nam Cung Thiến thúc giục.
Nhìn đối phương không đi, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Không bằng như vậy đi, bàn cờ này cứ để đó, ông về ăn cơm đi, lát nữa lại chờ ông nghĩ xong bước kế tiếp đi như thế nào, chúng ta sẽ tiếp tục. Dù sao con cũng không có việc gì, sẽ chờ ông ở đây."
Nam Cung ba nghe Ngô Duẫn Kỳ nói như thế, khẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, trên bàn cờ không còn gì cả, trong đầu Nam Cung ba đã sớm nhớ rõ vị trí mấy quân cờ trên bàn cờ, dù cho xáo trộn thì ông cũng có thể bày lại y như trước lần nữa.
Ông có thể trở về ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta đi về ăn cơm, cơm nước xong chúng ta sẽ đánh cờ tiếp ở chỗ này." Nam Cung ba cười đứng lên: "Thiến Thiến, đi thôi, chúng ta đi về nhà."
/279
|