Trần Vũ Tịch hơi dừng lại, suy nghĩ một chút, ngay sau đó cười ngọt ngào, "Anh hỏi tôi à, tôi nào biết, đi nhanh lên đi, bụng đói thật." Cô học giọng của Ngạo Dạ Phong nói, sau đó chạy chậm chậm đuổi theo, An Tử Kỳ khiếp sợ nghiêng đầu sang một bên, "Thật thần kỳ nha! Đây có thật là Ngạo Dạ Phong không?"
Trải qua chuyện kia, quan hệ của hai người có chút trở nên tế nhị hơn, mặc dù không liên quan tới yêu, bất quá ít nhất hai người thỉnh thoảng có thể yên lặng xuống mà đối thoại với nhau, có lúc còn có thể nghiêm túc bàn luận một đề tài, có lẽ Trần Vũ Tịch không để ý tới, nhưng ông cụ Ngạo phát hiện rất rõ, cháu mình đang thay đổi.
Đường Dật rốt cuộc cũng xuất viện, sáng sớm Trần Vũ Tịch đã yên vị trong phòng học chờ tiết học.
Ngô Kỳ ở một bên cười híp mắt nhìn Trần Vũ Tịch, "Cậu có phải cũng thích thầy Đường đúng không?" Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, cuống quít nói "Không có, không có!"
"Cậu đừng nói dối, tớ có thể nhìn ra. Tiểu nha đầu cậu còn muốn lừa gạt tớ." Ngô Kỳ cười nói.
Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày nhìn Ngô Kỳ, "Ai là tiểu nha đầu, tại sao cậu lại khẳng định như vậy? Tớ chưa bao giờ nói là thích thầy Đường."
"Cậu không muốn trở thành tình địch của tớ nên mới không dám thích thầy Đường thôi." Ngô Kỳ nhếch nhếch lông mày nói, khí thế của Trần Vũ Tịch nhất thời tiêu biến mất rất nhiều, nói thật, xác thực có một nguyên nhân, nhưng sẽ không phải vì Ngô Kỳ thích Đường Dật mà cô không thích hắn.
Chỉ là không muốn đem chuyện này làm sáng tỏ quá mức, Đường Dật vốn tồn tại trong lòng cô, cô luôn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học, cô có thể gặp lại người mình thích, có khả năng đem chút ít ấm áp trong tuổi trẻ thanh xuân mà quên đi, nhưng không nghĩ tới ông trời để cho cô gặp lại Đường Dật lần nữa.
Trong nháy mắt, Trần Vũ Tịch bị nụ cười ấm áp của Đường Dật hòa tan, cô tin tưởng, mình thích Đường Dật tuyệt đối không giống như Ngô Kỳ bọn họ thích, cô là thật, là dùng tâm để thích.
"Yên tâm, coi như cậu thích thầy Đường, nhưng cậu là bạn bè của tớ, lại nói, Vũ Tịch tớ thật sự rất thích cậu!" Ngô Kỳ đụng đụng Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch nhất thời nổi da gà lên, đẩy Ngô Kỳ ra, thấy cô ấy cười vui vẻ, Trần Vũ Tịch phút chốc cảm thấy có loại cảm giác bị đùa bỡn.
Trước mặt một nha đầu như vậy, cô nhất thời mới cảm giác mình không phải là một thiếu nữ, cô thật bội phục Ngô Kỳ có thể dễ dàng nói yêu. Nếu như cô có được dũng khí như vậy, có lẽ có thể thay đổi chút gì đó.
"Ngô Kỳ, cậu nói cậu thích thầy Đường, nhưng nếu thầy Đường không thích cậu, hoặc là tương lai các cậu không thể đi chung với nhau, cậu có đau lòng không? Bởi vì sớm muộn cũng có một ngày, cậu phải lên đại học, muốn rời khỏi nơi này!"
Trần Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi, kết quả như thế là cực kỳ có thể xảy ra, mặc dù hiện tại xã hội này, tuổi tác địa vị nghề nghiệp, nam nữ thậm chí cũng có thể bất chấp tất cả, nhưng việc Ngô Kỳ thích như vậy, kết quả cũng không nhất định là tốt nhất.
Ngô Kỳ bị câu hỏi của Trần Vũ Tịch làm cho sửng sốt, nháy mắt to, nghĩ một lát nhìn cô nói, "Tớ chưa bao giờ nghĩ tới tương lai, tớ chỉ nghĩ hiện tại, chỉ cần hiện tại thích là tốt rồi, thấy dáng vẻ thầy Đường anh tuấn, trong lòng liền vui vẻ, vui vẻ là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy có mệt hay không."
Trải qua chuyện kia, quan hệ của hai người có chút trở nên tế nhị hơn, mặc dù không liên quan tới yêu, bất quá ít nhất hai người thỉnh thoảng có thể yên lặng xuống mà đối thoại với nhau, có lúc còn có thể nghiêm túc bàn luận một đề tài, có lẽ Trần Vũ Tịch không để ý tới, nhưng ông cụ Ngạo phát hiện rất rõ, cháu mình đang thay đổi.
Đường Dật rốt cuộc cũng xuất viện, sáng sớm Trần Vũ Tịch đã yên vị trong phòng học chờ tiết học.
Ngô Kỳ ở một bên cười híp mắt nhìn Trần Vũ Tịch, "Cậu có phải cũng thích thầy Đường đúng không?" Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, cuống quít nói "Không có, không có!"
"Cậu đừng nói dối, tớ có thể nhìn ra. Tiểu nha đầu cậu còn muốn lừa gạt tớ." Ngô Kỳ cười nói.
Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày nhìn Ngô Kỳ, "Ai là tiểu nha đầu, tại sao cậu lại khẳng định như vậy? Tớ chưa bao giờ nói là thích thầy Đường."
"Cậu không muốn trở thành tình địch của tớ nên mới không dám thích thầy Đường thôi." Ngô Kỳ nhếch nhếch lông mày nói, khí thế của Trần Vũ Tịch nhất thời tiêu biến mất rất nhiều, nói thật, xác thực có một nguyên nhân, nhưng sẽ không phải vì Ngô Kỳ thích Đường Dật mà cô không thích hắn.
Chỉ là không muốn đem chuyện này làm sáng tỏ quá mức, Đường Dật vốn tồn tại trong lòng cô, cô luôn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học, cô có thể gặp lại người mình thích, có khả năng đem chút ít ấm áp trong tuổi trẻ thanh xuân mà quên đi, nhưng không nghĩ tới ông trời để cho cô gặp lại Đường Dật lần nữa.
Trong nháy mắt, Trần Vũ Tịch bị nụ cười ấm áp của Đường Dật hòa tan, cô tin tưởng, mình thích Đường Dật tuyệt đối không giống như Ngô Kỳ bọn họ thích, cô là thật, là dùng tâm để thích.
"Yên tâm, coi như cậu thích thầy Đường, nhưng cậu là bạn bè của tớ, lại nói, Vũ Tịch tớ thật sự rất thích cậu!" Ngô Kỳ đụng đụng Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch nhất thời nổi da gà lên, đẩy Ngô Kỳ ra, thấy cô ấy cười vui vẻ, Trần Vũ Tịch phút chốc cảm thấy có loại cảm giác bị đùa bỡn.
Trước mặt một nha đầu như vậy, cô nhất thời mới cảm giác mình không phải là một thiếu nữ, cô thật bội phục Ngô Kỳ có thể dễ dàng nói yêu. Nếu như cô có được dũng khí như vậy, có lẽ có thể thay đổi chút gì đó.
"Ngô Kỳ, cậu nói cậu thích thầy Đường, nhưng nếu thầy Đường không thích cậu, hoặc là tương lai các cậu không thể đi chung với nhau, cậu có đau lòng không? Bởi vì sớm muộn cũng có một ngày, cậu phải lên đại học, muốn rời khỏi nơi này!"
Trần Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi, kết quả như thế là cực kỳ có thể xảy ra, mặc dù hiện tại xã hội này, tuổi tác địa vị nghề nghiệp, nam nữ thậm chí cũng có thể bất chấp tất cả, nhưng việc Ngô Kỳ thích như vậy, kết quả cũng không nhất định là tốt nhất.
Ngô Kỳ bị câu hỏi của Trần Vũ Tịch làm cho sửng sốt, nháy mắt to, nghĩ một lát nhìn cô nói, "Tớ chưa bao giờ nghĩ tới tương lai, tớ chỉ nghĩ hiện tại, chỉ cần hiện tại thích là tốt rồi, thấy dáng vẻ thầy Đường anh tuấn, trong lòng liền vui vẻ, vui vẻ là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy có mệt hay không."
/279
|