"Khốn kiếp! Trừng trị bọn chúng cho tao."
Trần Vũ Tịch cũng không thể ngồi không, hôm nay nay cô ra ngoài vốn là vì tâm tình không tốt, không ngờ lại gặp phải chuyện này, nhìn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của những người đó, cô không nhịn được muốn chỉnh đốn bọn họ một trận.
Hai người kia nhào lên,di<<
Một nữ sinh trung học, diendan▬↨lequydon。comvậy mà lại có thể đánh bại ba người thanh niên.
Trần Vũ Tịch đẩy Ngô Kỹ ra phía sau, tuy Ngô Kỳ cũng học một khoảng thời gian ở lớp Taekwondo nhưng cũng chỉ là tới đó để cua trai đẹp, cô ấy căn bản không biết cái gì cả. Ngay khi Trần Vũ Tịch không để ý, sau lưng có một người đàn ông lao ra, cánh tay quắp cổ của cô,๖ۣۜDien???dan~~le!!quydon.com dùng sức nâng lên.
Trần Vũ Tịch vốn có vóc dáng nhỏ nhắn, sau lưng là một thanh niên bắp thịt gần hai thước(*), cô bị bóp cổ,Diễn◘đàn○Lê◙Quý♂Đôn. chỉ có mũi chân là có thể chạm mặt đất, tay căn bản không thể làm gì.
(*) 1 thước = 0,23m
Mà thanh niên mới vừa bị Trần Vũ Tịch đánh bại, lúc này xông tới phía cô, một cước đá vào bụng cô, Trần Vũ Tịch chỉ cảm thấy một trận đau rất khó chịu truyền đến, cô đau đến gần như hít thở không thông, nhìn lại, Ngô Kỳ đang bị ba thanh niên hèn hạ vây lại.
Đều do cô, chỉ trách cô quá tự tin, cô cho là cô có thể ứng phó, không nghĩ tới. . . . . .
"Không. . . . . . được. . . . . ." Trần Vũ Tịch đưa tay về phía Ngô Kỳ.
Cậu thanh niên kia cười tà ác, "Con nhỏ xấu xa, dám đánh tao! Tao muốn xem xem mày có bao nhiêu khả năng." Nói rồi đi tới chỗ Vũ Tịch, nhưng cậu ta không động thủ, mà là đưa tay ra kéo áo trên người Vũ Tịch.
"Tới nơi này chơi, còn giả bộ là thanh thuần, trái lại tao muốn xem thử bọn mày có phải là học sinh trung học, có phải là xử nữ hay không! Ha ha. . . . . ."
"Khốn kiếp!" Trần Vũ Tịch giận cau mày, nhưng không có hơi sức phản kháng, cổ bị kẻ đầy cơ bắp sau lưng dùng sức thắt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hơn nữa cơ thể trở nên rất nhẹ, rất vô dụng.
Không được, không được!
Trong lòng Trần Vũ Tịch hét to, ai đó tới cứu cô đi. Mắt thấy cô sẽ bị những người trước mặt này làm ra chuyện hẹn hạ nhưng ở xung quanh người ta vẫn chỉ xem náo nhiệt, không chút nào có ý muốn giúp cô, cho dù là gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không có ai.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Tại sao, tại sao không có ai, người kia vẫn đang xé rách quần áo cô, Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, nước mắt đã đến khóe mi.
Đang lúc cô gần như tuyệt vọng, đột nhiên cảm giác cơ thể người phía sau bất thình lình ngẩn ra, nhất thời cổ tay thắt ở cổ cô buông lỏng, cơ thể Trần Vũ Tịch rớt xuống từ trên người tên thanh niên, cô ngồi xổm trên mặt đất, hít thở từng hơi từng hơi, quần áo trên người đã bị kéo đến lộ ra cả áo lót.
Sau khi lấy lại tự do, cô không nghĩ đến mình mà là nhìn về phía Ngô Kỳ, "Ngô Kỳ, cậu không sao chứ?" Trần Vũ Tịch chạy tới chỗ cô, nhìn quần áo cô ấy xem như là đầy đủ, cũng không bị bọn họ làm gì, lúc này mới yên lòng, quay đầu xem những người khác.
Mấy tên hèn hạ vừa giở trò đang bị mấy người đàn ông xa lạ đạp dưới chân, nhìn bộ dạng bọn họ so với cô vừa rồi còn thảm hơn. Mà người đứng ở giữa những người đàn ông, ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi nhìn cô.
Thấy gương mặt đó, Trần Vũ Tịch suýt nữa muốn hít thở không thông.
Anh cười đi về phía cô, "Chúng ta thật là có duyên phận, lại gặp nhau!"
"Năm ngàn vạn?"
Trần Vũ Tịch cũng không thể ngồi không, hôm nay nay cô ra ngoài vốn là vì tâm tình không tốt, không ngờ lại gặp phải chuyện này, nhìn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của những người đó, cô không nhịn được muốn chỉnh đốn bọn họ một trận.
Hai người kia nhào lên,di<<
Một nữ sinh trung học, diendan▬↨lequydon。comvậy mà lại có thể đánh bại ba người thanh niên.
Trần Vũ Tịch đẩy Ngô Kỹ ra phía sau, tuy Ngô Kỳ cũng học một khoảng thời gian ở lớp Taekwondo nhưng cũng chỉ là tới đó để cua trai đẹp, cô ấy căn bản không biết cái gì cả. Ngay khi Trần Vũ Tịch không để ý, sau lưng có một người đàn ông lao ra, cánh tay quắp cổ của cô,๖ۣۜDien???dan~~le!!quydon.com dùng sức nâng lên.
Trần Vũ Tịch vốn có vóc dáng nhỏ nhắn, sau lưng là một thanh niên bắp thịt gần hai thước(*), cô bị bóp cổ,Diễn◘đàn○Lê◙Quý♂Đôn. chỉ có mũi chân là có thể chạm mặt đất, tay căn bản không thể làm gì.
(*) 1 thước = 0,23m
Mà thanh niên mới vừa bị Trần Vũ Tịch đánh bại, lúc này xông tới phía cô, một cước đá vào bụng cô, Trần Vũ Tịch chỉ cảm thấy một trận đau rất khó chịu truyền đến, cô đau đến gần như hít thở không thông, nhìn lại, Ngô Kỳ đang bị ba thanh niên hèn hạ vây lại.
Đều do cô, chỉ trách cô quá tự tin, cô cho là cô có thể ứng phó, không nghĩ tới. . . . . .
"Không. . . . . . được. . . . . ." Trần Vũ Tịch đưa tay về phía Ngô Kỳ.
Cậu thanh niên kia cười tà ác, "Con nhỏ xấu xa, dám đánh tao! Tao muốn xem xem mày có bao nhiêu khả năng." Nói rồi đi tới chỗ Vũ Tịch, nhưng cậu ta không động thủ, mà là đưa tay ra kéo áo trên người Vũ Tịch.
"Tới nơi này chơi, còn giả bộ là thanh thuần, trái lại tao muốn xem thử bọn mày có phải là học sinh trung học, có phải là xử nữ hay không! Ha ha. . . . . ."
"Khốn kiếp!" Trần Vũ Tịch giận cau mày, nhưng không có hơi sức phản kháng, cổ bị kẻ đầy cơ bắp sau lưng dùng sức thắt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hơn nữa cơ thể trở nên rất nhẹ, rất vô dụng.
Không được, không được!
Trong lòng Trần Vũ Tịch hét to, ai đó tới cứu cô đi. Mắt thấy cô sẽ bị những người trước mặt này làm ra chuyện hẹn hạ nhưng ở xung quanh người ta vẫn chỉ xem náo nhiệt, không chút nào có ý muốn giúp cô, cho dù là gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không có ai.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Tại sao, tại sao không có ai, người kia vẫn đang xé rách quần áo cô, Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, nước mắt đã đến khóe mi.
Đang lúc cô gần như tuyệt vọng, đột nhiên cảm giác cơ thể người phía sau bất thình lình ngẩn ra, nhất thời cổ tay thắt ở cổ cô buông lỏng, cơ thể Trần Vũ Tịch rớt xuống từ trên người tên thanh niên, cô ngồi xổm trên mặt đất, hít thở từng hơi từng hơi, quần áo trên người đã bị kéo đến lộ ra cả áo lót.
Sau khi lấy lại tự do, cô không nghĩ đến mình mà là nhìn về phía Ngô Kỳ, "Ngô Kỳ, cậu không sao chứ?" Trần Vũ Tịch chạy tới chỗ cô, nhìn quần áo cô ấy xem như là đầy đủ, cũng không bị bọn họ làm gì, lúc này mới yên lòng, quay đầu xem những người khác.
Mấy tên hèn hạ vừa giở trò đang bị mấy người đàn ông xa lạ đạp dưới chân, nhìn bộ dạng bọn họ so với cô vừa rồi còn thảm hơn. Mà người đứng ở giữa những người đàn ông, ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi nhìn cô.
Thấy gương mặt đó, Trần Vũ Tịch suýt nữa muốn hít thở không thông.
Anh cười đi về phía cô, "Chúng ta thật là có duyên phận, lại gặp nhau!"
"Năm ngàn vạn?"
/279
|